24. Gặp lại nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngay lập tức, người quản lý nhà hàng bước ra khẩn trương cúi đầu chào người đó. "Không biết Hắc tiên sinh đây ghé thăm, nhà hàng chúng tôi không kịp nghênh tiếp từ xa. Xin tiên sinh bỏ qua cho."

Người đứng giữa đám người mặt đồ đen thân hình khá cao nhưng đầy sự ngạo mạn. Gương mặt hoàn hảo đến mức không tưởng, cả người toát lên khí chất vương giả.

"Chỉ là nhất thời hứng thú ghé thăm." Hắn cất giọng ý cười nhưng lại rất lạnh lùng.

"Vậy xin mời ngài..." Người quản lý lễ phép đưa tay trực tiếp mời Hắc Vĩ Thiết Lãng đi vào trong.

Nhưng hắn lại giơ tay lên ý nói không cần. Ánh mắt đen thẳm ngước lên dò tìm một lượt trong nhà hàng. Rồi bất chợt, đôi mắt hắn khựng lại ở một bàn gần phía cửa sổ. Ngay lập tức, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén.

Hắc Vĩ Thiết Lãng cất giọng ra lệnh với người quản lý: "Đuổi hết khách đi. Tối hôm nay ta muốn bao cả nhà hàng!"

"Nhưng thưa ngài..." Anh ta sợ sệt trả lời.

"Sao? Muốn tự các người mời khách đi hay tự ta đuổi?" Hắn thấp giọng lạnh như băng.

"Xin ngài bớt giận. Tôi đuổi tôi đuổi... Xin ngài chờ trong giây lát."

Người quản lý khẩn trương đáp. Sợ rằng nếu như làm trái ý người này thì nhà hàng Thiên Minh ngay lập tức sẽ biến thành đống tro tàn giữa lòng thành phố.

Ở đất Bắc Kinh này, ai còn không biết danh tiếng của Hắc Vĩ Thiết Lãng. Một ông trùm Mafia lãnh khốc, hung tàn, đứng đầu Tam Miêu hội. Chỉ cần một cái phẩy tay của hắn thì cái nhà hàng bé nhỏ này sẽ đổ nát hơn cả nhà hoang.

Anh ta ngay lập tức gọi mấy người phục vụ, mời khách rời đi. Thà rằng để nhà hàng mang tiếng trong một đêm còn hơn là để nó bị phá huỷ hoàn toàn. Người cao cao tại thượng kia nếu như đã muốn hủy thì chắc chắn phải hủy, muốn phá thì chắc chắn phải phá. Nếu muốn giết thì chắc chắn phải chết.

"Xin lỗi quý khách, chúng tôi hôm nay đóng cửa sớm. Mong quý khách thông cảm." Người quản lý đứng trước bàn ba người có chút dè dặt nói.

"Đóng cửa? Giờ này mới có 7 giờ, chúng tôi vẫn còn đang ăn mà." Ushijima lên tiếng một cách khó chịu.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi đối diện đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mấy người phục vụ tuần tự mời khách đi ra ngoài hết. Trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Trong lúc người quản lý đang khó xử không biết phải nói sao thì đột nhiên có tiếng nói uy nghiêm vang lên từ phía sau.

"Những người đó không cần mời đi, để họ lại."

Ba người theo tiếng nói hướng mắt về phía kia. Từ phía sau người phục vụ, xuất hiện một người mặc âu phục đắt tiền, dáng người cao lớn uy nghiêm. Gương mặt đẹp như tượng tạc, mị hoặc. Thần thái vương giả xen lẫn sự ngạo mạn khinh người. Cả người toát lên khí chất áp đảo hoàn toàn những người có mặt trong đó. Sau lưng hắn còn có cả toán người mặc đồ đen mặt mũi dữ tợn. Nhìn qua đã biết vị thế không hề tầm thường, càng không dễ động vào.

Ánh mắt của cậu biến động khi nhìn thấy người đó. Giống như màn biển sâu hun hút đột nhiên có một con sóng ập đến, chấn động mặt biển.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn cậu một cách chăm chú, tuy rằng gương mặt vẫn biểu cảm lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đầy lửa tình âm ĩ đang trực chờ bùng phát. Bao năm hắn tương tư một mình ôm lấy, sự nhung nhớ dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn. Cuối cùng cậu cũng đã trở về...

Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, thời gian dường như ngưng đọng. Đã bao lâu rồi? Là mười năm, là cả một thập kỷ, mà cứ ngỡ như chỉ mới ngày hôm qua. Những ký ức trong suốt một tháng đó lại thay phiên nhau ùa về.

Hắc Vĩ Thiết Lãng thật sự rất khác hay chí ít, ký ức còn sót lại trong cậu đã nói điều này. Vẫn sự ngạo mạn đó, vẫn khí chất uy nghiêm lạnh lùng đó nhưng nay còn lãnh khốc hơn, thân hình hắn cường tráng hơn so với hồi tuổi mười bảy rất nhiều.

Làn da có vẻ sạm đi một chút so với trước, không khó để nhận ra hắn đã lăn lộn rất nhiều ngoài thế giới kia. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của hắn mà còn làm tăng thêm vẻ quyến rũ chết người. Gương mặt mị hoặc khắc từng nét hoàn hảo nay còn ma mị hơn xưa. Đôi môi mỏng ranh mãnh tạo thành một đường tuyệt đẹp trên mặt.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngay lập tức hồi phục ý thức, ánh mắt như con sóng đã đánh dạt vào bờ, chỉ còn để lại một mặt biển yên tĩnh, phẳng lặng không chút gợn sóng.

"Hắc tiên sinh..." Người quản lý nghe theo tiếng nói, sợ sệt quay người lại.

Hắc Vĩ Thiết Lãng chỉ phất tay, lạnh lùng ra lệnh: "Lui đi."

"Vâng." Người quản lý liền mau chóng biến khuất mắt. Sợ rằng đứng thêm chút nữa sẽ bị khí thế của người đàn ông kia dọa chết.

"Cậu là..." Nguyệt Đảo Minh nhíu mày nhìn hắn. Người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt ông có vẻ rất quen nhưng ông không tài nào nhớ ra nổi.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bước tới gần, một tên mặc áo đen cũng tiến đến kéo ghế mời. Hắn rất điềm nhiên ngồi vào bàn ba người, ngay trước mặt cậu.

"Lâu rồi không gặp, Nguyệt chủ tịch. Mới đó mà chủ tịch đã quên cháu rồi." Hắn ngồi vắt chéo chân trên ghế.

Nguyệt Đảo Minh nheo mắt nhìn kỹ rồi đột nhiên có chút ngạc nhiên. "Thì ra là thiếu gia nhà họ Hắc. Mười năm không gặp, thật là trùng hợp. Cậu vẫn không biết phép tắc là gì cả."

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe qua có điểm mơ hồ. Cha cậu gặp hắn lúc nào?

"Chủ tịch nói như vậy thật oan cho người khác quá. Cháu chỉ là mười năm không gặp muốn đến chào hỏi cho phải phép, lại gặp mọi người ở đây nên tiện thể muốn mời mọi người một bữa." Hắn dùng giọng biểu đạt nói.

Vừa nói, Hắc Vĩ Thiết Lãng di mắt sang nhìn cậu một cách trực tiếp nhất. Ánh mắt có chút lạnh lùng, có chút hận, có chút giận dữ nhưng lại xen lẫn sự nhớ nhung, thâm tình sâu đậm triền miên trong đó.

Nguyệt Đảo Huỳnh vì ánh mắt của hắn mà trái tim bấy lâu như chai sạn nay lại trở nên chạy loạn trong lồng ngực cậu. Cậu cố dùng lý trí của mình, giữ nét mặt thản nhiên nhất lạnh lùng nhất tiếp nhận ánh mắt kia.

"Hắc thiếu gia, chúng tôi là đang cần bàn chuyện quan trọng về hôn sự, không tiện cho người thứ tư ngồi vào." Nguyệt Đảo Minh giọng nghiêm nghị vang lên.

"Hôn sự? Tức là Nguyệt gia lại sắp có việc hỷ rồi. Nếu đã là như vậy thì Hắc Vĩ Thiết Lãng này nên mời mọi người bữa tối nay để chúc mừng mới phải." Hắn bông đùa buông ra lời nói. Nhưng trong lòng lại đang cực kỳ khó chịu.

"Hắc thiếu gia, cậu vẫn là không biết chừng mực là gì?" Nguyệt Đảo Minh không vui lên tiếng.

"Sao có thể? Người đâu mang thêm nhiều món đặc biệt của nhà hàng lên đây. Tối nay ta bao hết toàn bộ." Hắc Vĩ Thiết Lãng cao giọng ra lệnh với người phục vụ.

"Cậu!"

"Xin chủ tịch đừng khẩn trương từ chối, cháu chỉ là muốn chúc mừng việc vui này thôi." Hắn đùa cợt nói, đoạn nhìn sang cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi bên cạnh thấy cha mình tức giận nhưng cũng không biểu cảm gì. Chỉ khẽ cười lạt một cái. "Nếu như Hắc thiếu gia đã có lòng, chúng tôi sao có thể từ chối."

Vừa nói, cậu cầm quyển menu lên tùy ý lật trang này sang trang khác. Dừng một chút, lại ngước mắt lên hỏi Ushijima bằng tiếng Nhật: "Chúng ta nãy giờ đã ăn mấy món Tây rồi hay là đổi khẩu vị một chút. Thiếu gia Wakatoshi đến Bắc Kinh lâu như vậy, không biết đã thưởng qua món lẩu Mông Cổ hay chưa?"

Wakatoshi Ushijima nãy giờ đang quan sát người mới đến và Nguyệt Đảo Minh nói chuyện cùng nhau. Tuy rằng anh không biết tiếng Trung nhưng cách hai người nói chuyện có vẻ là quen biết. Lời nói của Nguyệt Đảo Huỳnh làm Ushijima dần tập trung, anh lịch sự trả lời: "Xin lỗi Nguyệt thiếu gia, hai tháng tôi ở đây bận rộn nhiều công việc nên không có dịp thưởng nhiều món ngon ở Bắc Kinh. Nên tôi thực sự không biết món mà thiếu gia nhắc đến. Không biết món đó là như thế nào?"

"Lẩu Mông Cổ thực chất là lẩu thịt cừu. Món ăn gồm một nồi nước dùng nấu từ xương, được nêm nếm các gia vị chua cay mặn ngọt, ăn cùng với những lát thịt tươi, các loại rau nhúng và mì. Món ăn này có lịch sử hơn một nghìn năm và rất được yêu thích vào thời nhà Thanh. Hiện tại thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, tôi nghĩ thiếu gia Wakatoshi nên nếm thử món này." Cậu mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.

"Được, nghe Nguyệt thiếu gia giới thiệu phải chăng món này rất ngon. Tôi rất muốn ăn thử." Ushijima cười cười.

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe vậy liền gật đầu, giơ tay gọi người phục vụ kêu một phần. Suốt cả quá trình không thèm liếc mắt đến người đối diện.

Mà Hắc Vĩ Thiết Lãng không biết tiếng Nhật nên vốn dĩ từ nãy giờ không hiểu hai người đang nói với nhau cái gì. Nhìn cậu cùng tên người Nhật kia cười cười nói nói mà trong lòng hắn nghi ngút lửa giận nhưng trên gương mặt vẫn khí thái lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc nào. Hắn mười năm lăn lộn trong xã hội đen đã biết tạo hình vỏ bọc hoàn hảo, không tùy ý để lộ suy nghĩ trong lòng mình.

Người phục vụ bưng đồ ăn lên, Nguyệt Đảo Huỳnh bắt đầu cầm đũa nhúng thịt, rau, mì vào nước dùng, chỉ cách cho Ushijima thưởng thức món ăn. Rất lịch sự, nhẹ nhàng, niềm nở. Bay qua mắt Hắc Vĩ Thiết Lãng lại biến thành sự dịu dàng khiến lửa giận trong hắn không ngừng bùng lên. Nhưng ánh mắt thoáng vẻ ý cười.

Cậu vẫn như vậy, trước mặt đối với hắn nhàn nhạt, lạnh lùng, vô tình. Nhưng hắn biết Nguyệt Đảo Huỳnh vốn dĩ có quan tâm đến hắn. Chỉ vì lúc trước, hắn không chịu quan sát, không chịu để tâm đến từng lời nói, cử chỉ của cậu, nếu không hắn đã phát hiện ra mỗi một hành động của cậu đều là quan tâm hắn.

Mười năm trôi qua, Nguyệt Đảo Huỳnh thật sự đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Nhưng nó không làm mất đi vẻ đẹp trong sáng trên gương mặt cậu, không những vậy nét đẹp tuấn mỹ còn tăng thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông lịch lãm.

Cậu càng lúc lại càng đẹp trai, giống như một nam thần trên cao làm nhiều người ước ao. Mà hắn càng lúc lại càng muốn có cậu, mười năm qua điều này trong lòng hắn chưa bao giờ suy giảm. Nay cậu đang ở trước mặt hắn, vẫn gương mặt tuấn mỹ trong sáng đó, vẫn đôi mắt to tròn lung linh đó, vẫn nụ cười nhẹ nhàng tựa như cánh hoa anh đào đó, sự khát khao của hắn càng vạn lần mãnh liệt.

Nguyệt Đảo Huỳnh vừa ăn vừa trò chuyện với Ushijima bằng tiếng Nhật, chủ yếu là chuyện công việc. Để bản thân không phải chú tâm vào ánh mắt của hắn. Nguyệt Đảo Minh cũng cùng tiếp chuyện hai người. Hắn vẫn ngồi yên nhường nhịn cho sự trêu đùa của cậu.

Đợi đến khi ba người ăn xong, Hắc Vĩ Thiết Lãng đột nhiên đứng dậy phủi khoác âu phục. Đi đến trước mặt cậu, giọng không chút biểu cảm nói: "Đi thôi."

"Sao?" Nguyệt Đảo Huỳnh khó hiểu ngước mặt lên nhìn hắn.

"Ăn xong rồi thì đi." Hắn vẫn kiên nhẫn đáp.

"Hắc thiếu gia, cậu lại đang muốn làm gì?" Nguyệt Đảo Minh tức giận.

Đối với sự tức giận của ông, Hắc Vĩ Thiết Lãng chỉ cười nhạt. "Nếu như chủ tịch và Nguyệt Đảo Huỳnh còn chưa hiểu, bắt buộc cháu phải dùng hành động thôi."

Hắc Vĩ Thiết Lãng đã giữ kiên nhẫn đến phút cuối cùng với cậu. Mười năm trong giới, hắn chưa bao giờ kiên nhẫn như lúc này. Vừa dứt lời, hắn nắm lấy tay kéo cậu đứng dậy. Sức của hắn mạnh nên làm Nguyệt Đảo Huỳnh có chút đau.

"Anh..."

Cậu còn chưa nói hết câu thì cả người đã bị hắn kéo đi lên trước ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Đảo Minh và Ushijima. Cậu liền hoảng hốt muốn vùng ra thì bỗng dưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của Hắc Vĩ Thiết Lãng, cậu tự nhiên có chút sợ. Lần đầu tiên, Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn thấy ánh mắt này của hắn.

"Buông tôi ra!" Cậu giẫy giụa đòi hắn buông tay.

Nhưng Hắc Vĩ Thiết Lãng một chút cũng không để ý đến lời cậu, nắm chặt tay cậu mà kéo đi.

"Hắc Vĩ Thiết Lãng, cậu làm vậy có ý gì?! Mau thả con trai tôi ra! Nếu không tôi gọi cảnh sát." Nguyệt Đảo Minh đã thực sự nổi giận.

Hắn dường như không để lọt vào tai mấy lời của ông, chỉ quay qua lạnh lùng ra lệnh với một tên áo đen. "Nhớ hộ tống Nguyệt chủ tịch về đến nơi đến chốn."

Nói xong, hắn kéo người con trai trong tay đi thẳng ra khỏi nhà hàng. Nguyệt Đảo Minh tức giận đứng dậy muốn đuổi theo nhưng bị đám người áo đen chặn lại không cho đi. Ông liền bị chọc một phát giận đến mức hộc máu.

*****

Ra ngoài, Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức mở cửa một chiếc xe màu đen, đẩy cậu vào ghế sau. Hắn cũng liền ngồi vào, đóng cửa xe thật mạnh.

Động tác của hắn quá nhanh là cậu nhất thời chưa kịp phản ứng đã thấy mình bị hắn đẩy lên xe. "Anh..."

Cậu vừa đau vừa tức muốn mở miệng mắng hắn nhưng chưa kịp làm gì, hắm đã ngậm lấy môi cậu, điên cuồng mà hôn. Cậu không kịp phòng bị đã để lưỡi của hắn tiến thẳng vào khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cậu kịch liệt ma sát.

Hắc Vĩ Thiết Lãng hai cánh tay siết chặt, ép sát người cậu vào cơ thể mình. Cậu hoàn toàn không thể giẫy giụa thoát khỏi gọng kìm của hắn. Hắn không ngừng cắn mút cánh môi anh đào quen thuộc đã mười năm không được nếm. Mạnh mẽ chiếm giữ môi cậu dường như muốn nuốt chửng, không cho cậu một chút không khí để thở.

Vẫn như mười năm trước, sự ngọt ngào, mềm mại của cậu vẫn làm hắn hoàn toàn mất khống chế. Hắn muốn bùng phát tất cả, muốn đem hết tương tư đau khổ mười năm qua trong lòng mà bùng phát. Ngày rồi đêm trôi qua, mỗi một giây, mỗi một phút hắn đều bị sự nhớ nhung dày vò, bị cậu ám ảnh trong trái tim. Mỗi đêm đối với hắn đều như một sự tra tấn cực hình.

Cậu làm hắn hận cậu, hận chính bản thân mình. Hận tại sao cậu dám không một lời từ biệt bỏ hắn mà đi, hận bản thân ngu ngốc đã làm cậu rời xa hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng hôn điên cuồng, trời đất muốn hủy diệt theo nụ hôn của hắn. Mà Nguyệt Đảo Huỳnh đã bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, tất cả khí oxy đều đã bị hắn chiếm hết, cậu một chút cũng không thở nổi. Lồng ngực có một thứ cứ nhảy nhót lung tung. Cả người cậu bị hơi thở của hắn vây lấy, ma sát nóng bỏng kịch liệt. Đến khi cậu thực sự muốn ngất đi thì hắn mới luyến tiếc rời bỏ môi cậu. Nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn không thể thoát khỏi vòng vây của hắn. Cậu hơi thở dồn dập, cố gắng hít lấy không khí để thở. Không còn hơi sức mà lên tiếng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng tỉ mỉ nhìn ngắm dung nhan tuấn mỹ của cậu. Bàn tay đưa lên chạm vào làn da mịn màng trên đôi má ửng hồng của cậu miết nhẹ. Hắn lại di chuyển bàn tay xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

"Từ giây phút này, tôi sẽ không để em chạy khỏi tôi một lần nữa."

Nghe hắn nói, đôi mắt to tròn của Nguyệt Đảo Huỳnh biến động, lại như có một ngọn sóng ập đến. Cậu chưa kịp lên tiếng thì Hắc Vĩ Thiết Lãng đã ôm chặt lấy cậu, đôi môi mỏng dán lên cần cổ trắng mịn của Nguyệt Đảo Huỳnh làm cậu cả người run lên. Hắn di chuyển môi lên tai cậu, nhu tình hôn lên đó, giọng trầm khàn ngập tràn sự nhớ nhung chậm rãi nói.

"Tôi rất nhớ em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro