chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, Cố Gia Minh lái chiếc Lamborghini lượn vài vòng hóng mát.

Thiếu gia, cậu đang có chuyện vui gì à?!” anh trợ lý riêng tò mò, rất ít khi Gia Minh lái xe đi dạo.

Không!” hắn lạnh lùng.

Vậy sao cậu lại…?”

“Rảnh.” Hắn vẫn thản nhiên quẳng lại một từ với anh trợ lý làm việc lâu năm nọ.

“…”
Mộc Miêu chạy xe máy vút qua chiếc Lamborghini của hắn, chạy vào trong hẻm. Kéttttt… bỗng dưng hắn phanh gấp, khiến anh trợ lý nhào người về phía trước.
Thiếu… thiếu gia, có chuyện gì thế?” tên trợ lý toát cả mồ hôi.

Mẹ kiếp! Phía trước là ngõ hẹp, không lái xe vào được.” hắn lẩm bẩm.

Cậu! Đỗ xe ở chỗ nào đó, rồi đợi tôi.” Nói rồi, hắn quẳng cho tên trợ lý chìa khóa xe rồi nhanh chóng lao vào ngõ hẹp kia.

Hừ. Thiếu gia bị ai nhập vậy nhỉ?!”

-----
“Mạt Hạ! Mạt Hạ! Tô Mạt Hạ!” hắn vừa chạy vừa hét.

Mộc Miêu nghe có người gọi tên em gái mình, cô sợ bị người khác nhầm lẫn giữa cô và Mạt Hạ, sợ sau khi biết tin tức về cô, mẹ cô lại càng ghét cô thêm.
Cô tăng tốc, giả vờ như không hề nghe thấy.

Mẹ kiếp! Rõ ràng là cô ta, sao gọi tên mà cô ta không thèm quay đầu lại?!” hắn bực tức, đá chân vào tường.

Mà cô ta làm gì ở đây? Không phải Tô gia cách xa chỗ này sao, Tô Thị cũng chẳng ở gần nơi này?!” hắn không hiểu rốt cuộc là bản thân bị gì, tự nhiên lại chạy theo cô gái đó.
Hắn thầm an ủi có lẽ đó là nhầm lẫn, có lẽ đó chỉ là hắn muốn biết tại sao cô lại gọi hắn là “thúc thúc”, ngoài ra...không còn lí do nào nữa. Hắn cầu mong là như vậy.

Thiếu gia, cậu chạy đi đâu mà lâu vậy?”

“Về.” hắn bước lên xe, lần này để tên trợ lý lái xe.

Hả?! Về đâu?”

“Cố Thị.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Vừa về đến Cố Thị, bỗng điện thoại của trợ lý đổ chuông.

Reng, reng, reng.

Alo, vâng tôi là trợ lý riêng của Cố tổng… à vâng, tôi biết rồi.”

“Thiếu gia, Tô tiểu thư muốn gặp thiếu gia.” Anh ta tắt máy, quay sang thưa với hắn.

Hả?! Ai cơ?” hắn ngạc nhiên.

Là Tô tiểu thư.”

“Cậu có nhầm không?!”

“Dạ không, thưa thiếu gia.”

“Rõ ràng ban nãy…” hắn trầm ngâm.

Nhân viên tiếp tân nói Tô tiểu thư vừa đến đây 5 phút trước.”

Ừm, cậu đỗ xe đi! Tôi vào công ty.” Hắn bước vào công ty.

Gia Minh, em…” Mạt Hạ vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười vui vẻ.

Hắn lạnh lùng giơ bàn tay lên, ý nói Mạt Hạ đừng lên tiếng. Nhưng có vẻ cô gái kiêu kỳ nào đó cố tình không hiểu.
Gia Minh! Em…”

“Cô, vào phòng tôi rồi nói!” hắn lạnh lùng, ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào cô.

Vâng.”

“Chào Cố tổng.” quầy tiếp tân cúi đầu chào hắn.

Chào Cố tổng.” những nhân viên nữ khác vừa cười vừa cúi đầu chào hắn.

Chào Tô tiểu thư.” Sắc mặt và giọng nói của các nhân viên nữ rõ ràng khác hẳn, là ghen tỵ, là khinh bỉ, là tức giận…

Chào, chào mọi người.” có lẽ Mạt Hạ vẫn luôn hoàn thành tốt vai diễn của mình. Còn Cố Gia Minh, hắn chỉ gật đầu không đáp.

Cạch. Đóng cửa phòng…

Gia Minh…” Tô Mạt Hạ nũng nịu.

Tô tiểu thư, cô nghe cho kĩ!

-Thứ nhất, tôi và cô không thân thiết đến mức một tiếng cũng Gia Minh, hai tiếng cũng Gia Minh.

-Thứ hai, đây là Cố Thị không phải Tô Thị!

-Thứ ba, tôi là Cố tổng chứ không phải là người-tình-của-cô!” nói rồi, hắn lạnh lùng nhấn mạnh từng từ rồi né xa Mạt Hạ ra như sợ “dính độc”.

Em biết rồi, em chỉ là tìm anh có chút việc. Hứ, người ta hòa đồng chút mà cũng khó chịu.”

“Việc gì?” hắn nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào thành ghế.

Sắp tới sinh nhật lần thứ 20 của em, không biết anh có rảnh để tham dự?!”

“Tôi không quen cô, cớ gì phải tham dự sinh nhật của cô?” hắn nhíu mày.

Em lỡ hứa với mấy đứa bạn của em là sinh nhật năm nay sẽ giới thiệu bạn trai, nhưng mà em chưa tìm được ai thích hợp…”

“Đó là chuyện của cô.

Anh giả vờ làm bạn trai của em đi! Một ngày thôi cũng được!”

“Không!”

“Gia Minh đi mà…”

“Hết việc, mời cô ra ngoài cho!”
hắn không thèm để ý đến lời nói của Mạt Hạ.

Anh không muốn đi cũng phải đi! Tô Mạt Hạ này đã muốn thứ gì, thì chắc chắn phải có được thứ đó!” Mạt Hạ tức giận hét lên.

Tô Mạt Hạ!” hắn thử gọi tên cô.
“…” Mạt Hạ xoay đầu.

Rốt cuộc Tô Mạt Hạ có phải là tên của cô không?!”

“Anh nói gì, em không hiểu.”

“Cô có thể đi!”

Anh hỏi em như vậy là có ý gì?” Mạt Hạ cố chấp hỏi.

Không tiễn!”

“Hừ. Anh…”

“Rõ ràng không phải là cảm giác này, lúc mình đuổi theo cô gái trong hẻm không phải là cảm giác này.
Lúc mình gặp cô gái đó ở trong siêu thị, lúc mình cứu cô ta ở biển… không phải là loại cảm giác này.
Khác, hoàn toàn khác. Tô Mạt Hạ không phải là cô gái đó, một người không thể cùng lúc xuất hiện ở hai nơi cách xa như vậy, hoàn toàn không thể.
Một người không thể thay đổi tính cách một sớm một chiều như vậy, hoàn toàn không thể. Cô gái đó là ai? Cô ta có liên quan gì đến Tô Mạt Hạ và Tô gia hay không?!
Chắc chắn có uẩn khúc, Cố Gia Minh này sẽ tìm ra sự thật rồi phơi bày bí mật không ngờ nào đó!” hắn luôn tin tưởng vào suy nghĩ của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh