7. Thật quá cao tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáng hôm sau... 6 giờ 45... Trường trung học Âm Câu,

Hàng loạt những chiếc xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau chạy vào cổng. Các vị thiếu gia, tiểu thư lần lượt bước xuống xe đi vào trường.

Sáng nào cũng thế, cảnh tượng trước mắt như tượng trưng cho sự xa hoa của ngôi trường danh giá này. Ngày ngày diễn ra trước cổng trường Âm Câu cứ như trong phim vậy.

Giữa dòng xe màu đen kia, đột nhiên xuất hiện một chiếc Maybach sang trọng, bóng lưỡng nổi bật trong đám đông, tuy thiết kế đơn giản nhưng nhìn qua là biết đây là loại xe đắt giá nhất thế giới. Học sinh đang đứng trước cổng ai ai cũng nhìn về hướng chiếc xe đó.

Chiếc Maybach đỗ lại, Một vệ sĩ ngay lập tức xuống xe rồi mở cửa sau xe, kính cẩn cúi chào: "Xin mời thiếu gia."

Nguyệt Đảo Huỳnh  bước xuống xe, trên vai đeo một chiếc balo hàng hiệu. Hôm nay cậu đã mặc đồng phục của trường, trên người ngoại trừ bộ đồng phục là áo sơmi trắng có thắt cà vạt, chiếc quần tây đen được thắt thêm dây nịt hiệu Balenciaga, bên ngoài khoác thêm cái áo khoác và đôi giày sneaker cùng hiệu. Trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex Platinum trị giá 280 nghìn USD đúng một chiếc duy nhất trên thế giới.

Điều thu hút mọi ánh nhìn nhất chính là dung mạo của Nguyệt Đảo Huỳnh khiến người nhìn không thể rời mắt.

Cậu sải chân bước từng bước vô cùng đĩnh đạc đi vào cổng trường trước bao nhiêu cặp mắt. Tại sao trường của họ có một nam thần đẹp rung động lòng người như vậy mà trước giờ họ không hề hay biết.?!

Nguyệt Đảo Huỳnh  đi dọc theo hành lang trường không biết đã có bao nhiêu đôi mắt gần như trồi lên vì cậu.

Lớp 12A...

Nguyệt Đảo Huỳnh bước nhanh vào lớp trước những ánh mắt sửng sốt của đám học sinh cùng lớp.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai ngày hôm qua sao? Hôm nay lại còn mặc đồng phục của trường nữa, thì ra đúng là học sinh mới. Đám nữ sinh lại bắt đầu mê đắm ngắm nhìn vẻ đẹp nam thần kia. Kể từ ngày hôm nay, ngoài Hắc Vĩ Thiết Lãng, mỗi ngày họ đều có thể chiêm ngưỡng thêm một nam thần rồi.

Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ cũng sửng sốt nhìn cậu dưới bộ đồng phục học sinh. Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy thân ảnh tuấn mỹ kia. Hắn nhíu mày, đôi đồng tử nhất thời co giãn.

Nguyệt Đảo Huỳnh không đi xuống dãy của Hắc Vĩ Thiết Lãng mà đi xuống dãy bàn phía ngoài, ngồi vào bàn cuối cùng, ngang hàng với Sơn Bản Mãnh Hổ  và Hắc Vĩ Thiết Lãng.

Cởi balo đặt lên bàn, Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ nhàng ngồi xuống. Thản nhiên lấy sách ra đọc, không hề liếc mắt tới Hắc Vĩ Thiết Lãng và đám người kia, giống như ngày hôm qua như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Cậu!..." Hắn tức giận chuyện ngày hôm qua, lại càng muốn hỏi rõ cậu ta là ai còn tính sổ.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đứng dậy đi qua chỗ cậu, đứng trước mặt lạnh lùng nói: "Cậu là ai mà dám xuất hiện ở đây?"

Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn chăm chú đọc sách, miệng thì trả lời: "Đây là trường cấp 3 cũng đâu phải bệnh viện tâm thần, có gì mà không dám?"

Nghe thấy lời nói không chút sợ hãi mà còn có chút không muốn quan tâm của cậu trai trước mặt, Hắc Vĩ Thiết Lãng càng trở nên nóng nãy. Tên này quả nhiên to gan, một chút cũng không để hắn vào mắt.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn xuống bộ đồng phục của cậu lại khẽ nhếch môi cười: "Thì ra là học sinh mới sao? Này chàng trai, cậu không biết là mình đang đắc tội với ai đâu."

Tuy rằng hắn trước giờ chưa bao giờ mở miệng chủ động khoe khoang về thân thế của mình. Bởi vì hắn cảm thấy như vậy thật quá khoác lác với lại cũng không cần nói vì trước giờ ai gặp hắn thì đều biết rõ và nể sợ. Hình của hắn xuất hiện đầu trên các trang báo và mạng internet cơ mà. Nếu cậu ta là học sinh trường trung học Âm Câu, hắn lại càng dễ xử lý. Phải cho tên này biết mình đang ngu ngốc đắc tội với ai. Dù Hắc Vĩ Thiết Lãng không hiểu rốt cuộc câu nói ngày hôm qua của cậu ta có ý gì, nhưng hành động quái gở của cậu ta ngày hôm qua đã làm hắn tức giận.

Nguyệt Đảo Huỳnh không trả lời, xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai.

Hắc Vĩ Thiết Lãng tức điên, hành động của cậu ta chính xác là sự xem thường cùng khinh miệt. Đây là lần đầu tiên hắn bị làm cho tức giận như vậy. Bàn tay to lớn của hắn giật ngay quyển sách trên tay cậu xé nát.

Nguyệt Đảo Huỳnh không hề ngạc nhiên cũng không tức giận, gương mặt tuấn mỹ vô cùng điềm tĩnh nhìn hắn đang xé quyển sách của mình, khoanh tay trước ngực, lên tiếng đùa cợt: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Sao?"

"Hắc thiếu gia! Cậu có có hành động nào khác cho giống người trưởng thành một chút hay không?"

Đúng, chính xác là hành động của hắn quá ư là trẻ con. Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn người con trai cao lớn trước mặt như một đứa trẻ con bướng bỉnh cáu giận.

"Cậu!..." Hắn trợn mắt nhìn người kia, cậu ta cư nhiên không hề có gì gọi là tức giận trước hành động thô lỗ của hắn, lại còn đùa cợt nói hắn trẻ con. Thật muốn xách cậu ta lên mà đấm một phát, nhưng... gương mặt này... không hiểu sao hắn lại không thể làm vậy.

"Nói! Rốt cuộc cậu là ai?" Bình thường nhìn vào bảng tên là có thể biết được tên, nhưng cậu ta lại không đeo bảng tên trước ngực nên hắn không biết được. Hắc Vĩ Thiết Lãng rất muốn biết người này rốt cuộc là ai mà dám mạnh miệng trước mặt hắn như vậy.

Cho dù cậu ta có là thiếu gia nhà nào, nếu để hắn biết được chắc chắn sẽ "hủy" gia đình cậu ta ngay lập tức, phải cho cậu ta biết uy danh của lão đại này. Đã biết rõ hắn là Hắc thiếu gia mà còn dám ăn nói như thế.

"Tôi không có lý do gì phải trả lời câu hỏi của cậu" Nguyệt Đảo Huỳnh nhàn nhạt đáp.

Hắn nhếch môi cười. Được, cậu gan lắm. "Cậu nên biết đã bước vào ngôi trường này thì phải biết kính trên nhường dưới, nếu không sẽ mang họa đấy."

Nghe hắn nói, cậu bật cười một tiếng, đứng thẳng dậy chống tay lên bàn, mở miệng nói: "Cảm ơn lời nhắc nhở của Hắc thiếu gia, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở Hắc thiếu gia đây [Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá*]"

*Lời nói không có sức nặng và sức lực yếu kém thì đừng khuyên răn người khác.

"Mẹ kiếp! Cậu dám khinh thường tôi?" Hắc Vĩ Thiết Lãng tức giận chửi thề.

Cả lớp ai cũng nhìn nam sinh to gan kia, ngay cả Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ cũng khiếp sợ. Chàng trai này lá gan thật không nhỏ. Nhưng bọn cậu cũng thấy thật kỳ lạ đường đường là một lão đại xưng bá xã hội đen, vậy mà bị chàng trai trước mặt chọc giận những hai lần mà không ra tay, hành động này có chút... kỳ quái... thật không giống Hắc Vĩ Thiết Lãng ngày thường.

"Reng... reng..." Tiếng chuông vào lớp phá tan bầu không khí căng thẳng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lẽo nhìn cậu: "Cậu đợi đó, chuẩn bị cùng gia đình cuốn gói khỏi thành phố này đi."

Nguyệt Đảo Huỳnh không một chút sợ hãi còn thích thú nhìn thẳng vào hắn, đứng khoanh tay trước ngực lên tiếng: "Bình tĩnh đi Hắc thiếu gia, bài học của tôi còn chưa bắt đầu mà."

Hắc Vĩ Thiết Lãng càng lúc càng đen mặt, cả người tỏa ra ám khí lạnh run người, xoay người trở về chổ ngồi. Lần này hắn không cho cậu ta xuống địa ngục thì không xứng đáng là lão đại của hội Tam Miêu.

Thấy vậy, Nguyệt Đảo Huỳnh cũng ngồi xuống đàng hoàng, lấy tập vở ra chuẩn bị vào tiết. Khóe miệng vì hứng thú mà cong nhẹ.

Đám học sinh xôn xao nãy giờ cũng tản ra vào lại chổ ngồi ngay ngắn.

Giờ ra chơi, căn-tin trường...

Hắc Vĩ Thiết Lãng, Hôi Vũ Liệt Phu, Sơn Bản Mãnh Hổ  cùng nhau xuống căn-tin. Vừa đi, mặt của hắn hầm hầm như muốn giết người, ngay cả Sơn Bản Mãnh Hổ cũng cảm thấy có chút sợ, nhưng mà cậu bạn dư muối kia thì lại...

"Lão đại... mày làm mất mặt giới giang hồ quá."

Hắc Vĩ Thiết Lãng đang bực bội nghe thấy câu nói đó, toàn thân liền phát ra những tia u ám lạnh lẽo liếc nhìn thằng bạn mình.

"Liệt Phu ..." Sơn Bản Mãnh Hổ cũng trừng mắt.

Hôi Vũ Liệt Phu thấy vậy cũng không sợ hãi mà nói tiếp: "Đường đường là một lão đại của xã hội đen, sao lại nhu nhược mà nhẫn nhịn cậu ta chứ."

Hắc Vĩ Thiết Lãng mặt đen tới không thể nào đen hơn, bàn tay to lớn túm lấy cổ áo Hôi Vũ Liệt Phu .

Lúc này, cậu ta mới nuốt nước bọt. Chết rồi!!! Lần này lão đại thật sự bốc hỏa rồi! Hôi Vũ Liệt Phu bây giờ mới nhận ra mình đang đùa với lửa.

Sơn Bản Mãnh Hổ thấy thế liền hốt hoảng ngăn cản. "Lão đại! Tha cho nó đi, mày cũng biết lão tam trước giờ mồm miệng như trứng thối mà."

Hôi Vũ Liệt Phu trừng mắt liếc nhìn Sơn Bản Mãnh Hổ như muốn nói: "Cảm ơn nhà ngươi đã chửi ta."

Hắc Vĩ Thiết Lãng đành nuốt cục giận mà buông ra lạnh lùng liếc Hôi Vũ Liệt Phu, cậu ta biết ý, cười hề hề tỏ ý làm hòa.

Không thèm quan tâm đến thằng bạn này nữa, Hắc Vĩ Thiết Lãng bước nhanh vào căn-tin. Đột nhiên có thứ gì giơ ra chắn ngang phía dưới, hắn vì bực bội nên bước nhanh mà không để ý liền bị vấp phải. Cả thân người cao lớn đổ xuống đất.

"Rầm..." Một tiếng ngã rất mạnh.

Hôi Vũ Liệt Phu cùng Sơn Bản Mãnh Hổ hốt hoảng vội vả chạy tới. Cả căn-tin ai cũng kinh ngạc quay đầu nhìn là kẻ nào, là kẻ nào lại lớn gan đến vậy?!

Chết tiệt! Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức đứng dậy. Ánh mặt rực lửa bùng cháy, dò tìm kẻ muốn chết kia, vừa xoay qua, hắn lại nhìn thấy một thân ảnh tuấn mỹ quen thuộc.

Mẹ kiếp! Cậu ta là không muốn sống?!

Nguyệt Đảo Huỳnh nhàn nhã khoanh tay đứng dựa vào tường, rút chân lại, đứng thẳng người dậy giương mắt nhìn hắn, khuôn miệng xinh đẹp nhếch lên đùa cợt.

Cả căn-tin như muốn nín thở dõi theo đoạn kịch hay này.

"Cậu!... quả nhiên là không muốn sống!" Hắc Vĩ Thiết Lãng cuộn chặt nắm tay nổi đầy gân xanh, hắn không còn tức giận nữa mà nổi điên rồi. Sự u ám đến đáng sợ ngay cả hơi thở của hắn cũng lạnh lẽo đến mức những người có mặt ở đây cũng phải run rẫy theo.

Mà chàng trai kia một chút sợ hãi cũng không hiện lên gương mặt tuấn mỹ, Nguyệt Đảo Huỳnh ung dung bước tới gần hắn. Cậu nhẹ nhàng đưa tay chỉnh sửa lại cà vạt trên cổ hắn, bàn tay nhỏ nhắn khéo léo thắt lại cà vạt cho hắn. Hành động của cậu khiến cho mọi người đều chấn kinh. Ngay cả Hắc Vĩ Thiết Lãng lửa giận đang chực chờ bùng phát cũng lập tức cả người cứng ngắc.

Hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu. Chàng trai này có những hành động làm hắn càng lúc càng không hiểu nổi. Cả hai đều có chiều cao tương xứng, nhưng Hắc Vĩ Thiết Lãng vẫn nhỉnh hơn Nguyệt Đảo Huỳnh  một chút. Đứng ở một khoảng cách gần như thế này, Hắc Vĩ Thiết Lãng có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt tuấn mỹ của cậu. Không thể phủ nhận cậu ấy thật sự rất đẹp.

Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập vì vẻ đẹp của cậu. Trong phút chốc, khi ngửi thấy hương thơm của loài hoa oải hương dịu nhẹ từ người cậu, hắn quên mất là mình đang tức giận.

Ngay lúc này, đột nhiên loa của trường vang lên tiếng thông báo: "Xin mời em Nguyệt Đảo Huỳnh  lớp 12A ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng."

Loa phát thanh vừa dứt, cả căn-tin ngay lập tức xôn xao...

"Mình không nghe lầm chứ? Lúc nãy là nói Nguyệt Đảo Huỳnh sao?"

"Nguyệt Đảo Huỳnh học ở trường chúng ta hồi nào vậy? Sao mình không biết."

"... ... ..."

Hắc Vĩ Thiết Lãng như bị ai đánh vào đầu, ánh mắt giật giật. Hắn là nghe lầm? Hay thầy hiệu trưởng đọc sai tên? Nguyệt Đảo Huỳnh cậu ta sao lại ở đây? Ở trong trường Âm Câu này? Chẳng phải cậu ta ở nước ngoài sao?

Hôi Vũ Liệt Phu cũng ngạc nhiên không kém, quay sang hỏi người bên cạnh: "Lão nhị! Hiệu trưởng đọc lộn tên sao? Sao Nguyệt Đảo Huỳnh lại ở đây được?"

Sơn Bản Mãnh Hổ cũng lắc đầu khó hiểu. Rồi bỗng nhiên cậu ngước nhìn chàng trai kia, ánh mắt híp lại thêm một phen chấn kinh. Đúng là như vậy! Tại sao cậu ta không đoán ra ngay từ đầu?

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe thấy thông báo vẻ mặt cũng không biểu hiện gì, tiếp tục thắt cho xong cà vạt cho hắn.

Trong khi đám đông vẫn còn đang ồn ào còn Hắc Vĩ Thiết Lãng thì vẫn đang ngẩn người suy nghĩ thì cậu đã thắt xong cà vạt.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho hắn khẽ nói: "Xong rồi, tuy rằng rất muốn ở lại tranh luận cùng cậu nhưng thầy hiệu trưởng gọi tôi lên phòng rồi nên tôi đi đây."

Một lời của cậu khiến những người trong căn-tin như muốn rớt tim ra ngoài. Hắc Vĩ Thiết Lãng cả kinh trợn mắt nhìn cậu. Lần đầu tiên hắn bị người ta đưa vào thế trận hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác như vậy. Ngay cả đi xông pha chém gϊếŧ cũng không đau tim bằng việc này.

Hôi Vũ Liệt Phu đứng một bên miệng mở lớn đủ nhét trái trứng vịt vào. Chỉ có Sơn Bản Mãnh Hổ là còn bình tĩnh một chút, bởi vì cậu đã đoán được chuyện này vài phút trước.

Chưa kịp định thần, Nguyệt Đảo Huỳnh  lại nói nhỏ bên tai hắn một câu, lần này ngữ điệu rất lạnh lùng: "Bài học thứ nhất dành cho Hắc thiếu gia cậu là [Đừng tùy tiện xem thường hay chọc giận người khác bởi vì cậu không biết được mình đang thật sự đối đầu với ai đâu]."

Nói xong cậu xoay người đi ra khỏi căn-tin.

Bóng dáng cậu vừa đi khỏi, Hắc Vĩ Thiết Lãng cả người cứng ngắt. Ngay cả căn-tin trước giờ vẫn luôn náo nhiệt, nay cũng im phăng phắc vì tất cả mọi người như bị đông cứng như pho tượng.

Nguyệt Đảo Huỳnh này cũng thật đáng sợ, lúc trước căn-tin trường có bầu không khí yên tĩnh như này là chỉ khi Hắc Vĩ Thiết Lãng nổi giận quát lên thì bọn họ mới sợ hãi im lặng. Mà bây giờ cậu thiếu gia đó chỉ cần nói một lời nhẹ nhàng, chỉ cần người nghe thấy tên cậu ấy đã im bặt không dám mở miệng.

Thật quá cao tay! Quá là cao tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro