Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên dưới Tiêu gia đều biết, Tiêu gia tam thiếu gia Tiêu Viêm, ngoại trừ tu luyện ra thì số thời gian còn lại dành cho việc nuôi mèo. 

Không sai, chính là nuôi mèo.

Thời gian đầu, khi tin này truyền ra khắp cái gia tộc, ngẩn người là phản ứng đầu tiên của mọi người, sau đó là lắc đầu không tin, cuối cùng nhất trí cười nhạo cái vị tam thiếu gia nhàn rỗi không có chuyện gì làm kia.

Có người thậm chí đứng trước mặt Tiêu Viêm ra vẻ khinh thường.

"Nuôi thứ phế vật đó làm cái gì? Làm kiểng à? Chi bằng nuôi sói hoặc sư tử có tốt hơn không——"

Sau đó á, liền bị tiểu thiếu gia nhà chúng ta đây vả mấy chưởng không trượt phát nào.

Tiêu Viêm tỏ vẻ: Không không, lũ phàm phu tục tử các người không hiểu được.

Mấy người làm sao có thể hiểu được cảm giác sung sướng khi sờ bộ lông mềm mại ấy, làm sao hiểu được cảm giác thích thú khi thấy sinh vật dễ thương đó nhảy tới nhảy lui chơi đùa với cỏ đuôi chó hoặc cuộn len lăn long lóc, làm sao hiểu được cảm giác thoả mãn khi chúng nũng nịu trong lòng.

Nói chung là các người không hiểu rõ!

#Hôm_nay_tiểu_thiếu_gia_lại_chọc_mèo

#Tiểu_thiếu_gia_trúng_ngải_mèo_ngày_càng_nặng

#Huân_Nhi_tiểu _thư_tỏ_vẻ_bản_thân_uỷ_khuất_vô_cùng

#Nàng_cũng_muốn_chọc_mèo!

#Dược_lão_cảm_thấy_mệt_mỏi

#Lăng_lão_cũng_cảm_thấy_mệt_mỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro