Chương 8: Nói rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Bạch Lộc tới trường, vừa vào cửa lớp, đám Mã Thanh Thanh đã vẫy vẫy tay cô. Hôm nay có buổi thuyết trình cùng nhóm mình, nên cô cũng đi sang đó ngồi cùng mọi người.

Lúc Triệu Tú Nhi vào lớp, Mã Thanh Thanh cũng có vẫy cô ta lại, nhưng Triệu Tú Nhi cười một cái rồi chỉ chỉ vào cuối lớp, sau đó đi xuống đó ngồi chứ không ngồi cùng bọn họ.

Mã Thanh Thanh ho khan một cái. Vậy là thực sự giận nhau rồi. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của hai người họ, là bạn cùng nhóm đương nhiên Mã Thanh Thanh cũng phải kêu Triệu Tú Nhi lại ngồi cùng chứ…Không ngờ gây ra tình huống hơi xấu hổ. La Châu là người thẳng thắng, thấy hai người như vậy thì hỏi thẳng một câu.

“Hai cậu giận nhau sao? Không phải tớ muốn nhiều chuyện, tớ muốn hỏi rõ để sau này xử lý chuyện hợp lý hơn, tránh các tình huống khó xử cho hai cậu thôi.”

Bạch Lộc nhìn La Châu, biết là cô nàng thực sự không có ý gì.

“Ừm, nhưng tớ không để ảnh hưởng đến nhóm đâu. Các cậu an tâm.”

Mã Thanh Thanh lập tức chen lời.

“Lộc Lộc, bọn tớ hơi lo thôi. Sợ làm hai cậu khó xử, không có ý gì đâu.”

“Tớ hiểu mà, đừng nghĩ nhiều.” Bạch Lộc mỉm cười trấn an hai cô nàng.

Hôm nay trong nhóm phân công La Châu với Bạch Lộc thuyết trình, nhưng La Châu là người thuyết trình chính, còn Bạch Lộc chỉ hỗ trợ thôi vì phần việc trước đó của cô đã nhiều rồi. Lý Quốc Cường thì sẽ chỉnh powerpoint. Vì đã phân công xong cả rồi, nên thực sự cũng không cần ngồi chung cho lắm, có chuyện gì thì cũng có thể nhắn tin trên nhóm nên chuyện Triệu Tú Nhi sang chỗ khác ngồi, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Buổi thuyết trình diễn ra vô cùng thuận lợi, cả La Châu và Bạch Lộc đều thuyết trình rất tốt. Mọi người hẹn nhau cùng đi ăn trưa. Và hiển nhiên là Triệu Tú Nhi đã từ chối.

Ăn cơm xong thì mọi người ai bận việc người đó, chào tạm biệt nhau xong liền tản ra.

Bạch Lộc thì vừa đi về ký túc xá, vừa gọi điện cho nhân viên vận chuyển đồ đạc hẹn chiều nay đến vận chuyển. Cô cũng báo với cô quản lý là mình sẽ không ở ký túc xá nữa. Xong mọi chuyện, Bạch Lộc về phòng mình bắt đầu thu xếp đồ đạc.

Triệu Tú Nhi vẫn không có ở trong phòng, như vậy càng tốt. Bây giờ cô cũng không muốn chạm mặt người này cho lắm.

Đồ đạc của Bạch Lộc không nhiều, chỉ có quần áo và sách vở, thêm vài thứ mỹ phẩm thôi. Dọn rất nhanh đã xong, Bạch Lộc về giường nằm, vừa lướt điện thoại vừa đợi tới giờ nhân viên vận chuyển đến.

Cạch.

Cửa mở ra, Triệu Tú Nhi đi vào. Bạch Lộc cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Triệu Tú Nhi nhìn một vali với mấy thùng đồ, biết Bạch Lộc muốn chuyển ra ngoài. Cô không ngờ Bạch Lộc lại dứt khoát như vậy, nói trở mặt liền trở mặt. Chuyện này lớn tới mức độ này à?

“Lộc Lộc, cậu chuyển đi à?”

“Ừm.”

“Có phải hơi quá không? Chỉ vì tớ nhờ cậu xin phương thức liên lạc của La Vân Hi sao?”

Bạch Lộc thở dài, cô không muốn tranh cãi.

“Triệu Tú Nhi, cậu như thế nào, bản thân cậu không tự biết được sao? Nếu cậu muốn nói tới việc này, vậy tớ hỏi cậu, tại sao ngay từ đầu cậu không nói rõ, mà đợi đến khi tới lớp của La Vân Hi rồi cậu mới nói? Cậu cảm thấy bạn bè chơi với nhau, cần tính toán nhiều như vậy sao?”

“Lộc Lộc...không phải là do tớ sợ cậu không đồng ý sao...tại tớ thích La Vân Hi quá thôi...sao cậu nặng lời vậy…tính toán…tính toán cái gì chứ…”

Thấy cô nói như vậy, mà Triệu Tú Nhi vẫn còn giả vờ không hiểu. Cuối cùng Bạch Lộc vẫn đều đều tiếp lời cô ta.

“Tú Nhi, nếu cậu hỏi tớ ngay từ đầu, tức nghĩa là cậu tôn trọng ý kiến của tớ. Cậu nhờ tớ, và tớ có quyền lựa chọn. Sau đó chúng ta vẫn có thời gian để nói chuyện thêm về việc tớ có đồng ý giúp cậu hay không. Ít ra là cậu vẫn nghĩ tới ý kiến và cảm xúc của tớ. Còn hành động hôm qua của cậu, ban đầu là tính kế tớ, tới lúc đó mới nói lời nhờ vả là đang muốn ép tớ. Tú Nhi, tớ vẫn luôn biết cậu không phải dạng người ngu ngốc. Vô được cái trường này, chẳng có ai ngốc nghếch ngờ nghệch cả. Cậu không cần phải ở trước mặt tớ làm bộ như vậy nữa đâu.”

Dừng lại một chút, thấy Triệu Tú Nhi đang đờ ra nhìn chằm chằm mình. Bạch Lộc nhàn nhạt hỏi thêm lần cuối.

“Tú Nhi, cậu cảm thấy là rất muốn nghe tớ nói thẳng ra hết mọi chuyện sao? Cũng không riêng gì việc này đâu. Cậu thực sự muốn nghe?”

Triệu Tú Nhi bị khí chất lạnh nhạt và lời nói của Bạch Lộc làm cho cứng miệng, không trả lời được gì. Đó giờ Bạch Lộc vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, như là một người chị gái vậy. Cô ta đã quá quen với việc Bạch Lộc nhường nhịn chiều chuộng mình rồi, có bao giờ thấy Bạch Lộc lý lẽ hùng hồn như vậy nói chuyện với mình đâu? Đây có còn là Bạch Lộc không?

“Được rồi, thôi vậy.” Bỏ lại bốn chữ, Triệu Tú Nhi lại mở cửa ra ngoài.

Bạch Lộc thở hắt ra một hơi. Cô thực sự chẳng muốn phí thêm chút sức lực nào để cãi nhau cả.

Đúng vậy, thực ra việc dứt khoát gạt bỏ tình bạn này, không chỉ đến từ chuyện hôm qua. Bạch Lộc cũng không phải đồ ngu, những toan tính nhỏ, những sự đố kỵ dần dần lớn lên của Triệu Tú Nhi, Bạch Lộc có thể nhìn ra được. Vì những ánh mắt giống như vậy, cô đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi.

Nếu đã như vậy, thì thà rằng ngay từ bây giờ dứt khoát cắt đứt mối quan hệ. Tránh cho về sau cô lại bị đâm sau lưng... Bạch Lộc bỗng nhiên cảm thấy, tình bạn cũng chả khác gì tình yêu cả. Và mối quan hệ nào, cũng nên là đến từ sự thiện chí ở cả hai phía. Nếu chỉ một bên muốn cố gắng, một bên một thật lòng đối xử với đối phương, thì như bây giờ là tốt nhất.

Phòng ký túc xá của La Vân Hi.

“Nè, cậu bảo cậu với đàn chị kia không có gì, mà mới vài hôm thôi hình của hai người đầy trên confession trường rồi kìa.” Dương Túc Anh nằm vắt vẻo trên giường của La Vân Hi, vừa lướt điện thoại vừa lải nhải bên tai thằng bạn mình.

Vũ Lực thì ngồi một bên chơi game, yên lặng đợi câu trả lời của La Vân Hi. Đúng là từ trước tới nay Vũ Lực chưa từng thấy La Vân Hi ngồi quỳ trước mặt cô gái nào, rồi còn cầm tay con gái người ta như vậy.

Mà nói đúng hơn là đừng nói tới ngồi quỳ, mấy cô gái kia chỉ cần tới gần Cảnh Hàn một chút, một giây sau La Vân Hi đã cách xa mấy cô nàng đó mười mấy mét rồi. Có một lần Vũ Lực còn nói đùa, hỏi coi có phải là La Vân Hi yêu thầm mình mà giấu không, nhìn cậu ta cứ như là bị dị ứng với con gái vậy. Sau đó đương nhiên đáp lại lời của Vũ Lực là một cái nhìn lạnh tanh như nhìn xác chết. Nhưng mà với cái gương mặt đẹp trai nhưng lúc nào cũng như người khác nợ mình cả gia tài đó, để mà nói là dị ứng con gái, thì nói là La Vân Hi dị ứng với con người Vũ Lực thấy cũng hợp lý.

Cơ mà, thằng bạn nối khố này của Vũ Lực, vẫn phải nói là cậu ta né gái như né tà, tuyệt chiêu tốc biến của nó còn nhanh hơn nhân vật sát thủ trong game của cậu đang chơi hiện tại. Mà cũng có lý do cả đấy. Từ cấp một đến cấp ba, La Vân Hi không chỉ nhận được vô số thư tình, lời tỏ tình hay là những màn tỏ tình lớn nhỏ khác nhau, mà còn nhận về không ít lời khiêu chiến của mấy cậu trai bị crush phũ, crush từ chối.

Năng lực học tập của La Vân Hi thì không cần phải bàn, nhưng khả năng chiến đấu của cậu ta cũng không thua kém gì, bởi vì sao ư? Được tôi luyện từ vô số cuộc chiến thực tế, không cần học cũng giỏi. La Vân Hi đánh nhau phải nói là như cơm bữa luôn.

Mà về vấn đề dị ứng con gái, gần đây nhất có một vụ khiến cậu ta ngày càng bài xích con gái hơn, là vào đầu năm lớp 12, La Vân Hi bị một nữ sinh bỏ thuốc vào chai nước! Lúc mà thuốc phát tán, La Vân Hi vô cùng bình tĩnh, dọn dẹp sách vở, xách balo, bắt xe đến bệnh viện. Nhìn cũng chẳng khác bình thường là bao. Mà cái hôm đó, cũng là cái hôm La Vân Hi hẹn bàn công việc với đối tác của cậu ta, rốt cuộc lại bị như thế rồi vào viện nằm, uy tín bị ảnh hưởng, công việc cũng bị hủy bỏ luôn. Sau đó là do chuyện này ầm ĩ lên ban giám hiệu, Vũ Lực mới biết là hôm đó La Vân Hi bị bỏ thuốc.

Cho nên, tổng kết lại, Vũ Lực cũng rất là tò mò nha. Thằng này vừa được thần tình yêu thông não cho sao?

“Không có gì thì chính là không có gì.” La Vân Hi nhàn nhạt trả lời.

“Hay là người ta thì không có gì, còn La thiếu thì có gì nha?” Dương Túc Anh lại ngả ngớn. Kinh nghiệm tình trường của cậu ta, nhìn La Vân Hi là thấy có gì đó là lạ rồi.

La Vân Hi nhíu mày, không trả lời.

“Im lặng là thừa nhận sao? La thiếu của chúng ta dễ gục ngã như vậy? Yêu em từ cái nhìn đầu tiên ư?” Vũ Lực cuối cùng cũng nhịn hết nổi, bắt đầu xen vào.

La Vân Hi nghe lời này, rốt cuộc dừng việc trong tay lại.

“Hai người các cậu rảnh lắm sao? Về phòng các cậu đi. Tôi còn phải làm việc.”

“Ầy, cậu cày như vậy để làm gì chứ? Cũng có phải nhà cậu không có tiền đâu?”

Cuộc đối thoại đã bị dẫn dắt sang chủ đề khác. La Vân Hi quay lại làm việc.

Hiện tại La Vân Hi đang nhận một vài hợp đồng thiết kế website cho một số doanh nghiệp nhỏ. Đã làm công việc này từ năm lớp 11, cũng tạo được một ít danh tiếng, thu nhập ổn định. Đúng là gia đình La Vân Hi không thiếu tiền, nhưng lại không có ai làm việc trong ngành này cả.

Ba cậu mở một vài trang viên và địa điểm du lịch lớn nhỏ, mẹ thì làm chủ vài căn hộ từ chung cư cho tới các biệt thự, chủ yếu là cho thuê. Tài sản cho tới hiện tại, La Vân Hi có nằm lười biếng ở nhà ăn chơi tới cuối đời cũng không tiêu hết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro