31. Lửa tình bùng phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Rời khỏi ngôi biệt thự, Sơn Bản Mãnh Hổ lái xe đưa cậu đi. Đây là lần đầu tiên cậu được rời khỏi đây, nếu không phải có Sơn Bản Mãnh Hổ thì chưa chắc đám người vệ sĩ đó đã cho cậu bước chân ra.

Cậu không rành đường phố Bắc Kinh cho lắm, nhìn thấy con phố hào hoa ánh đèn ngoài cửa liền có chút tò mò. "Đây là đâu?"

Người bên cạnh vừa xoay tay lái, vừa mở miệng trả lời: "Là khu Hoa Đông. "

"Cậu đưa tôi đến đây làm gì?" Nguyệt Đảo Huỳnh nheo mắt hỏi.

Sơn Bản Mãnh Hổ không trả lời câu hỏi của cậu. Cậu ta lái xe đến trước một hộp đêm cao cấp nằm ở trung tâm con phố rồi tắt máy dừng xe.

"Đến rồi."

Ngay lập tức hai tên gác cửa dáng người to lớn như lực sĩ nhanh chân bước đến mở cửa cho hai người.

"Kính chào Sơn nhị thiếu gia."

Sơn Bản Mãnh Hổ gật đầu một cái đoạn nhìn sang cậu. "Đi theo tôi."

Rồi cậu ta cất bước vào trong hộp đêm.

Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy không hiểu nhưng cũng đành bước theo. Tầng tầng lớp lớp cửa kính được mở ra, tiếng nhạc xập xình bất thình lình đập vào tai cậu. Âm thanh to đến mức làm cậu nhức đầu không chịu được, phải dùng đến hai tay để che tai lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo nhiều màu, mùi nước hoa nồng nặc, những thân hình uốn éo, nhảy nhót loạn xạ. Đúng là một loại hình ảnh thác loạn của địa ngục trần gian. Nguyệt Đảo Huỳnh thật sự không hiểu nổi tên kia sao lại đưa cậu đến cái nơi này.

Sơn Bản Mãnh Hổ đi phía trước, đi thẳng vào trong băng qua đám người đang hưởng thụ kia. Đi sâu vào trong hộp đêm, nơi có cánh cửa sắt màu đen to lớn trông như phòng đông lạnh. Cậu ta dùng hai tay xoay cái vòng tròn trên cửa rất giống một cái bánh lái hai vòng. Cánh cửa liền được đẩy ra dễ dàng.

Nguyệt Đảo Huỳnh theo cậu ta bước vào trong. Đi được mấy bước lại gặp phải cánh cửa bằng sắt thép, cứ như vậy thêm ba cửa nữa. Mỗi cửa đều có mật mã riêng, riêng cửa cuối cùng được mở bằng vân tay và đồng tử mắt.

Vừa vào được cánh cửa cuối cùng, Nguyệt Đảo Huỳnh đã tròn mắt ngạc nhiên. Không ngờ dưới hộp đêm cao cấp này là cả là cả một căn cứ địa, được xây như một dinh thự dưới lòng đất. Sơn Bản Mãnh Hổ dẫn cậu bước qua khu đại sảnh rộng lớn, đến trước hai cánh cửa rất cao làm bằng gỗ, được trạm trổ hình đầu rồng rất tinh xảo.

Sơn Bản Mãnh Hổ xoay đầu lại nhìn cậu, một cánh tay đặt lên cửa. "Tôi đưa cậu đến đây thôi, Nguyệt Đảo Huỳnh cậu hãy tự xem bản thân mình đã tàn nhẫn đến mức nào đi."

Dứt lời, cậu ta hạ cánh tay xuống, đi ngang qua cậu rồi rời khỏi đại sảnh.

Sơn Bản Mãnh Hổ bỏ đi để lại mình cậu đứng đó, trái tim cậu đột ngột đập nhanh, dồn dập không ngừng. Bàn tay nhỏ nhắn hơi run, chần chừ đặt lên tay cầm của cánh cửa. Nguyệt Đảo Huỳnh dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề hé ra. Đôi mắt cố gắng nhìn những hình ảnh bên trong, ánh mắt dường như chấn động.

Bên trong là một gian phòng rộng lớn, như một phòng họp. Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ oval lớn dài đến mấy mét, nội thất được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh không còn thể chú tâm đến sự đẹp đẽ đó. Điều mà làm ánh mắt cậu bị cuốn vào là trên chiếc ghế to lớn được đúc bằng vàng rồng kê ngay trung tâm chính điện, ngồi trên đó là một người đàn ông thân hình dũng mãnh như báo, gương mặt anh tuấn khắc từng đường nét hoàn hảo lại ma mị, lạnh lùng.

Nhưng sắc mặt hắn tiều tụy, gần như kiệt quệ sức lực. Mất đi vẻ cao ngạo thường ngày. Chân gác lên thành ghế, trên tay cầm chai rượu tây đã uống gần hết, phía dưới còn có mấy vỏ chai rỗng khác. Một tay hắn gác lên trán, ánh mắt hờ hững nhìn lên trần nhà.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lại đưa chai rượu lên nốc cạn. Bộ dáng cao cao tại thượng mà cô độc đau đớn của hắn như một con dao sắc nhọn moi móc trái tim cậu. Hắn vì sao lại trở thành bộ dạng đau thương như vậy? Sao lại trở nên bất lực như vậy? Cậu không muốn, một chút cũng không muốn!

Ánh mắt của Nguyệt Đảo Huỳnh càng chấn động khi nhìn kỹ bàn tay hắn . Trên đó có máu! Những vết thương rách trên những ngón tay, trong lòng bàn tay, máu đã ngưng chảy, gần sắp khô. Lại nhìn xuống phía dưới, mảnh vỡ của ly thủy tinh nằm rải rác dưới đất.

Cậu hơi thở dồn dập, lồng ngực đau đớn co bóp. Nước mắt cậu không biết từ lúc nào đã trào ra. Từng giọt lệ lăn xuống cuốn theo từng cơn đau thắt trong trái tim cậu. Hắn thật sự vì cậu mà trở nên như thế này sao?! Vì một câu nói tàn nhẫn của cậu mà đã khiến hắn đau đớn như thế này sao?!

Vậy mà... hắn vẫn đặt hết tâm tư của mình vào cậu, vẫn mỗi đêm lén về nhà ôm lấy cậu, hôn cậu. Vẫn mỗi ngày dặn dò người làm cho cậu ăn uống đầy đủ không được thiếu bữa. Nhưng lại không dám gặp cậu. Để rồi một mình hắn cô độc ở chốn này uống rượu, một mình ôm hết tất cả đau thương.

Là cậu xấu xa, là cậu tàn nhẫn, tất cả là do cậu. Là cậu không chịu hiểu ra, không chịu nhìn nhận tình cảm mà hắn dành cho cậu sâu nặng đến mức nào. Cậu nhớ lại những lời của Bạch Hiền, của Sơn Bản Mãnh Hổ, từng câu từng chữ. Nguyệt Đảo Huỳnh bật khóc, cậu bịt miệng mình lại để ngăn tiếng khóc lớn của bản thân.

Đột ngột, như có linh cảm, ánh mắt của Hắc Vĩ Thiết Lãng di chuyển về phía cửa. Ánh mắt chạm vào đôi mắt xinh đẹp đang giàn giụa những giọt lệ lấp lánh như những viên pha lê dễ vỡ. Hắn ngay lập tức chấn kinh, nhảy xuống khỏi ghế. Thân ảnh to lớn chập choạng vì say, chạy đến phía cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh không hiểu vì sao cả người giật thót liền xoay mặt đi. Đôi chân muốn cất bước nhưng không còn kịp. Từ đằng sau cậu đã nghe tiếng đẩy cửa thật mạnh, giây sau cậu đã bị hắn chộp lấy. Cơ thể của cậu bị bao bọc bởi thân hình rắn chắc của hắn.

Môi cậu bị môi hắn điên cuồng hôn. Lưỡi hắn thô bạo xâm nhập khoang miệng cậu, quấn lấy đoạn lưỡi mềm mại ma sát. Hắc Vĩ Thiết Lãng như muốn nuốt chửng đôi môi anh đào, cắn mút cuồng dã. Hơi thở tràn ngập men rượu của hắn chiếm hơi thở yếu ớt của cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh lúc đầu có chút tránh né nhưng sau đó lại trở nên bất lực, bị xoáy vào nụ hôn của hắn. Đôi môi nhỏ nhắn có chút chủ động hôn hắn. Giờ phút này cậu còn có thể cự tuyệt sao? Thật sự không thể.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bất ngờ, đột nhiên buông cậu ra. Gương mặt anh tuấn vẫn kề sát vào mặt cậu, nhìn cậu không rời mắt. Bàn tay to lớn ôm lấy bên má cậu, ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt. "Em... sao lại đến được đây?"

Giọng hắn khàn khàn xen lẫn hơi rượu. Có chút lạnh lùng, có chút giận dữ. Nhưng mà... Cậu vì hắn mà khóc ư? Hắn có đang nhìn lầm không?

Cậu không nói gì chỉ lắc đầu, nước mắt càng trào ra. Đột nhiên hai cánh tay vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, Nguyệt Đảo Huỳnh vùi đầu vào hõm cổ của hắn mà nức nở.

Hắc Vĩ Thiết Lãng bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc. Hắn đưa tay nâng cầm cậu lên. "Nguyệt Đảo Huỳnh à..."

Hắn lại cúi xuống hôn cậu, triền miên chiếm đóng môi cậu. Mãnh liệt nhào nặn mút mát cánh môi như viên kẹo trong miệng. Hắn muốn hôn cho thỏa nổi nhớ nhung khát khao trong tận đáy lòng hắn. Ngọn lửa nóng bỏng âm ỉ bấy lâu bị kiềm chế tại nơi sâu thẳm nhất lại muốn bùng lên.

Hắn nhớ cậu, rất rất nhớ cậu. Ngày đêm khát khao muốn có cậu ở bên cạnh. Nhưng trong thâm tâm hắn đau đớn vì những lời nói tàn nhẫn của cậu, lại nổi giận với bản thân vì sao lại trở nên nhu nhược, bất lực. Hắn chỉ có thể hằng đêm khi đã chìm ngập trong men say mới dám trở về nhà để được ôm cậu một lát rồi lại rời đi. Hắn tưởng chừng bản thân chỉ có thể mãi mãi cô độc ôm lấy sự nhớ nhung về cậu. Ý nghĩ cậu không yêu hắn, đùa giỡn với tình cảm của hắn khiến hắn vừa điên cuồng vừa đau đớn, tuyệt vọng cùng bất lực khiến hắn muốn đập nát tất cả, hủy diệt tất thảy.

Nhưng hiện tại, Nguyệt Đảo Huỳnh đứng trước mặt hắn, nhìn những giọt nước mắt của cậu rơi xuống vì hắn làm hắn thật kinh hỷ. Như châm thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy sâu thẳm trong trái tim hắn.

Hai cánh rắn chắc siết chặt lấy cơ thể của cậu như ôm cả sinh mạng vào lòng. Hận không thể hòa tan cậu vào cơ thể hắn. Hắn vừa cuồng dã lại triền miên nhấm nháp môi cậu. Hơi thở nam tính dồn dập, nóng bỏng chiếm lấy hết không gian hít thở của cậu khiến cho cậu dường như hô hấp cũng không thể, khó khăn hít lấy không khí nhưng chỉ toàn là mùi hương của hắn.

Bất thình lình, hắn bế cậu lên ngang hông. Đi nhanh vào trong, ngang qua căn phòng họp. Hắc Vĩ Thiết Lãng lại đi vòng ra đằng sau bức màn lụa lớn. Vén tấm màn lên, hắn đưa chân đạp tung cánh cửa. Một căn phòng ngủ được xây riêng biệt dành cho hắn đằng sau phòng họp.

Hắn đóng mạnh cánh cửa phòng, khóa trái lại. Đặt Nguyệt Đảo Huỳnh nằm trên chiếc giường lớn hình tròn có màn che, hắn lao đến mãnh liệt ngậm lấy môi cậu nuốt chửng. Cậu biết hắn muốn làm gì, tuy rằng trong lòng cậu đã nhận thức được tình cảm của hắn nhưng trước loại chuyện này, cậu vẫn có chút sợ hãi. Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ có thể yếu ớt chống cự.

Bàn tay của hắn du ngoạn trên đường cong mê người của cậu. Rồi đột ngột, bàn tay thô ráp mở bung dây nịt nhanh chóng kéo tuột quần ngoài lẫn trong khỏi chân cậu, bàn tay xấu xa cầm lấy "tiểu Nguyệt" mà vuốt ve đầu khất, tuột lộng đến cương cứng lên.

Trước sự khiêu khích của hắn, Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ trong miệng. Nhưng mau chóng đã bị hắn nuốt sạch bằng nụ hôn mạnh mẽ. Nhiệt độ của hai người tăng cao, hơi thở của cậu trở nên dồn dập.

Trong giây lát, quần áo của cậu bịThiết Lãng lột sạch, không chừa một cái. Thân hình trắng trẻo, mịn màng hiện ra, hoàn hảo đến từng đường cong. Ánh mắt hắn như rực lửa, nóng bỏng muốn thiêu đốt cậu.

Môi hắn lại trườn xuống hôn lên cần cổ trắng ngần rồi đến xương quai hàm, hút hết hương thơm ngọt ngào trên từng nấc da cậu.

Bàn tay hắn tham lam xoa hạt đậu hồng của cậu. Đầu cúi xuống, khẽ ngậm lấy một bên cắи ʍút̼. Bàn tay không an phận sờ soạng cơ thể cậu. Môi hắn lại trượt dài một đường xuống bụng cậu, lại di chuyển xuống nơi "tiểu Nguyệt" đang cương cứng của cậu rồi ngậm lấy mút đầu khất đến sưng đỏ.

"Mm... Hắc Vĩ Thiết Lãng... Đừng..."

"Gọi là anh Thiết Lãng." Hắn cất giọng trầm đục, đôi môi mỏng cắn nhẹ vành tai tinh xảo của cậu. Hắn dùng môi hôn khắp tận cùng cơ thể cậu, nhấm nháp làn da non mịn của cậu, để lại những vết hôn sâu hồng nhạt. Bao phủ thân thể cậu là làn môi ướŧ áŧ cùng hơi thở nóng bỏng pha lẫn men rượu của hắn. Nguyệt Đảo Huỳnh mặt và cả người nóng ran, gò má ửng hồng xấu hổ. Bàn tay hắn vẫn vuốt ve, tuốt lộng "tiểu Nguyệt" của cậu đến khi cậu bắn ra chất tinh hoa.

Hắn nóng nãy cởi bỏ những chướng ngại vật trên người. Lộ ra cơ thể màu đồng tráng kiện, giải phóng cho thứ to lớn đang căng trướng đến đau nhức. Hắc Vĩ Thiết Lãng dùng tay tách hai cánh đùi cậu ra, dùng chất tinh hoa của cậu làm chất bôi trơn lên "tiểu Hắc" của hắn, sau đó thân dưới đẩy mạnh vào trong cúc huyệt của cậu.

"Mm... Thiết Lãng..."

Cậu không chịu được trước sự to lớn của hắn xâm nhập. Nơi cúc huyệt lập tức co rút khít chặt, siết lấy hắn làm Hắc Vĩ Thiết Lãng mất đi khả năng khống chế, một lần nữa mạnh mẽ đâm mạnh vào nơi sâu thẳm của cơ thể cậu.

"Nguyệt Đảo Huỳnh, nói yêu anh." Hắn ra lệnh. Thân dưới vẫn kịch liệt luân động.

Trước yêu cầu bất ngờ của hắn, Nguyệt Đảo Huỳnh mở mắt lớn nhìn hắn. Nhìn sâu vào ánh mắt đầy nhu tình cùng say đắm của hắn. Trái tim một tràn rung động.

"Nói em yêu anh." Hắc Vĩ Thiết Lãng lặp lại lời nói. Cùng lúc tăng lực cho những cú thúc mạnh mẽ phía dưới.

Cậu thở gấp, không kiềm lại được tiếng rên rỉ yêu kiều. Đôi chân thon dài tự động quấn chặt lấy thắt lưng hắn. Lại càng làm cho hắn hoàn toàn đánh mất sự tự chủ. Chỉ có thể theo bản năng mà điên cuồng đòi hỏi cậu.

Nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Đảo Huỳnh, hắn lại một lần nữa lên tiếng. Giọng nồng nàn men rượu, có một chút van xin lại thâm tình. "Nguyệt Đảo Huỳnh nhi, nói yêu anh. Anh muốn nghe."

Sự thiết tha của hắn như lấp đầy trái tim cậu. Đau thương trong mắt hắn lại càng làm cậu đau lòng. Là cậu không tốt, cậu còn phải nghi ngờ gì nữa chứ?

"Thiết Lãng... em yêu anh."

Cuối cùng, cậu cũng chịu thua trước ánh mắt hắn. Dẹp bỏ hết tất cả, cuối cùng cậu đã có thể nói ra những cảm nhận trong tim mình. Phải, cậu yêu hắn, rất yêu hắn. Mười năm trước đã yêu, bây giờ cũng yêu và sau này mãi mãi cũng như thế.

Không giống như sự đùa cợt lần trước, lời nói này của cậu ngập tràn sự chân thành từ đáy con tim. Khiến cho người nghe rung rẩy cõi lòng.

Lời nói của cậu làm Hắc Vĩ Thiết Lãng chấn động, lồng ngực nhộn nhạo. Hắn cúi xuống hôn cậu, muốn nuốt lấy câu nói của cậu vào trong họng, trôi tuột xuống trái tim hắn. Mạnh mẽ cắn rồi mút lấy sự ngọt ngào trên bờ môi mềm mại. Dưới thân hắn càng tăng lực, ra vào cúc huyệt khít chặt của cậu. Nơi đó của cậu ấm nóng bao bọc lấy sự to lớn của hắn cắn mà nuốt, mà siết lấy.

"Em là của anh, là của một mình anh." Hắn khàn khàn cất giọng tuyên bố bên tai cậu, hơi thở nóng bỏng thô ráp pha lẫn hơi rượu từ từ chuốt say cậu. Hắn thân hình cường tráng, như bức tường lửa rắn thép giam cầm cậu, cuộn chặt lấy cậu, ép sát cậu, đòi hỏi cậu. Sự ma sát khít chặt giữa hai cơ thể trần trụi của hai người khiến cho dục vọng như núi lửa phun trào thiêu đốt hai tâm hồn.

"Thiết Lãng, aaaaa... "

Hắc Vĩ Thiết Lãng xâm nhập cuồng dã đến tột cùng nơi sâu thẳm của cậu. Muốn nối cậu liền thành một thể, đem cậu hòa tan vào máu thịt, nuốt chửng cậu cho giải tỏa lửa tình mãnh liệt.

Nguyệt Đảo Huỳnh hai tay ôm lấy bờ vai, ôm chặt lấy cơ thể hắn. Nương theo từng nhịp điệu đầy tốc độ của hắn. Vòng bụng phẳng lì phập phồng theo sự kích tình của hắn. Hơi thở càng thêm gấp gáp dồn dập.

Một lúc lâu sau, khi cậu thực sự không thể chịu được nữa. Khoái cảm tột cùng dâng lên trong hai cơ thể. Hắc Vĩ Thiết Lãng gầm lên, liền có một dòng nước ấm tuôn vào bên trong cậu.

"Thiết Lãng a..." Nguyệt Đảo Huỳnh rên rỉ gọi tên hắn.

Hắn lại cúi đầu xuống hôn cậu. Một nụ hôn triền miên, nhu tình như nước chảy vào trái tim cậu. Hắn ra vào mấy cái rồi mới hoàn toàn rút ra. Nguyệt Đảo Huỳnh mệt mỏi như muốn ngất đi, hơi thở hỗn loạn.

Hắn nằm qua một bên, cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể hoàn mỹ đã thấm mệt. Gương mặt cậu tuấn mị hoặc thỏa mãn, ngón tay say sưa vuốt ve làn da nhẵn mịn của cậu. Lau đi mồ hôi, gạt vài sợi tóc lưa thưa trên trán để cậu thoải mái say giấc. Hắc Vĩ Thiết Lãng ôm chặt lấy cậu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro