25. Chiếm đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




...Biệt thự KT...

Những chiếc xe màu đen như đàn báo phóng nhanh trên đường và đỗ xịch lại trước cổng ngôi biệt thự to lớn. Một ngôi biệt thự sang trọng, cổ kính nhưng không kém phần u ám, cô tịch, không một bóng người.

Tên vệ sĩ vừa bước xuống mở cửa xe ra, Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức lôi cậu vào trong ngôi biệt thự. Nguyệt Đảo Huỳnh cố dùng dằng thoát khỏi tay hắn nhưng hắn càng siết chặt tay cậu hơn.

Hắn kéo cậu vào phòng khách mới chịu buông tay cậu ra. Nguyệt Đảo Huỳnh liền tức giận lên tiếng: "Đây là đâu? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

"Từ bây giờ đây sẽ là nơi ở mới của em." Tiếng hắn chậm rãi vang lên.

"Anh nói cái gì?" Nguyệt Đảo Huỳnh trừng mắt nhìn người kia.

Thiết Lãng vẫn rất kiên nhẫn trả lời cậu, giọng không chút cảm xúc. "Từ bây giờ em sẽ sống tại ngôi biệt thự này cùng với tôi."

Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy lời nói của hắn vô cùng nực cười. "Hắc thiếu gia, đầu óc anh có phải là có vấn đề hay không? Vì sao tôi phải sống ở đây cùng với anh?! Nếu tôi nhớ không lầm anh và tôi không còn quan hệ gì với nhau từ mười năm trước rồi!"

"Em cho rằng em phủi tay một cái, phủi bỏ hết tất cả thì có thể quay lưng lại với tôi hay sao?! Nguyệt Đảo Huỳnh, tôi nói cho em biết, em đừng hòng!" Hơi thở của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhuốm màu u ám.

Cậu trên môi nở một nụ cười lạnh. "Tôi nghĩ Hắc thiếu gia anh trí nhớ không được tốt thì phải. Người rũ bỏ tất cả chẳng phải là anh sao? Chẳng phải chính anh đã nói đây là kết cục mà anh mong muốn hay sao? Chính là bản thân anh đã tự lựa chọn, tôi không hề ép uổng gì anh!"

Là hắn không muốn bị ràng buộc, là hắn muốn được thoát khỏi gọng kìm của cha mình, muốn rũ bỏ tất cả mà không nghĩ đến hậu quả. Hắn muốn được tự do, muốn làm điều hắn thích, muốn được xưng vua trong cái xã hội kia. Là chính hắn lựa chọn hết tất thảy. Tại sao bây giờ lại quay sang trách móc cậu?

Ánh mắt Thiết Lãng càng lúc càng như một hố sâu vực thẳm, lạnh lẽo như băng. "Đúng, lúc đó là do tôi lựa chọn cho nên bây giờ cũng là do tôi quyết định."

Nghe hắn nói, cậu càng tức giận. "Anh có quyền gì?!"

"Tôi sẽ cho em biết." Vừa dứt lời, Thiết Lãng ngay lập tức tiến đến một tay hắn bắt lấy hai tay cậu ra phía sau lưng rồi dùng thân hình của mình ép cậu vào tường. Tay còn lại giữ chặt cằm cậu, do hành động của hắn quá nhanh vì vậy mà thành công chiếm lấy môi cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh cố vùng vẫy nhưng càng bị hắn ép chặt vào tường.

Hắn cuồng dã mút lấy cánh môi anh đào ngọt ngào. Lưỡi hắn chui vào khoang miệng ướt át mà khuấy đảo, quấn lấy lưỡi cậu mạnh mẽ ma sát. Hơi thở của hắn phả vào gương mặt cậu nóng hổi. Toàn thân cậu đều bị hắn ép chặt vào tường không một kẽ hở. Nụ hôn nóng bỏng của cả hai làm dục vọng của hắn bắt đầu thức dậy.

Lúc sau, Nguyệt Đảo Huỳnh cắn mạnh vào môi hắn, ngay lập tức mùi máu tanh lan ra, nhân cơ hội này mà cậu vùng ra được, tay vung lên đấm vào mặt hắn rồi dùng hết sức của mình đẩy mạnh hắn ra. "Buông tôi ra...!"

"Anh, tránh xa tôi ra!" Cậu lồng ngực phập phồng vì tức giận.

Hắn bị đẩy lùi mấy bước, đưa tay chùi vết máu trên miệng, rồi đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, khóe môi cong lên nhưng lại rất lạnh lùng. Một giây sau ánh mắt hắn bỗng dưng biến hóa, hơi thở nguy hiểm tràn ra làm cậu đứng gần đó cũng thấy rùng mình.

"Tránh xa? Đừng hòng! Em cả đời này cũng phải ở bên cạnh tôi. Đây là trừng phạt mà em phải nhận."

"Tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?!" Nguyệt Đảo Huỳnh thật sự muốn phát điên với người này.

Hắn bước từng bước tiến lại gần mang theo hơi thở nguy hiểm. "Em đã làm gì có lỗi ư? Tôi trừng phạt em vì em đã dám tự tiện quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Dám khiêu khích tôi, dám đòi dạy dỗ tôi, dám mắng nhiếc tôi, dám moi móc chuyện của tôi, dám xem thường tôi, dám xem tôi như một đứa trẻ. Cuối cùng là vì em dám tùy tiện rời bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho việc làm này của em. Em xuất hiện quấy rối tôi, gây sự chú ý của tôi để rồi sau đó em bỏ chạy đi mất, một lời từ biệt cũng không có. Em biến tôi thành một kẻ ngốc không hay biết gì. Bỏ rơi tôi để tôi lạc lõng đối đầu với cả thế giới này trong mười năm. Nguyệt Đảo Huỳnh, tôi nhất định trừng phạt em, trừng phạt em cả đời này cũng không thoát khỏi tay tôi."

Trái tim của cậu vì lời nói của hắn mà trở nên đau đớn. Cổ họng đắng chát. "Anh vì sao phải làm như vậy? Chúng ta vốn dĩ đã không còn dính dáng gì đến nhau. Hắc Vĩ Thiết Lãng, chẳng phải ngay từ lúc đầu anh rất chán ghét cuộc hôn nhân này sao? Anh luôn kiên quyết tìm mọi cách để phá huỷ nó. Nó kết thúc rồi, ắt hẳn anh nên vui mừng mới đúng. Vì sao còn muốn hận thù tôi?"

Hắn vốn dĩ không muốn trả lời những câu hỏi của cậu. "Em chỉ cần biết tôi hận em và từ bây giờ em sẽ phải sống ở đây!"

Nguyệt Đảo Huỳnh càng lúc lại càng cảm thấy ức nghẹn vì lời nói của hắn, vì sao cậu phải nghe lệnh hắn?! "Anh muốn sống thì tự mình mà sống."

Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, cậu nhanh chân vụt chạy ra ngoài nhưng vừa đặt chân đến cửa thì nhìn thấy một đám người mặt đồ đen đứng đầy ngoài sân. Cậu biết hắn đã bố trí tất cả với ý định không muốn cho cậu bước chân ra khỏi ngôi biệt thự này.

Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy cực kỳ cực kỳ tức giận. Được, để xem đám người này dám làm gì cậu, dù không biết đánh đấm nhưng với thể lực và sự nhanh trí của cậu thì hi vọng có thể thoát được khỏi đám người này. Nguyệt Đảo Huỳnh cứ vậy mà chạy ra khỏi cửa. Đám người áo đen thấy cậu chạy ra, đúng là không dám ra tay làm gì cậu mà chỉ đứng dàn hàng chắn ngang đường không cho cậu có lối thoát.

Hắc Vĩ Thiết Lãng hai bỏ vào túi quần ung dung từ đằng sau bước tới. "Tôi đã nói rồi, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu."

Cậu tức giận nhìn hắn. "Bảo họ tản ra! Hắc Vĩ Thiết Lãng anh làm vậy là có ý gì?!"

"Ý gì thì tôi nghĩ người thông minh như em chắc chắn đã hiểu, không cần phải giải thích thêm gì nhiều." Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người cậu lại, nhấc bổng cậu lên vác trên người như vác bao gạo rồi nhanh chân đi lên lầu một.

Nguyệt Đảo Huỳnh hoảng hốt vùng vẫy, vừa dùng tay đấm thình thịch vô lưng hắn vừa la hét. "Thả tôi xuống! Anh định làm gì?!"

Hắn không trả lời mà bế thẳng cậu đi vào phòng ngủ của mình.

"Buông tôi ra! thả tôi xuống!"

Thiết Lãng liền theo ý cậu thả cậu xuống chiếc giường lớn. Nhanh như chớp đem bản thân mình cũng áp xuống theo, đè cậu trên giường rồi cúi đầu hôn cậu điên cuồng như muốn hút hết mật ngọt của cậu. Một tay bắt lấy hai tay cậu đưa lên đỉnh đầu, một tay tay bóp chặt hai bên miệng để cậu không thể cắn cũng không thể ngậm miệng mà hắn có thể tự do xâm nhập.

Nguyệt Đảo Huỳnh hoảng sợ chỉ còn biết dùng thân mình giãy giụa. Cậu biết hắn muốn làm gì, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Hơi thở hắn nóng bỏng dồn dập. Giẫy giụa một lúc tay cậu tuột ra rồi cậu đánh hắn thùm thụp nhưng không ăn thua gì. Hắn cả người đè lên cậu, chiếm đoạt môi cậu khiến cậu muốn lên tiếng cũng không được.

Do vừa giẫy giụa vừa bị hắn đè lên người hôn đến điên đảo, dần dần cậu khó thở và bắt đầu mất sức. Hắc Vĩ Thiết Lãng thấy vậy luyến tiếc rời bỏ môi cậu, môi hắn di chuyển xuống cằm rồi cổ, hôn lên cần cổ trắng ngần, khẽ cắn mút mạnh để lại dấu vết màu hồng nhạt. Nguyệt Đảo Huỳnh hô hấp trở nên gấp gáp, muốn chống trả hắn nhưng cơ thể hắn như gọng kìm, kìm chặt lấy cậu, không để cậu thoát.

Bàn tay của hắn bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cậu dò tìm. Người hắn nóng như có lửa đốt. Hắn muốn cậu, muốn cậu điên cuồng, muốn trút giận lên người cậu vì đã dày vò hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng hít lấy hương thơm quen thuộc trên cơ thể cậu, hương hoa dịu nhẹ càng làm hắn hỏa dục tăng cao.

Bỗng nhiên bàn tay hắn mạnh bạo giật rách cái áo sơmi của cậu làm nút áo văng tứ tung xuống sàn nhà...

"Không, buông ra, anh không được..."

Không cho cậu lên tiếng, Thiết Lãng lại một lần nữa áp xuống chặn môi cậu, nuốt hết lời nói của cậu. Bàn tay hắn sờ soạng làn da trắng mịn khắp cơ thể cậu. Lần đầu tiên bị người khác đụng chạm thân thể, làm cậu nhất thời cứng người. Chưa kịp thích ứng sự tấn công của hắn thì hắn đã lần xuống thắt lưng cậu, "cạch" rất nhanh chóng gỡ bỏ dây nịt của cậu rồi tụt quần của cậu xuống tiện thể kéo luôn cả chiếc boxer nhanh đến nỗi cậu không phản ứng kịp.

Nguyệt Đảo Huỳnh lần đầu tiên phơi bày cơ thể trần trụi của mình trước mặt người khác, xấu hổ không biết chui vào đâu. Dưới ánh mắt nóng rực của người ở trên, hơi thở cậu gấp gáp, tim đập loạn xạ. Cơ thể tỷ lệ vàng hoàn hảo của cậu khiến Hắc Vĩ Thiết Lãng mạch máu như phun trào. Cậu... thật sự đã trưởng thành.

Đầu hắn cúi xuống, ngậm lấy hạt đậu hồng hào nhỏ xinh đầy khiêu khích kia. Một tay gảy hạt đậu còn lại rồi xoa khắp khuôn ngực nhẵn mịn.

"Uhm..."Nguyệt Đảo Huỳnh trước hành động ái dục của hắn không tự chủ được rên lên một tiếng.

Bàn tay còn lại của hắn lại không yên phận di chuyển xuống "tiểu Nguyệt" nhẹ nhàng xoa nắn, tuốt lộng. Hắn muốn khiêu khích dục vọng của cậu, kéo dài thời gian bất lực của cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh bị bàn tay xấu xa của hắn khiêu khích đến mê mẩn, bắt đầu phát ra những tiếng ái muội. Ngay lúc này cậu thật sự rất căm ghét bản thân mình không biết kiềm chế rồi lúc sau liền bắn hết chất tinh hoa ra, dính đầy trên bàn tay hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cơ thể cường tráng màu đồng lộ ra đè lên cơ thể cậu. Hắn không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa, hắn đã chờ điều này mười năm rồi. Hắn muốn đêm nay cậu sẽ trở thành của hắn. Dùng tinh hoa của cậu làm chất bôi trơn lên đại bổng của hắn rồi không nói không rằng liền cấp tốc đi vào...

"A... Đau quá, buông tôi ra..." Sự đau đớn muốn xé rách cơ thể cậu. Nước mắt chảy ra như những viên pha lê trong suốt.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bị dục vọng bức đến phát điên nên đã quên mất đây là lần đầu của cậu. Lần đầu thường sẽ rất đau mà vừa rồi hắn đã nhất thời quên mất xâm nhập một cách mạnh bạo. Hắn đau lòng hôn lên môi cậu rồi dừng lại tất cả hành động.

"Xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của tôi. Đừng khóc, một chút sẽ hết đau thôi." Hắn nhẹ nhàng dỗ dành.

Một lúc sau khi sự đau đớn qua đi, cơ thể cậu bắt đầu nóng như lửa giống như có ổ kiến làm cậu cựa quậy vặn vẹo khó chịu. Hô hấp cậu hỗn loạn, ngay cả hắn cũng hỗn loạn. Gân xanh nổi lên cả trán, mồ hôi hắn lấm tấm. Không khó để nhận ra hắn đang kiềm nén tới mức nào.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bắt đầu luân động, từ từ nhẹ nhàng cho cậu thích ứng rồi bắt đầu tăng tốc sau đó đâm thẳng đến nơi sâu nhất của cậu. Bên trong khít chặt siết lấy hắn, làm hắn muốn phát điên vì cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh không kiềm chế được nữa mà bắt đầu phát ra những tiếng rên kiều mị. Hai cánh tay bị hắn đưa lên ôm lấy cổ, đôi chân thon dài không tự chủ được quấn lấy eo của hắn.

Sự khít chặt của cậu khiến hắn mất khống chế, điên cuồng ra vào. Cúi đầu hôn lên từng nấc da trên người cậu, hai bàn tay bóp chặt eo cậu, cuồng dã trừu sáp. Cơ thể hắn như bức tường lửa bao bọc lấy cơ thể cậu không để cậu trốn thoát.

Hắn muốn chiếm đoạt hết tất thảy những gì của cậu, muốn cậu là của hắn. Dục vọng của Thiết Lãng hoàn toàn bùng phát, rút ra rồi đi vào, mạnh mẽ xâm nhập nơi sâu thẳm nhất, dường như muốn đem cậu hòa tan vào xương máu của hắn.

Trong căn phòng này, trên chiếc giường này trước kia mỗi một đêm trôi qua đều chỉ có một mình hắn đơn độc với cái bóng của mình. Từng đêm bị dày vò bởi những cơn ác mộng, bởi hình ảnh của cậu hiện về ám ảnh tâm trí hắn, trái tim hắn. Cậu nào có biết, hắn sống một mình đơn độc nơi đây ôm lấy sự nhung nhớ về cậu. Trong bóng đêm tĩnh mịch ấy, hắn khát khao nhớ cậu, muốn cậu từng phút từng giây.

Hiện tại nhìn thân hình trắng trẻo vì dục vọng mà chuyển sang phiếm hồng dưới thân mình, hắn chỉ muốn giải tỏa tất cả, đem khát khao của mình điên cuồng muốn cậu. Vùi mình trong sự ấm nóng của cậu, hắn bây giờ có thể giữ chặt lấy cậu dưới thân chiếm hết những gì thuộc về cậu. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh khiến Nguyệt Đảo Huỳnh không thể nào chống đỡ nổi. Ngón tay khảm sâu vào vai hắn, những tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người lại vang lên khắp phòng.

Sự cọ xát cơ thể dấy lên từng đợt khoái cảm, những giọt mồ hôi cứ rơi xuống trên cơ thể hai người. Không biết qua bao lâu... Cậu không chịu được nữa mà nức nở: "Buông tôi ra, buông tha cho tôi. Xin anh đấy..."

"Không bao giờ, em đừng hòng, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông em ra."

Hắn cất giọng đục ngầu, càng tăng lực dưới thân. Hắn hoàn toàn mất đi lý trí dưới sự mê hoặc của cậu. Thật sự thừa nhận, hắn không phải là lần đầu cùng với người khác lên giường. Nhưng chỉ có cậu, chỉ riêng một mình cậu mới có khiến hắn đánh mất lý trí, đánh mất sự tự chủ của bản thân. Tâm hồn, thể xác và trái tim của hắn vì cậu mà được lấp đầy.

Trên chiếc giường lớn, hai thân thể dính sát vào nhau, quấn lấy nhau, đòi hỏi nhau. Người phía trên điên cuồng chiếm giữ người con trai bên dưới. Sự cứng rắn bao bọc lấy sự mềm mại, thổi lên ngọn lửa dục vọng âm ỉ bấy lâu nay. Để cả hai cùng nhau lạc vào lửa tình, thiêu đốt cơ thể hai người.

Cuối cùng, Hắc Vĩ Thiết Lãng điên cuồng gầm một tiếng. Một dòng nước ấm chảy vào cơ thể cậu, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm của khoái lạc. Cậu cả người không còn sức lực, bắn ra rồi vô thức ngất đi, để hắn nằm xuống tùy tiện ôm chặt lấy cơ thể cậu chìm vào cơn mê say.

Phải, hắn say rồi, nhưng không phải vì rượu mà là vì cậu. Đêm nay, hắn không cần đến rượu bởi vì đã có cậu ở bên cạnh mê hoặc hắn, làm hắn say khướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro