03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng Izuku đã chạy đi mua thuốc hạ sốt. Nhân lúc Katsuki còn đang ngủ cậu nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi vào bếp nấu cho anh bát cháo nóng, xong xuôi cậu bưng vào phòng gọi Katsuki thức dậy, giúp anh lau rửa mặt và thay khăn ướt mới. Katsuki không ngừng cảm ơn.

Izuku bón cháo, từng miếng cháo nhạt được Katsuki từ từ nuốt xuống. Sau một hồi nỗ lực bón của Izuku bát cháo cũng được anh ăn sạch, tiếp theo đó là uống thuốc, sợ anh bị đắng miệng cậu còn chu đáo mua thêm kẹo ngọt để anh ngậm.

Đang đỡ anh nằm xuống bên ngoài chợt có tiếng oang oang sau đó cửa phòng bị mở toang. Là Kirishima đến.

"Katsuki mà cũng có ngày ngủ dậy muộn như này sao? Mau mau ra tiếp đón người bạn thân nhất của cậ..."

*Bộp.*

Còn chưa nói hết câu, cùng với việc cửa phòng được kéo ra thì thân ảnh ốm yếu đang nằm trên đệm của Katsuki khiến Eijirou giật mình mà đánh rơi giỏ hoa quả xuống đất, những quả cam mọng nước lăn lông lốc trên sàn. Nhìn một màn ấy, Katsuki không khỏi cười khổ.

"Cậu biết tôi ốm mà mua hoa quả đến thăm cơ à?" Câu hỏi như thay lời chào.

"Cái quái..."

Sau khi Katsuki lên tiếng, anh như được kéo về thế giới thực tại, chẳng buồn nhặt đồ lên chạy ngay đến bên cạnh người bạn thân. Sau cùng lại là Izuku đứng lên nhặt.

"Cậu bị sao thế này? Còn sốt không? Đã uống thuốc chưa? Còn bị đau chỗ nào khác không?" Những câu hỏi liên tục cùng giọng nói run rẩy của Kirishima thể hiện anh đang lo cho Katsuki đến nhường nào.

"Bình tĩnh lại Eijiro, tôi không sao rồi." Anh vỗ nhẹ vào bàn tay nhằm an ủi cậu bạn của mình.

"Sao cậu không nói với tớ câu nào? Tớ không đáng để cậu dựa dẫm ư?"

"Nói linh tinh gì vậy? Cơn sốt đột ngột đến, do mệt nên tôi chẳng còn sức lực nào mà cầm điện thoại. May có cậu nhóc kia ở cùng." Katsuki nhanh chóng phủ nhận. Sau khi ba mẹ mất, anh chỉ còn lại Kirishima là người thân.

"Hức..."

Thanh âm vang lên khiến Katsuki có chút hoang mang, cậu bạn thân của anh vậy mà đang khóc!

"Này đồ đầu chỉa, cậu khóc lóc cái gì vậy?"

"Hức...tớ đã hứa với cô chú...hức...sẽ chăm sóc cậu thật tốt...hức...vậy mà...để cậu thành ra thế này...mà...hức...tớ còn chẳng biết gì...hức...tớ không còn mặt mũi...hức...nhìn cô chú nữa..."

"Thôi nào Eijiro tôi không sao rồi mà. Cậu nhìn này, tôi hạ sốt rồi nghỉ thêm chút nữa là khỏe thôi, đến chiều là có thể mở cửa quán bình thường được rồi."

"Cậu thành ra như vậy rồi còn định mở quán cái gì nữa." Anh gắt lên.

Izuku mặc dù không hiểu hai người kia nói gì nhưng khi thấy Kirishima đột nhiên rơi nước mắt, cậu cũng nhanh chóng đi đến an ủi. Hai người này sao lại đều mít ướt như trẻ con vậy chứ, vì là bạn thân nên điểm này tương đồng nhau sao? Rồi cậu hơi giật mình khi nghe anh đột nhiên to tiếng như vậy.

"A...xin lỗi làm cậu giật mình."

"Vâng? Không sao ạ."

Kirishima vừa lau nước mắt vừa nói tiếp.

"Đợi cậu thật sự khỏe lại thì mở quán sau đi, tớ sẽ ở lại chăm sóc đến khi cậu hoàn toàn khỏe lại."

Biết cậu bạn cứng đầu không kém mình nên Katsuki đành ngậm ngùi chấp thuận.

"Mà có việc gì sao hôm nay cậu đến sớm vậy?"

"Tớ đến đó cậu L-Lục Cổ Xuất Cửu." Vì tên tiếng Trung của Izuku khá khó đọc với người Nhật nên Kirishima đọc sai, sau đó anh quay qua nói với Izuku. "Cậu Lục Cổ vất vả rồi, sắp xếp đồ đạc đi nhé tôi đưa cậu về khách sạn." Rồi lại quay lại nói với Katsuki. "Cảm ơn cậu mấy ngày này"

"Nhưng anh Katsuki đang ốm cần người túc trực bên cạnh mà."

"Cái đó cậu không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Katsuki khi tôi không ở đây nhé."

Izuku có chút không đành cùng chút áy náy, dù gì cũng là do cậu nên Katsuki mới bị ốm, cậu muốn chăm sóc đến khi anh hoàn toàn khỏi bệnh, có như vậy lòng cậu mới nhẹ nhõm.

"Em muốn chăm sóc anh Katsuki."

Trái ngược với vẻ kiên định trên gương mặt của cậu là hai gương mặt đang hết sức ngạc nhiên, Katsuki ngạc nhiên một thì Eijirou có lẽ ngạc nhiên mười. Katsuki và Izuku vốn chẳng có quan hệ gì nhưng cậu lại ngỏ ý chăm sóc cho anh, điều này làm dấy lên sự hoài nghi trong Eijirou.

"Rốt cuộc trong ba ngày này, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Izuku thật thà kể lại chuyện cậu rủ Katsuki tắm mưa nên mới khiến anh bị sốt, cậu muốn chăm sóc anh coi như chuộc lỗi. Cả Kirishima và Bakugou đều bật cười, cậu nhóc này có trách nhiệm thật đấy, là do bản tính tốt bụng hay cậu quá ngây thơ đây?

"Tôi thật sự không sao, đã hạ sốt nhiều rồi mà. Hai người đều đi đi không cần lo cho tôi."

"Tuyệt đối không!" Kirishima khẳng định. "Vậy bây giờ cậu chọn đi, hoặc là tớ ở lại chăm sóc cậu hoặc là vị khách kia ở lại."

Katsuki bối rối suy nghĩ. Izuku không có quan hệ gì cũng chẳng thân thiết, đêm qua cậu đã vất vả chăm sóc anh cả đêm thật sự không nên phiền cậu thêm nữa; Eijirou tuy rằng thân thiết nhưng anh cũng còn nhiều việc khác phải làm ở khách sạn, không thể để vì cậu mà tất cả công việc đều dồn cho một người mới sinh như Mina làm, như vậy anh sẽ càng áy náy. Suy nghĩ qua lại anh đành chọn Izuku, phiền cậu chăm sóc mình thêm một thời gian ngắn nữa.

Eijirou ở lại thêm một lúc lâu, khi Katsuki đã ngủ say cuối cùng anh cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Izuku.

"Cậu Lục C-Cốc Xuất Cửu, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"

"Anh cứ gọi em Midoriya là được ạ."

"Ờ...ờm, cậu Midoriya, mấy ngày này cảm phiền cậu chăm sóc Katsuki, rất rất cảm ơn cậu vì chuyện đó. Xin lỗi về chuyến du lịch bất ổn này của cậu, tôi sẽ đền đáp cậu sau."

"Là việc nên làm thôi ạ. Anh chủ có vẻ biết rất nhiều về anh Katsuki nhỉ?"

"Gọi tôi là Kirishima. Đương nhiên, chúng tôi là bạn thân mà."

"Vậy chắc anh biết anh Katsuki thích ăn gì chứ ạ? Người ốm khẩu vị thường nhạt không ăn được nhiều, em muốn nấu vài món anh ấy thích để anh ấy ăn được nhiều hơn."

"Ờm...để xem...Katsuki thích nhất ăn đồ cay, nhất là món đậu hũ Tứ Xuyên."

"Đậu hũ Tứ Xuyên..." Izuku lẩm bẩm, vậy là cậu biết bữa tối nấu gì cho Katsuki rồi. "Em hỏi thêm câu này nữa được không?"

"Cậu cứ hỏi."

"Anh Katsuki...vốn là người lạnh lùng như vậy ạ?"

Nói đến đây vẻ mặt của Eijirou bỗng trùng xuống, nét buồn hiện rõ.

"Không phải như vậy. Trước đây Katsuki lạc quan lắm, luôn vui vẻ và cười rất nhiều khiến người khác có cảm giác cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết buồn là gì cả. Nhưng kể từ khi cô chú Bakugou mất, cậu ấy tự trách về cái chết của cha mẹ và trở thành con người hoàn toàn khác, tôi và vợ cố gắng để cậu ấy quên đi những chuyện buồn đó nhưng số lần Katsuki cười trong 4 năm nay có lẽ đếm không đủ hai bàn tay."

Hai người cùng trầm lặng một hồi, sau khi tiễn Kirishima về Izuku quay lại phòng túc trực bên cạnh Katsuki phòng khi anh cần gì đấy.

Dưới sự nhiệt tình của Izuku, Katsuki nghỉ ngơi thêm 1 đêm nữa đã hoàn toàn khỏe, nhưng ngược lại Izuku đã bị lây ốm từ anh. Anh lại thay phiên chăm sóc cậu, hai người vậy là hòa nhau.

*

Vài ngày gần đây trên thị trấn thường xuyên xuất hiện mưa lớn bất chợt khiến cho cửa tiệm của Katsuki không hoạt động được, lịch trình du lịch của Izuku cũng vì thế không thể thực hiện. Mưa giông khiến sóng to nên tàu phà không hoạt động, Izuku cứ vậy mà bị "nhốt" ở đây thêm hai ngày.

Những ngày ở cùng nhau Izuku cảm thấy rất vui, tuy Katsuki vẫn lạnh lùng như vậy nhưng cậu luôn cảm thấy anh có sức hấp dẫn khó tả đối với cậu, khiến cậu không kìm được muốn được thân thiết với anh hơn. Vậy nên sau bữa tối, khi đang rửa bát cậu nói sẽ kéo dài thời gian du lịch và đề nhghị được tiếp tục ở lại nhà anh.

"Em thích cuộc sống ở đây. Anh biết đấy em mới tốt nghiệp đại học, tiền tiết kiệm hiện không có quá nhiều, nếu không được ở đây thì sẽ phải thuê khách sạn. Em sẽ làm hết tất cả mọi việc mà, từ việc vận hành suối nước nóng đến việc nhà cửa, từ việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất, chỉ cần anh cho em ở lại thôi, anh nhaaaa~."

Katsuki vốn có lòng thương người, Izuku đã nắm được ngay từ ngày đầu tiên đến đây ở, cũng không ngại mặt dày lợi dụng điểm này để được ở lại. Trong lòng Katsuki vẫn còn áy náy việc làm nhỡ dở chuyến du lịch của cậu, chuyện cho ở lại cứ coi như anh bù đắp cho cậu đi, hơn nữa nếu suy xét kỹ anh cũng không hề thiệt, cứ như thuê được nhân viên với giá 0 đồng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro