34. Trong Cửa Hiệu Quần Áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước ánh đèn flash chớp nháy liên tục, ánh mắt của Hắc Vĩ Thiết Lãng dần lạnh đi, hơi thở u ám lạnh rung. Hắn dùng sức lực, không kiêng nể cũng không thương hoa tiếc ngọc xô cái cơ thể đang dán chặt trên người hắn xuống đất.

"A..." Cố Nghiên Tâm bị làm cho bất ngờ, ngã nhào từ trên ghế sopha xuống dưới đất. Thân thể bị bầm dập đau đớn. Cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông thì thấy ánh mắt đáng sợ của hắn đang phát ra những tia lạnh lẽo.

Mấy tay săn ảnh và phóng viên cũng không khỏi kinh ngạc nhưng lại càng tiến lên đặt câu hỏi.

"Xin hỏi có phải hai người đang hẹn hò?"

"Xin hỏi Hắc tiên sinh và cậu Cố Nghiên Tâm đây có quan hệ thế nào mà thấy hai người ôm nhau tình tứ như vậy?"

"..."

Hắc Vĩ Thiết Lãng không trả lời, hắn hướng mắt nhìn xuống kẻ đang nằm trên nền đất kia: "Tôi cảnh cáo cô đừng có dại dột làm chuyện ngu xuẩn. Nếu cô còn dám để cơ thể dơ bẩn của cô chạm vào tôi thì cho dù cô có là phụ nữ thì tôi cũng "lột da" cô được."

Hơi thở hắn nguy hiểm, phát ra mùi máu tanh nồng. Một câu nói cảnh báo của hắn nhưng cũng đủ để làm đám phóng viên và Cố Nghiên Tâm rùng mình. Ai mà chẳng ngầm biết được Hắc Vĩ Thiết Lãng là lão đại trong giới xã hội đen, chỉ cần lạng quạng động vào hắn thì số phận thật thảm hại.

Đột nhiên, Hắc Vĩ Thiết Lãng ngước mắt lên lại chạm phải thân ảnh quen thuộc đang đứng ở góc phòng. Nguyệt Đảo Huỳnh đã thử áo xong và đi ra từ lúc nào. Hắn ngay lập tức đứng lên, đi lướt qua Cố Nghiên Tâm xem cô ta như rác trong phòng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng vòng tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh, ngắm nhìn bộ tây trang cậu mặc trên người.

"Nguyệt nhi, em đẹp quá."

Cố Nghiên Tâm trừng mắt cả kinh. Cô ta nhận ra chàng trai đó là ai. Làm sao? Làm sao Nguyệt Đảo Huỳnh lại xuất hiện ở đây?

Mà đám phóng viên kia cũng cả kinh. Rốt cuộc chuyện này là sao? Họ được gọi đến đây là vì có người nhìn thấy Hắc Vĩ Thiết Lãng cùng Cố Nghiên Tâm đi mua sắm với nhau rất tình tứ. Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một chàng trai, Hắc Vĩ Thiết Lãng lại như quay ngoắt 180 độ khi đối mặt với cậu ấy, khác xa với bộ dạng đáng sợ hồi nãy? Mà hắn vừa nhìn thấy chàng trai đó đã chạy đến ôm thắm thiết, cử chỉ còn rất ôn nhu yêu chiều.

Nhưng mà chàng trai vừa xuất hiện kia có vẻ đẹp phi giới tính, quả thật rất tuấn mỹ. Mái tóc màu nắng, làn da trắng hồng mịn màng, cặp mắt to tròn đen láy, đôi môi anh đào mọng nước. Như một nam thần bước ra từ truyện thần thoại. Chàng trai vừa xuất hiện đã làm không gian nơi đây như bị lu mờ, chàng trai ấy rực rỡ như ánh mặt trời. Kể cả người được cho là mỹ nhân một trong bốn tứ đại hoa đán kia so với chàng trai này thật là mờ nhạt vô cùng.

Mấy tay săn ảnh tất nhiên không buông tha cho cảnh tượng này được liền lập tức lao tới chụp hình hai nam nhân tuyệt sắc kia.

"Xin hỏi Hắc tiên sinh, vị thiếu gia này là ai?"

"Vì sao Hắc tiên sinh lại cùng xuất hiện nơi đây với diễn viên Cố Nghiên Tâm và vị thiếu gia đây?"

"Xin hỏi, một trong hai người ai mới là ý trung nhân của Hắc tiên sinh?"
"..."

Trước những câu hỏi ồ ạt của các phóng viên, Hắc Vĩ Thiết Lãng chỉ lạnh lùng ngắn gọn đáp: "Cậu ấy là vị hôn phu của tôi."

Đám phóng viên tròn mắt kinh ngạc "Ồ" lên một tiếng. Thì ra đây là vị hôn phu của Hắc Vĩ Thiết Lãng. Vậy thì sao Cố Nghiên Tâm lại xuất hiện ở đây cùng họ. Chẳng lẽ chuyện tình tay ba.

Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa nói lại vòng tay ôm cậu, liếc mắt quan sát sắc mặt của cậu. Hắn sợ cậu sẽ hiểu lầm. Nhưng gương mặt Nguyệt Đảo Huỳnh rất điềm tĩnh, di chuyển ánh mắt kẻ đang nằm dưới đất kia. Dường như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô ta đứng dậy trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Cố Nghiên Tâm không ngờ hắn không đi một mình, càng không ngờ người đi cùng hắn lại là Nguyệt Đảo Huỳnh. Chẳng phải Nguyệt Đảo Huỳnh đã hủy hôn với Hắc Vĩ Thiết Lãng rồi hay sao? Sao họ vẫn đi cùng nhau?

"Lâu quá không gặp. Không ngờ gặp được cô ở đây, thật trùng hợp." Nguyệt Đảo Huỳnh đột nhiên mỉm cười với cô ta.

"Phải, thật trùng hợp. Tôi đang cùng Thiết Lãng mua đồ ở đây, Nguyệt thiếu gia cũng đến đây thử đồ sao?" Cố Nghiên Tâm trắng trợn nói dối một câu. Cô ta nhất định không chịu thua. Phải cho đám phóng viên đó thấy ai mới là người bên cạnh Hắc Vĩ Thiết Lãng.

Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ cười nhẹ một cái, không có gì gọi là tức giận. "Phải tôi là đến đây mua quần áo."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhíu mày nhìn cô ta. Ánh mắt không vui cùng dần trở nên u tối.

Thật sự nếu ai tinh mắt cũng nhìn ra người đi cùng với Hắc Vĩ Thiết Lãng là vị thiếu gia kia. Nếu không hắn đã không chạy đến ôm eo cậu ấy, còn ôn nhu lên tiếng trông rất tình tứ.

Hắn muốn lên tiếng nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh đã mở miệng trước, rất nhẹ nhàng: "Thiết Lãng, em đã thử mấy bộ rồi. Rất đẹp, em rất thích. Em đã cho nhân viên gói lại rồi, anh thanh toán giúp em nhé."

"Được. Chỉ cần em thích thì anh sẽ mua." Hắc Vĩ Thiết Lãng cười cười nhéo má phúng phính của cậu, yêu chiều nói.

Dứt lời, hắn rút tấm thẻ trong bóp ra đưa cho người nhân viên. "Cậu ấy mua gì tôi đều thanh toán hết."

Người nhân viên nuốt nước bọt cầm lấy thẻ. "Vâng."

Cố Nghiên Tâm lại trợn mắt nhìn cậu nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ cười nhạt một cái. "Thất lễ quá phải làm sao đây. Phải nhờ Thiết Lãng thanh toán tiền giúp tôi rồi."

Cô ta bắt đầu bị cậu chọc một phát tức không thể chịu được. Rõ ràng là Nguyệt Đảo Huỳnh muốn cho cậu ta thấy, là người đàn ông đi cùng Cố Nghiên Tâm nhưng lại có thể cà thẻ cho cậu. Là muốn nhắc nhở cô ta nên biết thứ gì không phải là của mình.

Nguyệt Đảo Huỳnh lại xoay qua hỏi một người nhân viên khác. "Cho tôi hỏi, cô ấy đã đến đây từ lúc nào vậy?"

Người nhân viên đó lúc đầu rất hâm mộ diễn viên Cố Nghiên Tâm nhưng khi chứng kiến được hành động của cô ta thì hình tượng liền trở nên sụp đổ. Người nhân viên trung thực trả lời: "Sau khi Hắc tiên sinh cùng thiếu gia đây vào thử đồ một lúc thì cô Nghiên Tâm mới vào."

Lời nói của người nhân viên đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Mấy người phóng viên cũng đã hiểu ra. Họ không ngờ đường đường là một diễn viên nổi tiếng như Cố Nghiên Tâm lại có thể nói dối trắng trợn trước cánh nhà báo như vậy.

Nguyệt Đảo Huỳnh lại nhìn cô ta, cười cười nói như đùa cợt. "Chỉ là mấy năm không gặp, Cố Nghiên Tâm cô cũng đâu cần hấp tấp như thế. Vừa nhìn thấy Hắc Vĩ Thiết Lãng đã nhảy vồ lấy anh ấy như vậy, chẳng lẽ cô thiếu hơi nam nhân đến thế sao. Cô sẽ dọa anh ấy sợ đấy."

"Cậu..." Cố Nghiên Tâm máu muốn xông đến tận não.

Đám phóng viên lại hiểu ra mọi chuyện, thì ra Cố Nghiên Tâm là đứa con gái mặt dày như vậy. Đi quyến rũ người đàn ông của người khác.

"Thiết Lãng, cậu ta dám nói..." Cố Nghiên Tâm gắt giọng nói với hắn. Nhưng chưa tuôn hết câu đã bị Hắc Vĩ Thiết Lãng chặn miệng.

"Cậu ấy nói không đúng chỗ nào à? Cậu ấy là người của Hắc Vĩ Thiết Lãng tôi, muốn nói gì, muốn làm gì thì cũng không kẻ nào được phép ngăn cản!" Hắn thấp giọng lên tiếng, như một lời cảnh cáo lạnh lùng, như một lời tuyên bố chiếm hữu. Ánh mắt hắn nhìn Nguyệt Đảo Huỳnh tràn ngập vẻ nhu tình cùng âu yếm.

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe vậy liền nhướng mắt chăm chú nhìn hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa nói dứt câu đã cúi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, ôn nhu hôn cậu trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người. Cậu bị hắn làm cho bất ngờ không kịp chuẩn bị. Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ là gì.

Cánh nhà báo ngay lập tức bấm máy chụp lại cảnh tượng ngọt ngào đẹp đẽ này. Ngày mai chắc chắn họ có rất nhiều bài để viết đây.

"Hai người..." Cố Nghiên Tâm trợn mắt, nổi giận đùng đùng. Hắn vì sao có thể làm như vậy?! Cô ta bị làm một trận bẻ mặt, xấu hổ không còn mặt mũi trước đám nhà báo.

Hắc Vĩ Thiết Lãng càng không kiêng dè gì, trực tiếp ôm chặt lấy cậu, cuồng nhiệt quấn quýt. Lát sau mới chịu buông cậu ra làm Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy hô hấp dường như cạn kiệt.

Mấy người nhân viên trong cửa hàng đều trầm trồ ngưỡng mộ. Đều bị tan chảy trước hành động lãng mạn của hắn.

"Em vào thay đồ đây." Cậu gương mặt phiếm hồng nói.

Hắn khóe môi cong lên gật đầu một cái. Mấy phút sau, Nguyệt Đảo Huỳnh trở ra mặc lại bộ đồ cũ.

"Chúng ta ra khỏi đây thôi." Hắc Vĩ Thiết Lãng dịu dàng nói với cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh không lên tiếng, lãnh đạm nhìn hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng liền lớn tiếng gọi người bên ngoài: "Người đâu?"

Một toán người vệ sĩ mặc đồ đen của hắn lập tức ùa vào cửa. Tất cả dàn thành hai hàng lùa đám phóng viên săn ảnh sang một bên, dọn đường cho hai người. Hai tên vệ sĩ khác thì cầm lấy mấy túi đồ, hai tay xách ra ngoài.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ôm eo cậu bước nhanh ra ngoài, ngồi vào chiếc xe màu đen đã đợi sẵn, để lại Cố Nghiên Tâm bừng bừng cơn thịnh nộ mà nuốt một cục tức vào họng.

......

Trên xe, Hắc Vĩ Thiết Lãng từ lúc đi từ trong cửa hiệu ra cứ ôm lấy cậu không buông. Đầu hắn gác lên vai cậu, nhỏ giọng gọi: "Nguyệt nhi..."

Nguyệt Đảo Huỳnh không trả lời hắn cũng không thèm nhìn hắn. Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Hắn đột nhiên nhận ra cậu lúc nãy cười cười không phải là vì cậu không tức giận. Cậu chỉ là giả vờ bình tĩnh. Cậu chắc chắn đã nhìn thấy Cố Nghiên Tâm bổ nhào lên người hắn rồi.

"Nguyệt nhi, em đang giận anh?"

Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn giữ sự yên lặng. Hắc Vĩ Thiết Lãng thở dài một cái, ôm chặt cậu hơn. Hắn không biết làm sao mới giải thích cho cậu hiểu. Tất cả là tại người phụ nữ không biết xấu hổ kia. Vì sao lúc trước hắn lại dây dưa với loại người mặt dày đó chứ.

"Nguyệt nhi, lúc nãy cô ta là đột nhiên ngã lên người anh..."

"Thế nên anh để cho cô ta nằm lên người, còn vòng tay đeo cổ anh!" Nguyệt Đảo Huỳnh trừng mắt nhìn hắn.

"Nguyệt nhi, anh ngay lúc đó đã đẩy cô ta ra..."

"Nếu đám phóng viên kia không xuất hiện chắc anh cũng chẳng đẩy." Cậu cắt ngang lời hắn rồi nhấn mạnh giọng.

"Nguyệt nhi..." Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức khẩn trương ôm thân thể cậu vào lòng. Nhìn thấy cậu lạnh nhạt như vậy lòng hắn như lửa đốt. Vô cùng bứt rứt khó chịu.

Một lúc lâu thấy cậu vẫn im lặng, hắn bất lực vùi đầu vào cổ cậu, thỏ thẻ lên tiếng: "Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi."

Nghe thấy giọng điệu đáng thương của hắn, lòng cậu như mềm ra. Nguyệt Đảo Huỳnh xoay mặt lại đối diện với hắn, ánh mắt đã không còn lạnh nhạt. Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức chiếm lấy môi cậu. Từng chút một, cực kỳ ôn nhu nhấm nháp sự ngọt ngào.

"Đừng giận anh nữa, có được không? Anh không chịu nổi khi em lạnh nhạt với anh. Anh cảm thấy rất khó chịu." Như một sự nỉ non, hắn giọng khàn khàn thỏ thẻ với cậu.

Trước sự năn nỉ của Hắc Vĩ Thiết Lãng, cậu liền chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn. Rướn người lên chạm vào đôi môi mỏng, nhẹ nhàng hôn hắn.

"Em tạm thời tha cho anh. Nếu anh còn để em nhìn thấy những việc như hôm nay nữa em nhất định sẽ không thèm để ý đến anh." Cậu giận hờn nói.

Gương mặt hắn được giãn ra bớt phần nào, đôi môi mỏng hơi cong, Hắc Vĩ Thiết Lãng ôm chặt cậu, kiên định nói: "Anh đảm bảo với em sẽ không bao giờ xảy ra sự việc như ngày hôm nay nữa. Ngoài trừ em ra, bất kì người nào cũng không được phép chạm vào anh."

"Lẻo mép." Nguyệt Đảo Huỳnh hung hăng nhìn hắn nhưng trong lòng lại ngọt ngào như kẹo.

Hắn yêu chiều hôn lên má của cậu. "Nguyệt nhi, chúng ta bây giờ đến nhà hàng ăn trưa, anh đã đặt sẵn những món em thích rồi, đảm bảo sẽ làm em ngon miệng."

Cậu chỉ khẽ liếc mắt, đôi môi xinh đẹp có chút cong lên.

Bất thình lình, chuông điện thoại của Nguyệt Đảo Huỳnh vang lên làm phá tan bầu không khí ngọt ngào. Cậu lấy điện thoại mới mua ra trượt phím nghe.

"Nguyệt Đảo Huỳnh! cậu chết đi đâu rồi vậy hả?! Sao mình gọi điện cho cậu từ tối hôm qua đến giờ đều là tắt máy!" Từ trong điện thoại, phát ra giọng nói vô cùng giận dữ.

Nguyệt Đảo Huỳnh bị hù cho giật mình, xém chút nữa là đánh rơi điện thoại trên tay.

"Khẩu Trung?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro