35. Thiếu gia Sơn Khẩu Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Sân bay sao? Cậu hiện tại đang ở sân bay?"

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe người trong điện thoại nói mà sửng sốt. Tối hôm qua điện thoại của cậu bị ném vỡ, sáng nay mới mua lại nên không nhận được điện thoại của Sơn Khẩu Trung. Không ngờ vừa rồi bắt điện thoại đã bị cậu mắng một trận. Càng không ngờ cậu lại bảo vừa đến Bắc Kinh.

"Phải, bổn thiếu gia đã đến Bắc Kinh rồi. Cậu còn không nhanh chân ra đón mình." Sơn Khẩu Trung vui vẻ nói.

"Cậu đợi mình một chút." Lấy tay che điện thoại lại, Nguyệt Đảo Huỳnh xoay qua nhìn người bên cạnh.

"Sao vậy em?"

"Bạn em vừa đến Bắc Kinh. Hiện tại, cậu ấy đang ở sân bay, muốn em đến đón cậu ấy."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe vậy liền nhướng mày. "Nhưng anh đã bao trọn nhà hàng rồi với lại em từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì."

"Em phải đến đón cậu ấy. Khẩu Trung là bạn thân của em, cậu ấy là lần đầu đến Bắc Kinh nên không quen thuộc đường xá nơi đây." Cậu cảm thấy có chút khó xử.

"Hay là như vậy... Chúng ta cứ đến nhà hàng ăn trưa. Anh sẽ gọi cho lão tam đến đón bạn em, có được không?" Bàn tay to lớn xoa đầu cậu, hắn cất giọng trầm ổn.

Nghe hắn đưa ra ý kiến, cậu cảm thấy cũng tạm ổn, đành gật gù đồng ý. "Cũng đành như vậy, để em nói với Khẩu Trung. Anh mau gọi cho Hôi Vũ Liệt Phu đến đón cậu ấy đi."

"Được rồi, anh gọi ngay." Thiết Lãng cười cười nhéo má cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh gật đầu rồi tiếp tục cuộc điện thoại. "Khẩu Trung, mình hiện tại có chút việc không thể đến đón cậu ngay bây giờ được. Mình sẽ sai người đón cậu đến chỗ mình, được chứ?"

"Được rồi, nếu cậu có việc bận thì cứ gọi người đến đón mình là được." Sơn Khẩu Trung có chút thất vọng nói.

"Cậu ngồi chờ một chút, đừng đi lung tung. Người đó sẽ đến ngay."

"Được rồi, cậu yên tâm mình sẽ ngồi ở sân bay chờ. Mình cúp máy đây."

......

...Sân bay quốc tế Bắc Kinh...

Một chiếc Bugatti Veyron sang trọng màu hồng vừa được sơn mới đỗ lại bên đường. Cửa xe được đẩy ra, một người đàn ông bước xuống xe mặc áo thun màu trắng ở trong, khoác bên ngoài là chiếc áo vest màu đỏ đô đắt tiền.

Chàng trai vừa xuất hiện ngay lập tức những người phụ nữ có mặt ở đó đều ngoái nhìn. Người đàn ông dáng người cao ráo vừa chuẩn không mập cũng không ốm, làn da trắng sứ. Gương mặt tuấn mĩ có thể nói đây là một người đàn ông vô cùng điển trai. Đúng nghĩa với từ mà người ta vẫn hay thường gọi - mỹ nam.

Hôi Vũ Liệt Phu bước vào trong sân bay, Lão đại này cũng thật là, cậu công việc bù đầu bù cổ làm không hết, lại bắt đi đón người ở sân bay trong khi mình rảnh rỗi đi ăn trưa với nam thần. Thật không hiểu nổi.

Đi vào trong, Hôi Vũ Liệt Phu đưa mắt tìm kiếm chàng trai mặc áo màu xanh đen. Giữa rừng người đông nghịt, muốn tìm người chỉ qua một màu áo quả thật không dễ. Đột nhiên, ánh mắt đang dò tìm của anh chạm phải một thân ảnh tuyệt đẹp đang ngồi ở ghế chờ sân bay.

Quả là mỹ nam nha!

Mắt thấy áo khoác mà chàng trai này đang mặc lại là màu xanh đen. Hôi Vũ Liệt Phu đoán có lẽ cậu ấy chính là bạn của Đảo Huỳnh.

"Xin hỏi, cậu có phải là Sơn Khẩu Trung?" Hôi Vũ Liệt Phu tiến đến gần mở miệng hỏi.

Chàng trai đang ngồi đọc tạp chí nghe tiếng nói vang lên liền ngước mắt lên nhìn. Hôi Vũ Liệt Phu có chút cứng ngắc khi đối diện với gương mặt khôi ngô đang nhìn anh. Một vẻ đẹp thật sự rất đặc biệt.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp nam thần của Nguyệt Đảo Huỳnh, chàng trai trước mắt lại mang một nét đẹp vô cùng cổ điển. Một vẻ đẹp chuẩn mực của người Trung Quốc.

Khuôn mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt một mí dài xếch lên, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, làn da tuy có vài đốm tàn nhang nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp trên khuôn mặt ấy. Nếu Nguyệt Đảo Huỳnh mang một vẻ đẹp rực rỡ thì chàng trai này lại mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, huyền bí hơn.

Trong lúc bị vẻ đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp thì ngay lập tức một giây sau đã bị chàng trai đó đập tan.

Sơn Khẩu Trung gấp tờ tạp chí lại, cầm lấy túi xách to đùng bên cạnh thảy vào người đàn ông. "Oh god, cuối cùng cũng đến, anh làm việc chậm chạp quá đấy. Đảo Huỳnh không nói cho anh biết tôi ghét bị cho ngồi đợi lâu hay sao?"

Nghe giọng điệu khó chịu của chàng trai, Hôi Vũ Liệt Phu có chút cau mày. "Tôi là..."

"Vệ sĩ của Đảo Huỳnh. Tôi biết rồi không cần giới thiệu. Mà này..." Sơn Khẩu Trung đứng lên, khoanh tay trước ngực. Ánh mắt dừng trên người đàn ông, quét một lượt từ trên xuống dưới. Cậu ta tặc lưỡi lắc lắc đầu như không thể hiểu được.

"Dạo này vệ sĩ các người cũng bị khủng hoảng thời trang toàn cầu ảnh hưởng sao? Tùy tiện mặc cái gì cũng được. Vệ sĩ thì nên mặc chỉnh tề chút đi. Còn nữa, cái áo khoác đó đúng là sự sỉ nhục của thời trang."

Hôi Vũ Liệt Phu bắt đầu cảm thấy không vui với giọng điệu của chàng trai này. "Tôi không phải là vệ sĩ..."

"Vậy thì là thư ký. Thư ký thì cũng có gu thời trang chứ."

Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu nàng chặn miệng. Cái gì mà gu thời trang? Cái áo vest này là hàng hiệu mắc tiền mà chàng trai kia dám nói đây là sự sỉ nhục của thời trang?! Thật không thể tin được.

Nể tình cậu ta đẹp trai, cũng là bạn của Nguyệt Đảo Huỳnh nên Hôi Vũ Liệt Phu không tính toán so đo. Anh nặn ra một nụ cười trẻ con với người trước mặt, cố gắng giải thích lần nữa.

"Tôi không phải là..."

"Anh nói nhiều quá đấy. Mau mau lo làm việc của mình đi. Cầm lấy cái này... cái này nữa..."

Vừa nói, Sơn Khẩu Trung vừa tiếp tục thảy lên tay anh túi lớn túi nhỏ. Hôi Vũ Liệt Phu bị làm cho bất ngờ chỉ có thể đưa tay chụp lấy. Cho đến khi có một chồng túi xách đầy ắp cao đến ngang mặt Hôi Vũ Liệt Phu thì cậu mới dừng lại.

"Cậu định dọn nhà đến đây ở luôn sao? Đem nhiều hành lý như vậy làm gì?" Hôi Vũ Liệt Phu không thể tin được có ngày anh sẽ bị người ta ném đồ vào mặt như thế này.

Sơn Khẩu Trung khoanh tay trước ngực, mặt khinh khỉnh nói: "Đừng ngớ ngẩn như thế, còn cả xe hành lý ở kia nữa."

Hôi Vũ Liệt Phu nhìn qua xe hành lý bên cạnh với 4, 5 cái vali chồng lên nhau. Anh trừng mắt nhìn đống hành lý đó.

"Cậu đang đùa với tôi đấy à?" Chàng trai trước mặt đúng là đúng chất của một đại thiếu gia. Rất có tài đàn áp người khác.

"Không, rất nghiêm túc. Cầm... à cẩn thận đấy, trên tay anh mỗi túi đều làm bằng da cá sấu, mỗi cái đều ít nhất 5000 đô trở lên. Anh cứ thử làm rớt một cái xuống đất đi, tôi sẽ bẻ gãy tay anh."

Sơn Khẩu Trung liếc mắt một cái rồi xoay người bước nhanh ra ngoài. "Nhanh chân lên đi, tôi muốn đến gặp bạn tôi."

Càng lúc càng không thể tin được, đường đường là lão tam của một tổ chức xã hội đen lớn nhất Châu Á mà anh lại bị một chàng trai đe dọa. Hôi Vũ Liệt Phu có cảm giác mình sắp biến thành kẻ sai vặt của cậu ta vậy.

Sơn Khẩu Trung đứng trước chiếc xe Bugatti Veyron màu hồng, đôi mắt xếch mở lớn. Cảm giác không thể tin được, chiếc xe trước mặt cậu toàn bộ đều là màu hồng. Mà Sơn Khẩu Trung cực kỳ không ưa màu hồng nha.

"Xe này là của anh?" Cậu cau mày hỏi.

Hôi Vũ Liệt Phu đang chật vật xếp đống hành lý vào đằng sau xe ngước mặt lên trả lời. "Phải."

"Anh... không phải là lộn giới đấy chứ?" Sơn Khẩu Trung cao giọng hỏi. Từ lúc chia tay với Evan cậu liền có chút nhạy cảm với những người như vậy.

Anh liếc mắt nhìn cậu, cười nhạt. "Tôi không lộn giới nhưng nằm trên nằm dưới gì cũng được."

Sơn Khẩu Trung nheo mắt hừ lạnh một cái, đột nhiên cười như không. "Xe này mới sơn?"

Hôi Vũ Liệt Phu gật đầu, giọng điệu oang oang: "Phải, rất đẹp phải không? Tôi biết mấy thiếu gia như cậu thích màu này lắm."

Cậu liếc xéo anh ta, lạnh lùng ra lệnh: "Sơn lại đi."

"Vì sao phải sơn lại?" Hôi Vũ Liệt Phu nhíu mày. Chàng trai này càng lúc càng đòi hỏi quá đáng.

"Hư rồi."

"Hư chỗ nào?"

"Chỗ này." Sơn Khẩu Trung vừa nói, trên tay cầm chiếc chìa dùng đầu nhọn cà vào bề mặt xe. Nghe một tiếng va chạm kéo dài "Két..."

Trên bề mặt xe xước cả một đường dài.

"Cậu...! Làm sao... Chìa khoá xe của tôi..." Hôi Vũ Liệt Phu nhìn thấy bé cưng của mình bị người trước mặt thẳng tay cào xước không thương tiếc. Máu nóng trong người liền nổi lên.

"Ngay vừa rồi, nó rớt dưới đất nên tôi mới nhặt lên." Cậu mặt dửng dưng đáp.

"Sao cậu dám..."

"Tốt nhất là anh nên sơn lại màu khác nếu không lần sau tôi sẽ biến nó thành đồ phế thải đấy."

Hôi Vũ Liệt Phu tức điên. Từ nãy đến giờ không có câu nào là cậu ta không nhảy vào họng anh. Chưa bao giờ anh thấy một thiếu gia nào hành động xấc xược như vậy.

Nói xong, Sơn Khẩu Trung rất điềm nhiên ngồi vào trong xe. Ngồi vào vị trí tài xế.

"Cậu! Đang làm cái gì vậy?"

"Không nhìn thấy sao? Là lái xe. Tôi thấy mặt mũi anh sáng sủa đẹp trai như vậy, không phải là bị mù chứ?!" Sơn Khẩu Trung đùa cợt lên tiếng.

"Cậu qua bên kia, đây là chỗ của tôi. Tôi là người lái." Anh nghiêm giọng nói. Lần đầu có một chàng trai làm anh phát bực như vậy. Cậu ta quả nhiên không hổ danh là bạn thân của Nguyệt Đảo Huỳnh.

"Anh là kẻ làm công ăn lương. Tôi là bạn của chủ nhân anh thì anh phải có trách nhiệm vâng theo. Tôi bây giờ là muốn tự lái xe." Sơn Khẩu Trung giương mắt nhìn người đàn ông.

"Đã nói với cậu tôi không phải..."

"Tôi đang giữ chìa khoá xe, anh có 3 giây để vào xe nếu không đừng trách vì sao mình bị cướp xe." Cậu đút chìa khoá vào ổ, bắt đầu khởi động xe.

"Cậu...!" Hôi Vũ Liệt Phu tức không thể chịu được. Chết tiệt, nếu không phải cậu ta là bạn của Nguyệt Đảo Huỳnh thì anh đã lôi cậu ta ra khỏi xe rồi. Anh chưa bao giờ tức giận với ai nhưng mà chàng trai này đúng là xấc xược quá đáng.

"1... 2..." Sơn Khẩu Trung bắt đầu đếm.

Không còn cách nào khác, Hôi Vũ Liệt Phu đành phải vòng qua bên kia ôm cục tức ngồi vào xe. Nhịn, nhịn... Hôi Vũ Liệt Phu mày không phải là người so đo. Tuyệt đối không phải.

Sơn Khẩu Trung ngồi bên cạnh nhếch miệng, lái xe rời khỏi khu vực sân bay.

......

Hồi nhỏ, Hôi Vũ Liệt Phu rất sợ chơi mấy trò cảm giác mạnh. Thật là kỳ lạ, bình thường anh đánh nhau rất giỏi, thân thủ cũng thuộc dạng tu luyện lâu năm, sức chịu đựng rất cừ. Nhưng bản thân lại rất sợ mấy trò độ cao, tốc độ nhanh.

Chính xác là bây giờ, Liệt Phu đang được hưởng cái cảm giác mạnh đó lần đầu tiên đây. Đúng là sai lầm nhất cuộc đời anh chính là để cho cậu ta lái xe. Anh vừa hai tay vịn ghế để khỏi phải ngã vừa chỉ đường cho người bên cạnh. Đúng là khủng bố tinh thần. Tuy rằng, Hôi Vũ Liệt Phu đi xe với tốc độ nhanh là chuyện bình thường nhưng nhanh tới mức kinh khủng này thì thật là... Giống như muốn chui đầu vào chỗ chết.

"Này, cậu không đi chậm lại được sao? Cậu muốn chết thì đừng lôi tôi theo."

Đúng là không thể, không thể tin được. Anh không biết có nên bái phục trình độ lái xe lách đường của chàng trai này không. Trên đường đông xe như thế này, cậu lách không còn chỗ nào để lách. Một đoạn đường xa lộ thẳng dài như vậy mà cậu ta lại đi theo đường zích zắc.

Sơn Khẩu Trung khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh. "Anh xem bản thân có đúng là đàn ông không? Nhát gan như vậy. Yên tâm đi, chưa có người nào đi cùng xe với tôi mà chết cả."

Gì chứ? Nhát gan? Cho dù có quỷ đi cùng xe với cậu ta thì cũng đau tim chết đấy chứ. Còn nói cái gì chưa có ai chết cả. Làm sao mà chết, chỉ mới thương tật suốt đời thôi.

Chiếc xe lao nhanh ngay giữa đường. Bất thình lình, một chiếc xe tải đi hướng ngược lại chạy tới bóp kèn liên tục. Sơn Khẩu Trung mặt vẫn rất dửng dưng, quay bánh lái một phát chặt cua. Cả người Hôi Vũ Liệt Phu muốn ngã theo hướng xe. Chiếc xe ngay lập tức quẹo vào con đường bên cạnh, tránh được chiếc xe tải.

Hôi Vũ Liệt Phu thực sự muốn chết vì đau tim. Anh đi đánh nhau chém gϊếŧ bao lâu cũng chưa bao giờ đau tim thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro