10, Thái Thản Cự Viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đừng nên chết sớm quá đấy."

"Cái gì—"

Chưa để Mạnh Y Nhiên phản ứng, long trảo Ngọc Sơ Huy cào qua cái cổ mảnh khảnh của cô nàng, để lại vết máu đỏ chói mắt. Cậu bóp cổ Mạnh Y Nhiên, tay dùng lực lớn vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta. Mạnh Y Nhiên bị sát khí nồng đậm của Ngọc Sơ Huy chấn kinh, hai bàn tay nhỏ bé đang cào tay người thiếu niên tức khắc ngừng lại, cả người run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt vì thiếu dưỡng khí.

"Tiểu tử! Ngươi dám—"

Xà Bà nhìn cháu gái mình bị một thằng nhóc đe dọa, tức giận vô cùng. Hồn hoàn chớp động, xà trượng đâm thẳng về phía Ngọc Sơ Huy.

Keng—

Triệu Vô Cực đánh văng đòn tấn công của Xà Bà, theo đó là Đường Tam kề sát vội vàng kéo Ngọc Sơ Huy trở về đội ngũ.

"Ngọc tiểu tử, không được vô lễ với tiền bối!"

Vị phó viện trưởng lên tiếng nhắc nhở, Ngọc Sơ Huy nghe thấy liền bừng tỉnh, thu liễm sát khí của bản thân. Thiếu niên nhìn thoáng qua Mạnh Y Nhiên ngồi cạnh Xà Bà ho không ngừng, trên cổ nàng còn hằn vệt đỏ do cái bóp cổ lúc nãy của cậu. Ngọc Sơ Huy hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào liền ngồi xuống đất sau lưng đồng bạn, nhắm mắt điều tức, mặc kệ ánh mắt oán hận của Mạnh Y Nhiên.

Mọi người bị hành động bất ngờ của Ngọc Sơ Huy chấn kinh, nhưng bọn họ dù sao cũng là quái vật chính hiệu, rất nhanh liền tỉnh lại, bảo vệ hai người đang điều tức trong đội ngũ. Dù sao bọn họ ngứa mắt cách nói chuyện của hai bà cháu này nãy giờ, nhất là Tiểu Vũ, nhìn thấy Ngọc Sơ Huy ra tay hù dọa Mạnh Y Nhiên chết khiếp, hiện tại trong lòng cô phải nói sảng khoái vô cùng.

Hừ, dám coi thường mạng sống của hồn thú, xem Tiểu Vũ tỷ phế chết ngươi!

"Triều tiền bối, chi bằng hãy để thằng nhóc này thay chiến giùm đồng bạn. Tiểu tử vừa nãy chỉ mới có 28 cấp, đấu với Mạnh tiểu thư cũng không ổn cho lắm!"

Triệu Vô Cực dù gì cũng là người có kinh nghiệm, thấy Đường Tam ra hiệu với mình liền yên tâm đẩy cậu nhóc lên chiến đấu giùm Áo Tư Tạp. Hắn nhớ đến sát khí nùng liệt của thiếu niên, trong lòng bổ sung một câu: Để Ngọc tiểu tử đánh với Mạnh Y Nhiên thì nha đầu kia biến thành cái xác từ nãy đến giờ rồi.

Triều Thiên Hương gật đồng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Ngọc Sơ Huy.

Tiểu tử này trong tuổi còn nhỏ, thế mà người chết dưới tay nó không ít chút nào. Để cháu gái mình đánh với nó thật nguy hiểm.

Đường Tam không hổ là quái vật trong quái vật, ngay cả việc đấu hồn lực với một người có cấp bậc cao hơn mình cũng chiến thắng được. May mắn, cậu ta chỉ bị hao hụt hồn lực thôi, ngồi điều tức một chút thì ổn.

Hồn hoàn mất, ngay cả việc đấu tay đôi cũng thua. Xà Bà đành mang Mạnh Y Nhiên rời đi khỏi chỗ này, Triệu Vô Cực thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ Xà Bà, hắn chỉ e ngại lỡ như Long Công đến thì lúc đó khó bảo vệ mấy đứa nhỏ an toàn.

Một canh giờ sau, Áo Tư Tạp rốt cuộc hoàn thành hấp thu hồn hoàn. Nhìn cái vòng tím đang xoay trên ngón tay mình, trông cậu ta vui vẻ hết sức, cười hí hửng không thôi.

"Nói đi, lần này ngươi được hồn kỹ gì thế? Dù sao cũng tốn không ít công sức của bọn ta nên hiệu quả phải tốt đấy nhé!" Đái Mộc Bạch ôm vai Áo Tư Tạp tò mò hỏi.

"Hì hì, hồn kỹ thứ ba của ta có tác dụng giúp mọi người bay lượn trong vòng một phút!"

Áo Tư Tạp kiêu ngạo trả lời, đáp lại cậu là bản mặt mắt cá chết của lão đại nhà mình. Mã Hồng Tuấn trông thất vọng tột cùng, hỏi thêm một câu: "Chỉ vậy thôi á?"

"Ta chưa nói xong mà! Nếu lấy tốc độ của Phượng Vĩ Kê Quan xà phi hành thì sao nào?"

Tốc độ của Phượng Vĩ Kê Quan xà, chậm nhất cũng phải bay được 2000 mét!

Mọi người kinh ngạc vô cùng, Ninh Vinh Vinh dường như không tin nhìn Áo Tư Tạp, trong lòng tràn ngập phức tạp. Đồng thời, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm.

Nàng nhất định không được thua cậu ta!

Triệu Vô Cực hài lòng gật gật đầu, đợi Đường Tam và Ngọc tiểu tử tỉnh lại thì hắn mang cả bọn quay về học viện. Chỗ này ở lâu cũng không tốt, hắn chỉ sợ Long Công Xà Bà quay lại tìm hắn thì toi.

"Thầy Triệu, e rằng chúng ta chưa thể về được." Đường Tam không biết tỉnh lại lúc nào. Cậu cảm nhận hồn lực tràn đầy trong cơ thể, ánh mắt kiên nghị nhìn Triệu Vô Cực nói tiếp: "Ta đột phá cấp 30 rồi, cũng cần một cái hồn hoàn."

Cằm Áo Tư Tạp có dấu hiệu muốn rớt xuống đất.

Tà mâu Đái Mộc Bạch hợp lại thành một.

Khuôn mặt Chu Trúc Thanh từ lạnh băng chuyển sang ngạc nhiên.

Ninh Vinh Vinh che miệng cười khẽ.

Mã Hồng Tuấn mặt mày ngơ ngác, thì thầm: "Có cho người ta sống nữa không vậy?"

Tiểu Vũ nhào vào người Đường Tam, hai tay câu cổ cậu, nàng cười lớn: "Tiểu Tam! Ngươi giỏi lắm!"

Ngọc Sơ Huy vừa tỉnh lại, nghe thấy câu nói của Đường Tam, dùng ánh mắt xem quái vật nhìn cậu ta.

Triệu Vô Cực ngây người, rất nhanh phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy tự hào xem thiếu niên.

"Học trò của ông, hồn tôn mười hai tuổi, thật là. . ."

Hãnh diện quá đi!

Nhìn bọn nhỏ vui đùa trước mắt, Triệu Vô Cực ho khan một tiếng thu hút chú ý, giọng điệu chứa đầy vui mừng hô lớn.

"Này mấy đứa, chúng ta đi về phía nam mười dặm nữa, hạ trại nghỉ ngơi. Ngày mai đi tìm hồn hoàn tốt nhất cho Đường Tam!"

"Rõ!"

. . . . .

Buổi tối, Tinh Đấu đại sâm lâm.

"Nam dựng lều, nữ nấu ăn nhé!" Đái Mộc bạch phân công rõ ràng đâu đấy, tà mâu chợt lóe, hắn nhìn Ngọc Sơ Huy đang dựng trại, vội bổ sung thêm câu nữa.

"Tiểu Huy! Ngươi không cần dựng trại, đi nấu ăn với mấy cô nàng kia đi!"

Ngọc Sơ Huy ngừng tay, mắt vàng nhìn sang Đái Mộc Bạch, trên mặt hiện ra mấy dấu chấm hỏi to đùng. Cậu đang chờ câu trả lời đàng hoàng của vị đại ca này, nếu không, chào đón Đái Mộc Bạch là móng vuốt sắc lẻm của Cửu Thiên Băng Long.

"Mọi người rất thích tay nghề của ngươi. Coi như hôm nay ngươi khao bọn ta một bữa đi!" Đái Mộc Bạch đứng đắn đáp, tiện thể còn chỉ tay về phía đồng bọn.

Cậu xoay đầu, thấy khuôn mặt thèm thuồng chờ mong của sáu bé nhỏ cộng thêm một tên lớn xác, khóe miệng run run.

Vì miếng ăn đánh rớt liêm sỉ, các ngươi không sợ xấu mặt giùm viện trưởng à?

Triệu Vô Cực: Đừng lo, Phất lão quỷ biết ngươi nấu ăn giỏi thế này, rất vui lòng mời tiểu tử về Sử Lai Khắc ấy.

Cuối cùng, Ngọc Sơ Huy cũng bị đẩy vào hàng ngũ nấu ăn. Nhìn khuôn mặt tươi cười của mấy cô gái, chỉ thở dài một hơi, bắt tay làm việc.

Trong lúc dựng trại, Mã Hồng Tuấn bật lửa cầm đuốc chạy nhong nhong xung quanh, chiếu sáng cho mọi người thấy đường làm việc. Đáp lại cậu béo, là một đống lời răn dạy của đồng bọn.

"Ngươi ngố à!?"

"Không biết có những hồn thú rất thích lửa sao? Không biết bọn chúng rất mạnh hả!?"

"Nhỡ nó qua đây thì lấy đống thịt mỡ của ngươi chặn nó được chắc!!"

"Ặc. . ." Mã Hồng Tuấn nuốt ngụm nước miếng, không dám hó hé câu nào.

Xong việc Mã Hồng Tuấn, lại đến lượt Áo Tư Tạp pha trò. Ngọc Sơ Huy nhìn bọn họ nói chuyện, cười một tiếng, quay đầu bảo với Chu Trúc Thanh cầm đĩa đứng kế.

"Trúc Thanh, phiền ngươi tìm giúp ta chút nước sạch. Đồ ăn sắp xong rồi."

Chu Trúc Thanh gật đầu, sau đó cầm tô rời khỏi chỗ tìm nước. Ngọc Sơ Huy nếm muỗng cháo trong tay, cảm giác hương vị vừa miệng liền bỏ chút cà rốt vào. Bọn họ chỉ ăn cháo thịt bằm với chút rau củ mang theo. Ở chỗ này, không ai dám giết động vật làm bữa tối, sợ mùi máu đưa bọn hồn thú cấp cao khác. Vả lại, cháo dễ ăn lại chắc bụng, ăn nhiều ngày cũng không ngán.

"Đái lão đại thích thịt, Tiểu Vũ thích cà rốt, Trúc Thanh thích cá. . ."

Ngọc Sơ Huy lẩm bẩm, phân rõ phần ăn của mỗi người ra.

Bỗng nhiên đất trời tối sầm, sau lưng cậu truyền đến âm thanh đổ vỡ.

Rầm—

"Tiểu, Tiểu Huy!?" Áo Tư Tạp mở mắt, vừa vặn nhìn đến khuôn mặt tinh xảo của Ngọc Sơ Huy, giọng nói hơi run rẩy hỏi. Hắn tưởng bản thân chết chắc rồi chứ.

Ngọc Sơ Huy không rảnh trả lời, cậu bế Áo Tư Tạp nhanh chóng tránh khỏi phạm vi công kích của vật khổng lồ kia.

Thế quái nào nó lại xuất hiện ở chỗ này!?

Đất trời xoay chuyển, khói bụi che chắn hết tầm nhìn của bọn họ. Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn khỏi con quái vật kia, Mã Hồng Tuấn giận dữ hét lên.

"Đệch! Lão tử còn chưa ăn tối mà!"

Đợi màn sương bụi tan đi, mấy người mới thấy rõ thứ tấn công bọn họ. Ngọc Sơ Huy nhíu chặt mày, bảo vệ hai người Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh đứng trong lưng, thầm than một tiếng.

Tại sao Thái Thản Cự Viên lại xuất hiện ở đây chứ?

Ngọc Sơ Huy không chú ý, Tiểu Vũ đứng sau bọn họ nhìn Thái Thản Cự Viên với ánh mắt vui vẻ tột cùng. Đó là ánh mắt khi nhìn thấy người thân lâu ngày không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro