KTT×Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là thiên thần ẩn náo trên bầu trời xanh kia. Không gọi em tia nắng vì chỉ mang đến ấm áp nhất thời nhưng lại dập tắt con tim nơi anh hao mòn, không gọi em là cầu vồng vì em chỉ một màu hiu lạnh và cảm giác rằng em luôn ở bên...

Gọi em là cơn mưa rào em đến thật tình cờ và cũng mau rời đi, không khiến người ta ướt đẫm mà lưu lại dấu vết rồi biến mất khiến người chờ vấn vương

_______________

Nắng đã chạm đến mái tóc và chuẩn bị tràn vào khoé mắt của tôi. Nhưng dường như nó vẫn còn đang ngập ngừng. Có lẽ nó cũng đang e ngại đôi mắt sắc lạnh này như bao người khác. Ngón tay đang gõ từng nhịp lên mặt bàn chợt khựng lại. Tôi lại nhớ đến em, cô gái mà tôi ví như cơn mưa rào.

Giọng nói của gió và ánh mắt như mây bay, chưa từng ai nói rằng họ thích đôi mắt của tôi như em. Một cô gái thật lạ lùng. Em như nhìn thẳng vào tâm hồn tôi và mỉm cười. Tôi tự hỏi, liệu giây phút đó có phải là vô tận khi nó cứ chiếm lấy đầu óc tôi từng giây từng phút, không nghỉ ngơi. Tôi biết đó là nỗi nhớ !

Tôi biết mình muốn gặp một lần nữa.

Tôi thử gọi em bằng nhiều cái tên. Nhưng dường như, bộ não này chỉ toàn liên tưởng tới những gợn mây trên bầu trời xanh thẳm. Trôi bồng bềnh trong vô định.

Hữu hình nhưng lại ngoài tầm với.

Em mỏng manh đến mức, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Và em đã làm như thế, sau lần gặp gỡ chóng vánh đó trong bệnh viện, sau khi em nhìn tôi và thốt lên một câu khen ngợi bâng quơ: "đôi mắt của anh đẹp quá". Tôi không còn thấy bóng hình nhỏ nhoi đó ở bất cứ đâu nữa. Nhưng ánh mắt của em thì có, nó đi theo tôi đến tận trong mơ. Dai dẳng và miên man. Như làn gió ấm giữa tiết trời mùa đông lạnh giá.

Chỉ một lần lướt ngang em nhưng khiến tôi man mác nỗi nhớ nhung vô tận, muốn lại gần bắt chuyện và khoác chiếc áo khiến em đỡ lạnh.

Em nhẹ nhàng bắt câu chuyện như thế cũng nhẹ nhàng tan biến như cơn mưa ngang qua khiến tôi mong muốn chờ đợi em đến và khen tôi.

________________

Nơi căn phòng lạnh lẽo chứa những cái xác không có người thân nhận dạng về chôn cất, linh hồn thiếu nữ ngồi bên góc phòng khóc nức nở nhưng không ai trông thấy

Nơi cổng bệnh viện chàng trai mặc chiếc áo blue trắng luyến tiếc ra về với mong muốn gặp lại người con gái lúc nãy và có lẽ trời đã định rằng điều đó là không thể...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro