Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heo

Diệp Sở thích thú trước dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhướng mày: “Không phải bạn kia nói các bạn trong lớp đều rất nhiệt tình sao? Hửm?”

Hạ Nam không có lý do để từ chối, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Diệp Sở thấy cô đồng ý, tâm tình tốt lên rất nhiều, anh cũng không làm khó cô: “Cậu đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong ra cổng trường tìm tôi, tôi ở đó đợi cậu.”

“Được.”

Ở Nhất Trung tiết cuối của buổi chiều kết thúc vào lúc 4 giờ 50 phút, nhưng phải có mặt trước 5 giờ 40 để tham gia tiết tự học buổi tối, thời gian ăn cơm có chút eo hẹp, huống chi Hạ Nam còn phải ra ngoài mua sách với Diệp Sở. Thế nên chuông tan học vừa vang lên, Hạ Nam đã lật đật kéo Lý Duyệt đến nhà ăn.

Lý Duyệt trên đường không ngừng ríu rít, rất hào hứng, cô ấy thích tính cách hiền lành dễ thương của Hạ Nam. Trước đây, việc gì Hạ Nam cũng làm cùng Lâm Sơ Mộng, bây giờ Lâm Sơ Mộng đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng có thể đi ăn cơm, đi WC cùng với Hạ Nam.

Hạ Nam gọi hai món, đều là món rau, trứng chiên cà chua và cà tím xào khoai tây. Lý Duyệt cầm đũa, cau mày hỏi cô: “A Nam cậu không thích ăn thịt sao?”

Hạ Nam lấy ra một miếng thịt nhỏ từ món cà tím xào khoai tây, cười nói: “Có thịt nè.”

Khi Hạ Nam mỉm cười, ngọt ngào mà thuần khiết, Lý Duyệt nhìn còn sửng sốt, sau khi phản ứng lại, Lý Duyệt cảm thán: “Hạ Nam, cậu bớt cười một chút, quá đẹp luôn, tớ là con gái mà còn nhịn không được.”

Hạ Nam chỉ cười khẽ, cúi đầu ăn cơm. Lý Duyệt gấp cho Hạ Nam một miếng sườn xào chua ngọt từ phần ăn của mình, hào hứng hỏi cô: “Đúng rồi, học sinh mới tới thế nào? Rất đẹp trai phải không? Thấy chưa tớ không có lừa mọi người.”

Hạ Nam “ừm” một tiếng. Từ góc độ thẩm mỹ mà nói, bạn cùng bàn mới quả thật rất đẹp trai.

Lý Duyệt nghĩ tới điều gì đó, cắn đũa, do dự hỏi: “Cậu có cảm thấy Diệp Sở đối xử với cậu có hơi đặc biệt không? ”

Con gái luôn nhạy cảm với những điều này. Vừa rồi Diệp Sở từ chối Hoàng Di lạnh lùng dứt khoát, nháy mắt lại kêu Hạ Nam đi cùng, dù sao đi nữa đều là đối xử khác biệt?

Cái miệng nhỏ đang ăn cơm trả lời: “Không cần nghĩ nhiều.”

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều nam sinh đối xử tốt với Hạ Nam, nhưng chỉ cần không nói toạc ra, thì cô sẽ đối xử như bạn học bình thường, nhiều khi mọi người đều thấy cô ngốc nghếch chậm chạp, thật ra không phải cô không biết, chỉ là làm bộ không biết mà thôi.

Hơn nữa, đôi khi chuyện không phải như vậy, đều do mọi người ồn ào đồn thổi lên hết.

Lý Duyệt thấy cô im lặng ăn cơm, tiếp tục suy nghĩ lan man, nhưng không hỏi thêm.

Nhưng Lý Duyệt vẫn nhìn Hạ Nam, suy nghĩ, nếu Diệp Sở có tình ý với Hạ Nam là điều rất bình thường. Hạ Nam xinh đẹp, còn tốt bụng, nếu cô ấy là con trai cũng sẽ thích Hạ Nam.

Dù sao Hạ Nam xuất sắc hơn nhiều so với con nhỏ đầy tâm cơ Hoàng Di.

Sau khi hai người ăn xong, đang thu dọn đĩa chuẩn bị rời đi, Lý Duyệt liếc mắt nhìn cái bàn bên cạnh, ghét bỏ ra mặt: “Đâu đâu cũng có học sinh vô ý thức, ăn xong cũng không biết dọn.”

Ở Nhất Trung, tan học theo từng khối, khối 12 tan học trước, sau đó theo thứ tự đến khối 11 rồi khối 10. Bây giờ là thời gian học sinh khối 10 tan học, nếu không dọn dẹp, khả năng cao sẽ không ai dám ngồi ở đây.

Hạ Nam không nói gì, cô đi tới, cầm hai cái đĩa đặt lên đĩa của mình, vừa đi về phía rửa dọn, vừa quay lại nói với Lý Duyệt: “Đi thôi.”

Lý Duyệt kinh ngạc trước hành động của Hạ Nam, xương bị người khác gặm vẫn còn trên đĩa, nhìn thôi là đủ buồn nôn, ngược lại Hạ Nam một chút cũng không ghét bỏ.

Hạ Nam tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy.

Hạ Nam còn phải đi mua sách với bạn học mới, nên Lý Duyệt về phòng học trước, một mình Hạ Nam đi ra cổng trường.

Nhiệt độ ngoài trời xuống thấp, gió lạnh thấu xương, gió mạnh như dao cắt, Hạ Nam sợ lạnh, khăn quàng cổ quấn kín mít, mặt cô vùi vào chiếc khăn, từ xa cô đã nhìn thấy bạn học mới đang đứng dưới cột đèn đợi cô.

Anh đưa lưng về phía cô, hình như đang cúi đầu chơi điện thoại, Hạ Nam đến gần, muốn kêu anh, nhưng từ “Diệp” bị mắc lại trong cổ họng khi cô vừa thốt ra.

Diệp, Diệp...

Xong rồi, giây phút này đầu óc Hạ Nam hoàn toàn trống rỗng, cô đột nhiên quên mất tên của bạn mới là gì.

Hạ Nam biết như vậy là không lịch sự, mặt lập tức đỏ lên, xấu hổ đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.

Diệp Sở nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu, nhìn thoáng qua lại thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hạ Nam, không biết vì lạnh hay vì xấu hổ.

Diệp Sở nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô thì lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày: “Không nhớ tên tôi sao?”

Hạ Nam lại vùi mặt vào khăn quàng cổ.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, Hạ Nam trông rất đáng yêu. Cô mặc đồng phục học sinh mùa đông, chiếc áo khoác lông vũ màu xanh da trời bao lấy cô, cả người không hề mập mạp, ngược lại có chút tinh nghịch. Cô nhét quần đồng phục màu đen sọc trắng vào đôi ủng đi tuyết màu nâu, quàng khăn lông thỏ màu trắng tinh và một cái bịt tai lông xù màu trắng. Nơi đây băng thiên tuyết địa*, nhưng nhìn cô lại cảm thấy rất ấm áp.

*Băng thiên tuyết địa: đất trời đều là băng tuyết, chỉ những nơi lạnh lẽo âm u.

Cô có nước da trắng hồng, hơn nửa khuôn mặt đều giấu trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, ánh mắt thuần khiết, giờ phút này có chút xấu hổ và khổ sở.

Diệp Sở thấy cô thật đáng yêu, trong mắt lộ ra bảy phần ý cười, anh cười to một tiếng: “Diệp Sở. Gọi một tiếng cho tôi nghe.”

Hạ Nam lúc này không dám quên, ngoan ngoãn gọi: “Diệp Sở”. Giọng cô ngọt ngào, ''Diệp Sở'' phát ra từ trong miệng cô không hiểu sao lại có vài phần trêu chọc.

Diệp Sở cong khóe môi, mắt nhìn cô: “Ừ, cậu dẫn đường.”

Lúc này Hạ Nam mới nhớ ra bạn học mới chuyển đến không biết hiệu sách nào có bán sách bài tập trường cô sử dụng, vội vàng đi lên phía trước dẫn đường, tóc buộc lên cao thành cái đuôi ngựa, theo bước chân lắc qua lắc lại, Diệp Sở chậm rãi đi theo phía sau, trong lòng muốn kéo lấy tóc đuôi ngựa của cô.

Quên đi, bạn nhỏ này rất nhát gan, không nên dọa sợ.

Sau khi hai người đến hiệu sách, Hạ Nam lập tức đi tới khu vực bán tài liệu tham khảo, cô chọn cho anh các quyển sách bài tập cần thiết: “Xong rồi.”

Diệp Sở tiếp nhận sách đi đến quầy tính tiền, Hạ Nam tranh thủ thời gian anh đi tính tiền, đi tới khu vực bán tạp chí và truyện tranh ở trước cửa.

Cô phát hiện truyện tranh cô yêu thích nhất《Hội Tâm》đã có hàng, cô rất thích truyện tranh và tiểu thuyết, nhưng thời gian học tập ở năm cuối rất gò bó, cô phải cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ khi đạt được thành tích cao mới tự thưởng cho bản thân một vài món đồ yêu thích.

Bài kiểm tra giữa kì lần này cô làm không được tốt lắm, so với lần kiểm tra trước rớt hẳn ba hạng, cho nên, cô không có tư cách mua cuốn truyện này.

Ngay lúc Hạ Nam đang nhăn mũi rối rắm, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bao trùm lấy cô, Hạ Nam ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Diệp Sở.

Diệp sở lập tức rút cuốn《 Hội Tâm 》lên, khóe môi cong cong: “Muốn cái này sao?”

Hạ Nam cắn môi, lắc đầu: “Không muốn.”

Cái đồ nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Lúc vào cửa anh đã thấy đôi mắt Hạ Nam tràn đầy mong muốn, nhưng lại chần chừ không đi qua.

Diệp Sở cầm cuốn truyện đi đến quầy tính tiền, nói: “Coi như là thù lao cậu giúp tôi mua sách.”

Hạ Nam vội vàng cầm tay anh, ngăn lại: “Không cần đâu, đều là bạn học, không cần khách sáo.”

Sao cô lại không biết xấu hổ nhận đồ của người khác, giúp anh đi mua sách vốn dĩ là việc nên làm.

 Diệp Sở cúi đầu, nhìn tay cô đang nắm chặt ngón tay mình, ánh đèn trong hiệu sách rất sáng, móng tay hồng hồng, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng.

Bàn tay của cô thật đẹp.

Không biết nắm trong tay sẽ có cảm giác gì.

Diệp Sở không hiểu sao lại muốn cười: “Cậu không muốn? Vậy ném đi.”

Hạ Nam sửng sốt một lúc, lần đầu tiên cô thấy người bá đạo như vậy.

Nếu anh đã muốn tặng đồ cho cô, thì cô chỉ có hai sự lựa chọn, một là tiếp nhận, hai là ném đi, nếu ném nó đi chứng tỏ cô không cần.

Anh nhanh chóng thanh toán rồi đưa truyện cho Hạ Nam, cô vẫn cầm lấy, cô thích như vậy… sao nỡ ném đi, quên đi, ngày mai mang cho anh món gì ngon ngon là được.

Bước ra khỏi hiệu sách, thấy sắp đến giờ vào tiết tự học buổi tối, Hạ Nam ôm truyện vào trong ngực nâng bước muốn chạy, Diệp Sở gọi cô lại: “Chờ đã. Đưa truyện đây, tôi cầm giúp cậu.”

Anh thấy Hạ Nam không mang bao tay, mùa đông miền Bắc lạnh vô cùng, lát nữa ngón tay cô có thể bị đông cứng, nhìn cách ăn mặc của Hạ Nam là biết cô rất sợ lạnh, anh đến từ miền Trung, nên có khả năng kháng lạnh tốt hơn người phương Bắc.

Hạ Nam không rõ lý do, nhưng vẫn theo lời anh nói, đưa cho anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chúng ta nhanh đi thôi, sắp muộn học rồi.”

Cô là học sinh ngoan, rất ít khi vi phạm, cũng không bao giờ đi học muộn.

Diệp Sở uể oải đi theo cô, anh đi không nhanh, bởi vì chân dài, tùy tiện bước vài bước cũng đã đuổi kịp Hạ Nam.

Hai người vừa vào lớp, thì tiếng chuông vào học cũng vang lên, phải nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Lớp học yên tĩnh, có người đã bắt đầu tự học, nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào, có hơi kinh ngạc.

Trong lớp bắt đầu bàn luận xôn xao, có bạn học nhỏ giọng nói chuyện, lớp phó học tập lên tiếng: “Im lặng! Giáo viên đang tới!”

Các bạn học lúc này mới im lặng.

Ở chỗ ngồi của Hoàng Di, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Diệp Sở và Hạ Nam cùng nhau đi vào, trên gương mặt xinh đẹp toát ra vẻ không cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro