07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ruka ngồi trước bàn làm việc trong studio riêng, một không gian đầy những bức ảnh trừu tượng lớn nhỏ treo trên bức tường sơn màu đen, nhám thô. Cô làm việc một cách tập trung, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính,

Từng cú nhấp chuột "tách tách", Ruka nâng gọng kính, cố gắng để đem lại sự hoàn hảo nhất cho từng khung hình. Bắt đầu từ việc cân chỉnh ánh sáng và độ tương phản để mỗi bức ảnh đều có độ sáng tối phù hợp nhằm nổi bật các chi tiết. Ruka cẩn thận điều chỉnh màu sắc, từng gam màu phải hài hòa, không quá chói lóa mà cũng không quá nhạt nhòa. Cô thêm vào các bộ lọc màu nghệ thuật để tạo ra hiệu ứng đặc biệt, làm cho bức ảnh trở nên sống động và cuốn hút hơn. Mỗi chi tiết nhỏ trong bức ảnh đều được cô chú ý, từ loại bỏ những khuyết điểm nhỏ nhất trên da mẫu đến làm mịn những vùng bị nhiễu.

Một phần công việc của Ruka là làm việc với các yếu tố hình ảnh tổng thể. Cô sắp xếp bố cục cân đối, chọn lựa góc nhìn sao cho bức ảnh truyền tải được thông điệp một cách rõ ràng nhất có thể. Những đường nét, hình khối trong bức ảnh được cô điều chỉnh để tạo nên sự cân bằng, cô cũng không quên thêm vào các chi tiết sáng tạo riêng của mình. Cô có thể thêm vào các yếu tố trừu tượng, những nét vẽ tay hoặc các hiệu ứng đặc biệt để tạo nên một phong cách độc đáo cho mỗi bức ảnh. Cô luôn tìm cách để bức ảnh không chỉ đẹp mắt mà còn mang đậm dấu ấn cá nhân mang tên Kawai Ruka.

Sau khi hoàn tất các bước chỉnh sửa, Ruka dừng lại, nhìn kỹ toàn bộ bức ảnh một lần nữa. Cô kiểm tra lại, đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn hảo. Khi đã hài lòng, cô lưu lại tác phẩm của mình, sẵn sàng để gửi tài liệu lên nhóm công việc.

Khi chiếc đồng hồ điện tử trên bàn hiện thị đúng 23 giờ, Ruka thở dài nhẹ nhõm, ngả lưng lên ghế và thả lỏng cơ thể. Cô mở điện thoại di động, như một thói quen, cô lướt qua các trang mạng xã hội. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Ruka nhấp vào thanh tìm kiếm và nhập một dãy số điện thoại. Kết quả hiển thị một tài khoản với tên Ahyeon Jung và ảnh đại diện là một con mèo mặc áo mưa. Cô gửi lời mời kết bạn, nhắn tin một cách ngẫu hứng, không chắc liệu nàng có nhận ra mình hay không.

"Chào Ahyeon. Em còn thức không?" 

Có lẽ em ấy ngủ rồi.

Cô  đi đến tủ lạnh nhỏ trong góc phòng, lấy ra một chai nước ép cam, uống một ngụm sảng khoái. Điện thoại trong tay rung lên kèm theo âm thanh thông báo tin nhắn mới. Mở tin nhắn của Ahyeon, nàng gửi qua một nhãn dán động hình con thỏ đang vẫy tay.

Ruka không nhịn được mà bật cười. Cô gõ phím nhanh chóng để trả lời:

"Chị nghĩ em ngủ rồi. Muộn thế này còn làm phiền em." 

Rồi lại nhắn tiếp một tin.

"Nhưng sao em biết đây là tài khoản của chị?"

Ahyeon trả lời liên tiếp hai tin nhắn: "Không sao, em đang làm bài tập.", "Tài khoản để tên là Ruru. Em đoán đó là biệt danh của chị.

Ruka ngay lập tức nhắn lại: "Haha. Chị không nghĩ là ai cũng biết. Mà em chăm quá. Vẫn luôn thức khuya làm bài tập sao?"

Đúng là bé ngoan.

Cảm thấy mình như đang sống trong một thế giới song song, đã gần ba mươi nhưng đây là lần đầu Ruka chơi trò nhắn tin thế này. Chờ đợi phản hồi từ Ahyeon, Ruka mở lại tài liệu, ngắm nhìn một chút và xem xét xem cần phải chỉnh sửa thêm hay không. 

Lắng nghe âm nhạc phát ra từ loa máy tính. Màn hình điện thoại sáng lên mỗi khi có tin nhắn mới đến, mỗi lần đó đều khiến cô như hồi hộp chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.

Ahyeon: "Không dám đâu."

 "Khi nào em rảnh? Chị muốn trả ơn em chuyện hôm trước."

"Chỉ là chuyện em nên làm thôi mà. Chị không cần phải mất công như vậy."

Ruka háo hức: "Mất công gì chứ. Buổi tối tám giờ thứ bảy tuần này thì sao? Chị mới được bạn giới thiệu một nhà hàng rất ngon. Chị muốn mời em dùng bữa."

Nghĩ ngợi, Ruka nhắn tiếp: "Nhà em ở đâu? Chị sẽ tới đón."

"Không cần phiền chị vậy đâu, gửi em địa chỉ quán, em sẽ tự đến đó."

Ruka cảm thấy một chút thất vọng. Cô đã mong muốn có cơ hội được đón Ahyeon và trò chuyện cùng cô trong một không gian thoải mái hơn, nhưng Ahyeon lại từ chối một cách khách sáo như vậy. Cô hiểu rằng có những khoảng cách cần phải xóa bỏ và Ahyeon có quyền lựa chọn cách tiếp cận mà nàng cảm thấy thoải mái nhất.

"Được rồi, đến đúng giờ nhé. Chị sẽ chờ em!"

"Vâng."

"Ngủ sớm nhé. Chúc em ngủ ngon."

"Chị cũng vậy. Chúc chị ngủ ngon."

Ruka vui vẻ tắt điện thoại, vừa đánh răng vừa ngâm nga, phiêu vào bài hát yêu thích. Cô không thể giấu được sự phấn khích trong lòng. Cuối cùng cô đã có cơ hội sắp được gặp riêng Ahyeon trực tiếp, tìm hiểu nhiều hơn về người con gái mà cô đã quan tâm và muốn làm bạn từ lâu.

---

Thứ bảy, tiểu tuyết.

Ruka thường dậy muộn, nhưng hôm nay dường như cô có một động lực đặc biệt. Ánh nắng ló dần qua rèm cửa sổ, khiến cô không thể tiếp tục giấc ngủ. Cô xoay người lật chiếc điện thoại trên bàn gỗ, chỉ mới sáu giờ ba mươi, nhận ra rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.

Trong khi đó, Ahyeon, vẫn dậy sớm như mọi ngày. Ahyeon là một người coi trọng sức khỏe, nàng thường xuyên vận động mỗi khi có thời gian trống. Ahyeon chạy bộ trên con đương ven sông. Hai bên đường là những hàng cây trơ trụi lá, cành cây phủ lớp sương giá lấp lánh như những viên pha lê. Tiếng chim chóc ít ỏi nhưng vang lên trong không gian yên tĩnh, hòa cùng hít thở của Ahyeon. Ahyeon thường chạy qua một chiếc cầu gỗ nhỏ, nơi nàng hay dừng lại và ngắm nhìn dòng sông. Nước sông chảy chậm rãi, bề mặt đôi khi bị đóng băng, tạo nên những hoa văn tự nhiên. 

Đi ngang qua một công viên nhỏ, có vài người già đang tập thể dục và những người trẻ tuổi khác cũng đang chạy bộ giống như nàng. Mọi người đều quấn mình trong những chiếc áo ấm, khăn len và mũ.

Đây là nơi Ahyeon có thể thả lỏng tâm trí, lấy lại phần năng lượng đã mất trước khi bắt đầu một ngày mới bận rộn. Vào mùa đông, như thể mọi thứ đều chậm lại để nàng có thể tận hưởng thế giới riêng một cách trọn vẹn.

Ahyeon quay về nhà, chuẩn bị cho buổi học sáng nay. 

Tiết học trôi nhanh chống đã đến giữa trưa. Ahyeon về thẳng nhà, hôm nay tiệm hoa đóng cửa nên không có gì phải vội vàng. Tiệm hoa chỉ đóng cửa vào hôm chủ nhật nhưng chị Ye Jin nhắn tin lên nhóm rằng con trai chị đang bị sốt.

Trở về nhà, nàng dành chút thời gian để tự nấu ăn, thư giãn, đọc vài trang sách trước khi chuẩn bị cho buổi hẹn. Ahyeon chọn một chiếc áo len màu xanh nhạt và chiếc váy dài trang nhã. Dù cảm thấy hơi hồi hộp, nàng vẫn quyết định tự mình đi đến nhà hàng, như đã hứa với Ruka.

Ruka gửi địa chỉ nhà hàng ấy cho Ahyeon. Ruka đã đặt bàn và lựa chọn một góc ngồi yên tĩnh. 

Đang lái xe trên con đường có tiếng về mật độ giao thông tại Seoul, một tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra phía trước. Cảnh sát đã phong tỏa một phần đường để giải quyết vụ tai nạn, làm cho lưu thông xe cộ trở nên ùn tắc nặng nề. Cô cố gắng tìm đường khác nhưng mọi con đường đều bị kẹt xe.

Lúc này, Ruka bỗng nhận ra kim xăng đã gần chạm mức đỏ. Cô thầm trách mắng bản thân vì đã quên kiểm tra trước khi rời nhà. Trong lòng bất lực, cô cắn môi dưới, đánh nhẹ vào vô lăng, nhìn quanh tìm kiếm xem có trạm xăng gần đây không. Sau vài phút lái xe, Ruka may mắn tìm thấy một trạm xăng nhỏ bên đường. Nhưng khi đến gần, trạm xăng này dán bảng đang trong quá trình sửa chữa và tạm ngừng hoạt động.

Không còn lựa chọn nào khác, Ruka đánh lái rời đi, hy vọng sẽ tìm thấy một trạm xăng khác. Cuối cùng, sau một quãng đường dài hơn dự định, cô cũng tìm thấy một trạm xăng mở cửa. Đổ đầy bình xăng, Ruka lại lên đường, nhưng bây giờ cô đã muộn hơn so với giờ hẹn.

Ruka nối máy đến Ahyeon, chỉ ba hồi chuông, Ahyeon đã nhấc máy.

"Alo."

"Ahyeon à, chị xin lỗi em nhiều lắm." Ruka nói ngay, cô rất xấu hổ. "Để em phải đợi chị lâu như vậy."

"Không sao đâu." Trong tông giọng Ahyeon chẳng có lấy một tia khó chịu. "Em mới đến cách đây một lát thôi."

Ruka chùng vai xuống, nhẹ nhõm một chút khi nghe Ahyeon bày tỏ sự thông cảm. Cô giải thích về tai nạn giao thông và vấn đề với trạm xăng.

"Chị thật sự xin lỗi về mọi chuyện." 

"Không có gì phải xin lỗi cả." Ahyeon nhấn mạnh. "Em sẽ đợi chị đến."

"Chị đến ngay."

Chiếc đồng hồ trên bảng điều khiển hiện thị 21:45, Ruka thở dài nặng nề, nhấn ga tăng tốc để đến nhà hàng nhanh nhất có thể. Lo lắng Ahyeon có thể đã bỏ đi vì đợi quá lâu. 

Lần đầu tiên mà đã để người ta chờ gần hai tiếng.

Ruka vội vã mở cửa và bước vào, trái ngược với bộ dáng hấp tấp của cô, nơi đây vô cùng tĩnh lặng.

Nhanh chống đến quầy xác nhận với lễ tân.

"Xin chào quý khách. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

"Tôi đến dùng bữa với một người bạn. Tôi đặt bàn dưới tên Kawai Ruka."

 "Vâng, xin chờ một chút." Chàng trai gõ nhanh trên bàn phím máy tính và xác nhận đặt bàn của cô.

 "Bàn của quý khách đã sẵn sàng. Cô Jung đang ngồi chờ quý khách ở bên trong."

Một nữ phục vụ tiến tới.

"Xin quý khách đi theo tôi."

Ruka đi theo người phục vụ dọc theo lối đi của nhà hàng. Cô nhìn quanh, ngắm nhìn những bức tranh trang trí tường, những bộ bàn ghế gỗ sang trọng và đèn lồng nhung mềm mại. 

Ahyeon ngồi ở một góc, vẻ mặt điềm tĩnh, ngắm nhìn ra cửa sổ và cười nhẹ khi thấy Ruka bước vào.

"Xin lỗi về sự cố trước đó. Chị đã cố gắng tới nhanh nhất có thể." Ruka thở phào, vừa bước đến vừa xin lỗi. Cô ngồi xuống đối diện với Ahyeon, cảm thấy có lỗi tột độ khi để Ahyeon đã chờ mình.

"Không sao cả. Chị đừng xin lỗi em mãi thế." 

Ruka vén một bên tóc ra sau tai, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở gồm áo quây màu trắng và áo vest đen lửng, quần âu cùng giày cao gót màu đen.

 Nhân viên phục vụ lại tiếp cận bàn của họ với sự chu đáo và lịch sự.

"Xin chào quý khách. Chúng tôi có thể giúp gì cho hai vị hôm nay?" 

Ruka lật quyển thực đơn, xem xét: "Chúng tôi muốn đặt món theo đề xuất của nhà hàng."

Người phục vụ ghi chép lại và hứa sẽ mang đến những món ăn ngon nhất cho họ. 

"Chị nghĩ đồ ăn ở đây rất ngon," Ruka nhận xét, ánh mắt lướt qua không gian trang trọng của nhà hàng.

Ahyeon gật đầu đồng ý. "Nơi này rất đẹp."

Ít lâu sau, người phục vụ đẩy một xe đầy món ăn quay lại bàn của họ. Anh ta đặt từng đĩa một trước mỗi người

"Đây là món chính của chúng tôi hôm nay." Anh ta giới thiệu. "Món này là một trong những món đặc sắc của nhà hàng, hy vọng quý khách sẽ thích."

Ruka và Ahyeon trao đổi ánh nhìn, rồi cùng nhau cảm nhận món thịt bò nướng mềm mại, thấm đều vị sốt hành tây thơm ngon. Bên cạnh đó là món cá hồi nướng giòn, phủ lớp sốt chanh dây đầy hương vị tươi mới. Cả hai món ăn được trình bày tinh tế làm nổi bật hương vị và nguyên liệu.

"Món này thật sự ngon." Ruka dùng nĩa thử một chút thịt bò. "Ngày hôm nay của em thế nào?" Ruka hỏi, vớ một đề tài để cả hai có thể nói chuyện với nhau.

"Không có gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường ở trường. Còn chị thì sao?"

"Cũng vậy, chỉ là một ngày bình thường nhưng có chút xui xẻo." Ruka cười.

Hai người tiếp tục ăn và nói chuyện. 

Từng ngẫu nhiên gặp nhau nhiều lần. Giờ đây cả hai đang cố gắng để mở rộng mối quan hệ để trở thành bạn bè.

Ruka chia sẻ về cuộc hành trình trong nghệ thuật, những bước tiến và những thất bại mà cô đã trải qua. 

"Lúc nào cũng nản lòng, nhưng mỗi khi nhìn lại những tác phẩm mình đã tạo ra, chị lại cảm thấy hết sức đáng tự hào, nó vực dậy chị để tiếp tục."

"Đam mê vẫn là quan trọng nhất. Từ khi còn nhỏ, em đã luôn có một sự hấp dẫn với các công trình kiến trúc lớn. Em thường ngồi mơ ước trước những bức tranh và mô hình. Đó là lý do tại sao em quyết định theo đuổi kiến trúc."

Ruka ngạc nhiên khi Ahyeon kể về niềm đam mê dành cho kiến trúc và sự đắm say của nàng vào từng chi tiết thiết kế. 

"Có lúc nào em nghĩ mình sẽ thay đổi ý định không?" Ruka hỏi, hiếu kỳ muốn biết sự kiên trì của Ahyeon.

Ahyeon ngừng một chút, cân nhắc trước khi đáp. 

"Không bao giờ. Kiến trúc không chỉ là nghề nghiệp mà còn là một phần của bản thân em."

Cả hai tiếp tục thảo luận về những dự án và mơ ước trong tương lai. Ruka chia sẻ về những ý tưởng và dự định trong nghệ thuật mà cô đang phấn đấu hoàn thiện, trong khi Ahyeon khám phá sự hài hòa giữa các phong cách kiến trúc và sự sáng tạo không ngừng.

"Chúng ta có nhiều điểm chung đấy. Dù là nghệ thuật hay kiến trúc, chúng ta đều đam mê sự sáng tạo và luôn nỗ lực để tỏa sáng."

Ahyeon gật đầu đồng ý, ánh mắt long lanh. "Nhờ chị mà em có thể học hỏi nhiều thứ."

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, không khí lạnh buốt nhưng không làm mất đi sự ấm áp của buổi tối nay. 

"Hôm nay em cảm thấy thế nào?" 

"Cảm thấy rất tốt. Cảm ơn chị đã mời em ăn tối."

Ruka lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra, 23:03. 

"Chị đưa em về nhé? Chị không an tâm để em đi một mình."

"Không cần đâu ạ. Em tự về được rồi."

"Chị thật sự rất muốn đưa em về." Cô đứng trước mặt Ahyeon, nài nỉ.

Ahyeon vừa định lắc đầu, nhưng nhìn vào ánh mắt cún con của Ruka, nàng cuối cùng cũng đồng ý. 

Ruka mở cửa ghế phụ cho Ahyeon. Ahyeon bật cười nhìn Ruka, cảm thấy sự trẻ con và tinh nghịch trong cách đối xử của người chị này.

Ruka đóng cửa khi Ahyeon đã ngồi vào xe, rồi tự mình sang bên người lái. Trong lúc cô lái xe, không gian giữa họ không còn cứng nhắc như trước nữa, mà thay vào đó đã gần gũi và thoải mái hơn.

Ruka nhấn chọn một bản nhạc cổ điển. Ahyeon ngạc nhiên vì Ruka chọn bản Nocturne của Chopin, cụ thể là Nocturne Op. 9, No. 2. Nàng rất thích bản này, nàng có thể nghe cả lúc vui lẫn buồn, nhưng nếu nghe lúc buồn thì không thể khóc được, chẳng rõ nguyên nhân vì sao, có lẽ nó giống một lời an ủi, hay một cái ôm.

Âm nhạc nhẹ nhàng của bản Nocturne lan rộng hết không gian trong xe. Ahyeon ngả đầu về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài và thấy những dòng đèn vàng ươm. Nàng đặt tay lên cửa sổ và cảm nhận làn gió nhẹ thoáng qua ngón tay. 

Một thời gian ngắn sau khi bản nhạc kết thúc, Ruka hỏi.

"Em hay ngồi đờ đẫn như vậy sao?"

Ahyeon phụt cười.

"Đúng vậy. Đã có rất nhiều người nói điều đó. Thật ra em chỉ ngồi thôi, không nghĩ gì cả. Nếu làm vậy em sẽ cảm thấy bớt mệt mỏi hơn."

Trong suốt khoảng thời gian học cấp ba, Ahyeon thường xuyên bị bạn bè chọc ghẹo: "Ahyeon lại ngơ ra nữa rồi kìa." vì nàng là một cô bé ít biểu lộ cảm xúc, ít nói và ít hoạt động.

Thật là một người kỳ lạ.

"Em cũng thích nhạc cổ điển?"

"Vâng. Em nghe từ cấp hai, lúc học bài, lúc ngồi nhìn trời đất."

Chiếc xe rẽ vào con đường dẫn về nhà của Ahyeon, hai người cảm thấy như thời gian dường như dừng lại một chút. Căn hộ của Ahyeon nằm ở tầng trên, khi xe dừng lại, Ahyeon cầm túi xách và mở cửa. Ahyeon bước xuống xe, cô giữ cửa, mỉm cười với Ruka.

"Cảm ơn đã đưa em về. Chúc chị một buổi tối vui vẻ."

"Được rồi."

Ruka cũng mở cửa bước xuống xe, đứng dựa vào xe nhìn theo Ahyeon. Mắt cô dõi theo Ahyeon cho đến khi cánh cửa tự động đóng lại, cô mới chậm rãi quay đầu bước vào xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro