32. Trong bóng đêm ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Khi màn đêm buông xuống, trên chiếc giường rộng lớn êm ái, Nguyệt Đảo Huỳnh chợt tỉnh giấc, cậu cơ hồ toàn thân rã rời, hạ thân đau nhức. Lại cảm thấy cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cậu, đôi chân to lớn thon dài quấn quanh người cậu.

Cậu nằm trong lồng ngực rắn chắc của Thiết Lãng, ngước mắt lên chạm phải cái cằm góc cạnh của hắn. Chiếc cằm nam tính đầy vẻ ngạo mạn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy vẻ ương ngạnh và kiêu ngạo giống như chính bản thân hắn. Trên đó còn lởm chởm cho vài cọng râu mới nhú chưa kịp cạo, có thể nhìn thấy mấy ngày nay hắn không hề chăm sóc bản thân.

Dưới ánh đèn ngủ màu đỏ mờ mờ ảo ảo, Nguyệt Đảo Huỳnh say sưa ngắm nghía gương mặt anh tuấn phi phàm. Ngón tay thanh mảnh nhịn không được đưa lên vuốt ve cằm hắn. Nhưng khi vừa chạm đến thì những ngón tay cậu đã bị bàn tay to lớn chụp lấy.

Cậu giật mình muốn rút tay lại nhưng đã bị hắn nắm chặt, đôi mắt của hắn khẽ mở.

"Vì sao lại không ngủ?" Giọng hắn trầm thấp vang lên.

Nguyệt Đảo Huỳnh bất mãn nhìn hắn. "Anh dậy từ lúc nào? Sao không lên tiếng?"

"Thấy em si ngốc ngắm anh như vậy, còn tưởng sẽ được em hôn trộm nhưng mà chờ hoài không thấy nên đành phải tỉnh dậy." Hắc Vĩ Thiết Lãng bật cười một tiếng thật mê người.

"Tự cao tự đại, ai si ngốc ngắm anh?" Gò má cậu phiếm hồng, giận dỗi nhìn hắn.

"Còn không phải?" Hắn cười cười, ánh mắt gian xảo cúi xuống nhìn người trong lòng.

Nguyệt Đảo Huỳnh có chút xấu hổ, không thèm nhìn hắn. Chui đầu vào chăn, giả vờ như muốn ngủ. Giây sau cậu lại cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên người. Cậu hoảng hốt lập tức giở chăn ra.

"Anh..."

"Nguyệt Đảo Huỳnh, em thật sự yêu anh?" Hắc Vĩ Thiết Lãng nằm đè lên người cậu, thấp giọng hỏi.

Ánh mắt thiết tha của hắn dán chặt vào cậu làm cho nhịp tim Nguyệt Đảo Huỳnh đập dồn dập. Cậu khẽ nuốt nước bọt, cắn cắn cánh môi anh đào, gương mặt tuấn mỹ gật nhẹ.

Hắn đưa ngón tay thô ráp lên kéo môi cậu ra, một lần nữa mở miệng. "Nói em yêu anh, anh muốn nghe một lần nữa." Hắn thấp giọng nói lời yêu cầu nhưng lại rất lưu luyến.

Đôi môi xinh đẹp cong lên thành một đường tựa như cánh hoa anh đào rơi trên gương mặt tuấn mỹ. Cậu chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn thỏ thẻ: "Em yêu anh."

Lòng hắn chìm trong sự rung động ngọt ngào mà cậu mang lại. Không kiềm được, Hắc Vĩ Thiết Lãng lại cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu, từng chút một gặm nhấm cánh môi mềm mại.

Rất lâu sau, hắn mới lưu luyến rời bỏ đôi môi đang sưng đỏ. Nguyệt Đảo Huỳnh cố hít lấy luồng không khí ít ỏi. Cậu khó khăn lên tiếng:

"Thiết Lãng, em xin lỗi..."

"Suỵt..." Hắc Vĩ Thiết Lãng đưa ngón tay lên chặn môi cậu lại.

"Đừng nói với anh mấy lời này. Anh chỉ thích nghe đôi môi này gọi tên anh, cầu xin anh thôi." Hắn miết nhẹ cánh môi cậu, xấu xa nói.

Mặt cậu nóng ran, xấu hổ không biết chui vào đâu. Tay cậu đấm vào lồng ngực của hắn. "Vô sỉ."

Hắc Vĩ Thiết Lãng lại bật cười trong họng, hai tay ôm chặt lấy cậu. Đôi mắt to tròn lại linh động nhìn xung quanh, nhẹ nhàng hỏi: "Thiết Lãng, đây là nơi nào?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi dựa vào đầu giường, tùy ý ôm lấy cậu. "Nơi này là căn cứ địa của Tam Miêu hội, anh đã cho người xây dinh cơ dưới lòng đất này từ năm năm về trước."

Nguyệt Đảo Huỳnh giương mắt nhìn căn phòng ngủ. Căn phòng này được xây dựng rộng lớn, nội thất đơn giản sang trọng. Trên trần nhà còn có treo đèn chùm pha lê đắt tiền. Căn phòng này đẹp thì thật đẹp, nhưng mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo trống trải bởi màu sắc chủ đạo là màu xám lạnh. Đồ vật trong đây cũng không nhiều, chỉ đơn giản là một chiếc giường lớn hình tròn có rèm lụa, hai tủ đầu giường, một tủ quần áo bằng gỗ và nhà tắm.

Bỗng nhiên Nguyệt Đảo Huỳnh híp mắt hỏi: "Đã có bao nhiêu người được vào đây hưởng thụ rồi?"

"Chỉ duy nhất mình em." Thiết Lãng không chần chừ mà trả lời ngay.

"Thật?" Nguyệt Đảo Huỳnh nghi hoặc.

"Anh chưa bao giờ lừa dối em điều gì." Hắn khẳng định đáp.

Với những gì cậu biết về hắn từ mười năm trước, vì lúc đó cậu không biết tình yêu là gì nên việc hắn lên giường với ai cậu đều không quan tâm. Nhưng nay tình cảm của cậu đã xác định rõ ràng với hắn vậy nên đối với việc này cậu bắt đầu để ý và thấy không thoải mái khi nghĩ đến nó.

Nhưng giờ đây trong vòng tay hắn, cậu cảm nhận được sự nâng niu của hắn, cảm nhận được tình yêu của hắn, vì vậy cậu đành bỏ qua cho hắn dù gì những chuyện đó cũng đã là quá khứ, miễn sao từ giờ phút này trở về sau hắn tuân thủ quy củ là được.

Sau đó Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn quanh căn phòng thêm lần nữa, bỗng tưởng tượng ra mỗi đêm hắn ở đây một mình cô độc với chiếc bóng, với không gian lạnh lẽo tĩnh mịch. Cậu nương theo bắp tay to lớn ôm chặt lấy hắn. Ánh mắt di chuyển xuống bàn tay hắn, rồi khẽ giật mình. Cậu quên mất tay hắn bị thương, Nguyệt Đảo Huỳnh lo lắng nâng bàn tay hắn lên, nhìn vết máu đã khô.

"Hộp dụng cụ y tế để ở đâu?" Cậu khẩn trương hỏi.

Nhìn thấy sự khẩn trương lo lắng trong mắt cậu, trái tim hắn dâng lên một loại hạnh phúc. "Anh không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Máu cũng đã khô lại, làm em lo lắng rồi."

"Biết em lo sao lại còn làm mình bị thương, anh lúc nào cũng nói vết thương ngoài da. Nhìn xem, bị mảnh thủy tinh đâm trúng cắt sâu như vậy, em phải xử lý vết thương ngay." Giọng cậu giận hờn trách móc.

Nguyệt Đảo Huỳnh định xoay người bước xuống giường nhưng đã bị hắn ôm lấy. Gương mặt anh tuấn vùi sâu vào hõm cổ cậu. "Đừng đi, anh không cần."

Cậu có chút khó hiểu nhìn hắn. "Vậy, anh cần gì?"

"Anh cần em, chỉ cần có em là đủ." Hắc Vĩ Thiết Lãng cất giọng khàn khàn nồng nàn như men rượu, phát ra từ cổ cậu. Đôi môi mỏng khẽ mút bờ vai đầy đặn.

"Đồ ngốc." Cậu nghẹn ngào mắng hắn.

Tuy rằng lời nói yêu mà cậu muốn chính miệng hắn nói ra vẫn chưa được nghe nhưng cậu biết hắn đối với cậu yêu thương sâu nặng, thâm tình không dứt. Khiến cậu vừa đau lòng vừa ngọt ngào, còn hơn vạn lần một từ "yêu".

Nguyệt Đảo Huỳnh hơi đẩy hắn ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đôi môi mỏng ranh mãnh. "Từ nay về sau, em không cho phép anh uống rượu nữa. Cả tuần nay anh đã uống hết bao nhiêu rồi? chẳng lẽ lại muốn nhập viện rửa ruột sao? Có biết em lo đến mức nào không?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng mím chặt môi nhìn cậu. "Sao em lại biết? Có phải Mãnh Hổ kể em nghe... Phải rồi, là cậu ta đưa em đến?"

Cậu chậm rãi gật đầu. "Là cậu ta đưa em đến."

Nguyệt Đảo Huỳnh lại vội vàng vòng tay ôm cổ hắn. "Thiết Lãng, anh đừng giận. Là Mãnh Hổ kể em nghe và giải thích cho em tất cả, chỉ ra mọi chuyện cho em. Là em phải cám ơn cậu ta, nếu không cho đến giờ em vẫn hiểu lầm anh."

Hắc Vĩ Thiết Lãng chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt cậu. "Em, có hận anh không?"

Cậu vội lắc đầu, ngước mắt lên nhìn hắn. "Vậy còn anh, có còn hận em không?"

Hắn nâng chiếc cằm xinh xắn của cậu lên, đôi mắt đầy nhu tình. "Nguyệt Đảo Huỳnh, nếu như không yêu thì sẽ không hận nhưng nếu có một từ nặng hơn từ "hận", sâu hơn từ "yêu", anh nhất định sẽ dùng từ đó để nói với em. Từ ngữ không đủ để diễn tả những gì trong tâm tư anh, không đủ để diễn tả được lòng anh đối với em."

Đúng vậy, một từ ngữ suông không thể diễn tả hết tình cảm của con người. Hắn nói như vậy thì tức là hắn đối với cậu còn hơn cả yêu. Dù hắn không trực tiếp nói ra nhưng cậu vẫn có thể hiểu, vẫn tràn ngập hạnh phúc.

Nguyệt Đảo Huỳnh rướn người lên, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng cho hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức ngậm lấy môi cậu, cuồng nhiệt hôn hít. Hắn áp đôi môi mỏng lên môi cậu thật sít sao, chặt chẽ. Cánh lưỡi mềm mỏng tách hai hàm răng cậu ra, khẽ chui vào tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương. Cuốn lấy, mút mạnh mẽ như muốn nuốt hết mật vị của cậu, làm cậu cơ hồ có chút đau. Nhưng mà sự mạnh mẽ của hắn, hơi thở nóng bỏng của hắn lại mê hoặc cậu. Không muốn cho cậu kháng cự, cũng không thể thoát, chỉ có thể chìm đắm vào nụ hôn triền miên đầy rung động của hắn.

Cậu không nhịn được bật ra tiếng ngâm nga trong họng. "Ưm..."

Bất thình lình chuông điện thoại reo lên, một bản nhạc giao hưởng. Là điện thoại của cậu.

"Thiết Lãng, điện thoại..." Cậu tay chân loạng choạng muốn đẩy hắn ra.

"Kệ nó." Hắc Vĩ Thiết Lãng ngang ngược nói. Lại càng thô bạo xâm nhập miệng cậu trừng phạt vì sự không tập trung của cậu. Vòng tay rắn chắc giam giữ Nguyệt Đảo Huỳnh không để cậu thoát.

Nhưng tiếng điện thoại đáng ghét cứ vang lên inh ỏi chói tai, hắn bực bội quơ tay cầm lấy điện thoại ném mạnh xuống đất. Rồi lại tiếp tục công việc dang dở.

"Thiết Lãng..." Cậu kinh ngạc giữ lấy tay hắn. Tên đàn ông này thật là, điện thoại của cậu cũng bị hắn ném vỡ.

Hắc Vĩ Thiết Lãng càn quét như vũ bão trong khoang miệng cậu. Cả người cậu hoàn toàn bị vây lấy bởi hương thơm nam tính. Cậu chống hai tay lên ngực hắn, cố gắng chống đỡ nụ hôn điên cuồng của hắn. Nguyệt Đảo Huỳnh hô hấp khó khăn trước sự siết chặt gắt gao của hắn.

Rất rất lâu sau, dường như hô hấp đã cạn kiệt, đôi môi mỏng mới day dưa rời bỏ môi cậu. Đầu cậu ngả vào lồng ngực hắn, khẽ lắng nghe nhịp đập trầm ổn của trái tim hắn. Hơi thở gấp gáp hỗn loạn, không khó nhìn ra cậu đã trải qua nụ hôn cuồng nhiệt tới mức nào. Từng ngón tay thô ráp tùy ý vuốt ve sườn lưng trắng mịn của cậu. Đột nhiên, tiếng điện thoại lại reo lên. Và lần này là điện thoại của hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng một tay ôm cậu, một với tới lấy điện thoại nằm ở đầu giường trượt phím nghe.

"Alo, Lão đại. Hai người lăn lộn xong chưa?" Trên loa phát ra giọng điệu oang oang, không cần nói cũng biết là ai. Nguyệt Đảo Huỳnh nằm trong lòng hắn có thể nghe rõ mồn một lời nói của người đầu dây bên kia. Gò má ngay lập tức đỏ ửng, thật là xấu hổ. Cái tên Hôi Vũ Liệt Phu đáng ghét kia!

Nhìn thấy bộ dạng e thẹn của cậu, Hắc Vĩ Thiết Lãng lại bật cười thích thú. "Lăn lộn? Một lần đối với tao sao mà đủ?"

"Ồ, Nguyệt Đảo Huỳnh, cậu ấy chịu nổi được không đó?"

Nguyệt Đảo Huỳnh kinh động nhìn hắn. Tên đàn ông này, còn dám nói như vậy nữa!!!

Hắn trở lại với bộ mặt lạnh lùng, nghiêm túc lên tiếng. "Không đùa nữa, có chuyện gì thì mau nói lẹ."

"Nôn nóng thế? Tao chỉ là thấy mày ở trong đó từ chiều đến giờ lâu quá, định hỏi thăm xem có muốn nghe tụi này báo cáo công việc nữa hay không thôi." Hôi Vũ Liệt Phu cất giọng trêu đùa.

"Nếu như không có việc gì quan trọng thì để sáng mai hẵng báo cáo." Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng nói.

"Được rồi, vậy tao cúp máy đây. À mà khoan, tao có lời nhắn cho Nguyệt Đảo Huỳnh..."

Hắn chỉ kịp nhíu mày thì Hôi Vũ Liệt Phu đã lớn tiếng nói qua điện thoại: "Nguyệt Đảo Huỳnh, cậu cũng thấy rồi đó, sức ăn của lão đại rất lớn. Người thường không chịu nổi đâu. Mình là người từng trải nên mình biết, vì vậy thông cảm cho cậu lắm. Đến mình còn không chịu nổi nói chi đến... tít... tít..."

Cậu ta chưa nói hết câu thì Hắc Vĩ Thiết Lãng đã tức giận cúp điện thoại. "Thằng nhãi này mồm miệng thật bốc mùi."

"Anh... mấy lời vô sỉ như vậy cũng dám nói ra." Cậu giận dữ nhìn hắn.

"Anh chỉ là nói sự thật thôi." Hắn cười cười nhìn xuống Nguyệt Đảo Huỳnh trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên như quả cà chua. Chịu không được, định cúi xuống hôn cậu nhưng tiếng báo tin nhắn đã vang lên. Hắn lại chau mày cầm điện thoại mở hộp thư ra đập vào mắt hắn là mấy dòng chữ của Hôi Vũ Liệt Phu.

"Nhớ đừng làm gãy giường. Giường đấy mắc tiền lắm, tao phải đặt loại gỗ quý hiếm từ bên nước ngoài mới có được đó. Hai người làm ơn nhẹ nhẹ thôi, nhẹ nhẹ thôi nhé...~^O^~"

Hắc Vĩ Thiết Lãng hừ lạnh một cái. Tên nhóc này mười năm rồi vẫn không thay đổi. Chuyện gì cũng đùa cho được. Hắn quăng điện thoại sang một bên, lại xoay người nằm đè lên cậu.

"Thiết Lãng?" Nguyệt Đảo Huỳnh nuốt nước bọt nhìn hắn. Cậu cảm nhận được vật to lớn nóng bỏng nơi hạ thân hắn đã bắt đầu thức tỉnh.

Hắn gian xảo nhìn cậu, ánh mắt tà mị có chút đen tối. "Nguyệt Đảo Huỳnh à, anh nói thật đấy. Một lần không đủ đâu."

Cậu có chút sửng sốt nhìn hắn. "Anh... anh muốn làm gì?"

"Em nói thử xem." Hắc Vĩ Thiết Lãng cười xấu xa.

Nguyệt Đảo Huỳnh mặt bừng bừng xấu hổ, bất mãn lên tiếng: "Quân xấu xa, đền điện thoại cho em."

Hắn cúi đầu, hôn lên làn da mịn màng trên cổ cậu lại khẽ cắn. "Ngoan, ngày mai anh mua cái khác đền cho em."

Rồi hắn rướn người lên, chộp lấy môi cậu hôn thật sâu. Bàn tay to lớn vuốt ve đường cong mê người của cậu. Bắt đầu khiêu khích dục vọng của cậu.

Trong bóng đêm dày đặc, hình ảnh đôi tình nhân tuyệt sắc quấn lấy nhau triền miên, lưu luyến tạo nên một màn nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro