38. Bỏ Trốn Khỏi Biệt Thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đảo Huỳnh cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Làm mình lo quá." Vừa nhìn thấy cậu từ trên lầu bước xuống, Sơn Khẩu Trung đã nhanh chân chạy đến kéo tay cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh liền khó hiểu nhìn cậu bạn. "Sao lại lo? Mình đâu có xảy ra chuyện gì?"

"Vậy vì sao hôm qua đang nói điện thoại giữa chừng thì đột nhiên cậu im bặt không lên tiếng, mình tắt máy gọi lại thì không có ai bắt máy, mình còn sợ cậu đã xảy ra chuyện gì." Sơn Khẩu Trung nghiêm túc nói.

Cậu trong lòng có chút ngượng ngập. Dẫn Sơn Khẩu Trung lại ngồi xuống ghế sofa rồi từ từ lên tiếng: "Xin lỗi cậu, chỉ là có một chút chuyện xảy ra nên mình không nói chuyện điện thoại được."

"Là chuyện gì vậy?"

"Chuyện này mình có thể không nói được không? Là chuyện riêng giữa mình và Thiết Lãng." Cậu cười khổ.

Sơn Khẩu Trung nghe tới liền thở dài, biết tính của Nguyệt Đảo Huỳnh và cũng rất hiểu cậu ấy. Nếu như cậu ấy không muốn nói thì cậu cũng không ép. "Cậu đó nha, từ khi cùng với tên họ Hắc kia ở cùng một chỗ liền có nhiều chuyện giấu mình."

Đột nhiên, Sơn Khẩu Trung nhìn xuống cổ cậu, tinh mắt nhìn ra vết hôn màu hồng nhạt .

"Đảo Huỳnh, cậu..." Sơn Khẩu Trung kinh ngạc nhìn.

Nguyệt Đảo Huỳnh liền kéo áo cao lên che đi vết hôn. Cậu giọng mất tự nhiên hỏi: "Sao cơ?"

Sơn Khẩu Trung từ kinh ngạc chuyển dần sang thở dài bất lực, xua tay một cái. "Thôi, không có gì. Cũng phải, các cậu sống chung đương nhiên là phải xảy ra chuyện này. Hèn gì mà Nguyệt chủ tịch dễ dàng để cho hôn ước bị bỏ còn để yên cho cậu sống chung với Hắc Vĩ Thiết Lãng."

Nguyệt Đảo Huỳnh cụp mi nhìn xuống, hai tay đan vào nhau không biết nên nói gì. Chuyện này ngay từ lúc đầu đều do Hắc Vĩ Thiết Lãng làm ra. Lúc trước cậu rất hận hắn vì sao đối với cậu như vậy. Nhưng bây giờ đã khác, tâm tư cậu cũng đã khác, cậu đã biết được tâm tư của hắn đối với mình như thế nào thì làm sao còn có thể trách hắn.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Đảo Huỳnh, hôm nay hai chúng ta ra ngoài dạo phố đi, mình muốn được đi tham quan thành phố này." Sơn Khẩu Trung nắm lấy tay cậu, mắt lấp lánh như sao trời.

Cậu nhìn điệu bộ trẻ con của người bên cạnh liền bật cười nhưng sau đó đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Nguyệt Đảo Huỳnh ngập ngừng mở miệng: "Khẩu Trung hay là để ngày khác được không? Hiện tại mình không thể rời biệt thự được."

Hắc Vĩ Thiết Lãng sáng nay đã không vui nếu bây giờ cậu đòi ra ngoài cùng Sơn Khẩu Trung thì theo như tính cách của hắn, chắc chắn là sẽ không cho.

"Tại sao không thể?" Sơn Khẩu Trung không vui hỏi.

"Ra ngoài thì phải có Thiết Lãng đi theo, nếu không anh ấy sẽ không mình rời khỏi biệt thự. Thiết Lãng không thích mình đi đâu mà không có anh ấy." Cậu chậm rãi lên tiếng.

Sơn Khẩu Trung nhíu mày, hừ lạnh. "Không phải chứ? Anh ta sao lại có thể như vậy? Chỉ là đi ra ngoài thôi mà cũng cấm đoán. Đảo Huỳnh à, người đàn ông này của cậu có phải là quá mức bá đạo rồi không?"

Nguyệt Đảo Huỳnh nhún vai một cái. Ai nói Nguyệt Đảo Huỳnh cậu lại yêu phải người đàn ông cuồng ngạo, bá đạo lại trẻ con như hắn chứ.

Sơn Khẩu Trung thật không ngờ cậu bạn thân của mình sẽ có ngày ngoan ngoãn nghe lời một người đàn ông như vậy. Cậu luôn nghĩ Nguyệt Đảo Huỳnh là một chàng trai rất mạnh mẽ, miệng mồm đanh thép, lúc trước bao nhiêu đàn ông khi đứng trước mặt không những nghiêng ngả vì vẻ đẹp của Đảo Huỳnh mà còn nể sợ con người cậu. Vậy mà bây giờ cậu lại trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn như thế này.

"Đảo Huỳnh! Mình về đây chỉ trong thời gian ngắn thôi là phải về London rồi nên cậu phải cùng mình đi chơi chứ? Từ lúc mình xuống máy bay đến giờ chúng ta chưa có lúc nào được cùng ngồi lại nói chuyện cả." Sơn Khẩu Trung buồn bực nói.

"Nhưng mà..." Cậu cắn cắn môi.

"Đảo Huỳnh! chúng ta có phải bạn thân không?" Sơn Khẩu Trung dõng dạc hỏi.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngay lập tức gật đầu. "Tất nhiên là phải."

"Vậy thì cậu phải có nhiệm vụ dẫn mình đi tham quan Bắc Kinh, cùng mình đi chơi. Nếu cậu không đi, mình chắc chắn sẽ giận cậu đấy." Sơn Khẩu Trung giận dỗi lên tiếng.

"Được rồi, được rồi mình sẽ đi. Nhưng mà làm sao nói với Thiết Lãng? Anh ấy chắc chắn không mình đi. Nếu anh ấy không cho thì chắc chắn chúng ta không qua nổi đám người vệ sĩ canh cửa ngoài kia." Nguyệt Đảo Huỳnh lo lắng nói.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang lầu một. Hắn đang đi xuống. Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn thấy thân ảnh cao lớn mặc âu phục chỉnh tề đắt tiền bước xuống cầu thang, cậu liền đứng lên. "Anh định đi ra ngoài sao?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng bước nhanh đến gần cậu mà không thèm để ý đến người đang ngồi kia, vòng tay ôm lấy eo cậu. "Anh đi ra ngoài xử lý công việc một chút, xong sẽ về liền với em. Không được đi đâu lung tung biết không, phải ở yên trong biệt thự chờ anh."

Sơn Khẩu Trung lắc đầu nhìn hai con người đang ôm nhau tình tứ. Hai cái người này không thèm để ý đến cảm nhận của một kẻ độc thân như cậu gì cả, cư nhiên tình tứ ra mặt như vậy thật chướng mắt. Mà người đàn ông tên Hắc Vĩ Thiết Lãng này, sao cậu có cảm giác hắn là đang cố tình thể hiện, giống như muốn nói với Sơn Khẩu Trung, Nguyệt Đảo Huỳnh là của một mình hắn vậy. Xí... đáng ghét.

Cậu bất mãn nhìn hắn. "Em đâu phải con nít chứ? Được rồi, anh mau đi làm việc đi, không thôi lại trễ."

"Vậy anh đi đây." Hắc Vĩ Thiết Lãng cười cười, hôn lên má cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh ngượng ngùng hơi tránh né, hờn dỗi nói: "Anh đó, bạn em đang ở đây đấy. Đừng có mà động tay động chân."

Hắn không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ nói: "Có thì làm sao?"

"Còn dám hỏi?!" Cậu lấy tay đánh một cái vào ngực hắn. Mặt có chút đỏ.

"Không đùa với em nữa, anh đi đây."

Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu.

Hắc Vĩ Thiết Lãng buông cậu ra, xoa đầu cậu rồi xoay qua lạnh lùng gật đầu chào lịch sự với Sơn Khẩu Trung một cái. Sau đó, mới tiến ra khỏi cửa, ngồi vào chiếc xe màu đen đã đợi sẵn bên ngoài.

Chiếc xe rời khỏi, Sơn Khẩu Trung mới bay lại chỗ cậu trừng mắt. "Người đàn ông của cậu có hiềm khích với mình thì phải?"

"Làm gì có chứ?" Cậu cười cười.

"Nhưng mà ánh mắt của anh ta xem mình giống như vật chắn ngang đường vậy."

"Cậu có phải là quá nhạy cảm rồi không?" Nguyệt Đảo Huỳnh ngoài miệng cười cười nhưng mà cậu biết Sơn Khẩu Trung nhìn không sai. Cái người đàn ông này thật là, hắn ai lại không ghen mà đi ghen với bạn của cậu lại còn thể hiện ra cái tính trẻ con đó nữa.

"Đảo Huỳnh, anh ta đi rồi. Chúng ta mau nghĩ cách trốn khỏi đây đi." Sơn Khẩu Trung đột nhiên nghĩ ra sáng kiến.

Nghe cậu bạn nói, Nguyệt Đảo Huỳnh có chút sửng sốt. "Trốn ra ngoài? Nếu để Thiết Lãng biết được anh ấy chắc chắn sẽ tức giận lắm."

"Đảo Huỳnh, cậu sao phải sợ anh ta tức giận? Chúng ta chỉ là đi ra ngoài dạo phố đâu phải bỏ trốn." Sơn Khẩu Trung thấp giọng nói.

Nguyệt Đảo Huỳnh hít thở sâu một cái mới lên tiếng: "Thôi được rồi, cậu nói đi, chúng ta trốn ra bằng cách nào đây, cả đám người vệ sĩ canh gác ngoài kia làm sao qua được?"

"Cậu gọi cái tên bê đê ngày hôm qua đến đây đi." Sơn Khẩu Trung nhanh nhảu nói.

"Gọi Liệt Phu làm gì?"

"Thì kêu anh ta đến đây để đưa chúng ta ra ngoài."

"Cậu ta sẽ chắc chắn không làm, Liệt Phu không dám làm trái ý Thiết Lãng đâu." Nguyệt Đảo Huỳnh lắc đầu.

Sơn Khẩu Trung nhỏ tiếng nói: "Thì đừng để cho anh ta biết mình đưa cậu đi trốn."

Nguyệt Đảo Huỳnh nghe xong càng lúc lại càng khó hiểu. "Ý cậu là gì?"

"Là như thế này..." Sơn Khẩu Trung áp sát bên lỗ tai cậu, thì thầm mấy câu.

Một lúc sau, Nguyệt Đảo Huỳnh trừng mắt kinh ngạc nhìn người bên cạnh, giọng có vẻ lo âu: "Cậu chắc chứ? Liệu có an toàn không?"

"Mình chắc chắn, cậu đừng lo. Mọi chuyện cứ giao mình. Cậu cứ gọi điện cho Liệt Phu bảo tên đó đến đây là được."

Sau đó, cậu rút điện thoại ra gọi điện cho Liệt Phu bảo anh ta đến đây có việc gấp liên quan đến Sơn Khẩu Trung cần cậu ta giúp.

"Nếu là chuyện liên quan đến bạn thân của cậu thì mình không đến đâu, mình sẽ không chở cậu ta đi đâu cả." Giọng Hôi Vũ Liệt Phu vang lên trong điện thoại.

"Hôi thiếu gia, lần trước cậu còn nợ mình một ân tình, bây giờ cũng nên trả chứ?"

"Ân tình gì?"

"Lần mà Tam Miêu hội các cậu đến cầu xin mình giúp đưa Thiết Lãng ra khỏi nhà để đi đánh nhau, không nhớ?"

"Nhớ, nhớ... Thôi được, mình sẽ đến chở cậu ta đi. Nhưng lần này là lần cuối đấy."

Đúng 30 phút sau, Hôi Vũ Liệt Phu có mặt ngay trước cổng ngôi biệt thự KT. Vì ngôi biệt thự có khoảng sân rất rộng lớn nên xe phải thường chạy một đường dài vào trong đến trước cửa nhà.

Cánh cổng lớn mở ra, Hôi Vũ Liệt Phu cho xe chạy vào. Anh vừa bước xuống xe thì đã thấy Nguyệt Đảo Huỳnh và Sơn Khẩu Trung từ cửa đi ra, thẳng đến chỗ anh.

"Sơn màu khác rồi sao, cũng biết nghe lời nhỉ?" Sơn Khẩu Trung nhìn chiếc xe được sơn màu đỏ mới tinh.

Hôi Vũ Liệt Phu liếc mắt nhìn Sơn Khẩu Trung mà không nói gì. Xem như anh không thèm chấp cậu ta. Rồi lại nhìn qua Nguyệt Đảo Huỳnh. "Đảo Huỳnh, cậu có chuyện gì nhờ mình giúp vậy?"

"Lúc nãy cậu đến đây Thiết Lãng có biết không?"

"Không, lão đại không biết, mà sao thế?"

Nguyệt Đảo Huỳnh cười cười lắc đầu. "Không có gì, mình chỉ là muốn nhờ cậu chở Sơn Khẩu Trung ra ngoài đi dạo mua sắm, cậu ấy không biết rành đường Bắc Kinh cho lắm nên cần có người đi cùng. Mà mình thì đi không được, cậu biết rồi đấy, Thiết Lãng không cho mình đi đâu mà không có anh ấy."

"Chở cậu ta đi dạo?" Hôi Vũ Liệt Phu trừng mắt hỏi.

"Anh yên tâm, chỉ cần đi tới khu trung tâm thành phố rồi thả tôi ở đó là được." Sơn Khẩu Trung vui vẻ bước tới vỗ vai anh. Rồi sau đó rất điềm nhiên tiến lại chiếc xe mở cửa ngồi vào ghế lái. Khóa luôn cửa xe lại.

Xui xẻo một cái, chìa khoá của Hôi Vũ Liệt Phu vẫn còn nằm trong ổ khóa chưa rút ra. Chết tiệt thật!

"Cậu xuống xe ngay, lần này cậu không được phép lái." Hôi Vũ Liệt Phu giọng không vui nói.

Sơn Khẩu Trung mặt vẫn rất dửng dung. "Nhưng bây giờ tôi đang rất muốn lái mà chìa khoá xe đã cắm sẵn, tôi có thể khởi động lái đi nếu tôi muốn."

"Cậu..."

"Nhưng nếu anh lấy giúp giùm tôi cái túi mà tôi lỡ để quên trong phòng khách thì tôi sẽ để anh lái." Sơn Khẩu Trung lại cao giọng nói.

Hôi Vũ Liệt Phu có chút nhíu mày. "Sơn thiếu gia, tôi không phải người hầu của cậu đâu."

"Được rồi, vậy thì tôi sẽ lái đi." Dứt lời, Sơn Khẩu Trung liền khởi động xe.

"Thôi được, tôi sẽ lấy cho cậu nhưng cậu nhất định không được nuốt lời." Cuối cùng, anh cũng chịu thua chàng trai này.

"Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh."

Hôi Vũ Liệt Phu đành phải lếch chân vào trong biệt thự lấy đồ cho Sơn Khẩu Trung. Nếu không phải anh phát sợ trình độ lái xe của cậu ta thì còn lâu anh mới nghe lời như thế này. Đúng là thật biết đàn áp người khác.

Anh vừa đi vào thì ngoài này Sơn Khẩu Trung đã bước xuống xe, mở cốp xe ra. "Đảo Huỳnh, cậu mau vào đi trước khi có tên vệ sĩ nào nhìn thấy."

Cậu thở dài lắc lắc đầu, không ngờ Nguyệt Đảo Huỳnh cậu có ngày lại rơi vào tình huống này.

......

Một lúc sau, Hôi Vũ Liệt Phu cầm cái túi của Sơn Khẩu Trung đi ra thì thấy cậu ta đã đứng dựa bên cạnh xe đợi sẵn.

Anh đưa túi xách cho Sơn Khẩu Trung cầm lấy, rồi cậu thích thú nói: "Tôi rất biết giữ lời hứa."
Hôi Vũ Liệt Phu chỉ hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên, anh đưa mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Đảo Huỳnh đâu?"

Đôi mắt Sơn Khẩu Trung có chút liếng thoắng, gương mặt rất điềm nhiên trả lời: "Đảo Huỳnh lúc nãy vừa có điện thoại nên đã ra khu vườn đằng sau để nghe rồi. Cậu ấy nói tôi và anh cứ đi trước."

Hôi Vũ Liệt Phu cũng không mảy may nghi ngờ. "Vậy à?"

"Chúng ta mau đi thôi." Sơn Khẩu Trung lên tiếng thúc giục.

Hai người ngồi vào xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy qua cổng an anh. Đám người vệ sĩ canh gác cũng không nhìn ra điều gì kì lạ.

......

"Đảo Huỳnh... sao cậu lại..." Hôi Vũ Liệt Phu trừng mắt kinh ngạc nhìn.

Anh lái xe chở Sơn Khẩu Trung đến khu trung tâm thành phố rồi thả cậu ta xuống. Không ngờ cậu ta lại bảo anh mở cốp xe lên. Lúc đầu Hôi Vũ Liệt Phu có chút khó hiểu nhưng vừa mở ra, đã thấy Nguyệt Đảo Huỳnh nằm ở trong đó làm anh phát hoảng. Nếu như để lão đại biết được anh lén lút đưa Nguyệt Đảo Huỳnh ra ngoài với Sơn Khẩu Trung chắc chắn lão đại sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.

"Cám ơn nhé, Hôi thiếu gia..." Sơn Khẩu Trung bước xuống xe vui vẻ nói.

Nguyệt Đảo Huỳnh nhảy xuống khỏi cốp xe, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đành phải nhờ cậu mới đưa được mình trốn khỏi biệt thự."

"Nếu như mình biết cậu lừa mình chắc chắn mình sẽ không giúp đâu. Còn nữa, lão đại mà biết được chuyện này chắc chắn nổi cơn lôi đình cho xem." Hôi Vũ Liệt Phu nghiêm túc mở miệng.

Cậu cắn cắn môi chưa kịp lên tiếng thì người bên cạnh đã nói.

"Vậy thì đừng cho anh ta biết. Chúng tôi chỉ đi dạo một tiếng đồng hồ thôi, đúng một tiếng sau anh quay lại đón chúng tôi là được." Sơn Khẩu Trung khoanh tay trước ngực nói.

Anh chau mày. "Tại sao tôi phải làm như vậy?"

"Bởi vì anh cũng đã lỡ là tòng phạm trong phi vụ bỏ trốn này. Nếu như không muốn lão đại của anh biết được chuyện này thì anh phải có trách nhiệm đưa đón Đảo Huỳnh đến cùng, đưa cậu ấy về biệt thự an toàn để Hắc Vĩ Thiết Lãng không phát hiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro