Chương 4: Mở lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Blue Sky Café

Rain quay lại tiệm cà phê với tâm trạng vui vẻ vì không những gặp được Manao mà còn được nhìn thấy nhà của cô nữa. Gia đình của Manao cũng thuộc hàng khá giả. Cô vừa đáng yêu, dễ thương và ngoan hiền, giống y đúc mẫu người trong mộng của cậu. Dù cô vẫn còn nét con nít một chút nhưng cũng không con nít đến mức khiến cậu cảm thấy mình đang "lừa con nít".

Chưa kể cô và cậu chỉ cách nhau mấy tuổi thôi.

Có mùi thuận lợi rồi...

"Đi lâu thế."

"Em gặp người quen á anh Sun."

Rain xách túi đồ vừa mua đặt trên quầy counter rồi kéo ghế ra ngồi cười tủm cười tỉm đến mức người làm anh phải nhìn bằng cặp mắt tràn ngập sự ngứa mắt. Biển hiện này giống gặp được người trong mộng hơn là người quen biết.

"Mày cứ là lạ từ hôm qua đến giờ rồi. In love rồi hả thằng em?"

"Làm như mình biết lắm vậy! Anh Sun cũng in love hay sao mà nhìn ra?"

Rain liếc mắc nhìn anh trai của mình, người luôn được các cô gái tung hô...Sun ăn mặc đơn giản nhưng trông vẫn rất đẹp. Sự xuất hiện của anh luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của bao người dù anh không hề cố gắng làm cho mình nổi bật.

Nhưng dù là vậy...Sun vẫn sở hữu cuộc đời độc thân hết năm nay qua năm khác khiến cho nhiều người phải nghi ngờ tại sao từ sau khi chia tay người bạn gái cũ từ năm thứ 3 đại học Sun không hề có suy nghĩ tìm bạn gái mới. Bảo rằng tình yêu lần đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm cũng không phải vì Sun chẳng có vẻ gì là đau khổ vì việc chia tay. Bây giờ còn là bạn tốt với người yêu cũ cơ mà.

"Nhưng anh Sun cũng đừng độc thân lâu quá. Các cô đến ngồi thả thính cả ngày mà anh không quan tâm chút nào sao?" Rain hỏi một lần nữa với sự hiếu kỳ. Thật ra cậu từng trêu Sun về vấn đề này rất nhiều lần nhưng đều bị đối phương gạt đi một cách cáu kỉnh.

"Chừng nào tu sĩ còn không ăn gà* thì chừng ấy anh sẽ không bồ bịch gì với khách hàng hết."

(*thành ngữ Thái, ý chỉ người đàn ông với cương vị người đứng đầu sẽ dùng quyền lực để biến người phụ nữ dưới trướng trở thành vợ của mình)

"Thật à? Chứ không phải có người để nói chuyện rồi nhưng không muốn nói cho em út hả?"

"Không cần tọc mạch chuyện của anh, thằng em!"

"Vâng vâng, không nhiều chuyện nữa đâu ạaaaaa."

Rain giơ tay đầu hàng khi anh trai quay sang tỏ vẻ dữ tợn. Tuy nhiên cậu hiểu đôi khi Sun không sốt ruột chuyện chưa có bạn gái là vì trước khi tốt nghiệp thì Sun mắc chuẩn bị mở tiệm cà phê. Đến khi tốt nghiệp xong thì lại bận bịu với công việc điều hành tiệm cà phê hầu như cả ngày như vậy nên Sun vẫn chưa có thời gian để nghĩ tới chuyện tình yêu.

"Ờ! Tối nay em xin đi party với bạn nhé."

"Lại nữa?" Sun đảo mắt nhìn mặt cậu em trai.

"Lại nữa là sao? Bao nhiêu ngày rồi em chưa đi nhé. Mấy hôm trước anh Sun cũng đi đấy thôi."

"Thế anh có phải anh mày không? Bao nhiêu tuổi mà đòi đi party?"

"Hồ! Anh Sun...Nhỏ hơn em còn đi được nữa mà. Với lại hôm nay là sinh nhật thằng Ball, không đi là nó giận."

Rain cố gắng nói hết nước hết cái để giải thích nhưng sự thật đúng như những gì cậu nói. Party là chuyện bình thường của giới trẻ thời nay và cậu cũng chẳng làm chuyện xấu xa gì cả.

"Lần này đi em hứa sẽ không gây sự với ai."

"Đi với ai?"

"Có em, thằng Ball, thằng Golf với thằng Mork...Anh hỏi làm gì?"

"Không. Đi với hội này thì cẩn thận không lại gây chuyện với người ta nữa. Đặc biệt là bạn thân của mày đó."

"Dạo này thằng Mork bớt nhiều lắm rồi, anh Sun."

"Ờ! Đừng có về muộn quá."

"Vânggggg, thưa bố."

Rain chắp tay lại đưa lên quá đầu mỉa mai một cách châm biếm. Kết thúc vấn đề này, Rain đang ngồi im thì bỗng nhiên cười tủm tỉm một mình vì nhớ đến Manao. Dáng vẻ này không khiến Sun nghĩ cậu em trai đang in love làm sao được!

Tối đó

Mork lái xe môtô đưa Rain về nhà vào lúc gần 1 giờ sáng. Cậu không uống nhiều vì biết phải đưa Rain về, trái ngược với Rain nốc nhiều đến mức cậu sợ nếu Sun thấy cảnh này chắc chắn sẽ tụng cho hai đứa một bài đến sáng mất.

Nhà của Rain ở một khu tách biệt, là căn nhà hai tầng rộng vừa đủ. Bên trong nhà trang trí như muốn ám chỉ những người sống trong đó cũng có của ăn của để. Chỉ có hai anh em Rain và Sun sống trong căn nhà này vì bố mẹ đã ly dị từ khi cậu còn nhỏ. Mẹ cậu tái hôn với một người ngoại quốc giàu có. Bố cậu ra nước ngoài làm việc từ khi cậu còn học cấp 3. Tuy nhiên cả hai vẫn chu cấp cho cậu và anh trai đầy đủ không thiếu thốn thứ gì, vì thế nên cậu luôn có anh trai chăm sóc như bố.

Không lạ khi tính cách của Sun lại giống một người bố hơn là anh trai!

"Khuya rồi, ở lại nhà tao đi." Rain lè nhè nói. Dù đã say lắm rồi nhưng cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để nói chuyện và lo lắng cho bạn. "Cất công đưa tao về. Tao sợ trước khi về được tới nhà chắc mày ngủm luôn giữa đường mất."

"Tao không có say như chó giống mày nhé."

"Bạn lo mà còn mắng nữa hả? Nào nào, ở lại nhà tao đi."

"Không. Tao ghét nghe anh mày càm ràm lắm."

Mork từ chối mà không cần suy nghĩ. Cậu từng ở lại đây mấy lần rồi. Lần trước dù Sun có càm ràm đến mấy cậu cũng chưa từng quan tâm chỉ trừ hôm nào thật sự ghét quá thì mới cự nự lại với Sun. Song... từ sau khi Sun đưa cậu về nhà, cậu không muốn đụng mặt đối phương lắm. Hôm đó chỉ có mình cậu say mà đã bị Sun thuyết giáo đến vậy.

Hôm nay cả cậu và Rain đều say. Nếu Sun thấy chắc là sẽ bị càm ràm điếc tai luôn không cần nghi ngờ.

"Dạo này anh Sun không có càm ràm mày nữa đâu mà. Kể từ lần mày giúp, anh ấy có vẻ có thiện cảm với mày hơn nhiều. Mày không để ý hả? Nếu anh ấy càm ràm tức là anh ấy quan tâm đến mày đó, mày xem cách anh ấy càm ràm tao đi." Rain cố gắng giải thích để Mork nhìn tính hay càm ràm của Sun theo hướng tích cực. Nhưng Mork cảm nhận được điều đó không chỉ bởi những lời nói suông mà vì sự thật chính là như vậy.

Nếu Sun không quan tâm thì Sun sẽ không càm ràm và thậm chí chẳng buồn nhắc tới nữa là.

"Vậy thì anh ta đi mà quan tâm một mình mày. Anh trai gì chứ, càm ràm như là bố người ta."

"Rốt cuộc là mày không ngủ lại nhà tao đúng không? 1 giờ sáng rồi đó. Giờ này chắc anh Sun ngủ mất tiêu rồi."

Khi Rain hối thúc, Mork bắt đầu lưỡng lự vì cậu lười lái xe môtô về nhà. Đến lúc được ngủ có lẽ cũng cả tiếng đồng hồ sau. Bây giờ cậu đã buồn ngủ lắm rồi nên đành quyết định ngủ lại theo lời đề nghị của Rain.

Rain mở cổng nhà. Mork dắt xe môtô vào đậu trong garage rồi rón rén đi theo Rain vào nhà vì sợ sẽ đánh thức người đang ngủ là Sun dậy thuyết giáo cho hai cậu một bài.

Mà không hề biết rằng thật ra Sun vẫn chưa ngủ!

Vừa bước chân vào nhà, hai cậu chàng suýt nữa thì bất động khi nhìn thấy Sun đang ngồi trên sofa ở phòng khách. Nghe thấy tiếng mở cửa, Sun liền đưa mắt ra nhìn bằng cặp mắt nghiêm khắc như muốn tỏ ý anh chưa ngủ không phải vì mải xem phim mà là anh đang chờ người đi party vẫn chưa chịu về nhà. Rồi nhìn đi! Bộ dạng say xỉn cả 2 đứa luôn.

"Anh Sun...ch...chưa ngủ ạ?"

Rain ấp úng hỏi như thể vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đối diện với Sun. Ban đầu cậu cảm giác như say đến mức mờ hết cả nhưng khi nhìn thấy người bố thứ 2 thì hỡi ơi! Cậu bắt đầu hết say từng chút một.

"Xem phim." Sun đáp cụt lủn.

"Ơ...Ờ! Tối nay thằng Mork ngủ lại nha."

Sun liếc mắt nhìn người đứng kế bên em trai mà không nói một lời. Cả Mork cũng im lặng trong khi nếu là trước đây Sun sẽ nhíu mày không hài lòng rồi mắng cậu vài câu. Chắc chắn cậu không phải bọn đứng im cho người ta chửi. Nhưng giờ đây có rất nhiều điều giữa hai người đã không còn như trước.

"Hôm nay nó ngoan lắm anh Sun. Uống có chút xíu à. Em mới là ngoắc cần câu, suýt thì đi không nổi. Nếu nó không hối về chắc em ngủ luôn ở pub." Rain vội ra mặt thanh minh cho cậu bạn thân vì sợ đối phương sẽ bị anh trai cậu mắng.

Cậu không muốn Sun càm ràm hay la rầy Mork khiến đối phương bực đến mức không mức đến đây nữa. Còn cậu ấy hả? Dù có bị Sun càm ràm đến cỡ nào cậu cũng không giận đâu. Rain biết Sun càm ràm và hung dữ với cậu cũng vì lo lắng.

Sun chăm sóc cậu thay bố mẹ đã nhiều năm nay, chẳng có gì lạ nếu tính cách anh ấy ngày càng giống một người bố.

"Vậy tụi em đi ngủ đây."

Rain nói rồi gật đầu với người đứng kế bên sau đó vội vàng đi thẳng lên phòng trước khi Sun lại mắng. Mork theo sau mà không nói một lời nào, song cậu vẫn cảm giác được ánh mắt đối phương dõi theo khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.

Trước đây cậu không hề sợ ánh mắt của Sun. Thế mà bây giờ không biết tại sao cậu lại ngại ngùng với đôi mắt đó.

Và con tim đập rộn rã một cách khó hiểu!

"Mày với anh Sun cứ là lạ sao đó." Rain đặt nghi vấn khi cả hai người bước vào phòng riêng của cậu.

"Lạ như thế nào?" Mork hỏi trong lúc mở cửa phòng rồi nhìn người đang buông mình xuống giường.

"Không biết nữa. Không nói được." Rain nhìn Mork bằng ánh mắt dò xét. "Cãi nhau cái gì mà với anh Sun mà tao không biết à?"

"Tao cãi nhau với anh Sun hồi nào? Nếu có thì mày phải biết chứ."

"Tao cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên tao có cảm giác giống như mày đang tránh mặt anh ấy, nhưng không phải vì ghét."

Mork không nói gì mà chỉ cắm mặt chơi điện thoại dù cậu chẳng phải là người nghiện điện thoại. Kể từ ngày mà cậu và Sun bắt đầu có thiện cảm với nhau hơn và ngày mà Sun đưa cậu về nhà...cậu có cảm giác Sub khiến cậu làm điều "bất bình thường" nhiều hơn. Ban đầu cậu nghĩ chỉ do mình tưởng tượng nhưng bây giờ thì hình như Rain cũng bắt đầu cảm nhận được rồi.

"Rồi anh Sun cũng lạ. Anh ấy cứ thích giả vờ hỏi tới mày làm sao ấy." Rain vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt song câu nói đó lại khiến Mork lặng thinh. "Bình thường nếu đi về trong tình trạng say xỉn như vậy, tao sẽ bị chửi cho sập nhà luôn. Còn giờ không nói một câu nào hết."

"Chắc là càm ràm quá nên mệt rồi chăng?"

"Rồi cứ nhìn mày là lạ."

Trái tim Mork lỗi nhịp trong một khắc nhưng cậu không thể hiện ra. Ngẩng mặt lên nhìn Rain lần nữa thì đã thấy cậu bạn ngủ mất tiêu rồi trong khi vừa ném một quả bom vào trong trái tim cậu. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại một lần nữa thì Mork lắc đầu nhẹ vì nghĩ có lẽ Rain chỉ nói trong lúc say. Nhưng lạ làm sao tim cậu vẫn đập mạnh thế này.

Điên mất.

Mork tự mắng mình rồi lôi khăn tắm trong tủ đồ và bộ quần áo cậu từng bỏ lại nhà Rain rồi bước vào nhà tắm. Cậu vẫn chưa buồn ngủ nên muốn tắm một cái cho thoải mái trước khi ngủ. Không lâu sau Mork quay lại thả người nằm xuống, đang chuẩn bị ngủ thì bụng réo rọt rọt báo hiệu cơn đói vì hồi chiều cậu chỉ ăn có một chút xíu.

Và cậu sẽ không thể ngủ được...nếu bụng vẫn đói thế này.

"Đói cái gì giờ này chứ!" Mork nhìn kim đồng hồ chỉ gần 1 giờ 30 phút sáng rồi than thở một cách bực bội.

Cậu quyết định nằm xuống kế bên Rain lúc này đã đi theo hầu các vị thần* trước và cố nhắm thật chặt mắt lại để ngủ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.

Nếu không ăn gì lót bụng thì chắc cậu phải nằm ôm cái bụng réo thế này mấy tiếng nữa mất.

Mork nhìn đồng hồ thêm lần nữa. Bây giờ đã là gần 2 giờ sáng. Cậu quyết định ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu tìm gì đó để ăn. Căn nhà hiện tại im phăng phắc không một tiếng động vì Sun đã lên lầu đi ngủ rồi nhưng thay vì sợ ma hay sự im lặng đáng sợ, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì cậu cảm thấy lạ lẫm nếu lúc lục lọi đồ ăn trong bếp mà Sun vẫn ngồi trong phòng khách. Mork biết Sun sẽ không chấp nhất cậu đâu nhưng thật sự cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy bất tiện.

Nói thẳng ra là nếu được chọn giữa việc gặp Sun và gặp ma lúc này, cậu thà chọn vế sau còn hơn!

"Không có gì ăn hết hả ta?"

Mork lẩm bẩm khi mở tủ lạng trong nhà bếp ra mà không tìm thấy thứ gì có thể cứu sống cậu. Tủ lạnh chỉ toàn là rau củ, trái cây, thịt sống chưa qua chế biến. Nếu cậu muốn ăn thì sẽ phải tự nấu hoặc không thì phải nấu mỳ Mama.

Mork thở dài một lần nữa vì cậu không phải người biết nấu ăn. Ở nhà toàn là người giúp việc nấu cho. Nhưng nếu quyết định không ăn gì hết...bụng cậu sẽ biểu tình để cậu tìm gì đó ăn lót dạ.

"Nấu mỳ Mama vậy."

Mork nhủ thầm rồi mở tủ bếp ra vì cậu nhớ mang máng là mỳ Mama được cất trong này. Mỗi lần ngủ lại đây và nửa đêm đói bụng, Rain hay nấu mỳ cho cậu ăn. Cậu khá quen thuộc với căn bếp này mà.

Kẻnggg!

Nhưng...với việc không thường xuyên ở trong bếp và sự bất cẩn, tay cậu đụng phải cái nồi treo ở gần đó khiến nó rớt xuống sàn. Mork suýt nữa thì bật ra câu chửi thề một cách vô cùng bực bội, song cũng còn may là không phải ly tách hay bát đĩa. Bằng không chắc là tốn thời gian quét dọn đến nỗi khỏi cần ăn gì nữa hết.

"Làm gì đấy?"

Một giọng nói xuất hiện phá tan không gian tĩnh lặng khiến người đang khom lưng nhặt nồi phải bật dậy đứng thẳng người rồi quay về phía phát ra tiếng động trước khi nhìn thấy đó là Sun đang quan sát cậu từ cửa nhà bếp với ánh mắt trầm ngâm.

Cái tay đang cầm nồi bỗng dưng lạnh toát.

"Em đói giữa đêm nên xuống kiếm gì đó ăn nhưng trong tủ lạnh không có gì để ăn cả."

Mork trả lời một cách miễn cưỡng, còn hơn là đứng im cho đối phương nhìn chằm chằm không chớp mắt. Sun gật đầu tỏ ý hiểu rồi bước tới tủ lạnh rót nước ra ly đưa lên uống.

Mork đoán rằng có lẽ Sun đi xuống để uống nước rồi tình cờ chứng kiến cậu làm rớt nồi...Cả năm cả tháng hai người chưa bao giờ tình cờ chạm mặt nhau trong bếp. Nhưng kể từ ngày đó thì càng tình cờ nhiều hơn.

"Còn thằng Rain?"

"Nó ngủ rồi."

"Nấu mỳ Mama hả?" Mork nhún vai thay câu trả lời. "Biết nấu không?"

"Nấu được. Có gì khó đâu chứ?"

Mork gãi cổ chữa ngại, điều mà chưa bao giờ cậu làm trước đây. Sun cười thầm trong bụng vì anh biết thừa Mork không biết nấu ăn hay làm những việc cần đến sự tỉ mỉ. Đổi lại nếu là chuyện cần đến sức mạnh hay vũ lực...Đó mới là sở trường của cậu.

"Ngồi đi, anh nấu cho."

"Không sao, em tự nấu được mà anh."

"Ngồi xuống đi. Tự nấu rồi lát cái bếp banh chành hết."

Sun cao giọng khiến người đang đói bụng phải đặt cái nồi xuống chiếc bàn để đồ ăn ở chính giữa bếp rồi ngồi xuống ghế một cách bất lực. Mork nghĩ có lẽ Sun thật sự sợ cậu sẽ làm bẩn nhà bếp nên mới xung phong nấu.

Nếu làm thật không chừng khả năng đó cũng cao lắm!

Bầu không khí trong nhà bếp bắt đầu trầm xuống khiến Mork không biết phải nói gì. Nếu bọn họ vẫn không ưa nhau như hồi trước thì chỉ việc kiếm chuyện để đả kích nhau, hoặc không thì móc mỉa. Song bây giờ giữa bọn họ gọi hòa thuận cũng không phải mà cạch mặt lại càng không. Cậu chẳng biết cư xử như thế nào cho đúng. Sự thay đổi trong thái độ của Sun lại càng khiến cậu cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Vì như thế này...nên cậu mới thường xuyên tránh mặt Sun.

"Rồi anh Sun cũng lạ. Anh ấy cứ thích giả vờ hỏi tới mày làm sao ấy."

Câu nói của Rain khiến Mork lại bắt đầu suy nghĩ. Ban đầu cậu còn tự lý giải rằng có thể do cậu tự tưởng tượng, nhưng ngay cả Rain là em trai của Sun còn nhận ra thì có nghĩa là không phải chỉ có cậu nghĩ vậy.

Sun thật sự đã thay đổi rất nhiều, song cũng chẳng biết vì cái gì nữa.

"Cậu có hay đói đêm như thế này không?"

Sun là người gợi chuyện trong lúc làm đồ ăn. Anh đun nước rồi rửa tôm bỏ vào mỳ Tom Yum tôm. Chỉ nhìn từ đằng sau Mork cũng biết anh làm rất thuần thục, trông hệt như những người đàn ông nội trợ.

"Không biết."

"Không biết là thế nào?"

"Hay cũng không phải mà không hay lại càng không. Bình thường nếu đói em sẽ xuống mở tủ lạnh kiếm gì đó lót bụng. Ở nhà lúc nào cũng có đồ để sẵn trong tủ lạnh để ăn, chẳng giống ở nhà anh, không có gì ăn được hết." Mork phàn nàn một tràng dài hơi. Việc bắt đầu nói chuyện khiến triệu chứng mất tự tin đột nhiên biến mất một cách khó hiểu...Hơn hết, nói chuyện thật tình vẫn tốt hơn là ngồi im một chỗ.

"Tức là hay đói đêm đến mức người nhà biết tính mà trữ sẵn đồ ăn trong tủ lạnh?"

"Ý em là nhà anh mới lạ ấy. Chẳng có cái gì trong tủ lạnh cả."

"Vì bình thường nhà không có người đói giữa đêm..."

Mork bĩu môi vì cảm giác như mình đang bị nói móc như thế nào đó, nhưng cậu vẫn còn nhớ nếu ngủ lại nhà Rain mà lên cơn đói giữa đêm thì đều phải nấu lại món mới. Rain kể rằng Sun là kiểu người thích ăn đồ tươi mới. Mỗi lần nấu một món thì chỉ nấu đủ ăn và không thích nấu xong rồi tống vào trong tủ lạng vì cho dù có bọc kỹ thế nào thì nó vẫn ám mùi.

Mork nhìn Sun đang im lặng nấu ăn. Người đàn ông này làm gì trông cũng đẹp.

Ngứa con mắt.

"Xong rồi."

Cái người "ngứa con mắt" nói trong lúc bưng tô mỳ Mama vị Tom Yum tôm vừa có cả tôm vừa có cả rau nhìn mà phát thèm đặt trước mặt Mork. Mùi thơm tỏa ra xộc thẳng vào mũi làm cậu chảy cả nước miếng và khiến cho bụng cậu réo to hơn bao giờ hết.

"Cảm ơn."

Mork thì thầm không hết tiếng nhưng người kia vẫn nghe thấy rõ mồn một.

"Cũng biết nói dễ nghe nữa à."

Ban đầu Mork còn tưởng Sun sẽ đi khỏi để cậu tự nhiên ăn uống. Có lý đâu...đối phương lại ngồi thụp xuống cái ghế đối diện khiến cho cậu đang giơ sẵn muỗng và nĩa phải dừng lại.

Mork ngẩng mặt lên nhìn Sun một cách khó hiểu.

"Không ăn hả? Sao bảo đói?"

"Anh Sun đi ngủ trước đi. Lát em dọn bếp cho."

"Không sao."

"Không sao là có ý gì?"

"Để anh chờ rồi dọn luôn cho. Bình thường người như cậu chắc không biết làm đâu."

"Tốt bụng quá vậy."

Mork không ám chỉ mà móc mỉa thẳng mặt luôn. Tuy nhiên cơn đói khiến cậu không thèm quan tâm đến cái người đang ngồi nhìn cậu nữa mà giơ muỗng nĩa lên ăn mỳ Mama. Không biết vì đói hay vì sao đó mà cậu lại cảm giác nó ngon một cách lạ thường.

"Nghe Rain bảo dạo này cậu giảm bớt mấy chuyện đám đấm với người ta rồi hả?"

Sun hỏi vu vơ. Anh chống cằm nhìn người đang sơi mỳ một cách ngon lành, nhịn không nổi mà mỉm cười. Khi bạn cố ý nấu đồ ăn cho một người và người đó ăn nó một cách vui vẻ...thì người nấu cảm thấy hạnh phúc cũng là chuyện thường tình.

"Anh không cần giảng đạo. Em đang ăn ngon."

"Anh hỏi vậy thôi. Còn chưa kịp nói gì mà."

"Bình thường em chưa bao giờ kiếm chuyện với ai trước."

"Thế à...Với anh cậu cũng kiếm chuyện trước không phải sao?"

Mork ngước mặt lên khỏi tô mỳ Mama để nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đang kiếm chuyện. Cậu ngỡ ngàng khi nhận ra Sun chỉ ngồi ngắm cậu ăn mỳ như thể đó là hình ảnh không thể nào dứt mắt ra được.

Giây phút ấy, trái tim cậu đập rộn ràng một lần nữa, y hệt như lúc Sun đưa mắt nhìn cậu khi cậu bước vào nhà không sai một ly...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save