Chương 1 : Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Mau mau ...!
- Tử Hy em mau dẫn Tử Quyên chạy đi ??Nhanh lên,, mặc kệ anh ,,em hãy chăm sóc con chúng ta . Hãy nói với nó rằng cha của nó rất yêu nó ...Mau chạy .
Đoàng...đoàng...đoàng..
Ba tiếng súng cắt đứt những lời nói .một dòng máu tươi phun ra ướt đẫm cả một bờ ngực của người đàn ông chững chạc . Lạc Hy gào thét ,đầu không ngừng quay lại phía sau nhìn thân ảnh của Người chồng yêu quý đang dần hòa tan vói dòng máu đỏ,,
Nhưng tay vẫn nắm chặt một bé gái khoảng bảy tuổi chạy như bay vào rừng .
Dừng lại bên một dòng sông cạnh  chiếc hang Lạc Hy dừng lại đôi mắt ráo hoảnh nhìn đứa trẻ đang thơ thẫn với đôi mắt đẫm lệ :
-Tử Quyên không sao đâu con đừng sợ có mẹ ở đây ,mẹ sẽ bảo vệ con .
Đứa trẻ nhìn mẹ khóc thút thít :
-Mẹ ...!!! Mẹ ơi...!!!Tại sao mấy người đấy lại làm cha đau hả mẹ ,sao chúng ta không đưa cha đi.... cùng .hu...huu..hu...,con muốn cha .
Tiếng khóc của đứa trẻ nấc lên trong vô vọng.
-Con ngoan ! cha con rất yêu con , cha con đang bận chúng ta hãy đi trước nhé,rồi cha sẽ về với chúng ta thôi...
Mỗi từ nói ra là hàng ngàn mủi kim đâm sâu vào trái tim của Lạc Hy bà sợ rằng cả cuộc đời này bà cùng Tử Quyên  sẽ không bao giờ được gặp lại ông nữa.
Nước mắt cứ thế tuôn ra . Những thứ nên Đến thì sẽ phải Đến .Khi người ta muốn dồn mình vào chỗ chết thì dù có chạy đằng trời cũng không Thoát  khỏi Nhưng bà có Nghĩ  rằng trong thâm tâm đứa trẻ này 7 tuổi này , nó đã hiểu rằng cha nó đã ra đi .Đang ôm con bà chợt nghe tiếng...
-Bên kia có người...!!!
một nhóm người mặc áo đen lao đến ...Lạc  Hy hoảng loạn:
-Tử...... Quyên...mau...mau..!!!.chạy ..tiếng gọi đứt đoạn.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên viên  đạn Lao về đứa trẻ ...Chỉ còn nghe tiếng nấc của đứa trẻ không kịp gọi mẹ. Lập tức từng tiếng súng vang lên ... Lạc  Hy chỉ kịp ôm con vào lòng thế là từng viên đạn găm vào lưng của bà ...chỉ thấy trên lưng không ngừng chảy máu ướt đẫm cả một vạt , Đôi môi thanh tú của bà vẫn mỉm cười cố nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng mình .
-Tử Quyên ...!Con yêu của mẹ .Cả cha và mẹ đều rất yêu con...con hãy nhớ quên đi khoảnh khắc hôm nay và hãy sống một cuộc đời bình an vui vẻ ...mẹ nghĩ mẹ không thể  cùng con đi được rồi con yêu à ...!
Vừa dứt lời bà đã nhắm mắt ôm Tử Quyên nằm xuống ...Thế là mấy người Kia bỏ đi.Tử Quyên nằm trong lòng bà nước mắt đầm đìa,đôi mắt xinh đẹp kia chắc chắn sẽ không thể quên được nổi đau đớn này,, không biết có phải do vết thương trên tay quá đau hay là sự mất mát trong lòng quá to lớn khiến cô bé ngất đi không kịp Gọi tiếng mẹ lần cuối ...
-Thế nào rồi...?
Một giọng nói của một đứa trẻ  nhưng chứa đựng một sự mạnh mẽ ngang tàn vang lên :
-Vâng thưa cậu mọi việc đã...
Đứa trẻ chỉ im lặng đôi mắt lạnh lẽo bỏ đi .Thân ảnh nhẹ nhàng nhưng tâm trạng nặng trĩu.
Ba ngày sau
Tại một ngôi nhà gỗ có chiếc hiên trồng đầy hoa Tường Vy .Bên chiếc giường gỗ có thân ảnh của một đứa trẻ đang nằm . Đôi môi hơi nhợt nhạt nhưng rất tinh tế .Hàng mi cong dài đang khép lại trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp . Mi tâm khẽ động .Cô bé Thức dậy :
- Cha....mẹ...Hai người ở đâu?
vừa nói cô vừa khóc:
- cha mẹ ơi!!hai người đừng trốn nữa Tử Quyên hứa sẽ ngoan mà.. hai người về với con đi ,,huhu.,,
-Cha mẹ Mày sẽ không về đâu đừng kêu gào nữa .
Một cô bé khoảng 6 tuổi đang ngồi bên chiếc xích đu, đôi mắt kêu hãnh liếc nhìn Tử Quyên.Khi nghe Những lời đó cô liền muốn đứng dậy nhưng chân tay không đủ sức chỉ biết im lặng, cứ thế từng dòng lệ tuôn ra bất lực..cô cũng hiểu rằng đó là sự thật ..Cô bé tiến lại gần ..
_Hạ Nhi cậu muốn làm gì?
_im mồm ...đi..!! Hạ Nhi Vừa nói vừa đẩy cánh tay của cô , do hôm qua trúng đạn nên vết thương trên tay chảy  máu , Hạ Nhi có chút lúng túng khi nhìn thấy máu nhưng rồi cô vẫn hét vào mặt Tử Quyên..
- Chính cha mẹ mày đã tự trút họa vào thân,,ai bảo ba mẹ mày làm cho ông nội của Tiểu An mất ..hứ, đúng là thứ đồ dơ bẩn,, ,,ba mẹ mày dơ bẩn ,mày cũng dơ bẩn giống như vậy ..
cô bé bỏ đi..Tiểu Quyên chẳng hiểu gì ,cô chỉ còn nghe tiếng bước chân của những người mặc áo đen rời đi,,cô ngất đi.
- Thưa ông chủ bây giờ chúng ta làm gì nữa ạ ? Một người áo đen lên tiếng .
- Cứ để con bé đó ở đó đi ,, tối nay sẽ có rất nhiều thú dữ đến , chúng ta không cần phải ra tay đâu! Hahaha...nụ cười quái dị cắt đứt đi cuộc đối thoại đầy rẫy sự chết chóc .
Tiếng 1 đứa bé vang lên sau cuộc nói chuyện :
- cha !! Cha mau xử lí con nhóc đáng ghét đó đi , con không muốn nhìn thấy đứa dơ bẩn đó nữa , tại nó mà Tiểu An không thích chơi với con.
- Yên tâm đi con gái ! Bây giờ Tiểu An sẽ là của con ,,,bây giờ và mãi mãi ,, con Phải trở thành vợ của nó , và sau này sẽ là phu nhân của tập đoàn Q & Q . Hahaha ..
Hạ Nhi nũng nịu :
- Cha ...!
Mong mọi người ủng hộ truyện hihi❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro