44. Đường Hầm Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáng hôm sau, cậu và hắn rời khỏi Berlin về Trung Quốc.

Hắc Vĩ Thiết Lãng quả thực vừa xuống máy bay đã lôi cậu đến cục dân chính đăng kí kết hôn. Tất nhiên là chuyện này không thể cho Nguyệt Đảo Minh biết, nếu không cha cậu sẽ nổi giận lôi đình.

Sau khi vết thương lành hẳn, Hắc Vĩ Thiết Lãng đã đến gặp cha hắn. Mười năm nay, hắn không mấy lần gặp Hắc Vĩ Thiết Mạn, hai người gần như cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Bạch Hiền cũng đã khuyên hắn trở về xin lỗi cha nhưng Thiết Lãng chưa bao giờ nghe lời. Ngày hôm nay là vì cậu nên hắn mới đến gặp cha nhưng không phải để xin lỗi mà là thương lượng.

Mấy năm nay, tuy rằng Hắc thị vẫn nắm vững vị trí là tập đoàn hùng mạnh nhất Châu Á nhưng vị thế của Hắc Vĩ Thiết Mạn trong tập đoàn đã có phần giảm sút. Vì ông không có người thừa kế nên các cổ đông có phần nghi ngại.

Lúc đầu khi nhìn thấy Hắc Vĩ Thiết Lãng, ông tất nhiên vẫn còn rất giận ra lệnh đuổi hắn. Nhưng hắn lại ngang nhiên ngồi xuống trước mặt Hắc Vĩ Thiết Mạn, thong thả nhả ra từng chữ.

"Thưa cha, con muốn được quay trở lại thừa kế tập đoàn"

Nghe hắn nói, ông bật cười lạt lẽo sau đó giận dữ nói: "Anh xem tôi là cái gì, nghĩ bản thân mình là ai. Muốn vứt bỏ thì vứt bỏ tất cả, bây giờ lại muốn quay lại nhận. Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?"

"Cha sẽ đồng ý." Đôi môi ranh mãnh cong lên, chắc nịch lên tiếng.

"Anh dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?!"

"Bởi vì trong chuyện này cha cần con hơn là con cần cha."

Hắc Vĩ Thiết Mạn lại bật cười, lạnh lùng lên tiếng: "Nực cười, anh dựa vào đâu mà nói tôi cần anh."

"Thưa cha, mười năm nay dân tình vì biết cha không có người thừa kế, sức khỏe của cha lại có phần nhiều giảm sút nên đã có một số kẻ lăm le vị trí chủ tịch của cha không phải sao? Trong các cuộc họp đại hội cổ đông lời nói của cha cũng không còn được trọng lượng như trước. Vì vậy con nghĩ nếu như con có thể lấy lại quyền thừa kế, đối với cha là lợi chứ không có hại."

"Chỉ vì điều này mà anh nghĩ tôi cần đến anh? Tôi cho anh biết vị trí người thừa kế này có hàng vạn người muốn, tôi có thể dễ dàng kiếm một người khác thay thế anh. Đứa con nghiệt tổ nghiệt tông như anh tôi vốn dĩ không cần đến." Hắc Vĩ Thiết Mạn nhướn mày.

Lần này, hắn lại cười nhạt. "Thưa cha giống như lời cha nói con là đứa con nghiệt tổ nghiệt tông nhưng xét cho cùng vẫn là đứa con do chính cha sinh ra. Nếu như thật sự cha muốn kiếm một người thừa kế khác để thay thế vậy thì vì sao mười năm nay cha không làm? Con nghĩ lý do là gì cha cũng đã hiểu, con muốn trở về thừa kế Hắc thị là để giúp sức cho cha giữ vững vị trí của mình. Mong cha hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng có con là điều bất lợi hay có lợi."

Hắc Vĩ Thiết Mạn gương mặt khẽ nhăn lại, cau mày nhìn hắn "hừ" lạnh một cái. Ông thật sự không thể không thừa nhận hắn nói quả thực không sai. Ông quả thực rất cần một người thừa kế, một người có thể củng cố vững chắc vị trí chủ tịch của ông.

Thiết Lãng đã thuyết phục được cha hắn mà không phải chịu bất cứ sự uy hiếp nào. Hắc Vĩ Thiết Mạn tuy còn rất giận nhưng là không còn cách nào khác đành miễn cưỡng chấp nhận cho hắn thừa kế trở lại, đưa hắn ngồi lên vị trí tổng giám đốc tài chính của tập đoàn.

Ngay lập tức, bố cục trong tổng công ty dường như được sắp xếp lại hoàn toàn. Vị trí chủ tịch của Hắc Vĩ Thiết Mạn được nâng lên rất nhiều.

Báo chí truyền thông xôn xao đưa tin liên tục về tổng giám đốc mới của tập đoàn Hắc thị. Thiếu gia nhà họ Hắc đã quay trở lại giành lấy quyền thừa kế. Chỉ mới vài tháng ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc nhưng hắn đã cho mọi người thấy thực lực của bản thân. Khi mà liên tục đưa ra những chính sách mới, đầu tư vào những hạng mục đem lại lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn. Đến cả Nguyệt Đảo Huỳnh cũng bị làm cho bất ngờ trước tài trí của hắn trong mảng kinh doanh. Giải quyết công việc nhanh gọn hoàn hảo, lựa chọn chuẩn mực sắc bén. Có tầm nhìn rất xa lại biết khai thông mọi chuyện. Hắn vốn dĩ không cần đến cậu giúp đỡ.

Cái tên Hắc Vĩ Thiết Lãng trước giờ đã nổi tiếng nay lại càng nổi tiếng hơn. Trở thành vị tổng tài quyền lực trong giới thương nghiệp Châu Á, một lãnh huyết sát thủ trong giới hắc bạch đạo. Quý cô, quý bà vì thế mà đêm ngày đều mơ mộng về hắn.

Đúng ba tháng sau, khi hắn đã nắm giữ quyền hành của mình trong tập đoàn, các phe cánh đều theo phía hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức tuyên bố ngày kết hôn cùng cậu. Cùng lúc, hắn lên tiếng công khai mẹ của mình chính là Bạch Hiền. Giới truyền thông vô cùng sửng sốt, không ít bài báo giật tít được đưa ra. Nhưng là vẫn không thể nào làm ảnh hưởng đến quyền lực của hắn.

Hắc Vĩ Thiết Mạn khi nghe được việc này, lại một lần nữa nổi cơn lôi đình nhưng ông không thể làm gì được. Bởi vì phe cánh trong tập đoàn bây giờ đều thuộc về Hắc Vĩ Thiết Lãng, quyền lực của hắn rất lớn, đôi khi trọng lượng lời nói còn hơn cả ông. Vậy nên Hắc Vĩ Thiết Mạn chỉ có thể im lặng cho qua việc này.

......

Cuối tuần, Nguyệt Đảo Huỳnh cùng Sơn Khẩu Trung ra ngoài dạo phố mua sắm. Từ lúc đi đăng kí kết hôn, Hắc Vĩ Thiết Lãng có phần nới lỏng cho cậu nhiều hơn. Nhưng cậu cũng phải năn nỉ gãy lưỡi để hắn cho phép cậu đi ra ngoài cùng Sơn Khẩu Trung mà có vệ sĩ bảo vệ. Từ vụ Nguyệt Đảo Huỳnh bị bắt cóc đến giờ, hắn không thích Sơn Khẩu Trung đưa cậu đi đâu cả. Cả hai người đều không ưa nhau, tuy không thể hiện ra ngoài mặt nhưng mà lúc nào cũng làm cậu đứng giữa khổ sở chọn lựa.

"Này cậu thực sự cưới tên họ Hắc đó sao?" Ngồi trong quán cà phê, Sơn Khẩu Trung mặt hậm hực hỏi.

Cậu thở hắt ra gật gật đầu. "Phải, mình là muốn kết hôn cùng Thiết Lãng."

"Mà hôm đó cậu nhất định phải làm phù "dâu" cho mình đấy." Nguyệt Đảo Huỳnh tươi cười nói.

Sơn Khẩu Trung ngồi đối diện tặc lưỡi. "Thật là, mình không muốn đụng mặt tên đó chút nào. Cậu không biết đâu, lúc nghe tin cậu bị bắt cóc, ánh mắt của anh ta như muốn nhào vô giết mình vậy, cũng may là có Hôi Vũ Liệt Phu nói giúp."

"Anh ấy vì quá lo cho mình nên mới như vậy, cậu thông cảm đi mà "

"Biết rồi, biết rồi. Mình biết tên họ Hắc đó yêu cậu đến chết rồi."

Cậu lắc đầu cười khổ sau đó đột nhiên phát hiện ra điều bất bình thường liền nghi hoặc nhìn người đối diện. "Mà sao hôm nay cậu lại gọi thẳng tên Hôi Vũ Liệt Phu nghe thân thiết quá vậy? Không gọi là tên bê đê này nọ nữa sao?"

Sơn Khẩu Trung có chút giật mình, hắng giọng một cái. "Ờ thì mình cảm thấy gọi như vậy có chút bất lịch sự quá nên đổi qua gọi tên thôi."

"Cậu đó nha, mình cảm thấy kỳ lạ là cậu từng nói chỉ ở Bắc Kinh một thời gian ngắn rồi bay về London liền, vậy mà mấy tháng rồi cậu vẫn cắm rễ ở đây." Cậu nghiêng đầu hỏi.

Sơn Khẩu Trung mất tự nhiên trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu luống cuống. "Này... Chẳng lẽ cậu không muốn mình ở đây lâu với cậu hay sao? Mình là có lòng tốt ở đây chăm sóc cho cậu, vậy mà cậu còn nói."

Nguyệt Đảo Huỳnh chớp chớp hàng lông mi. "Vậy sao? Mình hôm qua còn nghe nói Hôi Vũ Liệt Phu đã đưa cậu về biệt thự Sơn gia."

"Thì cậu cũng biết mình không biết rành đường Bắc Kinh mà, nên mới bất đắc dĩ nhờ anh ta." Giọng Sơn Khẩu Trung hơi biến đổi.

"Vậy thì cũng thật kì lạ, cậu đến Bắc Kinh cũng đã được hơn bốn tháng, vậy mà vẫn không nhớ được đường về nhà sao? Còn nữa, lúc trước mỗi lần mình nhờ Hôi Vũ Liệt Phu chở cậu là cậu ta nhất quyết không chịu vậy mà bây giờ chỉ cần cậu mở miệng là cậu ta ngay lập tức bay đến." Cậu nheo mắt nghi ngờ hỏi.

"Ý cậu là gì?" Sơn Khẩu Trung cử chỉ mất tự nhiên cầm ly trà lên uống.

"Ý mình là gì cậu hiểu mà. Nhưng thôi mình không nói, bảo mất công cậu lại nói mình nhiều chuyện." Nguyệt Đảo Huỳnh nhún vai trưng ra bộ mặt vô tội.

"Này, mình nói thế lúc nào chứ? Cậu đừng có biến mình thành người có lỗi nha." Sơn Khẩu Trung nhoẻn miệng cười.

Đang nói chuyện vui vẻ, cậu bỗng dưng nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Sơn Khẩu Trung: "Thôi, sắp đến giờ trưa rồi. Mình phải đi đây."

"Lại đi gặp người đàn ông của cậu à?" Vẻ mặt Sơn Khẩu Trung hơi trùng xuống.

"Thông cảm cho mình đi, mình đã có hẹn với anh ấy trưa hôm nay rồi." Nguyệt Đảo Huỳnh giở giọng năn nỉ.

"Biết rồi, biết rồi, cậu mau đi đi không thôi người đàn ông của cậu lại nổi trận lôi đình đến tìm mình thắt cổ." Sơn Khẩu Trung xua xua tay.

Cậu buồn cười lắc đầu. "Được rồi, mình đi đây. Tạm biệt."

"Bye bye."

......

...Tập đoàn Hắc thị...

Nguyệt Đảo Huỳnh vào thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng của tòa cao ốc. Vừa bước ra khỏi thang máy, người thư ký của tổng giám đốc đã nhận ra cậu.

"Nguyệt thiếu gia..." Anh ta nhanh chóng cúi đầu chào.

Cậu mỉm cười lên tiếng: "Thiết Lãng đâu? Anh ấy có trong phòng làm việc không?"

"Thưa, Hắc tổng đang bận họp. Có thể một lát nữa mới xong. Có cần tôi nói với Hắc tổng một tiếng không thưa thiếu gia?"

Nguyệt Đảo Huỳnh liền lắc đầu. "Không cần đâu, cứ để anh ấy tập trung giải quyết công việc. Tôi sẽ vào phòng làm việc đợi anh ấy."

"Vâng thưa thiếu gia, mời đi lối này." Người thư kí bước đến cánh cửa gỗ lớn, đẩy cửa ra mời cậu vào .

"Cám ơn, anh cứ đi làm việc của mình đi. Không cần quan tâm đến tôi đâu." Nguyệt Đảo Huỳnh gật đầu một cái rồi bước vào phòng đóng cửa lại. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng làm việc của hắn. Quả là rất rộng lớn, sang trọng, tinh tế lại trang nhã với hai màu chủ đạo là màu trắng đen.

Cậu cởi áo khoác vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống ghế sofa dài màu trắng. Tùy ý lấy một cuốn tạp chí trên bàn để đọc ngồi chờ hắn.

Khoảng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra. Người đàn ông mặc bộ âu phục đắt tiền, thân hình cao lớn bước vào. Gương mặt hắn anh tuấn lạnh lùng, khí thái vương giả bức người khiến cho ai ai cũng cúi đầu trước hắn.

Vừa bước vào phòng làm việc, Hắc Vĩ Thiết Lãng đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên ghế sofa đọc báo liền ngạc nhiên, gương mặt hắn có chút giãn ra, vẻ mặt chứa đầy nhu tình.

"Nguyệt nhi..."

Nghe tiếng động, Nguyệt Đảo Huỳnh ngay lập tức đặt tờ tạp chí xuống, chạy đến chỗ hắn. Gương mặt tuấn mỹ thoáng nét vui mừng lại lo lắng. "Thiết Lãng, anh họp xong rồi sao? Có mệt lắm không?"

Thiết Lãng lắc đầu, kéo cậu ngồi xuống ghế sofa. Đặt cậu ngồi trên đùi, đầu hắn gác lên vai cậu. "Sao em không chờ anh đến đón?"

Nguyệt Đảo Huỳnh nở nụ cười. "Em đi mua sắm gần đây nên tiện thể ghé qua luôn. "

"Anh mệt à?" Cậu lại lo lắng hỏi.

"Không có, chỉ là anh nhớ em quá thôi." Hắn cất giọng trầm khàn, đặt lên cần cổ cậu một nụ hôn còn khẽ cắn cắn.

Nguyệt Đảo Huỳnh có chút nhột liền bật cười thành tiếng. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu mà trong lòng hắn ngọt ngào như kẹo mạch nha.

"Thiết Lãng, đừng đùa nữa, chúng ta phải đi thôi. Đã có hẹn với nhà thiết kế đồ cưới thì phải đúng giờ chứ?" Cậu cười cười nói.

Hắc Vĩ Thiết Lãng khóe miệng cong thành một đường hài lòng, nhéo má cậu. "Được rồi, đi thôi. Anh còn nóng lòng hơn cả em nữa."

Sau đó, bọn cậu rời khỏi tổng công ty. Hắc Vĩ Thiết Lãng lái xe đưa cậu đi đến một cửa hàng áo cưới cao cấp. Ở đây, cậu và hắn đã đặt sẵn nhà thiết kế nổi tiếng hai bộ vest cưới riêng biệt.

Khi Nguyệt Đảo Huỳnh thay bộ vest đi ra, Hắc Vĩ Thiết Lãng liền đặt tờ tạp chí trên tay xuống, có chút cứng ngắc nhìn cậu. Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị đắm chìm vào dung nhan tuấn mỹ và khí thái cao lãnh hoàng tộc của cậu. Trái tim của hắn bỗng dưng ngay tại giây phút này đập loạn xạ cả lên.

Cậu nhìn thấy hắn như vậy có chút ngại ngùng đi tới gần. "Thiết Lãng, anh thấy bộ này có được không?"

"Đẹp, rất đẹp... Nguyệt nhi, em thật sự đẹp đến mức vô thực rồi." Thiết Lãng không kiềm được thốt ra lời khen ngợi.

Nghe vậy, Nguyệt Đảo Huỳnh khẽ cười. Cậu chậm rãi lên tiếng: "Vậy được rồi, em vào thay đồ đây." Nhân viên xung quanh ai cũng nhìn hai người mà ngưỡng mộ. Làm cậu xấu hổ muốn chết chỉ muốn vào lại phòng thay đồ ngay lập tức.

......

Một tuần trước khi hôn lễ diễn ra, Hắc Vĩ Thiết Lãng đã đưa cậu đến một nơi nhưng lại không cho cậu biết đó là nơi nào. Lúc xuống máy bay cậu mới biết mình là bị hắn bắt cóc đến Ukraine.

Nguyệt Đảo Huỳnh không thể hiểu nổi nhìn hắn. "Sao lại đến đây?"

Nếu muốn đi du lịch thì cũng nên chọn nơi khác nổi tiếng không phải sao?

Khóe miệng hắn cong lên, ra vẻ mờ ám. "Em nhắm mắt lại đi, lát nữa sẽ biết ngay thôi."

Cậu ngồi lên chiếc xe hơi đã chuẩn bị sẵn, suốt cả đoạn đường đi, Nguyệt Đảo Huỳnh đều nghe lời hắn nhắm mắt. Cậu thật sự là tò mò muốn chết, hắn là lôi cậu đi đâu.

Chiếc xe dừng lại ở đâu đó, Hắc Vĩ Thiết Lãng nắm lấy bàn tay đỡ cậu xuống xe. Sau đó hắn nắm tay cậu dẫn đi, Nguyệt Đảo Huỳnh vì nhắm tịt mắt nên không thấy đường chỉ đành đi theo sự hướng dẫn của hắn. Một lúc sau, giọng Hắc Vĩ Thiết Lãng trầm thấp vang lên: "Em mở mắt ra đi "

Đôi mắt to tròn từ từ hé mở, ngay lập từng cậu bị cảnh vật trước mắt làm cho kinh ngạc. Một con đường hầm trên mặt đất được tạo nên bằng hai hàng cây mọc xung quanh.

Cậu sực nhớ ra mình đã từng nhìn thấy nơi này trên một cuốn tạp chí. Nó được gọi là đường hầm tình yêu. Con đường này vốn dĩ là đường ray xe lửa nhưng không hiểu vì sao những bụi cây hai bên sau một thời gian tự nhiên mọc trùm lên bao quanh hết cả con đường. Những tán lá đan vào nhau tạo thành mái hiên che biến đoạn đường thành con đường hầm tuyệt đẹp.

Con đường được che phủ bởi hai hàng cây xanh mướt xung quanh tạo nên khung cảnh huyền ảo hệt như trong truyện cổ tích. Khiến cho người đi vào trong đó có cảm giác mình bị lạc vào con đường hầm ngay trên mặt đất. Nguyệt Đảo Huỳnh không ngờ hắn lại dẫn cậu đến đây.

"Nguyệt nhi, anh từng nghe người ta nói nếu hai người nào chân thành trong tình yêu của họ cùng nắm tay nhau đi trên con đường tình yêu bất tận này thì sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi." Hắc Vĩ Thiết Lãng thấp giọng nói.

Cậu thực sự rất ngạc nhiên. Không nghĩ rằng một người như hắn cũng nghĩ ra những chuyện lãng mạn như vậy. Nguyệt Đảo Huỳnh có chút buồn cười muốn trêu chọc hắn: "Anh không phải là lặn lội đưa em đến đây để chúng ta tản bộ hết con đường này thôi đấy chứ."

Khác hẳn với dự đoán của cậu, Hắc Vĩ Thiết Lãng rất nghiêm túc gật đầu một cái. Hắn chìa bàn tay mình ra đến trước mặt cậu. "Nguyệt nhi, em có thể cùng anh đi hết con đường này có được không? Dù có thể nó rất dài, cũng có lúc rất khó đi nhưng anh vẫn mong muốn người có thể cùng anh đi đến cuối con đường chính là em."

Đột nhiên nghe thấy lời này của hắn, cậu bỗng cảm thấy nghẹn ngào. Có cảm giác giống như Hắc Vĩ Thiết Lãng đang cầu hôn cậu vậy.

Nguyệt Đảo Huỳnh chậm rãi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay hắn. Rung động nhìn người trước mặt. "Vâng, em sẽ cùng anh đi hết con đường này."

Hắn mỉm cười nắm chặt tay cậu, dắt cậu bước đi. Hai người cứ như thế nắm chặt lấy tay nhau, Hắc Vĩ Thiết Lãng bước một bước, cậu lại bước một bước. Cùng nhau đi hết con đường hầm tình yêu này, và cả đoạn đường đời người sau này nữa. Sẽ cùng sánh bước với nhau đến răng long đầu bạc.

Ban đầu chỉ là một sự sắp đặt nhưng không biết tự lúc nào đã rung động triền miên, sau đó lại hóa thành nhung nhớ. Để rồi cuối cùng sau mười năm cách biệt hai người vẫn tìm về nhau. Tin rằng đây chính là định mệnh, định mệnh đã sắp đặt hai người ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro