phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 5[edit]
Sáng hôm sau.
"Lại đây."
"Eh?"
Đột nhiên.
Origami nắm tay cậu.
"A, c-chờ đã..."
Ghế của cậu ngã cái rầm, và cậu bị cô ấy kéo ra khỏi lớp.
Tonomachi há hốc mồm, còn nhóm con gái, không hiểu tại sao lại kêu lên *kyaa, kyaa* sau lưng cậu.
Shidou đi theo Origami, nghĩ rằng 'sắp có thêm một tin đồn về mình nữa đây'. Mà, cậu tự an ủi, ít ra thì chuyện này cũng tốt hơn việc trở thành cặp đôi hoàn hảo với Tonomachi.
Thứ ba, 11 Tháng Tư.
Hôm qua, cậu vừa trải nghiệm một việc cực kỳ khó tin, một việc không thực.
Cuối cùng, sau vụ đó, Shidou đã được đưa đến một căn phòng để được giải thích chi tiết đến tận khuya hôm đó, bởi một người đàn ông mà cậu không hề biết (thật sự thì, cậu cũng chẳng nhớ thằng cha đó nói gì lắm). Và sau khi ký một số thứ giấy tờ, cậu cuối cùng cũng được thả về.
Cậu nhảy lên giường mà không tắm rửa gì cả, và trước khi cậu kịp nhận ra, thì trời đã sáng.
Lê cái cơ thể uể oải đến trường, chịu đựng cả buổi học với cơn buồn ngủ đang ập đến, và cuối cùng, khi lớp học kết thúc—thì việc này lại xảy ra.
Origami chỉ im lặng bước đi, và khi đến cánh cửa đang khóa ở áp mái, cô mới chịu buông tay cậu ra.
Tiếng nói chuyện của những học sinh đang ra về như vang vọng ở nơi nào xa lắm.
Mặc dù vẫn có người cách chỗ này khoảng mười mét, nhưng nơi đây gợi lên một cảm giác trống trải, và cô độc.
"Eh, ừm..."
Mặc dù cậu không có tình ý gì với Origami, nhưng, khi bị một cô gái kéo đến một chỗ như thế này, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Shidou đảo ánh mắt của mình ra chỗ khác.
Tuy vậy, cô ấy vào thẳng vấn đề.
"Hôm qua, tại sao cậu lại ở đó?"
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Ừm, lúc đó hình như em gái tớ vẫn đang ở ngoài đường khi có báo động, nên tớ đã chạy đi tìm."
"Tớ hiểu. —Cậu có tìm thấy em ấy không?"
Origami tiếp tục, khuôn mặt không lộ chút ngạc nhiên.
"—A, à...có."
"Vậy à. Tuyệt quá."
Cô ấy tiếp tục nói.
"—Hôm qua, cậu cũng đã thấy tớ."
"A-à..."
"Đừng nói với ai..."
Origami ra lệnh trước khi cậu kịp xác nhận chuyện đó.
'Cô ấy sẽ làm gì nếu mình nói 'Nếu không muốn bị lộ ra thì cậu phải nghe lời tớ, hehehe' nhỉ.' Shidou thầm nghĩ với khuôn mặt hết sức gian xảo.
Nhưng, thật sự thì cậu chẳng có đủ can đảm để nói cái đó. Cậu chỉ chậm rãi gật đầu.
"Hơn nữa, không chỉ riêng tớ—mà mọi thứ cậu đã thấy và nghe vào hôm qua. Tốt nhất là cậu quên nó đi."
Chắc chắn cô ấy đang nói về...Tinh linh đó.
"...Ý cậu là cô ấy à?"
"..."
Origami chỉ nhìn cậu trong im lặng.
"T-Tobiichi...này. Cô gái ấy—"
Dù đã nghe chuyện này từ <Ratatoskr>, nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại.
Dù sao thì, đó chỉ mới là quan điểm của nhóm Kotori. Những người như Origami – những người muốn tiêu diệt các Tinh linh, chắc sẽ phải có suy nghĩ khác. Cậu nghĩ vậy.
"Đó là Tinh linh."
Cô trả lời ngắn gọn.
"Là một thứ mà tớ phải tiêu diệt."
"...C-Cô gái ấy, có phải là người xấu không...?"
Cậu thử hỏi tiếp.
Và, dù chỉ thoáng qua, nhưng hình như cậu vừa thấy Origami mím môi lại.

"Bố mẹ tớ, đã chết cách đây năm năm, vì một Tinh linh."
"...Cái—"
Câu trả lời bất ngờ này làm Shidou không nói được gì.
"Tớ không muốn có ai giống tớ nữa."
"...Vậy, à—"
Shidou đặt tay lên trước ngực.
Cậu cố bình tĩnh lại.
Tuy vậy, trong đầu cậu lại xuất hiện một nỗi lo khác. Gãi gãi má, Shidou hỏi Origami, lúc này vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.
"Giờ mới thấy, Tobiichi này... chuyện về Tinh linh, hay những thứ tương tự, nói về mấy chuyện đó có ổn với cậu không? Ừm, mặc dù là do tớ đã hỏi..."
"..."
Origami im lặng một lúc.
"Không sao."
"V-Vậy à?"
"Nếu cậu giữ bí mật."
"...Còn nếu không?"
"..."
Cô ấy hơi khựng lại.
"Nó sẽ là rắc rối lớn đấy."
"Vậy à...thế thì tệ lắm nhỉ. ...Tớ hứa, tớ sẽ không nói với ai đâu."
Origami gật đầu.
Sau đó, cô từ từ bước xuống.
"...Phù..."
Sau khi cô ấy đi, Shidou dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm. Cậu cực kỳ bối rối, mặc dù họ chỉ nói chuyện với nhau.
"Ba mẹ cô ấy, đã chết vì Tinh linh—à."
*Bốp*, cậu tự đập đầu mình vào tường, và lẩm bẩm.
Tinh linh được xem là sinh vật sẽ hủy diệt cả thế giới. Chuyện đó—sẽ thường xuyên xảy ra.
"...Hay là mình đã quá ngây thơ..."
Origami và Kotori, mặc dù theo hai con đường khác nhau, nhưng họ luôn tin vào con đường mà mình đã chọn.
Nhưng còn cậu thì sao?
Những câu từ mà cậu đã nói trước mặt em gái mình vào hôm qua, liệu cậu có thể nói lại với Origami?"
"..."
*Haaa*, cậu thở hắt ra. Tuy nghĩ rằng mình không làm gì sai, nhưng trong lòng cậu vẫn rối bời.
Và rồi, khi Shidou chuẩn bị bước xuống cầu thang.
"Kyaaaaaaaaaaaaaaa—!!"
Cậu nghe thấy tiếng hét của một nữ sinh từ bên kia hành lang.
"...!? Chuyện gì thế?"
Nhanh chân chạy xuống cầu thang, và cậu thấy đã có vài người đứng ở đó.
Cậu nhận ra, giữa đám người đó, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đang nằm dài trên sàn.
"C-Chuyện gì thế?"
"H-Hình như cô ấy là giáo viên mới, và...cô ấy đột nhiên ngã xuống..."
Một nữ sinh ở gần đó nhanh chóng trả lời.
"Nói gì thì nói, phải đưa cô ấy đến phòng y tế trước đã—"
Đột nhiên, người phụ nữ nằm dưới sàn chộp lấy chân cậu.
"W-Wahhh!?"
"...Đừng lo. Tôi chỉ trượt chân chút thôi."
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu dậy.
"C-Cô là...!"
Mái tóc lòa xòa, cùng với những quầng thâm ở mắt. Tuy cô ấy đang đeo kính, nhưng không đời nào cậu lại quên được khuôn mặt đó."
"...Hn? À, em là—"
Cô ấy—phân tích viên của <Franxinus>, Murasame Reine, từ từ đứng dậy.
"C-Cô làm gì ở đây thế...?"
"...Nhìn là biết rồi còn gì. Tôi đã trở thành một giáo viên. Chính xác hơn, tôi là giáo viên môn Vật lý, và cũng là phó chủ nhiệm của lớp 2-4."
Reine trả lời, chỉ vào tấm thẻ gắn trên ngực. Và, phía trên nó là một con gấu bông đầy sẹo, đang nhô lên khỏi túi của cô.
"Làm sao mà tôi biết được chứ!"
Shidou la lên—và cậu chợt nhận ra, đám đông xung quanh cậu càng lúc càng đông.
"À...C-Có vẻ như cô ấy không sao."
Cậu đưa tay ra, và giúp Reine đứng dậy.
"...Nn, cảm ơn."
"Không sao. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."
Shidou đề nghị khi nhìn đám đông xung quanh.
Họ từ từ đi khỏi chỗ đó.
"Ừm—Phân tích viên Reine?"
"...Nn, ahh, Reine là được rồi."
"Huh?"
"...Tôi cũng sẽ gọi cậu bằng tên. Người ta thường nói, chúng ta cần sự tin tưởng để hợp tác và làm việc với nhau mà."
Reine gật gù, và nhìn lên mặt cậu.
"Ừm, cậu là...Shintarou, phải không nhỉ?"
"Phải cái búa á."
Thế này thì còn tin cái nỗi gì nữa.
"...Ừm, Shin này, tuy chuyện này có hơi đột ngột."
"Cái thái độ trịnh trọng ấy là sao? Mà sao cô còn cho tôi một cái biệt danh lạ đời nữa vậy."
Cậu la lên. Tuy vậy, Reine tiếp tục như thể cô ấy không nghe thấy gì.
"...Phần chuẩn bị cho buổi luyện tập tăng cường mà Kotori nói hôm qua đã hoàn thành. Tôi đang đi tìm cậu đấy. Giờ thì, chúng ta đến đó nào."
Shidou biết mình có nói cũng bằng thừa, nên cậu bỏ việc ý kiến ý cò, mà chỉ thở dài, và hỏi.
"Chính xác thì tôi sẽ phải làm gì? Anou...Reine-san?"
"...Hm. Tôi nghe được cái này từ Kotori, nhưng Shin này, cậu chưa bao giờ có một mối quan hệ nào với con gái, phải không?"
"..."
—Em gái yêu quý của anh, tại sao em lại cho người khác biết về tình trường (chẳng có gì) của anh thế?
Shidou hơi giận khi gật đầu xác nhận.
"...Không phải là tôi đang sỉ nhục cậu đâu. Làm một tờ giấy trắng cũng tốt đấy chứ. ...Nhưng, nếu cứ thế này thì cậu đừng mơ mà quyến rũ được Tinh linh."
"Ugh..."
Cậu chửi thầm, có vẻ không thích thú lắm.
Họ đang ở gần phòng giáo viên, khi mà
"...Ah?"
Shidou thấy một thứ khá kỳ lạ, và dừng lại.
"...Gì thế?"
"Nhìn kìa..."
Giáo viên chủ nhiệm của cậu – Tama-chan đang đi—cùng với một bóng người bé nhỏ ở sau lưng, với mái tóc được buộc hai bên.
"Ah!"
Khuôn mặt Kotori chợt bừng sáng lên, dù có vẻ cô ấy đã thấy Shiou từ trước.
"Oniii-chaaaaaan!"
Ngay lập tức, Kotori bay thẳng vào bụng Shidou, giống như cô ấy bị nó hút vào vậy.
"Hagaaa...!"
"Ahahahaha, ý anh là ông thị trưởng đó à?"[1C 2]
"Ko-Kotori...!? Sao em lại ở đây..."
Shidou vừa hỏi vừa gỡ Kotori – đang ôm chặt lấy bụng cậu – ra, và từ phía sau, Tama-chan nhanh chóng chạy lại.
"Ah, Itsuka-kun. Em gái em vừa đến, nên cô với em ấy đang đi tìm em đấy."
"A-Ahh..."
Nhìn kỹ thì, Kotori đang mang đôi dép dành cho khách, và có một tấm thẻ cho khách gắn trên đồng phục. Có vẻ như cô ấy đã vào trường sau khi được kiểm tra.
"Em cám ơn cô nhiều lắm."
"Không có gì đâu em."
Tama-chan nở một nụ cười khi nhìn thấy Kotori đang hăng hái vẫy tay chào mình.
"Ôi trời, thật là một cô em gái dễ thương."
"Haa...vâng."
Shidou cười gượng, mồ hôi bắt đầu chảy trên mặt cậu. Cậu trả lời lấp lửng, đầy ẩn ý.
"...Ừm, Kotori này."
"Huh, gì thế anh?"
Kotori mở đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn cậu
Đây chính là cô em gái mà cậu đã rất quen.
"Ừm...đêm hôm qua, em biết đấy, <Ratatoskr>, Tinh linh—"
"Nói sau đi."
Tuy giọng nói của cô không thay đổi, nhưng Shidou cảm thấy có một áp lực nào đó ở trong câu nói, nên cậu chỉ im lặng.
Giọng của Reine chợt vang lên từ sau lưng cậu.
"...Đến hơi sớm đấy, Kotori."
"Mm, tại tôi bỏ <Franxinus> ở giữa đường mà."
Dù vừa mới nói là để sau, nhưng cô lại nói tên của con tàu ra một cách tự nhiên.
Shidou cảm thấy hơi nhức đầu trước cái sự logic này.
Nở một nụ cười vô tư, Kotori chạy xuống hành lang như để dẫn đường cho Shidou.
"Dù sao thì, onii-chan, đi thôi."
Kotori kéo tay cậu đi.
"Wh... Whoa, anh biết rồi, chậm lại đi."
Có vẻ hôm nay có nhiều cô gái đã kéo cậu đi như thế này. Trong lúc cậu suy nghĩ vẩn vơ về cái đó, họ đã tới nơi.
Dãy nhà phía Đông, lầu 4, phòng chứa dụng cụ thể dục.
"Mời vào, mời vào~♪"[1C 3]
"Em có phải 7 chú lùn đâu nhỉ."
Bị Kotori đẩy từ sau lưng, Shidou đẩy cánh cửa trượt ra.
Và ngay lập tức, cậu đứng sững người, dụi dụi mắt.
"...Này."
"...Gì thế?"
Reine nghiêng đầu, hỏi lại.
"Cần lời giải thích?"
Bình thường, học sinh không được phép vào chỗ này, nên Shidou cũng không biết trong này có gì.
Nhưng, cậu dễ dàng thấy được.
—Đây không phải là phòng chứa dụng cụ thể dục.
Trước mắt cậu là rất nhiều máy tính, màn hình, và các thiết bị điện tử mà cậu chưa bao giờ thấy.
"...Đây là những thiết bị có trong phòng...thì phải?"
"Sao lại trả lời bằng một câu hỏi thế! Mà chỗ này có phải là phòng chứa đồ không vậy trời? Giáo viên nào chịu trách nhiệm ở đây thế?"
Đúng vậy. Cơ bản thì, đây là chỗ duy nhất ngoài nhà vệ sinh mà người giáo viên thể dục già Chousoka Beshiyouichi[1C 4] (biệt danh: mũ tàng hình) có thể nghỉ ngơi.

Và giờ thì cậu không thấy thầy Chousoka Beshiyouchi đâu.
"...Ahh, anh ấy. Hmm."
Reine chống cằm, gật gật đầu.
"..."
"..."
"..."
"..."
Vài giây trôi qua.
"...Có đứng đây thì cậu cũng không làm được gì đâu. Vào đi nhé."
"Cô đang tính nói cái gì nữa mà!?"
Quăng bơ thần chưởng, thật đáng kinh ngạc. Đây đúng là thứ mà dân Nhật cần phải học đấy.
Reine bước vào đầu tiên, và ngồi vào cái ghế ở góc xa nhất của phòng.
Tiếp theo, Kotori bước vào cùng với Shidou.
Và, như đã quen với việc này, cô cởi sợi ruy băng màu trắng ra, và cột tóc lại bằng sợi ruy băng đen mà cô vừa lấy từ trong túi.
"—Phù."
Kotori hình như đã thay đổi sau khi làm việc đó.
Cô banh cổ áo ra, và nhảy vào cái ghế kế bên Reine với một tiếng 'phịch'.
Sau đó, Kotori lấy từ trong túi ra một thứ giống như một cái hộp.
Và bên trong đó, là đủ loại kẹo Chupa Chups được xếp ngay ngắn và đẹp đẽ.
Đây chính là...túi giữ kẹo trong truyền thuyết sao!
Dù sao thì, Kotori lấy một cây kẹo ra, cho vào miệng, và nhìn khinh bỉ Shidou – vẫn đang đứng ở trước cửa.
"Anh còn tính đứng đến khi nào nữa thế, Shidou? Hay là anh muốn trở thành một con bù nhìn à? Bỏ cuộc đi là vừa. Cái mặt ngu ngơ đó chẳng thể đuổi được con quạ nào đâu. Mà nghĩ lại thì, anh có khả năng đuổi người với khuôn mặt đó hơn đấy."
"..."
Shidou xoa xoa trán khi thấy cảnh em gái mình biến thành một bà hoàng chỉ trong một giây.
Có thể, việc đổi dây ruy băng đã thay đổi tính cách của cô ấy.
Nó giống như là...câu chuyện của Jekyll & Hyde.
"...Kotori, đâu mới là con người thật của em thế...?"
"Thô lỗ quá đấy. Nếu cứ như thế thì anh sẽ không bao giờ nổi tiếng với phụ nữ đâu. —À quên, anh vẫn là giai tân mà nhỉ. Xin lỗi vì đã nói ra cái sự thật phũ phàng đó nhé."
"...Này."
"Thống kê cho thấy, hơn 50% những người đến tuổi 22 mà chưa có một cuộc hẹn hò nào sẽ giữ được trinh tiết của mình đến cuối đời đấy."
"Anh còn hơn 5 năm đấy! Đừng coi thường tương lai của anh!"
"Những người hay nói từ 'còn', cũng thường hay nói 'Để mai tính' lắm đấy."
"Guh..."
Nhận thấy rằng mình sẽ không thể nào thắng nổi cuộc tranh luận này, cậu chỉ ngậm miệng lại và đóng cửa.
"...Dù sao thì, Shin này, buổi luyện tập sắp bắt đầu rồi. Mời ngồi."
Reine chỉ vào cái ghế giữa hai người bọn họ.
"...Được rồi."
Shidou (đã) thấy rằng, có phàn nàn cũng vô ích, nên cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Giờ thì, chúng ta hãy bắt đầu màn tra t... *e hèm*, buổi luyện tập nào."
"Hình như em vừa mới nói từ tra tấn thì phải."
"Anh chỉ khéo tưởng tượng. —Reine."
"...Ahh."
Reine, đang ngồi bắt chéo chân, gật đầu.
"...Em không quan tâm đến việc anh định làm, nhưng nếu muốn trở thành một phần trong kế hoạch này, anh cần phải có một số điều kiện nhất định."
"Nó là gì?"
"...Nói đơn giản thì, anh cần phải học cách đối phó với phụ nữ."
"Đối phó với phụ nữ...hả?"
"...Ahh."
Reine gật đầu. Cô ấy giống như là sắp gục xuống ngủ nữa vậy.
"...Không chỉ đơn thuần là làm đối phương mất cảnh giác, mà, để chiếm được cảm tình của họ, anh cần có một cuộc trò chuyện đàng hoàng tử tế. Mặc dù tụi em có thể hướng dẫn anh về những nơi cần đi, những gì cần nói...nhưng nếu anh không biết cách ứng xử thì cũng như không."
"Nói chuyện với con gái à...có gì khó đâu nhỉ."
"Ờ, để xem."
Kotori đột nhiên nắm đầu Shidou, và ấn thật mạnh vào giữa ngực của Reine.
"......!?"
"...Ưm?"
Reine đột nhiên phát ra những tiếng kêu kỳ lạ.
Má của cậu đang ấn vào một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, và kèm theo đó là một mùi hương mà nó làm não cậu muốn tan ra. Ngay lập tức, Shidou đẩy tay của Kotori ra, và ngẩng đầu dậy nhanh như chớp.
"...E-E-E-Em làm gì vậy...!"
"Hmm, không tốt."
Kotori nhún vai chế giễu.
"Anh hiểu rồi chứ? Nếu mà anh bị bối rối trước những việc như thế này thì không ổn đâu."
"Anh nghi ngờ tính đúng đắn của cái thí nghiệm này đấy!?"
Tuy vậy, Kotori không thèm nghe cậu ta, khi cô lắc đầu thất vọng.
"Thiệt tình, trai tân có khác. Ôi trời, hình như em vừa nghĩ là anh hơi dễ thương thì phải?"
"I-Im đi."
"...Ừm, đó là lý do mà chúng ta ở đây, nhỉ."
Reine khoanh tay lại. Và bộ ngực khổng lồ của cô ấy trông càng to hơn nữa.
Nó giống như là...đang 'cưỡi' trên tay của cô.
"..."
Không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào đó, nên cậu vô tình đảo ánh mắt đi chỗ khác.
—Luyện tập để làm quen với phụ nữ.
Lời nói của Reine vang vọng trong đầu Shidou.
Thật sự thì, nó giống như là bài tập để tránh cảm thấy xấu hổ trong những cảnh ero...hay cái gì đó đại loại thế.
Chính xác thì Kotori và Reine muốn cậu làm gì ở đây—
"Nuốt nước bọt đi. Trông tởm quá đấy."
Kotori chống tay lên bàn, nói.
"...! K-Không phải thế! A-Anh chỉ..."
"...Chúng ta bắt đầu thôi."
Reine xen vào giữa, và đẩy nhẹ cặp kính lên.
"Haa—, c-chờ đã, tôi chưa sẵn sàng..."
Shidou ngồi thẳng dậy, nói với giọng lo lắng.
Reine không quan tâm lắm, cô lẩm bẩm "...Ưm", và đưa người lại gần Shidou.
Tim cậu bỗng đập nhanh hơn. Lần va chạm trước thì cả hai người đều không biết gì cả. Còn giờ thì...
—Ahh, gì đây? Cô ấy định làm gì đây...!?"
Cậu gần như tê liệt. Shidou nhắm mắt lại, như những nhân vật nam trong các bộ shoujo thập niên 80's.
Tuy vậy, chẳng có gì xảy ra cả.
Cậu mở mắt ra, và thấy Reine đang cắm điện cho cái màn hình.
"Eh...?"
Shidou ngơ ngác nhìn, một dòng chữ rất dễ thương <Ratatoskr> xuất hiện trên màn hình.
Tiếp theo đó, cùng với một tiếng 'bíp' nho nhỏ, những cô gái xinh đẹp với các màu tóc khác nhau xuất hiện theo thứ tự, và một logo – 'Hãy yêu em, Shidou•yêu•quý' chạy trên màn hình.
"Đ-Đây là..."
"...Yup. Đây là thứ mà chúng ta hay gọi là game hẹn hò."
"Nó là galge à?!"
Shidou nói như muốn khóc.
"Ôi trời, chứ nãy giờ anh đang tưởng tượng ra cái gì thế? Đúng là đồ cuồng dâm sinh hoang tưởng mà, thật ghê tởm."

"...Ư, c-cái đó..."
Cậu không biết nói sao...nhưng cuối cùng thì cậu cũng bình tĩnh lại sau khi lấy giọng.
"A-Anh chỉ nghĩ, một thứ như thế này cũng được coi là một bài luyện tập à..."
Kotori im lặng nhìn cậu, như thể đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn vậy.
Cậu ước gì em gái mình nói một cái gì đó. Cái sự im lặng này còn tệ hơn việc bị sỉ nhục nữa.
"...Ừm, đừng nói thế chứ. Đây là bước đầu của cuộc huấn luyện đấy. Hơn nữa, đây không phải là thứ mà có thể tìm thấy ở mấy cái tiệm ngoài đường đâu, đây là kết tinh của toàn bộ tập thể <Ratatoskr>. Nó dựng lại những tình huống có thể xảy ra ở ngoài đời thật, cho nên nó sẽ giúp cậu có một sự chuẩn bị kỹ càng. Nhân tiện, đây là hàng 15+."
"Ahh...không phải 18+ à."
Shidou vô ý nói, và Kotori nhìn cậu với vẻ thương hại.
"Anh đúng là đồ cặn bã mà."
Reine gãi gãi đầu.
"...Shin, hình như cậu mới 16 mà nhỉ? Cậu không được phép chơi game 18+ đúng không?"
"Nhưng mà hình như cái này hơi khác với những gì mà hai người nói hồi nãy đấy!?"
Shidou la lên, nhưng có vẻ cả hai người bọn họ đều không chú ý đến cậu.
"...Ưm, bắt đầu thôi nào."
"Rồi rồi...để xem."
Shidou cầm lấy cái cần điều khiển, dù cảm thấy có gì không ổn ở đây.
Chơi galge trước mặt em gái và một giáo viên, kiểu hình phạt gì đây trời, cậu thầm nghĩ.
Lướt qua đoạn suy nghĩ của nhân vật chính, màn hình tiếp tục chạy.
Và đột nhiên, nó trở nên tối thui.

"Chào buổi sáng, anh trai! Hôm nay vẫn tuyệt như mọi ngày nhỉ!"

Xuất hiện cùng lúc với dòng chữ đó là một tấm CG rất đẹp.
Một cô bé nhỏ nhắn, có thể là em gái của nhân vật chính, được vẽ dưới góc nhìn từ dưới lên.
Hay nói chính xác hơn, là do cô ấy đang đạp lên nhân vật chính.
Và quần lót của cô thì lộ hết cả ra.
"Không thể nào!!"
Shidou la lên.
"...Gì thế Shin. Có chuyện gì à?"
"Cô nói là những chuyện ở đây có thể xảy ra ở ngoài đời thật?!"
"...Đúng vậy, có gì lạ không?"
"Không phải chuyện lạ hay không, nhưng cái tình huống như thế này sẽ...không bao giờ..."
Shidou khựng lại giữa chừng.
Cậu chợt nhận ra, một khung cảnh rất quen thuộc, giống như thế này, vừa xảy ra vào buổi sáng hôm qua.
"...Gì thế?"
"...Thôi bỏ đi."
Shidou tiếp tục, cảm thấy có cái gì không bình thường ở đây."
Sau khi đọc một số đoạn hội thoại, một khung chữ mới xuất hiện ở giữa màn hình.
"Huh...? Cái này là gì?"
"Mm, đây là những lựa chọn. Nó sẽ quyết định hành động tiếp theo của nhân vật chính. Và mức tình cảm cũng sẽ thay đổi theo, nên hãy cẩn thận nhé."
Kotori chỉ vào góc cuối bên phải màn hình. Đó là một thứ giống như một thước đo, với số chỉ hiện tại bằng không.
"Hmm...hiểu rồi. Vậy nếu chọn đúng thì sẽ không sao nhỉ?"
Shidou hướng về các lựa chọn.

①"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko." Ôm em gái bạn thật chặt.
②"Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy." Đè em gái xuống giường.
③"Bắt được rồi!" Chụp lấy cái chân đang giẫm trên người mình, và thực hiện một đòn khóa chân.
"...Cái thể loại gì thế này! Có cái nào đã từng xảy ra chưa nhỉ! Anh chưa từng làm bất kỳ chuyện gì như thế này nhé!"
"Sao cũng được, thời gian sắp hết rồi kìa."
"Huh...?!"
Giống như lời Kotori nói, những con số dưới mỗi lựa chọn đang giảm dần.
"...Mình phải ra tay thôi."
Shidou nói như rên, và cậu lựa chọn cái có vẻ bình thường nhất, ①.

"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko."
Tôi ôm em gái của mình thật chặt.
</b>Ririko nhìn tôi với vẻ khó chịu, và đẩy tôi ra.</b>
"Eo...này, anh thôi cái trò đó đi. Tởm quá."

Và mức tình cảm giảm xuống còn -50.
"Đáng ra phải là cái này chứ!"
Shidou bực bội quăng cái cần điều khiển xuống.
"Ngốc quá. Dù đó là em gái anh, nhưng nếu đột ngột ôm em ấy thì chuyện như thế xảy ra là điều tất nhiên. —Xì, may cho anh, đây chỉ là một trò chơi, ở ngoài đời thì anh sẽ có thêm một cái lỗ ở giữa bụng đấy."
"Vậy thì, anh phải làm gì đây!"
Shidou rên rỉ vì cái sự cực kỳ vô lý này, còn Kotori thì bơ cậu ta.
Cô thở dài, và bật cái màn hình LCD ở trước mặt lên.
"Ah...? Em làm gì vậy?"
"Dù là trò chơi, nhưng cũng phải có chút áp lực nhỉ."
Trên màn hình xuất hiện một khung cảnh quen thuộc. Đó là cổng vào của trường Raizen.
Và, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục học sinh đang đứng dưới camera.
"...Ông ta đang tính làm gì thế?"
"Ông ấy ở dưới quyền em."
Kotori trả lời, và lấy một chiếc mic không biết từ đâu ra.
"—Tôi đây. Shidou đã có một lựa chọn sai. Làm đi."
"Huh?"
Ông ấy cúi đầu.
"Hả...? C-Cái gì thế?"
Shidou nheo mắt lại. Người đàn ông đó lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi, và vẫy nó trước camera.
"Đ-Đó là—"
Kotori cười thích thú khi thấy phản ứng của Shidou.
"Đúng vậy. Đó là bài thơ của Shidou lúc nhỏ, khi bị ảnh hưởng bởi manga, đã viết: 'Khúc nhạc tế cho thế giới đã lụi tàn.'
"S...S-S-S-Sao em lại có nó...!?"
Đúng là Shidou đã viết nó vào trong tập hồi còn ở cấp 2. Nhưng trước khi lên cấp 3, do quá xấu hổ nên cậu đã vứt nó đi. Đáng lẽ là như thế.
"Phư phư, em nghĩ một ngày nào đó nó sẽ có ít, nên đã nhặt nó lại."
"E, e-em đang âm mưu gì thế...!"
Kotori cười khoái trá, và ra lệnh, "Làm đi.".
"Vâng."
Người đàn ông đó trả lời ngắn gọn, và đặt bài thơ vào một tủ giày gần đó.
Như vậy, sáng hôm sau, sẽ có ai đó đọc đựng bài thơ mà Shidou đã dành hết tâm huyết để viết ra.
"E... Em đang làm cái gì thế?"
"Đừng ầm ĩ thế chứ, nhục mặt quá đấy. Nếu anh thất bại với Tinh linh, thì hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như vầy đâu. Thân anh thì không nói làm gì, nhưng chúng em thì cũng có thể bị vướng vào. —Vậy nên, để làm anh lên tinh thần, em sẽ có vài hình phạt dành riêng cho anh."
"Cái hình phạt này quá nặnggggg! Mà, tại sao chỉ có mình anh phải chịu phạt chứ?!"
Shidou la lên, và Reine gật đầu, chống tay lên cằm.
"...Đúng vậy, cậu ấy có lý."
"! Đúng, đúng!"
Khuôn mặt cậu sáng bừng lên. Tuy vậy
"...Nếu vậy thì, mỗi lần Shidou chọn sai, chúng ta cũng sẽ có một hình phạt riêng."
Và cô từ từ cởi cái áo khoác trắng ra.
"Chờ chút...cô làm gì thế?!"
"...Ừ thì, cậu nói là sẽ không công bằng nếu cậu là người duy nhất phải xấu hổ, đúng không? Nên mỗi lần Shin chọn sai thì tôi sẽ cởi một món đồ ra, như thế này."
"Đó không phải là những gì tôi muốn nóiiiiiiiiii!"
"Sao cũng được, tiếp tục đi."
Kotori đá cái ghế một cách thiếu kiên nhẫn.
Shidou bỏ cuộc với khuôn mặt gần như muốn khóc, và nhìn vào màn hình.
Nhưng, nếu mà lựa chọn nào cũng giống như thế này, thì cậu không tin là mình sẽ hoàn thành game một cách an toàn.
"...Kotori này, cho anh chọn tất cả để rút kinh nghiệm được không?"
"Uwah, đồ nhát cáy, suy nghĩ cứ như của một tên hạ cấp ấy. Thật nhục nhã."
"I-Im đi, đây là lần đầu anh chơi cái này mà. Em đừng có làm căng quá!"
"Xì, được rồi. Một lần này thôi đấy. —Lưu ở đây."
"Ư-Ừm."
Sau khi Shidou lưu xong, cậu khởi động lại trò chơi, và quay về lựa chọn hồi nãy.
"..."
Cậu nhìn các lựa chọn với khuôn mặt lo sợ...chẳng có cái nào trông đúng cả.
Nhưng có vẻ như ③ sẽ không làm tăng chỉ số tình cảm. Theo phép loại trừ, cậu chọn ②.

Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy."
Tôi lờ đờ thức dậy, kéo Ririko vào giường và trùm chăn lên.
"Ah..., a-anh làm gì thế!"
"Có sao đâu. Vì Ririko mà anh mới làm thế đấy."
"!! Khôngggg, dừng lại đi! Khôngggggggggggg!"
"Không sao không sao không sao."

Màn hình đột nhiên tối thui.
Và sau đó, mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng.
Cô em gái vùng ra, bật khóc. Nhân vật chính bị ông bố hạ gục. Có tiếng còng tay phát ra. Và giờ thì anh ấy đang ngồi cười một mình, trong một căn phòng tối.
Một khúc nhạc buồn nổi lên với khung cảnh và tấm CG ấy. Và phần giới thiệu nhà sản xuất bắt đầu chạy.
"Cái quái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!"
Shidou hét lên một cách ức chế.
"Nếu mà anh làm vậy thì tất nhiên anh sẽ bị khép tội quấy rối tình dục rồi."
"Vậy ③ mới là câu trả lời đúng à?!"
Shidou khởi động trò chơi lại một lần nữa, và lần này thì cậu chọn ③.

"Bắt được rồi!"
Tôi kéo chân em ấy lại, và thực hiện một đòn khóa chân—đúng hơn thì, tôi suýt làm được.
"Ngây thơ quá."
Em ấy vặn mình lại, thoát khỏi tay tôi, thuận đà đưa chân ra sau lưng và chụp lấy chân tôi với một đòn Sharpshooter tuyệt vời.
"Gwahh...?!"

Sau đó, do chấn thương quá nặng, nhân vật chính đã liệt nửa phần thân dưới, và phải sống hết đời trên một chiếc xe lăn. —Hết game.
"Này, cuối cùng thì ① vẫn là lựa chọn đúng nhất mà!! Và bình thường thì có đứa em gái nào làm được cái đó đâu."
"Hừm."
Vừa nói xong thì Kotori nắm lấy cổ áo Shidou, quật cậu xuống sàn, và thực hiện một đòn tương tự.
"Ặc...?!"
"Hửm, ặc? Tưởng anh sắp gọi mẹ rồi chứ."
Cô ấy thả Shidou ra, và vuốt lại mái tóc.
"N-Này, em học cái đó ở đâu thế—"
"Đó chỉ là đòn tự vệ thông thường mà phụ nữ nào cũng biết thôi."
Cô nói với giọng đều đều.
Hình ảnh phụ nữ trong đầu cậu vừa được thay thế bằng một đô vật với cơ bắp cuồn cuộn.
"Ugh..., vậy thì, cuối cùng cái nào mới là lựa chọn đúng vậy?"
"Xì, anh còn phải hỏi đến cái người đã làm ra nó à? Thật đáng thương."
Kotori vừa nói vừa lấy cái cần điều khiển từ tay Shidou. Cô khởi động lại, và chạy đến lựa chọn đầu tiên.
Và rồi, cô chỉ nhìn chăm chú vào màn hình mà không chọn gì cả.
"...? Em đang làm gì thế? Nhanh chọn đi, nếu không thì—"
Trước khi Shidou kịp nói xong, thời gian đã trở về con số không.
"Nnn...mười phút nữa thôi..."
"Thôi nào! Dậy đi anh!"
Một cuộc nói chuyện cực kỳ bình thường xuất hiện.
Chỉ số tình cảm không lên mà cũng không xuống.
"Cái..."
"Anh không nghĩ là mấy cái lựa chọn này hơi kỳ à?"
Kotori cười khinh khỉnh, và trả lại cái cần điều khiển cho cậu.
"Coi như đây là ngoại lệ nhé, em sẽ để anh chơi tiếp từ khúc này, nhanh tiếp tục đi. Ờ, và từ lựa chọn tiếp theo thì sẽ tiếp tục có hình phạt nhé."
"Guh...,grr..."
Shidou nắm lấy cái cần, cảm thấy có gì hơi kỳ ở đây.
Trò chơi tiếp tục. Một giáo viên với số đo vòng 1 trên 100 xuất hiện trên màn hình.
Mặc dù điều này cực kỳ phi thực tế, nhưng Shidou lờ nó đi và tiếp tục.
Và rồi,
"Kyaa!"

"Kyaa!"

Cô ấy hét lên. Tuy không biết cô ấy vấp phải cái gì, nhưng cuối cùng thì mặt của nhân vật chính đang dính sát vào bộ ngực đó.
Đúng như dự đoán, cái cần điều khiển lại bị ném xuống bàn.
"Không bao giờ, chuyện này, có thể...."
Shidou đang định nói ra, nhưng cậu chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh ở sau lưng, và chỉ cúi xuống lấy cái cần lên. Cậu hình như vừa nhớ ra, dù hơi khác một chút, nhưng chuyện như thế này chỉ vừa xảy ra cách đây vài phút.
"Gì thế, Shidou?"
"...Không có gì."
Cậu chỉ im lặng chơi tiếp.
Các lựa chọn lại xuất hiện.

①"Em đã yêu cô mất rồi." Nhẹ nhàng ôm cô ấy.
②"Đây quả là một bộ ngực thần thánhhhhhh."Bóp lấy nó.
③"Cơ hội." Nắm lấy tay cô ấy.

...Một lần nữa, chẳng có cái nào nghe có vẻ hợp lý.
"Vẫn như thế à..."
Shidou nắm chặt tay lại. Chắc chắn cái này cũng giống như cái trước.
Sau khi chờ thời gian trở về không, một dòng chữ hiện lên, đúng như mong đợi.

"..., kyaaaaaaah! Cậu làm gì thế!? Biến thái! Tên biến thái!"

Nữ giáo viên đó khóc thét lên, và chỉ số tình cảm giảm đi 80 điểm.
"Cái củ cải gì nữa đây!"
Shidou cũng muốn khóc thét lên. Và Kotori chỉ lắc đầu thất vọng.
"Ai cũng sẽ như thế nếu anh cứ úp mặt vào ngực họ mà không chịu bỏ ra."
"Vậy thì anh phải làm gì đây!?"
"Anh không đọc dòng trước à? Cô ấy là giáo viên phụ trách CLB Judo, Goshogawara Chimatsuri. Anh phải nắm lấy cô ấy, và chuyển sự chú ý từ bộ ngực sang trận đấu.
"Làm thế quái nào mà anh biết được chứ!"
"—Nói chung, thất bại là thất bại. Làm đi."
"Rõ."
Người đàn ông đó một lần nữa lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, và đưa nó ra trước camera.
Đó là một bức tranh vẽ nguệch ngoạc một nhân vật, cùng với cái thông số chi tiết ở bên.
"Đ...Đây là!"
"Đúng vậy. Đây là hình tượng nhân vật mà anh đã xây dựng vào hồi đó."
"Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!"
Mặc dù cậu rên la thảm thiết, nhưng ông ta vẫn để nó vào một tủ giày nào đó.
"Dừng lại đi dừng lại điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Shidou ôm đầu rên la, còn Reine thì đang làm một vài động tác với một tiếng 'cách'.
"..., Reine-san!"
Cậu đã quên việc cô ấy sẽ cởi một món đồ bất kỷ mỗi khi cậu bị phạt.
Ờ thì, Shidou cũng là một chàng trai đang tuổi nhớn, nên nếu nói cậu không thích việc này thì cũng không phải...nhưng, không hiểu tại sao, Shidou cảm thấy mình đang gặp rắc rối hơn.
May thay, Reine vẫn còn mặc khá nhiều đồ trên người. Nếu cậu không đưa ra một lựa chọn sai lầm nào nữa thì—
"...Nn."
Trong lúc Shidou đang suy nghĩ, Reine chậm rãi đưa tay ra sau lưng, ở đó phát ra một tiếng *cách*, và rồi cô đưa tay vào trong người, xoay xoay một chút, và rút cái áo ngực từ cổ ra.
"Cô bắt đầu từ đó à?"
Shidou la lên, và Reine nghiêng đầu nhìn cậu.
"...Có sao đâu."
"Không, nhưng mà tại sao phải cởi từ đằng sau chứ?! Nói chung thì, cô không cần phải cởi thêm nữa đâu!"
"...Hmm? Không công bằng. Tôi vẫn có thể tiếp tục..."
"Cô chỉ muốn cởi đồ thôi, đúng không?!"
Shidou to tiếng, và một lần nữa, cái ghế của cậu bị Kotori đá.
"Em không quan tâm lắm, nhưng nhanh lên. Nhân vật tiếp theo xuất hiện rồi kìa."
Kotori chỉ về phía màn hình.
"Guh..."
Shidou không có lựa chọn nào ngoài việc chơi tiếp.
Lần này, trên màn hình xuất hiện một cô gái, có vẻ như học cùng khối với nhân vật chính. Cô ấy vừa va phải nhân vật chính ở góc hành lang, và hạ cánh tuyệt đẹp với hai chân mở ra thành hình chữ M. Chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy quần lót của cô ấy.
"—!"
Shidou lục lọi trí nhớ, và nắm tay lại, nói với giọng thật to.
"Không có! Cái này, cái này chắc chắn chưa bao giờ xảy ra!!"
"...Vậy à? Nhưng tôi nghĩ nó sẽ xảy ra vào những lúc bất ngờ nhất đấy..."
Đó là những gì Reine nói, nhưng chắc chắn là cậu chưa gặp tình huống này bao giờ. Shidou lắc đầu đầy tự tin.
Nhưng, cái ghế mà cậu đang ngồi lại bị đá.
"Đây không phải là trò chơi bắt anh phải xác định xem nó có thật hay không. Đàng hoàng lại đi. Nếu lần này mà anh chọn sai—sẽ đến cái này."
Kotori vừa nói vừa điều khiển cái máy tính.
"...Ah?"
Shidou nheo mắt lại khi thấy đoạn phim đang chiếu trên máy.
—Đây là phòng của cậu. Và, một Shidou ở trần đang đứng đó.
"Đây...là..."
Mặt của cậu trở nên trắng bệch.
Vì đây là—
"Tuyệt chiêu•Tia Chớp Vàngggggggg!"
Lúc đó, Shidou đang chống tay ở hai bên hông, và cậu dùng hết sức lực để đẩy nó ra.
Kotori có vẻ như đang tận hưởng cái này hơn bao giờ hết.
"Đúng, đây là lúc Shidou đang ở nhà một mình...*phụt*, anh ấy đang tập tuyệt chiêu sát thủ trong phòng...*khụ khụ*, video này...
Kotori cười sặc sụa.
"Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg—!"
Tiếng hét lớn nhất trong ngày là đây.
"Kotori! Không phải cái này! Xin em đấy, cái gì cũng được, trừ cái này!"
"Phư phư, tốt hơn hết là anh nên có lựa chọn đúng đi. ...Nếu anh bỏ cuộc giữa chừng thì em sẽ đăng cái này lên một trang web nhé."
"......"
Shidou cầm lại cái cần điều khiển, có vẻ như cậu sắp khóc đến nơi.

Chú thích[edit]
Jump up ↑ Một loại nước đóng chai ở Nhật
Jump up ↑ Kotori ám chỉ đến Mike Haggar, 1 nhân vật trong game Final Fighting.
Jump up ↑ 'Mời vào' trong tiếng Nhật là 'hairou', phát âm như 'heigh-ho', là câu trong bài hát có của 7 chú lùn, xem thêm video này.
Jump up ↑ Parody bảo bối của Doraemon, ý của câu này ám chỉ GV này mờ nhạt giống như khi đội mũ tàng hình, chẳng ai nhìn thấy hay quan tâm cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#datealive