Chương 11: Huyết Tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG NÀY CÓ TÌNH TIẾT BẠO LỰC

Quách Thất Lan và Cuồng Lân Sinh cùng nhau đi vào trướng bồng lớn nhất nằm ở trung tâm doanh địa - soái trướng. Sau khi cho lui toàn bộ binh sĩ, Quách Thất Lan hai vỗ mạnh hai tay lên hai cánh tay Cuồng Lân Sinh, cười lớn:

"Quả nhiên là thanh niên trai tráng, mới vài năm không gặp suýt nữa ta đã không nhận ra con."

"Thúc phụ thì vẫn là một bậc anh hùng như ngày nào." Cuồng Lân Sinh cũng cười theo "Phụ thân con lúc nào cũng nhắc đến ngày xưa ngài và ông ấy tung hoành ngang dọc thế nào. Trước khi con đi còn dặn dò mãi là phải phụ tá ngài thật tốt, tranh thủ học hỏi thêm."

"Con cũng khéo nói lắm. Điểm này hẳn là giống mẫu thân con, chứ ta còn lạ gì lão Cuồng, tên mãng phu đấy ngoại trừ đánh nhau đánh trận ra, cái đầu hắn không dùng được."

"Ông ấy biết ai là địch ai là thù, biết đặt niềm tin vào ai là được rồi." Cuồng Lân Sinh lấy từ trong ngực áo ra một cuộn da dê có phần cũ kỹ, đưa cho Quách Thất Lan "Đây là toàn bộ thế lực mà Cuồng gia tích lũy trong quân hơn trăm năm qua. Lần này nếu không phải tình báo đưa về, Tây Đà ngày càng mạnh, càng có xu hướng vượt qua Cập Phiến, phụ thân con cũng sẽ không lấy nó ra."

Quách Thất Lan nhận lấy cuộn da dê, nhíu chặt mày "Phụ thân con lỗ mãng quá rồi. Bệ hạ có dã tâm rất lớn. Cho dù trận chiến này khải hoàn trở về, cũng chỉ sợ..."

"Phụ thân con nói, Cuồng gia tích lũy thế lực, nuôi dưỡng tư binh là để bảo vệ chính mình, không phải để hướng mũi thương vào quốc gia. Hoàng đế Tây Đà cũng không phải đèn cạn dầu, bây giờ không dùng đến Cuồng gia quân, sợ rằng sẽ không còn cơ hội dùng tới nữa."

"Ta hiểu. Đến lúc đó, cho dù có phải để lộ mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, ta tuyệt đối cũng sẽ đảm bảo tính mạng và danh dự của Cuồng gia." Quách Thất Lan nhìn thẳng vào mắt Cuồng Lân Sinh, trịnh trọng nói từng chữ.

"Phụ thân con tin tưởng thúc phụ." Cuồng Lân Sinh mỉm cười "Chúng con cũng tin tưởng người."

.

Cùng lúc đó, Cuồng Lân Giác dẫn theo sáu vạn bộ binh hộ tống hai nghìn xe lương thực chậm rãi tiến về phía tiền tuyến.

Hắn cưỡi trên hắc mã dẫn đầu, dõi mắt nhìn ra xa. Bất chợt có thứ lọt vào tầm mắt hắn, Cuồng Lân Giác nhíu mày. Phía trước là Tất Sa Lĩnh, một hẻm núi không quá rộng rãi, cũng là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến doanh trại phía trước. Hiện tại, phía trước hẻm núi có... hai cô nương, một bạch y một hồng y.

Nơi đây có thể coi là khu vực quân sự trọng địa, chắc chắn phải có người trông coi bên ngoài. Có thể đến nơi đây chắc chắn là địch, không phải bạn. Chưa kể tình hình chiến sự đang trong thời kỳ đỉnh điểm, rất có khả năng là người của Tây Đà. Nếu thực sự là vậy... Hai người này thần không biết quỷ không hay vượt qua phòng tuyến của đại quân Cập Phiến phía biên giới, sau đó mới tránh khỏi tai mắt canh phòng Tất Sa Lĩnh, đến nơi này đợi hắn.

Cuồng Lân Giác vung tay, ra hiệu bộ binh phía sau đồng loạt dừng lại. Hắm một mình thúc ngựa tiến lên phía trước một chút, vận chân khí đẩy âm thanh đi xa "Hai vị cô nương không biết là khách từ đâu đến?"

Âm thanh nữ tử phiêu đãng mang theo một luồng gió nóng đáp trả lại hắn "Đồng minh Tây Đà quốc. Đến đây, bổn cô nương thử xem binh lực Cập Phiến các ngươi thế nào mà dám nhăm nhe quốc thổ bọn ta."

Cuồng Lân Giác nhíu mày, đối phương chỉ có hai người lại dám kiêu ngạo như thế, hắn không tin họ ngu ngốc. Khả năng cao là tài cao gan lớn. Hắn vung tay "Cung thủ!" Ngay lập tức năm nghìn cung thủ được huấn luyện nghiêm khắc đồng loạt cài tên, giương cao cung.

"Hai vị cô nương, tránh đường!" Cuồng Lân Giác nghiêm mặt cảnh cáo.

Hạ Liên Tịch và Đặng Uyên Thiền thoắt cái đã lùi lại, ẩn mình bên trong hẻm núi đồ sộ, nháy mắt đã biến mất, chỉ còn âm thanh mang theo nội lực truyền ra "Khiến ngươi thất vọng rồi, bọn ta không ngu ngốc trực diện đối đầu với toàn bộ quân của ngươi! Hừ! Nhưng an tâm, nơi này cũng không có mai phục khác, chỉ có hai người bọn ta. Có bản lĩnh thì ngươi vào đây, chính diện giao đấu."

Cuồng Lân Giác có chút đau đầu. Bên trong hẻm núi Tất Sa Lĩnh đầy rẫy những ngọn núi nhỏ cản đường, từ bên ngoài không thể phóng tiễn chính xác vào hai người kia được. Hắn lại là kẻ chỉ biết đánh nhau, chuyện miệng lưỡi hay tính kế chỉ có tiểu đệ của hắn là giỏi.

Nếu hắn bỏ qua sự có mặt của hai người nọ mà tiếp tục hành quân, con đường chật hẹp, chỉ cần họ xông xáo một chút đã có thể khiến trận tuyến rồi loạn, dễ dẫn đến xao động, và cũng là cơ hội để hai nữ nhân đấy ám sát hắn, không ổn.

Nếu đã vậy, hắn chỉ có thể bắt lấy bọn họ trước, đồng thời kiểm tra xem bên trong Tất Sa Lĩnh có mai phục hay không - mặc dù khả năng này không cao. Dù sao thì đây cũng là trọng địa của Cập Phiến quốc, nếu Tây Đà có khả năng mai phục ở chỗ này thì bọn hắn không cần đánh trận làm gì, trực tiếp giương cờ đầu hàng cho nhanh.

Hẻm núi nhỏ, một lần chỉ có thể vào được không tới một ngàn người. Để tránh rối loạn, hắn xuống ngựa, dẫn theo năm trăm bộ binh tiến vào, muốn trực tiếp bắt sống cả hai, không bắt được thì giết chết. Cuồng Lân Giác hiển nhiên tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng đối phương có hai người không rõ sâu cạn, cẩn thận vẫn hơn.

Điều bất ngờ là hắn vừa đặt chân vào Tất Sa Lĩnh, hai nữ nhân đấy đã lộ diện, gần như ngay lập tức lao đến chỗ hắn. Hồng y nữ tử vung trảm mã đao, khí thế hùng hổ quấn lấy hắn so chiêu. Đao đao đều mang khí tràng mạnh mẽ quyết liệt không thua kém bất kỳ một nam tử nào.

Vũ khí Cuồng Lân Giác dùng là thương, loại vũ khí ổn trọng mang đậm phong vị quân nhân, luôn dùng để bảo vệ người phía sau. Tương Thiết Thương vung lên, Cuồng Lân Giác gần như bùng nổ toàn bộ sức mạnh trong thoáng chốc để đối phó nữ nhân bưu hãn này. Hắn không tưởng tượng được rằng lại có một cô nương mang theo khí thế mạnh mẽ đến vậy, vừa vặn khắc chế hắn trong thời gian ngắn. Muốn bắt sống thu phục nàng ta là chuyện không thể nào, chỉ có thể tìm cơ hội giết chết. Nhưng hiển nhiên, muốn giết nàng ta cũng không phải là chuyện có thể làm trong một chốc là xong. Trong lòng Cuồng Lân Giác có chút tiếc nuối. Một người như vậy, nếu là thân nam nhi, không phải soái thì cũng là tướng. Hắn lại càng tiếc nuối hơn khi đối phương lại là người của Tây Đà cứ không phải bổn quốc.

Tập trung đối phó mỗi nguy trước mắt, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng trắng loé lên lướt ra phía sau mình. Tiếp đó... là âm thanh sợ hãi cùng với mùi máu tanh nồng nặc đột ngột bốc cao.

Binh lính của hắn đều được huấn luyện rất nghiêm ngặt, dù có đối diện với cái chết cũng có thể dũng mãnh tiến lên. Phải là tràng diện thế nào mới khiến những sĩ binh đó phải sợ hãi đến kêu ra tiếng?

Khi không khí ngày càng đặc quánh mùi máu tươi tanh tưởi, khi âm thanh run rẩy kêu gào ngày càng lớn, Cuồng Lân Giác dồn nội lực đẩy mạnh nữ nhân đang bám lấy mình ra, quay người hướng tới nữ tử bạch y. Vừa thu toàn cảnh vào trong mắt, đồng tử hắn co lại, một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên.

Trung tâm trong con ngươi hắn là nữ nhân huyết y, kiều diễm đến tột cùng. Đúng, là huyết y. Bộ y phục trắng tuyết sạch sẽ ban đầu gần như bị nhuộm đỏ toàn bộ bằng máu tươi. Xung quanh rải rác đầy rẫy những mảnh nhỏ cơ thể bị xé nát. Đầu, tứ chi, thân thể... như những mảnh thịt vụn trong căn bếp của trù tử nào đó, hầu như không có một cái xác nào nguyên vẹn. Đặng Uyên Thiền vẫn liên tục túm lấy từng người từng người một mà tàn sát. Tình cảnh như thể địa ngục trần gian, lệ quỷ đòi mạng. Tất cả những cái xác vụn xung quanh nàng ta là đồng đội của hắn, là huynh đệ của hắn. Máu thịt của họ là máu thịt của hắn.

"Aaaaaaaaaaaahhh!!!!!!"

Con ngươi Cuồng Lân Giác long lên từng tia máu, điên cuồng xông vào giao chiến với Đặng Uyên Thiền. Lúc này hắn không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn tách ác quỷ kia ra khỏi những người huynh đệ, đồng đội của hắn. Muốn bảo vệ họ khỏi ma trảo của cô ta, liều mạng vung cao Tương Thiết Thương đối chiến. Hôm nay cho dù có bồi cái mạng của hắn xuống, hắn cũng phải kéo ả đàn bà này theo cùng.

Khi Đặng Uyên Thiền đấu với Cuồng Lân Giác, Hạ Liên Tịch nhanh chóng thay nàng ấy giải quyết nốt những binh lính còn sót lại trong hẻm núi. Khi xong việc đã trông thấy Cuồng Lân Giác thương tích đầy mình, gần như bị ép đến đường cùng. Nghĩ tới lời dặn dò của tiểu muội, Hạ Liên Tịch lẻn đến, một chưởng đánh văng hắn ra khỏi vòng chiến, ôm lấy Đặng Uyên Thiền, xuất ra khinh công phóng đi.

Để lại một núi thây biển máu tại Tất Sa Lĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro