--《 Chương 2 - BĂNG THIÊN TUYẾT NỮ 》--

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng tử bên ngoài cửa sổ chiếu vào, các vết thương đêm hôm qua vô cùng đau nhứt bất chợt tan biến, cảm giác như được sống lại thêm một lần nữa, thật là thoải mái

Thế nhưng là, mặc dù đã khỏe, nhưng hồn lực lại không có cách nào lưu chuyển, hoàn toàn tịch mịch

Từ bên ngoài vọng lại tiếng bước chân, không nhanh không chậm, liền mở cửa bước vào trong, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy trước mặt một thiếu nữ, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng, dáng người duyên dáng, nàng mặc trên người quần áo thể dục trắng viền đen, trên tóc trắng buộc đuôi ngựa thẳng tấp phía sau lưng, tựa như thiên thần bạch khiết không vướng chút bụi trần

" Ngươi tỉnh rồi à, hôm qua thật nguy hiểm, nếu không phải ta phát hiện, liền nguy to rồi " Nàng vừa bước vào vừa nói, trên tay đã kéo ngay chiếc ghế đặt cạnh bên giường bệnh của hắn

" Là ngươi đêm qua đã cứu ta sao ?? "

" Còn phải hỏi nữa sao, đêm qua cũng may là ta nhận ra khí tức của ngươi, mới kịp thời cứu ngươi một mạng đấy "

" Khí tức của ta, nhưng ta hồn lực hay vẫn là không có phát động được "

" Đương nhiên là không được rồi, hồn lực của ngươi đã bị phong ấn, tự nhiên là không thể lưu chuyển "

" Nhưng sao ngươi vẫn phát hiện được ta khi ta không vận được hồn lực "

" Ngươi bị thương đến điên rồi à, tuy không thể vận dụng hồn lực, nhưng khí tức của ngươi hay vẫn là rất mạnh, đấy cũng là nguyên nhân đám người kia vẫn lần được theo dấu vết của ngươi là truy đuổi theo đấy, ngươi không biết cách che giấu khí tức của mình, cứ lang thang khắp nơi, không sớm thì muộn cũng gặp phiền phức thôi "

" Xin lỗi, đã làm phiền "

" Tán gẫu bao nhiêu đó được rồi, có một vài việc ta cần phải hỏi cho rõ, để đảm bảo an toàn của ngươi và cho cả chúng ta nữa "

" Được "

" Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, tu vi bao nhiêu, vũ hồn.. là gì "

" Ta tên Hàn Thiên Ân, mười một tuổi, tu vi.. đã hơn ba mươi cấp, vũ hồn... ta đã quên là gì rồi "

" Vậy ngươi có nhớ là bản thân đã làm gì mà để bị bọn chúng truy đuổi như thế không "

" Ta không rõ, ngoài danh tính của mình ra, ta không còn nhớ gì hết, gần như đã quên hết toàn bộ rồi "

" Nếu như ta đoán không lầm, rất có thể không những hồn lực ngươi bị phong ấn, mà cả ký ức cũng bị phong ấn theo rồi "

" Có lẽ vậy, còn ngươi, ngươi là ai, chúng ta có thể hay không làm bạn "

" Được, vậy ta cũng tự giới thiệu. Ta là Bạch Ngưng Sương, mười một tuổi, tu vi đã ba mươi bảy cấp, võ hồn của ta là Băng Thiên Tuyết Nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro