Chương 4 + 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~~~~~~~~~~~~~~~~•~~~~~~~~~~~~~~~~

Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.

Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khu trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.

Đó là một hài tử chỉ 5, 6 tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc" (màu hơi nâu nâu) khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.

Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào "tử khí đông lai" (khí tím đến từ phía Đông) chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao? "

Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn "khiêu nhai minh chí" (nhảy vực chứng minh). Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.

Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang "tê tâm liệt phế" (cõi lòng tan nát) mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.

Không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên thần kỳ sao vẫn là Đường Tam.

Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên hội lấy điều này giễu cợt hắn, nhưng Đường Tam trong lòng lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tên này tại thế giới bên kia hắn cũng đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ này.

Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Kiếp trước tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.

Xích lõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có lớn nhất tài phú, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường Môn ngoại môn xuất sắc nhất thiên tài, Đường Môn các loại "cơ quan loại ám khí" (ám khí dùng cơ quan để phát động) phương pháp chế tạo toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi Đường Môn nội môn bí tịch, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng, có thể ở thế giới này lại hiện ra Đường Môn huy hoàng.

"Cần phải trở về nếu không muội ấy sẽ sốt ruột mất. " Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên, hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc đích mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một trượng, những hố bất không bằng phẳng trên mặt đất đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì, dễ dàng né tránh, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.

Đường Môn tinh túy là cái gì? Ám khí, độc dược cùng khinh công. Đường Môn nội môn cùng ngoại môn khác nhau lớn nhất, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy cơ quan loại là chính, mà nội môn lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường là ngoại môn mới dùng, nội môn đích truyền đệ tử ám khí rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.

Võ công ghi lại trên Huyền Thiên Bảo Lục chỉ có sáu loại, phân biệt là nội công tâm pháp Huyền Thiên Công, luyện tay phương pháp Huyền Ngọc Thủ. Luyện nhãn phương pháp Tử Cực Ma Đồng. "Cầm nã pháp" (phương pháp bắt) Khống Hạc Cầm Long, khinh thân phương pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, cùng với ám khí sử dụng phương pháp, Ám Khí Bách Giải.

Năm loại trước là trụ cột. Không có trụ cột vững chắc. như thế nào có thể phát huy hết tinh túy của Đường Môn ám khí chứ?

Một tuổi đã bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Công, bây giờ Đường Tam đã sắp sáu tuổi. Hắn như trước vẫn tu luyện cơ sở.

Nhà Đường Tam ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ "chuy tử" (chùy), chuy tử ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.

Đúng vậy, Đường Hạo, cha của Đường Tam chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.

Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.

Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy. nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết đều......

Vừa vào đến cửa, Đường Tam đã ngửi thấy được mùi cơm, đó cũng không phải là Đường Hạo vì hắn chuẩn bị mà là muội muội vì hắn và Đường Hạo chuẩn bị.

"Tam ca, ca đã về!"

"Ừ. Ca về rồi đây Tiểu Uyên. "

Vậy hẳn mọi người cũng biết rồi nhỉ. Vâng, hai người vừa nói chuyện trên chính là nữ chính và Đường Tam của chúng ta. Xin mời chúng ta tua lại cho mọi người hiểu nhé.

~~~~~~~~~~~~~Tua lại~~~~~~~~~~~~~

Lúc đó cô vừa đi tìm đường vừa nguyền rủa tên mặt chết tiệt nào đó thì bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng hít thở của con người ở phía trước. Cô vội chạy đến nơi đó, vừa chạy cô vừa phát hiện ra khí lực, tốc độ và các giác quan của mình tăng lên gấp 2 lần. Tuy lúc trước phải tập thể lực nhiều để phục vụ cho công việc nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng đấu với 4 người đàn ông trưởng thành cùng lúc nhưng với sức mạnh hiện tại thì 5 người cũng được đấy chứ. Phát hiện ra điều này khiến cô trở nên vui vẻ bởi vì ít nhất cô cũng sẽ không trở nên vô dụng.

Trong lúc cảm thán thì cô cũng gần đến nơi,hơi thở của con người ngày càng gần và khi nhìn thấy người đó cô cũng hóa đá luôn.

Pov Đường Tam:

Hắn tên là Đường Tam, tuy hắn năm nay mới 5 tuổi nhưng hắn không phải hài tử thật sự. Kiếp trước hắn là đệ tử ngoại môn của Đường Môn, do ham mê ám khí nên hắn đã học trộm bổn môn tuyệt học của tông môn nên hắn bị các trưởng lão đuổi giết nhưng cuối cùng hắn trả cho họ ám khí bậc nhất của tông môn mà hắn đã chế tạo suốt 20 năm rồi nhảy vực tạ tội.

Hắn tưởng lúc đó cuộc đời hắn đã kết thúc nhưng không ngờ hắn lại sống lại nhưng với một thân phận khác. Kiếp này tuy rằng mẫu thân chết do khó sanh, phụ thân lại không quan tâm hắn nhưng hắn vẫn còn một muội muội. Muội muội của hắn vô cùng xinh đẹp, tuy luôn mặt lạnh nhưng hắn biết là muội muội một người ấm áp chỉ là con bé không biết cách biểu hiện thôi.

Tuy là sanh đôi nhưng hắn và muội muội khác hẳn nhau, nếu bọn hắn không nói thì sẽ không có ai nghĩ bọn hắn là sanh đôi cả, hắn nghĩ có lẽ do muội muội giống mẫu thân nhiều hơn bởi vì hắn thấy đôi khi phụ thân hay nhìn muội muội xuất thần.

Muội muội từ khi sanh ra đã rất thích bám hắn, có thể nói con bé là cái đuôi của hắn cũng không sai. Nhưng hôm nay khi hắn tỉnh dậy thì không thấy con bé đâu chỉ thấy một bức thư trên đầu giường ghi con bé đi chơi. Hắn cố đè nén sự mất mát đột nhiên dâng lên trong lòng rồi như thường lệ đi luyện Tử Cực Ma Đồng.

Khi hắn đã luyện xong và chuẩn bị đi tìm muội muội thì hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, hắn quay lại nhìn thì phát hiện ra muội muội của hắn đang há hốc mồm nhìn hắn. Đường Tam thầm buồn cười nhìn con bé nhưng vẫn hỏi:

"Tiểu Uyên, muội làm gì ở đây vậy?"

~~~~~~~~~~~~~~~~•~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng cũng gặp nam9 rồi, viết xong mỏi cả tay.
Mina ấn sao để ủng hộ Bảo Bảo nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dn