Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungwoo càu nhàu, xoa xoa lưng khi nó đập vào chiếc ghế bên cạnh. Ly rượu của anh ta nằm trên sàn, ly ở khắp mọi nơi. Mọi người im lặng, nhìn chằm chằm vào cả Chaeyoung và Seungwoo. Mina sửng sốt, lần đầu tiên Chaeyoung tức giận. Cô có thể nhìn thấy sự tức giận rõ ràng trong mắt cô. Mọi người chưa kịp nói gì thì Jeongyeon đã đứng dậy, "Chaeyoung, đưa Mina ra khỏi đây và đưa cô ấy về nhà. Bọn chị đã làm mọi chuyện đi quá xa, chị xin lỗi." Cô thở dài, nhìn đàn anh kiêu ngạo nằm dưới sàn chỉ biết rên rỉ vì đau. Chaeyoung nắm lấy tay Mina, ngón tay họ đan vào nhau, "Chị không nên nói lời xin lỗi. Anh ta mới là người nên nói." Cô cau có trước khi rời quán cà phê với Mina bên cạnh. Seungwoo tặc lưỡi, từ từ đứng dậy với sự giúp đỡ của bạn bè.
"Đồ ngốc." Em gái của Seungwoo đập vào tay anh, Seungwoo rít lên khi cô ấy làm vậy. Sana lắc đầu với người trước mặt, thất vọng vì một đàn anh lại hành động như vậy với một sinh viên năm nhất. Họ đã đi đủ xa, đến mức Mina chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà như một chiếc hộp nhỏ. Cô liếc nhìn bàn tay của họ, những ngón tay đan vào nhau một cách hoàn hảo. Họ nhanh chóng dừng lại, Chaeyoung bước chân dừng lại. Chaeyoung quay lại, ánh mắt không biểu cảm lắm.
"Nhìn dáng vẻ của chị, em thấy rõ chị tửu lượng kém, tại sao lại uống?" Chaeyoung thở dài, áp sát vào người Mina.
"Tôi nghĩ rằng tôi có thể xử lý nó, nhưng tôi đã sai." Mina lẩm bẩm, nhận được tiếng rên rỉ từ Chaeyoung.
"Đáng lẽ chị nên nói sự thật với em! Nếu không có em, chị sẽ gặp rắc rối." Chaeyoung mắng cô ấy và Mina cảm thấy như thể cô ấy còn trẻ hơn so với chú hổ con hiện đang thất vọng.
"Lấy làm tiếc." Mina lầm bầm, cô nhìn Chaeyoung chỉ biết thở dài. Khi Mina nhìn xuống, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ rằng Chaeyoung đang trách mắng cô ấy vì một sai lầm. Cô ấy nghe thấy tiếng hổ di chuyển nhưng cô ấy không nghĩ gì về nó. Cho đến khi cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mềm mại khoác lên vai mình. Mina từ từ ngước lên và thấy hai cánh tay của Chaeyoung ở hai bên đầu. Chiếc áo khoác màu nâu của cô giờ khoác lên người Mina, làn gió lạnh không còn hiệu quả nữa,
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Chaeyoung lên tiếng, giọng cô ấy nhẹ nhàng và biểu cảm của cô ấy cũng vậy. Mina nhìn đi chỗ khác, "Cảm ơn." Cô ngại ngùng liếc nhìn Chaeyoung, người đã đứng xa ra sau khi cô xác nhận rằng chiếc áo khoác nằm thoải mái trên vai Mina. Sau vài phút đứng yên, Chaeyoung hít vào, nhìn đi chỗ khác, né khỏi ánh mắt của Mina với vẻ tội lỗi hiện rõ trong mắt cô ấy, "Em xin lỗi." Mina bối rối. Tại sao lại đột ngột xin lỗi?
"Huh?"
"Hôm qua, ở quán cà phê. Đáng lẽ em không nên nổi giận với chị. Dù sao đó là lựa chọn của chị, lẽ ra em không nên hành động kiểm soát. Em xin lỗi." Chaeyoung hằng giọng, nhìn Mina với ánh mắt chân thành. Trong vô thức, tay Mina vươn tới cẳng tay Chaeyoung, đặt lòng bàn tay lên tấm da hổ. Người sau nhìn vào tay cô trước khi giao tiếp bằng mắt, Mina cười nhẹ: "Em không nên xin lỗi. Em chỉ quan tâm đến chị, cảm ơn vì điều đó." Những từ ngữ được phát ra từ giọng nói nhẹ nhàng du dương của cô ấy mang lại cho Chaeyoung cảm giác thoải mái. Chaeyoung mỉm cười và vì một lý do kỳ lạ nào đó, Mina cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy lúm đồng tiền xuất hiện một lần nữa.
"Chúng ta shou-Mina!" Cô hét lên, trước khi người trước mặt kịp phản ứng, Mina cảm thấy mình bị kéo về phía trước, cách xa mép vỉa hè. Mọi thứ diễn ra quá nhanh nhưng tất cả những gì cô nghe thấy là những tiếng thở hổn hển. Tiếng nước dội vào tai cô. Mina thoáng thấy những giọt nước nhỏ đang bay về phía mình nhưng không có giọt nước nào làm cô ướt. Mina bị kéo vào một cái ôm. Những cánh tay ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô ấy theo cách bảo vệ như thể cô ấy đang được che chắn khỏi bất cứ thứ gì đến. Mắt cô mở to, chỉ nhìn lên để thấy đôi mắt nhắm nghiền của Chaeyoung như thể chuẩn bị cho cú va chạm. Sau một vài phút, Mina cảm thấy hơi ấm từ vòng tay của Chaeyoung giảm dần khi cô buông ra, "Chaeyoung! Em ổn chứ?" Cô lo lắng.
Chaeyoung bị ướt sũng trong nước. Cả tấm lưng ướt sũng do nước tạt vào người khi một chiếc ô tô chạy qua, cán phải vũng nước sâu. "S-Sao em lại làm thế? Giờ em đang ngâm mình trong nước rồi!" Con hổ thở ra một hơi run rẩy, đôi vai rung lên khi một cơn gió thoảng qua. Chaeyoung tinh tế liếc Mina, "Chị đang mặc đồ trắng. Nếu chị bị bắn nước lên, áo của chị sẽ-" Cô ấy rùng mình, "-có thể nhìn xuyên qua được."
Mina mở to mắt, tay nắm chặt lấy chiếc áo khoác nâu mà Chaeyoung đưa cho. Cô ấy thực sự quan tâm đến tôi, huh . Mina nhìn lên khi thấy Chaeyoung đang ôm lấy mình vì lạnh và nghĩ rằng đó hẳn là điều tồi tệ nhất đối với cô ấy vì cô ấy bị ngâm trong nước lạnh. "Em sẽ thả chị ra ngay"
Chaeyoung lắp bắp, quai hàm nghiến chặt và những ngón tay run run.
"Chờ đẫ." Mina gọi to, từ từ cởi áo khoác ra khỏi vai.
"Chị đang làm gì thế?" Chaeyoung lẩm bẩm, giọng cô run run.
"Cầm lấy áo khoác của em. Em-" Mina bị cắt ngang khi Chaeyoung gạt tay cô ra, từ chối lời đề nghị của Mina. Cô khẽ lắc đầu, đôi tay hổ vẫn ôm lấy cơ thể cô.
"Chaeyoung cầm đi. Em sẽ bị ốm đấy." Mina đẩy, nhưng con hổ từ chối.
"Giữ lấy." Chaeyoung thẳng lưng, "Đừng lo cho em." Cô nở một nụ cười nhạt, hai tay đút vào túi quần. Lưng áo sơ mi đen của cô ấy nhỏ giọt nước và mọi người nhìn chằm chằm, có lẽ đang bối rối.
"Nhưng Chae-" Mina bị cắt ngang khi thấy Chaeyoung nắm lấy tay mình, đan các ngón tay vào nhau. Khả năng nói của cô không còn nữa khi cô nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của Chaeyoung.
"Em thà ốm còn hơn để chị bị lạnh, Mina."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro