Chương 8: Thiên Sư Chung Quỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo hiểu biết của mình bùa Thiên Linh Cái sánh tầm với Kunam Thong ở bên Thái nhưng cách luyện hoàn toàn khác. Kunam Thong thường dùng hài nhi chết trong bụng mẹ, còn Thiên Linh Cái dùng đầu lâu của một người phụ nữ còn trinh tiết.

Nhưng trong bọc nilong lúc nãy không chỉ có đầu mà đầy đủ những bộ phận trên cơ thể người. Đang suy nghĩ thì hai vợ chồng quái dị ấy lại về, bà vợ mở miệng cười với mình nhưng bên trong nụ cười ấy ẩn chứa bao điều khó hiểu. Nếu trình báo lên công an chắc chắn là họ sẽ không tin vì mình chẳng có bằng chứng gì xác thực.

Việc cần làm lúc này là dàn trận " Tìm Âm Phù" rồi tính tiếp. Vừa dọn bàn ra sau sân và vẽ xong vài đạo bùa thì trời bỗng đỗ mưa, báo hại mình phải thu dọn đồ nghề chạy vào trong nhà. Trời đang sáng lại đột ngột mưa, thật là khó hiểu.

Trong phòng khách Gia Mẫn vừa ăn mì ly vừa xem tin tức, mình cũng đến cùng xem. Trên TiVi người ta đang tiến hành khai quật lăng mộ của Hoàng Đế Tần Thuỷ Hoàng. Cả hai xem truyền hình đến xế chiều, chẳng hiểu sao cơn mưa này lại lâu tạnh đến thế, từ trên lầu toả ra một luồn khí lạnh đến sởn tóc gáy. Vì đói bụng nên mình vào bếp mở tủ lạnh xem có thứ gì ăn không. Phía trên cái tủ lạnh là một tấm gương nhỏ để Gia Mẫn hay.... nặn mụn. Lục lọi mãi cũng tìm thấy vài cây xúc xích để ăn lót dạ, vừa đóng cửa tủ lại mình giật mình khi nhìn vào tấm gương có một người đàn ông đang đứng sau lưng mình. Khuôn mặt ông ta chi chít những mảnh vá bằng chỉ khâu y tế. Nhưng khi quay lại thì lại chẳng có ai, chắc là có cái gì đó trong căn nhà này.

- Dám phá tao!!! Đợi đấy!! Tao sẽ thu phục mày!!

Bên ngoài mưa bắt đầu tạnh thì trời cũng đã tối, trời tối thì còn làm phép gì nữa. Gia Mẫn ra ngoài mua ít đồ nhẹ, mình ngồi trên ghế sofa xem bản tin thời sự. Một luồn khí lạnh chạm vào cổ mình rồi nó xiếc mạnh làm mình không thể nào thở được nhưng phải cố lấy bình tĩnh.

Mình liếc sang bức tượng nhỏ Thiên Sư Chung Quỳ được đặt cạnh Tivi. Mình hô to:

- Đệ tử Mao Sơn!!! Cẩn thỉnh Chư vị Thiên Sư Chung Quỳ hiện thân giáng yêu trừ ma!! Cấp cấp như luật lệnh!!

Từ bức tượng nhỏ bước ra một người cao to râu ria rậm rạp trên tay cầm một thanh gươm, ông ấy phát ra một làn ánh sáng màu đỏ khiến mình không tài nào nhìn rõ được.

Mình đã thở lại được bình thường, thứ vừa siết cổ mình là bóng đen cao. Nó lượn lờ trên mặt đất và từ từ bay lùi lại. Bất ngờ ông râu rậm nói vài câu tiếng tàu có lẽ đang tức giận rồi xiết chặc thanh gươm lao về phía bóng đen. Chỉ với một đường chém bóng đen kia đã tan vào không khí. Lúc này hai vợ chồng quái dị mở cửa phòng đi xuống lầu, vị Thiên Sư kia vừa nghe tiếng động liền quay về trú thân trong bức tượng nhỏ.

Ông chồng mang theo một đĩa thịt kho, ông ta vừa đi vừa nói:

- Chú ở trên lầu nghe ở dưới này tiếng lạ nên xuống xem thế nào!!

Xem bộ mặt giả tạo của ông ấy nếu hồ ly tinh gặp còn phải chào thua. Mình cũng chẳng thèm nói gì nên ông ta nói tiếp:

- Sẵn chú mang đĩa thịt lợn kho tiêu cho cháu với Gia Mẫn dùng.!!

Gặp mặt chỉ một hai lần mà làm như rất thân mật xem ra tên này rất xảo quyệt. Hắn đặt cái đĩa lên bàn rồi trở về phòng một cách rất bình thường.

- Ông nghĩ tôi là đứa dễ bị mắc lừa đi ăn những thớ thịt người do ông chế biến sao??? Câu nói của mình làm vợ chồng hắn khựng lại và cố lấy lại tự nhiên tên chồng vẫn tỏ ra rất hiền từ. Ông ta nói:

- Cháu thật khéo đùa!! Thịt người gì ở đây cơ chứ???

Đến lượt mình nói:

- Cái bao nilong đen của ông chắc hẳn có nhiều thứ quý giá lắm nhỉ??

Hai vợ chồng quái dị đã biến sắc hẳn, lão chồng cười híp mắt rồi nói bằng giọng dao cạo:

- Tao ghét đứa nào hay xen vô chuyện người khác!!!

Vừa dứt câu ả vợ lấy từ sau lưng ra hai con dao làm thịt heo phi bay về phía mình, tuy có ngã người để tránh nhưng hai con dao sắc lịm cắt lìa vài sợi tóc của mình. Không đợi mình phản kháng, hai vợ chồng ả ta liền ngồi xếp bằng miệng lẩm bẩm thứ tiếng rất lạ. Mọi đồ vật trong nhà rung chuyển dữ dội, bóng đèn cứ chớp tắt. Những tiếng khóc thê lương, tiếng cười khanh khách cất lên. Vô số bóng đen bay xung quanh bay đến tấn công mình, nếu cứ tránh đòn mãi cũng không phải là cách. Mình mang ra bức tranh Bát Tiên được cất kĩ trong túi đồ nghề.

- Cẩn thỉnh tiên quang Đào Nguyên Động cấp cấp quy lai phó ngã cơ!!!

Một vầng hào quang làm sáng rực bức tranh, tiếp đến là tám tia sáng màu vàng bay ra khỏi bức tranh. Bốn tia bay xoay tròn người mình như muốn bảo vệ. Bốn tia còn lại chia làm bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc bắn thẳng vào những bóng đen tạo ra một tiếng nổ vang trời.

Hai vợ chồng quái dị hộc ra toàn máu đen, nhìn dáng vẻ của chúng chắc cũng không chịu thua dễ như vậy. Và đúng như mình dự đoán gã chồng bỏ vào mồm một con mắt người vừa nhai vừa đọc trú. Còn ả vợ quăng ra sàn một tấm vải nhỏ màu đen, trên tấm vải hiện ra người đàn ông lúc nãy mình thấy trong gương.

Lão ta chỉ mặc một chiếc quần rách tả tơi, hai bên cánh vai và cổ của lão có những vết vá bằng chỉ đỏ. Giống như mỗi bộ phận được lấy từ những người khác nhau. Tên này chẳng biết là truyền nhân của loài nào, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mình toan chạy đến túi đồ nghề nhưng bị lãnh trọn một cước của tên này. Hắn nhặt lên con dao giết heo từ từ tiến về phía mình. Hai vợ chồng quái dị thi nhau cười khoái chí. Mình thề nếu qua được tên nửa người nữa quỷ này mình sẽ bẻ răng hai vợ chồng nó.

Con dao đưa lên cao dưới ánh đèn làm nó sáng bóng và tăng thêm phần nào sát khí. Chỉ còn vài giây nữa con sẽ không còn gặp lại ba, mẹ nữa.

" K.....ENG....."

Một âm thanh dễ làm người khác nhứt óc. Mình mở mắt ra xem đã xuống âm phủ chưa. Vẫn là một ánh sáng đỏ rực quen thuộc, trước mắt mình là Thiên Sư Chung Quỳ đang dùng lưỡi gươm đỡ lại con dao của tên ác ôn kia.

Yêu ma sẽ chẳng bao giờ thắng được thần tiên, cái ác lúc nào cũng bị tiêu diệt bởi chính nghĩa. Chỉ trong chớp mắt lưỡi gươm của Thiên Sư đã chém bay đầu tên ác quỷ.

Xong việc ông lại về bức tượng nhỏ, còn phần hai vợ chồng quái dị liền tung cửa chính bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro