Chương 10: Cập Phiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Mặc Uyên sắp xếp tư liệu các nơi, mang đến báo cáo toàn bộ tình hình chỉnh quân cho Lý Minh Hàn, tiện thể đưa ra vài ý kiến đóng góp. Thuận tay chỉnh lý lại các loại tình báo lộn xộn trên thư án của Nguyên soái nhà mình. Bất chợt như nhớ ra gì đó, hắn nói:

"Nguyên soái, nhóm sơn tặc kia được xếp vào đội tiên phong của Chương Tử Thụy. Âu Dương Mạch nói bọn họ được việc lắm." Chương Tử Thụy là một trong hai phó tướng dưới trướng Âu Dương Mạch, cũng là một văn tướng hiếm hoi, chuyên phụ trách dò đường, giỏi xem thiên văn đoán thời tiết, là địa lý thông, địa đồ vùng Tây Bắc như nắm trong lòng bàn tay.

Trước nay Chương Tử Thụy không thích nịnh nọt không hay đưa đẩy. Hắn đã nói được việc, nghĩa là nhóm sơn tặc ít ỏi này thực sự được việc. Có vẻ bọn họ hoà nhập vào quân doanh khá đấy chứ.

"Nhưng cái cô nương họ Đặng kia thật kỳ lạ. Điều kiện trong viện tử bọn họ sống đã là tốt nhất rồi, mấy cô nương khác lại cứ như muốn chất hết đồ tốt vào chỗ nàng ta vậy. Nàng ta thì hay rồi, muốn bằng được một binh sĩ, dạy võ thì thôi đi, thanh thiên bạch nhật ôm ấp không nói, chưa thành thân đã để nam nhân ngủ lại khuê phòng qua đêm. Không tốt chút nào cả."

Nghe Bạch Hồ tướng quân của hắn nhỏ giọng làu bàu, Lý Minh Hàn chợt bật cười "Mặc Uyên, ngươi không thích nàng ta à?"

"Sao... sao chứ..." Bạch Mặc Uyên bất chợt lúng túng hướng mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng "Không hay chút nào..."

"Ngươi đấy." Lý Minh Hàn một tay chống cằm, một tay lật sách, không nhìn y mà thản nhiên nói "Trước nay không quen nói xấu người khác, đặc biệt là chuyện đàm luận sau lưng. Chỉ khi cực kỳ không thích một ai đó mới bất tri bất giác chạy đến chỗ ta lầm bầm làu bàu mà xả ra."

Gương mặt thanh tú từ từ đỏ lên, Bạch Mặc Uyên mím mím môi. Thân là nam tử hán, sau lưng đàm luận về nữ nhân thế này thật sự rất không đúng mực. Chỉ là tật xấu này mãi vẫn không sửa được. May mà hắn chỉ đến tìm Lý Minh Hàn để 'phát bệnh', không đưa mấy lời này ra bên ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh mấy khuê nữ nhà người ta.

"Nguyên soái, ngài không thể cười cợt thuộc hạ như thế. Thuộc hạ biết như thế này là sai. Chỉ là...."

"Được rồi, ta không cười ngươi." Lý Minh Hàn lật một trang giấy bị gấp lại, vẫy tay với y "Ngươi xem cái này, bên phía Ảnh Mặc vừa gửi đến. Sắp tới có lẽ... chiến sự sẽ rất căng thẳng."

"Nhà họ Cuồng? Thảo nào Cập Phiến lại dám tiến quân, ra là đã giải quyết xong nội loạn." Bạch Mặc Uyên trầm ngâm nhìn nội dung tình báo trên trang giấy "Quân lực bên ta và Cập Phiến vốn có sự chênh lệch. Chỉ vì phần hổ phù chỗ Cuồng gia vẫn luôn không sáp nhập vào chính quân, hai nước chúng ta mới yên ổn nhiều năm. Nguyên soái, Ảnh Mặc có tra ra lý do vì sao Cuồng gia chịu quy thuận không?"

"Điểm đột phá ở chỗ đương nhiệm thái tử Cập Phiến. Trước đó vẫn còn biểu hiện như một vị hoàng tử vô dụng, chớp mắt ra tay đã nắm được thế cục, giả heo ăn thịt hổ không tồi." Lý Minh Hàn nhếch môi cười gằn, đặt tình báo sang một bên, nhíu mày trầm ngâm đôi chút rồi nói "Mặc Uyên, gọi Tiết Lịch tới đây."

"Ngài định để bọn họ nhúng tay vào chiến cục sao?" Bạch Mặc Uyên giật mình. Hai hôm trước Lý Minh Hàn vẫn có thái độ xem tình hình mang theo chút đề phòng, hôm nay đã quyết định trọng dụng người. Biến chuyển nảy có chút nhanh rồi.

"Ừ. Ta vẫn chưa biết toàn bộ về bọn họ, nhưng họ... đáng tin. Ít nhất, họ sẽ không làm chuyện có hại cho Tây Đà."

"Tin tức bên phía Thích Tháp ạ?"

"Không. Tin từ 'nơi đó' truyền đến."

"Ý ngài là..." Bạch Mặc Uyên trừng mắt thật to, trong mắt tràn đầy kinh hãi "chỗ Tư Bình vương gia sao? Tư Bình Vương gia trước nay không hữu hảo với ngài, lần này sao lại chủ động gửi thư tín chứ?"

"Y nói rằng có bằng hữu nhờ cậy. Được rồi, đi mời người đi."

"Tuân lệnh. Thuộc hạ xin lui."

.

Cùng lúc đó, doanh địa Cập Phiến quốc.

Quách Thất Lan, Sát Lục nguyên soái, chủ soái chính quân của Cập Phiến cưỡi bảo mã, sau lưng đứng sừng sững một đạo quân tinh nhuệ trên bình nguyên rộng lớn. Đạo quân kỷ luật nghiêm minh, khí thế của toàn quân bốc cao, bầu không khí như đặc quện lại, tràn ngập hơi thở túc sát.

Từ cuối chân trời, đột ngột bốc lên một đám bụi mờ. Mặt đất dưới chân rầm rầm rung chuyển đều đặn. Quách Thất Lan vung tay, hàng quân lính phía sau nâng cao khèn, thổi vang làn âm chào đón. Hôm nay là ngày Cuồng Lân Giác tưởng quân và Cuồng Lân Sinh tướng quân mang theo bảy vạn quân hộ tống quân nhu quân lương bang trợ quân đội chính Tây.

Khói bụi phía chân trời ngày càng dày. Đạo kỵ binh chỉnh tề ngày càng rõ, dẫn đầu là Cuồng Lân Sinh hắc giáp bạch mã. Cách đoàn quân chào đón mười dặm, hắn ghìm cương ngựa. Bảo mã tung vó hí dài, đoàn kỵ binh phía sau đồng loạt kéo cương dừng chân, không chút rối loạn.

Quách Thất Lan và Cuồng Lân Sinh đồng thời thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước đến khi đối diện nhau. Cuồng Lân Sinh mỉm cười nói:

"Làm phiền Quách nguyên soái tự mình ra đón, Lân Sinh lấy làm vinh hạnh."

"Hai vị thiếu tướng nhận hoàng mệnh đến tương trợ, Quách mỗ đích thân đến âu cũng là lẽ đương nhiên. Không biết Cuồng Lân Giác tướng quân đang ở đâu?" Quách Thất Lan nghiêm mặt đáp lời.

"Gia huynh cùng với bộ binh đi sau, không thể để Quách nguyên soái đợi lâu nên ra lệnh cho ta mang theo kỵ binh đến trước."

Cả hai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Gió cuốn theo cát bụi bay lên, chậm rãi bay về phía tây, mang theo chiến ý của những con người nồng đậm sát khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro