23. Nhung nhớ day dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



...London, Anh Quốc... Biệt thự Moon

"Thưa chủ tịch, thiếu gia đã về." Người quản gia cúi đầu cung kính thưa.

Nguyệt Đảo Minh đang ngồi đọc sách trong thư phòng liền ngước lên. "Mau gọi Nguyệt nhi vào đây."

Người quản gia cúi đầu "vâng" một tiếng rồi lui ra khỏi phòng. Một lát sau, cửa phòng đọc sách lại được đẩy ra, một chàng trai tuần mỹ bước vào.

"Thưa cha con mới về." Nguyệt Đảo Huỳnh đứng trước mặt cha mình lễ phép chào.

"Mau ngồi xuống đi, ta có việc muốn bàn với con." Ông đặt cuốn sách trên tay xuống ngồi lại nghiêm chỉnh.

Cậu liền vâng lời ngồi xuống đối diện, rót trà mời Nguyệt Đảo Minh. "Thưa, cha gọi con về gấp như vậy, phải chăng đã có quyết định cho hôn ước mới?"

Ông cầm lấy tách trà, đưa lên miệng nhấm nháp một miếng. "Phải, ta đã chọn được rồi. Là thiếu gia nhà Wakatoshi của tập đoàn Shiratorizawa Nhật Bản. Chắc con cũng đã đọc báo, mấy năm trở lại đây tập đoàn này càng lúc lại càng trở nên lớn mạnh, doanh thu mỗi năm dường như đều tăng gấp đôi. Nháy mắt, Shiratorizawa đã trở thành một trong những tập đoàn khổng lồ nhất Châu Á, trở thành đối thủ đáng gờm của Hắc thị. Ta đã phải chọn lựa kĩ lưỡng mới dám đưa ra hôn ước này."

Cậu tất nhiên là có nghe đến cái tên Shiratorizawa này. Tuy rằng không tham gia vào kinh doanh nhưng mấy năm nay Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn hằng ngày theo dõi tin tức thương trường. Shiratorizawa là cái tên mà trong vòng hai năm nay được nhắc đến nhiều nhất trên truyền thông lẫn doanh nghiệp. Là một tập đoàn hùng mạnh tiềm năng có thể vượt ra khỏi cả Châu Á.

"Con cũng có nghe nói tập đoàn Shiratorizawa trở nên lớn mạnh như vậy cũng đều do từ lúc người con trai lớn tiếp quản, nghe nói anh ta cũng là một nhân tài trong giới kinh doanh. Vậy người mà cha đặt ra hôn ước, chính là anh ta?" Cậu hỏi.

Ông liền gật đầu. "Chính là cậu ta, Wakatoshi Ushijima. Con trai trưởng của nhà Wakatoshi. Nhưng hôn ước này vẫn chưa chính thức được đặt ra, lần này ta muốn xem xét kỹ lưỡng hơn. Vì vậy, sau khi ta gặp mặt cậu ta mới đưa ra quyết định chính thức."

"Thưa, ý cha là sẽ hẹn gặp mặt?"

"Phải, ta đã hẹn rồi. Địa điểm là ở Bắc Kinh, thời gian gặp gỡ là hai ngày nữa. Ta và con sẽ cùng đến ăn một bữa tối với cậu ta."

"Bắc Kinh? Thưa cha, không phải là ở Nhật sao?" Nguyệt Đảo Huỳnh nghe đến tên thành phố liền ngạc nhiên hỏi.

Ông lão ngồi đối diện từ tốn trả lời. "Không, là vì hiện tại Ushijima đang công tác ở Bắc Kinh trong vài tháng. Nên chúng ta sẽ đến Bắc Kinh gặp cậu ấy. Ta đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ phải bay. Con tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi."

Ánh mắt cậu thoáng chốc trở nên sâu thẳm như đại dương, sau một khắc đã trở lại vẻ trầm tĩnh thường ngày. "Thưa cha, con biết rồi."

Nói xong, Nguyệt Đảo Huỳnh đứng lên cúi đầu lễ phép thưa: "Vậy con xin phép lên phòng trước."

Nguyệt Đảo Minh gật đầu, thấp giọng bảo: "Con mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Chắc là ngồi suốt trên máy bay đã mệt lắm rồi."

"Vâng, thưa cha."...

*****

...Trung Quốc... Sân bay quốc tế Bắc Kinh,

"Thiếu gia, mời." Người vệ sĩ cung kính mở cửa xe cho cậu.

Vừa ra khỏi sân bay đã có hai chiếc Maybach một trắng, một đen đậu ở ngoài đợi Nguyệt Đảo Huỳnh và Nguyệt Đảo Minh .

Cha cậu lên chiếc xe màu đen, đi đến công ty chi nhánh vừa được xây dựng và hoạt động chưa bao lâu ở Bắc Kinh để xem tình hình. Còn Nguyệt Đảo Huỳnh lên chiếc Maybach màu trắng trở về biệt thự Nguyệt gia. Nguyệt Đảo Minh muốn cậu đi cùng nhưng cậu nói trong người cảm thấy mệt nên xin phép về nhà trước để chuẩn bị cho bữa tối mai.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi yên vị vào xe. Chiếc xe sang trọng khởi động rồi rời đi khỏi khu vực sân bay. Ánh mắt của cậu hoàn toàn bị cuốn theo cảnh vật ngoài cửa sổ.

Thay đổi, thật sự thay đổi rất nhiều.

Những con đường vừa thân quen lại vừa lạ lẫm. thành phố Bắc Kinh sau mười năm càng phồn hoa, càng đông đúc, càng nhộn nhịp. Những tòa cao óc đã mọc lên nhiều vô kể, người người qua qua lại lại đã khác xưa. Mười năm rồi, thời gian thật là mỗi lúc một nhanh, nhanh đến mức làm con người ta không thể tìm lại được gì trong ký ức nữa.

*****

...Biệt thự Nguyệt gia...

"Thiếu gia, chào mừng người trở về." Quản gia cùng người hầu đứng hai hàng chào đón cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh bước vào đại sảnh, ánh mắt có chút vui vẻ. "Quản gia Trịnh, ông vẫn khỏe chứ?"

"Cám ơn thiếu gia đã quan tâm, thưa tôi vẫn khỏe. Phòng của thiếu gia tôi vẫn giữ nguyên toàn bộ, không thay đổi cái gì. Đi máy bay chắc người đã mệt, mời người mau lên phòng nghỉ ngơi." Ông quản gia cung kính nói.

"Được, cám ơn quản gia Trịnh."

Nguyệt Đảo Huỳnh gật đầu rồi đi lên phòng của mình.

......

...Biệt thự KT...

"Rầm... Rầm..." Tiếng sấm sét vang dội như muốn xé toạc màn đêm lạnh lẽo ra. Ngoài cửa sổ, những hạt mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống. Không khí ban đêm vì thế mà càng thêm u mịch, lạnh lẽo.

Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng. Trên chiếc giường ngủ cỡ lớn kiểu hoàng gia, một người đàn ông với gương mặt góc cạnh đẹp phi phàm đang chìm trong giấc ngủ. Nhưng hắn cả người đều toát đẫm mồ hôi, hai tay nắm lấy ga giường mà dằng xé. Đôi lông mày rậm nhíu lại tạo thành một đường giữa trán. Không khó để nhận ra, hắn là đang gặp phải ác mộng. Đôi môi mỏng mấp máy như muốn gọi tên ai đó nhưng không rõ ràng.

Cuối cùng, Hắc Vĩ Thiết Lãng giật mình tỉnh dậy khi không còn chống đỡ nổi những cơn ác mộng kia nữa. Lưng hắn ướt mồ hôi đầm đìa, lồng ngực phập phồng thở gấp.

Hắn ngồi dậy nhìn căn phòng ngủ rộng lớn mà lạnh lẽo. Trong bóng tối dày đặc chỉ có ánh trăng lé lói men qua cửa sổ soi vào căn phòng ngủ. Mười năm nay, Hắc Vĩ Thiết Lãng không biết vì sao lại mắc chứng mất ngủ. Chỉ cần hắn đặt lưng xuống thì những cơn ác mộng lại kéo đến. Mà tất cả những giấc mơ đó đều chỉ cùng về một người.

Hắn ở bên ngoài cao cao tại thượng, bề ngoài luôn lãnh khốc ngạo mạn. Một tay che trời, ăn trên ngồi trước sai khiến người khác, cả trăm ngàn người đều phải phục lệnh dưới hắn. Ai nhìn vào đều nghĩ cuộc sống của hắn chính là cuộc sống của ông hoàng. Nhưng ai lại biết được, khi màn đêm buông xuống, Thiết Lãng lại bị những cơn ác mộng dày vò bản thân, đến khi giật mình tỉnh giấc chỉ còn mình hắn đơn độc với không gian tĩnh mịch đêm khuya. Mỗi lần thức giấc, đầu óc hắn đều trở nên nặng như đá, trái tim thì như bị dằn xé đau đớn. Không có cách nào thoát khỏi, không có cách nào trốn chạy.

Hắn rất hận bản thân mình. Vì sao lại như vậy? Vì sao cả chục năm trời trôi qua, hắn vẫn không thể nào quên được người con trai ấy?

Hắc Vĩ Thiết Lãng đã từng ngỡ đó chỉ là một sự rung động nhất thời, một sự thích thú nhất thời. Hắn ngay từ lúc bắt đầu đã có khi chán ghét. Nhưng chính bản thân hắn lại không ngờ rằng thứ tình cảm đó đã bén rễ ăn sâu vào trái tim mình. Mỗi một ngày trôi qua, nó không hề suy giảm mà lại càng khiến hắn nhung nhớ triền miên không dứt. Cứ như thế hơn 3600 ngày trôi qua, hắn chỉ có thể đơn độc một mình ôm lấy sự nhớ nhung...

Hắn lật chăn, bước xuống giường, đầu óc mệt mỏi đi xuống bếp mở tủ kính ra tùy ý lấy một chai rượu tây. Tuy rằng cơ thể hắn rất khỏe khoắn nhưng tinh thần của hắn mỗi lúc sau khi gặp ác mộng thì đều trở nên mệt mỏi rã rời. Vì vậy, hắn cứ liên tục tìm đến rượu.

Rượu đắng, sẽ khiến hắn cảm thấy không còn chua chát. Uống say, sẽ khiến hắn không còn cảm thấy đau đớn, sẽ làm hắn không còn nhớ đến nữa. Có thể chìm vào giấc ngủ mà không bị quấy nhiễu bởi những cơn ác mộng.

Thiết Lãng mở nắp bình rượu ra cứ thế mà uống, không cần tới ly. Hắn chỉ muốn bản thân say thật nhanh.

Còn nhớ, khi Nguyệt Đảo Huỳnh rời bỏ hắn thì một tháng sau hắn cũng tức tốc lên máy bay sang Anh Quốc tìm cậu. Nhưng khi đến trước biệt thự Moon, Nguyệt Đảo Minh không cho hắn bước chân vào. Chỉ nhờ người ra nói với hắn, Nguyệt Đảo Huỳnh không có ở London. Hắc Vĩ Thiết Lãng lúc đó tất nhiên không tin, nghĩ rằng cha cậu đã nói dối lừa hắn. Vậy nên, hắn đã ở trước cổng chờ ba ngày ba đêm. Hắn không ăn, không ngủ cứ mở mắt đợi chờ hình dáng cậu bước ra khỏi cánh cổng đó. Hắn sợ rằng, chỉ cần hắn nhắm mắt lơ đãng cậu sẽ trốn mất.

Nhưng mà, ba ngày trôi qua. Hắn thể xác mệt mỏi cùng tiều tụy nhưng vẫn không hề nhìn thấy được bóng hình quen thuộc mà hắn khát khao. Hắn đã cầu xin ông trời, xin hãy để cậu xuất hiện. Chỉ cần cậu xuất hiện, hắn sẽ giữ chặt lấy cậu không bao giờ buông tay, nhất định sẽ không để cậu chạy mất lần nữa. Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời cầu xin của hắn, cậu mãi mãi cũng không xuất hiện trước mắt hắn.

Đến khi, Nguyệt Đảo Minh nhìn thấy bộ dạng chờ đợi của hắn trên xe suốt ba ngày. Ông không chịu nổi nữa liền bước ra nói.

"Hắc thiếu gia, tôi khuyên cậu nên về đi. Nguyệt nhi vốn dĩ không có ở đây."

"Vậy xin chủ tịch hãy nói cho cháu biết cậu ấy đang ở đâu đi. Cháu muốn gặp cậu ấy, cháu không thể không gặp cậu ấy." Hắn cười khổ nói.

Nhưng Nguyệt Đảo Minh lại lạnh lùng cự tuyệt. "Hắc thiếu gia, hôn ước này đã kết thúc rồi. Cậu đừng đến tìm Nguyệt nhi nữa. Kết thúc này chính là do tự tay cậu chọn."

Câu nói của ông càng khiến Thiết Lãng đau đớn. Sau hôm đó, hắn lại tự dày vò bản thân cùng với rượu.

Hắn ngồi trên ghế sofa cầm chai rượu nốc gần hết, bắt đầu ngà ngà say. Hơi thở chỉ toàn mùi rượu bao lấy.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên làm phá hỏng màn đêm tĩnh mịch. Hắc Vĩ Thiết Lãng mệt mỏi không muốn bắt máy nhưng tiếng điện thoại cứ reo inh ỏi làm hắn không chịu được. Hắn cầm điện thoại áp vào lỗ tai.

"Lão đại, mày lại uống rượu à?" Giọng Hôi Vũ Liệt Phu có chút không vui.

"Có chuyện gì thì nói nhanh không tao cúp!" Hắn nhíu mày.

"Lão đại, Nguyệt Đảo Huỳnh..."

"Xoảng..."

Hôi Vũ Liệt Phu chưa kịp nói dứt câu thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng động.

Vừa nghe được cái tên đó, chai rượu trên tay Hắc Vĩ Thiết Lãng rớt xuống liền vỡ tan, những mảnh thủy tinh văng khắp nơi trên sàn nhà lạnh lẽo.

*****

...Nhà hàng Thiên Minh...

Một nhà hàng sang trọng 5 sao được xây tại ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh. Kiến trúc Châu Âu, nội thất trang hoàng, ánh đèn pha lê rực rỡ đủ để cho thấy những người có thể bước vào đây thưởng vị chỉ có tầng lớp thượng lưu, cao quý.

"Ushijima, để cháu phải chờ lâu rồi." Nguyệt Đảo Minh cùng cậu bước đến trước mặt người đàn ông đang ngồi gần ngay cửa sổ. Anh ta trông rất đẹp trai cùng lịch lãm theo đúng phong cách Nhật.

"Không sao đâu ạ. Cháu cũng vừa mới đến. Cháu rất hân hạnh khi được gặp ngài chủ tịch." Anh ta đứng dậy, nói tiếng Nhật một cách lễ phép.

"Đây là con trai của ta, Nguyệt Đảo Huỳnh. Chắc cháu cũng đã nghe nói." Ông đưa tay dùng tiếng Nhật giới thiệu.

Ushijima nheo mắt nhìn chàng trai đứng sau Nguyệt Đảo Minh. Quả thực như lời đồn, có khi còn hơn cả lời đồn, Nguyệt Đảo Huỳnh thật sự là một chàng trai tuấn mỹ, nhìn cậu ấy làm người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh nam thần trong truyền thuyết.

Nhưng mà nếu anh ta không lầm, chàng trai trước mặt năm nay đã gần 28 tuổi. Ushijima cứ nghĩ cho dù Nguyệt Đảo Huỳnh đẹp trai thì cũng sẽ có phần già dặn nhưng thật kỳ lạ, chàng trai kia không những tuấn mỹ mà còn có nét trong sáng vừa nhiều phần quyến rũ. Nếu khoác lên bộ đồng phục học sinh cấp 3 thì cũng chẳng ai tin rằng cậu quá 20 tuổi đâu.

"Xin chào, tôi là Wakatoshi Ushijima. Rất vui lần đầu tiên được gặp mặt Nguyệt thiếu gia." Anh ta lịch sự chào hỏi đưa tay về phía cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh cũng theo phép tắc mà đưa tay lên bắt, cười nhẹ. "Tôi cũng vậy."

Sau đó, cả ba người ngồi vào bàn. Những người phục vụ bắt đầu bưng ra các món cao lương mỹ vị và rượu vang.

Suốt một buổi, Đảo Huỳnh không nói gì nhiều, chỉ trả lời vài ba câu của Ushijima. Còn lại, cậu chỉ toàn ngồi đó thưởng thức rượu vang cùng thức ăn rồi lắng nghe cha mình với người bên cạnh nói chuyện về công việc.

Cậu cũng không hứng thú gì cho lắm. Cứ để Nguyệt Đảo Minh từ từ thăm dò xem xét. Nói cho cùng cũng chỉ là cuộc hôn nhân giao dịch. Miễn tập đoàn Shiratorizawa có ích lợi cho Nguyệt thị.

Cả ba người lo mải mê chú tâm trò chuyện nên không để ý rằng cánh cửa nhà hàng đẩy mạnh ra. Một toán người mặc đồ đen bước vào. Bảo vệ của nhà hàng định chạy đến ngăn cản nhưng vừa nhìn thấy người đi sau cùng, anh ta đã run rẩy mà lui đi chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro