Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

Lương Nhung sau khi thưởng thức qua trù nghệ của Tống Ninh, thường xuyên giữa anh ở lại ăn cơm.

Dì nấu cơm nhà hắn nấu rất ngon, Tống Ninh vui vẻ đồng ý.

Có lần đang ăn cơm, Lương Nhung một bên nhặt cà rốt ra, một bên tò mò hỏi Tống Ninh: " Tại sao anh lại chọn làm bác sĩ?"

Tống Ninh nói: " Nhà anh có truyền thống."

" VÌ cứu người cống hiến cho xã hội sao?"

" Không phải, anh trị cho chính mình."

Lương Nhung ngưng động tác: "Anh có bệnh?"

Tống Ninh không nhanh không chậm lấy cà rất Lương Nhung bỏ ra gắp vào bát mình, nói: " Không có, anh thích đàn ông."

20.

Lớp mười hai, Tống Ninh thích một bạn học nam.

Nam sinh kia chơi thể thao rất tốt, thích chơi bóng rổ, Tống Ninh hay trộm ra sân thể dục xem hắn.

Tới gần tốt nghiệp, Tống Ninh lấy hết can đảm viết một lá thư tình, muốn sau khi thi đại học đưa cho hắn, kết quả bị mẹ Tống quét dọn phòng thấy được.

Cha mẹ ống cảm thấy đây là vấn đề tâm lý, để Tống Ninh điền nguyện vọng là tâm lý học.

" Anh lúc ấy cũng chưa nghĩ ra sẽ học cái gì, liền đồng ý."

Lương Nhung giật mình mở to mắt: " Vậy...trị hết sao?"

Tống Ninh lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: " Đồng tính không phải là bệnh."

Lương Nhung không nói chuyện, cúi đầu im lặng lùa cơm, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: " Em chơi thể thao cũng khá tốt."

21.

Cuối tuần Tống Ninh khó có dịp xin Lương Nhung nghỉ hai ngày, nói muốn ra ngoài một chuyến.

Lương Nhung cảnh giác từ trong truyện tranh ngẩng đầu, hỏi: " Anh đi đâu?"

" Mẹ anh tuần trước làm tiểu phẫu, anh phải về nhà xem sao."

" À" Lương Nhung rầu rĩ, " Thay em hỏi thăm sức khỏe dì."

Tống Ninh nói cảm ơn, cũng dặn dò: " Em ở nhà một mình phải uống thuốc đúng giờ, ban ngày cũng đừng đi đâu quá xa, buổi tối kiểm tra điều hòa có lạnh không..."

" Đã biết." Lương Nhung không kiên nhẫn mà đánh gãy anh, " Em trước kia ở nhà một mình cũng được."

Tống Ninh sửng sốt hai giây, do dự hỏi: " Em có muốn đi cùng anh à?"

22.

Tống Ninh mang theo Lương Nhung về quê.

Anh cũng không biết mình nghĩ gì, ngày hôm qua vừa thấy trong mắt Lương Nhung xuất hiện một tia cô đơn, trong lòng hụt hẫng, có chút đau lòng không rõ.

Tống Ninh liếc mắt nhìn Lương Nhung ngồi ở ghế phó lái xem bóng rổ đang phát trực tiếp,nhi đồng lớn tuổi này thật khiến người ta không bớt lo.

Nhưng lớn tuổi này lại rất được ba mẹ Tống hoan nghênh.

Tống Ninh lúc này mới nhớ tới, mẹ Tống là fan điện ảnh của Lương Nhung.

Anh vội vàng đóng cửa lại, dặn dò: " Mẹ tí nữa phải giả vờ không quen biết em ấy."

Mẹ Tống không rõ: "Tại sao? Mẹ muốn xin chữ ký nữa."

Tống Ninh nói ngắn gọn: " Đầu óc em ấy có vấn đề."

23.

Cơm chiều ba Tống bảo mẹ Tống hầm một nồi canh gà, mẹ Tống múc cho Lương Nhung một chén.

Lương Nhung nhận chén, mỉm cười nói cảm ơn, biểu hiện khéo léo, lễ phép, khiến Tống Ninh nhiều lần nghĩ là lão Lương đã trở lại.

Mẹ Tống bị nụ cười của Lương Nhung làm thất mê bát đảo, trên bàn cơm nhiều lần cường điệu: " Đã tới rồi thì tối nay ở lại đi."

Lương Nhung hỏi: " Có quấy rầy dì nghỉ ngơi không ạ?"

" Không, không, có cháu ở đây, dì càng mau khỏe."

Nói xong liền đuổi Tống Ninh đi dọn phòng cho khách.

Tống Ninh vốn đang muốn gặm cái đùi gà, giờ thì cái đùi còn chưa sờ được.

Phòng cho khách nhà bọn họ đã nhiều năm không có ai ở, bên trong chất đầy đồ vật thượng vàng hạ cám có cả, nhất thời thu dọn cũng có chút khó khăn, Tống Ninh đứng ở cửa nửa ngày cũng không biết xuống tay từ đâu.

Lương Nhung một bên gặm đùi gà một bên dựa khung cửa nhìn anh nói: " Nếu không em ngủ phòng anh?"
" Cũng được, để anh ngủ sofa."

Động tác gặm xương của Lương Nhung ngừng lại, nói: " Nếu anh muốn ngủ chung giường với em, em cũng không để ý."

24.

Giường phòng ngủ cuẩ Tống Ninh cũng tầm hai mét, nhưng hai người đàn ông trưởng thành nằm cũng có chút chật, anh cảm thấy mình rất gần Lương Nhung, gần một tí da cũng sẽ chạm vào nhau.

Tống Ninh khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, lén lút dịch về mép giường.

Tuy rằng người này tâm trí mới 16 nhưng thân thể vẫn là ảnh đế thành thục mê người, anh là thanh niên cẩu độc thân huyết khí phương cương*, rất khó không nghĩ nhiều.

Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai ( cre: )

Nội tâm Tống Ninh thập phần rối rắm, đang nghĩ nếu không thì chờ Lương Nhung ngủ say thì trộm chuồn ra ngủ ở sofa, liền nghe thấy tiếng Lương Nhung vang lên ở bên tai.

" Em từ khi lớn lên chưa bao giờ ngủ chung với người khác." Hắn nói.

Thanh âm kia ôn nhu lại trầm thấp, trong mà đêm vang bên tai, tim Tống Ninh có chút không khống chế mà đập nhanh hơn, nhỏ giọng đáp: " Anh cũng vậy."

Lương Nhung dừng một chút: " Cũng không có ai hầm canh gà cho em."

"....."

" Cảm ơn anh, A Ninh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy