Chương 5: Phế vũ hồn và tiên thiên mãn hồn lực (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Kiệt Khắc đối với Đường Tam rất kiên nhẫn, trong lòng lão Đường Tam là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong thôn này. Thật khó tưởng tượng, một người cha như vậy sao lại có một người con như thế này.

"Đại hồn sư là danh hiệu của cấp bậc hồn sư. Hồn sư là nghề cao quý nhất trên cả đại lục, họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng dù là loại hồn sư nào, cấp bậc đều theo cùng một loại danh hiệu tiến hành xếp thứ tự.

Hồn sư đều có vũ hồn của mình, dựa vào sự mạnh yếu của hồn lực mà chia thành 10 danh hiệu lớn. Mỗi danh hiệu lại chia làm 10 cấp. Ban đầu khi mới nhập môn gọi là Hồn Sĩ, chỉ cần vũ hồn tỉnh giấc thì đều là Hồn Sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt cấp 11 thì sẽ đạt tới danh xưng kế tiếp, chính là Hồn Sư. Đại hồn sư đứng thứ ba trong dãy danh hiệu. Đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể là như vậy đó.

Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La, Phong hào Đấu La. Tên gọi Đấu La Đại Lục của chúng ta bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cấp chín trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, họ chính là những sự tồn tại vô địch."

Trong mắt lão ánh lên những tia kiêu ngạo:

"Như thôn Thánh Hồn của chúng ta trăm năm trước từng xuất hiện một vị Hồn thánh cấp tám, trong toàn bộ thành Nặc Đinh, thậm chí hành tỉnh Pháp Tư Nặc cũng cực kỳ hiếm có."

Đường Hạo ở bên cạnh bĩu môi nói:

"Lão Kiệt Khắc, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi."

Tựa như bị chạm vào vảy ngược, lão Kiệt Khắc tức giận:

"Cái gì mà truyền thuyết, truyền thuyết cũng là từ sự thực mà ra. Đường Hạo, ngươi đến thôn đã sáu năm rồi, hẳn là phải rõ địa vị của vị Hồn Thánh kia trong lòng chúng ta. Còn để ta nghe được ngươi vũ nhục Hồn Thánh đại nhân một lần nữa, ta lập tức đuổi ngươi rời khỏi thôn. Nếu không phải vì nể mặt Tiểu Tam, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến cái ổ chó này của ngươi sao?"

Đường Hạo lại không hề tức giận, vẫn gõ gõ vào chiếc nông cụ trong tay như cũ, hệt như chẳng nghe thấy lời của Kiệt Khắc vậy.

Kiệt Khắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó mới quay sang nói với Đường Tam:

"Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng có giống như cha ngươi, tinh thần sa sút thế này, được rồi, ta đi trước đây, ba ngày sau sẽ tới đón ngươi."

Nói xong, lão Kiệt Khắc tức giận rời khỏi lò rèn.

"Ba."

Đường Tam kêu lên một tiếng thất thanh.

"Gì?"

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lại, Đường Tam nhìn thấy hàn ý trong mắt phụ thân, hắn không thể không nuốt lại những lời vừa định nói, cúi đầu trở về phòng, tiếp tục luyện tập đánh cho đủ một vạn lần.

Màn đêm phủ xuống, ăn xong cơm tối, Đường Hạo lau miệng, theo thói quen đi ra ngoài, đối với hắn mà nói chuyện đi ra ngoài uống rượu đã trở thành thông lệ. Mà rượu hắn uống chính là loại rượu rẻ tiền nhất.

"Ba, chờ một chút."

Đường Tam không kịp thu dọn chén đũa, vội vàng gọi Đường Hạo lại.

"Làm gì hả?"

Đường Hạo trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù Đường Hạo chưa bao giờ đánh Đường Tam, nhưng không biết tại sao, Đường Tam trời sinh đối với cha có chút sợ hãi. Đối với người sống qua hai kiếp như hắn, loại cảm giác này cũng vô pháp thay đổi.

"Cái thứ đó, con rèn một vạn lần xong rồi!". Đường Tam nói.

"Ồ!"

Ánh sáng trong mắt Đường Hạo tựa như sáng thêm mấy phần:

"Cầm đến ta xem xem!"

"Vâng!"

Đường Tam vội vã chạy về phòng mình, rất nhanh đã bê một khối sắt ra.

Khối sắt toàn thân đen thui, mặc dù không ra hình thù gì, nhưng nhìn qua mỗi một mặt đều bóng loáng, ẩn hiện sắc đen. Khối sắt ước chừng bằng một phần bốn khối sắt đầu tiên. Đường Tam vận Huyền Thiên Công cầm nó mới không cảm thấy cố sức.

Đường Hạo cầm lấy khối sắt, đặt ở trước mắt mình, cẩn thận quan sát:

"Bây giờ ngươi đã hiểu rõ lời ta nói rồi chứ?"

Đường Tam gật đầu:

"Bách luyện thành cương, phẩm chất của kim loại này có kém nhưng trải qua tôi luyện không ngừng thì sẽ biến thành ưu chất. Ba, người là muốn nói cho ta biết đạo lý này phải không?"

Đường Hạo phát hiện, những ngày này con trai đã không ít lần khiến mình kinh ngạc, ông đưa khối thiết cho con, rồi nói:

"Vậy ngươi tiếp tục đi, đợi ngươi đem nó luyện thành còn nắm tay ta sẽ tới xem."

Nói xong, ông xoay người ra ngoài.

Theo lời ông nói ban đầu, quai búa một vạn lần thì sẽ dạy Đường Tam cách tôi luyện, nhưng bây giờ hắn dường như đã nuốt lời. Có điều Đường Tam cũng chẳng để ý, hắn chỉ là nghĩ tới những lời Đường Hạo vừa nói.

"Lớn bằng nắm tay?"

Khối sắt lớn như vậy, thật sự có thể tôi luyện trở thành nhỏ bằng nắm tay sao? Mặc dù thể tích chỉ còn có một phần tư so với ban đầu, nhưng Đường Tam lại rất rõ ràng, theo sự tôi rèn không ngừng, mật độ sắt trong khối sắt này sẽ càng lúc càng lớn, thể tích muốn thu nhỏ lại cũng càng thêm khó khăn. Muốn đem nó tôi luyện đến mức chỉ còn nắm tay lớn nhỏ cũng không phải chỉ quai búa vạn lần là có thể làm được.

Bách luyện thành cương, vậy vạn luyện sẽ thành cái gì? Đường Tam trong mắt lóe lên một tia sáng, chân vừa khẽ động người đã đi vào trong phòng. Rất nhanh sau đó tiếng đinh đinh đang đang từ lò rèn lại vang lên.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, theo thường lệ Đường Tam sáng sớm vẫn lên trên đỉnh núi làm công việc của mình, về đến nhà, ngoại trừ việc nấu cơm thì thời gian còn lại dùng cho việc luyện khối sắt. Khối sắt cũng có thể tính là cứng cáp. Tốc độ quai búa ngày càng tăng. Huyền thiên công trợ giúp hắn rất nhanh khôi phục thể lực, duy trì không ngừng quá trình rèn luyện này.

"Tiểu Tam, gia gia đến đón ngươi đây."

Lão Kiệt Khắc đi đến lò rèn. Có thể vì khó chịu đối với Đường Hạo, lão thậm chí không đi vào mà đứng ở bên ngoài gọi Đường Tam.

Đường Tam nhìn thoáng qua phụ thân hắn vừa mới ăn xong điểm tâm. Đường Hạo lãnh đạm nói:

"Đi đi, đừng chậm trễ nấu cơm trưa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro