11. Bí mật bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi dạy dỗ tôi?" Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng nghiến răng.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhàn nhạt nói: "Hắc thiếu gia cẩn thận lại lời nói của mình. Đã qua mấy ngày vừa rồi, nếu cậu là người thông minh không lẽ cậu không nhận ra dại dột kháng cự không mang lại lợi ích nào cho bản thân cả, chỉ có họa thôi sao? Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ không hành động như trẻ con như cậu."

Hắc Vĩ Thiết Lãng chăm chăm nhìn cậu. Chàng trai này rốt cuộc là người như thế nào? Nhìn qua tưởng rằng rất đơn giản nhưng thực chất cậu ta lại là người sâu xa khó lường.

"Xin lỗi, ta để hai đứa phải đợi lâu." Hắc Vĩ Thiết Mạn chống gậy đi vào phòng ăn.

Nguyệt Đảo Huỳnh quay mặt qua khẽ cười. "Dạ, không sao đâu ạ."

Thiết Lãng mặt cũng hầm hè tiếp tục ăn.

"Nguyệt Đảo Huỳnh, sao cháu lại ăn ít như vậy? Có phải món ăn không hợp khẩu vị?" Hắc Vĩ Thiết Mạn tiếp tục ăn rồi nhìn sang Đảo Huỳnh đã thấy cậu buông dao nĩa.

Cậu cười xòa giơ tay quơ quơ. "Dạ, không phải đâu ạ. Mấy món ăn này đều rất ngon. Chỉ là bình thường cháu ăn rất ít, chỉ có thể ăn nhiêu đấy, không thể ăn hơn."

"Nhưng cháu cũng nên ăn nhiều vào, ăn ít như vậy làm sao đủ sức khỏe?"

"Dạ, cháu rất khỏe mà. Chủ tịch cứ yên tâm."

Hắc Vĩ Thiết Lãng một chút quỷ dị nhìn qua dĩa còn dư rất nhiều thức ăn của cậu rồi lại tiếp tục ăn uống như bình thường.

Hắc Vĩ Thiết Mạn hơi cau mày nhìn thằng con trai mình sau đó lại nhìn Đảo Huỳnh. "Nguyệt Đảo Huỳnh, ta có thể nhờ cháu một chuyện được không?"

"Thưa, chủ tịch cứ nói ạ." Cậu lễ phép trả lời.

"Từ ngày mai Thiết Lãng sẽ có giờ giới nghiêm, ngoại trừ giờ đi học thì tất cả thời gian còn lại đều phải có mặt ở nhà. Cháu có thể giúp ta trông chừng, chăm sóc nó ở trên trường, đừng để nó chạy lung tung làm loạn, có được không?" Ông nghiêm túc lên tiếng.

"Dạ, chuyện này cũng không khó." Nguyệt Đảo Huỳnh cười nhẹ.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi bên cạnh ăn có chút nghẹn. Cư nhiên hai người kia xem hắn là một đứa con nít mà trông chừng, quản lý nghiêm ngặt. Đáng chết thật, nếu như vậy thì hắn làm sao đi cùng với hội Tam Miêu.

Mọi người đang trò chuyện, ăn uống thì bỗng nhiên một người hầu gấp gáp chạy vào: "Chủ tịch! Chủ tịch bà ta đòi vào đây... cho bằng được... Tôi không thể cản..."

Hắc Vĩ Thiết Mạn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy một người phụ nữ đứng đằng sau người hầu.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhướng mắt lên nhìn. Bà ta là một người phụ nữ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại rất xinh đẹp, mặn mà. Gương mặt trang điểm đậm, mái tóc có chút rối. Cả người ướt sũng vì bị mắc mưa bên ngoài, nhìn có chút chật vật.

Hắc Vĩ Thiết Mạn trừng mắt kinh ngạc. Ngay cả Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi bên cạnh cậu cũng ngay lập tức bật dậy, ánh mắt như không thể tin được.

"Hắc Vĩ Thiết Mạn, tôi đến để gặp con trai của tôi!" Bà ta hai mắt sòng sọc nhìn vào Hắc Vĩ Thiết Mạn, làm ông ta lại lo lắng quay sang nhìn Nguyệt Đảo Huỳnh.

"Sao cô lại ở đây?! Cô chẳng phải..."

"Là đang ở tù chứ gì?!" Bà ta lạnh giọng đáp.

Thấy Hắc Vĩ Thiết Mạn cứng ngắc không nói gì, bà lại nói tiếp: "Biết làm sao đây làm anh thất vọng rồi. Tôi là được thả ra sớm!"

Nguyệt Đảo Huỳnh đứng bên cạnh nhíu mày chứng kiến. Hắc Vĩ Thiết Mạn càng khẩn trương nhìn cậu nói: "Nguyệt Đảo Huỳnh , cháu đừng quan tâm người đàn bà này nói gì. Bà ta chỉ là người quen cũ của ta, đầu óc có chút không bình thường nên ăn nói bậy bạ."

Một lời giải thích trẻ con nghe ra đều biết không phải

Đột nhiên, Hắc Vĩ Thiết Lãng chạy đến trước mặt người phụ nữ ấy hoảng hốt nói: "Mẹ! Sao mẹ ra ngoài mà không báo cho con?!"

Nguyệt Đảo Huỳnh lại nhíu mày.

"Mẹ xin lỗi, vừa ra là mẹ chạy đến đây tìm con ngay. Mẹ muốn sớm được gặp con." Bà có chút rưng rưng nói.

"Hai người diễn đủ chưa?! Người đâu mau mang người phụ nữ đó này ra khỏi đây!!!" Hắc Vĩ Thiết Mạn gầm lên.

Thiết Lãng tức giận nhìn cha mình. "Cha sao có thể quá đáng như thế?! Người này là mẹ của con mà!!!"

Một câu tuyên bố của hắn đã làm Hắc Vĩ Thiết Mạn trở nên giận dữ: "Cậu đang nói bậy cái gì?!! Cậu muốn tôi tức chết thì mới vừa lòng phải không?!"

"Con không nói bậy!!! Đây là chính là mẹ đã sinh ra con. Là cha giấu giếm mọi người không muốn công khai chuyện này!!!" Hắc Vĩ Thiết Lãng dõng dạc lên tiếng khẳng định.

Người bên ngoài ai cũng nghĩ hắn là con trai một của Kim chủ tịch và phu nhân. Nhưng thực chất, hắn là đứa con ngoài giá thú của một người phụ nữ khác với cha hắn. Đối với những gia đình tài phiệt như gia đình hắn thì đây là chuyện đáng xấu hổ. Nếu như không phải mẹ hắn vào tù, vợ hiện tại của cha hắn không thể sinh con thì vĩnh viễn cha hắn sẽ không đem hắn về nuôi.

"Lãng nhi, mẹ nhớ con lắm. Hãy tha thứ cho mẹ..." Bà có chút khó khăn nói.

Thiết Lãng chưa kịp nói gì thì cha hắn lại tức giận mở miệng: "Bà nói cái gì?! Bà có tư cách làm mẹ nó sao?!"

"Tôi..."

"Cháu chào bác"

Người phụ nữ chưa nói hết câu thì Nguyệt Đảo Huỳnh đã tiến lên chào hỏi. Hắc Vĩ Thiết Mạn gấp gáp nhìn cậu có chút gì đó nghi ngại. Còn Thiết Lãng, hắn cũng nhìn cậu khó hiểu.

"Cháu là..." Bạch Hiền tò mò nhìn cậu bé đứng trước mặt mình. Từ nãy đến giờ bà không hề hay biết sự có mặt của người thứ ba.

"Thưa, cháu là Nguyệt Đảo Huỳnh ạ, cháu là vị hôn phu của Hắc Vĩ Thiết Lãng. Rất vui được gặp bác." Cậu vui vẻ cúi đầu chào lễ phép.

Bà có chút kinh ngạc. "A... thì ra cháu là người sẽ kết hôn với Lãng nhi. Không ngờ cháu đẹp trai như vậy."

Đúng vậy, cậu bé đứng trước mặt bà thật sự rất đẹp trai. Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cách ăn nói lại rất lễ phép, nhìn qua là biết thiếu gia con nhà gia giáo.

Bà lại có chút nghi ngại: "Xin lỗi, đã để cháu..."

"Hôm nay thời tiết không tốt, bác như thế này sẽ rất dễ bị cảm. Thiết Lãng cậu mau đưa bác lên phòng thay đồ nếu không bác sẽ bị nhiễm gió lạnh, như thế không tốt cho sức khỏe của bác." Cậu quay sang nói với hắn cùng ánh mắt lo lắng của cậu làm hai người đối diện rất khó hiểu.

Hắc Vĩ Thiết Lãng có chút kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu..."

"Thưa bác, bác mau theo cậu ấy lên phòng thay đồ nếu không sẽ bệnh. Thay xong, cháu cùng cậu ấy đưa bác về nhà có được không?" Nguyệt Đảo Huỳnh dịu dàng cầm lấy bàn tay lạnh buốt của người phụ nữ ấy nói.

Bạch Hiền giọng nói run run: "Nguyệt Đảo Huỳnh! Cám ơn cháu."

Cậu khẽ liếc nhìn Hắc Vĩ Thiết Lãng như bảo hắn đi đi. Hắn lúc này cảm thấy càng lúc càng khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng dìu mẹ mình lên phòng.

Hắc Vĩ Thiết Mạn đứng đó mà không thể nói tiếng nào.

******

...Phòng khách...

"Nguyệt Đảo Huỳnh, chuyện lúc nãy..." Hắc Vĩ Thiết Mạn định nghiêm túc giải thích.

Nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh đã đột ngột cắt ngang, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: "Chủ tịch, cháu có điều mạn phép muốn nói nhưng có thể làm người nổi giận hoặc không vui. Không biết chủ tịch có thể nghe cháu nói không?"

"Được , cháu cứ nói."

"Cháu thường nghe người ta nói Người trồng bụi cây gai sẽ không có được hoa hồng. Cũng như khi chúng ta nắm bùn ném, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta." Đảo Huỳnh vừa nâng tách trà lên vừa nói.

"Nguyệt Đảo Huỳnh, cháu muốn nói gì?" Hắc Vĩ Thiết Mạn nhíu mày.

"Chủ tịch, kẻ che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện. Người không phải cỏ cây, há lại vô tình? Con người thì phải có tình cảm còn không thì phải có tình nghĩa." Cậu từ tốn nói.

Hắc Vĩ Thiết Mạn nghe xong mặt đanh lại có chút không hài lòng. "Nguyệt Đảo Huỳnh! Cháu là không nể mặt ta?"

"Cháu xin lỗi. Nếu như điều cháu nói làm chủ tịch không vui thì xin chủ tịch hãy bỏ qua cho." Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ giọng xin lỗi.

Cậu nhóc này không hề đơn giản, dám dùng cả lời nói ý tứ để nhắc nhở ông. Không biết sợ hãi hay nể nang gì. Tuy rằng trong lòng Hắc Vĩ Thiết Mạn rất tức giận nhưng với tình thế hiện nay ông bắt buộc phải nhịn xuống. Nếu như Nguyệt Đảo Huỳnh đem chuyện xấu hổ này nói cho Nguyệt Đảo Minh chắc chắn ông ta sẽ rất tức giận vì ông đã lừa dối ông ta, khẳng định sẽ hủy hôn ngay lập tức. Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra! Hắc thị có thể phát triển lớn mạnh và vươn tới thị trường Châu Âu hay không đều phải phụ thuộc vào cuộc hôn nhân này.

Sau đó ông nhẹ giọng: "Không sao, người trẻ thường hay thẳng thắng, ta không để bụng đâu. Nhưng Đảo Huỳnh à, chuyện này cha của cháu..."

Nguyệt Đảo Huỳnh lại tiếng tục cắt ngang: "Chủ tịch, cháu thường không chú trọng những tiểu tiết cho lắm, điều cháu quan tâm là kết quả đạt được. Người quá câu nệ vào việc nhỏ thì thường không thể có thành tựu trong việc lớn. Cháu từ nhỏ đã được cha và mẹ dạy luôn lấy đại sự làm cuộc, còn những việc khác không nên để ý đến."

Một lời nói này của Nguyệt Đảo Huỳnh thôi cũng đủ để Hắc Vĩ Thiết Mạn phải nể một cậu nhóc nhỏ tuổi như cậu. Ông thầm nghĩ: 'Cậu bé này cực kì hiểu chuyện, biết người biết ta, biết nhìn nhận sự việc. Cực biết đối nhân xử thế. Một người hiểu thời thế như thế này làm con dâu Hắc gia thì thật không sợ không làm được bá chủ thiên hạ.'

"Nguyệt Đảo Huỳnh, cháu thật là một người rất hiểu chuyện." Hắc Vĩ Thiết Mạn vui vẻ nói.

"Cháu cám ơn, thưa chủ tịch." Cậu lễ phép trả lời.

Trong khi hai người đang trò chuyện uống trà thì Hắc Vĩ Thiết Lãng đã dìu mẹ mình xuống cầu thang. Bạch Hiền cũng đã thay đồ và chải tóc cho đàng hoàng.

"Bác xuống rồi." Nguyệt Đảo Huỳnh vừa nhìn thấy hai người liền bỏ tách trà xuống chạy ngay đến chỗ họ.

Hắc Vĩ Thiết Mạn hai mắt giận dữ nhìn người phụ nữ kia nhưng không thể nói gì. Nguyệt Đảo Huỳnh đã nói với ông như vậy thì ông còn có thể làm gì.

Bạch Hiền nếu như biết ngày hôm nay có vị hôn phu của Hắc Vĩ Thiết Lãng cùng ăn tối, bà tuyệt đối không tới để xảy ra tình huống lúng túng như vậy. Tuy rằng rất nhớ con, mong muốn con trai ở bên cạnh mình nhưng bà cũng muốn cho con mình có một tương lai sáng lạn, một tiền đồ rộng mở.

Vì vậy mà bà đã đồng ý với Hắc Vĩ Thiết Mạn phải hoàn toàn giấu kín chuyện Hắc Vĩ Thiết Lãng chính là con trai mình. Để người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn là đứa con chính thống của nhà họ Hắc. Nếu như để họ biết được xem như tương lai của hắn sẽ bị hủy hoại trong tay bà.

Bà cứ nghĩ vị hôn phu của con trai mình biết được sự thật này sẽ khinh thường một kẻ đã từng vào tù như bà và cũng sẽ ngay lập tức hủy bỏ hôn ước. Nhưng cậu thiếu gia này lại đến trước mặt bà chào hỏi lễ phép, còn lo lắng cho bà bị cảm lạnh và còn giải nguy cho bà khỏi Hắc Vĩ Thiết Mạn.

"Thưa bác, cháu và Thiết Lãng ngay bây giờ đưa bác về có được không ạ?" Nguyệt Đảo Huỳnh dịu dàng nói.

Bạch Hiền liền gật đầu trả lời: "Được, làm phiền cháu quá."

"Dạ, không có gì đâu ạ, bác đừng ngại. Thiết Lãng, cậu đưa bác ra xe trước, tôi ở lại chào chủ tịch."

Hắc Vĩ Thiết Lãng không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn cúi đầu chào cha mình một cái rồi dìu mẹ mình ra xe.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn nghe lời cậu không chút phản kháng nào.

"Thưa chủ tịch, cháu xin phép về ạ. Cám ơn chủ tịch vì bữa tối ngày hôm nay." Nguyệt Đảo Huỳnh lễ phép nghiêng người chào.

Khuôn mặt lãnh đạm của Hắc Vĩ Thiết Mạn có chút nhăn lại. "Được rồi, cháu đi đi."

Chào hỏi xong cậu mới ra khỏi cửa tiến tới chiếc xe hơi màu đen đang đậu ngoài sân. Hắc Vĩ Thiết Lãng và Bạch Hiền đều đã ngồi trong xe đợi sẵn.

Nguyệt Đảo Huỳnh bước tới nói với người tài xế: "Anh xuống xe đi, hôm nay chúng tôi sẽ tự đi."

"Nhưng thưa Nguyệt thiếu gia, chủ tịch đã dặn Kim thiếu gia đi đâu cũng phải có tài xế đi theo." Người tài xế dè dặt đáp.

"Anh cứ báo cáo với chủ tịch là có tôi đi theo cùng. Chắc chắn chủ tịch không tức giận." Cậu nghiêm giọng nói.

Người tài xế đành bước ra khỏi xe. Hắc Vĩ Thiết Lãng thấy vậy mở cửa xe ra ngồi phía trước để lái, cậu ngồi bên ghế phụ, Bạch Hiền thì ngồi ghế sau.

*****
Trên đường đi...

Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa lái xe vừa cất giọng hỏi mẹ mình: "Mẹ, bây giờ mẹ tính ở đâu?"

"Mẹ muốn quay về nhà cũ, con chở mẹ đến đó đi" Bà hiền hòa trả lời.

Hắn có chút cau mày: "Căn nhà đó cũ rồi lại còn nhỏ không tiện nghi. Mẹ, hay để con sắp xếp chỗ ở mới cho."

Bạch Hiền lắc đầu: "Không cần như vậy, mẹ không muốn phiền con. Với lại mẹ là muốn ở nhà cũ không thích ở nơi khác, cao sang quá mẹ không quen. Mà không phải con bán nhà của mẹ đi rồi chứ?"

"Không có, con vẫn còn giữ, đồ đạc của mẹ con cũng vẫn giữ y nguyên." Hắc Vĩ Thiết Lãng vội trả lời.

"Vậy thì tốt." Bà thở phào.

Hắc Vĩ Thiết Lãng biết một khi mẹ mình đã không thích thì nói thế nào cũng không thay đổi. Hắn đành thuận theo ý mẹ mình mà thôi.

Suốt từ nãy đến giờ, Nguyệt Đảo Huỳnh không nói gì chỉ lắng nghe hai mẹ con hắn nói chuyện với nhau, đầu óc có chút mơ màng. Mà Thiết Lãng đang lái xe, lâu lâu liếc sang nhìn cậu. Hắn càng lúc càng cảm thấy cậu hành xử rất khó hiểu. Biết được một bí mật động trời như vậy, đáng lẽ cậu phải rất tức giận mới đúng. Nhưng cậu một chút sự khó chịu thậm chí khinh thường với mẹ hắn cũng không có.

Bạch Hiền ngồi đằng sau khẽ quan sát con trai mình và cậu bé ngồi bên cạnh. Bà mỉm cười... một nụ cười rất hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro