9. Mất hứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trường trung học Âm Câu, lớp 12A,

"Hello nam thần! Chúng ta chưa chính thức gặp mặt thì phải." Tận dụng khi Hắc Vĩ Thiết Lãng chưa vào lớp, Hôi Vũ Liệt Phu ngay lập tức bay qua chỗ Nguyệt Đảo Huỳnh liến thoắng.

Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ cười nhẹ, một nụ cười làm làm người khác tan chảy. "Xin chào."

"Tôi là Hôi Vũ Liệt Phu, còn kia là Sơn Bản Mãnh Hổ, bọn tôi đều là bạn học và cũng là anh em tốt của Hắc Vĩ Thiết Lãng." Vừa nói, Hôi Vũ Liệt Phu  vừa chỉ tay qua Sơn Bản Mãnh Hổ .

Sơn Bản Mãnh Hổ mỉm cười gật đầu chào, Nguyệt Đảo Huỳnh cũng lịch sự mà gật đầu lại.

"Mà có phải cậu có hôn ước với lão đại không?" Hôi Vũ Liệt Phu hỏi.

"Phải."

"Aiz... Nguyệt Đảo Huỳnh cậu cũng biết đấy, lão đại tính tình không được tốt cho lắm, lại rất lạnh lùng kiêu ngạo, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu." Hôi Vũ Liệt Phu đáp.

Cậu khẽ cười gật đầu."Đương nhiên là biết, lại còn trưởng thành chậm."

"Hahaha... Nguyệt Đảo Huỳnh ! Cậu là người đầu tiên dám nói lão đại như vậy." Hôi Vũ Liệt Phu bật cười ha hả.

Đột nhiên, từ ngoài có một nữ sinh xông thẳng vào lớp rồi bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Đảo Huỳnh. Hôi Vũ Liệt Phu vừa nhìn thấy cô ta, khuôn mặt đang cười hứng thú thì lập tức trở nên chán ghét.

"Cậu là Nguyệt Đảo Huỳnh?" Lâm Trạch Như nhìn cậu chăm chăm hỏi.

Nguyệt Đảo Huỳnh khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên. "Phải."

"Thì ra đây là Nguyệt thiếu gia danh bất hư truyền? Cũng chỉ là có chút nhan sắc hơn người mà muốn kết hôn với Hắc Vĩ Thiết Lãng?" Cô ta dùng ngữ điệu vô cùng khiêu khích.

Đám học sinh trong lớp bắt đầu bàn tán. Nguyệt Đảo Huỳnh mới vào học được hai ngày mà không ngày nào họ không có chuyện vui để xem.

Cậu mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt đáp: "Tôi một chút nhan sắc hơn người, cũng còn hơn nhan sắc không bằng người. Tôi danh gọi Nguyệt thiếu gia, một chữ Nguyệt thôi cũng nặng hơn tên cả dòng họ nhà cô."

Lâm Trạch Như sôi máu, cô ta nhất định không chịu thua, bởi vì Hắc Vĩ Thiết Lãng chỉ có thể là của cô ta. "Thiếu gia con nhà danh giá thì sao? Có gì tốt? Cậu nghĩ Hắc Vĩ Thiết Lãng sẽ để ý đến loại thiếu gia nhạt nhẽo như cậu sao? Anh ấy nhất định sẽ không đồng ý kết hôn."

Nghe vậy, Nguyệt Đảo Huỳnh không những không tức giận, mà còn cười tặc lưỡi. "Chậc chậc... Xem kìa... Ngay cả giọng điệu cũng thể hiện con người cô rồi. Sao? Cô yêu cậu ta sao?"

"Phải, tôi yêu anh ấy nên nhất định sẽ không nhường anh ấy cho người khác." Cô ta kiên quyết nói.

Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ ngồi bên cạnh nghe thế liền buồn nôn. Một cảm giác thật chán ghét hiện rõ trong lòng. Lần đầu tiên họ thấy một cô gái mặt dày đến vậy.

"Cô muốn hẹn hò cùng anh ta? Được... tôi không quan tâm." Nguyệt Đảo Huỳnh nhướn mày lên tiếng.

"Cậu không quan tâm?"

"Phải! Cô thích yêu thương cậu ta như thế nào thì cứ việc. Chuyện tôi quan tâm là sự hợp tác giữa hai tập đoàn và lợi ích từ cuộc hôn nhân này. Còn cái thể loại yêu đương gì đó ăn được sao? Có sinh ra của cải không? Thứ gọi là tình yêu đó chỉ dành cho những kẻ mơ mộng hão huyền thôi."

"Thiếu gia như cậu thì biết gì gọi là tình yêu? Cậu sinh ra đã sống trong giàu sang phú quý, muốn gì được đó, sống rất thảnh thơi, sung sướng mà không lo lắng gì cả. Cậu thì làm sao hiểu được cuộc sống của kẻ bình thường như tôi. Đối với tôi, Hắc Vĩ Thiết Lãng là người không ai được cướp lấy." Lâm Trạch Như dùng ngữ điệu căm ghét để nói.

"Thảnh thơi? Sung sướng?" Cậu lạnh lùng giương mắt.

"Còn không phải?" Lâm Trạch Như khiêu khích trả lời.

Nguyệt Đảo Huỳnh khoanh tay trước ngực cất giọng: "Đúng là kẻ đầu óc đơn giản. Cũng không thể trách được, sinh ra trong một gia đình bình thường nên chỉ có thể nghĩ đến những việc tầm thường và đơn giản. Đầu óc như vậy làm sao đủ chất xám để nghĩ đến đại sự?"

"Cậu..."

Không để cô ta kịp phản pháo, Nguyệt Đảo Huỳnh  đã nói tiếp, lần này cậu đứng dậy nhìn cô ta gương mặt đầy vẻ cao ngạo: "Cô nghĩ mình biết rõ về chúng tôi lắm sao? Kẻ bình thường như cô sao có thể hiểu? Cô sống trong gia đình bình thường, có được tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác, được tự do quyết định mọi thứ mà không có sự ràng buộc nào. Làm sao biết được chúng tôi tuy sinh ra trong một gia đình danh giá, mang thân phận là người thừa kế, mang trách nhiệm gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ trong tương lai? Sáu tuổi cô mới học chữ thì chúng tôi đã phải nói được hai ngôn ngữ. Mười tuổi cô đang chơi đùa với bạn bè thì chúng tôi đã phải học cách hành xử lễ nghĩa, phép tắc trong giao tiếp, ngay cả cách ăn cách ngủ chúng tôi cũng phải học cho đúng quy tắc. Mười lăm tuổi cô vui vẻ cắp sách đến trường thì chúng tôi đã phải học cách kinh doanh, quản lý cả một tập đoàn. Tình yêu vớ vẫn mà cô nói không nằm trong từ điển của chúng tôi. Chúng tôi ngay từ khi sinh ra đã được dạy bảo chỉ có thể nghĩ đến lấy đại sự làm cuộc. Kẻ đầu óc suy nghĩ giản đơn tầm thường như cô có tư cách gì phán xét chúng tôi?"

Lâm Trạch Như cứng họng, cô ta tức giận nhưng không phản bác được câu nào liền gắt gỏng: "Nguyệt Đảo Huỳnh, cậu đừng tưởng mình cao quý thì muốn xem thường ai cũng được."

Nguyệt Đảo Huỳnh cười lạnh lẽo nói: "Là cô chạy đến đây la hét om sòm nói Hắc Vĩ Thiết Lãng là của cô trước mặt mọi người như vậy, làm sao tôi dám xem thường cô? Người có gan làm được chuyện này chỉ có thể là người có da mặt thật nhiều thịt thôi. Là cô tự mình hạ thấp giá trị bản thân cô, không phải do tôi."

"Cậu!!!"

"Vẫn thường nghe người ta nói [cái bánh xe hỏng nặng nhất lại phát ra tiếng kêu to nhất*], hình như không sai."

*Những kẻ la hét om sòm nhưng thường bên trong rỗng tuếch.

Cô ta nổi điên lên nhìn Nguyệt Đảo Huỳnh bộc phát: "Chết tiệt, cậu tưởng mình là ai mà dám nói triết lý với tôi?"

Nguyệt Đảo Huỳnh hứng thú tặc lưỡi: "Chậc... chậc... [Thỉ xác lang phún đế, mãn chũy phún phấn*]"

*[Bọ hung hắt hơi, phun ra toàn cức] Ý nói những kẻ ăn nói bậy bạ hôi không ngửi được.

Lâm Trạch Như tức muốn hộc máu. Miệng mồm của Nguyệt Đảo Huỳnh cô ta tuyệt đối không đấu lại. Nhưng cậu ta sinh ra ở nước ngoài, sao có thể nói tiếng Trung rành rọt đến như vậy?

"Được... Nguyệt Đảo Huỳnh ... cậu cứ chờ đó." Cô ta hai mắt sòng sọc lên, nện đôi giày cao gót xuống sàn nhà nghe "lộp cộp" đi ra ngoài.

Hôi Vũ Liệt Phu lúc này ánh mắt long lanh sáng ngời ngời: "Nguyệt Đảo Huỳnh, mong cậu hãy về đội của tôi!"

Nguyệt Đảo Huỳnh khẽ cong môi không nói gì.

Sơn Bản Mãnh Hổ nhìn cậu, cất giọng trầm ổn: "Nói rất hay."

"Quá khen." Cậu lịch sự trả lời.

——

Giờ ra chơi,

"Hắc Vĩ Thiết Lãng đâu?" Nguyệt Đảo Huỳnh nhíu mày hỏi.

Từ lúc sáng đến giờ cậu không hề thấy hắn đến trường. Vừa nãy, Hắc Vĩ Thiết Mạn còn gọi điện cho cậu nói Hắc Vĩ Thiết Lãng đưa cậu về Hắc gia ăn tối, nhưng sáng giờ cậu không thấy mặt mũi hắn ta đâu.

"Tôi cũng không biết, tôi có gọi lão đại nhưng cậu ta không nghe máy." Sơn Bản Mãnh Hổ cũng thấy khó hiểu mà trả lời.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn qua Hôi Vũ Liệt Phu , nhưng cậu ta cũng chỉ nhún vai lắc đầu. "Tôi không biết đâu, đừng nhìn tôi."

Cầm lấy điện thoại, cậu đi ra hành lang lớp gọi điện. Gọi tới lần thứ ba Hắc Vĩ Thiết Lãng mới nghe máy. "Alo"

"Cậu đang ở đâu?" Đột nhiên, Nguyệt Đảo Huỳnh  nghe thấy giọng phụ nữ rất mờ ám trong điện thoại. Giống như là... tiếng... rên rỉ...

"Là cậu sao?"

"Phải, là tôi. Chúng ta cần phải cùng nhau về nhà cậu ăn tối, lúc nãy cha cậu có gọi cho tôi." Nguyệt Đảo Huỳnh trả lời, trong điện thoại vẫn nghe thấy âm thanh đó.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đầu dây bên kia nhếch môi cười đầy khiêu khích: "Tôi đang bận, lát nữa mới xong."

"Cậu ở đâu? Tôi tới đó."

"Cậu đến? Được, khách sạn Red, địa chỉ là..." Nói xong hắn cúp máy.

Nguyệt Đảo Huỳnh ánh mắt chứa đầy bỡn cợt nhìn vào điện thoại. Đã trốn học đi khách sạn làm trò dơ bẩn còn cố tình để cậu nghe thấy. Hắc thiếu gia ơi là Hắc thiếu gia... muốn khiêu khích cậu sao?

Cậu lại cầm điện thoại lên bấm số tài xế riêng của Hắc Vĩ Thiết Lãng mà lần trrước cậu đã xin.

"Thiếu gia? Lúc sang tôi đã đưa cậu ấy đến trước công trường rồi mà."

"Hình như cậu ấy không có vào trường. Anh có thể tới đây chở tôi đi gặp Hắc Vĩ Thiết Lãng không? Bởi vì chút nữa chúng tôi còn phải cùng nhau quay về Hắc gia ăn tối theo lời dặn của ngài chủ tịch."

"Tất nhiên là được, thưa Nguyệt thiếu gia. Chủ tịch đã yêu cầu chúng tôi vâng theo lệnh của Nguyệt thiếu gia rồi, thưa cậu."

......

Nguyệt Đảo Huỳnh  trốn luôn hai tiết cuối, cậu đi bộ ra cửa sau, nơi có chiếc xe màu đen sang trọng đang đợi sẵn.

"Chúng ta đi đâu thưa Nguyệt thiếu gia?" Tài xế riêng của Hắc Vĩ Thiết Lãng lịch sự hỏi.

"Đến khách sạn Red." Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi dựa vào ghế từ tốn nói.

"Khách sạn?"

"Đừng hỏi nhiều, cứ đến đó đi." Cậu lạnh lùng cắt ngang.

Người lái xe vô cùng khó hiểu nhưng vẫn phải nghe lệnh. Một lúc sau, chiếc xe đỗ tại một khách sạn 5 sao được xây theo phong cách Châu Âu, rất nguy nga và tráng lệ.

"Anh chờ tôi ở đây." Nguyệt Đảo Huỳnh bước xuống, đóng cửa xe lại rồi đi thẳng vào khách sạn.

"Đúng vậy thưa cậu, Hắc thiếu gia đang đợi cậu ở phòng 1505 lầu 15. Hắc thiếu có dặn cậu cứ việc đi thẳng lên đó." Cô gái đứng ở quầy tiếp tân dè dặt kính cẩn nói.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Sau đó liền xoay người bước tới thang máy.

Lầu 15, phòng 1505,

Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn số phòng dành cho khách VIP, rất tự nhiên đẩy cửa bước vào, mà cánh cửa này cũng không hề khóa.

Từ ở ngoài cậu đã nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ vang lên một cách mờ ám. Bước vào phòng ngủ thì chứng kiến cảnh tượng không thể nóng mắt hơn. Hai con người trần trụi quấn lấy nhau trong tư thế đầy nhục dục.

"Ah... Uhm... Thiết Lãng..." Tiếng rên phóng đãng cứ thế thoát ra từ miệng của cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường kia. Cô ta có một cơ thể rất đẫy đà quyến rũ.

Hắc Vĩ Thiết Lãng không kiêng dè gì mà xoa nắn các bộ phận trên cơ thể cô ta một cách đầy mạnh bạo. Nửa dưới luân động mãnh liệt.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay mặt lại nhìn cậu. Khóe môi ranh mãnh cong lên. "Đến rồi sao? Tôi đang bận, cậu ngồi đợi một chút đi."

Hắn cốt yếu là muốn Nguyệt Đảo Huỳnh đến đây để chứng kiến cảnh này. Để cậu ta biết cậu ta chẳng là cái thá gì, cũng muốn để cậu ta nếm mùi sợ hãi, xấu hổ cùng tức giận khi thấy vị hôn phu của mình lên giường với người khác.

Ánh mắt của Nguyệt Đảo Huỳnh lúc đầu có chút biến động, đôi mắt như phủ lớp sương mờ, lạnh lẽo và u tối như nhìn thấy những ký ức ngày hôm đó... Nhưng sau một giây ánh mắt đó đã biến mất, khôi phục trạng thái trầm tĩnh như thường ngày. Cậu thản nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút vui vẻ: "Được, hai người cứ chơi từ từ, chơi đã rồi dừng. Tôi ngồi đây đợi, đừng lo."

Nguyệt Đảo Huỳnh không đi ra ngoài phòng khách mà ở luôn trong phòng ngủ nơi hai kẻ kia đang quấn lấy nhau. Cậu đi tới ngồi vào chiếc ghế sofa đặt cạnh giường.

Hắc Vĩ Thiết Lãng cau mày nhìn cậu như sinh vật lạ. Chết tiệt! Cậu ta một chút biểu cảm cũng không có!

Nguyệt Đảo Huỳnh vừa ngồi vào ghế đã rút điện thoại ra gọi cho cậu bạn thân của mình: "Alo... Khẩu Trung à? Mình đây."

"Phải, mình vừa đến Trung Quốc mới mấy ba ngày thôi."

"Mình khỏe, sao cơ?"

"Không thể nào... cậu cứ đùa."

Vừa nói điện thoại, Nguyệt Đảo Huỳnh vừa cười đùa, một chút cũng không hề để ý đến cảnh tượng nóng mắt kia, giống như nó là một chuyện vô cùng bình thường đang xảy ra.

Trên giường, tiếng rên của cô gái vẫn đứt quãng, nhưng tốc độ của Hắc Vĩ Thiết Lãng mỗi lúc lại chậm dần. Hắn còn không hề chú tâm đến việc mình đang làm, hay thân thể phía dưới có mê hồn ra sao... mà chăm chú nhìn Nguyệt Đảo Huỳnh .

Mẹ kiếp!!! Hắn đột nhiên mất hết cả hứng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro