8. Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Giờ ra chơi kết thúc...

Nguyệt Đảo Huỳnh theo GVCN về lớp. Lý do mà cậu bị gọi lên phòng hiệu trưởng là do lúc sáng trước khi vào lớp cậu không lên gặp thầy hiệu trưởng để bàn giao cho GVCN. Bây giờ mới là chính thức giới thiệu học sinh mới.

Cả lớp 12A đang ồn ào náo nhiệt bỗng dưng im bặt khi thấy cậu cùng GVCN bước vào lớp. "Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển trường, chắc các em đã gặp rồi. Giới thiệu với cả lớp đây là bạn Nguyệt Đảo Huỳnh  - là học sinh mới của lớp ta."

Cậu cúi đầu chào một cái, rồi lên tiếng: "Xin chào mọi người, xin lỗi vì bây giờ mới có thể chính thức giới thiệu. Mình là Nguyệt Đảo Huỳnh, vừa từ Anh Quốc về, kể từ hôm nay mình sẽ là học sinh của lớp 12A. Mong sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người."

Vừa nói, cậu vừa giương mắt nhìn Hắc Vĩ Thiết Lãng, đôi mắt lung linh to tròn nhìn thẳng vào hắn đầy vẻ khiêu khích cùng tự mãn. Cánh môi xinh đẹp cong lên một đường hoàn hảo.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng nhìn cậu, đôi mày kiếm có chút nhíu lại. Tuy rằng ngoài mặt hắn bình thản, nhưng bên trong lại muốn bùng cháy. Không khó có thể nhận ra ánh mắt của Nguyệt Đảo Huỳnh rõ ràng là muốn khiêu chiến. Như cha hắn đã nói, Nguyệt Đảo Huỳnh không phải là người tầm thường.

Không phải chỉ mình hắn, mà cả lớp ai cũng nhìn thấy sự khiêu chiến tỏ ra không thể rõ hơn trên mặt cậu. Sơn Bản Mãnh Hổ cũng thầm đánh giá: Chàng trai này tuyệt đối không thể động vào.

"Được rồi, em mau vào chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu vào tiết."

Nguyệt Đảo Huỳnh gật đầu lễ phép rồi đi xuống bàn mình.

——
Giờ ra về, trước cổng trường...

"Thiếu gia, mời" Người vệ sĩ kính cẩn mở cửa xe.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ung dung ngồi vào ghế sau, nếu như trường không cấm học sinh tự đi xe thì hắn đã lấy "bé cưng" của mình đi rồi, xe nhà đưa đón làm hắn thấy mất tự do.

"Sao còn chưa đi?" Hắn lạnh lùng nhìn người lái xe.

"Thưa, còn phải chờ một người." Người lái xe nhỏ giọng đáp.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngạc nhiên: "Ai?!"

Người lái xe chưa kịp trả lời thì cửa xe sau tự động mở, mặt của hắn ngay lập tức sa sầm khi nhìn thấy người mở cửa.

Nguyệt Đảo Huỳnh thản nhiên ngồi vào trong xe, ngay bên cạnh hắn. Điềm nhiên ra lệnh: "Đi thôi, đến tập đoàn Hắc thị."

Lái xe "dạ" một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe lăn bánh.

What?! Từ lúc nào mà người lái xe của hắn thành người lái xe của Nguyệt Đảo Huỳnh để cậu ta thoải mái ra lệnh vậy?

Hắn khó chịu lên tiếng: "Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

Nguyệt Đảo Huỳnh nhún vai đáp: "Đến chào cha."

Hắn bực dọc nhìn người bên cạnh: "Ai là cha cậu chứ?"

"Tất nhiên là người đàn ông đẻ ra cậu, chẳng lẽ là phụ nữ?" Cậu tỏ vẻ như là chuyện đương nhiên.

"Cậu...!!! Ảo tưởng...!!! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với cậu." Hắc Vĩ Thiết Lãng kiên định nói.

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe thấy câu nói của hắn liền bật cười: "Ảo tưởng? Tôi đây rất muốn xem một trong hai chúng ta ai mới là người ảo tưởng."

"Cậu có ý gì?"

"Hắc thiếu gia! Cậu là con một, cũng là người thừa kế duy nhất của Hắc thị. Vì vậy ngay từ khi sinh ra, cậu đã được hưởng những quyền lợi tốt nhất, được sống trong giàu sang phú quý, được cha mẹ cưng chiều muốn gì được đó, được người khác kính nhường từ nhỏ tới lớn. Bây giờ cậu lớn lên, vẫn còn nghĩ rằng mình muốn gì được đó, được hưởng thụ như còn bé hay sao?" Cậu lên giọng hỏi.

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Hắc Vĩ Thiết Lãng bắt đầu khó chịu với giọng điệu của cậu.

"Không hiểu...? Hắc Vĩ Thiết Lãng cậu trưởng thành một chút đi. Con người ta đã phải trả giá, phải hy sinh, phải rơi biết bao nước mắt và mồ hôi, còn phải sống cố gắng cả đời để vượt qua nghèo khó, để trở nên giàu có như gia đình cậu. Còn cậu, vừa sinh ra đã là thiếu gia, đã được hưởng thụ tất cả, tất nhiên là một khi lớn lên, cậu sẽ phải trả giá cho khoảng thời gian đã hưởng thụ sung sướng của cậu chứ. Thế giới này không có thứ gì là cho không cả. Đến giờ này mà cậu còn ảo tưởng rằng mình sẽ được tự do quyết định cuộc đời mình sao? Tỉnh lại đi Hắc thiếu gia, đây là thế giới thật, không phải trong phim ảnh, muốn rũ bỏ thân phận hay trách nhiệm, cậu đều không có quyền làm điều đó." Nguyệt Đảo Huỳnh  nói một tràn như muốn giáo huấn, tên này đúng là cần phải dạy dỗ cho đàng hoàng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng không phản bác được câu nào. Chết tiệt!!! Giọng điệu của Nguyệt Đảo Huỳnh  y chang như cha hắn.

Một lúc sau, Hắc Vĩ Thiết Lãng mới nhếch miệng nói: "Một thiếu gia như cậu mà cũng có tư cách đem những điều này ra nói với tôi sao?"

"Đúng, tôi là một thiếu gia, sinh ra đã được hưởng thụ của cải vật chất. Nhưng ít ra tôi cũng biết thân phận mình, biết mình là người thừa kế, là người sẽ gánh vác trách nhiệm của Nguyệt thị trong tương lai. Nên tôi sẽ dùng tất cả khả năng của mình để cống hiến cho Nguyệt thị, cho gia đình tôi. Ít ra... Tôi cũng có vẻ giống người - trưởng - thành..." Cậu cố ý kéo dài và nhấn mạnh câu cuối.

Hắc Vĩ Thiết Lãng giờ mới phát giác nói chuyện với Nguyệt Đảo Huỳnh càng lúc lại càng rước giận vào mình. Cư nhiên cậu ta lại xem hắn là trẻ con không hơn không kém. Miệng mồm của cậu ta cũng thật giỏi lý luận mà.

"Cậu đành lòng hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình vào một cuộc hôn nhân không tình yêu?" Hắn lại dò hỏi.

"Vậy còn cậu?"

"Sao?"

"Xem lại bản thân mình xem. Bản thân là nam nhân quân tử làm việc đại sự còn chưa hiểu, còn có thể mở miệng ra nói chuyện tình yêu sao?" Nguyệt Đảo Huỳnh cười lạnh một cái.

"Cậu!!! Mẹ kiếp!!! Khẩu khí khá lắm, xem như cậu mồm miệng giỏi." Hắn muốn nổi điên mà không làm được gì, cục tức này không cách nào xả ra được mà.

Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ tiếp tục cười nhạt, không để ý đến hắn nữa, quay mặt ngắm cảnh bên ngoài.

Tập đoàn Hắc thị, văn phòng chủ tịch,

"Nguyệt Đảo Huỳnh ... cháu quả nhiên càng lớn càng anh tuấn." Hắc Vĩ Thiết Mạn cất giọng khen ngợi.

"Cháu cảm ơn! Cháu xin lỗi vì lúc nãy gọi điện đường đột gọi đến văn phòng chủ tịch, do cháu vừa đến Trung Quốc ngày hôm qua, nghĩ là nên đến chào hỏi chủ tịch cho phải phép, cháu không làm phiền chủ tịch chứ ạ?" Cậu lễ phép cúi chào.

"Ồ, không, không hề. Cháu đã đến đây thì là khách quý rồi, ta rất vui vì cháu đến đấy." Hắc Vĩ Thiết Mạn bật cười lớn.

Sau đó, ba người cùng nhau ngồi xuống sofa uống trà.

Nguyệt Đảo Huỳnh đột nhiên lấy từ trong balo ra một cái hộp vuông lớn có tấm vải nhung được bọc bên ngoài, nhìn qua thôi đã thấy chiếc hộp này rất đắt tiền. Cậu lễ phép cầm hai tay đưa về phía Hắc Vĩ Thiết Mạn. "Thưa đây là chút lòng thành của cháu, xem như là quà ra mắt chủ tịch ạ. Mong chủ tịch không chê chút quà mọn này ạ."

"Thật là quý hóa quá! Quà của cháu sao ta có thể chê được chứ." Hắc Vĩ Thiết Mạn thầm đánh giá: cậu bé này tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết lễ nghĩa như vậy, chắc là được gia đình giáo dục nghiêm khắc lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro