Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Manh

~~~~~~

Bị việc vặt nhiễu một chút nên Tuân Thiên Ảnh tạm thời mất đi tính trí, liền dứt khoát làm Nhạc Thiên Tầm hết hy vọng với quảng cáo sữa tắm.

Cô muốn chia sẻ phúc lợi thuộc về anh cho những người khác cô còn có lý?

"Em cho rằng tôi bồi không nổi một chút tiền nhỏ này?" Tuân Thiên Ảnh trăm công ngàn việc, mỗi phút mấy ngàn vạn ra vào, tùy tiện một phần hợp đồng đều mua nổi n cái nhà máy hiệu buôn sữa tắm này.

Nhạc Thiên Tầm thấy anh nhấp môi mỏng tựa hồ là tức giận liền không dám lại khiêu khích điểm mấu chốt của anh: "Tôi không phải ý đó...... Tôi không thể vô duyên vô cớ tiêu tiền của anh......"

Nghe vậy, sắc mặt Tuân Thiên Ảnh càng thêm đen.

Tiêu tiền của anh thì làm sao vậy? Cô là người phụ nữ của anh, tiêu tiền của anh là chính đáng được không? Người khác muốn tiêu anh còn không cho đâu, thật là không biết tốt xấu!

Tuân Thiên Ảnh không nói chuyện nữa, dứt khoát đút một cái thẻ đen của mình cho Nhạc Thiên Tầm.

Thẻ đen này không phải có tiền là có thể làm, còn phải có quyền, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thành phố A có thể thấy được thẻ như vậy không vượt qua mười tấm.

Nhạc Thiên Tầm biết loại thẻ đen này, tiêu phí vô thượng hạn, nghe nói đài phi cơ cũng không thành vấn đề.

Phảng phất bị cường nhét vô số tiền, cô có một loại cảm giác bị tiền chôn......

"Anh...... Anh làm gì?"

"Nuôi vợ." Tuân Thiên Ảnh đương nhiên mà nói, "Về sau, tiền của tôi em có thể tùy tiện dùng!"

Nhạc Thiên Tầm hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ ở trong mắt của anh là tất cả vấn đề đều có thể dùng tiền tới giải quyết sao?

Anh không cảm thấy vô cớ bội ước là đề cập đến nhân phẩm cùng vấn đề thành tin sao? Nhân phẩm cùng thành tin là dùng tiền có thể mua tới sao? Còn có tự do cùng tôn nghiêm của cô......

"Thiên Ảnh......" Nhạc Thiên Tầm ấp ủ một phen lời nói trong lòng, đang muốn nói ra chính là Tuân Thiên Ảnh sửng sốt một chút, đánh gãy lời cô nói.

"Em gọi tôi là gì?"

"Tôi gọi anh 'Thiên Ảnh', làm sao vậy?" Nhạc Thiên Tầm mê mang một chút, bỗng nhiên nghĩ tới, nguyên chủ vẫn luôn là sợ hãi mà gọi anh là "Ảnh ca ca", chưa bao giờ dám gọi thẳng tên của anh.

Cô suy nghĩ nên sửa miệng hay không liền nghe được Tuân Thiên Ảnh trầm giọng nói: "Ừ, không có việc gì, nhưng lúc không có người ngoài tôi đặc biệt cho phép em gọi tôi là 'ông xã'!"

Cho nên, đây xem như một loại ban ân? Muốn cô quỳ xuống dập đầu hô to một tiếng "Tạ chủ long ân" hay không?

Trên thực tế, Nhạc Thiên Tầm chỉ dám ở trong lòng phun tào Tuân Thiên Ảnh, rốt cuộc anh không phải nguyên bản Tuân Thiên Ảnh, dựa theo nhân thiết trước mắt thì anh chán ghét cô, không có khả năng không hề có điểm mấu chốt mà sủng cô. Bởi vậy cô không thể lập tức ngỗ nghịch anh quá nhiều, thậm chí chọc giận anh, nếu không chịu khổ vẫn là chính cô.

Đàn ông sao, đều là muốn được vuốt lông, đặc biệt là loại cao lãnh tổng tài như Tuân Thiên Ảnh này, luôn luôn ở địa vị cao khống chế hết thảy, không chấp nhận được người khác nói một chữ "Không".

Kỳ thật đây là một loại bệnh, phải trị!

Nhạc Thiên Tầm có tin tưởng chữa khỏi cho anh! Sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày anh sẽ bị cô hàng phục, ngoan ngoãn mà nghe cô!

Đến nỗi thẻ đen sao, Nhạc Thiên Tầm không phải người chết thanh cao, cũng không phải không cốt khí, mà là suy xét đến vấn đề cộng đồng tài sản vợ chồng, cô coi như là bảo quản giúp anh, đương nhiên, thích hợp thu chút phí bảo quản thì cũng có phần đi?

Nói nữa, tiền đối với anh mà nói chẳng qua là một đống con số, không ai giúp anh tiêu tiền phỏng chừng anh sẽ rất buồn rầu, làm vợ của anh hẳn là nên săn sóc phiền não của anh.

Kế tiếp một buổi chiều này Nhạc Thiên Tầm liền ôm kịch bản mới ở phòng nghỉ của Tuân Thiên Ảnh.

Để tránh chịu mỗ sắc lang quấy rầy cô còn cố ý khóa trái cửa.

Cách một cánh cửa, nghĩ đến tiểu kiều thê của mình ở phòng nghỉ, trong lòng Tuân Thiên Ảnh ấm áp không thôi, cố lấy nhiệt tình, tính toán mau chóng hoàn thành công việc hôm nay đúng hạn tan tầm bồi cô về nhà ăn cơm chiều.

Thời gian tích táp trôi đi, trong bất tri bất giác, Nhạc Thiên Tầm bị miêu tả chuyện xưa của kịch bản mới hấp dẫn, xem đến hồn nhiên quên mình.

Kịch bản mới này chính là một bộ từ trạch đấu đến cung đấu, căn cứ từ tiểu thuyết 《 Cẩm Tú 》 cùng tên cải biên.

Bởi vì mỗ cục cấm truyền phát xuyên qua cùng trùng sinh linh tinh, cho nên biên kịch đổi bi kịch kiếp trước của nữ chính thành một giấc mộng, nữ chính cảnh giác một lần nữa xem kỹ những người bên cạnh mình cùng mọi chuyện, bắt đầu học được lục đục với nhau, đấu di nương đấu thứ muội ngược tra nam, còn gả cho một vị hoàng tử không được sủng ái lại yêu nàng sâu sắc, cuối cùng thay đổi vận mệnh của mình, hơn nữa trợ giúp phu quân bước lên đế vị!

Nữ chính tên Dương Cẩm Tú, là đích nữ  nhà Thừa tướng triều đại Vân Quốc giả tưởng lịch sử, thân mẫu là chính thê Dương Thừa tướng, đáng tiếc sau khi sinh hạ Dương Cẩm Tú vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, ru rú trong nhà, hậu trạch quyền to dần dần rơi vào đến trong tay Liễu di nương tâm thuật bất chính.

Liễu di nương mặt ngoài giả làm người tốt thân cận cùng Dương Cẩm Tú, trên thực tế lại nuôi nàng thành một dã nha đầu không làm người thích cá tính lại bất hảo, cầm kỳ thư họa tất cả đều không biết, kiều man tùy hứng có tiếng.

Mà thứ muội của nàng cũng chính là Tam muội muội Dương Cẩm Tiêm lại bị Liễu di nương dạy biết được tri thư đạt lễ, đa tài đa nghệ, thành đệ nhất danh viện quý nữ kinh thành.

Nếu Nhạc Thiên Tầm nhận bộ phim này thì nhân vật phải sắm vai chính là Dương Cẩm Tiêm, ở giai đoạn trước là bạch liên hoa, người trước người sau bất đồng, ở hậu kỳ hoàn toàn hắc hóa, vì yêu điên cuồng, không ngừng tìm đường chết.

Kỳ thật câu chuyện này không tồi, nhân vật Dương Cẩm Tiêm này phức tạp mà có chiều sâu, thập phần khảo nghiệm kỹ thuật diễn, rất có tính khiêu chiến.

Nhạc Thiên Tầm thích nhân vật này, diễn lên khẳng định thực đã ghiền, nhưng mà diễn viên sợ nhất chính là bị định trụ con đường diễn, nguyên chủ đã diễn đủ nhiều bạch liên trà xanh, cô lại diễn loại này nhân vật chỉ sợ về sau đi ở trên đường đều phải bị fan não tàn đánh mắng không thôi......

Đang lúc Nhạc Thiên Tầm rối rắm không thôi thì Tuân Thiên Ảnh gõ vang cửa phòng nghỉ.

"Mở cửa!"

Cô thế nhưng khóa trái cửa, anh cảm thấy có vài phần khó chịu!

Xem anh trở thành người xấu mà phòng bị sao? Anh cũng sẽ không ăn cô!

Nếu anh thật là người xấu muốn đem cô thế nào, cô cho rằng một cánh cửa này có thể ngăn lại anh? Người phụ nữ này thật là quá ngây thơ rồi!

Nhạc Thiên Tầm xem kịch bản đã quên thời gian, hóa ra đã 6 giờ, trước khi Tuân Thiên Ảnh tức giận phá cửa, cô mở cửa, thật cẩn thận mà cười hỏi: "Anh tìm tôi? Chuyện gì?"

"Đi thôi." Không hổ là cao lãnh tổng tài, tích chữ như vàng tới làm người đến nông nỗi giận sôi.

Nhạc Thiên Tầm lại không biết Tuân Thiên Ảnh đối với cô xem như nói nhiều, thay thành người khác anh còn có thể càng thêm cao lãnh, liền một ánh mắt cũng khinh thường cho người khác.

Tỷ như lúc trước anh đối với nguyên chủ Nhạc Thiên Tầm rất lạnh nhạt, lạnh nhạt rất nhiều lại chán ghét, vừa thấy đến cô ấy liền phảng phất thời thời khắc khắc bị nhắc tới chuyện Tuân lão gia tử bức hôn, nói ngắn lại rất phản cảm.

Nhưng hiện tại sẽ không, sau khi nhấm nháp qua tư vị tốt đẹp của cô, Tuân Thiên Ảnh phát giác những phản cảm đó đều là mây bay, khó được người phụ nữ này vô cùng phù hợp với anh, làm như vì anh mà lượng thân chế tạo, mang đến vô tận vui thích cho anh nào còn có thể phản cảm đây?

Nếu giờ này khắc này Nhạc Thiên Tầm biết tư tưởng nửa người dưới của Tuân Thiên Ảnh khẳng định sẽ cởi giày cao gót đập cái ót của anh một cái......

Bởi vì cô muốn không phải là anh yêu thích thân thể của cô, mà là đơn thuần mà thiệt tình yêu cô, tựa như Tuân Thiên Ảnh ban đầu.

Kỳ thật ngay cả Tuân Thiên Ảnh cũng không nhận thấy được chân chính tâm mình, nhiều năm như vậy, trong bất tri bất giác, trong lòng anh có Nhạc Thiên Tầm, bằng không anh sẽ không bị Tuân lão gia tử hiếp bức thành công, tối hôm qua càng sẽ không chạm vào cô......

Đây là Tuân Thiên Ảnh tiền nhiệm tới nay lần đầu tiên đúng giờ tan tầm.

Đặc trợ Diệp Dư Sinh sau khi thấy anh dắt Nhạc Thiên Tầm rời khỏi công ty khóc không ra nước mắt.

Anh cứ như vậy đi rồi? Xã giao đêm nay làm sao bây giờ? Là không đi vẫn là không đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro