Duyên Âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Chuyện trẻ con

Ngày ấy tôi ko nhớ rõ mình 3 tuổi hay 4 tuổi gì đó, ở làng tôi có một con sông nhỏ và chị em phụ nữ ra đây giặt giũ quần áo, kể cả trẻ con lẫn người lớn đều hay ra đây tắm rửa vì nước rất trong.

Như thường lệ hàng ngày mẹ tôi mang quần áo ra sông giặt giũ tiện đem tôi đi theo để dễ trông coi vì tôi cũng khoái ra sông xem trẻ con(thực ra toàn người hơn tuổi mình 

 ) tắm sông nô đùa cầm bùn 

 ném nhau đen sì cả mặt mũi vui đáo để.Vậy là hàng ngày như một thói quen cứ chiều chiều là tôi ra sông cùng mẹ thỉnh thoảng còn được mẹ cho ra men bờ vùng vẫy rất thú vị.

Cùng thói quen với mẹ tôi là Cô Lan nhà ở ngay cạnh sông rất hay ra giặt quần áo vào buổi chiều ở bờ sông đó và cô có một người con gái bằng tuổi tôi tên là Mai (cô gái làm thay đổi rất nhiều cuộc đời tôi và cũng là nhân vật chính của câu chuyện tôi sắp kể).Hai bà mẹ có vẻ nói chuyện rất hợp nhau thường buôn dưa lê rất lâu khi giặt quần áo.Cũng giống mẹ tôi , cô Lan thường dẫn Mai ra sông giặt quần áo và từ khi nào hai đứa trẻ thò lò mũi xanh chúng tôi chơi thân với nhau lúc nào không hay.

Mai rất hiền còn tôi nghịch như quỷ sứ rất hay trêu khiến cô bé khóc và hai bà mẹ đôi lúc cười rất lớn vì mấy trò chơi trẻ con của chúng tôi ( như bán hàng, chọi củ ấu,...). Đặc biệt là cái trò ôm chặt lấy nhau(hồi ấy chả biết Mai là trai hay gái vì Mai cắt tóc ngắn nên chúng tôi cứ đùa kiểu trẻ con suy nghĩ gì đâu

) của hai chúng tôi làm mẹ tôi và cô Lan ví như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông và mẹ tôi rất hay nhắc lại sau này khiến tôi bật cười.

Tuổi thơ êm đềm cứ thế trôi qua mà tôi cũng chả nhớ những ngày ra bờ sông chơi cùng Mai kết thúc lúc nào không biết cho đến khi tôi vào Tiểu học thì nghe đâu Mai bị chết đuối ở con sông đó và dần dần mẹ tôi cũng ít nhắc tới Mai hơn.

Phần 2: Câu nói đùa

Quê tôi thường trồng lạc vào tầm đầu xuân và thu hoạch vào khoảng giữa tháng 5 hoặc đầu tháng 6 dương lịch . Hồi nhỏ tôi chỉ cần nhớ là cứ khi nào bắt đầu nghỉ hè là chuẩn bị thu hoạch lạc.Tôi rất khoái khẩu món lạc luộc nên hay xung phong đi nhổ lạc để ra đồng nghịch bẩn rồi kiếm cớ ra sông tắm vui đáo để.Năm tôi nghỉ hè lớp 3, đúng mùa thu hoạch lạc sau khi thi cuối năm được mấy ngày nên bố mẹ cho xả stress nghịch ngợm thoải mái, đi theo mẹ tôi ra ruộng lạc nghịch ngợm chán chê đến chiều thì bố mẹ tôi cũng nhổ xong 2 luống lạc và cho vào chiếc xe thồ (Tôi ở quê lúa Thái Bình,chiếc xe thồ có khả năng nhiều bạn vùng quê khác không biết và bây giờ xe ấy ít được dùng ) chở ra song để giũ bớt cát bám vào củ lạc để đem về nhà cho sạch sẽ.

Lúc ấy trời cũng nhá nhem tối ở sông không còn mấy người và theo mắt quan sát của tôi chỉ còn 3 người gia đình tôi đang cười nói và nhúng từng khóm lạc xuống sông cho sạch đất cát .Bố mẹ tôi trò chuyện rôm rả còn tôi thì lặn hụp sảng khoái ở cạnh đó.Lúc chuẩn bị ra về mẹ tôi gọi lại rồi không hiểu trời xui đất khiến thế nào mẹ tôi nói:

- Dũng còn nhớ Mai con cô Lan ngày trước hai đứa hay ôm nhau như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông không.Con bé ấy ra chỗ này chơi không có ai trông sẩy chân chết đuối đấy,liệu hồn mà về đi không Mai lôi mày xuống làm bạn đó.

Vốn được thừa hưởng tính tình lì lợm không sợ ma quỷ của bố tôi, tôi vừa bơi lại vừa nói với mẹ:

- Con muốn được ở lại đây 1 mình biết đâu bạn Mai lại rủ con xuống thủy cung cưới nhau lại còn vui hơn ấy chứ.

Bố mẹ tôi cũng bật cười vì câu nói trẻ con của tôi rồi sau đó cả nhà cùng ra về.

Có một điều đáng nhớ nhất là lúc tôi lên bờ đi về cùng bố mẹ tôi vô tình quay lại nhìn về phía bờ sông thấy một bé gái tầm tuổi tôi đang chạy nhảy lăng xăng quoanh mấy cây bạch đàn cạnh bờ sông mà không hiểu sao tôi thấy dáng đứa con gái ấy rất quen thuộc(lúc này tôi đã quên hẳn chả nhớ rõ mặt Mai nên không biết để so sánh cộng với trời nhá nhem tối nên tôi cũng chẳng nhìn thấy cô bé rõ lắm).

Hình ảnh cô bé ngây thơ vui chơi bên bờ sông tác động đến tôi khá nhiều vào những năm học tiểu học,mỗi lần lục lọi lại trí nhớ tôi lại cảm giác thấy vui vui khi nhớ đến hình bóng cô bé đó.

Phần 3: Những cuộc gặp gỡ kì lạ

Cấp 1

Những ngày học tiểu học tôi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, tuổi thơ cứ êm đềm trôi cùng những ngày đi học, những trò chơi trẻ con.Thời ấy trẻ con xóm tôi hay tụ tập chơi ô ăn quan, rủ nhau đi ăn trộm hoa quả v.v.

Tôi thuộc vào hang ngũ những đứa trẻ hiếu động chuyên trốn ngủ trưa đi nghịch ngợm cùng mấy chiến hữu ngang và dưới tuổi ,chúng tôi thường xuyên bày những trò nghịch ngợm dại dột như dọa ma người yếu bóng vía giữa trưa ở những vườn cây rậm rạp,hễ thấy ai đi qua là ném gạch đá tùm lum vào bụi cây rồi cả bọn im bặt đợi những người đó chạy bán sống bán chết rồi mới cùng nhau bò lăn ra cười(ở ngõ nhà tôi có một vườn hoang nghe nói rất nhiều người từng gặp ma ở đó nên rất nhiều người sợ).Có lần rúc vào mấy bụi cây ấy cả bọn đụng phải tổ ong vàng bị cả đàn ong đốt cho sưng hết cả mặt mũi chạy toán loạn .Về nhà bị bố mẹ tẩn cho trận ra trò vì tội trốn ngủ trưa đi nghịch ngợm…

Năm năm tiểu học tôi chả có ấn tượng với đứa con gái nào cả(tuổi ấy thì biết quái gì đâu sogood : ) nhưng không hiểu sao vào năm lớp 4 tôi có cuộc gặp gỡ với một cô gái mà không hiểu sao lại làm tôi nhớ lâu đến thế.Câu chuyện xảy ra cũng khá bình thường:

Hôm đó lớp tôi có vụ khá buồn cười,thằng Văn nổi tiếng nhút nhát trong lớp hôm ấy lại đái dầm ,cái vụ này giờ nghĩ lại khá bình thường nhưng ngày ấy lớp 4 mà còn đái dầm thì bị bạn bè trêu khá lâu có khi ức phát khóc.Thế là có chủ đề bàn tán rôm rả cả buổi.

Cuối buổi học hôm ấy tôi co giò chạy thật nhanh về nhà (hồi đó trẻ con chúng tôi có cái trò khoe thành tích đi học về nhanh) đến nửa đường tự nhiên tôi gặp một cô gái ăn mặc khá gọn gang sạch sẽ coi bộ ngang tuổi tôi.Trời xui đất khiến kiểu gì mà hôm ấy tự nhiên tôi bắt chuyện , bình thường tôi ít chơi với con gái lắm,mà thực ra tôi bắt chuyện cũng với mục đích khoe vụ thằng bạn cùng lớp đái dầm mà thôi.

Tôi đi gần cô bé và hỏi:

- Bạn học lớp mấy nhỉ

- Tớ học lớp 4 – Cô bé đáp lại kèm nụ cười hiền hiền và có vẻ rất duyên

Tôi tiếp tục câu chuyện vô vị:

- Tớ cũng lớp 4 nè ,nay lớp tớ có thằng đái dầm đấy,buồn cười bạn nhỉ ,lớp 4 rồi còn đái dầm….

Câu chuyện trẻ con tiếp tục nhưng tôi không nhớ rõ nữa rồi cũng về đến nhà tôi tạm biệt cô bé và tuyệt nhiên không hỏi thêm thông tin gì về cô bé này nữa.

Có một điều mà tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao có cô bé bằng tuổi học cùng trường , đi học về cùng đường mà tôi gặp có 1 lần duy nhất( trường tiểu học của tôi 1 khóa hồi ấy chỉ có tầm 60 học sinh)

Cấp 2(1):

Tết Nguyên Đán năm lớp 6 tôi đi theo mẹ tôi sang lễ bái gì đó ở làng bên,mẹ tôi , bà nội tôi rất sung Đạo Phật nên ngày tết rất hay sắm sửa lễ để cúng bái cẩn thận.Tôi thì chẳng hứng thú lắm có chăng đi theo chỉ với mục đích kiếm chỗ chơi và ăn quà .

Sang đến nhà ông sư thầy tôi lủi nhanh đi khắp các nơi để ngắm nghía xem có gì thú vị mặc kệ mẹ tôi với bà nội đang làm thủ tục cúng bái gì ấy.Nô đùa chán chê với mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn cũng thuộc tầng lớp bám đuôi đi kiếm lộc tôi được mẹ kêu vào ngồi nói chuyện cùng sư thầy.Ông thầy này ngắm tôi một lúc rồi xoa đầu tôi bảo mẹ tôi :

-Thằng bé nhà chị có duyên âm.

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:

-Thế thầy có cách nào hóa giải giúp cháu nhà con với không ạ

Ông thầy vẫn cười và xoa đầu tôi trả lời:

-Duyên âm của cậu này không phải là từ tiền kiếp nên không có gì nguy hiểm.Đây chỉ là cái duyên của người cùng thời,cái duyên này rồi cũng có lúc tự kết thúc nhưng kết cục xấu tốt thế nào tôi cũng không nói trước được.Tôi mà nhúng tay vào việc này thì chỉ có gây thêm oan nghiệt.

Mẹ tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm nên cố hỏi cho rõ nhưng ông thầy từ chối bảo không nên quan trọng hóa quá điều này vì theo ông thấy cái duyên theo tôi là duyên lành,chưa thấy có mục đích xấu với tôi.

Câu chuyện của ông thầy nhanh chóng đi vào lãng quên trong cuộc sống tiếp theo của tôi

Cũng trong năm ấy tôi nghe nói gia đình cô Lan chuyển lên Thành Phố Thái Bình định cư.

Một năm sau đó tôi học lớp 7 ,tôi được xếp vào hạng “sổ đen” cùng mấy chiến hữu vì thành tích quậy phá trường lớp khá vẻ vang đại khái là mấy vụ bắt sâu róm thả đầy vào xe của cô giáo dạy Toán, cột con chuột dưới bàn giáo viên cô giáo dạy nhạc… Lực học của tôi xuống dốc và bắt đầu mù tịt nhiều môn.

Quay đi quay lại đã gần đến tết.Tôi cùng bọn bạn nghịch pháo ầm ĩ cả làng xóm rồi tất bật trông nồi bánh chưng để kiếm chút củi xoan để gói pháo hoa.Làng tôi có tục lệ đi lấy lửa thiêng ở Đình làng đêm giao thừa về thắp hương tổ tiên.Bọn trẻ con chúng tôi thuộc hang hăng hái nhất,chuẩn bị ống giang làm đuốc,hương sào tẩm dầu… để sẵn sàng bon chen đoạt lửa đầu tiên(Theo quan niệm của dân làng là ai lấy được lửa sớm thì nhà ấy càng nhiều lộc).Cũng vì tranh giành nhau xô đẩy có người ói ra cả mật xanh mật vàng vì bị chen quá đát.Có những chị gái mặc váy đi bon chen bị cháy cả váy đến là buồn cười )

Thế là hôm 28 tết tôi cùng mẹ đi chợ mua sắm mấy bộ đồ mới để đón tết cùng với mấy thứ để chuẩn bị cho công tác lấy lửa thiêng.Chợ tết đông khủng khiếp thế nào chắc ai cũng biết rồi đấy.Trong lúc đợi mẹ tôi chọn mấy đồ lặt vặt tôi đưa mắt ra nhìn khắp nơi xem có gì thú vị thì bất chợt ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ hang bán hoa quả.Không thể nhầm được,chính cô bé(mặc dù bằng tuổi nhưng tôi thích gọi thế ) hồi lớp 4 đi học về cùng tôi đang đứng đó cùng một người phụ nữ ăn mặc lịch sự tôi đoán là mẹ cô bé đang lúi húi chọn hoa quả.

Dường như cô bé đoán trước được ánh mắt ngạc nhiên của tôi liền quay ra nhìn tôi nở một nụ cười dễ thương rồi bẽn lẽn quay mặt đi và làm tôi khẳng định chắc chắn thêm một lần nữa “Đó chính là cô bé tôi đã từng đi học về cùng năm lớp 4”.

Tôi cố gắng chen qua hàng hoa quả cách tôi khoảng chục mét để đến nói chuyện nhưng không nổi vì chợ quá đông.Được một lúc tôi đến được đích thì đã không thấy cô bé đâu và nhìn xa xa phía cổng chợ thấy dáng nhỏ nhắn của cô gái đi cùng người phụ nữ ra về.Tôi quay lại tìm mẹ nhưng không thấy đành ra cổng ngồi chơi cùng ông bác để đợi mẹ tôi về qua đón.

Thực sự sau lần thứ 2 gặp cô bé ấy tôi không có cảm giác nhớ nhung gì đặc biệt mà chỉ hành động như một người bất chợt thấy người bạn cũ lâu không gặp mà thôi.

Nghỉ hè năm lớp 7 tôi đã gặp ma thật sự và từ đó đến giờ tôi bắt đầu tin vào thế giới tâm linh.Câu chuyện cũng từ cái vườn cây nổi tiếng lắm ma ở ngõ nhà tôi cách nhà tôi không xa.Các cụ nói đúng là không sai “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”

Do thời kì này là nghỉ hè nên tôi không phải đi học và xũng chẳng tham gia đoàn đội nào hết.Tôi chỉ thích tung tăng đi chơi cùng bọn bạn.Tối hôm ấy bọn tôi lên kế hoạch ăn trộm nhãn của một nhà gần mặt đường để có gì dễ chạy thoát.Cả hội 4 đứa nhất trí 2h sang hôm sau gọi nhau đi cùng lấy cớ là đi tập thể dục.

Nửa đêm hôm đó tôi nghe thấy tiếng gọi “Dũng ơi” liên hồi của 2 đứa,không hiểu sao lúc tôi choàng tỉnh dậy trả lời thì chúng nó đi rồi.Tôi liền bật qua tường nhà tôi không một tiếng động và chạy ra chỗ hẹn.Đi qua khu vườn và nhớ ra là 2 thằng kia sợ bố thằng Tùng (bạn than của tôi) sẽ không dám gọi.

Nhà thằng Tùng ở khá gần khu vườn ấy.

Tôi lên tiếng gọi:

- Tùng ơi

- Tùng ơi

Không thấy ai trả lời tôi nghĩ chắc nó ngủ say quá rồi.Bất giác nhìn lại phía khu vườn (tôi xin nói thêm là khu vườn này có tường bao xung quanh) thấy bong thằng tùng nhanh nhảu nhảy tót vào sau cái cột điện.Tôi có thể nhìn thấy vì hiệu ứng mờ mờ của ánh trăng.

Đúng là phong cách trêu ngươi tôi hàng ngày của nó tôi liền đi lại cái cột điện nó đang thập thò quát:

- Đi nhanh mày ơi bọn nó đi hết rồi

Vẫn không thấy nó trả lời và chỉ thập thò trêu ngươi tôi.Tôi đứng đó lảm nhảm một lúc kêu nó đi mà không thấy lên tiếng và tôi cũng sinh nghi liền chốt câu cuối

- Mày không đi thì đứng đó.tao đ’ rỗi hơi đùa nữa

Rồi co giò chạy thẳng ra chỗ hẹn.

Thấy nó không chạy và gọi với theo tôi chắc mười mươi đó là thằng ma quỷ gì rôi,may là thoát nổi nó không giờ này nó cho ngồi cười giữa vườn thì khốn nạn.

Ra ngã ba không thấy ai tôi cũng thấy hơi sợ và đành chạy ra cây nhãn cách đó không xa xem thế nào chứ giờ này cho thêm vàng cũng không dám mò về nhà.Chạy ra cây nhãn thấy 2 bóng đen đang thập thò và núp vào thân cây khi thấy tôi chạy tới.Biết đó là hai thằng bạn nên tôi lên tiếng khe khẽ

-Tao Dũng đây

Thế là cả bọn yên tâm thu hoạch nhãn khá nhiều rồi đem ra ngã ba thôn vừa ăn vừa được tôi kể chuyện ban nãy làm hai thằng bé sợ són quẩy ngồi lì ở đó cùng tôi đợi sang hẳn mới dám về.

Đến chiều mấy thằng kéo thằng Tùng ra hỏi tội nó kêu bố nó biết nên không cho ra.Kéo thằng bé đứng vào cái khe cột điện thì ôi thôi.Nó khá to nên không thể chui lọt vào đó.Cả hội được ván sợ hết hồn lần nữa.

Cấp 2 (2)

Năm lớp 8 tình hình học hành của tôi bắt đầu tồi tệ hơn .Đặc biệt với môn Toán mọi người chú tâm học nhất tôi lại mất gốc từ lớp 6 nên tính mấy phép cộng trừ số nguyên (âm dương) còn không làm nổi.Tôi nhớ mãi một bài toán mà cô giáo lớp 8 cho để thử mấy học sinh kém như tôi với đề bài:

- Giải phương trình : x-5=5

Bài toán trẻ con chỉ việc chuyển vế đổi dấu như vậy mà tôi với thằng bạn thuộc hang nghịch nhất nhì lớp không làm nổi.

Đây là một ví dụ cho mọi người biết tôi học dốt đến mức nào.

Chật vật cuối cùng tôi cũng lên nổi lớp 9 may không bị lưu ban,đến tuổi này bọn trẻ con mới lớn chúng tôi bắt đầu dậy thì và để ý đến con gái.Những câu chuyện lien quoan đến gái gú được bàn tán ở mọi nơi., lúc thì khen con này xinh con kia xấu, hàng họ này nọ v.v … Còn riêng tôi cũng chẳng dành thời gian cho mấy chuyện để ý con gái lắm.Có lẽ tính tôi vẫn còn trẻ con nên vẫn còn ham mê mấy trò nghịch ngợm linh tinh.

Tình hình học tập ở kì đầu kì 1 lớp 9 của tôi vẫn không khá khẩm hơn còn thành tích phê bình trước toàn trường thì đứng tốp 4.Cuộc sống như vậy sẽ mãi mãi tiếp diễn nếu không xảy ra một việc khá ngẫu nhiên.

Hôm đó lớp tôi có tiết học Công nghệ Điện.Cô giáo môn này thuộc vào nhóm “khó xơi” rất là nghiêm khắc,tôi thuộc hạng cứng đầu cứng cổ nhưng cũng rất nể cô giáo này.Dù sao cũng là “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

trước giờ vào lớp tôi kiểm tra sách vở thì thấy thiếu mất quyển vở bài tập môn Công nghệ, tính tôi lười học nhưng vốn dĩ rất cẩn thận khó có thể quên vở được.Lục lọi trí nhớ một lúc không tài nào nhớ nổi quyển vở bài tập ở đâu.Thôi đành chạy về nhà tìm chứ hôm nay có tiết kiểm tra 45 phút môn này.Bà giáo mà kiểm tra vở bài tập không có thì bà cho ra sân mà ngồi ngắm kiến,mà đối tượng nghịch ngợm có tiếng như tôi làm sao có thể giải thích với cô lí do quên vở được.

Hậm hực không thèm đi về theo lối cổng trường tôi nhảy tót qua bờ tường để ra ngoài trường(Dù sao bờ tường cũng gần đường về hơn, đỡ mấy bước chân cũng tốt)

Còn khoảng 20 phút nữa là mới đến giờ vào môn Công nghệ(trường cấp 2 thường có 15 phút để ôn lại bài cũ đầu giờ) nên tôi vẫn thong thả đi.Tôi đi được khoảng nửa đường thì thấy tiếng gọi :

- Dũng ơi đợi tớ với.

Quay đầu lại thì thấy một đứa con gái đang chạy theo vữa vẫy tay vừa gọi.Thì ra là con bé Hương cùng lớp,con bé này nhìn người nhỏ nhắn da trắng và đặc biệt có mái tóc khá dài và mượt.

Tôi cười thầm “ hà hà,mày cũng quên sách vở hả con, dù sao tao cũng không cô đơn một mình đi về để rồi lên lớp một mình nghe mấy câu hỏi thăm đểu cáng của mấy thằng bạn tốt đại loại như :

- Dạo này chăm thể dục buổi sáng thế cu?

- Mày ăn gì mà có quyển vở cũng quên?

- V.v…”

Đó là lí do mà tôi cảm thấy khá vui khi thấy Hương gọi với theo để cùng đi về nhà lấy vở,nhà tôi cũng khá gần nhà Hương.

Tôi đợi Hương chạy đến gần đủ để nghe và buông một câu hơi phũ:

- Tính chạy đua với ốc sên hay sao mà nhanh thế.Gọi gì đấy

- Thì cùng cảnh quên vở với nhau mà, đi cùng cho vui – Hương trả lời.

Lúc này tôi mới để ý kĩ là Hương có gương mặt khá dễ thương,tuổi này con gái cũng biết làm đỏm rồi còn bọn con trai chúng tôi trông vẫn nhếch nhác khờ khờ.

Vậy là tôi cùng Hương vừa đi về vừa nói chuyện rồi hẹn đợi nhau ra đi cùng.

Về nhà tìm một lúc chả thấy quyển vở đâu tôi đành tay không đi ra .

Hương khá ngạc nhiên hỏi:

- Thế vở đâu,mất rồi à?

- Ừ! Tôi khẽ gật đầu mặt buồn thiu.

Thế rồi cả hai vừa đi vừa nói chuyện .

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đi học cặp đôi với một đứa con gái,câu chuyện của chúng tôi cũng tầm phào chỉ là mấy vấn đề trên lớp.Trong lớp tôi ngồi khác dãy với Hương nên hai đứa cũng chả hay nói chuyện.Lần này nói chuyện với nhau được tầm 15 phút kể ra là khá nhiều.Kể ra sau lần này tôi cũng có một chút ấn tượng gì đó với Hương.

Đến lớp vẫn đang là giờ ôn bài thấy hai đứa chúng tôi bước vào như gặp vật thể lạ ngoài hành tinh.Cả lớp Ồ lên một tiếng rõ to và trêu chọc:

- Hai anh chị này đi đâu cùng nhau về mà nhìn có vẻ tình cảm thế?

Cả bọn vỗ tay rầm rầm khiến Hương đỏ ửng mặt lên không dám nói gì nhìn đáng yêu ra phết.lúc này tôi cũng khá ngại nhưng vẫn đủ can đảm để đáp lại.

- Quên quyển vở thì về lấy chứ có đ’ gì mà ầm ầm lên ghê thế!

- Quên vở gì ?sao về lấy sao lại tay không đi lên? - Mấy thằng lẻo mép chất vấn tôi

- Tao quên vở bài tập Công nghệ,về nhà tìm nhưng không thấy – Tôi trả lời

Đúng lúc đó thằng Đông ngồi bàn sau tôi giơ quyển vở bài tập Công nghệ trên mặt bàn tôi lên và cười nhạt nói:

- Mày thích đi về cùng Hương thì nhận đi.Vở mày ngay trên mặt bàn chứ quên cái gì.

Cả lớp lại Ồ lên cười ầm ĩ phán đủ kiểu nói chung là kết tội tôi cố ý đi về để tiếp cận Hương làm tôi điên không chịu được.Tôi đã đoán ngay ra được thằng mất nết này chơi xỏ tôi giấu vở bài tập của tôi đi làm tôi mất công chạy về nhà tìm.

Tôi ngượng chin mặt và trở về chỗ ngồi vì biết không thể đấu khẩu lại với cả bọn đang cố tình chơi hội đồng mình và không quên ném cho thằng Đông ánh mắt hình viên đạn.Thằng cờ hó này đáp lại với nụ cười đểu không tả nổi.

Buổi học hôm ấy diễn ra bình thường, lúc về tôi cũng không quên báo thù, kết quả là thằng Đông bị tôi ném xuống ruộng lúa tắm bùn.Cái loại nhỏ như con nhãi mà thích chơi trội.May cho nó tôi còn thương tình nhờ thằng Tùng giữ cho nó cái cặp còn nguyên vẹn trên bờ.Sau vụ này có vẻ thằng bé chừa hẳn tội nghịch ngu. 

Cấp 2 (3)

Sau buổi nói chuyện hôm ấy tôi hay để ý đến Hương hơn,thực ra Hương khá xinh và mấy đứa con gái xinh trong lớp thì thằng nào chả máu ngắm.Thỉnh thoảng cũng trêu đùa nhau tý chút nhưng không có gì đặc biệt hơn cho đến một hôm tôi đang chơi bi cùng đám bạn thì thấy Hương đạp xe đi chơi ngang qua cũng dừng lại đó xem chúng tôi chơi nghe chừng rất hứng thú.

Được một lúc tôi chán không chơi nữa định chuẩn bị về nhà thì Hương bảo tôi:

- Chiều nay đi học thêm Toán nhà thầy Tiến ở xã bên không Dũng ?

- Tớ có biết gì về Toán đâu mà học ở nhà chơi cho lành – Tôi đáp.

Hương liền nài nỉ :

- Thầy Tiến dạy hay lắm đấy, Dũng cứ đi học đi biết thêm tí nào hay tí ấy, với lại năm cuối cấp rồi chịu khó đi học thêm cùng bọn lớp mình không thì sang năm không có cơ hội gặp ngồi học cùng nhau nữa đâu.

Tôi vẫn từ chối:

- Sang xã ấy bọn nó đánh cho tớ không còn cơ hội bò về nhà chứ đừng nói là đi học tiếp( hồi ấy vào chủ nhật tôi và mấy thằng bạn thân hay tụ tập hẹn nhau với mấy thằng xã ấy ra cánh đồng ngăn cách giữa 2 xã để giải quyết ân oán lâu đời bằng mấy trò cầm gạch đá choảng nhau rồi bên này xông bên kia chạy .Dần dần số lượng trẻ trâu của 2 xã tham gia quá nhiều khiến kéo dài đến cả năm khiến công an viên hai xã phải hợp tác dẹp loạn mới chấm dứt nổi vụ này)

Hương vẫn không chịu thua:

- Thầy dạy ở ngay ủy ban xã nên không ai dám đánh nhau đâu.Đi cùng tớ cho vui đi ,mà ở đối diện nhà thầy có quán chè ngon bổ rẻ lắm ấy, hi hi

Lần này tôi đã bị thuyết phục bởi ánh mắt và nụ cười vô cùng dễ thương ấy,tôi đành gật đầu và quay sang bảo thằng Tùng đang hóng chuyện:

- Vụ này nghe có vẻ hợp lí đấy mày nhỉ,mày đi học không.

Nó đồng ý ngay:

- Có cơ hội đi ăn chè hàng tuần rồi.Tao cũng muốn tham gia cho vui chứ lắm lúc thèm chè đạp xe ra ấy chỉ vì cốc chè thì cũng mệt thấy mẹ.Coi như động lực ăn chè là đi học.hehe

- Được rồi chiều nay đi có gì gọi nhau nhé – tôi lên tiếng

Thế là buổi chiều hôm ấy khoảng hơn chục đứa lớp tôi kéo nhau ăn chè rồi vào lớp học kể ra cũng vui vẻ.Vào lớp học tôi cũng chỉ lo ngồi đùa nhau với mấy thằng bạn ở bàn cuối chứ quan tâm gì.Hôm ấy học về cách giải phương trình bậc hai., có mấy công thức delta gì đó , bọn tôi chỉ lo bàn luận vớ vẩn kêu cái hình tam giác mà thầy giáo dám xạo là kí hiệu delta v.v….

Đang hóng chuyện thì thầy gọi tôi lên bảng giải phương trình bậc hai gì đó tôi đứng lên trả lời thẳng thắn:

- Em không làm được thầy ạ!

Thầy bảo:

- Bài này dễ mà,em cứ mạnh dạn lên.

Chắc ông thầy chưa dạy học sinh dốt như mình bao giờ nên mới nói thế tôi tiếp ngay:

- Em học kém lắm không làm nổi bài nào đâu.

Thầy cũng không làm khó tôi liền gọi đứa khác lên làm sau đó đến nói chuyện bảo tôi là dạng toán này mới chỉ cần thay số vào công thức rồi cộng trừ nhân chia lát là được thôi mà.tôi thấy thầy chỉ bảo nhiệt tình một lát cũng bập bõm giải được mấy bài.Đúng là kì tích.

Thầy cười bảo :

- Đó có gì khó lắm đâu.nếu em mất gốc Toán học thì bây giờ chịu khó ôn lại từ đầu vẫn còn kịp.Em có kém cỏi đâu.

Lúc ấy Hương ngồi bàn trên cũng ngoái xuống xem thầy chỉ bảo tôi và tiếp lời thầy:

- Hồi tiểu học bạn Dũng học khá lắm thầy ạ,lên cấp hai bạn ấy lười học nên học kém thôi.

Như được tiếp thêm sức mạnh và niềm tin ngay lúc ấy tôi tự nhiên có những dự định quyết tâm học lại từ đầu môn Toán để khỏi phụ long tin của Hương và thầy giáo và trong lòng khấp khởi mừng thầm vì bản thân được người khác đánh giá khá cao.

Kể từ hôm ấy tôi lao đầu vào học chăm chỉ đến mức mọi người kinh ngạc.Tôi tìm mượn tất cả các quyển sách Toán từ lớp 6 đến lớp 9 để nghiên cứu lại từ đầu,với sự chỉ bảo nhiệt tình của anh trai tôi tôi thấy mình học khá lên trông thấy.Ở trên lớp thấy tôi chăm học mạnh dạn phát biểu hơn cô giáo chủ nhiệm dạy môn Toán cũng tạo điều kiện cho tôi lên bảng làm những bài toán dễ để gỡ lại điểm.Kết thúc kì 1 lớp 9 tổng kết môn Toán tôi được hơn sáu phẩy,đối với những đứa khác thì đây là điểm số khiêm tốn còn đối với bọn học dốt và phá phách như tôi thì đây là thần tượng,bọn bạn cũng bắt đầu bàn tán về sự thay đổi của tôi.Thỉnh thoảng Hương cũng tặng tôi một nụ cười rất duyên mỗi khi bắt gặp tôi nhìn qua khiến tôi rất thích thú.Nếu như bình thường thì có lẽ thời gian này tôi đã rất thích Hương và lúc nào cũng suy nghĩ về Hương nhưng tôi thì lại khác.Khi tôi về nhà thì chả còn nhớ nhung gì đến Hương và chỉ cố gắng lao đầu vào học để lấy lại sĩ diện với bạn bè và còn để trả thù lại những đứa đã từng bĩu môi chê mình dốt!

Thi thoảng trong những giấc mơ của tôi xuất hiện một cô gái có nụ cười hiền dịu và tôi đã chơi đùa rất vui vẻ cùng cô gái đó .Điều lạ là tuyệt nhiên khi ngủ dậy tôi không tài nào nhớ nổi mặt của cô gái đó .Giấc mơ rất đỗi bình thường nhưng nó có tác động khiến tôi cảm thấy như lúc nào cũng cảm thấy như mình đang được yêu và không khao khát tìm một tình yêu đầu tiên ở tuổi mới lớn này.

Kết thúc học kì hai lớp 9.Tôi được xếp vào tốp những học sinh khá môn Toán của cả lớp.Đặc biệt tôi có khả năng giải toán Hình với vận tốc không kém những đứa học giỏi trong lớp.Bạn bè bắt đầu nể phục tôi và hay mang bài tập ra bàn luận cùng tôi.Tôi tự hào hơn ai hết, và coi việc học là hàng đầu, tôi say mê môn Toán.

Cuối cùng sau vụ ôn thi chuyển cấp tôi cũng thi đỗ được vào trường THPT ,hồi đó thi đỗ vào trường THPT là rất khó khăn.Tôi may mắn vừa đủ điểm đỗ , môn Toán điểm khá cao còn môn Văn chữ xấu kéo điểm xuống tệ hại.

Năm đó Hương cũng đỗ cùng trường với tôi,tuy nhiên tôi cũng không quan tâm lắm,có lẽ việc say mê học hành làm tôi quên Hương lúc nào không hay.Nhưng dù sao tôi cũng thầm cảm ơn Hương vì đã giúp cuộc đời tôi thoát khỏi vũng lầy ngu dốt.Có điều tôi không thể nói ra những điều này vì bản thân tôi sống nội tâm,không thích phô trương lời nói tình cảm,kể cả lời cảm ơn.

 Cấp 3 (1)

Lên cấp 3 tôi và Hương học khác lớp nên càng ít tiếp xúc với nhau,cũng có khả năng tôi không thích Hương lắm không biết vì lí do gì nữa.Trong khi đó mấy thằng bạn thì cứ thấy gái là bu vào la liếm như gì ấy.

Được khoảng mấy tháng thì Hương có người yêu và nghe thằng bạn trai của Hương(tôi cũng có chơi qua loa với thằng này) khoe là được xếp hình gì đó.Sau này họp lớp Hương thú nhận là ngày trước có thích mình nhưng mình thờ ơ không quan tâm nên đành chịu.Lúc ấy kể ra cũng tiếc vì không được bóc tem nhưng cũng cố mà lái sang chuyện khác không vớ vẩn lại bị em ấy mê hoặc lại đi đổ vỏ thì khốn nạn.

Vào cấp ba học với toàn người mới,kể ra lúc đầu cũng bỡ ngỡ nhưng được nửa năm thì chơi thân với nhau.Số mình lại xếp vào cái lớp đứng top nghịch phá có tiếng của trường.Lớp 10 mà thành tích phá hại ngang ngửa mấy đại ca lớp 12.Không biết thầy giáo ưu ái kiểu gì mà xếp tôi ngồi cùng bàn với một đứa ngon thì thôi rồi, khúc nào ra khúc ấy.Kiểu này khó mà tập trung học đây!

Trường cấp ba cách nhà tôi khoảng sáu cây số, tôi phải đi xe đạp đến trường hàng ngày.Tuổi trẻ nông nổi, tôi với mấy thằng bạn lại hay đua xe đạp rồi lạng lách đánh võng đủ kiểu.Tôi thuộc vào hang ngũ những thằng lái xe khá lụa nên khoái đua xe đùa nhau với mấy đứa cùng sở thích,rất nhiều hôm tôi với mấy thằng bạn thả hai tay lái ra đua xe về nhà.

Cái trò nghịch ngu của tôi chắc không bao giờ kết thúc nếu không có vụ tai nạn hôm ấy.Đúng là “chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt”

Hôm ấy vào khoảng tháng tư gì đó, tôi và bọn bạn lại tham gia trò đua xe rồi vừa đua vừa đạp nhau vui đáo để.Thằng bạn cùng làng tôi bị tôi đạp cho một cái ngã xe tí thì lăn xuống ruộng, điên tiết nó đuổi theo trả thù.Với tốc độ của nó tuy khá hơn nhưng cũng không đuổi nổi tôi, biết vậy nhưng không hiểu tại sao lúc đang đạp xe với tốc độ nhanh tự nhiên như có ai xui khiến tôi lại cua gấp vào một cái ngõ cạnh đường.Với tốc độ khá nhanh nhưng tôi hoàn toàn có thể vừa bóp phanh vừa cua vào an toàn.

- Phựt

Tiếng dây phanh đứt làm tôi hốt hoảng nhưng vẫn cố lái tránh đâm phải cái cột điện nhưng vòng cua vẫn rộng.Cạnh cái ngõ ấy là một cái mương sâu cách bờ tầm hai mét,nước thì cạn tầm đầu gối chân.Tôi cùng cái xe lộn hai vòng lao xuống cái mương ấy.Cả người nhuộm màu đen.

Như một phép màu gì đó,tôi ngã xuống cái mương đầy gạch đá ở dưới mà không hề bị xây xước một tí nào,cũng chẳng bị cái xe đè vào hay xước tí tay chân vì gạch đá dưới mương.Lúc ấy thay tôi vẫn nắm chặt vào tay lái xe ,đến bây giờ cũng chả thể tưởng tượng nổi tôi đã tiếp “bùn” kiểu gì.Lát sau bọn bạn tụ tập lại giúp tôi kéo xe lên và hỏi han thấy tôi không sao bọn nó cười ngặt nghẽo với bộ dạng của tôi.Tôi đành đạp xe ra sông và tắm rửa một lần co sạch sẽ bùn đất rồi về nhà.Rất may chả có ai phát hiện không thì ăn mắng đủ.

Sự việc nghe chừng bình thường nếu tôi không nghe mẹ tôi nói chuyện với cô hàng xóm về ông thầy bói mẹ tôi mới đi coi thử cách đây không lâu.Đại loại là mẹ tôi chê ông ấy bói xàm,phán tôi có tai nạn xe cộ khá nặng vào tháng ba âm lịch gì đó.Bảo sao dạo ấy mẹ tôi hay nhắc tôi đi đứng cẩn thận.

Lúc ấy tôi mới chịu khai thật với mẹ tôi về vụ tai nạn suýt chết đó mẹ tôi mới tá hỏa hôm sau qua vội nhà ông thầy cũ (Ông thầy đã từng phán tôi có duyên âm ở chap trước).

Tôi không đi theo chỉ biết là khi về mẹ tôi nói đúng địa điểm mà tôi bị tai nạn.Ông thầy có bảo mẹ tôi là chỗ ấy trước kia là khu đền chùa, người dân không biết đi cải tạo mặt bằng xây đường .Khu đất ấy rất độc và từng có nhiều người tai nạn ở đó(Mấy vụ tai nạn ở đó tôi cũng nghe qua,có cả vụ một ông dừng x era ven đường đi tiểu bị người khác đi xe máy ở gữa đường lao vào đâm xe chết,nghe cũng vô lí nên tôi không để ý lắm) và chỗ ấy được nhiều người nhắc đến như một cái “Dớp” tai nạn.Số tôi may là có quý nhân phù trợ nên qua khỏi .Ông thầy không nói là ai mà ông chỉ cho biết đây “quý nhân” này không phải là người nhà.

Từ vụ ấy tôi đi đứng cẩn thận không dám nghịch ngu nữa.Kể ra hôm ấy mà đổi tư thế ngã mà cắm đầu phải viên gạch thì giờ này tôi đang truy cập mấy trang web của âm phủ chứ không còn ngồi đây mà kể lại câu chuyện này cho mọi người.

Cấp 3 (2)

Lại nói đến cái lớp học mới của tôi,mặc dù đây là lớp THPT hệ chính quy nhưng lớp tôi thuộc vào hàng lớp đại trà,không thuộc lớp chuyên nên lực học mọi người cũng bình thường.Với khả năng học toán khá chắc của tôi nên mọi người biết đến tôi cũng nhanh và đám con gái có vẻ hay bắt chuyện với tôi.Không biết từ khi nào đầu óc tôi có suy nghĩ rất tiêu cực về con gái “chắc bọn nó cố tình tạo mối quan hệ thân thiết với mình để nhờ vả bài vở mà thôi”.Có lẽ thời gian vừa qua tôi hay đọc nhiều thể loại truyện tình cảm của ông cán bộ xã nhà bên cạnh nhà tôi nên hay suy đoán linh tinh hoặc ác cảm gì đó về phái yếu.Cái suy nghĩ hẹp hòi ấy trở thành tính cách của tôi lúc nào không hay.Cũng có thể những suy nghĩ này được hình thành từ những giấc mơ của tôi mà tôi không thể nhớ lại được.

Sau một thời gian ngắm nghía và bình chọn thì thấy cái lớp khoảng ba mươi đứa con gái thì được khoảng năm ,sáu đứa nhìn khá nổi trội.Lúc này trong đầu tôi cũng nảy ra ý định kiếm một em nào đó làm “gấu” xem có thú vị như mấy đứa bạn mình hay kể không.

Không hiểu sao cái năm lớp 10 thời gian trôi qua ì ạch thế.mãi mới hết nửa năm học và kì thi học kì một bắt đầu.Khối mười được trộn lẫn vào nhau để chia phòng thi theo tên, dĩ nhiên một phòng thi chỉ có mấy đứa cùng lớp ngồi cùng phòng thi mà thôi.Khi nhận phòng thi tôi đang đứng ở cửa phòng hóng gió để đợi vào thi thì bất chợt có một đứa con gái đến đập nhẹ vào vai tôi nói:

- Dũng thi phòng sáu à.

Tôi quay lại thì nhận ra đây là bạn Diệp cùng lớp(một trong những đứa mà tôi coi là xinh trong lớp) và ngồi cùng dãy trên tôi một bàn,có điều là ngồi chéo đầu cuối bàn của nhau.Tôi liền trả lời :

- Không!!!

Diệp có chút thất vọng hỏi tiếp :

- Sao cậu lại đứng trước cửa phòng sáu,làm tớ cứ tưởng…

Tôi cười nhạt và nói:

- Ờ thì tớ thi phòng năm cộng một! hì hì

- Giỡn mặt nhau à - Diệp véo vào bắp tay tôi một cái rồi cười tíu tít:

- Hay quá có quý nhân phù trợ rồi.Có gì làm được bài giúp đỡ bạn bè tí nhá.

- Chả liên quan – Tôi đáp lại với thái độ nửa đùa nửa thật trong bụng vẫn suy nghĩ : “ may cho mày xinh xắn dễ thương chứ thuộc hang cá sấu chúa thì ông đã giả vờ không nhận ra mày cùng lớp với lí do chưa quen hết mặt rồi lặn mất tăm”.

Câu chuyện đầu tiên nói với nhau vu vơ chỉ có thế thôi mà Diệp cứ làm như thân quen với tôi lắm,từ lúc ấy cứ kè kè đi cùng suốt mấy ngày thi tôi giống giám thị quá trời.Trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút sĩ diện vì khả năng học của mình được một em xinh tươi tin tưởng và hâm mộ, nổ mũi quá 

 .Mà kể ra cũng kì lạ,tôi thuộc tuýt người dễ tiếp xúc nhưng đặc biệt lại không thể mở lời nói chuyện trước với một người lạ chưa từng nói chuyện bao giờ.

Thời gian này tôi bắt đầu biết đến internet với mấy trò game offline như đế chế , half life … Hôm thi cuối cùng kết thúc tôi cùng đám bạn rủ nhau vào quán nét trong làng lập đội đánh đế chế.Trận này tôi vớ được quân Yamato lên đời ba khá sớm chém nhà thằng bên cạnh đang hồi gay cấn thì bị một thằng màu đỏ team địch mang lạc chui vào đạo ruộng lúc nào không hay.Đang ức chế vì dân bị khua loạn xạ, quân thì để đánh nhà thằng khác chả còn mấy mà dẹp loạn mấy tên giặc cỏ ở nhà thì thấy có một đứa đứng sau cầm lược chải đầu mình.Bực mình tôi hét lên:

- Có để yên cho bố mày đánh không hả ?

Tôi không quay lại nhưng nghe thấy tiếng con gái có vẻ bối rối:

- Tớ xin lỗi, tớ tính tóc cậu có vẻ lung tung tiện đang cầm lược tớ chải đầu cho cậu tí thôi mà.

Tôi ngoái lại trong một giây đủ để nhận ra Hà đang học cùng lớp cấp ba với tôi, hồi cấp hai Hà học lớp C còn tôi học lớp B.Nói chung là chỉ biết mặt chứ chưa hề nói chuyện với nhau câu nào.Nghe mấy thằng lớp C kể thì Hà có vẻ kiêu chẳng biết thực hư thế nào chỉ thấy Hà ít nói nên tôi cũng không ưa cho lắm.Tôi mắc bệnh ghét gái kiêu kinh niên .Vì vậy trong lúc nóng giận tôi đáp lại câu hơi phũ :

- Không mượn .

Chả cần để ý gì nữa tôi tiếp tục chơi.Xong trận tôi nghỉ và quay sang mấy máy bên cạnh thì thấy Hà đang ngồi xem bạn mình chat mặt buồn thiu.Tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi và tiến đến gãi đầu gãi tai nói với Hà:

- Tớ xin lỗi nhé, vừa nãy tớ đang bực mình có cư xử thô lỗ.

Hà khẽ cười và gật đầu:

- Không có gì đâu, tớ biết con trai hay nóng tính,tớ không để bụng đâu.

Tôi đứng đó và hỏi xã giao vài câu về thi cử thế nào, lớp mới thấy vui không… rồi về.

Lịch nghỉ sau khi thi cuối cấp được khoảng một tuần gì đó, bọn tôi đã có những dự định hết sức vui vẻ.Đặc biệt bây giờ đang là mùa để đất ải rất dễ bắt chuột.Dự định của bọn tôi đa số là đào chuột về nhậu với nhau,nói đến thịt chuột có khả năng nhiều người thấy ghê nhưng tôi cảm thấy rất bình thường.Chuột đồng ăn thóc ăn lúa béo và tự nhiên như thế không bắt về thịt ăn kể cũng phí,chuột đồng không ăn bẩn như chuột nhà nên ăn không lo bị bệnh dịch hạch gì đó.Tôi khoái cảm giác đuổi theo và vồ những con chuột vọt ra khỏi hang khi bị đào đến gần.Cảm giác mấy đứa hùa nhau vây bắt chuột giống như bắt trộm vui đáo để.Mùa lạnh cầm vào con chuột thấy âm ấm thích phết.

Vậy là thi xong tôi lo chuẩn bị cuốc thuổng để hôm sau sẵn sang ra đồng bắt chuột cùng bọn bạn.Mới chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng thấy háo hức lắm rồi.

Cấp 3 (3)

Hôm sau tôi cùng năm đứa cùng làng ra đồng đào chuột.Đúng là mùa bắt chuột có khác,thấy cũng có vài nhóm cũng giống chúng tôi tản mát khắp cánh đồng bắt chuột.tiếng hò hét đuổi bắt ầm ĩ.Bọn tôi toàn những thằng sàn sàn tuổi nhau đi bắt chuột cũng khá,hôm nay thằng T với thằng C dở người thế nào lại bắt cả rắn hoa cỏ(loại rắn rất phổ biến ở ngoài đồng không có độc mà cũng không có giá để bán).Hai thằng hâm cứ suýt xoa khen rắn béo rồi mang theo kêu tí nữa về làm thịt.Đúng là thần kinh hết mức, loài rắn này có ai ăn đâu chứ,toàn bắt được là đập chết vì loài này khá hung hãn, cắn người không có độc nhưng đau ra phết.Mà đếch hiểu tí bọn nó làm kiểu gì nữa,có thằng nào có kinh nghiệm làm thịt rắn đâu, lại còn giống rắn này chưa nghe thấy ai ăn thịt.

Đi được khoảng ba tiếng bắt được tầm hai mươi con chuột ( đủ ăn) bọn tôi bắt đầu tính nước ra về cho kịp làm thịt.Lúc này tầm mười rưỡi, trên đường về thì thằng H thấy có một hang chuột bên cạnh một cái nấm mộ nhỏ nhỏ cách đường to không xa.Nó kêu:

- Hang chuột này mới đất đùn ra nhiều đảm bảo có chuột đàn, an hem mình làm nốt cái ổ chuột này về nhà làm ăn cho đã.

Cả bọn đồng tình vì cũng chẳng đứa nào ngán đào chuột ở mộ ngoài đồng.Đa số toàn mộ vô danh nên không lo người nhà mắng.Lúc này khá mệt nên tôi nằm vật ra bờ ruộng kêu:

- Tao đào nhiều rồi giờ chúng mày đào nốt đi , mệt đếch nhấc nổi cái cuốc nữa rồi.

Bọn nó tập trung đào còn tôi thì nằm ngắm trời ngắm đất (ngoài đồng chẳng có gái mà ngắm họa chăng có vài con bò đang gặm cỏ )

Được một lát thì thấy thằng H kêu: 

- Đm mẻ cái cuốc rồi. Cuốc phải viên gạch to thế.

Tôi nhỏm dậy nhìn bọn nó đang tụ tập lại chỗ ấy thấy mấy đứa bàn lùi:

- Đàn chuột này đào sâu đến tiểu(là chiếc quan tài nhỏ bằng sành để xương người chết sau khi cải táng) người chết thì đào làm gì nữa, ăn thịt bọn này ghê chết mợ.

Thằng H kêu: 

- Ơ sao cái tiểu này làm bằng gạch lạ nhỉ ,cậy thử ra xem xương người đi tao chưa thấy bao giờ.

Lúc này tôi cũng tò mò ra nhìn thấy một cái tiểu bằng gạch thô sơ ,chắc gia đình nhà này không có điều kiện nên dung loại tiểu này.Tôi bảo thằng H:

- Mày dở người à. Người chết rồi khi cải tang người nhà phải đợi lúc nửa đêm để đào lên thay tiểu.Ban ngày ban mặt đi lật quan tài người ta ra.

Nó vênh mặt:

- Sợ quái gì, thời buổi này tin gì mấy chuyện ma quỷ.Để tao lật thử ra coi xương cốt người chết thế nào.Bé đến giờ chưa được nhìn xương người chết thật.

Thế là nó lấy thuổng cậy mấy viên gạch ra, cả bọn hình như cũng tò mò nên chả ai ngăn cản.Cái tiểu rất nhỏ này thô sơ nên nó cậy nắp ra dễ dàng chẳng qua cũng chỉ là mấy viên gạch xếp hang dọc thành cái nắp.Bên trong chẳng thấy gì ngoài đất.Do cái tiểu này làm thô sơ nên lâu ngày đất lèn đầy vào trong.Thằng H vẫn không chịu thua liền lấy cái thuổng xới xới đất trong ấy , tôi thấy vậy liền lên tiếng:

- Thôi đi mày,tò mò gì chứ, làm vậy là thất đức đó.

Cả bọn cũng đồng tình kêu về lẹ còn làm thịt chuột ăn không muộn.Vậy là cả bọn xếp lại cái tiểu như cũ, đắp lại những chỗ đào bới rồi ra về.

Bọn tôi tập trung ở nhà thằng C làm thịt chuột,món này kì công ra phết, làm khá lâu được cái có bố thằng C biết làm thịt chuột làm giúp nên cũng yên tâm, chứ để mấy đứa bọn tôi làm chắc cũng chả ra sao.Quay ra thấy thằng H với thằng C đang hí hửng lột da rắn .Ôi hai thằng thần kinh này tính ăn thật, cứ tưởng bọn nó đem về nướng cho chó ăn ai ngờ làm thật.Tôi tiến lại hỏi :

- Bọn mày tính làm món gì, có bị ấm đầu không đấy.

Thằng T kêu:

- Băm nhỏ ra rồi đập quả trứng vào rán cùng,chắc là ngon.

- Chắc món này chỉ có hai thằng thổ dân bọn mày xơi – tôi đá đểu

Thằng C bảo:

- Thế thì tốt quá, bọn tao càng ăn được nhiều, hê hê

Tự nhiên tôi mách nước chúng nó.

- Làm thịt rắn mà cũng đ’ biết làm món gì.Ra sau vườn mà lấy ít lá lốt băm cùng rồi đập trứng vào mà rán.Mấy ông làng bên hay làm kiểu ấy chứ đập mỗi trứng vào rán cùng ăn có vị gì.

Tự nhiên tôi có ý tưởng bốc phét tí ra vẻ mình hiểu biết xem bọn nó thế nào chứ có biết thịt rắn làm kiểu gì đâu.Thấy lá lốt hay rán cùng trứng nên mach bừa tụi nó

Hai thằng kia chưa làm thịt rắn bao giờ tin sái cổ lật đật chia nhau đi hái lá lốt rồi băm cùng thịt rắn như người lớn ấy.Nhìn cứ ngu ngu thế nào.Bố thằng C mải mê với món thịt chuột nên cũng chẳng để ý hai thằng đó,mà ông này cũng có biết làm thịt rắn đâu.Tôi liền lại phụ mấy đứa làm thịt chuột.

Cuối cùng cũng đến lúc được ăn, mùi thịt chuột thơm ngon kinh khủng, công nhận bố thằng C khéo nấu.Quay sang thấy hai thằng thần kinh kia đang hí hửng khoe đĩa “rắn tráng trứng lá lốt” với mấy đứa xung quanh.Mấy thằng kia cũng giống tôi nhăn mặt chả dám ngửi còn hai thằng ấy cứ tấm tắc khen mãi.

Bữa ăn chả ai dám đụng đũa đến cái món thổ dân của hai thằng người nguyên thủy kia mà bọn nó chia nhau chén sạch.Tôi nghĩ bụng : “ Bố hai thằng ăn tạp”.Ăn xong no nê cả bọn lăn ra nhà thằng C ngủ luôn .Đến chiều tôi tỉnh dậy thì thấy hai thằng kia bị tào tháo đuổi, chắc do lạ thịt rắn chứ chưa chắc đã phải do lá lốt  .

Cấp 3 (4)

Ngay buổi tối hôm chứng kiến thằng H phá cái tiểu đó buổi tối tôi ngủ gặp phải ác mộng.Trong giấc mơ tôi bị một người đàn ông ăn mặc kiểu rất kì dị ,đại loại là nhìn giống mấy con bù nhìn mà người ta dung để trông chim phá hoại.Người đàn ông này liên tiếp đuổi đánh tôi, không hiểu sao tôi cố hết sức mà cũng không chạy nổi ,ông này cứ cầm cái cán cuốc phang vào gót chân tôi khiến tôi đau điếng.Nửa đêm tôi tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa,biết là gặp ác mộng nên tôi trấn tĩnh một lúc rồi cố gắng ngủ tiếp.Ác mộng vẫn hành hạ tôi đến tận sáng.

Hôm sau tôi mệt lử người cảm giác ê ẩm khắp người khiến tôi không muốn dậy cứ nằm mãi trên giường.Thời gian này được nghỉ nên tôi ngủ nướng đến trưa mới chịu dậy đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị ăn trưa luôn.Cảm thấy trong người vẫn uể oải vì tối qua không ngủ ngon, trong bụng vẫn thầm rủa thằng già tối qua hành mình.Việc có ác mộng với tôi là bình thường vì hôm qua có vụ nghịch đến phần mộ người đã chết , cứ có gì liên quan đến người chết là tôi lại gặp ác mộng do tính hay liên tưởng lung tung gì đó.

Cơm nước xong xuôi tôi nằm trèo lên giường vơ mấy cuốn truyện mới mượn được vào đọc và đọc xong cũng hết buổi chiều.Đến tối tôi ra quán net đánh đế chế với mấy đứa bạn rồi cả lũ kéo nhau ra ngã ba đầu làng ngồi bàn luận về mấy trận đế chế vừa đánh.Đâu đâu lại mấy thằng kêu là ván này ván kia số đen gặp sư tử nó vả dân, thằng thì kêu ván ấy đen gặp map đểu không thấy quả nên lên đời muộn.Nói chung là toàn ngụy biện cho sự thất bại.Thằng T than:

- Hôm qua ngủ mơ gặp ác mộng mất ngủ cả đêm, bực mình thật.

Tôi chỉ giật mình và đoán ngay là có vấn đề về vụ hôm qua nhưng tôi không kể ra vì nghĩ kể ra cũng chẳng giải quyết được gì.Biết thằng T cũng bị ác mộng tôi cũng bắt đầu thấy sợ và quyết định rút về sớm không dám nấn ná ngồi nói chuyện đến nửa đêm nữa.Tôi ra về tầm 11h30 ,lại phải đi qua khu vườn chết tiệt ấy mà tối nào đi qua cảm giác cứ lạnh lẽo thế nào ấy, theo như lời ông bà tôi kể lại thì những nơi nhiều cây cối thịnh khí âm và nhiều cô hồn ẩn nấp nên không gian trở lên lạnh lẽo.Càng đi đến gần khu vườn thì những câu chuyện ma quái , cái lần gặp ma lần trước …, tất cả những gì tôi nghĩ bây giờ đem lại cho tôi cảm giác sợ hãi đến rùng mình.Tự trấn an mình tôi nắm chặt tay và đi khá nhanh, nếu trời không tối tôi đã chạy thật nhanh về nhà chứ không phải vữa đi vừa mò đường về nhà.

- Cộp.

Tôi chỉ nhớ có một vật cứng đập vào đầu tôi.

Hôm sau tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, đầu tôi vẫn đau nhói.Thấy tôi tỉnh dậy mẹ tôi mắng:

- Đi chơi tối cho lắm vào, may cho mày hôm qua không ngủ ngoài đường.

- Con bị đứa nào đánh hả mẹ - Tôi hỏi.

Mẹ tôi bảo:

- Tối qua chắc mày dẫm phải cái cuốc cô X đi làm về muộn làm rơi, may là tối qua cô ấy nhớ ra cầm đèn đi tìm cái cuốc rồi thấy mày đang nằm cạnh đó kêu tao ra cho mày về.Tối nay liệu hồn mà ở nhà nghe chưa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải con ma nào đó giáng tôi, rồi lảo đảo đi ra khỏi giường ra vệ sinh cá nhân.Rửa mặt chạm phải trán đau kinh.

Trong bữa cơm trưa mẹ tôi bảo khi nào đỡ qua nhà thằng H thăm nó tí, nó đang bị sốt cao lắm.Lần này tôi không nuốt nổi cơm đành bỏ bát đĩa kêu mệt, làm sao mà nuốt nổi khi biết mình đang có vấn đề với cái mộ hôm trước, lần này chắc mười mươi là cái cuốc không phải vô tình mà giăng bẫy tôi rất có thể đây là một sự trừng phạt của người âm.Tôi rất hoang mang không biết tiếp theo mình sẽ còn dính phải hạn gì nữa.Buổi chiều tôi quyết định ra nhà thằng H.

Vừa bước đến cổng tôi thấy mẹ thằng H đang sửa soạn như chuẩn bị đi đâu đó tôi liền hỏi:

- Bác ơi H có nhà không ạ?

Mẹ H vội vã trả lời:

- H bị sốt cao đang ở trên viện Huyện,bác đang chuẩn bị mấy thứ rồi lên trông nó đây.

Tôi hỏi tiếp:

- Thế nó bị sốt nặng lắm không mà nó bị sốt lâu chưa ạ.

- Nó bị mệt từ hai hôm trước, hôm qua thì sốt cao bác phải chuyển lên bệnh viện Huyện, thôi bác phải đi ngay cho sớm đây- Mẹ H vội vã trả lời.

Biết là không thể giấu giếm lâu hơn nên tôi nói luôn:

- Bác bình tình nghe cháu kể chuyện này,cháu nghĩ đây mới là lí do chính.

Vậy là tôi tóm lược sơ qua về câu chuyện hôm ấy cho mẹ H nghe và dĩ hiên cả chuyện tôi gặp ác mộng cùng cái cuốc .

Mẹ thằng H như đoán được điều gì đó bất thường và bảo:

- Thảo nào buổi tối nó ngủ cứ mê sảng như bị ai đánh ấy cháu ạ, sao nó nghịch dại thế không biết.Được rồi cảm ơn cháu, bác đi lên viện trông nó tiện thể qua nhà thầy bàn bạc xem thế nào.

Vậy là mẹ thằng H đi luôn còn tôi ra về trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào. 

Cấp 3 (5)

Hôm sau tôi có đi ngang qua nhà thằng H và cũng để ý qua loa thấy gia đình nó có mời thầy cúng về chuẩn bị tạ lỗi gì đó, không biết thằng H đã đỡ và được về nhà hay chưa. Thực ra tôi cũng không chơi thân với thằng H lắm bởi nó hơn tôi một tuổi với lại nhà nó cũng không gần nhà tôi chỉ có chơi kiểu thanh niên cùng làng thì rủ nhau tụ tập mà thôi.

Mấy hôm sau nghe một bác hàng xóm cạnh nhà thằng H qua chơi tôi có hỏi về tình hình của nó.Bác ấy kể lại là sau khi nghe tôi kể về việc lật tiểu người chết ở ngoài đồng để chiêm ngưỡng thì mẹ nó có tạt qua nhà ông thầy (cũng cái ông thầy mà tôi đã từng nhắc đến ở mấy chap trước , vì ông này có tiếng tử tế và giỏi đạo nên được rất nhiều người tôn kính và biết đến).Ông này phán thằng H đã phạm phải một tội lớn là làm kinh động đến người đã khuất lâu năm ,làm cho họ thấy ánh sáng mặt trời cũng giống như tra tấn họ bằng lửa thiêu , vong của người này đau đớn oán hận nên trả thù bằng được . Thế rồi ông thầy cùng gia đình thằng H chuẩn bị cúng lễ suốt mấy ngày ông thầy phải ngồi ở nhà thằng H đọc kinh cầu xin vong này tha mạng cho thằng H.Tình hình cũng chỉ cải thiện được đôi chút , thằng H chỉ qua đợt nguy kịch nhưng bây giờ tâm trí vẫn không ổn định được.

Bác ấy kể cũng khá lâu và mẹ tôi cũng ngồi cùng và bàn tán về chuyện ấy. Tôi lại ăn mắng , mẹ tôi là người sung đạo Phật nên rất chú ý chuyện cúng bái , phong thủy …. Vì vậy nên cũng chú tâm vào mấy chuyện như thế này.Mà kể ra không để ý sao được, cả làng đang bàn tán về vụ này , “miệng dân sóng bể” mà. Do đó tôi cũng hóng hớt được thêm mấy thông tin nữa là gia đình nhà thằng H phải ra tận mộ cầu xin , đắp lại tử tế cúng lễ khá rườm rà ở cái mộ vô danh ấy.

Tôi tuyệt nhiên không dám bén mảng đến nhà thằng H vì sợ con ma ấy nó lại đi theo tôi thì khổ, ai ở trong tình cảnh này cũng hành sự giống tôi thôi.Sợ phết ấy chứ.Tôi cũng không hỏi tất cả những đứa hôm ấy đi đào chuột cùng tôi vì cũng chẳng muốn nhắc đến nữa , có chăng hỏi thêm chi mua thêm sự sợ hãi vào người.Có điều tôi vẫn thấy thắc mắc tại sao mấy thằng kia ko bị “ ăn đập” như tôi, rõ ràng tôi không tham gia đào một tí đất nào mà lại chịu hậu quả nặng hơn so với tụi nó.Cũng có thể đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc có thể là do tôi biết qua loa đến sự đại kị của việc cho người chết thấy ánh sáng mà không chịu ngăn cản quyết liệt nên bị oán hận.Đó là hai lí do mà tôi nghĩ ra có vẻ thuyết phục nhất.

Còn về thằng H , cho đến bây giờ nó vẫn còn ngơ ngơ và không được bình thường như trước, tôi cũng không ngờ là sự việc tưởng chừng không có gì ấy mà đem lại hậu quả thật kinh khủng . Thế rồi mấy ngày nghĩ thi cũng kết thúc tôi lại tiếp tục những ngày đạp xe đến trường học.

Kì hai của lớp mười này lớp tôi bắt đầu chơi với nhau thân hơn, tôi cũng thỉnh thoảng hay đùa nghịch với đám con gái cùng lớp . Đặc biệt tôi hay ngắm một bạn gái cùng bàn , bạn này tên là Hoa, có thể tả sơ qua là dáng người Hoa không cao lắm,thân hình khá đầy đặn và được bọn con trai trong lớp đánh giá là “gợi cảm” số 1, Hoa có nước da trắng mịn lại càng tô thêm vẻ gợi cảm của mình, nếu Hoa mà có gương mặt xinh xắn thì đảm bảo sẽ nổi tiếng khắp trường.Tôi tả vậy không có nghĩa là Hoa xấu, Hoa có nhan sắc gọi là khá bởi có cái má lúm đồng tiền và nước da trắng , như thế cũng là nổi bật trong lớp tôi lắm rồi .Bọn con trai mới lớn chúng tôi nhìn thấy gái ngon thì thằng nào cũng xớn xác cả, luôn tìm cách tiếp cận và trêu ghẹo.Tôi thì tôi ấn tượng nhất cái vòng 1 của bạn ý  .May mà Hoa ngồi cách tôi một người nên tôi có thể kiềm chế được chứ không ngồi cạnh Hoa thì có ngày tôi “ nhắm mắt quơ tay làm liều” thì mặt mũi lại chẳng ra gì 

Do Hoa chơi thân với Diệp mà Diệp lại hay đùa với tôi nên Hoa cũng hay hùa theo, với lại ngồi cũng gần nhau nên tôi với Hoa trở lên khá thân thiết  . Nhiều lúc tôi tưởng tượng nếu Hoa mà trở thành “gấu” của tôi thì thích biết mấy , tôi rất muốn xơ múi cái vòng 1 tuyệt vời ấy 

Kì hai lớp mười trôi qua cũng khá nhanh , có vẻ như kì một lớp tôi không thân thiết với nhau nên cảm giác thời gian trôi qua ì ạch. Lớp tôi thuộc vào những lớp nghịch ngợm nên thành tích học tập không khá khẩm gì, nhiều đứa hồi cấp hai ngoan ngoãn , chăm chỉ bây giờ học phải lớp tôi nghịch như quỷ sứ. Đúng là “ nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” .Hàng ngày rất hay xảy ra những vụ chơi xỏ nhau, thậm chí chơi xỏ cả giáo viên vui đáo để, thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi cũng khá đau đầu vì cái lớp quỷ sứ này, lúc nào xếp hạng cũng gần đội sổ hoặc đội sổ của khối.

Tôi cũng dính phải một vụ bị chơi xỏ khá đau mà ngay tiết học Sinh của thầy giáo chủ nhiệm thì “đau lại càng đau”

Giờ ra chơi hôm ấy sau tiết học thứ tôi buồn ngủ nên ngủ gục xuống bàn,có lẽ do tối qua đọc truyện khá muộn nên tôi tranh thủ ngủ tí cho đỡ mệt, giờ ra chơi được có mười phút nhưng tôi vẫn cứ cố ngủ dù biết chả được mấy nhưng còn hơn là không có mới lại hôm nay đám con trai lớp tôi kéo nhau đi đâu chơi gần hết nên lớp cũng đỡ ồn.

Đến tiết Sinh của thầy giáo thì đứa bên cạnh tôi gọi tôi dậy, kể ra tôi ngủ được giấc ngắn nhưng khá ngon, tỉnh dậy tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, mà đây là tiết học của thầy chủ nhiệm nên tôi cũng chả dám “vạ vật” .

Đến giờ học thầy giáo bước vào như thường lệ mở sổ điểm ra kiểm tra bài cũ và tôi là người đầu tiên bị “lên thớt”  .Cũng may là bài hôm trước có vẻ dễ nhớ, tuy không học bài cũ nhưng tôi cũng trả lời được kha khá, đúng là phúc bảy mươi đời không bị ông ấy cho điểm dưới trung bình.

Tôi trả lời xong xuôi thầy giáo ngó qua vở ghi và vở bài tập của tôi xem có ghi chép và làm bài tập đầy đủ không (đương nhiên là đầy đủ,tôi không dại mà lười học môn này) thì tôi cũng cảm thấy hết sợ.Thoát nạn ai mà chả sướng,bây giờ chỉ có việc là chuẩn bị về chỗ ngồi mà xem đứa nào tiếp theo lên bảng “ ăn hành” rồi cười vào mặt nó cho khoái  .

Đếch hiểu sao mà hôm nay bọn quỷ sứ lớp mình cứ nhìn mình lại ôm miệng cười khúc khích (thách đứa nào dám cười to hay nói tự do trong giờ Sinh này) khiến tôi nghi nghi mình có vấn đề gì đó . Liếc nhanh xuống “ khu vui chơi giải trí” thì thấy khóa quần vẫn bình thường, đảo mắt qua đồng phục thì cũng chả có vấn đề gì.Sao bọn hâm này nay cười cái gì mà bí hiểm thế nhỉ? Lại còn nhìn mình, nhất định có vấn đề rồi, đặc biệt liếc về phía bàn mình thấy Hoa và Diệp cười nhiệt tình nhất.

Loay hoay một lát không tài nào biết được mình có vấn đề gì tôi cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, thầy giáo cũng xem xong vở của tôi và kêu tôi lại mang về.Lúc tôi đưa tay nhận hai quyển vở từ tay thầy thì thầy bất ngờ hỏi:

- À ! Dũng này, sơ yếu lí lịch của em gần đây có gì thay đổi không?

- Dạ không ạ! – Tôi đáp cũng chả mấy tự tin.

Thầy tôi liền cười và nói tiếp:

- Tôi tưởng sắp phải sửa giới tính của em trong sổ học bạ, dạo này lớn rồi biết làm đỏm ra phết nhỉ.

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên thì thấy bọn lớp phá lên cười ầm ĩ , thầy giáo cũng cười ngặt nghẽo(Ông này còn khá trẻ nên tính cũng vui vẻ nhưng phải quản lý cái lớp quỷ sứ này bất đắc dĩ thầy tôi phải nghiêm khắc). Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả cứ đần mặt ra cho đến khi mấy đứa lên tiếng về bàn tay của tôi thì tôi mới nhận ra là cả hai bàn tay của tôi được đánh son móng tay màu hồng rất là “nữ tính”.

Tôi ngại đỏ hết cả mặt mũi cầm hai cuốn vở về chỗ ngồi lầm bầm rủa đứa nào chơi đểu mình và trong đầu đang suy tính cách trả thù.Về đến chỗ thì thấy Hoa hỏi thăm:

- Thấy tớ với Diệp khéo tay không, tác phẩm quá đẹp.

Tôi bực mình không thèm nói gì vì bọn lớp đang thừa cơ ồn ào và cười nhạo tôi, được một lát thì thầy kêu yên lặng rồi cả lớp lại tập trung vào bài học.Hôm nay do có vụ của tôi nên hơi mất thời gian nên không có đứa thứ hai phải lên bảng kiểm tra bài cũ. Đậu má bọn này may thế, còn mình bị troll thảm hại có thể nói tiết học của thầy là bọn lớp tôi ngoan nhất không ồn ào.

Cũng may là hai “người đẹp” kia đùa tôi chứ phải đứa khác thì tôi không tha, kiểu gì cũng phải có ngày khổ với tôi.

Năm học lớp mười cứ thế trôi qua.Cấp 3 (6) :

Năm học mới lớp mười một lại đến sau kì nghỉ hè khá vui vẻ trôi qua, đại loại là vào những ngày hè ban ngày thì tôi tham gia giúp gia đình những công việc đồng áng vào những ngày mùa màng còn ban đêm thì chúng tôi lại tụ tập đi chơi và bày đủ trò nghịch phá như ăn trộm hoa quả, ngồi quán nét chơi game hoặc hôm nào mát trời thì ra đồng săn xem có đôi tình nhân nào ra “ tâm sự 18+” thì hùa nhau ra phá hoại … Vui phải biết 

 !

Tôi xin phép kể ra một số vụ tiêu biểu như vào một buổi tối tầm tháng 8 dương lịch bọn tôi có khoảng bảy đứa rủ nhau đi sang làng bên cạnh để ăn trộm nhãn lồng ở một nhà mà thằng nhóc kém bọn tôi 4 tuổi mach nước.Tầm 11h tối cả bọn đã có mặt ở trên cây nhãn nhà này.Xui thay, nhãn nhà này chưa chín hẳn nên ăn không ngọt lắm.Mấy thằng cứ vừa bẻ nhãn vừa chê thằng kia mắt lác ( đằng nào cũng mất công đi thì dù nhạt tí bọn tôi cũng phải vặt , chả lẽ về tay không mà tối trời tìm đâu ra nhà khác có nhãn ngon hơn 

 ). Chắc do bọn tôi ồn ào quá nên chủ nhà tỉnh giấc bật điện nhưng bọn tôi vẫn không sợ (thanh niên quê tôi bướng phải biết, đi ăn trộm mà cứ như là hái của nhà mình,đi buổi tối không phải là sợ bị bắt mà chỉ sợ biết mặt nên mới đi tối) chủ nhà ra quát thì bọn nó kêu nhà này ngu trồng nhãn chả ngon đ’ gì rồi ném nhãn về phía ông chủ nhà. Điên tiết ông ta hô ầm lên :

- Cứu tôi với bà con ơi ! Cướp ! Cướp!

Lão già này ngoa thế không biết bọn tôi ăn trộm chứ ăn cướp đâu, lão hô cướp mà không chuồn lẹ thì dân làng ra quay bắt được tóm lên công an xã thì rách việc.Biết vậy cả lũ bọn tôi bật tường vọt lẹ và có nghe đâu tiếng hò hét cùng gạch đá ném đằng sau chứ cũng chẳng dám quay lại nhìn.

Chạy được một lúc ra đến cánh đồng nằm giữa hai làng biết là đến vùng an toàn cả bọn ngồi nghỉ trên một cái cống xây bằng bê tông , thằng thì nằm ,thằng thì ngồi vạ vật kêu mệt miệng lảm nhảm chửi thề và hứa sẽ trả thù lão già đáng ghét hành chúng tôi suýt chết.Vừa ngồi nghỉ vừa chia nhau ăn nhãn được một lúc khá lâu thì chúng tôi rủ nhau về, đang đi được một đoạn thì bỗng một thằng khẽ kêu:

- Suỵt !!! Tất cả ngồi xuống.

Cả bọn im lặng làm theo thằng kia chỉ vào hai bong đen đang ngồi trên bờ ruộng khẽ nói tiếp:

- Có “ ếch đôi” chúng mày ạ, đợi lát chúng nó “hành sự” thì xông vào phá cho bõ ghét.Nay đang bực mình. 

Cả bọn ra ám hiệu đồng tình rồi cùng nhau ngồi rình.Được một lát thì cả bọn sốt ruột vì không thấy “cảnh nóng” phần vì muỗi cắn ngứa hết cả người cả đám đổi chiến thuật sang dọa ma đôi này.Thế là hết thằng này đến thằng kia giả đủ thứ giọng các loài vật rồi khóc lóc nhưng đôi kia chả có phản ứng gì.Bực mình tôi vơ cục đất ném về phía hai người kia, cục đất khá to nên không thể tới được và rơi xuống ruộng nước làm nước bắn lên hai người kia khiến họ quay lại và quát.

- Bọn mất dạy nào đấy, ông tóm được đập chết hết bây giờ 

Ôi hãm quá , tôi nhận ra đây là giọng của gã chuyên đi bắt ếch ban đêm.Chắc người bên cạnh cũng là một đồng nghiệp nhưng tôi chưa xác định được dáng người vì trời khá tối.Thế là cả bọn lại phải chạy nước rút về làng rồi chia nhau về nhà ngủ kết thúc một buổi đi chơi toàn phải chạy 

.

Lại thêm một buổi tối tụi tôi năm thằng đi hai xe đạp lượn lờ sang làng khác chơi , một xe kẹp ba và một xe hai người.Chơi chán với đám con trai ở làng đó về chúng tôi không về lối đường chính mà đi tắt lối đường ra cánh đồng về cho nhanh.Dù sao lối ấy cũng tiết kiệm được nửa đường chứ ít gì đâu. Đường ấy phải đi qua một cái nghĩa địa gần sông rồi mới ra cánh đồng, khi đến đoạn nghĩa địa ấy thì thằng V nảy ra ý tưởng là bắt trộm mấy con vịt nhà ông coi trạm bơm gần đó về làng thịt với lí do hôm trước đi bắt cá gần đó bị lão gây khó dễ,lần này trả thù(lấy lí do cho đỡ áy náy thôi chứ ăn trộm thì vẫn là ăn trộm 

 ).Cả bọn đồng tình vì lâu không được tụ tập đánh chén, thế là cả bọn ngồi lại bàn cách rồi đưa ra quyết định cần một thằng dắt 2 cái xe về đầu cây cầu của làng còn 4 thằng sẽ tham gia đột nhập cho an toàn.Dĩ nhiên thằng được tất cả những đứa còn lại bình chọn dắt hai cái xe qua nghĩa địa về làng vì bạo nhất trong đám bạn.Tôi cũng không muốn để mấy sĩ diện nên đành đồng ý.Biêt làm thế nào bây giờ , toàn thằng nhát ma như cáy ấy đố dám một mình đi qua nghĩa địa giờ này (Tầm 1h sáng các thím nhé 

 ) thế là cả bọn kéo nhau đi bộ nhẩy qua con mương rồi mất hút còn mình tôi vừa đạp xe vừa một tay dắt theo cái xe nữa lóc cóc đạp về phía nghĩa địa.

Con đường này không phải đường chính nên gạch đá lởm chởm đi xóc ê cả mông và không thể đạp xe nhanh được.Tôi dần dẫn đạp vào nghĩa địa ấy, con đường xuyên qua nghĩa địa ấy có vài ba trăm mét thôi mà tôi cảm thấy xa thế.Đang đạp xe với tâm trạng đỡ sợ vì chả thấy ma cỏ gì đó ra bóp cổ thì tôi giật mình vì ánh sáng lóe lên phía ngôi mộ mới (Tôi đoán được vì ánh sáng tỏa ra từ ngôi mộ rất mạnh khiến tôi thấy được mấy vòng hoa tưởng niệm rất mơi cắm ở đó). Ánh sáng ấy màu xanh giống như ngọn lửa bếp gas và tôi cũng tự trấn tĩnh được đó là hiện tượng “ma trơi” (thím nào không biết thì hỏi cô giáo dạy Hóa cấp hai nhé, đây là hiện tượng tự nhiên của một số ngôi mộ mới chon người thôi) nhưng tim vẫn không tránh khỏi chân tay run lẩy bẩy cùng tim đập 500 lần / phút. Ánh sáng lạnh lẽo đó tắt khá nhanh trong đêm tối và khiến tôi chú ý đến ngôi mộ đó vì nó cũng khá gần đường hướng tôi đạp xe tới.

Tiếng hai chiếc xe đạp lách cách vì đường xấu trong đên yên tĩnh chả thú vị cho lắm, nghe láng máng đâu đây có tiếng khóc thút thít . Tôi lại phải tự trấn tĩnh cho rằng đó là do mình tưởng tượng vì sợ nhưng nó vẫn không kết thúc do ban đêm ngoài cánh đồng khá yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng ễnh ương kêu .Tôi hướng mắt về ngôi mộ thì ôi thôi . Một người vận áo tang trắng toát đang gục mặt vào ngôi mộ đó khóc, chân tay tôi bắt đầu bủn rủn nhưng có lẽ đầu óc vẫn còn tỉnh táo chút và cố gắng đạp xe đi qua. Biết làm thế nào bây giờ chả lẽ nằm lăn ra ngất rồi ma nó khiêng xuống âm phủ thì tàn đời. Cố gắng bình tĩnh rồi tôi cũng đem được hai cái xe về đến cái cầu như đã hẹn và ngồi chờ trong lòng vẫn chưa hết run nhưng dù sao đến được cái cầu cạnh mấy nhà làng mình thì coi như an toàn rồi. Đợi một lúc không lâu thì mấy thằng bạn cũng về tới nơi đem theo hai con vịt to. Tôi lên tiếng kể lại chuyện vừa xảy ra rồi đề nghị cả bọn kéo đến xem thực hư thế nào nhưng cả bọn đều không đồng tình và tính chuyện làm thịt vịt chén chứ không rảnh . Tôi thừa biết bọn này sợ có cho thêm tiền cũng chả dám đi nên nói cho oai thôi, chả lẽ để một mình mình sợ mà không chia sẻ nỗi sợ hãi cho bạn bè thì gọi là “ăn mảnh” 

 .

Thế rồi cả bọn chia nhau đi kiếm dụng cụ và gia vị để làm thịt vịt đến tầm 2h30 thì cũng được ăn.Kể ra mấy thằng làm cũng hơi giống thổ dân nhưng tầm ấy đói tranh nhau ăn ngon đáo để. Xong xuôi không có chuyện gì xảy ra hết rồi cả bọn chia nhau về nhà ngủ.

___________ END CHAP____________

Bonus: Mấy bữa sau nghe kể em mới biết cái mộ ấy là của một người đàn ông ,ông này có đứa con gái bị điên và cô gái này hay lang thang trốn nhà ra nghĩa địa khóc vào ban đêm.Việc này cũng dễ đến tai vì không chỉ có một mình tôi gặp cô gái này. Các thím ngủ ngon đừng suy diễn linh tinh không ma đến hỏi thăm lại ướt giường thì mang tiếng quá 

Cấp 3 (7)

Năm học lớp 11 này lớp tôi càng thân thiết với nhau nên việc nghịch phá có tính tập thể của đám con trai có cả sự tham gia của mấy “nàng” nên giáo viên trong trường rất ngán dạy lớp tôi, phong trào học tập lớp tôi đi xuống trầm trọng vì thầy cô nào muốn dạy tử tế trong khi chả có mấy đứa chú ý học. Đặc biệt có ông thầy dạy toán được gọi là “dạy ngu có tiếng”( không phải tôi chê nhưng đây là biệt danh của tất cả các khóa học từng học qua ông này truyền lại, cũng chả hiểu tại sao ông này dạy kém thế lại vẫn công tác ở trường ,có lẽ do tuổi tác ông này ngoaig 60 hoặc là món quà cho những lớp không muốn học như lớp tôi) của trường lại dạy lớp tôi những hai năm liền.Ông này khù khờ có tiếng giải toán còn hay sai được cái là hiền nên lớp tôi tha hồ quậy.Tôi cũng ngán học toán của ông này và đăng kí học thêm ở ngoài để củng cố kiến thức.Thực tình mà nói, ông này giảng bài không bằng tự đọc sách giáo khoa.Chả có ví dụ nào ông ta cho khác SGK cả.Đến nản!!!!

Do tôi có học thêm ở bên ngoài nên kiến thức vẫn khá vững và là niềm hi vọng mỗi giờ kiểm tra Toán của mấy bàn lân cận vì tính tôi thoáng hay cho chép bài ,mặc dù chưa làm xong vẫn sẵn sàng đưa bài cho mấy đứa xung quanh chép xong rồi tôi mới làm tiếp.Do đó mấy đứa xung quanh tôi quý tôi lắm, tai hại của cái tính cả nể làm điểm kiểm tra của tôi chỉ thay nhau ở ba con số 6 ; 7 ; 8.May ra có bài kiểm tra 15 phút thì may ra làm nhanh được con 9.

Hoa ngồi cách mình một người mà đề kiểm tra thường chia làm chẵn lẻ nên kiểu gì tôi với Hoa cũng trùng đề . Hoa học toán kém nhưng được cái học tiếng Anh cũng khá nên khi kiểm tra Toán tôi đưa bài cho chép nhiệt tình (cái lí do Hoa học khá Anh nên tôi cần “có đi có lại” khá thuyết phục với bọn xung quanh không được tôi giúp đỡ nhệt tình bằng Hoa. Ngon thế không giúp hóa ra không galang hoặc không có tờ rim các thím nhỉ ) và tôi với Hoa có phần thân nhau hơn. Thỉnh thoảng thấy Hoa vươn người ra nhìn bài tôi thoáng liếc qua cái cổ áo của nàng , đầy đặn thì thôi rồi 

Khối 11 của tôi năm ấy học chính buổi sáng còn buổi chiều học thêm 3 tiết vào 3 ngày trong tuần.Vậy là có 3 ngày phải học cả ngày, mệt phát ngán, được cái học thêm không có “sổ đầu bài” nên chuyển chỗ free mà tám chuyện thoải mái.Con bé ngồi giữa tôi và Hoa thường chuyển chỗ đi mất tăm và thế là tôi có nhiều cơ hội ngồi tám chuyện cùng Hoa rất nhiều vào những buổi học thêm, thi thoảng Diệp cũng chuyển xuống bàn tôi ngồi cùng Hoa, thế là tôi có cơ hội tám chuyện với hai người đẹp . Ngồi cạnh Hoa phải nói là bức xúc vô cùng và nhiều lúc CDSHT  . Nhưng cố gắng thì em cũng kiềm chế không làm bậy (mà dám làm bậy chắc cả lớp nó coi là bệnh hoạn thì bỏ mẹ). Nhưng mà ngồi cạnh nhau nhiều tôi cũng có một cơ hội khá tuyệt , đó là vào một hôm học thêm Vật lí, cô giáo môn này hiền như cục đất nên mấy thằng thuộc hang “rắn mặt” trong lớp còn mở sới đánh bài ở mấy bàn cuối còn tôi thì nằm bò ra bàn tám chuyện với Hoa.Được một lúc tự nhiên tôi thấy mùi gì thơm thơm dễ chịu tôi hỏi Hoa:

- Hoa xài nước hoa à, sao tớ ngửi thấy mùi gì thơm từ đầu tiết học đến giờ?

Hoa cười và trả lời:

- Nước hoa gì chứ , áo tớ xả comfort hơi đậm đặc nên thơm ấy mà. Hihi!

Tôi tiếp tục thắc mắc:

- Sao comfort lại có mùi thơm lạ thế ? Để tớ ngủi lại kĩ xem nào.

Thế là tôi cúi thấp xuống nhằm ngửi ở phần bắp tay Hoa đồng thời lúc này Hoa vô tình lại nghiêng người cũng nhằm mục đích để tôi ngửi thử làm tôi vô tình áp mặt vào một bên ngực của Hoa.

Một cảm giác thật là êm ái kèm theo mùi thơm dễ chịu kéo dài trong khoảng 3 giây khiến tôi sướng tê tái và dĩ nhiên phải rụt cổ lại theo phản xạ.Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại và Hoa cũng ngại ko kém nhưng cả hai vẫn trấn tĩnh lại coi như không có chuyện gì xảy ra.Đúng là ông trời thương tình bố thí cho tôi một cơ hội khá tuyệt.Tôi vẫn còn đang sướng thì đằng sau có tiếng cười khúc khích :

- Hihi!!! Mày vừa làm gì cái Hoa đấy ???

Thôi bỏ mẹ rồi con bé ngồi sau nhìn thấy, nó thuộc hạng nghịch nên tôi cũng ngán với lại lúc này tôi không thể giải thích thế nào được thì Hoa quay lại đáp trả giải nguy cho tôi:

- Nó ngửi xem áo tao có thơm không. Mày lạ lắm à?

Rất may là Hoa đã gỡ rối tình hình khá ổn nên sự việc này không bị phát tán khắp lớp chứ không thì tôi phải ngại đến dường nào.Nhưng vẫn còn một cái xui nữa là Diệp nay ngồi bên cạnh Hoa bên tay trái cũng chứng kiến “cảnh nóng ” vừa qua và hơi đỏ mặt gượng cười khi tôi liếc mắt nhìn qua. Mất hết cả điểm. Thế là kế hoạch chuẩn bị tán tỉnh Diệp trong thời gian sắp tới của tôi có lẽ đã tan thành mây khói.Thôi đằng nào cũng thế tôi quyết định không quan tâm đến việc tán Diệp nữa và có ý định chuyển sang tán Hoa vì “rau nào cũng xanh” nhưng ông trời cứ muốn chơi đểu tôi hay sao lại dàn dựng một vụ tiếp theo vào khoảng hai tuần sau khi mọi nỗ lực lấy điểm của tôi trong mắt Hoa đang tiến triển tốt.

Buổi sáng hôm ấy trời đang thời tiết mùa thu trời có vẻ hơi lạnh một chút (khoảng đầu tháng mười dương lịch) tôi đi học sớm .Đạp xe đến trường với vận tốc khá nhanh nên trời hơi lạnh tôi vẫn cảm thấy nóng và mở toang của sổ cạnh bàn Diệp(Diệp ngồi góc trong cùng bàn 4 dãy bên trong lớp học) ra để hóng gió hạ hỏa.Hôm nay trời xui đất khiến thế nào Diệp đi học khá sớm , cả lớp mới đến lác đác tầm chục đứa, bàn tôi thì chỉ có mình tôi đến.Hôm nay không biết bực dọc cái gì mà Diệp phụng phịu đi vào lớp trông dễ thương thế không biết.Vừa đặt cặp xuống bàn thì Diệp toan đóng cửa lại kêu lạnh thế mà ai mở cửa sớm kinh, hôm nay Diệp mặc mỗi áo sơ mi trắng đồng phục (và 1 cái áo chị em phụ nữ trưởng thành hay mặc chắc ai cũng biết lớp 11 con gái dậy thì hết rồi mà) nên bị lạnh cũng dễ hiểu.

Tôi không phải là kẻ không chịu nhường nhịn con gái nhưng thấy thế tôi kêu lên :

- Trời nóng toát cả mồ hôi để người ta hóng gió tý chứ.Đúng là con người nhiệt độ khác thường,vừa đến lớp đã khác người.

Tôi chỉ muốn true Diệp tí cho vui thôi chứ chả phải làm khó gì nhau , và Diệp đáp trả :

- Đúng là đồ hâm.

Bị dìm hang tôi bực mình làm quá :

- Lạnh thì kiếm anh nào bảo anh ấy ôm cho ấm , cứ phải đóng cửa sổ lại làm người ta vừa đạp xe vã mồ hôi tới trường nóng chết đi được.

Diệp quay lại cãi tay đôi đá đểu tôi:

- Tớ chỉ muốn anh Dũng ôm thôi - Diệp vênh mặt lên thách thức:

Tôi phản pháo luôn:

- Nếu thích vậy thì xuống đây anh giúp nhé

Tưởng nói vậy là Diệp chịu thua nhưng hôm nay không hiểu sao Diệp bạo thế có lẽ do mấy đứa xung quanh kích động liền chạy hẳn đến chỗ tôi và ngồi bên cạnh :

- Đủ can đảm thì giúp đi .

Lúc này mặt Diệp bắt đầu đỏ ửng lên và tôi thấy mấy đứa láo nháo bơm đểu tôi là đồ nhát như cáy mới điên.Thế rồi suy nghĩ trong mấy giây để giữ sĩ diện tôi vòng tay qua eo Diệp ôm chặt lấy Diệp mà người run lẩy bẩy. Lần đầu tiên tôi ôm con gái là thế đó. Lúc này tôi cũng cảm nhận được Diệp cũng khá run và tim đập nhanh.

Bọn cùng lớp cũng đang vào lớp nhiều hơn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cũng vỗ tay rầm rầm .

Thế là tôi cũng đủ can đảm để giữ cái sĩ diện hão của thằng con trai nhưng Diệp vẫn cứng đầu nói tiếp:

- Để xem can đảm được bao lâu – Câu nói khiến tôi không thể bỏ tay ra khỏi người Diệp vì đây giống một cuộc thi gan ai lì thì thắng.

Tình hình cứ căng thẳng như thế và tôi buộc phải ôm Diệp tầm năm phút và lớp tôi đến khá đầy đủ vỗ tay ầm ĩ.Hoa cũng đến và tất nhiên chứng kiến vụ này và có vẻ không hứng thú hùa theo true hai đứa tôi như những đứa khác.Rồi Diệp cũng tha cho tôi bằng câu nói:

- Thôi không đùa nữa rồi thản nhiên đi về chỗ.

Thế là lỡ kế hoạch tặng hoa cho Hoa vào ngày 20/10 vì sau vụ này Hoa có vẻ không thích đùa với tôi nữa và thường ít nói với tất cả mọi người.

Ngày 20/10 cuối cùng đã đến và khung cảnh ngày này ở trường học tôi cũng chả phải dài dòng, tôi đi học bình thường và ra về cùng bọn bạn chứ không có kế hoạch hoa và gái gì cả.

Chuẩn bị về đến quán kem thì thằng M nảy ra ý định kêu thằng nào dám tặng hoa con bé bán kem ở gốc hoa sữa (con bé này năm nay lên lớp 9 nhìn khá xinh xắn nên khi đi học về bọn tôi xúm vào ăn kem hay true nó vì buổi trưa nó đi học về hay bán kem phụ mẹ) vì nó thấy một mình con bé này bán kem chứ không thấy mẹ nó.Thằng M không biết nay lụm đâu được mấy bong hoa hồng kêu mang về tặng mẹ nên thấy gái sẵn sang hi sinh cho thằng nào can đảm tặng hoa em kia.Đang bực mình vì hôm nay không được vui tôi quát:

- Để tao.

Cả bọn Ồ một tiếng rõ to kêu thằng này khá , biểu diễn cho anh em coi mày chai mặt đến mức nào.

Tôi một mình dựng xe cách đó tầm chục mét để đám bạn đứng đó rồi tự tin cầm bông hoa tới và nói với con bé ấy:

- Nay 20/10 mà chịu khó thế em.Anh có quà tặng em nè.

Con bé này chắc lần đầu tiên được tặng hoa (vì lớp 9 hồi đó chưa đứa nào dám tặng hoa nhau) nên mặt đỏ lừ lí nhí cúi mặt xuống và cảm ơn tôi.

- Dạ em cảm ơn anh.

Tôi thì chạy thật nhanh về phía bọn bạn nhưng chưa được mấy bước thì em ấy hét lên :

- Áaaaaaaaaa

Rồi ném cành hoa về phía tôi.

Chỉ là cành hoa thôi nhé  vì bông hoa bị tôi ngắt thật nhanh và giấu trong bàn tay . Đám bạn thấy thế bò ra cười nghiêng ngả và không ngớt khen tôi cao thủ.Cuối cùng thì cũng có trò vui ở cái ngày này  .

Nhưng có vẻ từ đó đến giờ em ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn mỗi khi gặp tôi .Có lẽ tôi đùa hơi ngu bởi đó là lần đầu tiên em ấy nhận được hoa ngày lễ  .Không biết sau này nhận hoa của ai em ấy có nhớ tới mình không  . Chắc cũng phải để ý xem còn bông không chứ  .

Hôm sau thằng C loan tin khắp lớp vụ tôi troll em bán kem và bọn lớp tôi thêm một trận cười nghiêng ngả.Bọn con gái thì xông vào xâu xé tôi kêu trả thù cho em kia.Hic, họ hang gì mà bọn này dã man thế làm tôi đứt hai cái cúc trên của cái áo đồng phục, Diệp và Hoa cũng tham gia vụ này mới ghê chứ.

Oánh tôi chán chê rồi bọn này cũng tản mát đi chơi và tôi đành đến cầu cứu Hoa khâu lại dùm tôi hai cái cúc vì biết Hoa thích khâu vá hay cẩn thận gì đó nên trong cặp lúc nào cũng có kim chỉ. Tôi không dám cởi áo ra cho Hoa khâu vì nhìn thế bệnh lắm (mặc một áo mà) đành ngồi im cho Hoa hành sự.Hoa vừa khâu vừa dọa kêu tay hoa vụng về nếu có sơ sảy chọc kim nhầm vào đâu thì rang chịu. Sợ VCL.

Lúc Hoa đang đơm cúc lại cho tôi thì mấy đứa lại xúm vào khen tình cảm, tôi thì biết rằng mất hết điểm với gái lớp này nên chũng chả giữ miệng nữa liền phán:

- Lúc này Hoa khâu áo cho tớ thì lúc khác Hoa có tuột cúc thì tớ cũng khâu lại cho.

Mấy thằng xung quanh lại phá lên cười khen tôi khôn hết phần thiên hạ.

Hoa tức giận làm Phực một cái đi nguyên cả hang cúc áo rồi quay đi.Tôi đau khổ không tả được đành lụm lại cúc tự khâu vá miệng không ngớt chứi mấy thằng í đồ đen tối xuyên tạc lời nói “trong sáng” của tôi và tự an ủi : “Hôm nay mà chỉ có hai đứa một phòng thì tôi sẵn sang làm lại như thế với Hoa ngay”.thế là tôi chả còn cơ hội tiến xa hơn với hai mục tiêu khá gần của mình.Đến là chán, có thể do số tôi đen hay một cái gì đó dàn dựng làm tôi vô duyên thế này ???

__________________END CHAP_____________________

Đôi lời: Có thể chap này làm thất vọng mấy thím là fan của truyện ma nhưng tôi xin nói là tôi không mien man.Tôi phải kể vì đây là những sắc màu không thể thiếu của truyện này.

Cấp 3 (8)

Kết thúc năm học lớp mười một thành tích học hành của lớp tôi đội sổ của khối. Còn về tôi, tuy lười học tất cả các môn nhưng môn Toán thì tôi vẫn phải mày mò tự học chứ không thể để sa sút phong độ được. Nói chung trong giờ kiểm tra tôi vẫn là ngôi sao của tổ tôi . Thật đúng là “Xứ mù thằng chột làm vua” , tuy ở cái lớp nghịch như quỷ sứ này những đứa chăm học bị coi là thần kinh hoặc sinh vật lạ do số lượng phá học sinh cá biệt nhiều nhưng tôi vẫn hòa đồng với cái lớp này được bởi tôi nghịch chẳng kém.Còn việc học dốt môn Toán yêu thích của tôi ư,tôi không làm được vì đó lầ mồi câu duy nhất để mấy em xinh xắn tranh nhau ngồi cùng tôi mấy giờ kiểm tra hoặc những tiết làm bài tập để “tránh nạn” khi thầy giáo gọi lên bảng làm bài tập.Nhiều lúc tôi cũng đếch hiểu mình học cho mình hay học cho gái nữa, tuy được nhiều “gái bu” nhưng chả hiểu sao tôi vẫn F.A hoài. Haizz

Kì thi cuối năm lớp 11 năm ấy cũng có vấn đề đáng nhớ là vào hôm thi môn Toán, hôm nay giám thị xếp số báo danh kiểu trận đồ bát quái gì mà mình ngồi cùng một đứa lớp chọn Văn , liếc qua loa thấy người ngon lành ra phết , đếch hiểu sao bây giờ bọn gái ngon sinh ra nhiều thế những kì thi khác trước đó có thấy đâu quần áo mặc kiểu gì mà mỏng dính nhìn thấy cả nội y.Mình có thiện cảm nhất là khi em ấy hay đi ra đi và qua chỗ mình do 2 cái bàn xếp hơi chật nên cứ đi qua là y như rằng cái mông mềm mại của nàng này lại đè hết cả lên lưng mình . Quần thì không mặc quần jean mà đi mặc quần vải mỏng dính lại còn hay lượn qua lượn lại , cái mông ấy cử thế hỏi thăm lưng tôi tầm 4 , 5 lần (đau hết cả lưng 

 ).Liếc qua giấy thi thấy em ấy tên là Dịu , đúng là phòng toàn vần D chữ D trong từ Dê Xồm 

 .

Đề thi Toán năm nay khá dễ nên tôi làm xong nhanh (có 5 câu làm được 4 thôi.Câu khó nhất 1 điểm không thèm làm vì ít điểm 

 tiêu chí học hành “dễ không làm khó bỏ qua”)nhưng dù sao cũng không thể quên Diệp đang ngóng chờ tôi làm nhanh rồi coppy ra giấy nháp một bản rồi ném cho.Nhiệm vụ cao cả nhất của giờ thi Toán chỉ có thế và năm nay không ngoại lệ.Hai câu đầu ném cho Diệp trót lọt rồi làm xong 2 câu sau tôi cũng chép ra giấy nháp rồi đưa cho thằng ngồi sau bảo nó đưa cho Diệp rồi chả chú ý gì thêm nữa . Em Dịu này cũng thuộc vào hàng “một số cắn đôi không biết” mà kể cũng đúng thôi,ông trời cho cái nọ phải mất cái kia chứ ít người hoàn hảo lắm.Não của em ấy chỉ để nghĩ làm sao cho thân hình mình gợi cảm để con trai nhìn mà rỏ dãi, thời gian ở nhà sẽ không phải lấy sách vở ra học mà là xem mấy cái tạp chí làm đẹp để học cách làm đẹp … bla…bla tôi chỉ tưởng tượng thế thôi chứ chả biết được (bạn gái nào đọc đến đây thì đừng ném gạch 

 nhé , mỗi người có một tư duy khác nhau mà ).Em này bắt chuyện với tôi nhanh chóng và được tôi bất chấp hiểm nguy đưa cả bài thi gốc của mình cho chép, phải công nhận bọn con gái lợi hại thật, chỉ cần nói chuyện xã giao vài câu mà khiến mình mạo hiểm thế.Phải thằng con trai mà muốn chép bài mình chắc phải cầu xin rát cả cổ họng rồi cuối giờ mời anh ăn chè thì may ra anh còn suy nghĩ lại 

Dịu chép bài xong xuôi thì thời gian vẫn còn thừa nửa tiếng nữa và chúng tôi thỏa sức buôn chuyện nốt thời gian còn lại , mồm thì nói còn mắt tôi thì đảo lung tung khắp cơ thể của Dịu, em này chả có vẻ gì cảm thấy khó chịu gì cả ( chắc đã quá quen khi thấy con trai nhìn mình như thế).Tám chuyện với gái xinh đến là sướng, nói chuyện gì cũng thấy hay.Đại loại câu chuyện diễn ra như sau.

Tôi:

- Líu lo , líu lo, hú hú…

Dịu:

- Chíp chip, bụp bụp, chip chip …

Blo.. bla..bla…

[Viết thế thôi cho mọi người dễ hiểu chứ cứ dông dài kể chuyện về những cuộc tám chuyện với gái lạc đề các thím độc giả là fan của truyện ma lại ném gạch em 

 ]

Cuối giờ khi nộp bài xong chuẩn bị ra về thì gặp Diệp đi ngang qua chỗ tôi ném cho tôi câu nói sắc lẻm:

- Dạo này Dũng chỉ giỏi tám chuyện với gái mà thừa thời gian không thèm giúp đỡ bạn cùng lớp gì rồi.

Rồi đi thẳng ra khỏi phòng thi mắt có vẻ hơi đỏ.

Tôi hơi bất ngờ liền quay lại hỏi thằng ngồi sau:

- Mày đưa bài của tao cho Diệp chưa 

 ???

Thằng ngớ ngẩn này giật mình:

- Thôi chết mợ lúc ấy giám thì coi chặt tao để bài ở ngăn bàn định lát đưa luôn nhưng mải làm quá quên mất 

- Cái đệt , mày chán sống rồi hả con - Tôi tát bốp vào mặt nó cái rồi mấy đứa ở phòng thi thấy thế xông vào giữ tôi lại không thì hôm nay thằng kia không xong với tôi. Bình sinh tôi rất ghét bị đổ oan hoặc hiểu lầm.

Thế rồi tôi cũng bị mấy đứa ngăn cản rồi kéo ra lán xe lấy xe để ra về, Diệp cố tình tránh tôi và ra về thật nhanh.Tôi cũng chả có ý định giải thích vì trong người đang có tí máu “chiến” với lại cũng ghét đi.Tôi là người bị oan mà, mà Diệp chả là cái gì của tôi mà tôi phải hầu hạ như osin được.Thích thì cạch mặt từ đây.

Môn Toán cũng là môn thi cuối cùng nên sau buổi hôm nay cũng là nghỉ hè, cũng như mọi năm mùa hè năm nay bọn tôi lại tiếp tục những cuộc vui chơi phá làng phá xóm đủ kiểu. Sướng phải biết, nhưng có điều trôi qua hơi nhanh vì năm lớp 12 này chúng tôi phải vào học sớm hơn tầm một tháng để chuẩn bị kiến thức cho năm cuối cùng, chán …

Sau gần hai tháng nghỉ hè lên lớp học tôi tưởng Diệp ghét tôi không thèm nói chuyện nữa nhưng đằng này lại khác.Diệp thấy tôi có vẻ lảng tránh lại càng lấy cớ để bắt chuyện với tôi, chắc vụ tôi choảng thằng ngớ ngẩn kia trong phòng thi cũng đến tai nên hết giận hoặc vì mục đích gì đó cũng nên . Nhưng tính tôi thù dai nên tiếp chuyện vẫn có vẻ nhạt nhẽo hơn trước 

 .

Cấp 3(9)

Năm học lớp 12 này tôi có vẻ thân thiết với Hoa hơn , không hiểu tại sao dạo này tôi nói chuyện với Hoa hợp thế, suốt ngày tâm sự chuyện trên trời dưới đất mãi mà không thấy chán , đã thế hai đứa lại hay đổi chỗ để ngồi gần nhau. Diệp thì nghe đâu đã bị một thằng lớp khác tán đổ, thằng này hay qua lớp tôi chơi nên tôi cũng chơi với nó.Nhưng tôi chả quan tâm.

Đặc biệt thời gian này trong giấc mơ tôi lại hay gặp gỡ và nói chuyện với một cô gái lạ mặt, tuyệt nhiên tôi không thể nhớ nổi mặt cô gái này khi tỉnh dậy còn nội dung thì có ấn tượng nhất là cô gái ấy hay nhắc đến chuyện không nên chia rẽ tình cảm của người khác, hoặc là những người khi yêu thường cố chấp họ thường bất chấp thủ đoạn tàn nhẫn với đối thủ cho dù họ không đến được với nhau nhưng họ vẫn cố chấp giữ người mình yêu đến cùng…. đại loại là rất nhiều nhưng tôi chỉ mập mờ nhớ đến đó.

Dạo này có một tên cùng lớp kết Hoa lắm ,thỉnh thoảng hắn thường lấy cớ này nọ xin xỏ tôi đổi chỗ cho hắn ta ngồi gần Hoa ,mục đích của hắn thì chắc ai cũng đoán được nhưng được cái tính thằng này theo đánh giá là “dở dở ương ương” học giỏi không ra học giỏi học dốt không ra học dốt, những thằng như thế chắc các bạn đoán nó nguy hiểm đến chừng nào rồi đấy  .Tôi biết Hoa ghét tên ấy nên chả sợ cướp mất người để “tâm sự” nên sẵn sàng tạo điều kiện cho hắn khi hắn nhờ vả .Có chăng thì hắn ta cũng chỉ gây trò cười cho bọn xung quanh vì thái độ của Hoa tỏ ra rất coi thường hắn.Tôi xin phép không tả thêm về tên này nữa không các bạn lại nói tôi dìm hàng đối phương.

Cũng vì lí do tên này hay “quấy rối tình dục” (nói thế có vẻ hơi quá nhưng tạm thời tôi chỉ biết dung từ ấy để miêu tả thôi  ) nên Hoa hay kéo tôi sát lại mỗi khi ngồi cạnh nhau nói chuyện (học hành chi nơi đây) với lí do để cho tên kia biết đường mà tránh.Nhưng tên kia kể ra cũng chai mặt mãi không chịu từ bỏ nên tôi càng có cơ hội thân thiết hơn với Hoa  .Đã thế nghe nói tên này quyết tâm học thật chăm để lấy điểm trong mắt Hoa , trong mọi giờ học hắn hăng hái phát biểu ý kiến nhưng câu trả lời của hắn thì “mười câu sai chin một câu đúng một nửa” . Đúng là hết đỡ thằng này .

Thỉnh thoảng ngồi trong lớp buồn buồn tôi lại kéo tay Hoa ra nắm chơi tí với lí do “diễn viên đóng vai người yêu phải có tí quyền lợi và đóng thế mới đạt” .Kể ra cũng sướng, trời lạnh được ngồi sát sàn sạt với cái chăn 37 độ thơm phức thỉnh thoảng lại được nắm tay hoặc trêu ghẹo vòng tay qua eo Hoa ôm chầm một cái rồi nhận lại những cái véo đau điếng vào cạnh sườn . Mà không hiểu sao Hoa lại chọn tôi làm “người yêu hờ” , về tôi thì tôi cũng chẳng muốn Hoa trở thành “gấu” chính thức của tôi vì tôi đâu có cử chỉ hành động giống “tỏ tình” không hiểu sao tôi vẫn thích kéo dài tình trạng này hơn.Có lẽ tôi sợ nếu trở thành đôi thì cuộc sống tôi sẽ thay đổi khá nhiều.

Giấc mơ về cô gái kia vẫn thỉnh thoảng xuất hiện nhắc nhở tôi và tâm sự với tôi về tình yêu.Có lẽ tác động của giấc mơ cũng có phần nào khiến tôi nhận thức rằng việc yêu đương tuổi học trò này không đem lại lợi ích gì mà còn có thể gây tổn thương đến những chuyện tình về sau.Hoặc có thể tôi thuộc về phái “con trai cung Xử nữ” (cái này ai nghiên cứu về 12 cung hoàng đạo sẽ rõ)nên tiêu chuẩn yêu đương hơi khắt khe vì tôi thấy Hoa còn có nhiều điểm tôi không thích nhưng tôi không tiện nêu ra ở đây.

Nhiều lúc tôi cũng hơi chột dạ suy nghĩ có thể thằng thần kinh cùng lớp tôi liều chết trả thù tôi gì đó kể ra cũng phiền nhưng giả thiết ấy sớm bị loại bỏ vì thằng này nhát như cáy chả dám đánh nhau bao giờ mới lại tôi cũng quen mùi Hoa mỗi khi lên lớp không chạy đến dính chặt với nhau được là hơi bị khó chịu đấy. Mọi việc diễn ra vẫn bình thường và dường như có thể tiến xa hơn với những hành động nhạy cảm khác …(không tưởng tượng nữa nhé các thím  không lại CDSHT thì bỏ mợ). 

Thỉnh thoảng trốn tiết ra ngoài sân tập thể dục chơi có gặp thằng người yêu của Diệp, hắn ta chỉ biết trước kia tôi chơi khá thân với Diệp nên hay tâm sự riêng tư với tôi , tôi có hỏi hắn đã xơ múi gì được em Diệp chưa thì hắn cứ lắc đầu thở dài kêu Diệp nhát quá khi hai đứa đi chơi với nhau hắn ta có chủ động nắm tay thì thấy Diệp toàn rụt tay lại rồi mặt đỏ bừng .Hắn than yêu gái nhát quá khổ chả biết đến mấy mùi vị tình cảm làm sao (Công nhận thằng này khôn :bow: , Diệp nó nhát đến mức nhờ tao ôm ấp khá lâu đấy, chả lẽ ông mày khoe ra lại hóa ra GATO với mày bịa chuyện chia rẽ tình nhân.Thôi kệ mợ mày cứ đi mà khám phá đi tao không rảnh hóng hớt kể xấu tình yêu mày ).

Thế rồi mọi chuyện trên lớp cứ tiếp diễn bình thường còn về tôi thì thời gian này hay gặp vận xui như đi chơi đá phải gạch lật mất móng chân cái mất khoảng hơn một tháng đi tập tễnh mới khỏi được, hoặc tham gia mấy vụ đánh nhau với xã khác bị bọn nó truy sát tí thì bỏ mạng bởi nghe kể nếu không thoát hôm ấy để bọn nó bắt được chỉ có nước nằm viện cả năm… còn nhiều vụ xui xẻo đáng sợ khác nữa  .Không hiểu sao số chó mực bám tôi thời gian này dai thế.

Cho đến khi gần hết học kì một lớp mười hai thì nhóm tôi tổ chức đi chơi và có liên hoan mặn ở nhà Hoa.Hôm ấy cả nhà Hoa đi sang quê ngoại hết nên bọn tôi tha hồ quậy phá ở nhà Hoa.Buổi trưa tổ chức liên hoan mặn cả bọn tầm hơn chục đứa mua cả bia về uống, tôi thì tửu lượng kém lại gặp mấy thằng sâu men tham gia vụ này nên cũng hoảng.Cố gắng được hai cốc bia thì tôi đành giả say để chuồn vào giường nằm không ngồi lúc nữa bọn nó ép cho uống lại “cho chó ăn chè” tại trận lại không hay.Mất hết cả điểm.Tôi nằm trên giường định ngủ giấc cho sướng nhưng không thể nào ngủ được ,phần vì đau đầu như búa bổ , phần là do bọn ở ngoài hò hét ầm ĩ nên đành chịu.Mấy chị em phụ nữ có cả Hoa hôm nay cũng uống nhiệt tình ra phết ,quả này không say mới lạ.

Thế rồi không biết tôi ngủ lúc nào khi mở mắt ra nhìn đồng hồ thì đoán được mình ngủ khoảng hơn hai tiếng.ngó ra ngoài thì thấy chả còn ai ,có vẻ bọn này ăn uống xong đã dọn dẹp tử tế rồi kéo nhau đi chơi hết rồi.Dám bỏ tôi lại phen này mai lên lớp ông tính sổ - Tôi thầm rủa quay mặt vào trong tính ngủ tiếp vì đang mệt.

Trời !!! Sao Hoa lại ngủ mê mệt sau tôi lúc nào mà tôi không biết, lại ngủ cạnh mình.Lúc này thì phần con trong tôi bắt đầu trỗi dậy vì biết đây là cơ hội ngàn năm có một  có vẻ ông trời tạo cơ hội cho tôi làm đàn ông đây  . Nhưng nghĩ thì dễ còn hành động bắt đầu từ đâu thì tôi chưa biết, thực ra trước đây chỉ thỉnh thoảng coi phim người lớn với đọc truyện , thực tế ở đây chẳng giống truyện nên tôi bắt đầu cảm thấy bối rối. Tôi bắt đầu nghĩ tới hậu quả nếu tôi đang thực hiện hành vi lột bỏ quần áo của Hoa ra mà Hoa tỉnh dậy la làng thì cũng khổ rồi nhiều thứ khác cứ đấu tranh trong đầu tôi.Thiết nghĩ cơ hội này mà bỏ qua thì về nhà hối hận tự tử mất.Thế là tôi thử đánh liều vòng tay qua người ôm Hoa xem Hoa đã tỉnh chưa hoặc phản ứng thế nào.Nếu có phản ứng thì tôi chỉ còn nước nằm im giả vờ ngủ say như không biết gì.Nghĩ là làm tôi hành động ngay.

Không có phản ứng gì.

Có vẻ Hoa say thật, tôi hơi mừng thầm rồi quyết định làm tới rồi tiếp tục nhè nhẹ để tay lên bụng Hoa.

Vẫn không có phản ứng gì.Đúng là ông trời thương cho tôi cơ hội làm đàn ông rồi  

Vậy là tôi từ từ đưa bàn tay lên ngực Hoa một cách nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi tay run lẩy bẩy.Lần đầu tiên công khai đụng vào ngực gái mà, sao mà khó tả quá, tay tôi vẫn để yên không dám hành động mạnh vì dù sao vẫn sợ Hoa tỉnh giấc, cứ như thế tôi chỉ dám xoa nhè nhẹ chứ không dám mạnh tay như ý muốn.Lúc này là tôi muốn xé nát tất cả những mảnh vải trên người Hoa nhưng không thể ,tôi nhất định phải kiềm chế và tìm cách hay.Tôi cứ giằng co tâm lí mãi như thế tầm năm phút rồi lấy hết can đảm tôi liền luồn tay qua chiếc áo lót của Hoa để cảm nhận được thứ mà tôi ao ước bấy lâu .Quả thật thú vị hơn tôi tưởng tượng rất nhiều và lúc này tôi quyết định làm liều bất kể hậu quả ra sao.Tôi lập tức nhoài người ra hôn lên nhè nhẹ lên cổ Hoa rồi dần dần xuống vùng ngực mà tôi vừa vén áo lên….

- Hí hí hí , hà hà hà…

Tiếng nhạc chuông trẻ con cười đáng ghét vang lên làm tôi bất giác giật mình vội vã kéo áo Hoa lại như bình thường rồi móc túi ra cái điện thoại 1200 đáng nguyền rủa nhấn nngay nút im lặng để xem ai đang gọi.Thì ra là số của con bé N cùng lớp, lúc này tôi hồn bay phách lạc nhưng rất may Hoa chưa tỉnh, tôi quyết định nghe máy:

- Alo . Có việc gì không N

Tiếng con N bên kia nghe lanh lảnh:

- Dũng à! Hoa tỉnh chưa , 

- Sắp tỉnh – Tôi bực mình trả lời.

- Vậy thì đánh thức nó dậy đi , nó nhờ bọn tớ 3h đánh thức dậy dọn dẹp nhà cửa kẻo bố mẹ nó mắng nhưng bọn tớ đi chơi ở nhà thằng T mất rồi.Cậu ngủ say quá bọn tớ không dám gọi dậy. Sorry nhé.hihi

- Uhm để tớ đánh thức Hoa dậy .trông người say đến là khổ - Tôi đành nói dối.

- Sướng thế còn gì được trông người đẹp, đừng có mà lợi dụng người ta đấy nhé – Câu này làm tôi hơi bối rồi đành lảng.

- Lắm chuyện, mai lên lớp ta xử tội bỏ mặc bạn bè.

- Thế Dũng ngủ dậy lâu chưa – N hỏi tiếp làm tôi đành giả đò:

- Hì hì, N không gọi thì còn lâu mới tỉnh, thế nhá tớ gọi Hoa dậy đây

- Đúng là nhợn! thế mà đòi đi chơi.N cố tặng thêm câu nữa trước khi tôi tắt máy.

Lúc này mọi tà ý trong tôi đã tan biến đi đâu hết, tôi không đủ can đảm để đụng đến người Hoa một lần nữa vì tiếng chuông điện thoại có thể đã khiến Hoa tỉnh ít nhiều biểu hiện khi tôi nghe điện thoại thấy Hoa có trở mình đôi lần.Vậy là tôi quyết định đánh thức Hoa dậy rồi phụ Hoa dọn dẹp nhà cửa, đến chiều tầm 5h tôi về.

Ngay tối hôm đó tôi mơ một giấc mơ khá kinh hoàng,có một người đàn ông luôn miệng đe dọa sẽ giết tôi nếu tôi dám đụng tình nhân của hắn một lần nữa.hôm sau tôi lại gặp giấc mơ này vào buổi trưa.

Thấy có vấn đề khá nghiêm trọng tôi không thể hiểu được nên đành quyết định ngay buổi chiều sang thăm ông thầy cao tay kia để hỏi cho ra nhẽ.

Tôi tiến vào trong đại sảnh thắp qua mấy nén hương chỗ điện thờ của nhà thầy(tôi không tiện nhắc tên) rồi miệng lẩm bẩm khấn vài câu nam mô a di đà phật, do hôm nay là ngày bình thường nên chỉ có mình tôi đến thắp hương.Thầy từ trong nhà bước ra , tôi liền cúi đầu chào.Thầy cười nói:

- Có chuyện cần nhờ đến thầy phải không, duyên số của con và ta khá kì cục đó.

________________END CHAP_______________________

Chap 15 : Cấp 3 (10)

Nghe thầy nói thế tôi cũng tin tưởng thêm phần nào rồi cùng thầy đi dạo quanh 

vườn cây cảnh của nhà thầy rồi vừa đi vừa thuật lại tất cả những gì đã xảy ra 

hai hôm nay và cả những vụ tôi gặp xui xẻo đáng ngờ nữa.Khung cảnh ở đây 

thật tĩnh mịch và thanh tao, cạnh những chậu cây cảnh đủ hình dáng , kích 

thước khác nhau luôn xen kẽ những tượng phật nhỏ ,cảnh sinh hoạt đồng quê

hoặc những con thú trên vách đá nhân tạo . Nó gợi lên một cái gì đó khiến tôi

không thể nói dối nửa lời.

Nghe xong câu chuyện tôi kể thầy thở dài hỏi tôi:

- Con đã nghe nói đến” Duyên âm” rồi phải không? Thế con có thể nói cho ta 

biết những hiểu biết của con về “Duyên âm” xem nào ?

Tôi cảm thấy hơi lúng túng vì thật ra tôi chỉ nghe nói chứ chả biết là cái gì đành 

trả lời theo một lần tình cờ nghe mấy bà hàng xóm nói chuyện đi hóa giải 

“Duyên âm” cho con .Tôi chỉ nghe nói cắt “Duyên âm ” là để người trên dương 

gian có thể lập gia đình và đoạn tuyệt mối quan hệ với người âm đang yêu và 

giữ chân không cho lập gia đình được:

- Dạ ! Theo con “ Duyên âm” là một người âm có theo đuổi một người trên 

trần rồi tìm mọi cách không cho người này có thể yêu và kết hôn với bất kì 

ai khác.

- Vậy con có biết “Duyên âm” bắt nguồn từ đâu không? – Thầy tiếp tục hỏi tôi.

- Dạ cái này con không rõ, chắc là người âm này thích là theo đuổi rồi 

phá hại tình cảm với hôn nhân của người trên trần thôi ạ - Tôi gãi đầu gãi tai 

trả lời bừa 

Thầy tiếp tục giải thích cho tôi rõ :

- Cũng có trường hợp của con nói nhưng rất hiếm, họa chăng mới thấy 

người âm phải lòng người trần,chỉ do vô tình người trần hứa hẹn hoặc nói đùa 

làm vong hồn người âm này vô tình nghe thấy nên bám theo thôi. Trong 

trường hợp này thì người âm phải có một ấn tượng tốt với người trên dương 

thế mới có thể bất chấp theo đuổi một cách mù quáng nhưng với những 

trường hợp này thì có thể nói là người trên trần có phúc khi được người âm 

này luôn theo sát và bảo vệ “người tình” của mình.Mặc dù vậy, do tính ích kỉ 

trong tình yêu họ có thể tác động đến suy nghĩ và nhận thức lệch lạc của 

người bị theo đuổi khiến họ xa lánh tình yêu hiện tại để phục vụ mục đích giữ 

chân “người tình”. Nếu pháp sư hoặc thầy cúng nào tác động đến mối duyên 

này thì sẽ bị “người âm” này coi là “kẻ phá hoại tình cảm lứa đôi” sẽ khiến 

“người âm” này nổi giận có thể hành động ác gây khó dễ cho cả hai bên.

- Thế còn trường hợp phổ biến là như thế nào ạ? - tôi hỏi dồn khi thấy 

thầy dừng lại.

Thầy tiếp tục:

- Trường hợp này rất hay gặp và có thể nói là nhiều vì thực tế cho thấy

mỗi khi thấy con cái lớn tuổi mà chưa đả động gì đến việc kết hôn hoặc ra 

mắt người yêu về gia đình thì bố mẹ rất hay gặp thầy bói để “xem thử” xem 

con mình có “Duyên âm” hay không.Đó được coi là một kinh nghiệm sống của 

con người mọi thời đại.Trong trường hợp này, người sống trên dương thế là 

người đã có một mối tình sâu sắc với một người ở kiếp trước.Do kiếp trước 

bọn họ có một lí do gì đó không thể “đoàn tụ” và họ đã buông lời hứa hẹn kiếp 

sau thành đôi hoặc cùng nhau tự tử … rất nhiều tình huống dẫn đến tình 

trạng này. Nếu các đôi nam nữ trong trường hợp này có thể đầu thai cùng 

một thời điểm gần nhau thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, trường hợp đáng nói 

ở đây là một người được đầu thai trước và người kia không tin vào định mệnh 

có thể đến được với nhau trên dương gian và tỏ ra cố chấp , thù hận rồi dẫn 

đến không thể siêu thoát để đầu thai chuyển kiếp được.Thế rồi “người âm ” 

này quyết tâm bám người tình cũ của mình bằng mọi cách bắt người này thực 

hiện lời hứa trước kia.Càng lâu ngày “người âm” này càng sinh ra cố chấp 

thậm chí có cả hành vi độc ác với bất cứ người dám theo đuổi “người tình” 

của mình rồi tự biến mình thành quỷ dữ lúc nào không hay. Chuyện tình cảm 

của con người là một đề tài phức tạp muôn thuở của con người, vì nó mà con 

người ngay cả khi đã chết vẫn còn lưu luyến và gây ra nhiều oan nghiệt. Thật 

là đáng thương…

Nghe thầy nói tôi muốn theo thầy đi tu luôn quá 

 nhưng nghĩ lại mình 

chưa biết vị của tình yêu nó như thế nào mà đã đi tu thì khéo thấy gái xinh 

lại không kiềm chế được thì uổng công tu hành thì phí mất đời trai trẻ vớ 

vẩn lại bị thánh vật cho chết nhe răng vì bôi nhọ hình tượng người đi tu thì 

lại không hay lắm. Suy nghĩ linh tinh về những gì thầy nói một lát tôi lại bắt 

đầu vào chủ đề chính về việc của tôi và được thầy cho biết là hiện tại Hoa 

đang có một mối “duyên âm” phổ biến như thầy vừa nói trên, người đàn ông 

trong mộng tôi gặp không ai khác ngoài người tình tiền kiếp của Hoa.Thầy 

còn phán “nếu hôm qua con làm việc có lỗi với Hoa thì chưa chắc hôm nay 

con lành lặn mà đúng đây nói chuyện cùng thầy được” làm tôi sợ hết cả hồn 

cầu cứu thầy giúp đỡ hóa giải giúp tôi và thầy liền nói khiến tôi yên tâm 

phần nào :

- Từ nhỏ con đã được mẹ con bán nhờ cửa Phật nên dù sao không lo ma 

quỷ làm hại nếu con không làm việc xấu . Thầy sẽ giúp con giải thích với người 

này con không phải lo sợ gì hết.Trước mắt con không nên tiếp tục nảy sinh 

tình cảm với Hoa thì hơn.

Thầy nói thế thì có cho thêm vàng tôi cũng chả dám nghĩ đến việc tranh 

giành tình cảm của Hoa với một thằng nguy hiểm như thế,gặp Hoa phen này 

tôi phải tránh xa mấy cây số mất không thì thằng “người tình ” này cắt mất 

cái “tờ rim” còn trinh trắng của tôi thì bỏ mợ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thắc 

mắc tại sao thầy không giúp tôi hoặc có thể nói là giúp Hoa gô cổ tên “người 

tình” kiếp trước lại để đỡ phải làm hại đến người khác liền lên tiếng hỏi tiếp.

- Dạ, thế sao thầy không thẳng tay hóa giải luôn mối “Duyên âm” này coi 

như giúp đỡ bạn Hoa của con có thể yên tâm trong chuyện tình cảm sau này 

ạ ?

Thầy lại thở dài trả lời tôi:

- Cách hóa giải tốt nhất không gây thù hận đó là khuyên giải “người âm” 

từ bỏ mối tình của họ nhưng mà rất ít khi “người âm” tỉnh ngộ do tính cố chấp 

trong tình yêu. Đường cùng những người làm “thầy” như thầy đành phải bắt 

nhốt “người âm” này về nơi cửa phật nếu họ cố tình gây điều ác, người trên 

dương thế có thể yên ổn được một thời gian nhưng không thể mãi mãi được vì 

những người âm này chứa đựng oán khí khá mạnh và có thể thoát khỏi nơi 

cửa Phật về trả thù.Nói cách khác biện pháp mạnh này không có mấy khả thi 

cũng giống như trường hợp bố mẹ ngăn cản tình yêu của con cái với lí do 

không thuyết phục sẽ càng làm con cái mình coi như đây là thử thách tình 

yêu rồi càng mù quáng theo đuổi tình yêu đến cùng.Về trường hợp của Hoa 

“duyên âm” này chưa làm gì quá đáng để thầy tìm cách giải quyết từ từ chứ 

thầy không dám xen vào chuyện tình cảm của người khác một cách bừa bãi 

được.Nói như thế chắc con hiểu rồi chứ.

Biết là không thể hỏi gì thêm tôi đành cảm ơn thầy rồi xin phép ra về và 

cũng quên không hỏi về cái duyên số “kì cục” mà thầy đã nói với tôi ở đầu 

câu chuyện.

Chap 16 : Cấp 3 (11)

Vậy là từ những buổi học sau tôi có vẻ ít chơi với Hoa hơn và ít chơi 

với tất cả những đứa con gái cùng lớp mà chơi thân với bọn con trai cùng lớp 

có cùng đam mê mới là game “Võ lâm truyền kì 2”. Thế là suốt kì hai tôi chỉ lo 

đến lớp là bàn luận chuyện võ lâm đại sự.Mặc dù có vẻ mê game nhưng tôi 

không hề hư hỏng như một số đứa khác,tôi không bao giờ lừa dối gia đình một 

xu để lấy tiền chơi game hoặc làm mấy việc bất hợp pháp để kiếm tiền để chơi 

game.Tôi chơi game có thời gian quy định chứ không hề nghiện ngập nhưng 

cũng đủ làm tôi chểnh mảng việc học rồi vì tôi cũng sớm đầu hàng số phận 

biết mình không thể thi đỗ nổi Đại học.Vì vậy tôi chỉ lo đủ tốt nghiệp cái cấp 3 

là ok rồi, biết tôi có vẻ thay đổi tiêu cực mấy đứa con gái cùng tổ cũng hay 

khuyên bảo nhưng tôi lại cứ đùa cợt không bao giờ nói chuyện nghiêm túc về 

vấn đề đó.Thỉnh thoảng Hoa hoặc Diệp có nói chuyện bảo tôi là nên bỏ game 

đi chứ mê mấy trò này chả ai thích.Lúc này thì tôi cần ai thích chứ 

thế là được thể tôi nhăn nhở trêu lại:

- Em bảo anh bỏ rượu , anh bỏ rượu.

- Em bảo anh bỏ thuốc, anh bỏ thuốc.

- Em bảo anh bỏ game , anh bỏ em 

Vậy là mấy em ấy cũng chán khi nói chuyện khuyên bảo với kẻ ngang như 

cua.Tôi chả quan tâm.

Vậy là nửa năm cuối cấp trôi qua nhanh chóng không có biến động gì chỉ có 

một ấn tượng duy nhất là một vu tôi bị em Hà cùng lớp chơi khăm một vố làm 

đến giờ tôi vẫn còn nhớ nhân tiện tôi share ra xem có bạn nào cùng cảnh ngộ 

không rồi end chap cấp 3 luôn.

Buổi trưa hôm ấy giờ tan học trời cũng nắng khá to cái xe đạp của tôi thế 

nào lại giở chứng hỏng giữa đường phải để lại quán sửa xe vì trưa muộn ông 

chủ quán bảo để xe lại sửa sau , thế là tôi đành lững thững ra đường xem còn 

ai cùng đường để đi nhờ xe về, hôm nay tôi lại còn ra muộn nữa chứ bọn bạn 

về trước hết sạch chỉ còn lác đác vài đứa không quen đang về.Đang tuyệt 

vọng thì thầy Hà đi một mình tôi mừng rỡ gọi to:

- Ê taxi !!!

- Ơ! Sao muộn thế này mà còn đứng đường vẫy khách hả bạn – Hà đá 

đểu tôi.

- Hỏng xe nàng ạ. Cho tớ đi nhờ với nhé.

- Ừ ! Không vấn đề gì, chở tớ nhé ,đang mệt có osin cũng tối – Hà nhe 

răng ra cười 

- Chả lẽ để tiểu thư chở rồi lại sinh lắm chuyện – Tôi hậm hực trèo lên xe.

Các thím có thể tham khảo chap Cấp 3 (2) để biết thêm về Hà và nhân tiện 

tôi cũng nói sơ qua về con bé này.

Hà thuộc vào hàng ít nói trong lớp nhưng không có nghĩa là không biết bỡn 

cợt,nhan sắc thì cũng khá có đôi môi gợi cảm nhất lớp và con bé này điệu lắm 

cơ.Vì Hà ngồi khác dãy với tôi trong lớp nên tôi vẫn ít tiếp xúc với Hà nên 

không biết gì thêm chỉ biết là 90% Hà chưa có người yêu.Tôi không dám chắc 

chắn 100% vì những đứa con gái ít nói này khó đoán lắm.Theo cảm nhận của 

tôi thì Hà cũng dễ gần không như tin đồn hồi cấp hai là Hà rất kiêu và không 

muốn nói chuyện với người lạ.

Tôi vừa chở Hà vừa hỏi han tại lí do về muộn thì biết được hôm nay Hà có tạt 

qua nhà Dì ở gần trường có chút việc rồi về ngay.Nói chuyện linh tinh được 

một lát thì Hà bất chợt đề nghị :

- Này Dũng ! Cho tớ ôm cậu tí nhé,chả mấy khi có cơ hội “ăn mảnh” cùng 

nhau thế này.

Tôi mừng hết chỗ nói vì tự nhiên có đứa nộp mạng thế này ngu gì từ chối 

 không ngờ mình quyến rũ con gái đến thế 

Nói là ôm nhưng Hà chỉ vòng tay qua eo chứ chả ôm sát vì kể ra trời cũng 

nóng bỏ mịa ra.Thỉnh thoảng tôi cố tình ngọ ngoậy chạm lưng vào ngực Hà 

thú vị ra phết 

Vậy là tôi vẫn tiếp tục vừa chở Hà vừa tiếp tục nói chuyện nhưng lạ cái là 

hôm nay bọn trường khác đi ngược chiều cứ nhìn mình rồi cười đểu.Bố mấy 

thằng GATO vì không được chở gái đẹp nên gợi đòn đây mà, biết vậy tôi vênh 

mặt lên cười đểu 

 lại chúng nó cho bõ ghét.Nhưng mà con trai đã đành con 

gái nhìn thấy tôi bọn nó cứ che miệng cười tủm tỉm lạ vãi 

Trong lúc sướng con cu mù con mắt tôi cũng kệ mịa bọn nó chứ quan tâm gì 

trong lòng thầm rủa : “Bọn cá sấu chúa này chắc lại dính cúm H5N1 sinh thần 

kinh chăng” và tôi cứ thế bon bon đạp xe về đến lúc gặp một thằng lớp khác 

đi ngang qua nó thấy tôi liền đạp xe tới bảo:

- Mày bị làm sao thế con, chở gái mà phanh hết cúc áo ra khoe dao găm 

dọc đường mà không biết ngại à.Bệnh quá đấy …

Lúc này tôi mới để ý xuống cái áo thì thấy mình đang phanh hết cúc ra thật, 

quay lại thì thấy con bé Hà này cười ngặt nghẽo chảy hết cả nước mắt nhìn 

cay vãi.Đúng là cái loại thâm nho nó lợi dụng sàm sỡ ôm tôi rồi lừa lừa cởi hết 

cúc áo tôi ra.Cũng dễ thôi vì trời nóng hai cái cúc trên cùng tôi phanh ra rồi 

nó còn vòng tay qua eo giữ cái áo làm nó không thể bay lung tung làm tôi 

phát hiện suốt chặng đường khá dài này.Mặt mũi tôi đỏ bừng vì ngại còn Hà 

thì cứ vừa cười vừa đóng cúc áo lại phụ tôi rồi tiếp tục đi về,dọc đường nó 

vẫn cười khúc khích ngứa máu vãi.May cho nó là hôm nay tôi đi nhờ xe nó 

chứ nó mà đi nhờ xe tôi thì tôi cho xuống đi bộ rồi 

Lúc đến ngã rẽ về hai làng tôi bảo Hà về kẻo muộn còn tôi tự đi bộ về cũng 

được.Hà đồng ý vì cũng khá muộn ,lúc này vào buổi trưa mà cái ngã ba này 

thuộc cánh đồng lúa nên khá vắng vẻ nên tôi quyết định troll lại Hà cho bõ 

ghét. Thế là lúc vừa chống xe lấy cái cặp ở giỏ xe ra tôi vồ lấy Hà đè dí vào 

gốc cây cạnh đó và hôn tới tấp vào khắp mặt.Hà hét ầm lên như bị hấp diêm 

.Hình như trong lúc ấy tôi có bóp vếu Hà nữa.Được một lát tôi bỏ ra cười đểu 

bảo:

- Có đi có lại chứ , làm tớ thành kẻ bệnh hoạn trong mắt bao nhiêu người, 

chả lẽ có tiếng lại không có miếng.Thôi bye nhé tớ về đây.

Hà mặt đỏ bừng không nói gì lặng lẽ lấy xe đạp về.Kể ra lúc ấy tôi cũng bạo 

thật, có lẽ dây thần kinh xấu hổ bị đứt ngay từ khi phát hiện ra mình bị chơi 

khăm một cách thảm hại . Tôi ra về trong lòng hả hê ra phết và cũng chẳng 

để tâm đến cảm giác của Hà sau đó thế nào ,chỉ biết là hôm liên hoan chia 

tay lớp cấp 3 Hà ôm tôi khóc mất gần hai tiếng, bọn khác ý kiến thì Hà bảo cơ 

hội để ôm trai miễn phí thì tội gì.Báo hại tôi buồn đi tiểu mà phải cố nhịn sợ 

mất lịch sự 

 , có lẽ em này thèm mùi tôi cũng nên 

Chia tay lớp cấp 3 tôi chẳng giữ liên lạc với tất cả nữa rồi có sự tư vấn của 

người nhà tôi lên Hà Nội thi Đại học để lấy điểm vào học Cao đẳng , trong thời 

gian ôn thi Đại học tôi đi chơi và không thèm nhìn đến sách vở.

Chap 17 : Sinh viên (1)

Như đã nói ở trên , suốt khoảng thời gian hơn một tháng để ôn thi Đại 

học tôi không đăng kí ôn thi ở trung tâm nào cả vì tôi xác định vào Nam làm 

việc . Nhưng sau đó nghe lời của nhiều người trong gia đình tôi lại phải lên Hà 

Nội thi Đại học với mục đích lấy điểm để học Cao đẳng. Kết quả thi chắc ai 

cũng đoán được là trượt Toán : 6 , Lý : 3 , Hóa : 3 cộng thêm 1 điểm khu vực 

là 13 điểm đủ vào Cao đẳng.Trời xui đất khiến thế nào tôi lại nghe lời bà cô 

vào học khoa Kế toán với lí do sau này dễ xin việc.Tôi thì cũng chẳng biết nó 

là cái nghề gì chỉ nghe chữ Toán thì tôi cũng thấy có vẻ mình học ngành này 

được.Ai ngờ ngành này toàn gái , nản vãi 

Nhân tiện tôi cũng giới thiệu sơ qua về cái lớp Cao đẳng mà tôi học suốt 

3 năm mà không hề có một chút lưu luyến hay một kỉ niệm nào để tôi ghi 

nhớ.Năm đầu tiên thì cả lớp có tất cả 7 đứa con trai và hơn 90 đứa con gái , 

nhìn lộn nhộn vãi .Đến năm thứ hai chia lớp và một số đứa bỏ nên còn hẳn 2 

thằng con trai. Vốn đã không có cảm tình với cái lớp tôi theo học nên cũng 

không có ý tưởng làm quen hay chơi thân với bất cứ ai.Thậm chí lắm đứa con 

gái làm quen với tôi cũng bị tôi lảng tránh đâm ra ghét tôi.Đến lớp tôi xuống 

bàn cuối ngồi nghịch điện thoại rồi giờ ra chơi ngủ gục xuống chả thèm đi đâu 

hết có chăng những môn chuyên ngành quan trọng tôi còn chú ý nghe giảng 

nên làm bài tập cũng khá.Học suốt 3 năm tôi không nhớ nổi tên của tất cả 

học sinh trong lớp , có chăng tôi chỉ chơi qua loa với mấy đứa con gái có vẻ 

nghịch ngợm trong lớp.Nhưng bọn này cũng phải sợ tôi vì tôi luôn tỏ thái độ 

lạnh lung không thèm quan tâm ai , đôi chút có vẻ nguy hiểm 

Có mỗi vụ tôi ngồi xem hoạt hình ở trong lớp thì thầy giáo đi gần đến con bé 

bàn trên tính troll tôi kêu lên:

- Dũng mày có tắt ngay phim sex đi không thầy giáo đang xuống đấy.

Ông thầy giáo trẻ có vẻ đỏ mặt vì trò đùa không mấy ý tứ của con thần kinh 

này nên cũng chả biết nói gì, bọn xung quanh cười ầm lên phụ họa .Nhưng tôi 

tỉnh bơ đáp trả :

- Cái loại mày không ăn được đạp đổ hả con , có mỗi mấy tập phim 18+ 

mà cứ xớn xác lên đòi mượn điện thoại của tao để xem, không cho mượn hậm 

hực tâu thầy để phá. Mày khá lắm.

Lúc này nhìn mặt con này như cái bơm ý, buồn cười lắm các thím ạ  .Con 

này thuộc thể loại đùa khá trơ nhưng gặp vụ này của tôi nghe vẻ tắt điện mất 

rồi  còn thầy giáo quát trật tự cho qua truyện.Từ vụ này mà tôi khá nổi 

tiếng là nguy hiểm nên chả mấy đứa dám bày trò trêu tôi

Có lẽ kết thúc không nhắc đến cái lớp này nữa cho khỏi dài dòng câu chuyện.

Cuộc sống sinh viên ở khu trọ của tôi thì hoàn toàn ngược lại, vui vẻ hòa đồng 

rất ư là thoải mái.Vì vậy tôi chỉ dành thời gian đi chơi cùng mọi người trong 

xóm trọ là nhiều,đa số toàn lớn hơn tuổi tôi nên tôi xếp vào hang em út.Có 

mấy bà chị hơn tôi một tuổi đang giai đoạn F.A nên rất hay rủ tôi đi chơi khắp 

mọi nơi trong nội thành Hà Nội. Cuộc sống tràn ngập niềm vui và tiếng cười 

trong những cuộc đi chơi , vì thế tôi không hề có cảm giác cô đơn vì chưa có 

người yêu như mấy đứa bạn hay lên facebook than thở.Tôi đang ủng hộ một 

cuộc sống độc thân và ao ước nó không bao giờ kết thúc.

Và thế là tết Dương lịch năm 2010 đã đến, năm nay ở Bờ Hồ Hoàn Kiếm tổ 

chức lễ hội phố Hoa khá lớn nên xóm trọ tôi tập trung rủ nhau bắt xe buýt đi 

xem.Thế là khoảng tám người cùng đi với tôi ra Bờ Hồ chơi, được buổi ngắm 

gái sướng hết cả mắt  chỉ bực mình mỗi cái là thỉnh thoảng mấy bà 

chị lại bắt cầm máy chụp ảnh tùm lum mất hết cả hứng  .Buổi đi chơi 

diễn ra khá vui vẻ và đến chiều chúng tôi rủ nhau bắt xe buýt về .Hôm nay xe 

buýt chật thì khỏi nói, toàn là sinh viên như tôi hí hửng đi xem hội phố Hoa về 

rồi bon chen lên xe .Tôi và mấy anh chị cùng xóm trọ không thể đứng cạnh 

nhau được vì xe quá đông, tôi kiếm được chỗ đứng đối diện cửa xuống có cái 

cột và dựa lưng vào đó ,tay trái bám vào thanh sắt ngang ngực ở bên 

cạnh(xe buýt 34 các thím nhé ).Kể ra có chỗ đứng thế này là khá ổn rồi.

Đứng đó được một lát thì có một đứa con gái có dáng người nhỏ nhắn chen 

vô, nó chui tọt vào vòng tay của tôi mới ác chứ, xe cũng khá chật thế là 

được cơ hội nó dựa luôn vào mình tôi để đỡ phải bám đâu hết.Tôi liếc qua 

thấy con bé này khá là xinh xắn nên mặc kệ cho nó “sàm sỡ” mình 

Càng lúc con bé này càng áp sát người tôi như thể đôi tình nhân đang ôm 

nhau ấy  cái đuôi tóc của nó lại còn thỉnh thoảng ngoe nguẩy vào mặt 

tôi thơm ra phết.Phải công nhận là con gái bây giờ bạo thật và tôi cũng không 

ngu gì mà giữ khoảng cách với nó mà tôi còn áp sát lai gần hơn cho sướng vì 

thời tiết mùa đông khá rét lại có đứa dâng chăn 37 độ cho thì chỉ có thằng 

ngu mới né.Dần dần khoảng cách của hai đứa cúng tôi phải nói là sát sàn sạt, 

với sự xô đẩy của mọi ngời trên xe nên thỉnh thoảng môi tôi chạm vào tai con 

bé này. Ban đầu tôi cũng ngại nhưng thấy nó không có phản kháng mà còn có 

vẻ quay mặt ngang về phía tôi để tôi có thể thơm vào má nó nữa.Vậy là tôi 

cứ đặt môi vào tai em ấy suốt đoạn đường từ Bến xe Kim Mã đến Cầu 

Giấy,cảm giác sung sướng và khó tả ra phết.Đã bao giờ tôi được làm như thế 

với con gái với sự hợp tác như thế đâu.Vậy là suốt đoạn đường ấy tôi và con 

bé này như một đôi tình nhân dính chặt lấy nhau, đến lúc xe buýt có vẻ 

thoáng hơn con bé này vẫn không chịu buông tha cho tôi mà đứng dãn ra một 

tí.

Mọi việc tưởng chừng bình thường, đến Cầu Giấy con bé này bấm đèn để 

chuẩn bị đi xuống tôi bắt đầu thấy tiếc nhưng không đủ can đảm để xin số 

của nó. Đến Đại Học Giao Thông con bé này bước xuống tôi vẫn nuối tiếc nhìn 

theo thì bất ngờ con bé quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nở một nụ cười quen 

thuộc khiến tôi choáng váng vì nhận ra:

- Không ai khác ngoài nụ cười của cô bé mà tôi gặp qua hai lần vào buổi 

tan trường lớp 4 và buổi chợ Tết lớp 7 . 

________________END CHAP_____________________

Chap 18 : Sinh viên (2)

Khi nhận ra nụ cười ấy tôi đứng hình trong mấy giây và quyết đình lao 

xuống để gặp bằng được cô gái này nhưng không thể.Xe buyt lúc này người 

lên xuống rất đông và tôi không tài nào chen ra cửa được.Thế là cánh cửa 

đóng lại , chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bến trung chuyển Cầu Giấy.Lần này 

không hiểu sao tôi thất vọng ghê gớm vì không thể tóm cô gái đó lại để hỏi 

chuyện .Tôi dám chắc là tôi quen cô gái này bởi trực giác của tôi không thể 

sai, tôi có khả năng đoán được suy nghĩ của người đối diện mình rất tốt.Qua 

nụ cười đầy quyến rũ vừa rồi thể hiện cô gái đó rất quen thuộc với tôi và nụ 

cười đặc biệt đến nỗi tôi không thể quên nổi qua nhiều tháng năm.

Thật sự là từ hôm gặp cô gái này tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều , tôi không thể 

nào quên được mùi thơm của mái tóc , nụ cười đầy quyến rũ , dáng người hấp 

dẫn … rất nhiều thứ khiến tôi tưởng tượng về cô ấy. Lần này tôi lại để cô gái 

này tuột mất khiến cho tôi cảm giác mình là kẻ thất bại trong tình cảm. Nhưng 

được cái an ủi duy nhất là dạo này trong khoảng thời gian này tôi hay gặp 

được cô ấy trong mơ , điều đó làm tôi càng thêm nhớ nhung và hi vọng vào 

duyên số một ngày không xa sẽ được gặp cô ấy và tôi hứa với lòng mình là 

không thể để cô ấy tuột mất như lần trước nữa.

Trong giấc mơ của tôi, tôi và cô gái bí ẩn đó là một cặp đôi hoàn hảo như 

những gì tôi mong muốn về tình yêu, tôi và cô gái ấy cùng nhau đi dạo trong 

công viên , nô đùa cùng trẻ con rồi ngồi ôm nhau tâm sự tình cảm ở những 

chiếc ghế đá dưới tán cây xanh rờn. Đúng là khung cảnh trong mơ có phần 

hoa mĩ hơn ở ngoài , nó khiến tôi mê mẩn cùng người trong mơ . Và tôi đã tự 

thú nhận với bản thân là mình đã yêu cô gái này mất rồi , một thứ tình cảm 

nghe có vẻ bế tắc này không những không làm tôi suy sụp buồn chán như 

những người khác nghĩ mà ngược lại nó làm tôi cực kì hưng phấn và tràn trề 

sức sống.Cuộc sống như thế cứ kéo dài khiến tôi không hề thấy mặc cảm hay 

ghen tị với những đôi trai gái đang tình tứ ở công viên mỗi khi tôi nhìn thấy 

hoặc những cuộc nói chuyện điện thoại của người bên cạnh đang buôn cùng 

người yêu, những thứ đó có thể khiến người độc thân cảm thấy tự ái hoặc 

ghen tỵ còn đối với tôi họ cũng chỉ bằng tôi mà thôi.Tôi cũng có tình nhân cơ 

mà , nhưng người tình của tôi là người tình trong mộng.

Cuộc sống Sinh viên của tôi có quá nhiều niềm vui do mọi người xung quanh 

mang lại.Những cuộc vui chơi , liên hoan , ca hát , sinh nhật diễn ra liên miên 

và đặc biệt về vấn đề tài chính lúc nào tôi cũng đầy đủ.Không phải là do gia 

đình tôi có điều kiện khiến tôi có thể bớt suy nghĩ về vấn đề tài chính mà 

ngược lại nhà tôi rất nghèo.Bố tôi mất từ năm tôi lớp 6, mẹ tôi rất vất vả nên 

vì thế mà tôi phải cố gắng đi làm thêm ở ngay từ năm đầu tiên lên Hà Nội.Do 

năm học đầu tiên còn “chân ướt chân ráo” nên tôi không thể tự lo cho bản 

thân được nhưng dù sao tôi cũng kiếm được tiền để đỡ phải xin mẹ nhiều.

Do vừa đi học vừa đi làm nên tôi không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ 

vẩn vơ về chuyện tình cảm nhiều, có chăng tôi cũng thấy hạnh phúc vì trong 

giấc mơ tôi vẫn thường xuyên gặp được “người tình” của mình.

Sang năm thứ hai của đời Sinh viên tôi đã có thể tự lập bằng công việc part 

time ổn định ở một nhà hàng. Do đặc thù của công việc này rất hay được tiền 

“tip” của thực khách thuộc hạng giàu sang nên tình hình tài chính của tôi có 

vẻ dư giả, tôi có thể bỏ tiền ra ăn những món ăn ở vỉa hè mà mình thấy lạ 

mắt hoặc mua những thứ mà mình thích.Nếu không đi làm chắc tôi chả dám bỏ 

tiền mồ hôi công sức của mẹ mình ra để tiêu vặt vãnh những thứ này.Công 

việc partime ở nhà hang tôi làm khiến tôi hết sức hào hứng vì có rất nhiều 

đồng nghiệp là sinh viên sàn sàn tuổi tôi, làm việc cùng nhau thân thiết vui 

không tả nổi cộng với những chương trình sang trọng vui vẻ của nhà hang làm 

tôi càng yêu công việc này hơn.Thế rồi tôi dăng kí làm full time (từ 2h đến 

10h30) để có thể kiếm được nhiều hơn tiện thể có nhiều thời gian để vui vẻ 

cùng đồng nghiệp của mình.Vì thế mà tôi có vẻ kiệt sức trên lớp học với 

khoảng thời gian dành cho cả học lẫn đi lại là 6h đến 12h.

Và thế là ba năm học trôi qua khá nhanh vì tôi là người bận rộn nên cảm thấy 

thời gian trôi nhanh và tình yêu của tôi cũng chỉ dừng lại ở những giấc mơ với 

cô gái đó mà thôi.Tôi cũng không hi vọng mình có thể gặp lại được cô gái đó 

như ngày trước nữa mà đành an phận tự động viên mình rằng cuộc sống cứ 

diễn ra yên bình như thế này có vẻ tốt hơn, mình vẫn còn trẻ mà.

Mọi việc tưởng chừng cứ như thế không có hồi kết nhưng cuối cùng cái gì đến 

tất nhiên cũng phải đến. Cho đến một hôm cách đây mấy tháng sau khi tôi đã 

thi tốt nghiệp Cao đẳng xong mấy bà chị ở cùng xóm trọ tôi rủ tôi đi Chùa Hà 

thắp hương, tôi cũng đi theo vì từ dạo đi làm nhà hàng tôi ít được đi chơi với 

mọi người cùng xóm trọ. Đến nơi tôi mới bất ngờ nhận ra đây chính là ngôi 

chùa dành cho người ta đến để cầu Duyên qua lời giới thiệu của mấy bà 

chị.Quả thật là như vậy , tôi thấy rất đông người trẻ tuổi đến đây thắp hương 

khấn vái và cười thầm châm chọc mấy bà chị “ế nên phải đi cầu duyên” trong 

khi đó mình thuộc hạng “ế hết thuốc chữa”  .

Cũng chính vì thế mà lúc thắp hương khấn vái chỉ cầu chúc cho bản thân và 

gia đình gặp nhiều may mắn cùng sức khỏe tốt, tôi vốn dĩ không bao giờ xin xỏ 

thần thánh những phép màu hoang tưởng như phát tài , đắc lộc.Tôi chỉ cần 

sức khỏe tốt và một chút may mắn hay không gặp xui là được rồi.Có lẽ tôi đã 

cầu nguyện nhầm nơi “cầu duyên” thành nơi cầu phúc nên ngay buổi tối hôm 

đó đã xảy ra một giấc mơ làm thay đổi cuộc sống tình cảm hiện tại của tôi.

________________END CHAP______________________

Chap 19 : Sinh Viên (3)

Khác với mọi hôm , tối hôm ấy do đi chơi nhiều khá mệt nên tôi ngủ sớm 

hơn và lần này tôi lại gặp cô gái đó trong giấc mơ nhưng lần này không phải là 

chúng tôi vui vẻ chơi đùa với nhau mà là cô ấy ôm lấy tôi và khóc rất to luôn 

miệng nói:

- Em xin lỗi anh, trước giờ em sai rồi, em có lỗi với anh !!!

Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng dù sao cứ thấy con gái khóc là tôi thấy tội 

nghiệp thế nào ấy. Vậy là tôi dung đủ lời lẽ để dỗ dành cô ấy nhưng có vẻ 

chả giải quyết được gì cho đến khi cô ấy vừa nấc vừa nói với tôi :

- Em biết em không phải người trần và em biết em không thể đến được với 

anh nhưng em vẫn cố chấp theo đuổi anh bằng được. Em nhỏ nhen lắm phải 

không ?

Lúc này tôi bắt đầu có cảm giác rùng mình khó tả và nhận ra đây là một giấc 

mơ và bắt đầu lờ mờ nghĩ đến câu nói không thể quên của ông thầy ngày 

trước : “Duyên âm”

Nhiều lúc tôi có những giấc mơ rất đặc biệt, trong mơ tôi biết được mười mươi 

là mình đang mơ dù tự nhéo vào má mình thấy không đau.Dẫu biết là mình 

đang mơ nhưng tôi vẫn hào hứng hòa mình vào giấc mơ ấy như để tận hưởng 

một giấc mơ đẹp.Thường thì những giấc mơ như thế khi tỉnh dậy tôi nhớ như 

in và lần này cũng thế.Tôi biết mình mơ và tôi biết nó là hiện thực .

Mặc dù tôi đã đoán được ít nhiều sự thật nhưng tôi vẫn bình tình nói với cô 

gái này :

- Em chẳng có lỗi gì cả, anh rất vui khi có được một người yêu mình thật 

lòng , anh là người hạnh phúc chứ !!!

- Anh đừng như thế chứ - Cô gái đó nói và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe 

đầy nước mắt – Anh mà như thế càng làm em cảm thấy mình có nhiều tội lỗi.

- Anh chả thấy em có lỗi gì cả , em đừng dằn vặt nữa , dù thế nào đi nữa 

anh cũng không trách em đâu. Nhưng anh vẫn tò mò không biết em là ai ? Tại 

sao em lại yêu anh ?

- Em là Mai con mẹ Lan nhà ở cạnh bờ sông đó, anh còn nhớ không ?

Lúc này tôi mới giật mình thực sự , không ngờ tôi và Mai chơi với nhau từ hồi 

bé xíu như thế mà Mai đã có tình cảm với tôi.Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên và 

bang hoàng không biết nói gì thì Mai nói tiếp:

- Hồi nhỏ em chết đuối ở sông nhưng em không biết mình đã chết, hồn em 

vẫn lang thang chơi ở bờ sông đó cho đến hôm anh đi nhổ lạc về em vô tình 

nghe thấy mẹ anh nhắc đến em rồi anh còn nói muốn được “cưới” em. Vì từ 

nhỏ em chơi với anh thân nhất nên em đã thích anh từ đó và quyết tâm theo 

anh .

- Vậy thì em đâu có lỗi gì mà phải khóc, anh mới đáng trách vì đã lỡ lời 

hứa hẹn lung tung. Yêu là quyền của mỗi người chứ 

Tôi trả lời nhằm động viên để Mai khỏi khóc(tôi cũng thích Mai lắm chứ) nhưng 

Mai vẫn khóc nhưng có vẻ đỡ hơn nói :

- Anh đừng như thế chứ , từ trước đến giờ em vẫn suy nghĩ ích kỉ như thế 

. Em muốn anh là của riêng em mặc dù biết hai chúng mình âm dương cách 

biệt nhưng em vẫn bướng bỉnh không chấp nhận số phận rồi em còn tác động 

đến suy nghĩ của anh qua những giấc mơ.Em đáng ghét lắm chứ không tốt 

đẹp gì đâu, em còn không cho người con gái khác có cơ hội tiếp cận tình cảm 

của anh, cướp đi tuổi yêu đương ban đầu của anh. Em hận mình suy nghĩ nông 

cạn.

Thực tình trong thâm tâm tôi lúc này không hề ghét bỏ thù hận Mai khi nghe 

em nói những gì em đã gây ra cho mình và tôi vẫn tiếp tục an ủi Mai nhưng 

Mai vẫn khóc không ngừng khiến tim tôi đau nhói. Tôi thiết nghĩ thà có một 

hồn ma yêu mình thật lòng còn hạnh phúc hơn những người bị trần lừa dối 

trong tình yêu.Tôi đáng tự hào chứ trách móc gì Mai đâu nhưng tôi vẫn còn 

nhiều thắc mắc về những lần gặp Mai ngoài đời có đúng hay không và Mai đã 

xác nhận là những lần đó Mai cố ý hiện về để cho tôi ấn tượng sâu sắc hay 

nói cách khác để “mê mẩn” tôi và còn thêm một số lần khác nữa mà tôi không 

nhớ lại được chỉ có lần Mai nói đã nhập vào Hương để động viên tôi đi học 

thêm hồi lớp 9 là tôi nhớ vì duy nhất lần đó tôi thấy nụ cười của Hương khác 

biệt. Hoa còn giúp tôi “tai qua nạn khỏi” ở cái hạn ngã xe năm lớp 10 và cảnh 

báo có mối “duyên âm” của Hoa để tôi biết đường giữ khoảng cách.Nói chung 

là tôi nợ Mai quá nhiều, Mai thú nhận như thế càng khiến tôi yêu Hoa nhiều 

hơn mà thôi, những thứ khác Mai gây ra cho tôi có gì để nói đâu. Liệu có ai có 

thể yêu tôi được như Mai?

Mọi chuyện diễn ra khá dài khi chúng tôi cùng nhau ôn lại quá khứ rồi cuối 

cùng Mai nói với tôi khiến tôi choáng váng:

- Từ mai em không còn xuất hiện trên cõi trần này nữa , em phải cố gắng 

đầu thai chuyển kiếp, cũng may hôm nay vị “thánh” ở Chùa Hà đã làm em tỉnh 

ngộ không thì em cứ đeo bám anh mãi thì hỏng hết tương lai của anh. Em thật 

ngây thơ và ngu ngốc phải không.Anh nhớ phải cố quên em mà tìm một tình 

yêu mới để tiếp tục cuộc sống tốt hơn.Như thế em mới an tâm được.

Câu nói làm tôi sững người giống như cảm giác bị người yêu bỏ rơi , tôi cố 

gắng thuyết phục Mai đừng rời xa tôi bằng mọi lí lẽ nhưng chỉ khiến Mai khóc 

nhiều hơn.Tôi nói tôi đã mất hết niềm tin vào tình cảm hiện tại và chỉ có Mai 

là tình yêu hoàn hảo nhất của đời tôi, làm sao tôi có thể kiếm được một cô gái 

tốt với tôi như thế.Tôi vẫn bướng bỉnh nhưng không thể nào làm lay chuyển 

được Mai. Cuối cùng Mai nói :

- Anh càng suy nghĩ như thế thì càng làm em đau khổ, em đã tác động 

quá nhiều đến tâm lí của anh qua những giấc mơ.Con người sinh ra chẳng ai 

hoàn hảo hết, nếu anh thật sự yêu em thì cố gắng quên em đi để em gột rửa 

được tội lỗi em mới nhanh được siêu thoát mà luân hồi chuyển kiếp.

Mai đã nói thế thì tôi không còn cách nào khác đành phải giả vờ hứa với với 

Mai là sẽ thay đổi suy nghĩ chứ biết rằng không thể níu kéo được mặc dù tim 

tôi đang đau nhói và thế rồi chúng tôi có tâm sự thêm nhiều điều.

Sáng hôm sau tôi thức dậy và vẫn nhớ như in giấc mơ tối qua, tự dưng tôi 

cảm thấy hụt hẫng như mất đi cái gì đó rất quan trọng, cái thứ tình cảm 

không hiện thực nhưng còn sâu sắc gấp bội những thứ tình cảm hiện thực giả 

dối, nhạt nhẽo mà tôi coi thường khi đọc qua những trang báo, mẩu chuyện 

ngắn.Tôi rất buồn và lạc lõng , làm sao tôi có thể tự tin bước tiếp quãng 

đường đời tiếp theo của cuộc đời phía trước khi vắng Mai đây????????

_______________ THE END____________________

Đôi lời tác giả : Cảm ơn các độc giả đã quan tâm và ủng hộ truyện của mình suốt thời gian qua.Tôi thuộc vào tuýt người sống nội tâm không bao giờ thổ lộ lòng mình với ai khác kể cả đứa bạn thân nhất và những người trong gia đình nhưng tôi vẫn thích được mọi người lắng nghe những gì tôi nói.

Cuộc sống là thế, đôi khi các bạn chịu khó lắng nghe người khác thổ lộ trong giây lát là bạn đã động viên và làm giảm gánh nặng suy nghĩ của đối phương rất nhiều, thêm một lần nữa tôi cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự tình cảm mà tôi chon chặt bấy lâu, bây giờ tôi đang nỗ lực hết mình sống tốt hơn để khỏi kì vọng tấm lòng của người con gái “yêu tôi” và “tôi yêu” nhất. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ được quên tình cảm cao thượng mà Mai đã dành cho tôi dù sau này tôi có yêu người khác đi nữa tôi vẫn “hai lòng” !!!!

Tôi muốn nghe một số lời khuyên của các bạn !!!!!

CẢM ƠN NHỮNG LỜI ĐỘNG VIÊN CHÂN THÀNH CỦA CÁC BẠN SUỐT THỜI GIAN QUA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro