TRƯỜNG MỚI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang trở về những năm tháng trung học cơ sở, bắt đầu dạo chơi trên những ký ức đau thương và trớ trêu. Tôi vốn tưởng đã quên sạch về chúng... Nói thế nào nhỉ? Những hình ảnh về những người bạn tôi vốn chẳng còn nhớ bao nhiêu, những tháng năm cấp 2 giống như tia chớp xẹt qua đời mình, sợ hãi nhưng nhanh chóng, đến cuối cùng vẫn chỉ còn mỗi nỗi đau, nỗi sợ hãi vô hình mà không biết vì sao.

Đây là ngày nhận lớp? Từng tốp chụm lại bàn tán xôn xao, nói chuyện rôm rả. Tôi đứng một mình, thật thảm thương. Một đứa nhỏ vốn dĩ đầy bạn, quậy tưng, cà chớn và được nhiều người yêu quý đang một mình, đơn độc. Tiếng trống trường gióng lên, tôi theo bước chân của chính mình đi vào lớp học nhỏ.

Lớp học chia làm hai dãy: Dãy nam và dãy nữ. Thật khác với lớp học cũ của chúng tôi, nam nữ đan xen. Tôi ngồi vào bàn thứ ba, không ai thèm hỏi thăm tôi cả, lâu lâu có ánh mắt lén nhìn tôi như sinh vật lạ. Ôi, gì đây tôi chẳng khác gì cô công chúa quen chiều chuộng, quen quậy phá của bộ tộc ít người bị bắt đi và đem bỏ đến một vùng đất xa lạ sao? Rốt cuộc vẫn là không bản lĩnh. Xa cái tổ của mình rồi thì trở nên rụt rè và yếu đuối. Có bạn nữ nhìn tôi mãi, khi tôi bắt gặp thì lén quay đi, cuối cùng cô bạn vẫn ngồi bên cạnh tôi vì hết chỗ thì phải. Tôi im thin thít cho tới tận giờ điểm danh.Cô gọi tên tôi: Mai Diễm Quỳnh? Tôi cất tiếng: Dạ, có! Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi cùng với ánh nhìn khó hiểu. Cô bạn bên cạnh bẽn lẽn hỏi: Bạn là nữ? Tôi ngượng ngùng : ưhm... Lúc ấy bạn ấy mới cười và giải thích: Mình nghĩ bạn là con trai, lại thật kỳ cục sao lại ngồi dãy nữ nên mới ngại.

Tôi vốn là tín đồ cuồng siêu nhân, thích tóc ngắn. Mái tóc này, tôi cũng mới cắt. Sau khi cắt thì cũng đi siêu thị mua không ít đồ siêu nhân và quần áo nam về mặc. Nếu trong bộ dạng ở nhà mà bị lầm tưởng thì tôi cũng không lấy gì làm lạ, nhưng ngay cả khi mặc đồng phục mà cũng bị nhầm thì coi như nếu cải nam trang tôi quá thành công đi?

Ở lớp tôi trở thành kẻ dị dạng, quái quái nam không ra nam, nữ không ra nữ, không quen không biết, nam không thể kết thân, nữ không thể làm bạn. Có thằng con trai nào yếu đuối như tôi à? Trước đây không phải lũ bạn nhường nhịn thì tôi làm gì được chứ? Ôi, cái ao làng nhỏ của công chúa, cứ ngỡ mình là vô địch thiên hạ, không sợ trời đất mà nào có biết rằng mọi người đều là nhịn mình đâu... Có đứa con gái nào như tôi à? Nhảy dây không biết, tám chuyện chẳng ham... Lại còn quả đầu rất hình tượng nữa. Nếu không phải vì cô bạn bên cạnh đôi lần qua lại một hai câu vu vơ có lẽ tôi đã trở thành kẻ cô đơn nhất hành tinh. Tôi ngại nói chuyện. Thực tế là vì ngày đầu tiên tôi gặp một con nhỏ tóc xù, quỷ thần cha mẹ ơi, chỉ nghe nhỏ đó nói thôi là đầu tôi đã điên loạn. Đây không phải là cách biệt văn hóa học thức đâu, là cách biệt vùng miền đó. Tại sao khi nói chuyện về mình mà cứ đi xưng bạn chứ: Bạn rất thích cái này, bạn học trường này, bạn nghĩ là .... Bla... bla... Nghe bạn cứ tưởng nói mình, đôi lần bay vào bình luận: không phải đâu, mình không thích cái này, mình học trường xxx cơ, mình nghĩ thế này.... Nhỏ cười cười : ý là mình nói mình ấy .

Thảm họa về cách biệt ngôn ngữ một phần khiến tôi đau đầu nhưng cách biệt về suy nghĩ và tác phong còn kinh khủng hơn nhiều. Dầu trước đây tôi có ham chơi thế nào đi chăng nữa, thì vẫn là đứa trẻ nghiêm túc học hành. Chỉ cần là học, tôi rất nguyên tắc. Tôi chúa ghét coppy bài, lại thêm cái tính xưa cũ mà thầy cô vẫn hay nhắc : khi làm bài phải lấy tờ giấy che lại, không được để các bạn nhìn, nếu để các bạn nhìn bài mình chính là việc hại mình, hại bạn. Tôi tuân thủ việc này hết sức, chính nó đã đem thêm rắc rối cho tôi. Mọi người lại mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, tôi chẳng buồn giải thích nữa. Nhưng bình thường thì thôi đi, thi cử lại là vấn đề nan giải, bạn bên cạnh huých tôi : này, mở bài cho mình xem tý đi ; bạn ở dưới thì thầm : cho coi bài với. Tôi nghiêm túc, nghiêm túc, nghiêm túc mà, nghiêm túc nhất quả đất đấy nhé, vậy nên ý chí kiên cường và quyết tâm che bài kỹ hơn nữa. Tôi trở thành đứa ích kỷ và bị không ít ngừơi ghét bỏ. Có lẽ, đang uống nước lạnh mà chuyển qua nước nóng thật chẳng dễ dàng gì, tôi chính là như vậy. Sự thay đổi nhiệt độ khiến ly thủy tinh không bắt kịp mà bị nứt, còn tôi trái tim cũng kẻ một vết xước dài. Là hụt hẫng, là nuối tiếc, là lo sợ ?

Tôi thèm khát những ngày tháng đã cũ, bơ vơ và cô đơn, cố kiếm tìm những dáng dấp thân quen. Có lần, thấy bóng dáng của một bạn nam nào đó giống lớp trưởng cũ tôi vội vã đuổi theo một cách ngớ ngẩn, cho đến khi cậu ta mất hút còn tôi òa lên khóc không biết vì lạc đường hay quá nhớ những người bạn của mình. Đợi đến khi nước mắt cạn khô, tôi dò dẫm hỏi đường về nhà mà lòng trống rỗng.

Tôi 11 tuổi, từ nhỏ tới lớn đã chuyển trường không dưới 3 lần. Nhưng chưa lần nào khiến tôi sợ hãi đến vậy. Kỉ niệm quá sâu, ký ức quá đẹp, hiện tại phũ phàng, không có kỹ năng thích ứng khiến tôi càng bước càng lún sâu vào vũng bùn phía trước. Giá như ai đó dạy tôi cách bước đi những bước chậm mà vững chãi, dạy tôi đối mặt với những khó khăn, thử thách.

Vài tháng sau, tôi có thêm một hai người bạn chỉ dừng ở mức xã giao, tôi trong mắt mọi người kiệm lời, và có phần đáng ghét. Nói gì đây khi mà chủ đề của bạn tôi không hề hiểu hay biết ? Tôi, mù tịt với những thứ mà bạn bè xung quanh bàn tán. Tôi – con nhỏ Bắc Kì trong mắt bạn bè, một đứa nhạt nhẽo. Tôi sống cuộc sống của riêng tôi, của những giấc ngủ chìm sâu trong ký ức vào mỗi giờ giải lao. Tôi sống cuộc sống của riêng tôi, khi trở về nhà sẽ bịa ra những câu chuyện vui nhộn và hài hước để kể cho mọi người nghe, yên tâm về mình. Tôi sống cuộc sống của riêng tôi, âm thầm và lặng lẽ không muốn bất cứ ai bận tâm mệt nhọc. Bạn biết đấy, khi quá sâu sắc sẽ trở nên ngớ ngẩn. Tôi trưởng thành quá sớm, rồi cũng dừng chân ngay tại đó mà chẳng thể lớn lên. Khi mà những bận rộn của công việc của bố mẹ đã quá mệt mỏi, tôi không muốn rước thêm những nỗi lo vô cớ vào họ. Hơn nữa, sự cách xa quá lâu khiến tôi không đủ dũng cảm để chia sẻ, không đủ tin tưởng để nói ra tất cả suy nghĩ của mình.

Thật lòng, tôi muốn trở về nơi mà tôi nên thuộc về...

Mẹ tôi đi làm trên Sài Gòn, cuối tuần mới về nhà với quãng đường xa hàng trăm cây số. Hiển nhiên, bố sẽ là ông bố đa – zi – năng, hàng ngày bận rộn với hàng đống việc nhưng vẫn phải đi chợ, nấu ăn, đưa đón tôi và cả ... giặt đồ ! Tôi vốn là công chúa mà, mọi thứ đều ngờ nghệch vì có người lo sẵn. Vô dụng, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng : bản thân quá vô dụng !

Ngày đến trường 2 buổi, tôi lặng thầm trong mọi hoạt động, đúng kiểu tự kỉ chỉ thích một mình. Tôi dành nhiều thời gian để nhớ những người yêu thương, những kỉ niệm vụn vặt... Cứ bật cười rồi lại khóc như đứa trẻ, ừ thì là đứa trẻ mà. Ở trong lớp, vẫn có những sự nhầm lẫn hy hữu đầy thú vị khiến cuộc sống của tôi sóng sánh không yên. Cô phó hiệu trưởng, dáng người mập mập, lùn lùn dạy chúng tôi môn Mĩ thuật đã có ấn tượng đặc biệt với tôi. Tôi đã nói rồi nhỉ ? Lớp tôi bây giờ có 2 dãy nam – nữ riêng biệt. Thế nhưng không hiểu vì tôi quá đẹp trai hay vì quá xấu gái đến nỗi làm nam không được, nữ không xong nên mới liên tục bị nhầm lẫn một cách trớ trêu. Ngày đầu tiên cô vào lớp, gọi học sinh lên đọc bài. Tôi ngớ ngẩn đưa tay, thế quái nào lại thấy cô chỉ tay về phía mình và bảo : bạn nam ngồi ở góc kia đứng lên đọc bài. Bạn nam là tôi lại khiến cả lớp bàng hoàng và cười ngặt nghẽo. Sau đó dẫu giải thích tốn bao nhiêu nước bọt, cô vẫn quen gọi tôi rằng bạn nam ở góc kia. Không biết có phải vì cô lớn tuổi mà đãng trí hay không nữa, tôi cũng chẳng còn thèm bận tâm. Tôi nói rồi, sự nghiệp nam nhi của tôi thật là có tiền đồ. Khi tôi dắt tay bạn nữ bên cạnh đi xung quanh trường, bác quản sinh đã cầm cây gậy gỗ đi xung quanh chúng tôi nhìn với ánh mắt hăm he suốt. Cuối cùng, không nhịn được nữa, bác nhìn thẳng vào bàn tay đang lồng vào nhau của chúng tôi, đưa mắt về phía tôi rồi hỏi : Em, thầy muốn hỏi em là nam hay nữ ? Dạ, em là nữ. Bác ấy lắc đầu, nói rằng không có gì. Thật ra tôi nghe bác ấy lẩm bẩm thế này : Cứ tưởng chúng nó là nam nữ dắt tay nhau đi quanh trường, mới nhỏ thế mà đã...

Những ngày mới mẻ này, đối với tôi không hẳn là vui vẻ nhưng cũng vốn xem là dễ thở. Tôi nghĩ nó bình yên đến lạ sau những gì ngày sau sẽ trải qua.

or




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro