[THẾ GIỚI I]: CON DÂU NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG TÀI CAO LÃNH ~ Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Manh

~~~~~~~~~~

Cảm giác tiếp thu ký ức phi thường khó chịu, ở trong đường hầm thời không, Nhạc Thiên Tầm đau đầu đến ngất đi rồi.

Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần quay về, còn chưa mở hai mắt cô liền cảm giác được mình đang bị một người ngăn chặn hung hăng đoạt lấy......

Là một người đàn ông đối với một người phụ nữ nào đó áp bức, hung mãnh đến phảng phất là đang phát tiết, hại cô cơ hồ không chịu nổi.

Nhạc Thiên Tầm không phải thiếu nữ ngây thơ gì, từng có đêm tân hôn lãng mạn mỹ diệu cùng Tuân Thiên Ảnh, tự nhiên rất rõ cái này có nghĩa gì.

Cô nỗ lực nhấc mí mắt trầm trọng lên muốn nhìn rốt cuộc là đồ khốn nào dám can đản làm như thế với cô, kết quả là khuôn mặt tuấn mĩ của Tuân Thiên Ảnh đập vào mắt cô.

Nhạc Thiên Tầm nháy mắt ngây ngẩn cả người, nháy mắt cũng đã hiểu.

Căn cứ ký ức tiếp thu lúc trước, người đàn ông này là ông xã mới kết hôn không lâu của cô, mà cô là con dâu nuôi từ bé của nhà anh, lão gia tử dùng cổ phần công ty làm điều kiện, chính là đưa cô cho anh, nếu không, anh sẽ không có bất luận tài sản gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.

Căn cứ theo cách nói của Nguyệt Lão, anh hẳn là người có được mảnh nhỏ hồn phách của nam thần nhà cô, hơn nữa diện mạo giống nhau như đúc, cũng chính là một Tuân Thiên Ảnh khác.

Chính là khí chất hoàn toàn bất đồng....

Tuân Thiên Ảnh này một thân tản ra hơi thở giá lạnh đến tận xương, ngay cả làm chút chuyện thân mật nhất ánh mắt cũng không có nửa phần nhu tình mật ý, ngược lại mang theo một loại chán ghét, nhìn dáng vẻ tựa hồ như anh thực sự chán ghét nguyên chủ Nhạc Thiên Tầm, nếu không, sao lại không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?

Mà cuộc sống mới mà Nhạc Thiên Tầm muốn, đương nhiên không phải quan hệ như thế...

Cô dùng sức đẩy anh ra: "Anh tránh ra!"

Tuân Thiên Ảnh giống như một tòa núi nhỏ, không chút sứt mẻ, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh băng: "Như thế nào? Không muốn? Không phải cô nói chỉ cần có thể làm cho tôi vui vẻ, cô nguyện ý làm bất luận chuyện gì sao? Đừng quên, vừa rồi chính là cô chủ động, tôi không bức bách cô!"

Anh tuyệt đối không thừa nhận, kỳ thật anh nghiện cảm giác chặt chẽ ngọt ngào của cô, trước nay không nghĩ tới người phụ nữ anh luôn luôn chán ghét ăn sẽ ngon miệng như vậy, làm anh không có cách nào kiềm chế.

Nhạc Thiên Tầm tức khắc hết chỗ nói rồi, nguyên chủ là có bao nhiêu ngu ngốc chứ, cư nhiên có ý đồ dùng thân thể đi lấy lòng một người đàn ông chán ghét mình, không biết bộ dáng này sẽ càng làm đàn ông thêm chán ghét sao?

Không được! Nếu hiện tại cô tiếp quản thân thể này nhất định phải nhanh chóng dừng lại loại hành vi ngu xuẩn này!

"Đúng vậy! Hiện tại tôi không vui! Anh buông tôi ra! Đứng lên! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

Nhạc Thiên Tầm không biết loại thời điểm này càng phản kháng giãy giục thì sẽ càng làm đàn ông không thả ra... 

"Đáng chết, đừng lộn xộn! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Thịt đưa đến bên miệng, không ăn là không thể nào rồi, hơn nữa miếng thịt này đối với Tuân Thiên Ảnh khá ngon miệng: "Nhớ kĩ thân phận của cô, cô là vợ hợp pháp của tôi, có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của tôi, còn có, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt chơi nhiều thì không còn thú vị!"

Nhạc Thiên Tầm tức giận cực độ, đôi mắt là hai luồng liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, hận không thể một chân đá anh xuống giường, đáng tiếc, sức lực nam nữ trời sinh chênh lệch quá lớn, cô không có cách đẩy anh xuống, cũng không thể lớn tiếng kêu "cứu mạng" đi? Cái dạng này hiện tại bị những người khác thấy thì càng không tốt!

Nguyên chủ ở trước mặt Tuân Thiên Ảnh luôn luôn là vâng vâng dạ dạ, như là nhận hết ủy khuất, lão gia tử lại cảm thấy cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ làm chủ gả cô ấy cho Tuân Thiên Ảnh, còn thúc giục cô ấy tốt nhất là mau chóng mang thai, vì thế cô ấy mới lớn mật mặc áo ngủ ren chạy đi tìm ông xã của mình.

Cho nên nói, Tuân Thiên Ảnh chưa từng gặp qua một mặt Nhạc Thiên Tầm phản kháng tức giận, cảm giác cô thay đổi, cuối cùng cũng có chút ý tứ!

Cô lớn lên thực sự đẹp, dáng người cũng thật tốt, khi đóng phim kỹ thuật diễn cũng không tồi, tiếng hát điềm mỹ động lòng người, những ưu điểm đó anh đều xem ở trong mắt, chỉ là anh chán ghét lão gia tử quản quá nhiều, càng chán ghét cô ngày thường giống như rối gỗ của lão gia tử, liền chán ghét cô.

~~~~

Bị lăn lộn đến nửa đêm Tuân Thiên Ảnh mới ăn no thỏa mãn ôm Nhạc Thiên Tầm hôn mê lần thứ hai đi tắm rửa sạch sẽ, phá lệ không rời đi mà là ở lại cùng ngủ với cô.

Phải biết rằng cho dù là kết hôn đã ba tháng nhưng hai người bọn họ vẫn luôn phân phòng ngủ, ôm nhau ngủ giống như này là lần đầu tiên.

Buổi sáng ngày hôm sau, Nhạc Thiên Tầm là bị ánh mặt trời xuyên qua bức màn sa mỏng đánh thức, xác thực mà nói, người đánh thức cô là Tuân Thiên Ảnh đã rửa mặt xong và ăn mặc chỉnh tề, bởi vì anh kéo bức màn dày nặng che nắng ra, để ánh mặt trời chiếu vào phòng.

"A... Thiên Ảnh, mau kéo màn vào, chói mắt quá..." Nhạc Thiên Tầm ngủ đến mơ màng, cho rằng mình còn đang ở thế giới ban đầu, cũng cho rằng thân ảnh người đàn ông ưu nhã thon dài trước mắt là nam thần yêu thương sủng nịnh mình.

Tuân Thiên Ảnh xoay người lại, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm cô, như có suy tư.

Làm nũng ....

Đây là điều mà trước đó cô ở trước mặt anh chưa từng biểu hiện qua, không biết có phải bị tư vị mỹ diệu hôm qua ảnh hưởng đến hay không, loại cảm giác được làm nũng cũng không kém!

Nhưng Tuân Thiên Ảnh là một người thập phần nghiêm cẩn nghiêm túc đối với công việc, phi thường có quan niệm về thời gian.

Mà hôm nay là thứ hai, thời gian làm việc!

"Đứng lên! Tôi muốn đi làm!" Anh không kéo bức màn nữa mà là kéo chăn của cô.

Nhạc Thiên Tầm ngủ thành chó, như cũ không "Hồi hồn", tay chân cùng sử dụng, gắt gao mà ôm lấy chăn không cho cướp đi, đôi mắt cũng chưa mở lẩm bẩm nói: "Đi thôi đi thôi, trên đường chú ý chút, moah moah!"

Tuân Thiên Ảnh không nói những từ lưu hành trên internet, chính là không đại biểu anh không hiểu.

Moah moah? Tối hôm qua còn chưa đủ sao?

Nghĩ đến tối hôm qua, lại nhìn thấy tư thế hiện tại của Nhạc Thiên Tầm: cổ áo mở rộng ra, vạt áo cuốn lên, đôi đùi ngọc tinh tế lộ ra ngoài, không khỏi thấy miệng khô lưỡi khô, miên man bất định ......

Nhạc Thiên Tầm tối hôm qua mặc áo ngủ ren tới đã sớm bị Tuân Thiên Ảnh xé nát, sau đó sau khi tắm rửa xong, anh liền tùy tiện tìm một kiện áo sơ mi trắng của mình mặc lên cho cô, chắp vá làm áo ngủ, không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, mới sáng sớm còn làm anh mở rộng tầm mắt!

【 chủ nhân, mục tiêu nhiệm vụ đã trở lại! 】

Trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm điện tử shota dọa Nhạc Thiên Tầm nhảy dựng, làm hại cô cả người đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.

Nhìn quần áo bất chỉnh của mình, giường đệm hỗn độn cùng người đàn ông đứng ở mép giường phản quang giống như thiên thần, cô mới nhớ tới thân phận hiện tại cùng vị trí thế giới của mình.

Tuân Thiên Ảnh còn ở đây, cô không tiện đối thoại cùng hệ thống, nếu không, khẳng định sẽ bị coi thành bệnh tâm thần!

"Anh...... Không phải muốn đi làm sao?"

Tuân Thiên Ảnh thấy cô tựa hồ không tính toán có động tác tiếp theo liền cao lãnh mà "Hừ" một tiếng, rời đi.

Nhạc Thiên Tầm cảm thấy không thể hiểu được, cũng "Hừ" một tiếng với bóng dáng của anh, mới nhỏ giọng hỏi hệ thống: "Tiểu nguyệt lão, nhiệm vụ mục tiêu của tôi ở đâu?"

【 Dưới lầu, đang ăn bữa sáng! 】

"Được! Tuân Sơ Ảnh đúng không? Chờ đấy cho chị đây!" Cô thề nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, lập tức nắm chặt thời gian rửa mặt thay quần áo.

Nhưng mà, cô phát hiện một vấn đề, đó chính là trong phòng Tuân Thiên Ảnh không có quần áo để cô tắm rửa, cô đành phải trở về phòng ở ngay đối diện của mình thu thập, rất gần.

Mười phút sau, Nhạc Thiên Tầm đi xuống lầu, gặp được mấy người hầu nghiêng mình chào hỏi cô, cô đều lễ phép mà mỉm cười lại.

Đi vào nhà ăn, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, cô lập tức liền nhận ra ngồi trên ghế chính là lão gia tử Tuân Quốc Hoa thương yêu cô nhất, cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh ông là nhiệm vụ mục tiêu của cô lúc này đây, cũng là cô em chồng của cô!

Nhạc Thiên Tầm ngọt ngào mà cười, chào hỏi lão gia tử cùng cô em chồng: "Ông nội, Sơ Ảnh, buổi sáng tốt lành!"

"Sớm, mau ngồi xuống ăn bữa sáng đi!" Tuân lão gia tử hôm nay cười đến phá lệ vui vẻ, đại khái là tưởng tượng thấy hình ảnh ôm chắt trai.

Tuân Sơ Ảnh tính rộng rãi, ngày thường hoà thuận vui vẻ, cảm tình với Nhạc Thiên Tầm rất tốt, so với chị em ruột còn thân hơn, Nhạc Thiên Tầm thành chị dâu của cô ấy, thân càng thêm thân, cô ấy là người vui mừng nhất.

"Thiên Tầm sớm!"

Theo động tác Nhạc Thiên Tầm ngồi xuống uống cháo, Tuân Sơ Ảnh trong lúc lơ đãng thoáng nhìn cô thấy "Tiểu dâu tây" bị vạt áo che đậy, liền trêu chọc nói: "Aiz? Khó trách hôm nay thức dậy chậm chút, hóa ra tối hôm qua có tiết mục xuất sắc nha! Thế nào? Cho anh trai em đánh giá thế nào?"

Nhạc Thiên Tầm da mặt mỏng, nháy mắt liền mặt đỏ: "Em đừng nói bậy......" Cô nghĩ đến Tuân Thiên Ảnh vừa rồi bày ra một khuôn mặt thối, "Thật ra phải chấm điểm mà nói, hẳn là 0 điểm, ai bảo anh ấy mới sáng sớm cho chị sắc mặt xem, hừ! Chán ghét!"

Cao lãnh bá đạo Tuân Thiên Ảnh kém quá nhiều với ôn nhu săn sóc Tuân Thiên Ảnh, cô tỏ vẻ tiêu hóa rất khó!

Lúc này, Tuân lão gia tử đã ăn no đi hậu hoa viên tản bộ, còn dặn dò Nhạc Thiên Tầm ăn nhiều một chút.

Tuân Sơ Ảnh ưu nhã mà cắt trứng chiên năm phần, nói: "Anh trai khẳng định là tức giận!"

"Tức giận? Vì cái gì? Chị lại không trêu chọc anh ấy!" Nhạc Thiên Tầm cảm giác rất vô tội, tối hôm qua đã tùy ý anh đòi lấy, hại khung xương cả người cô như là rụng ra, đau nhức đến muốn mệnh, chính anh lại vẻ mặt thần thanh khí sảng, giống như yêu tinh thải âm bổ dương, còn có mặt mũi tức giận?

Đầu bếp Tuân gia là cố ý từ nhà hàng năm sao cao cấp mời đến, mặc kệ làm cái gì đều ăn rất ngon, tỷ như cháo bí đỏ này, vừa thơm vừa mềm, ngọt thanh không ngấy, lại tỷ như gạch cua bọc nhỏ này, mềm xốp ngon miệng, tinh xảo xinh đẹp, chỉ là nhìn liền làm người sinh ra cảm giác muốn ăn.

Nói ngắn lại Nhạc Thiên Tầm ăn thật sự khai vị!

Nhưng mà, một câu kế tiếp của Tuân Sơ Ảnh hại cô suýt chút nữa không nuốt được.

"Chị không trêu chọc anh ấy, chính là chị dậy muộn, chưa làm bữa sáng cho anh ấy, anh ấy không vui, bữa sáng đều không ăn liền đi làm!"

Nhạc Thiên Tầm lúc này mới nhớ tới, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, Tuân Thiên Ảnh miệng cùng dạ dày đều rất xoi mói, ăn đồ ăn bên ngoài cực ít, ở nhà chỉ ăn bữa sáng cô làm, bằng không anh thà rằng sáng sớm nhịn đói lại chịu đựng đến giữa trưa ăn cơm trưa người hầu trong nhà đưa đến.

Như vậy xem ra anh xác thật có thể là bởi vì chuyện bữa sáng này mà tức giận!

"Sơ Ảnh, em chút nữa muốn đi đâu?" Nhạc Thiên Tầm quyết định muốn đi làm cái gì đó để lấy lòng Tuân Thiên Ảnh một chút, rốt cuộc mảnh nhỏ hồn phách nam thần ở trên người anh, cô phải nỗ lực thu thập tới tay.

Nhưng Tuân Sơ Ảnh là nhiệm vụ mục tiêu, cô lại không thể lơi lỏng, sớm ngày trợ giúp vị này tìm được một nửa thiệt tình yêu nhau kia!

Tuân Sơ Ảnh ăn no bảy phần liền buông dao nĩa xuống, uống mấy ngụm nước chanh, dùng khăn giấy xoa xoa cơm, nói: "Em tối hôm qua tập luyện bài suốt đêm, quá mệt mỏi! Em phải ngủ bù!"

Cô ấy thích ca hát khiêu vũ, chính là không thích tiến vào giới giải trí khiến cho Tuân lão gia tử tìm quan hệ vào đoàn văn công thành phố, làm văn nghệ trong quân đội.

Hiện tại tới gần lễ quốc khánh, vì ở trong đoàn chuẩn bị tiết mục diễn xuất hội diễn văn nghệ, nhóm đoàn viên đều ngày tiếp nối đêm mà luyện tập, cô ấy thân là nữ chủ diễn, đặc biệt vất vả.

"Chị thì sao? Chị hôm nay không có thông cáo sao?" Tuân Sơ Ảnh hỏi Nhạc Thiên Tầm.

"A......" Nhạc Thiên Tầm nghĩ nghĩ, "Buổi tối giống như phải chụp quảng cáo sữa tắm......"

Hiện tại rất nhiều người phát ngôn loại hình quảng cáo sữa tắm đều sẽ bị yêu cầu chỉ vây khăn tắm, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh......

"Sữa tắm?" Tuân Sơ Ảnh chỉ chỉ xương quai xanh của cô, "Chị xác định như vậy có thể chụp? Hơn nữa, anh trai em đồng ý sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro