Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Ngày hôm sau lúc Tống Ninh đến cửa biệt thự, bên ngoài có mấy chiếc xe vận tải, máy chạy bộ của Lương Nhung tới rồi.

Lương Nhung mặc một thân áo ngủ lụa xám đứng ở cửa, nhìn nhân viên ra ra vào vào, sắc mặt có chút bất mãn.

Tống Ninh đi qua, cười trêu chọc hắn: "Hôm nay kiên trì vận động sao?"

Lương Nhung nhìn anh một cái, thần sắc bình tĩnh đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Tôi không cần mấy thứ đó, tôi là khách VIP của phòng tập rồi."

Tống Ninh sững sờ tại chỗ, nguyên lai hôm nay là lão Lương.

13.

Tống Ninh nhân cơ hội này thông báo bệnh tình trong thời gian này cho hắn.

Lương Nhung pha hai ly cafe, an tĩnh ngồi trên sofa, nghe xong liền hỏi một câu: "Có thể chữa khỏi anh nắm được bao nhiêu phần trăm?"

"80%"

Lương Nhung gật gật đầu: " Về sau làm phiền bác sĩ Tống."

Tống Ninh ngượng ngùng mà cười cười.

Nói thật, ngày ngốc qua ngày với tiểu Lương quen rồi, đột nhiên đối mặt với ảnh đế nho nhã lễ độ, Tống Ninh có điểm không quen.

Rất nhiều trường hợp bệnh nhân nhân cách phân liệt, hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, Tống Ninh nghĩ thầm Lương Nhung hẳn là ví dụ điển hình đi.

14.

Mới được một chốc lát, Lương Nhung tựa hồ đã hao phí không ít tinh lực, nghe xong Tống Ninh nói đã có chút mệt mỏi , nhắm mắt dưỡng thần.

Tống Ninh không quấy rầy hắn, trong tay cầm ly café Lương Nhung pha, miệng thổi thổi.

Cafe Lương Nhung pha hương khí nồng đậm, so với mua ngoài thuần túy hơn nhiều, Tống Ninh uống xong đã thèm, không nhịn được lẩm bẩm: " Tay nghề pha cafe còn rất xuất sắc."

Lương Nhung đang nghỉ ngơi đột nhiên cong khóe miệng: "Các phương diện tôi đều xuất sắc."

Tống Ninh: "..."

Một già một trẻ vẫn còn là một người mà.

15.

Đúng như lời Lương Nhung nói lần đầu tiên gặp Tống Ninh, thời gian hắn có thể khống chế cơ thể rất ít, Tống Ninh liên tục tới trong ba tháng, số lần gặp Lương Nhung thật không qua mười lần, mỗi lần cũng rất ngắn.

Có đôi kh hai người đang nói chuyện với nhau thì tiểu Lương Nhung đột nhiên nhảy ra hỏi: "Anh tới lúc nào?"

Làm Tống Ninh bị dọa nhảy dựng.

Tống Ninh mượn cơ hội này ra ám thị tâm lý, hỏi lại: " Anh vừa nãy đều ở đây, em không biết sao?"

Lương Nhung suy tư một hồi, rất chắc chắn nói: " Vừa rồi em gọi điện thoại cho mẹ, không để ý tới anh."

Tống Ninh cạn lời rồi.

Người này tâm lý thật kiên định.

16.

Nhưng được một cái là Lương Nhung đối với Tống Ninh rất ỷ lại, đối với các loại tâm lý dẫn đường sẽ không bài xích, có gì trong lòng đều nói hết ra.

Tống Ninh từ đầu chỉ coi hắn là một người bệnh bình thường, lâu rồi cũng không khỏi tự giác mà cùng hắn tâm sự chuyện của mình, giống như bạn bè.

Tống Ninh tốt nghiệp xong đã đi tới một thành thị xa lạ, chung quanh không có bạn bè quen thuộc, có người bên cạnh để tâm sự, cảm giác cũng không tệ lắm, đối phương tâm trí không thành thục cũng không ảnh hưởng mấy.

17.

Tết đến, dì nấu cơm nhà Lương Nhung về quê đoàn tụ, Lương Nhung liền không có người nấu cơm cho.

Vừa vặn năm nay, bố mẹ Tống Ninh muốn ra nước ngoài thăm cô, Tống Ninh không đi theo, liền chủ động muốn đón Tết cùng Lương Nhung.

Lương Nhung rất cao hứng, hỏi: " Anh sẽ làm cơm tất niên à?"

Tống Ninh ngẩn người, không chút chắc chắn mà trả lời: " Hẳn là sẽ đi."

Giao thừa 30 Tết, Tống Ninh mang theo một túi bột mì đến nhà Lương Nhung, sau đó đóng cửa phòng bếp lại đi tới đi lui cả ngày.

Lương Nhung ngồi ở phòng khách chờ đến tối cũng không thấy Tống Ninh đi ra, mở cửa phòng bếp ngó đầu vào.

Kết quả thấy được một bàn bột mì hình tròn.

Lương Nhung tò mò hỏi: " Anh đang làm gì vậy? Quán bán bánh nướng sao?"
Tống Ninh: "...Đây là vỏ sủi cảo."

18.

Tống Ninh biết được Lương Nhung vì nể mặt mũi anh mà ăn 20 cái sủi cảo nhân hẹ chưa chín kĩ.

Tống Ninh có chút băn khoăn, đến hiệu thuốc 24h mua thuốc đau bụng.

Sau khi ăn xong, Tống Ninh ở lại nhà Lương Nhung cùng hắn xem xuân vãn.

Đều nói xuân vãn là tiết mục cho người bắc xem, sự thật đích xác như thế, Tống Ninh xem được một nửa thì mơ màng ngủ mất.

Chờ đến lúc tỉnh lại, Tống Ninh phát hiện đầu mình đang dựa vào vai Lương Nhung mà Lương Nhung lưng thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.

Tống Ninh mặt hơi nóng lên, ngồi ngay ngắn để giảm bớt xấu hổ, hỏi: "Hay không?"

Lương Nhung đáp: " Cũng được."

Không biết có phải tại ánh đèn hay không, Tống Ninh cảm thấy mặt Lương Nhung cũng có chút phiếm hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy