1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trời hôm nay chuyển gió, the the luồn vào chung vui với sự phấn khích của lực. cả tuần nay lực ngóng mãi, bồn chồn tới mức để mấy thằng bạn chung đội ghẹo lực nhà ta sắp về lấy vợ nên trông vui chưa kìa. 

nghĩ tới đây, hắn không ngừng nghĩ tới những viễn cảnh sau này, nhớ khoảng thời gian trước đây mình được tự do vô tư biết bao nhiêu. nhanh chân lấy lại tư trang cá nhân, hắn không kìm chế được mà cười muốn ngoác tận mang tai. thủ tục xong xuôi, hắn nhảy chân sáo, miệng còn ngân nga một bài hát cũ rích nào đấy trước khi vào trại, hắn cười cười, thông báo với mấy thằng còn ở lại

“tao ra trước lấy vợ, tụi mày ở lại nhớ chăm chỉ cải tạo không kẻo lại không ra kịp để đi ăn đám cưới tao”

“mày làm như bọn tao đi tù không bằng ấy thằng dẩm này”

chưa nghe hết câu, lực đã cong giò chạy ra tới cổng. cứ nghĩ người yêu mình sẽ đón ở cổng, hắn không ngừng hạnh phúc khi nghĩ tới  cô ấy, nụ cười liền tắt ngúm khi ngoài cổng chẳng có ai ngoài bác bảo vệ già đang chuẩn bị dò xổ số kiến thiết như thường lệ.

“lực về rồi đấy hả cháu, về mạnh khỏe nào lấy vợ nhớ mời bác nhé”

hắn cười nhoẻn rồi chào tạm biệt bác, nghĩ bụng chắc người ta không nhớ hôm nay hết hạn nghĩa vụ quân sự. nhà cũng không quá xa, hắn tung tăng vác cái balo bự trên lưng đi bộ về nhà.

sức trai trẻ phơi phơi còn mặn mà với đời, lực không thể không nghĩ tới tình yêu của mình, một mái ấm sắp tới hứa hẹn đủ điều hạnh phúc. đi nghĩa vụ năm mười chín tuổi, cái tuổi phổng phao không muốn cũng bị ép đi, hồi đấy nhiều đứa trốn lắm, nhưng vẫn là bị bắt vào rồi chịu tội nặng biết mấy. hồi đấy hắn cũng khóc um nhà, bảo nhà chỉ có mỗi hai bà cháu, cháu đi rồi thì bà biết ở với ai, rồi nào là phải bảo lưu đại học đủ thứ chuyện. 

hơn cả là hắn không muốn xa người yêu, cô bé hắn yêu từ năm mười bảy tuổi. tính con bé đó nết na lại đẹp người lễ phép, hai đứa yêu nhau nguyên khu đó biết, nhà đứa đầu ngõ đứa cuối ngõ. thằng lực vẫn tơn tởn trêu người yêu bằng đủ thứ ngớ ngẩn mà bọn con gái sẽ giãy nảy lên rồi đập cho nó một trận, huệ hồi đó giận lắm, nhưng lực dỗ cái nhỏ lại mềm xèo mà bỏ qua. hai đứa dính lấy nhau suốt, lực lúc nào cũng kè kè theo cái huệ tận tới cổng nhà vẫn chả chịu về. bố mẹ con bé cũng ưng thằng lực lắm, chịu khó lại còn ngoan ngoan, thế là cũng chả cấm, hai đứa nó cùng nhau học hành thi cử rồi đậu đại học cùng nhau. tình cảm đơn thuần nên đẹp lắm, lực là cái thằng lì lợm bám theo người yêu dù có chửi cho mướt mặt cũng chả chịu về, lực chung tình, học hành cũng khá lắm. ai đi đâu cũng khen sau này nhà cô đào có thằng con rể khá, mỗi lần như thế hắn lại cong đuôi lên vỗ ngực tự hào rồi bảo huệ “em yêu cho anh chắc vào không sau này bố mẹ em mất thằng rể quý này nhé”. 

nghĩ lại, hắn vui mừng xuôn xiết, đôi chân cũng gần về tới làng. nghĩ bản thân mình khỏe khoắn lên phần nào cũng khiến lực vui vẻ với quãng thời gian đã bỏ. ở trong quân ngũ vất vả, hắn cũng đen đi vài tấc, đi đứng thẳng lưng, người cũng có cơ hơn, bản thân  chạy được 8km để về nhà trong hơn 1 tiếng cũng là thành quả do  dậy vào năm giờ sáng mỗi ngày rồi. 

hắn thấy bóng quen mắt ở đầu làng, tâm trí lại trở nên phấn khích mà muốn gặp người ta nhanh hơn.  quả nhiên là huệ, hắn gọi  với lấy một tiếng rồi nhào vào ôm lấy cô. người ta vẫn nhỏ nhắn xinh đẹp như ngày nào, hắn xúc động một chút, cũng chả muốn buông người ta ra chút nào. 

“anh nhớ em lắm, mấy năm nay anh đi về giờ đường xá cũng khác hẳn, anh chẳng thể đợi nổi ngày gặp lại được em thế này. mấy năm qua em sống có tốt không?”

“em ổn, mọi thứ vẫn tốt, anh mạnh khỏe đi về là em vui rồi”

“anh đợi em mãi, tới năm thứ 2 anh không thấy em vào thăm anh nữa, người nhà chúng nó-”

hắn bỗng thấy ống quần mình giật giật, buông huệ ra cúi xuống mới thấy thằng bé con đang nắm ống quần mình, mắt nó một mí, nét lại giống lực, hắn không kiềm được mà ngồi xuống nựng má nó. vậy mà nó khóc ré lên chạy sang ôm chân huệ, miệng bậm bẹ tiếng mẹ. lực giật mình liền hỏi

“cháu em đó hả?”

“không phải, là con em”

hắn ta ngỡ ngàng, ngay lập tức muốn ẵm lấy bé con  trên tay huệ. 

“ra thằng bé là con anh, đưa anh bế con chút, lâu anh không về nhà rồi, vậy mà em không cho anh biết mình có con”

“không phải con anh, đừng bế, lạ hơi nó khóc”

huệ bế thằng bé lùi lại, lực lại đang không hiểu có chuyện gì.

“sao không phải là con anh? thằng nhỏ giống anh vậy mà, anh muốn bế con”

lúc này, một người đàn ông cũng trạc tuổi lực xen vào, tay cầm thêm một túi thịt còn nóng. trông gã thấp hơn lực một chút, dân vùng quê đen đúa lại bụng bia, nhưng lại chất phác nói chuyện dễ mến. là thằng vũ, thằng bạn thân từ bé lực, hai đứa từ xưa đã khác hẳn nhau. vũ mập mạp thì lực cao lại gầy lom nhom, bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp, hắn cũng thoáng quên chuyện đang dở mà ôm lấy bạn.

“mới về hả mày, sẵn tao mới mua cân thịt, tối sang nhà tao ăn thịt nước lai rai nhé. trông mày giờ đâu còn là lực nhom nhem hồi xưa nữa” nói xong, vũ quay ra thằng bé đang với với lấy mình mà bế nó “mẹ đút con ăn xong chưa, nay ăn ngoan thì tí về bố mua đồ chơi cho con nhé”

lực gần như chết đứng, thằng vũ vừa gọi thằng bé là con. nó nói thế là thế nào, thằng bé là con của lực, đi nghĩa vụ về hắn sẽ cưới huệ, một mái  ấm mà hai đứa đã hứa hẹn từ lâu, vậy mà

“s-sao mày lại gọi con, thằng bé là con tao mà”

vũ cười phá lên, ôm đứa bé trong tay muốn  chảy nước mắt.

“thằng đần này, huệ giờ là vợ tao, đây là con tao, được 3 tuổi rồi”

“huệ là người yêu tao, sao bây giờ lại là vợ mày. chẳng phải em hứa khi anh về sẽ cưới anh sao huệ? trước khi anh đi nghĩa vụ, em đã khóc nấc lên hứa đợi  anh về rồi mình làm đám cưới. còn mày nữa, tao đi nghĩa vụ nhờ mày lâu lâu qua để ý hộ người yêu mà mày cướp luôn cô ấy, mày có còn đáng mặt đàn ông hay không?”

“ừ thì lâu lâu qua ngó hộ nên mới lòi ra thằng cu này đó”

môi lực run run nói chả ra hơi, nhìn huệ, huệ chỉ cúi đầu chẳng nói năng một câu nào. thằng vũ tự mãn dẫn vợ con nó về, để lại lực đau đớn đứng giữa cổng làng. hắn thấy khốn nạn, người mình yêu lại phản bội mình đi cặp kè với thằng bạn thân, chúng nó còn có với nhau một mụn con, để lại thằng lực ngu ngơ giữa mộng tưởng hão huyền. có cứng rắn đến mấy thì lực cũng biết khóc, hắn rấm rứt đứng chả còn vững. cảm giác đau khổ cứ như vậy đèn chặt lấy con  tim đang đập liên hồi đi. hắn tủi thân, nghĩ tại do mình nghèo, mình không có bố mẹ mà ở với bà. nội hắn già rồi, hai bà cháu tựa  nhau mà sống qua ngày, ăn mặc chả có bao nhiêu nên hắn gầy nhom. có lẽ vậy nên huệ chọn vũ, nhà nó buôn gỗ nên giàu lắm, chả ai muốn con gái mình phải theo thằng nghèo mà sống khổ cả.  chỉ là lực không có bố mẹ, hắn thèm có gia đình, được quan tâm chăm sóc. hắn luôn ghen tị với vũ, nhà nó giàu, lại chăm sóc nó từng tí một, được nuông chiều được quan tâm, và quan trọng là vũ  có mẹ.

Kể từ đêm hôm nay, vũ và huệ là hai cái tên hắn căm hận cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro