Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 4[edit]
"—Rồi, đây là con quái vật mà ta gọi là Tinh linh, còn đây là đội AST. Họ là Biệt đội chống Tinh linh của JGSDF. Anh đã dính vào một vụ khá rắc rối đấy. Nếu chúng em không cứu anh chắc giờ này anh đã chết chừng hai, ba lần rồi. Xong, vấn đề kế tiếp—"
"Ch-Chờ chút!"
Shidou lên giọng, cố dừng cái bài giải thích nhanh gọn đó của Kotori.
"Gì nữa? Sau tất cả rắc rối, thì vị Chỉ huy này đang trực tiếp giải thích tình hình cho anh đấy. Nếu muốn khóc thì cũng phải nghĩ đến thể diện giùm chút đi. Hay là anh muốn liếm gót chân của em hơn."
Khẽ hất cằm, ánh mắt như đang nhìn xuống Shidou, một tràng sỉ nhục phát ra từ miệng Kotori. Điều đó chẳng giống tính cách của cô chút nào.
"Th-Thật chứ!?"
Giọng nói vui sướng phát ra từ người đang đứng bên cạnh Kotori nãy giờ, Kannazuki. Kotori lập tức trả lời "không phải ngươi" và thúc cùi chỏ vào mạng sườn anh ta.
"Hự...!"
Shidou ngạc nhiên trước sự thay đổi đó.
"...Ko-Kotori... Có thật là em đó không? Em vẫn an toàn ư?"
"Gì đây, chưa gì anh đã quên mặt cô em gái bé bỏng của mình sao, Shidou? Em biết anh rất kém khoản ghi nhớ, song không ngờ nó lại nặng đến mức này đấy. Có lẽ đặt sẵn cho anh một chỗ ở viện dưỡng lão là vừa."
Mồ hôi lăn trên má Shidou.
Cậu tự véo má mình. Đau quá.
Cô em gái đáng yêu của Shidou đáng lý phải gọi cậu là 'onii-chan' chứ.
Đưa tay gãi đầu, Shidou nói với vẻ mệt mỏi.
"...Chẳng hiểu sao, anh có cảm giác mình giống mấy con chuột chũi trong cái trò 'Gõ chuột chũi' ấy. Rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy. Anh đang ở đâu? Và những người này là ai? Với cả—"
Kotori chỉ gật đầu 'Được rồi được rồi', giơ tay ra hiệu để cậu dừng lại.
"Bình tĩnh. Nếu em không hiểu anh đang hỏi gì thì sao trả lời được."
Kotori chỉ lên màn hình phòng chỉ huy.
Và, trên màn hình xuất hiện hình ảnh cô gái tóc đen mà Shidou vừa gặp, cùng với những người trong bộ giáp kim loại đó.
"Uhmmm...em vừa nói...đó là Tinh linh à?"
Shidou gãi gãi má. Cậu nhớ lại những gì mà Kotori vừa giải thích lúc nãy.
Một con quái vật không rõ nguồn gốc, xuất hiện một cách ngẫu nhiên.
"Đúng vậy. Cô ấy không thuộc về thế giới này. Chỉ cần cô ấy xuất hiện, dù muốn hay không thì toàn bộ khu vực xung quanh sẽ bị thổi bay ngay."
Kotori vỗ tay một cái *bốp* thật to, như để diễn tả vụ nổ đó.
Shidou chau mày nghĩ ngợi.
"...Xin lỗi, nhưng mà cái vỗ tay của em 'lớn' quá, anh không thể tưởng tượng ra được đâu."
Kotori nhún vai, thở dài.
"Anh vẫn chưa hiểu nữa à? Ý em là, cái hiện tượng mà chúng ta hay gọi là không gian chấn ấy, nó xảy ra là vì những Tinh linh như cô ấy xuất hiện ở thế giới này."
"Cái..."
Shidou nhíu mày lại.
Một cơn chấn động trong không trung. Không gian chấn.
Một hiện tượng không thể giải thích được, ảnh hưởng đến toàn nhân loại, toàn thế giới.
Và, nó xảy ra, là do cô gái ấy—?
"Ừm...phạm vi phá hủy thường rất khác nhau. Có thể rất nhỏ – chỉ vài mét, nhưng cũng có thể rất lớn – đủ để tạo ra một cái hố giữa một lục địa."
Kotori vung tay tạo thành một vòng tròn lớn.
Có thể cô ấy đang nói về trận không gian chấn ba mươi năm trước - ở khu vực Á-Âu.
"Anh rất may mắn đấy Shidou. Nếu vụ nổ lớn hơn một chút thì anh sẽ bị thổi bay luôn đấy."
"..."
Đúng như cô ấy nói. Lúc này, cậu vẫn còn đang run cầm cập lên.
Kotori nheo mắt lại khi thấy cậu như thế này.
"Dù sao thì, tại sao anh lại chạy ra ngoài khi có báo động thế? Anh bị ngu à? Anh có muốn chết không?"
"Không, không phải...là vì em đã ở đó, nhìn này."
Shidou lấy điện thoại ra, và chỉ vào vị trí của Kotori lúc đó. Ký hiệu đó cho thấy Kotori đang ở trước quán ăn gia đình.
"Hm? À, ra thế."
Kotori lấy từ trong túi chiếc điện thoại của cô ra.
"Ahh...? Sao em lại có, nó?"
Shidou nhìn kỹ chiếc điện thoại ở trước mặt mình. Cậu cứ nghĩ là em ấy đã làm rớt nó trước cửa quán ăn.
Kotori lại nhún vai, thở dài.
"Hóa ra là vậy. Anh nghĩ em ngốc đến mức nào hả, anh trai ngu ngốc của em?"
"N-Nhưng...Ehh, tại sao—"
"Rất đơn giản. Vì chúng ta đang đứng trước cái quán ăn đó."
"Hả...?"
"Được rồi. Sẽ nhanh hơn nếu để anh nhìn thấy tận mắt. —Tắt bộ lọc đi."
Cả căn phòng như sáng bừng lên.
Nó không giống như khi bật đèn. Nó giống như việc kéo một tấm màn ra để ánh sáng lùa vào.
Bầu trời xanh đang bao phủ xung quanh họ.
"C-Cái gì thế này...?"
"Đừng ồn ào như thế chứ. Đây chỉ là khung cảnh bên ngoài thôi."
"Bên ngoài...như thế này à?"
"Ừm hửm. Chúng ta đang ở độ cao 15000m so với thành phố Tenguu. Và, chính xác là, bỏ qua độ cao thì chúng ta đang ở trước cửa cái quán ăn đấy."
"Chúng ta, đang ở..."
"Đúng vậy. <Franxinus> là một không hạm."
Kotori khoanh tay, cười mỉm *phư phư phư*. Giống như một đứa nhóc đang khoe đồ chơi của nó. Không—nói đúng hơn, nó giống như cách một bà mẹ khoe đứa con mà mình đã dày công nuôi nấng từ nhỏ.
"K-Không hạm...? Cái đó là cái quái gì? Tại sao em lại có nó?"
"Hình như em đã nói là phải nghe em giải thích theo thứ tự thì phải? Cái gì cũng phải từ từ."
"Uuuu..."
"...Tuy vậy, không thể ngờ là chỗ này lại bị phát hiện bởi hệ thống dò tìm của điện thoại, chúng ta đã quá coi nhẹ nó rồi. Sau khi sử dụng Realizer để tàng hình và né tránh, chúng ta đã lơ là cảnh giác. Phải sử dụng thêm các biện pháp đề phòng mới được."
Một tay chống cằm, Kotori đang lẩm nhẩm những thứ mà Shidou không hiểu.
"E-Em đang nói gì thế?"
"Ahh, đừng lo. Em cũng không mong là anh sẽ hiểu. Dù gì thì não của anh cũng không có giá trị bằng một con cua biển đâu."
"..."
"Ờ, Chỉ huy ơi, thường thì chúng ta sẽ làm món súp miso cua với thịt cua, chứ không phải là não cua."
Shidou đổ mồ hôi trước giọng nói đều đều của Kannazuki.
"..."
Kotori ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu để Kannazuki lại gần.
Và rồi, *bặc*, cây kẹo mút gim thẳng vào mắt anh ta.
"Nuaaaaghh!"
Kannazuki ôm mắt lăn lộn.
"A-Anh có sao không?!"
Shidou lo lắng hỏi. Có vẻ như anh ta không giả vờ.
Tuy vậy, cậu chưa kịp chạy lại, thì, Kannazuki, lấy khăn tay của mình ra, và với vẻ phấn khích cực kỳ, nhẹ nhàng gói cây kẹo đó lại.
"Xin lỗi, tôi đã làm cậu lo lắng à? Không sao, đây chỉ là phần thưởng cho công việc của tôi thôi."
Và Kannazuki đứng thẳng người lại, giống như lúc nãy.
Shidou thật sự không muốn biết cái 'công việc' ở đây là gì.
"Kannazuki."
"Vâng."
Kotori giơ hai ngón tay lên, và ngay lập tức, Kannazuki lấy ra hai cây kẹo mới đưa cho cô.
"Rồi, trở về chủ đề chính nào. AST. Đó là một đơn vị 'dành riêng' cho Tinh linh."
Kotori chỉ vào đám người trên màn hình.
"...Đơn vị dành riêng cho Tinh linh...chính xác thì họ làm gì?"
Kotori nhướn mày lên, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng.
"Đơn giản mà. Nếu Tinh linh xuất hiện, thì họ sẽ bay đến và giải quyết."
"Giải quyết...?"
"Cơ bản là, họ sẽ tiêu diệt các Tinh linh."
"...!"
Cậu không ngạc nhiên vì những gì Kotori nói.
Tuy vậy—Shidou có cảm giác như tim cậu đang bị bóp nghẹn.
"T-Tiêu diệt...?"
"Yup."
Kotori lãnh đạm gật đầu.
Tim của cậu đập một cách điên cuồng.
Cậu đã hiểu. Tinh linh. Sự tồn tại của họ rất nguy hiểm.
Nhưng—nói gì thì nói, tại sao phải giết họ chứ.
Đột nhiên, khuôn mặt của cô gái ấy xuất hiện trong đầu Shidou.

(Ngươi cũng đến để giết ta, phải không?)

Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩ của nó.
Khuôn mặt ấy, cứ như có nước mắt chực trào ra.
"Ừm, thông thường thì, để bọn họ giải quyết là cách tốt nhất."
Kotori nói một cách chậm rãi.
"T-Tại...sao?"
"Anh hỏi tại sao à?"
Shidou hỏi, và Kotori đáp lại bằng một câu hỏi.
"Có gì lạ đâu. Bọn họ là quái vật. Chỉ cần xuất hiện thì sẽ gây ra không gian chấn. Bọn họ là thứ độc dược độc ác và nguy hiểm nhất."
"Nhưng chẳng phải em đã nói, là những cơn không gian chấn đó nằm ngoài ý muốn của Tinh linh mà?"
"Đúng. Ít nhất thì nó đúng với vụ nổ đầu tiên. —Nhưng dù sao thì, đã có nhiều nạn nhân và nhiều công trình bị phá hủy trong trận chiến với AST."
"...Nhưng chẳng phải đó là do AST đã tấn công họ trước sao?"
"Có thể là thế. —Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán. Nếu như AST không làm gì, thì rất có thể Tinh linh sẽ bắt đầu phá hủy mọi thứ."
"Chuyện đó...sẽ không xảy ra."
Kotori nghiêng đầu ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của Shidou.
"Anh có gì để chứng minh không?"
"Những người phá hủy mọi thứ cho vui...sẽ không có nét mặt như thế."
Nó không đủ thuyết phục để được coi là bằng chứng nhưng...không hiểu tại sao, sâu trong trái tim của cậu, cậu tin vào điều đó.
"Vậy là nó không phải là mục đích của họ, đúng không? Nhưng thế thì—"
"Nó không phải là vấn đề. Sự thật là Tinh linh đã, đang và sẽ gây ra các trận không gian chấn. Không phải là em không hiểu ý anh, nhưng chúng ta không thể để một sinh vật nguy hiểm như một trái bom nguyên tử tự do chỉ vì cảm thấy tội nghiệp nó. Hôm nay chỉ là một vụ nổ nhỏ, nhưng nếu ngày mai xảy ra một vụ nổ như ở khu vực Á-Âu thì sao?"
"Mặc dù vậy...giết họ..."
Shidou cố nói lại, và Kotori chỉ nhún vai, lầm bầm 'Chúa ơi."
"Anh chỉ mới gặp một Tinh linh trong vài phút, và hơn nữa, cô ta xém giết chết anh, nhưng mà anh vẫn đứng về bên đó...Chẳng lẽ, anh có tình cảm với cô ta rồi à?"
"K-Không. Anh chỉ muốn biết xem còn cách nào khác không?"
"Cách khác, à."
Kotori thở dài.
"Vậy anh thử nói xem, cách khác là cách nào?"
"Là—"
Cậu đột nhiên im lặng.
Cậu hiểu rất rõ những gì Kotori vừa nói.
Tinh linh – chỉ cần xuất hiện cũng đủ tạo ra những vết thương hằn sâu trên thế giới.
Đó là sinh vật cần phải bị tiêu diệt ngay lập tức.
Tuy vậy, chỉ trong một phút ngắn ngủi.
Shidou đã thấy. Khuôn mặt ấy, như thể nước mắt sắp trào ra.
Shidou đã nghe. Giọng nói ấy, chứa đầy nỗi thống khổ.
—Ah, điều này thật không phải. Đó là những gì mà cậu đã nghĩ.
"...Dù sao thì."
Shidou bắt đầu nói trôi chảy.
"Nếu...chúng ta không thử lắng nghe họ...thì chúng ta sẽ không biết được."
Nỗi sợ hãi khi cái chết đến gần vào lúc đó vẫn đang làm cậu run bần bật.
Thật sự, nó sẽ làm mọi người chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng, Shidou không thể bỏ mặc cô ấy.
Vì—cô ấy rất giống cậu.
Kotori nở một nụ cười tinh nghịch sau khi nghe Shidou nói.
Nó giống như là 'Em đang chờ những lời đó đấy'.
"Hiểu rồi. —Vậy, hãy để em giúp anh."
"Huh...?"
Khi cậu vẫn chưa kịp khép miệng lại thì Kotori đã dang rộng cánh tay ra.
Có vẻ cô ấy muốn chỉ vào Reine, Kannazuki, và những người ở dưới, và cả không hạm <Franxinus>.
"Em nói là, chúng em sẽ hỗ trợ anh. <Ratatoskr> sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ Shidou."
Với vẻ uyển chuyển, Kotori khẽ nhịp ngón tay trên đầu gối.
"E-Em đang nói cái gì thế? Anh không—"
"Để em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh đã. Câu hỏi về mọi người ở đây."
Kotori lên giọng, như để ngăn không cho cậu nói.
"Được chứ? Cơ bản là, có hai cách để đối phó với Tinh linh."
"Hai...?"
Cậu hỏi, và Kotori gật gật đầu, và giơ ngón trỏ lên.
"Cách một, là cách mà AST đang làm. Sử dụng bạo lực."
Sau đó, cô tiếp tục giơ ngón giữa lên.
"Cách còn lại là...nói chuyện với họ. —Chúng em là <Ratatoskr>, là một tổ chức được thành lập để đối phó với Tinh linh, không phải qua chém giết, mà là qua các cuộc nói chuyện."
"..."
Shidou nhíu mày suy nghĩ. Về việc tổ chức này chính xác là gì, và tại sao Kotori lại ở trong này. Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cậu, nhưng—lúc này, cậu nghĩ đến câu hỏi đang làm cậu băn khoăn nhất.
"...Vậy, tại sao một tổ chức như thế lại đi hỗ trợ cho anh?"
"Anh đã nghĩ sai hướng rồi. <Ratatoskr> là một tổ chức được tạo ra cho anh, vì anh."
"Ha, hảảảảảảảảả...!?"
Shidou hét lên. Đầu cậu như muốn nổ tung trước thông tin này.
"Chờ chút đã. Cái này có vẻ không ổn. Vì anh à?"
"Đúng,—Ừm, chính xác thì, tổ chức này được thành lập nhờ vào vai trò của anh trong việc thương thuyết để giải quyết các vấn đề với Tinh linh. Nói cách khác, tổ chức này sẽ không tồn tại nếu anh không tồn tại."
"C-Chờ đã. Ý em là, mọi người ở đây đều có chung mục đích như thế à? Mà quan trọng hơn, tại sao lại là anh?"
Shidou lên tiếng hỏi, và Kotori, xoay xoay cây kẹo trong miệng, đáp lời.
"Mm, ừ thì, Shidou là một con người đặc biệt mà."
"Đó không phải là một lời giải thíchhhhhhhhhhh."
Cậu có vẻ không chịu đựng được nữa.
Tuy vậy, Kotori chỉ cười khì khì, và làm điệu bộ nhún vai.
"Rồi anh sẽ hiểu thôi. Bộ chuyện này không ổn à? Ý em là, em, mọi người, mọi trang thiết bị ở đây, sẽ làm công tác hậu cần cho anh. Hay là—anh tính nhảy bừa vào giữa một Tinh linh và AST mà không có sự chuẩn bị? Anh sẽ chết ngay lập tức đấy."
Kotori nheo mắt lại, và lạnh lùng nói. Shidou như ngừng thở.
Đúng như những gì Kotori nói. Cậu chỉ vừa mới nghĩ ra ý tưởng của mình, chứ chưa biết cách nào để biến nó thành hiện thực.
Có rất nhiều thứ mà cậu muốn nói, nó như sắp trào ra khỏi miệng cậu, nhưng Shidou cố chịu đựng, và tiếp tục hỏi về chủ đề này.
"...Vậy thì, cái phương pháp trò chuyện ấy, chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?"
Kotori mỉm cười.
"À, cái đó à."
"Làm cho Tinh linh yêu anh."
Cô ấy nói với vẻ tự hào, nụ cười mỉm vẫn đang nở trên môi.
......
Một lúc sau.
"...Hả?"
Mồ hôi rơi lã chã trên khuôn mặt của cậu.
"...Ờ xin lỗi, anh vẫn chưa hiểu."
"Như em đã nói. Làm bạn với cô ấy, nói chuyện với cô ấy, quyến rũ cô ấy, và làm cô ấy yêu anh điên cuồng."
Nghe Kotori nói, Shidou có cảm giác nó như là một việc cần phải làm. Cậu lấy hai tay ôm mặt.
"...Ừm, và nó thì liên quan gì đến việc giải quyết các trận không gian chấn?"
Kotori chống cằm, 'mmmmmmm', giống như đang suy nghĩ.
"Nếu chúng ta muốn giải quyết vấn đề không gian chấn mà không dùng vũ lực, thì chúng ta phải thuyết phục Tinh linh, phải không?"
"Có vẻ vậy."
"Nếu vậy thì, cách nhanh nhất là làm cho một Tinh linh cảm thấy thích thế giới này, đúng không? Ôi, thế giới này thật tuyệt vời~, nếu họ thích thế giới này, thì họ sẽ không tự nhiên lên cơn đi phá hủy lung tung đâu."
"Anh hiểu."
"Mà người ta thường nói 'Khi yêu, mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ trong mắt ta.'. —Vậy nên, hẹn hò và cưa đổ cô ấy đi!"
"Chắc chắc thứ logic này có vấn đề rồi."
Rõ ràng là cái này không đúng với cái chủ đề đang nói chút nào. Cậu nói với khuôn mặt giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
"A-Anh không thể làm theo cách này được..."
"Im lặng đi con gà kia."
Kotori chặn họng Shidou trước khi cậu kịp nói tiếp.
"Mình sẽ không để AST giết các Tinh linh~, sẽ có một cách khác~, nhưng mà mình không thích cách của <Ratatoskr> chút nào~...? Ngây thơ quá đấy tên sâu bọ kia. Anh có thể làm gì một mình? Phải biết giới hạn của mình chứ."
"Ực..."
"—Em cũng không cần sự ủng hộ từ cái dạ dày của anh đâu. Nhưng nếu anh không muốn giết các Tinh linh...thì anh không có sự lựa chọn nào đâu."
Kotori nở một nụ cười nham hiểm.
Thật sự thì, đúng như những gì cô ấy nói.
Nếu không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, thì việc nói chuyện với Tinh linh chỉ là chuyện viển vông.
Phương pháp của AST thì không có gì để nói—nhưng ngay cả nhóm của Kotori chắc cũng có mục đích riêng của mình, đó là lý do duy nhất giải thích tại sao họ lại giúp cậu, Shidou nghĩ vậy.
Tuy nhiên—đúng là không còn cách nào khác cả.
"..., anh hiểu rồi."
Shidou cay đắng gật đầu, và Kotori mỉm cười.
"—Được rồi. Theo số liệu thì ít nhất là một tuần nữa, Tinh linh mới xuất hiện. Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập, kể từ ngày mai."
"Hả...? Luyện tập...?"
Shidou ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#datealive