37. Người Đàn Ông Bá Đạo (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nguyệt Đảo Huỳnh đang nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng nói của người đàn ông bên tai kia bỗng giật mình. Lời này là có ý gì?

Hắn không vui? Vì sao không vui? Chẳng lẽ vì cậu nói chuyện điện thoại nên hắn không vui. Cậu ngước mắt nhìn Hắc Vĩ Thiết Lãng thì thấy mặt hắn đăm đăm rất khó coi. Nguyệt Đảo Huỳnh nuốt nước bọt.

"Đảo Huỳnh, cậu đang nghe mình nói đấy chứ?" Khẩu Trung thấy đầu dây bên kia im lặng nên lo lắng hỏi.

Nguyệt Đảo Huỳnh vội cầm chặt điện thoại trong tay. "Mình đây..."

Rồi hai bàn tay to lớn thô ráp bỗng nhiên nắm lấy đôi vai xoay cả người cậu lại đối diện với hắn làm Nguyệt Đảo Huỳnh kinh ngạc mở to mắt nhìn. Một giây sau, thân người bị một lực lớn đẩy ngã xuống giường lớn.

"Thiết Lãng..." Cậu trừng mắt nhìn Hắc Vĩ Thiết Lãng.

Không để cậu nói hết câu, hắn đã nằm đè lên cậu. Môi hắn áp mạnh lên cánh môi mềm, vồn vã cắn mút đôi môi anh đào của cậu, hơi thở nóng bỏng xâm nhập khoang miệng cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh cơ thể cựa quậy. Điện thoại trên tay bị rớt xuống thảm lông .

"Đảo Huỳnh! Đảo Huỳnh cậu vẫn còn ở đó đấy chứ?" Tiếng của Sơn Khẩu Trung vẫn còn vang lên trong điện thoại rồi sau đó là tắt máy.

Cậu ta tiếp tục gọi lại lần nữa. Chiếc điện thoại reo lên liên tục nhưng Đảo Huỳnh hoàn toàn không có cơ hội bắt máy.

"Thiết Lãng... Thiết Lãng... đừng..." Hắn làm sao vậy? Giống như đang bực bội chuyện gì đó, cậu đang nói chuyện điện thoại cơ mà.

Cuối cùng chiếc điện thoại cũng chịu yên lặng thì hắn hơi buông môi cậu ra. Nguyệt Đảo Huỳnh hô hấp khó khăn vội lên tiếng: "Thiết Lãng, anh làm sao vậy?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng nằm đè lên cậu, cất giọng trầm thấp: "Anh không thích có người phá vỡ bầu không khí riêng tư của chúng ta."

"Nhưng đó là điện thoại của Khẩu Trung, em phải nghe mà. Anh không phải vì chuyện này mà không vui chứ?" Cậu có chút hiểu ra vấn đề. Nhưng cũng thật là, hắn không phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận chứ.

"Anh chính là không vui. Cậu bạn thân của em vừa xuất hiện thì em đã không thèm quan tâm đến anh." Hắc Vĩ Thiết Lãng nhíu mày nói.

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe vậy liền cảm thấy buồn cười. Hắn không phải là đang ghen với bạn cậu đấy chứ. Từ lúc nào mà hắn có cái tật ghen tuông kì lạ như vậy? Ngay cả bạn thân của cậu cũng ghen nữa sao? Người đàn ông này đúng là càng lúc càng lộ ra cái tính bá đạo và trẻ con của hắn.

"Anh đừng trẻ con như thế chứ? Em lúc nào mà không quan tâm đến anh? Em chỉ là muốn nói chuyện điện thoại với Khẩu Trung chút thôi. Anh lại vì chuyện này mà khó chịu như vậy? Anh đó... sao đi lại ghen lung tung với bạn em chứ?" Cậu chu mỏ bất mãn, bàn tay đấm vào lồng ngực hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng chụp lấy bàn tay của cậu, vẻ mặt trông rất suy tư. "Nguyệt nhi anh biết tâm tư này của anh là không nên nhưng anh thật sự không muốn chia sẻ em cho ai khác. Trong lòng anh, em chỉ được phép là của anh, chỉ được quan tâm đến anh. Anh không muốn tâm tư của em chừa ra một ít cho ai khác, anh muốn tâm tư của em đều phải dành toàn bộ cho anh."

Gì chứ? Nguyệt Đảo Huỳnh thật sự cảm thấy dở khóc dở cười trước sự bá đạo trẻ con của hắn. Cậu không biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là hoảng sợ đây.

Hai cánh tay vòng lên ôm cổ hắn nhưng gương mặt tuấn mỹ lại có chút không vui. "Anh đừng như vậy có được không? Anh bá đạo như vậy thì em còn có thể kết bạn với ai? Em chỉ có mình Khẩu Trung là bạn thân thôi, em và cậu ấy cùng nhau lớn lên, rất thân thiết cũng giống như anh với Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ vậy. Cậu ấy là bạn em, còn anh là người đàn ông em yêu, hai thứ tình cảm này khác nhau mà."

Hắc Vĩ Thiết Lãng đuôi mắt đã giãn đi rất nhiều không còn nhăn lại trước lời nói của cậu, vì cái câu "anh là người đàn ông em yêu" đã làm lòng hắn trở nên ngọt ngào. Hắn ôm chặt lấy cậu, giọng bá đạo lên tiếng: "Nguyệt nhi, nói em là của anh."

Nguyệt Đảo Huỳnh thầm trong lòng cười khổ. Người đàn ông này như một đứa trẻ đòi kẹo, suốt ngày đòi hỏi cậu nói mấy lời ngọt ngào với hắn.

"Thiết Lãng... Em là của anh..." Cậu cuối cùng cũng chịu thua sự bá đạo của hắn. Nhẹ nhàng lên tiếng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức cúi xuống nuốt sạch lời nói của cậu, siết chặt thân thể dưới thân, cuồng dã chiếm đoạt môi cậu, cuốn lấy lưỡi cậu. Đôi mỏng mạnh mẽ mút lấy tư vị ngọt ngào của cậu. Hơi thở nam tính một lần nữa quấn quýt hơi thở yếu ớt của cậu. Hắn biết bản thân mình ích kỷ, vô lý, nhưng là do hắn muốn cậu hoàn toàn thuộc về hắn thôi.

"Còn nữa?" Giọng hắn trầm đục, rơi xuống chiếc cằm xinh xắn của cậu khẽ cắn.

Nguyệt Đảo Huỳnh hô hấp rối loạn, gương mặt ửng hồng, yếu ớt lên tiếng: "Em... yêu anh."
"Ngoan." Hắc Vĩ Thiết Lãng liếm mút cần cổ thanh mảnh, cố ý để lại mấy vết hôn đỏ ửng.

Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu du ngoạn trên từng nấc da trắng mịn màng. Cơ thể cậu theo đó mà run rẩy. Sự thô ráp trên từng ngón tay của Hắc Vĩ Thiết Lãng khẽ vuốt ve đường cong mê người.

"Thiết Lãng..." Cậu nỉ non gọi tên hắn. Có một chút chống cự cùng bài xích nhưng vẫn là không thể thoát khỏi sự mê hoặc của hắn.

Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc càng tăng cao, cơ thể hai người cùng nóng lên. Chiếc khăn tắm ngang hông bị Hắc Vĩ Thiết Lãng gỡ ra quăng sang một bên, giải thoát cho sự bức bối của hắn. Toàn bộ thân hình to lớn dũng mãnh hiện ra một cách rõ ràng nhất, chân thật nhất.

Nguyệt Đảo Huỳnh xấu hổ không dám nhìn, cậu còn nhớ mười năm trước cậu ở trước mặt hắn cái gì cũng thấy qua nhưng rõ ràng tâm tư một chút e thẹn cũng không có. Bây giờ thì khác, cậu nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn, trống tim bắt đầu đập dồn dập, mặt thì nóng ran không dám đối diện với hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lại cúi xuống nuốt chửng môi cậu vào miệng, sít sao ép chặt môi cậu vào môi hắn. Bàn tay không an phận lại trượt xuống tuột bộ đồ ngủ màu trắng ra khỏi người cậu.

Đôi môi mỏng lại bắt đầu nhấm nháp khắp mọi nơi trên da thịt cậu. Hết cắn rồi mút, hôn sâu lên từng nấc da trắng nõn. Nơi hạt đậu trên khuôn ngực bị hắn ngậm lấy, dùng miệng khiêu khích. Bàn tay hắn lần xuống "tiểu Nguyệt" mà khiêu khích, làm cho Nguyệt Đảo Huỳnh không chịu nổi, tiếng rên rỉ cứ thế bật ra phóng đãng.

Một lúc sau, hơi thở của Hắc Vĩ Thiết Lãng cũng dần trở nên hỗn loạn, trên trán bắt đầu nổi gân xanh. Hắn liền hạ thân xuống từ từ đi vào trong cậu.

Nhiệt độ trở nên nóng bỏng, cậu nương theo cánh tay hắn, ôm chặt lấy bờ vai to lớn của hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng cuồng dã xâm nhập vào nơi cúc huyệt khít chặt của cậu. Hắn ra ra vào vào, lúc đầu rất nhẹ nhàng nhưng về sau thì dường như càng lúc càng mất khống chế, chỉ có thể điên cuồng muốn cậu.

"Nguyệt nhi... Nguyệt nhi..." Hơi thở hắn đứt đoạn, giọng trầm khàn gọi tên cậu.

"Ưm... Thiết Lãng..." Nguyệt Đảo Huỳnh cũng không kiềm được bật lên những tiếng rên yêu kiều. Thân thể bị hắn siết lấy, bao bọc, kiềm hãm, mãnh mẽ đòi hỏi tất cả những gì thuộc về cậu.

Hơi thở nóng bỏng thô ráp hòa quyện vào không gian chiếm lấy không khí hít thở của cậu. Cả cơ thể cậu chỉ toàn mùi hương của hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngậm lấy môi cậu hôn điên cuồng. Thân dưới càng luân động mạnh mẽ. Hắn lại nhìn xuống thân thể phía dưới gương mặt ửng hồng "loạn ý tình mê", nhịn không được lại tiếp tục cắn mút cánh môi anh đào ngọt ngào.

Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy cả cơ thể không còn thuộc về mình nữa. Dường như chỉ muốn hòa nhập vào cơ thể hắn. Đưa nhau vào ngọn lửa tình kia mà thiêu đốt nhau, cả hai tâm hồn chỉ muốn hòa làm một.

Trong cơn mê cậu chỉ còn nghe thấy tiếng hắn gọi tên cậu, giọng nói đục ngầu của người đàn ông chứa đầy nhu tình như một lời nỉ non rơi vào tai cậu. Cậu chỉ có thể lạc lối theo tiếng gọi của hắn.

......

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã nhô cao . Ánh ban mai quen thuộc lại len lỏi qua khung cửa sổ, nhảy nhót lên chiếc giường hoàng gia rộng lớn. Chiếu rọi vào hai thân ảnh đang ôm lấy nhau trên giường.

Bỗng dưng, tiếng gõ cửa vang lên. Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe tiếng động liền tỉnh giấc. Đôi lông mày anh tuấn chau lại vì tiếng ồn ngoài kia. Lại nhìn xuống thân thể đang ngủ say trong lòng, lông mày bỗng dãn ra đôi chút.

Hắn cúi xuống hôn sâu lên vầng trán thanh tú của cậu. Khóe môi ranh mãnh cong lên thành một đường hoàn hảo. Ngón tay thô ráp vuốt ve làn da trắng nõn chằng chịt những vết hôn, trong lòng hắn cảm thấy thật thỏa mãn.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, hắn khẽ nhăn mặt. Đây là lý do mà hắn không thích có nhiều người trong nhà phá hỏng không gian riêng tư của hắn. Nếu không phải vì cậu thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ thuê quản gia và người hầu.

"Xin lỗi đã làm phiền thưa cậu chủ nhưng có khách đến." Tiếng Trịnh quản gia vang lên ngoài cửa.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lông mày nhíu sâu. Ai lại đến vào giờ này. Chắc chắn không phải là Sơn Bản Mãnh Hổ và Hôi Vũ Liệt Phu.

"Là ai?"

"Thưa cậu ấy nói mình là Sơn Khẩu Trung, là bạn của Nguyệt thiếu gia, muốn đến gặp thiếu gia."

Mặt của Hắc Vĩ Thiết Lãng hơi xám lại. Chàng trai đó đúng là bám dai như đĩa, bám riết không tha Đảo Huỳnh của hắn mà. Mới sáng sớm đã chạy đến đây tìm cậu, phá hủy buổi sáng lãng mạn của cậu và hắn. Thật là không tránh khỏi bực bội.

"Khẩu Trung?" Nguyệt Đảo Huỳnh nằm trong lòng hắn không biết đã tỉnh từ lúc nào, vừa nghe thấy tên bạn mình thì cậu hoàn toàn tỉnh dậy rồi bật ra khỏi lòng hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức kéo cậu nằm ngược trở lại, thân hình cao to áp lên người cậu. "Em định đi đâu?"

Cậu bị làm cho hoảng sợ, nuốt nước bọt nhìn hắn. Hắn không phải là tức giận nữa chứ. "Khẩu Trung đến đây... Em phải xuống..."

Hắc Vĩ Thiết Lãng không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt chỉ cậu chằm chằm. Người đàn ông này thật là, sao lại dễ nổi nóng như vậy.

Nguyệt Đảo Huỳnh vòng tay qua cổ hắn, chủ động rướn người lên cạ cạ rồi hôn hôn lên môi hắn. Bây giờ chỉ còn có cách này thôi.

"Anh đừng như vậy. Em chỉ xuống nói chuyện với cậu ấy một chút thôi có được không ? Đừng tức giận nữa, mỗi lần anh tức giận lông mày đều nhíu lại, cứ như vậy sẽ tạo thành nếp nhăn trên mặt đó, rất xấu nha." Giọng cậu có chút nũng nịu, nghe như lời năn nỉ trẻ con. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu hiếm có của cậu như vậy, lòng hắn có chút mềm đi. Lại cúi xuống hôn cậu như trút hết bực bội trong lòng.

"Còn dám giễu anh nữa sao?"

Nguyệt Đảo Huỳnh khẽ lắc đầu.

"Nói yêu anh đi." Hắc Vĩ Thiết Lãng thấp giọng ra lệnh.

"Em yêu anh..." Cậu nở nụ cười ngọt ngào.

"Hôn anh đi." Hắn lại xấu xa yêu cầu.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngoan ngoãn như một chú mèo con, lại tiến lên chạm môi hắn, đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào.

"Như vậy đã được chưa? Nói cũng đã nói, hôn cũng đã hôn rồi. Bây giờ anh phải cho em xuống dưới gặp Khẩu Trung đấy. Nếu không em sẽ không thèm để ý đến anh nữa." Cậu bất mãn nhìn người đàn ông xấu xa phía trên.

Hắn có chút khẩn trương ôm lấy cậu, sợ rằng cậu sẽ giận. "Được rồi, được rồi. Anh sẽ để em xuống. Nhưng chỉ được trò chuyện trong phòng khách thôi, không được đi lung tung đâu đấy."

Người đàn ông này sao lại bá đạo như vậy chứ? Cứ giữ chặt cậu bên người như sủng vật vậy. Nguyệt Đảo Huỳnh mở to mắt nhìn hắn, không vui lên tiếng: "Em đâu có chạy mất đâu chứ? Anh sao lại cứ trông chừng em như vậy?!"

Hắc Vĩ Thiết Lãng ôm chặt lấy cơ thể cậu. Gương mặt vùi vào hõm cổ cậu, cánh mũi cao xuyên qua tóc cậu, khẽ hít lấy hương dịu nhẹ đã từng mê hoặc hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Giọng người đàn ông vang lên trầm thấp. "Nguyệt nhi... mười năm đối với anh là quá đủ rồi..."

Cậu nghe thấy lời nói của hắn mà trái tim như căng ra. Cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay cay. Mười năm... phải.... là mười năm, sao cậu có thể không hiểu chứ? Chính bản thân cậu cũng bị mười năm đó dày vò trong nổi nhung nhớ.

Cậu chợt nhận ra mình đã quá tàn nhẫn với Hắc Vĩ Thiết Lãng, đã để lại trong lòng hắn một bóng ma quá lớn. Là cậu không tốt, từ lâu nên nhìn ra tâm tư của hắn mới đúng.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn hắn, giọng nghẹn ngào nói: "Thiết Lãng... Em yêu anh. Suốt đời này chỉ yêu một mình anh, chỉ sẽ ở bên cạnh người đàn ông tên là Hắc Vĩ Thiết Lãng mà thôi, nên anh đừng lo lắng nữa có được không?"

Cõi lòng hắn rung động vì lời nói của cậu. Trái tim mỗi lúc đập nhanh hơn, ngọt ngào xâm lấn toàn bộ trái tim hắn không chừa lại chút nào. Hắc Vĩ Thiết Lãng nhịn không được thêm giây nào nữa ngay lập tức chiếm đoạt đôi môi cậu triền miên quấn lấy cánh môi mềm. Cậu đối với hắn chính là bảo vật quý giá nhất trên thế giới này. Đời này hắn không thể mất đi cậu, chỉ có thể có được cậu.

Tiếng gõ cửa lại vang lên .

Hắc Vĩ Thiết Lãng quyến luyến rời bỏ môi cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh liền khó khăn húp lấy ngụm không khí ít ỏi, hơi thở cậu dồn dập.

"Được rồi, em mau xuống đi. Chắc là cậu bạn của em đang rất mất kiên nhẫn rồi " Hắn gương mặt đã trở nên bình thường, khóe miệng còn giơ cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro