BƯỚC NGOẶT. LỚP BỒI DƯỠNG TOÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi 20 tuổi rồi nhé, và tôi vẫn muốn dấn vào những ký ức xưa cũ, lục tung chúng lên để tìm lại chính mình. Nhắc đến toán đi, tim tôi lại đau rồi.

Toán vốn là môn học yêu thích của tôi, là niềm đam mê và tự hào của tôi. Tôi không giỏi nhưng đủ đam mê và tình yêu để miệt mài với Toán. Tôi vẫn bị lũ bạn nói rằng củ chuối, vì quá ngớ ngẩn đi. Ngớ ngẩn khi hết tiết học vẫn cố gắng cầm cục phấn, giải nốt bài toán chưa xong. Ngớ ngẩn khi, cầm cành củi khô vẽ xuống đường giải tiếp bài toán mình đang khúc mắc. Nhưng bạn biết đấy, khi giải được một bài toán, tôi rất hạnh phúc. Đó là cảm giác chinh phục, tôi luôn thèm khát chúng.

Chính vì vậy, tôi không suy nghĩ nhiều mà chọn Đội tuyển Bồi dưỡng toán để tiếp tục niềm đam mê của chính mình. Song, tôi đã phá nát giấc mơ của chính mình khi bước chân vào lớp học này. Tại đây tôi – đã trở nên sợ hãi hơn thảy. Dường như, đam mê không còn là đam mê nữa, vì quá mải mê với nỗi sợ tôi đã đánh rơi đam mê của chính mình.

Tôi mẫn cảm. Dù là lúc vui vẻ nhất, tôi vẫn thường có những góc riêng chất chứa sự cô đơn. Tôi rất sợ hãi nhưng lại không dám biểu hiện rằng mình sợ hãi. Tôi sống nội tâm nhưng lại luôn muốn cố gắng hòa nhập với sự huyên náo. Đó là cách tôi giả vờ để tồn tại.

11 tuổi, khi những đứa trẻ khác đang vô tư hồn nhiên, còn tôi giống như một đứa trẻ bất cần. Ngoan ư? Học giỏi ư? Vô tâm ư? Hời hợt ư? Là gì chứ? Đôi khi đó không phải là những thứ mà tôi thật sự cần. Bạn của tôi ở đâu? Niềm vui của tôi ở đâu? Còn những nỗi buồn sao cứ bủa vây? Những xấu hổ, tủi nhục tại sao lại xuất hiện trong tôi? Tôi muốn hét, nhưng tiếng hét chỉ cất trong câm lặng, có lúc mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Tôi có những giấc mơ...

Những giấc mơ về sự rượt bắt. Tôi chạy mãi, chạy mãi,... đến tận khi đến một mỏm đá mà phía dưới là vực sâu. Tim tôi thấp thỏm và chết đứng khi kẻ bịt mặt phía sau đẩy mạnh tôi xuống vực thẳm. Lúc đó là lúc tôi đập chân thật mạnh giãy giụa và thức giấc, trán toát đầy mồ hôi.

Quyết định vào Đội tuyển Toán với tôi mà nói chẳng khác gì bước chân vào hố sâu.

Tôi sẽ trách ai nhỉ? Trách tôi không đủ dũng khí để hét lên với tất cả : Hãy dừng lại. Trách những đứa trẻ còn vô tâm, chỉ biết ăn mặc, chơi đùa, dù là lấy nỗi đau và nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình?

Tôi không. Và cũng sẽ không.

Có thể lúc đó tôi đã buồn lắm, cũng giận lắm. Chỉ muốn cấu xé tất cả mọi thứ. Nhưng tôi, chỉ khi những người đó rất lớn vẫn không ngừng động chạm đến giới hạn của tôi thì tôi mới đáp trả. Mới giận thật sự. Không thể tha thứ.

Đáp lại giấc mơ của tôi cũng là những ngày tháng cùng nỗi buồn vô tận. Có khi nào bạn học mà hồn lơ lửng trên mây. Có khi nào bạn học mà chỉ còn một nửa còn lại với cái đầu trống rỗng còn con tim thì đau thắt như bị bóp nghẹt? Kể từ khi đó, trái tim tôi không còn dành trọn cho niềm đam mê của mình nữa. Những con số cứ nhảy múa, còn trong đầu tôi những nỗi buồn và suy nghĩ vẩn vơ cũng chẳng yên. Chúng đánh nhau, dù bên nào mạnh đến cuối cùng thì vẫn tổn thất.

Tôi ngờ nghệch và định nghĩa lại rằng: Học là nghĩa vụ và trách nhiệm mà thôi. Tôi im lặng cố gắng nhét những kiến thức vào đầu, chẳng bận tâm hay tìm tòi thật sự. Lớp học vui nhộn lắm. Sẽ là nơi lưu giữ những kí ức vui vẻ của quá nhiều người, nhưng xin trừ tôi ra. Tôi là góc nhỏ không hoàn hảo, cũng có thể coi là chất xúc tác cho niềm vui của họ. Cũng may mắn rằng, vì thế mà tôi luôn chìm vào thế giới riêng của mình và thích quan soát thiên nhiên hơn. Đôi khi một bông hoa nhỏ mới nở cũng khiến tôi vui vẻ. Tôi biết, nó sẽ nhanh chóng mất thôi. Nụ cười ấy sẽ chẳng thể lưu giữ quá lâu vì tôi sẽ tiếp tục đối diện với những trò trêu chọc không ngừng nghỉ.

Tôi không phải nam nhi , song tôi cần mạnh mẽ. Tôi là một bé gái đang cố gồng lên để thể hiện sức mạnh của mình. Đáng tiếc, khi như thế tôi lại trở thành một chú hề.

Khi bạn ở trong lớp học mà tất cả đều thân thiết, còn mình là kẻ lạ hoắc lạ huơ còn được xếp vào hàng kì dị, dù bạn có cố gắng hòa nhập thế nào vẫn cứ bị gạt ra , cảm giác sẽ là gì? Với tôi, đó là TỔN THƯƠNG.

Mọi người vẫn nói, gia cảnh chẳng thể nói lên điều gì. Tôi chẳng thể bảo nhà tôi nghèo thì hạnh phúc chỉ bằng nửa chén cơm, nhà bạn giàu thì hạnh phúc sẽ chở đầy trên chiếc ô tô. Nhưng đây, nhà tôi nghèo và tôi hiểu cái cách mà những đứa trẻ quen sống trong sự giàu có sẽ nhìn mình với cặp mắt thế nào. Tôi hiểu sự lạc lõng của mình trong những câu chuyện về những thú vui riêng. Tôi biết sự cô đơn khi những đứa trẻ khác tràn đầy bánh kẹo và nước ngọt, còn tôi im lìm như pho tượng sống. Tôi hiểu, chúng bạn đôi khi lấy tôi trêu đùa như thói quen. Tôi biết chúng bạn vẫn hay gạt những công việc vụn vặt và sai bảo mình một cách ngớ ngẩn. Tôi chọn cách im lặng, dù trong lòng đã phát điên.

- Ê, Na Tra canh giùm đống cặp cho tụi này nhé. Sau đó là trận cười dài.

- Ê, Na Tra lau bảng đi.

- Ê mày, con Na Tra thế này, thế kia...

Hồi đó, có lần có thằng chết bầm còn gọi tôi thành « tam thái tử »

Chúng bạn gọi tôi như vậy vì bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ của tôi. Cái tên dễ thương lắm, tôi thích tên đó đấy nếu như nó không mang hàm ý trêu chọc và trò đùa quá lố.

Tôi là cái bóng lặng thầm, bơ vơ và luôn lẩn trốn trong những ký ức của những ngày tháng vui vẻ.

Mỗi ngày đến lớp tôi chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư, vở toán không còn đơn thuần là vở toán nữa. Vở toán của tôi chi chít những câu viết lộn xộn được tuôn ra từ cái đầu của tôi.

Ôi, lớp Toán. Niềm vui hay địa ngục ?

Trên lớp chính khóa của mình. Mọi thứ vẫn suôn sẻ. Đương nhiên, kẻ quái dị vẫn là kẻ quái dị. Tôi vẫn chẳng bận tâm về nó lắm. Tôi quen rồi. Có một lần tôi chú ý đến cô bạn lớp phó học tập, đó là khi bạn ấy bị cái thằng Tùng quậy tưng và cà chớn làm đổ nước ngọt lên đầu khi mới duỗi tóc. Tôi nhớ không nhầm thì người mới duỗi tóc chưa được gội đầu ngay. Vậy nên, điều đó thực sự quá kinh khủng. Đôi khi, có những người gặp chuyện kinh khủng họ vẫn vượt qua được. Họ làm cách nào vậy nhỉ ? Tôi đã để điều ấy trôi qua và chẳng bận tâm lâu, nhưng tôi không ngờ rằng bạn ấy sau này chính là người có công lớn nhất trong việc kéo tôi ra khỏi cái hố sâu lầy lụa kia.

Ở lớp, tôi đứng thứ hai về thành tích học tập. Sau cô bạn lớp phó. Điều đó tôi chẳng bận tâm. Nếu là tôi của trước đây, sẽ cay cú và quyết tâm học hành để vượt lên nhưng có lẽ theo năm tháng mọi thứ cũng đang dần đổi thay. Kể cả việc này. Học ? Đôi khi không phải là điều đáng quan tâm nhất nữa. Áp lực gia đình, áp lực bạn bè đôi khi tôi như muốn nổ tung. Tiếng trêu chọc, chê bai, la lối giống như những trái bom không ngừng phát nổ. Tôi chưa bao giờ ngừng sợ hãi.

Lớp 6, tôi trải qua nó rất lạ lùng. Kết bạn cũng khá kỳ cục. Tôi nghĩ mình rất có duyên với đầu gấu và cớm. Ở quê tôi vẫn gọi là cớm, nhưng ở đây gọi là đầu gấu. Bây giờ là ngày mồng 5 tết, tôi đang xem THE AMAZING SPIDER – MAN. Tôi thích người nhện vô cùng, từ nhỏ. Một người anh hùng, bí ẩn. Tôi có cảm giác đầu gấu hay là cớm đi chăng nữa vẫn thấp thoáng bóng dáng người nhện. Bạn biết không, đầu gấu không thật sự xấu, dù họ hung hăng cỡ mấy hầu hết những người tôi gặp đều chơi rất được và thường đứng về lẽ phải. Thầy cô thường rất bực mình khi phải đối đầu với đám đầu gấu nghịch ngợm, nhưng họ vẫn phải thừa nhận rằng: đó là những con người mà họ nhớ nhất với những kỷ niệm khó quên nhất. Quay lại với đám đầu gấu cùng với mối duyên nợ của tôi. Hồi còn học lớp 2 tôi là cô bé tổ trưởng khó tính và hung hăng. Tôi quản tổ rất nghiêm và kiểm tra bài tập nghiêm khắc, bất kể thành viên nào không làm bài tôi đều xử lý mạnh tay. Hồi ấy, mỗi tổ trưởng có một cây gậy gỗ để quản lý các thành viên trong tổ, nên các thành viên khá sợ tổ trưởng nhưng vẫn có ngoại lệ. Tôi là ma mới, lại là cô bé hung dữ nhưng vẫn có một đứa vô cùng cứng đầu ở trong tổ của mình. Tôi cảnh cáo trước với tất cả các thành viên trong tổ của mình khi không làm bài tập thì sẽ bị xử lý nặng. Tôi vốn bất chấp, chỉ cần ai không tuân theo sẽ bị tôi cấu, cào, cắn rất khủng khiếp. Vào một buổi sáng, khi tôi kiểm tra bài tập về nhà thì phát hiện rằng Cúc không làm, tôi hỏi cậu ấy và nhận lại được nụ cười nham nhở. Tôi biết cậu ấy vốn nổi tiếng là thành viên lì lợm của lớp. Tôi hỏi cậu ấy có nhớ tôi đã cảnh cáo gì không? Cậu ấy nhìn lại tôi với cái nhìn thách thức. Và tôi nổi điên. Tôi cắn cậu ta vào tay. Chảy máu, hiển nhiên. Lớp tôi chìm trong sự im lặng. Sau ngày ấy, chẳng ai dám trái lời tôi cả. Còn tôi không dưng lại mang cái biệt danh Cờ hó. Lớp tôi vui nhộn, và tôi đón nhận nó một cách vui vẻ. Còn Cúc từ ngày ấy chơi thân với tôi hơn, chúng tôi hiểu nhau hơn sau cái lần ấy. Bạn biết mà, đánh nhau cũng là cách kết bạn đặc biệt, nhất là với những người đặc biệt. Khi tôi chuyển trường, cậu ấy vẫn chưa bao giờ quên tôi, vẫn thường ghé nhà bác hỏi về tình hình của tôi. Điều đó làm tôi hạnh phúc. Khi vào lớp 6 tôi cũng gặp một bạn tương tự, nhưng tình huống trớ trêu hơn. Tôi bị bắt nạt. Cậu ấy là Chí Linh – nổi tiếng là đầu gấu ở trường, học kém, đánh nhau, quậy phá là những gì tôi biết về cậu ta. Cậu ta muốn tôi cho cậu ta coi bài, tôi không cho và thế là cậu ta cười bảo : Lát nữa ra cổng rồi biết. Tôi chọn cách tố cáo điều ấy với cô giáo chủ nhiệm và Chí Linh bị cô gọi ra, tôi không biết cô nói gì với cậu ấy. Lúc đi vào cậu ấy nhìn tôi hăm he và bảo: Giỏi lắm, đợi đấy.

Tôi sợ. Vì tôi đơn độc. Tôi cũng đã nghĩ đến việc đánh nhau một trận, nhưng tôi biết rõ kết quả. Tôi thua. 36 kế, chuồn là thượng sách. Sau mỗi giờ học tôi đều về sớm nhất, tìm người quen đưa đón, ngó trước ngó sau và nhảy tót lên xe mà lòng nơm nớp. Ngày nào tôi cũng mong người nhà đến đón sớm một chút, vì tôi sợ cậu ấy bắt kịp. Cho đến tận một ngày điều tôi lo sợ cũng xảy ra. Tôi đi bộ, xui thay lại gặp cậu ấy và một cô bạn nữa đang đi xe đạp. Thế là họ dừng lại hỏi thăm tôi. Chí Linh thì vẫn dáng vẻ đại ca vậy, định đánh tôi nhưng Tuyền ngăn lại. Cậu ấy chở tôi về. Trên đường đi chúng tôi nói những chuyện vụn vặt như nhà tôi ở đâu, tôi ở đâu tới,... Nợ xóa bỏ, từ đấy tôi cũng có thiện cảm với hai người ấy hơn. Sau này, tôi thân với Chí Linh hơn một chút, tôi chợt nhận ra cậu ấy rất dễ mến, đáng yêu. Có lần, cô nói lớp chúng tôi ai tình nguyện đi lấy đồ, cậu ấy xung phong đứng dậy và bảo: Em tình nguyện cử bạn X đi lấy thưa cô. Tính cách nghịch ngợm và bá đạo nhưng là người sống rất tình nghĩa.

Nếu nói chuyện trên lớp, đặc sắc vẫn là những năm kế tiếp. Còn bây giờ là chuyện của lớp 6.

Lớp 6, tôi vẫn có một góc nhỏ bình yên. Bình yên, là lúc cho mình trốn một góc nhỏ mà không ai tìm thấy. Nấp sau những lùm cây và khóc một trận thật to. Bình yên là lúc bạn kéo tay tôi đi mua những món quà ăn vặt nho nhỏ và rộn ràng tiếng cười. Bình yên là khi tôi có một nhóm bạn thông cảm cho tôi. Nhưng tôi tại sao vẫn sợ hãi đến thế ?

Tôi không thể thấu hiểu nổi bản thân. Nào Nhung, nào Ngần, nào Xuyến, nào Hường,... vẫn chẳng đủ để kéo tôi ra khỏi sự ám ảnh của những trò trêu ghẹo. Chẳng đủ để xóa đi những cơn ác mộng về tiếng cười của mọi người khi nhìn về phía tôi.

Tôi nghĩ mình đang thả dốc không phanh. Kể cả học hành.

Tôi vẫn nghĩ thế. Cho đến tân khi vào một lần tôi không học bài và bị gọi lên bảng. Môn gì nhỉ ? Là môn Vật lộn, đùa thôi là Vật lý. Cô gọi mã số của tôi: 28. Tôi giật bắn mình và thốt lên: mất hết cả hồn. Chúng bạn ở xung quanh lại nhại lại "mất hết cả hồn kìa". Tôi đi lên mà lòng lo sợ, vừa đi vừa mở cuốn tập cố gắng nhét đống chữ vào đầu. Trời xui đất khiến, cô Liên Phương hỏi bài, tôi trả lời khá ổn. Cô hỏi tôi vở bài tập. Tôi trả lời với cô rằng mình chưa làm. Cô nói: Học thuộc bài, 10 điểm, không có vở bài tập, chia đôi. Tôi trống rỗng, con 5 huyền thoại đầu tiên trong đời. Tôi buồn xo. Tôi thất vọng.

Và sau đó, tôi mới biết lớp phó không phải nạn nhân duy nhất của thằng Tùng lùn, cà chớn. Tôi tiếp tục trở thành nạn nhân. Cứ thấy toi là nó bắt đầu làm mặt hề và trêu: Lêu lêu, 5 điểm kìa, lêu lêu. Tôi đã buồn, rồi lại bực, còn tức nữa, chỉ muốn khóc nữa. Tôi chỉ có thể đưa ánh mắt sát thủ mà nhìn quắc lại. Ngu xuẩn, càng làm thế hắn càng trêu. Tôi đem tâm trạng bực dọc và nỗi buồn ấy về tận nhà cho đến tận khi bố hỏi, tôi òa khóc còn bố thì phì cười. Bây giờ học đại học rồi, cảm thấy dù là 5 điểm cũng không tệ tới mức ấy, nhưng tôi vẫn còn nhớ nguyên cái cảm giác buồn bực và lo sợ ngày ấy...

Quay lại đổi tuyển Toán. Dù muốn dù không, một tuần tôi vẫn phải đi học 2 buổi đội tuyển và 3 buổi tăng tiết. Lớp tăng tiết tôi học A1 là lớp chọn của khối, cũng gặp cả lũ đội tuyển toán. Tức là một tuần tôi chạm mặt chúng cả 5 ngày, trừ chủ nhật và buổi học thể dục. Nhưng tôi vẫn né tránh, né tránh vì một nỗi sợ vô hình, về một sự tự ti trên trời rơi xuống. Tại sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như vậy?

Khi lũ bạn đó ở khu này, thì tôi sẽ ở khu kia. Khi chúng uống nước thì tôi sẽ đi ăn. Khi chúng nói chuyện thì tôi im lặng. Tôi không lập dị, tôi chỉ muốn hét lên rằng: TÔI KHÔNG LẬP DỊ, tôi chỉ muốn bình thường, muốn có một cuộc sống bình yên. Tôi thèm khát cảm giác được làm một người bình thường. Làm ơn. Cứu tôi.

g

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro