Chương 1: Đấu La Đại Lục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Thục - hay còn gọi Thiên Phủ Chi Quốc. Nổi danh nhất nơi đây chính là Đường Môn.

Đường Môn là một nơi thần bí, rất nhiều người chỉ biết đó là một địa điểm giữa sườn núi, mà đỉnh núi nơi Đường Môn toạ lạc lại có một cái tên khiến người khác vừa nghe đã kinh hồn khiếp đảm - Quỷ Kiến Sầu.

Một thanh niên áo xám đang đứng trên đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu, gió núi mãnh liệt không làm cho thân thể hắn di động một chút nào. Trên ngực áo hắn có một chữ Đường lớn, có thể nhận ra, hắn đến từ Đường Môn, áo xám cho thấy hắn là đệ tử ngoại môn của Đường Môn.

Hắn năm nay 29 tuổi, sinh ra không lâu thì vào Đường Môn, trong ngoại môn đứng thứ ba, cho nên các đệ tử ngoại môn đều gọi hắn 1 tiếng Tam Thiếu, đến chỗ đệ tử nội môn thì biến thành Đường Tam.

Đường Môn từ khi thành lập thì bắt đầu chia làm 2 môn nội ngoại, đệ tử ngoại môn đều là đệ tử khác họ hoặc người được Đường Môn ban cho họ Đường, còn nội môn là đệ tử trực hệ trong gia tộc.

Lúc này vẻ mặt Đường Tam rất phong phú, lúc khóc, lúc cười, nhưng dù thế nào cũng không thể che dấu sự hưng phấn phát ra từ nội tâm.

Hai mươi chín năm, hai mươi chín năm trước hắn được trưởng lão của ngoại môn là Đường Lam thái gia nhặt về Đường Môn lúc còn nằm trong tã. Đường Môn chính là nhà hắn, Ám Khí Đường Môn là tất cả của hắn.

Đột nhiên, sắc mặt Đường Tam chợt biến đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, mang chút khổ tâm mà tự nhủ:

"Cái gì phải tới, cuối cùng sẽ tới"

Mười bảy đạo thân ảnh màu trắng tựa như ánh sao toát ra từ sườn núi bay hướng đến đỉnh núi. Chủ nhân của mười bảy đạo thân ảnh này nhỏ nhất cũng ngoài 50 tuổi, mỗi người thần sắc ngưng trọng. Họ mặc y phục màu trắng chứng tỏ là người nội môn, mà chữ Đường màu vàng trước ngực tượng trưng cho thân phận trưởng lão của Đường Môn.

Trưởng lão đường của nội môn Đường Môn kể cả Chưởng Môn là Đường Đại tiên sinh thì có tất cả mười bảy vị, lúc này lên núi cũng là mười bảy vị. Trước đây cho dù là võ lâm đại hội thì cũng không thể kinh động toàn bộ các vị trưởng lão như vậy, phải biết rằng vị trưởng lão lớn tuổi nhất đã hơn 120 tuổi.

Tu vi của các vị trưởng lão Đường Môn không ai không đạt tới cực cảnh, chỉ trong chớp mắt họ đã đến đỉnh núi.

Đệ tử ngoại môn nhìn thấy trưởng lão nội môn chỉ có thể quỳ xuống nghênh đón, nhưng lúc này, Đường Tam bất động, chỉ lẳng lặng nhìn các vị trưởng lão với sắc mặt ngưng trọng đi tới trước mặt mình, chặn lại tất cả đường đi, mà sau lưng hắn, là Quỷ Kiến Sầu.

Buông xuống ba đoá Phật Nộ Đường Liên, Đường Tam cúi đầu, ánh mắt lưu luyến, khoé miệng toát ra một nụ cười vui mừng, dù sao thì hắn cũng đã thành công, cố gắng 20 năm, rốt cuộc hắn đã chế tạo thành công ám khí đỉnh phong của Đường Môn, cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Giờ phút này, Đường Tam cảm thấy tất cả đều đã không còn quan trọng, vi phạm môn quy, sống hay là chết, tất cả đều theo 3 đoá Đường Liên đang nở rộ này mà kết thúc, Phật Nộ Đường Liên - loại ám khí bá đạo nhất thế gian được tạo ra bởi chính tay mình, còn gì có thể làm Đường Tam hưng phấn hơn được nữa?

"Ta biết, lén vào nội môn, học trộm tuyệt học của bổn môn là tội không thể tha thứ, môn quy bất dung. Nhưng Đường Tam ta có thể hướng lên trời mà thề, tuyệt không đem một điểm nào tiết lộ ra ngoài. Ta nói điều này cũng không phải hy vọng được các vị trưởng lão khoan dung, mà chỉ muốn nói, Đường Tam chưa bao giờ quên nguồn cội. Trước kia không, sau này cũng không."

Đường Tam lúc này rất tỉnh táo, có lẽ đây là lúc hắn tỉnh táo nhất trong đời. Nhìn về đại viện cổ xưa của Đường Môn trên sườn núi, cảm thụ không khí thuộc về Đường Môn, mắt Đường Tam ươn ướt. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện hắn đã nghĩ hắn vì Đường Môn mà sinh, thế nên lúc này cũng nên vì điều mà chính mình theo đuổi, vì Đường Môn, mà đi.

Các trưởng lão đều không nói gì, họ lúc này còn chưa thể tỉnh táo sau khi chứng kiến Phật Nộ Đường Liên xuất hiện. Sau hai trăm năm, Phật Nộ Đường Liên lại xuất hiện trong tay một tên đệ tử ngoại môn, điều này có ý nghĩa gì? Tuyệt thế ám khí mà ngay cả người của chính Đường Môn cũng không thể ngăn cản, tượng trưng cho thời kỳ đỉnh phong của Đường Môn đã tới.

Các trưởng lão cúi đầu không nói, Đường Tam thản nhiên cười:

"Hết thảy mọi thứ Đường Tam có là Đường Môn ban cho, dù là sinh mệnh hay là năng lực. Cho nên, Đường Tam sống là người của Đường Môn, chết là quỷ của Đường Môn. Ta biết các vị trưởng lão sẽ không cho phép thi thể của một đệ tử ngoại môn đã vi phạm môn quy ở lại Đường Môn, đã như vậy, hãy để xương cốt ta hoà vào thiên nhiên Ba Thục đi."

Thanh âm bình tĩnh thậm chí có chút hưng phấn của Đường Tam rốt cuộc làm các vị trưởng lão bừng tỉnh, lúc này ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy một tầng khí lưu màu kem trong nháy mắt từ trên người hắn toả ra.

"Huyền Thiên Bảo Lục! Ngay cả nội công tối cao của bổn môn Huyền Thiên Bảo Lục ngươi cũng học rồi?" - Đường Đại tiên sinh thất thanh nói.

Oanh! Một tiếng nổ vang lên, lúc các vị trưởng lão đồng loạt lùi về sau phòng bất trắc họ cũng đồng thời nhìn thấy Đường Tam trần trụi toàn thân.

"Trần trụi mà đến, trần trụi mà đi, Phật Nộ Đường Liên xem như lễ vật cuối cùng Đường Tam lưu lại cho bổn môn. Bây giờ ngoại trừ con người ta ra, ta không mang đi bất cứ vật gì của Đường Môn, tất cả bí tịch ta trộm được đều nằm trong khối gạch đầu tiên dưới cửa phòng. Đường Tam đem tất cả trả lại cho Đường Môn."

"Ha ha ha ha ha ha ha..."

Đường Tam ngửa mặt lên trời cười lớn, bước nhanh về phía sau, lúc này các vị trưởng lão chợt phát hiện nhưng không ai kịp ngăn cản hắn, thân thể hắn được bao phủ trong luồng ánh sáng trắng, như tia chớp phóng về Quỷ Kiến Sầu, thân hình cao lớn bay vút lên, bay về phía mây mù giữa không trung.

"Chờ một chút!"

Đường Đại tiên sinh rốt cuộc cũng phản ứng, nhưng đã chậm. Mây mù dày đặc mang theo khí ẩm che khuất ánh mặt trời đã mang đi Đường Tam, người đã đem cả đời cống hiến cho Đường Môn và ám khí.

Thời gian dường như dừng lại, Đường Đại tiên sinh run rẩy nâng ba đoá Đường Liên trước mặt lên, mắt đã ươn ướt.

"Đường Tam ơi Đường Tam, sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Ngươi đã gây cho chúng ta biết bao kinh ngạc..."

"Đại ca!" - Nhị trưởng lão tiến lên một bước - "Cần gì phải thương xót phản đồ này?"

Ánh mắt Đường Đại tiên sinh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, toàn thân bạo phát khí lạnh, trừng mắt nhìn Nhị trưởng lão:

"Ngươi nói ai là phản đồ? Ngươi đã gặp qua phản đồ nào sau khi đoạt được bí tịch tối cao của bổn môn còn không trốn? Ngươi đã gặp qua phản đồ nào dùng cái chết để chứng minh? Ngươi đã gặp qua phản đồ nào mang ám khí tuyệt thế đủ để tiêu diệt tất cả cao thủ của Đường Môn nhưng lại lấy đó làm lễ vật cuối cùng dâng cho Đường Môn? Đường Tam không phải phản đồ, hắn là thiên tài xuất sắc nhất bổn môn trong hai trăm năm qua."

Nhị trưởng lão ngẩn ngơ:

"Nhưng mà, hắn học trộm..."

Đường Đại tiên sinh chợt cắt đứt:

"Nếu ngươi cũng có thể làm ra Phật Nộ Đường Liên, ngươi trộm cái gì ta cũng bất kể. Ngươi sai, ta cũng sai rồi, một khắc trước, chúng ta đã trơ mắt nhìn cơ hội làm cho Đường Môn một lần nữa huy hoàng trôi đi."

Các vị trưởng lão khác tiến tới với thần sắc phức tạp, có nghi hoặc, có thương cảm, có thở dài, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếc nuối.

"Các ngươi không cần nói gì cả, truyền lệnh ta, lệnh cho toàn thể đệ tử bổn môn cùng hành động, tìm Đường Tam dưới Quỷ Kiến Sầu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đồng thời, từ nay, Đường Tam tấn thăng làm đệ tử nội môn, nếu hắn còn sống sẽ là người duy nhất kế thừa ngôi vị chưởng môn của ta.

"Rõ, chưởng môn. "

Các vị trưởng lão đồng thời khom người tuân mệnh.

Nếu Đường Tam lúc này còn ở trên vách núi, nghe được lời Đường Đại tiên sinh nói, cho dù chết hắn cũng nhất định rất vui mừng, cố gắng của hắn cuối cùng cũng không uổng phí. Nhưng tất cả đều đã muộn.

Quỷ Kiến Sầu, nơi một tảng đá rơi cũng phải mất hơn mười chín giây, tựa như mười tám tầng địa ngục, nào có thể cho phép một người rơi từ mây mù còn sống mà về? Đường Tam đi, hắn vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, nhưng vận mệnh lại một lần nữa bắt đầu.

Đấu La Đại Lục, đế quốc Thiên Đẩu, thành Nặc Đinh, thôn Thánh Hồn.

Thôn Thánh Hồn, nếu chỉ nghe tên thì tuyệt đối là cái tên khiến người khác kinh ngạc, nhưng thật ra đây chỉ là một thôn nhỏ ở phía nam thành Nặc Đinh có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ có tên Thánh Hồn là bởi trong truyền thuyết, trăm năm trước đây, nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến cấp bậc hồn thánh. Đây chính là niềm kiêu hãnh của thôn Thánh Hồn.

Bên ngoài thôn là nơi trồng trọt rộng rãi, lương thực thực phẩm sản xuất được đều cung cấp cho thành Nặc Đinh. Thành Nặc Đinh mặc dù không lớn nhưng lại gần biên giới, là một trong những nơi thương nhân 2 nước giao dịch, bởi vậy mà thành khá phồn vinh, cuộc sống của người dân các thôn trang xung quanh cũng theo đó mà khá giả hơn nhiều.

Tờ mờ sáng, một mảng sắc trắng nhàn nhạt mọc lên từ xa xa phía đông, trên một ngọn núi nhỏ cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài thôn Thánh Hồn có một thân ảnh nhỏ gầy. Đó là một đứa bé khoảng 5-6 tuổi, vì thường xuyên phơi nắng mà có làn da màu nâu khoẻ mạnh, mắc đen sắc nhìn qua rất lanh lợi, quần áo đơn giản mà sạch sẽ.

Đối với một đứa bé mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này không phải chuyện dễ dàng, nhưng kỳ lạ, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt không đỏ, thở không gấp, bộ dạng rất thoải mái.

Bé trai ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.

Đột nhiên mắt hắn mở to, xa xa phía chân trời, trong ánh bình minh phảng phất hiện lên một tia khí tím nhàn nhạt, nếu không có thị lực kinh người cùng chuyên chú thì khó mà phát hiện.

Khí tím xuất hiện khiến bé trai tập trung hoàn toàn tinh thần, thậm chí không hề thở ra, chỉ từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía tia khí tím lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian khí tím xuất hiện không dài, khi ánh mặt trời từ từ dâng cao thì khí tím đã hoàn toàn biến mất.

Bé trai lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt, thở ra một hơi dài trọc khí trong cơ thể. Một luồng khí trắng từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh toạ hồi lâu bé trai mới lại mở mắt, tròng mắt loé lên một tầng ánh tím nhàn nhạt, tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm.

Chán nản thở dài, với vẻ mặt bất đắc dĩ không nên xuất hiện ở độ tuổi này, bé trai lắc đầu, lầm bầm nói:

"Vẫn không được, Huyền Thiên Công vẫn không cách nào đột phá bình cảnh nhất trọng. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào "tử khí đông lai" (khí tím đến từ phía Đông) vào sáng sớm mới có thể tu luyện thì vẫn đang tiến bộ. Nhưng Huyền Thiên Công thì vẫn không thể đột phá bình cảnh, như vậy Huyền Ngọc Thủ cũng không cách nào tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, khi nhất trọng đột phá đến nhị trọng cũng không gặp phải tình huống như thế này. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì thế giới này không giống với thế giới trước kia?"

Đến thế giới này đã hơn năm năm, đứa bé này chính là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn nhảy vực chứng minh trong sạch. Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp thì cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.

Từ lúc được sinh ra, phải gần một năm sau Đường Tam mới học được ngôn ngữ của thế giới này. Hắn còn nhớ rất rõ khi đó, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt nhìn xem, nhưng lại nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang tan nát cõi lòng mà kêu khóc. Khi hắn học xong ngôn ngữ của thế giới này rồi nhớ lại thì cũng chỉ có thể nhớ nam nhân kia dường như kêu lên:

"Tam muội, đừng bỏ ta."

Mà nam nhân kia, chính là cha hắn - Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.

Không biết là ý trời, hay là nhân duyên trùng hợp, vì tưởng niệm thê tử đã mất, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên, thần kỳ sao vẫn là Đường Tam.

Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên đem cái tên này ra giễu cợt hắn, nhưng trong lòng Đường Tam lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tên này ở thế giới kia hắn cũng đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ này.

Đi tới thế giới này, bắt đầu là giật mình, sợ hãi, sau thì hưng phấn, đến bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn nghĩ, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Tâm nguyện lớn nhất của kiếp trước có lẽ có thể thực hiện được trong kiếp này.

Tuy trần trụi đi tới thế giới này nhưng Đường Tam lại may mắn giữ được trí nhớ. Thân là đệ tử ngoại môn xuất sắc của Đường Môn, phương pháp chế tạo các loại cơ quan ám khí toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi bí tịch nội môn của Đường Môn, trong quá trình học tập, bí tịch nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đã được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng nhờ vào đó mà tái hiện một Đường Môn huy hoàng ở thế giới này.

"Cần phải trở về."

Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò hướng dưới chân núi mà chạy. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn, mỗi bước hắn bước ra cũng có thể gần một trượng, những hố đất không bằng phẳng trên mặt đất căn bản không có ảnh hưởng gì đối với hắn, dễ dàng né tránh, trong lúc đó tốc độ so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.

Tinh túy của Đường Môn là gì? Là ám khí, độc dược cùng khinh công. Khác biệt lớn nhất giữa nội môn và ngoại môn chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn chú trọng cơ quan, còn nội môn chú trọng thủ pháp. Độc dược bình thường chỉ có ngoại môn mới dùng, đệ tử ám khí đích truyền nội môn rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro