Chương 6: Chàng Đạo Sĩ Và Cô Gái Làng Chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hai người đi bộ ra phố để tìm thứ gì đó để lót dạ, nhưng lúc này mình chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện ăn uống. Nhiệm vụ thì chẳng có gì gọi là tiến triển đã vậy điện thoại và những vật dụng quan trọng còn bị mất, không biết bệnh tình ông nội đã thuyên giảm chưa, hi vọng sớm ngày về quê.

Đang bị áp lực mà lại còn đi chung với Gia Mẫn làm mình thêm phần nào căng thẳng. Không phải mình có thành kiến cô ta mà là không thích cái nghề mà cô ấy đang làm. Đúng là " Ghét của nào trời cho của nấy" mình thật không ngờ lại có ngày này.

Vừa đi vừa suy nghĩ đủ điều và mặc kệ những gì Gia Mẫn dù gì cô ta cũng là " gái làng chơi", loại người kiếm tiền nhờ thể xác như vậy mình cũng chẳng cần quan tâm. Chẳng mấy chốc cả hai đã đến Chợ Kì Lừa, Gia Mẫn kéo tay mình đến một quán bún thịt vịt quay trước mặt. Hai tô bún trông rất bắt mắt được dọn cùng với một đĩa thịt vịt.

Nhưng từ lúc vào trong chợ mình có cảm giác rất lạ, dường như nơi này đang " âm thịnh dương suy". Nếu đoán không lầm ngày hôm nay là " Nguyệt Phá Đại Hao", cũng là ngày xấu nhất trong " Nhâm Cầm Độn Toán". Mặc dù mình có Thanh Long hộ thân nhưng làm gì cũng phải cẩn thận vẫn hơn.

- Không lo ăn mà ngồi suy nghĩ gì vậy nhóc?? Câu nói của Gia Mẫn làm mình thôi suy nghĩ. Nãy giờ lo tính này tính kia nên tô bún đã nguội từ bao giờ, nhưng không sao có ăn còn hơn không!!!

- Cho thêm một tô bún!! Đấy là giọng của một trong ba thằng choai choai ngồi bàn đối diện.

Nhìn mặt thằng nào thằng nấy cứ như là tội phạm trốn truy nã. Bọn nó vừa ăn mà cứ vừa liếc mắt nhìn Gia Mẫn, trên khuôn mặt tiểu nhân của bọn chúng đều hiện lên những gì chúng nghĩ, không hiểu sao ông trời tạo ra những bản mặt đê tiện đến thế.

Chỉ cần một tiếng gọi của thằng đó và sau ít người ta đã mang ra bát bún nghi ngút khói, nhưng anh bồi bàn đang đi bỗng vấp thứ gì đó té nhào về phía trước, tô bún thì úp ngay lên đùi của một trong ba tên vừa gọi. Nhưng quả thật mình thấy rõ chẳng có gì cản chân anh bồi cả.

Sau khi bôi nước mắt trâu lên mắt thì ôi thôi trong âm binh, cô hồn đếm không xuể. Bọn họ cứ bay lượn lờ hết chỗ bán quần, áo rồi sa đến giang hàng thịt lợn. Thứ vừa cho anh bồi chộp ếch hoá ra là một con ma không có đầu và chẳng nhìn thấy gì nên bị anh chàng xui xẻo kia vấp phải. Nếu họ không làm chuyện xấu thì mình cũng nên để yên, không ai động chạm đến ai. Nhưng giờ đám âm binh này nổi loạn thì mình cũng chẳng biết làm gì.

Về phần anh bồi sau khi chộp ếch liền bị ba thằng thanh niên kia nắm cổ áo mắng chửi xối xả. Bất chợp một thằng bắt ngay chiếc ghế đẩu bằng gỗ nhào đến tấn công. Nhưng chiếc ghê vừa đưa lên thì lập tức bị đôi chân của mình đá gãy nát. Mọi người trong chợ đều tạm ngưng công việc và há mồm đứng hình sau khi thấy hành động đó và tất nhiên trong đó có cả Gia Mẫn.

Tên cầm ghế tự trấn an đồng bọn rồi hắn chỉ thẳng vào mặt mình và hỏi:

- Mày là thằng nào mà dám xen vô chuyện của bọn tao??

Chưa kịp trả lời bỗng Gia Mẫn nhanh chóng bước đến cặp lấy tay mình cô nói:

- Là bạn trai tao!!!

Mình đã làm bạn trai cô ấy từ lúc nào chứ và cô ta lớn hơn mình đến bốn tuổi, nghe thật nực cười. Tiếp lời của Gia Mẫn là câu nói cộng với một điệu cười nhếch mép của tên cầm ghế:

- Mày tưởng mày là ai!! Mày chẳng qua là một con điếm để cho bọn tao chơi!! Mà còn dám ở đây lớn tiếng.

Đáp trả câu nói kinh bỉ ấy là một cái tát của Gia Mẫn dành cho hắn ta. Tuy câu nói không to nhưng nó đủ để những người xung quanh nghe thấy. Tất cả mọi người đều nhìn Gia Mẫn bằng một ánh mắt khác hẳn. Tuy đã quen làm công việc ấy nhưng cũng không muốn cho người khác biết. Cô cúi gầm mặt và rời khỏi trọng tâm của những cái nhìn kì thị. Không hiểu sao ngay lúc này mình lại có một chút ít gì đó cảm thông cho cô ấy.

- Chị Gia.......!! Mình toan đuổi theo Gia Mẫn nhưng lại bị ba con kì đà cản lại.

- Mày đi đâu....??? Một nói xong liền rút ra cây dao thái bén ngót.

Mình tiến lại gần tên cầm dao hơn rồi nói nhỏ vào tai hắn:

- Đi tìm con mẹ mày!!!

Vừa dứt câu mình cầm ngay cái tô sứ nằm trên bàn và dốc hết sức đập mạnh vào đầu hắn ta. Hai tên còn lại xông đến cũng bị mình hất bổ nhào vào cái bàn thuỷ tinh làm nó vỡ nát. Sau khi dạy dỗ vài tên lưu manh kia và minh lập tức đuổi theo Gia Mẫn.

Cô ta đang ngồi hút thuốc trên một băng ghế trong công viên. Đứng từ xa nhìn cô ấy cũng hấp dẫn lắm, đã mười lăm phút trôi qua chẳng biết cô gái đó đã hút bao nhiêu điếu thuốc và mình cũng chẳng hiểu lý do tại sao cứ đứng từ xa nhìn Gia Mẫn mà không biết chán.

Nhưng khoan... cô ấy đang khóc, chẳng lẽ người như cô lại tốn nước mắt đối với vài lời nói của một thằng lưu manh lúc nãy hoặc Gia Mẫn có những chuyện gì đó khó nói . Đây chẳng giống tác phong của một cô gái lăn lộn giữa dòng đời.

- Đừng khóc nữa ! Lau nước mắt đi !!

Mình đưa khăn giấy cho Gia Mẫn và ngồi cạnh cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro