10. Tự làm bậy, không thể sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hắn bắt đầu thấy phục chàng trai này rồi, cư nhiên cảnh xuân lồ lộ diễn ra trước mặt, những âm thanh mờ ám cứ vang lên khắp phòng mà Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn bình thản còn thoải mái nói điện thoại với bạn mình.

Cậu ta không hề tỏ ra ngượng ngùng hay tức giận việc hôn phu mình lên giường với người khác sao?!

Hắc Vĩ Thiết Lãng vò đầu bứt tóc bực bội. Hắn dừng luôn động tác và rời khỏi thân thể phía dưới. Cô gái nằm dưới đang hưng phấn bỗng nhiên chới với, cơ thể khó chịu vặn vẹo.

"Thiết Lãng..."

"Cút!!!" Hắn lớn tiếng quát.

"Sao cơ?" Cô gái khó hiểu trợn mắt nhìn.

"Cút ngay!!!" Hắc Vĩ Thiết Lãng lại gầm lên.

Thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, cô ta xanh mặt ngay lập tức xuống giường lấy quần áo rời khỏi phòng.

Hắn bực bội mang quần áo vào phòng tắm rửa, Nguyệt Đảo Huỳnh lúc này vẫn còn nói điện thoại với bạn mình.

Chừng năm phút sau Hắc Vĩ Thiết Lãng đi ra ngồi trước mặt cậu. "Được rồi, mình gác máy đây, nói chuyện với cậu sau nhé." Nguyệt Đảo Huỳnh ung dung hạ điện thoại đang nghe xuống.

"Vừa lòng cậu chưa?" Hắc Vĩ Thiết Lãng chán ghét hỏi cậu.

"Ý cậu là sao?" Nguyệt Đảo Huỳnh nhàn nhạt đáp.

Hắn khẽ nhếch môi cười lạnh: "Chồng chưa cưới của cậu lên giường với người khác, cậu một chút cũng không để tâm?"

Quả nhiên hắn đã đánh giá thấp chàng trai này. Cậu ta cường ngạnh, lạnh lùng đến mức nhìn thấy chuyện không thể chấp nhận được ngay rước mắt mà không hề có một chút biểu cảm nào.

"Chuyện này quan trọng để tôi quan tâm sao?"

"Kể cả sau này khi chúng ta đã kết hôn, tôi vẫn có thể lên giường cùng hàng trăm người khác, cậu vẫn không để ý?" Hắn nhướn mày hỏi.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhạt nhẽo cười, giọng điệu rất lạnh: "Muốn ngoại tình? Cũng được. Ra bụi cây hay ngõ hẻm tối mà làm, không thì dắt về nhà, tôi chuẩn bị giường cỡ lớn cho. Nhưng nếu để tôi thấy hình cậu dẫn người nào vào khách sạn hay đi đâu làm trò dơ bẩn trên báo chí truyền thông. Gây ra tai tiếng cho tôi, gây ảnh hưởng đến Nguyệt thị, tôi thề là sẽ chôn sống tập đoàn Hắc thị nhà cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh tôi nói được làm được."

"Cậu là đang uy hiếp tôi?" Hắc Vĩ Thiết Lãng cáu kỉnh.

Nguyệt Đảo Huỳnh lại cười nói: "Bản thân cậu làm gì có giá trị mà để tôi có thể uy hiếp?!"

"Tôi không có giá trị mà cậu một mực muốn kết hôn cùng tôi?" Hắn đùa cợt hỏi.

"Hắc thiếu gia, hình như có điều ở tôi mà cậu chưa rõ. Giá trị tôi cần sử dụng là ở tập đoàn nhà cậu, còn bản thân cậu đối với tôi một chút giá trị cũng không có. Người cùng tôi kết hôn dù là cậu hay bất kỳ ai khác cũng không quan trọng, tôi chỉ quan tâm đến tập đoàn nhà của người đó có mang lại lợi ích cho Nguyệt thị hay không thôi. Còn người đó như thế nào, yêu ai, lên giường với ai tôi không ý kiến, chỉ là người đó ăn mỡ xong thì chùi mép cho thật sạch, đừng để ảnh hưởng đến tôi và Nguyệt thị." Cậu chậm rãi giải thích.

"Cậu là loại người kỳ quặc nhất mà tôi từng gặp." Hắn giễu cợt nói.

Đúng vậy, người con trai trước mặt hắn tuy chỉ mới mười bảy tuổi nhưng tư tưởng và suy nghĩ đầy tính toán. Nghe qua là thấy được cậu ta được dạy dỗ một cách nghiêm khắc đến mức nào. Nguyệt Đảo Huỳnh khác xa một trời một vực với những thiếu gia, tiểu thư danh giá mà trước đây hắn từng gặp. Cậu ấy không hề nhạt nhẽo, còn có phần lợi lại, đanh thép hơn người. Đôi lúc cũng khiến cho người khác cảm thấy có chút nể phục, có chút đáng sợ.

Nguyệt Đảo Huỳnh cười nhạt nói: "Lần này là lần cuối. Nếu có lần sau muốn chơi trò như vậy thì cứ việc hẹn đến biệt thự nhà tôi. Ở đó kín đáo còn rất thoải mái, giường nệm cỡ lớn hoàng gia lại có độ đàn hồi cao không làm cậu mất sức. Rất thích hợp để cậu 'vui chơi'."

Nói xong, không để hắn kịp phản ứng, cậu đứng dậy đeo balo lên vai. "Tôi xuống trước đợi trong xe, cậu nhanh lên chúng ta còn phải về nhà cậu ăn cơm tối."

Nguyệt Đảo Huỳnh đi ra khỏi phòng, Hắc Vĩ Thiết Lãng vẫn ngồi đó, nắm tay siết chặt. Hắn thật sự bị động, không thể làm gì mà phải tiếp nhận cuộc hôn nhân này sao?

......

"Sao anh lại ở đây?" Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn người tài xế kỳ lạ hỏi.

"Dạ thưa thiếu gia, là Nguyệt thiếu gia gọi tôi tới." Người tài xế kính cẩn đáp.

Hắn quay qua nhìn người bên cạnh, cậu ta có tài xế riêng, có xe riêng, tại sao không đi? Lại gọi người tài xế của hắn đến làm gì? Rõ ràng là có gì đó không bình thường lắm.

Nguyệt Đảo Huỳnh không nói gì cũng không nhìn hắn, chỉ sai người tài xế lái xe đi.

......

Hắc gia,

Hai người vừa bước vào phòng khách đã thấy cha của Hắc Vĩ Thiết Lãng đứng chống gậy chờ sẵn. Ánh mắt rất lạnh giống như đang chờ bùng phát cái gì đó.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bắt đầu phát hiện có điều không ổn, cảm giác như sắp có một cơn bão ập tới.

"Nguyệt Đảo Huỳnh, cháu có thể chờ ta dưới phòng ăn một chút được không? Ta muốn nói chuyện riêng với Thiết Lãng." Hắc Vĩ Thiết Mạn cất giọng nghiêm nghị nói.

"Dạ vâng, hai người cứ từ từ nói chuyện, cháu sẽ đợi ở phòng ăn ạ." Nguyệt Đảo Huỳnh gật đầu lễ phép.

"Còn anh, lên phòng làm việc gặp tôi." Hắc Vĩ Thiết Mạn nhấn mạnh giọng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng cau mày đi theo cha mình vào phòng làm việc.

"Rầm... Anh có phải muốn tôi tức chết đúng không?" Hắc Vĩ Thiết Mạn đập mạnh cây gậy lên bàn tức giật quát làm hắn khẽ giật mình.

Hắc Vĩ Thiết Lãng khó hiểu nhìn cha mình, chắc hẳn là có chuyện gì cha hắn mới tức giận như vậy.

"Còn chưa hiểu?! Anh đã trốn học còn làm trò gì trong khách sạn?" Ông giận dữ quát lớn.

Hắn cau mày có chút kinh ngạc. Chết tiệt!!! Nguyệt Đảo Huỳnh !!! Cậu ta gọi tài xế riêng của hắn tới quả nhiên có ý đồ. Cốt yếu là muốn tài xế gọi điện báo cáo cha hắn.

"Anh có biết lúc nãy cánh paparazzi đã chụp được hình anh đi vào khách sạn cùng với một cô gái hay không?" Giọng Hắc Vĩ Thiết Mạn lạnh lùng uy nghiêm.

Hắn lại ngạc nhiên, cứng họng đôi chút. Sao đám người đó có thể chụp được chứ? Đúng là lũ người săn ảnh, bám riết lấy hắn mọi nơi không tha. Lần này cha hắn không nổi giận mới là lạ.

"Nếu tôi không phải nghe từ tài xế riêng của anh thì đã không kịp mà ngăn chặn rồi. Chờ đến ngày mai tin tức về anh chắc chắn sẽ tràn lan trên mặt báo. Anh có biết việc làm của mình ngu xuẩn đến mức nào không?"

"cha, đây đâu phải là lỗi của con, là đám paparazzi đó..."

"Câm miệng! Anh còn dám nói! Nếu không phải anh cùng đứa con gái kia vào khách sạn làm trò dơ bẩn thì mấy tên thợ săn ảnh lấy gì mà chụp? Anh có biết chuyện này lan ra sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tập đoàn không? Còn nữa, nếu Nguyệt Đảo Minh biết chuyện thì hôn ước giữa anh và Nguyệt Đảo Huỳnh cũng vì vậy mà bị phá bỏ."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe vậy hứng khởi đáp: "Càng tốt."

"Im miệng! Anh xem tôi là cái gì? Xem tập đoàn này là cái gì? Tôi không biết tại sao mình lại sinh ra một thằng con nghiệt tổ nghiệt tong như anh nữa!"

"Bởi vì con là con ngoài ý muốn của cha, nếu không phải vợ của cha không sinh được con thì cha mãi mãi cũng không mang đứa con ngoài giá thú này về nuôi!"

Hắc Vĩ Thiết Mạn trừng mắt lên. "Câm miệng! Tôi nuôi anh khôn lớn không phải để anh nói giọng điệu này với tôi."

Hắn liền bật dậy, bóng dáng cao lớn toát lên vẻ u ám. "Cha nuôi con khôn lớn cũng chẳng phải vì phục vụ cho tham vọng kinh doanh của cha sao?"

"Nếu như còn xem tôi là cha thì ngồi xuống ngay." Giọng điệu của Hắc Vĩ Thiết Mạn vô cùng cứng rắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đành bất mãn mà ngồi xuống.

"Kể từ ngày mai, anh đi đâu cũng phải có tài xế đưa rước. Đúng 6 giờ chiều mỗi ngày đều phải có mặt ở nhà, không được trễ hơn. Từ bây giờ tôi sẽ cấm túc anh, ngoại trừ đi học ra, một bước cũng không được ra khỏi nhà!" Ông lạnh giọng.

"Cha, con không phải con nít, con đã mười bảy tuổi, cha không thể làm vậy!" Hắn bực bội kháng nghị.

"Mười bảy tuổi không phải con nít nhưng anh lại hành xử như một đứa con nít không hơn không kém. Chỉ biết tùy tiện hành động theo ý thích của bản thân mà không biết suy nghĩ một chút nào. Không giống một đứa con nít thì là gì? Còn nữa, chiếc xe của anh bắt đầu từ tối nay cũng không được phép mang ra khỏi gara." Hắc Vĩ Thiết Mạn giọng tràn đầy uy quyền ra lệnh.

"Cha!"

"Không được phép nói thêm câu nào nữa! Nếu không bước chân ra ngoài anh cũng không được phép!"

Hắc Vĩ Thiết Lãng lồng ngực phập phồng giận dữ, đúng thật là chết tiệt mà!

——

Phòng ăn...

Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi trong phòng ăn chờ đợi, bỗng dưng nghe tiếng đóng cửa "rầm" thật mạnh phát ra từ trên lầu.

Hắc Vĩ Thiết Mạn cùng Hắc Vĩ Thiết Lãng đi vào phòng ăn. Mặt hắn tối sầm, cha hắn thì lại rất điềm tĩnh. Cậu không khó để đoán ra được lúc nãy xảy ra chuyện gì.

"Xin lỗi, đã bắt cháu đợi lâu rồi. Hai cha con ta nói chuyện hơi lâu một chút." Hắc Vĩ Thiết Mạn lên tiếng rồi ngồi vào bàn.

Hắn cũng theo đó mà kéo ghế ngồi cạnh cậu trước ánh mắt đầy cảnh cáo của cha hắn.

Nguyệt Đảo Huỳnh mỉm cười. "Thưa không sao đâu ạ, chắc là chuyện quan trọng nên chủ tịch mới gấp gáp như vậy."

"Nguyệt Đảo Huỳnh, vẫn là cháu nhạy bén." Hắc Vĩ Thiết Mạn cười đáp.

Sau đó ông quay sang nghiêm nghị ra lệnh cho quản gia: "Mau dọn thức ăn lên đi."

Người quản gia lập tức theo lệnh gọi người hầu mang thức ăn lên. Thức ăn được mang lên với đầy đủ những hương vị từ Đông sang Tây, tràn ngập mùi hương thơm lừng. Đây có thể ví như là một bữa ăn của hoàng tộc.

"Thưa chủ tịch, không biết phu nhân đâu rồi ạ?" Nguyệt Đảo Huỳnh vừa ăn vừa bắt chuyện.

"À, bà ấy đang bận đi dự triển lãm bên Ý rồi nên không thể ăn tối cùng chúng ta. Cháu cũng biết đấy, bà ấy rất đam mê và sưu tầm nghệ thuật." Hắc Vĩ Thiết Mạn vui vẻ trả lời.

"Biết trước như vậy cháu đã đem vài bức điêu khắc nghệ thuật cổ của hoàng gia Anh qua đây tặng phu nhân rồi. Chắc hẳn phu nhân sẽ rất thích." Cậu nở nụ cười lên tiếng.

"Không cần phiền cháu như vậy, những bức điêu khắc cổ của hoàng gia Anh chắc chắn rất quý, không thể tùy tiện đem tặng." Ông xua tay nói.

"Sao có thể vậy ạ? Cháu và phu nhân sắp thành người một nhà rồi, một vài bức điêu khắc có đáng là gì." Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ giọng nói.

Hắc Vĩ Thiết Mạn bật cười. "Cháu thật biết lấy lòng người lớn."

Cậu cũng cười lễ phép trả lời: "Dạ, chủ tịch quá khen rồi."

Hắc Vĩ Thiết Lãng từ lúc bước vào đây đến giờ không nói câu nào. Hắn nói được gì đây? Mà cũng chẳng phản bác được câu gì, đành cắm cúi ăn để nuốt cơn giận này.

Đáng chết!!! Tất cả là do Nguyệt Đảo Huỳnh gây ra!!!

Đang hàn huyên cùng nhau, bỗng dưng quản gia tiến tới nói nhỏ với Hắc Vĩ Thiết Mạn: "Thưa ngài, người có điện thoại."

"Ta biết rồi." Ông gật đầu rồi quay sang nói với hai người: "Ta xin phép đi nghe điện thoại một chút. Hai đứa cứ từ từ ăn."

Dáng người ông vừa đi khuất, Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức thả bộ dao nĩa trên tay xuống. "Nói đi, là cậu cố tình phải không?"

Nguyệt Đảo Huỳnh không nhìn hắn, tiếp tục động tác cắt thịt. "Chuyện gì?"

"Còn giả vờ? Chiều nay cậu cố tình gọi người lái xe của tôi tới, để anh ta biết tôi trốn học vào khách sạn. Cậu thừa biết anh ta sẽ báo cho cha tôi, cậu là muốn cha tôi nổi giận với tôi rồi hại tôi bị phạt." Hắn lạnh lùng nói.

Cậu cũng bắt đầu buông dao nĩa xuống nhìn hắn. "Thứ nhất, nếu cậu không làm chuyện bậy thì cha cậu cũng sẽ chẳng nổi giận. Thứ hai, nếu cậu không phải cố tình muốn cho tôi biết, nói địa chỉ cho tôi đến đó thì tôi có muốn hại cậu cũng không có cơ hội."

"Cậu chẳng phải đòi đến nên tôi mới phải nói địa chỉ cho cậu." Hắn cười lạnh.

Nguyệt Đảo Huỳnh lại nhàn nhạt lên tiếng: "Hắc thiếu gia, người thông minh giả ngu rất dễ, còn người ngu giả thông minh thì rất dễ bị người khác phát hiện đấy."

Hắc Vĩ Thiết Lãng hừ lạnh một tiếng: "Cậu lại muốn châm chọc gì nữa đây?"

Nghe hắn nói, cậu chỉ ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt có chút ngắm nghía làm hắn cảm thấy khó hiểu. Lúc sau cậu mới mở miệng: "Không có sự châm chọc nào cả, tôi chỉ muốn anh biết..."

"Biết gì?" Hắn nhíu mày.

Nguyệt Đảo Huỳnh tiến sát lại gần hắn ẩn ý nói: "Bài học thứ hai: Tự làm bậy, không thể sống."

*Ý nghĩa đại khái là [gậy ông đập lưng ông].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro