43. Hiểu Lầm Hóa Thành Ngọt Ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cánh cửa gỗ được đẩy nhẹ ra, bên trong là căn phòng ngủ tối om chìm trong bóng tối, có thể nghe thấy được mùi rượu thoang thoảng đâu đây. Trên sàn nhà đầy rẫy các vỏ chai rượu nằm lăn lóc .

Đối diện khung cửa sổ phòng ngủ được kê một chiếc ghế sofa đơn màu đỏ che khuất đi ánh sáng ít ỏi của ánh trăng chiếu vào căn phòng.

Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế đối diện với khung cửa sổ. Không thể thấy được gương mặt hắn nhưng lại có thể nhìn thấy cái bóng của hắn in dài trên mặt đất. Cái bóng đen lạnh lẽo cùng tĩnh mịch. Hơi thở hắn thô ráp nồng nặc mùi rượu.

Một người vệ sĩ bước vào trong phòng, đứng đằng sau chiếc ghế cúi người cung kính nói. "Thưa lão đại, chúng tôi điều tra được Nguyệt thiếu gia đã mua vé máy bay bay đến thành phố Berlin nước Đức vào rạng sáng ngày hôm nay."

Anh ta vừa dứt lời, ngay lập tức ly rượu thủy tinh trên tay người đàn ông bị bóp nát đến mức vỡ ra. Từng mảnh thủy tinh đâm sâu vào da thịt hắn, nhưng Hắc Vĩ Thiết Lãng một chút cũng không cảm thấy đau đớn.

Trong lòng hắn còn đau đớn hơn gấp vạn lần, trái tim dường như bị ai xé nát. Hắn còn nhớ rõ từng câu từng chữ cậu đã nói với hắn.

"Thiết Lãng... Em yêu anh. Suốt đời này chỉ yêu một mình anh, chỉ sẽ ở bên cạnh người đàn ông tên là Hắc Vĩ Thiết Lãng..."

Tất cả chỉ là lừa gạt thôi sao? Hắc Vĩ Thiết Lãng không ngờ sau bao nhiêu tình cảm hắn dành cho cậu vậy mà cậu lại một lần nữa tàn nhẫn vứt bỏ tất cả? Hắn tưởng rằng mình đã có thể nắm giữ trái tim cậu, nhưng hóa ra tất cả đều là do hắn ảo tưởng.

Yêu càng sâu thì hận càng nhiều. Làm sao hắn có thể tha thứ cho cậu đây?

Nguyệt Đảo Huỳnh, nếu lần này tôi bắt được em thì suốt đời suốt kiếp này em cũng đừng hòng rời khỏi tôi nửa bước. Tôi nhất định dùng dây trói chặt em vào cơ thể tôi. Để em không có cách nào bỏ trốn!

"Ngươi lui đi." Một lúc sau Hắc Vĩ Thiết Lãng giọng khàn khàn lên tiếng.

"Vâng, thưa lão đại." Người vệ sĩ cẩn trọng cúi đầu rồi lùi ra khỏi phòng.

......

Thành phố Berlin - Đức, chi nhánh tập đoàn Nguyệt thị...

Nguyệt Đảo Huỳnh rời khỏi phòng họp đã là lúc mặt trời vừa lặn. Theo sau cậu là người thư kí thân cận. Bước vào trong thang máy, cậu thấp giọng lên tiếng: "Mọi chuyện còn lại giao lại cho anh. Anh tự biết sắp xếp rồi chứ?"

"Vâng, thưa tổng giám đốc cứ yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả." John kính cẩn đáp.

Ra khỏi công ty, Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi vào đằng sau chiếc Maybach màu đen, lạnh lùng ra lệnh: "Về khách sạn AMANO ."

Người tài xế nghe lệnh, khởi động máy nhanh chóng cho xe rời đi. Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi trong xe ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai tay day day mi tâm. Từ lúc xuống máy bay đến giờ, cậu đều là ở trong phòng họp công ty xử lý công việc. Chưa được ăn uống hay nghỉ ngơi gì cả, tinh thần không tránh được có chút mệt mỏi.

Cha cậu nửa đêm gấp gáp gọi điện cho cậu là vì có một chút rắc rối của chi nhánh công ty ở Đức. Chuyện này ở mức độ khá nghiêm trọng, sơ sót cũng có thể ảnh hưởng đến tập đoàn rất nhiều nên chỉ có thể giao cho cậu xử lý. TSK tuy là một công ty thuộc chi nhánh của tập đoàn Nguyệt thị nhưng sức ảnh hưởng của nó rất lớn, mỗi năm đều thâu về cho tập đoàn lợi nhuận khổng lồ. Tầm quan trọng là không thể thiếu.

Vì chuyện này rất gấp cần phải xử lý nhanh, Nguyệt Đảo Huỳnh bất đắc dĩ nên mới lựa chọn trốn đi mà không kịp báo cho hắn. Chắc hẳn, Hắc Vĩ Thiết Lãng rất không vui. Cậu vẫn đang suy nghĩ xem khi trở về nên dỗ dành hắn ra sao mới chịu nguôi giận.

......

...Khách sạn AMANO...

Thang máy chạy thẳng lên tầng trên cùng của khách sạn. Nguyệt Đảo Huỳnh ra khỏi thang máy, rút chiếc thẻ từ trong túi ra cà lên máy khóa được gắn trên cánh cửa phòng tổng thống.

Chiếc máy kêu lên một tiếng "tít" rồi chớp đèn mở khóa. Cậu đẩy cửa bước vào, định với tay bật đèn cảm ứng. Bất thình lình, người nào đó đẩy mạnh Nguyệt Đảo Huỳnh vào cánh cửa. Cậu giật mình hoảng hốt chưa kịp kêu lên thì bị người đó ép chặt vào cánh cửa, điên cuồng thô bạo hôn cậu, cuốn lấy hơi thở yếu ớt.

Thoạt đầu, Nguyệt Đảo Huỳnh sửng sốt ra tay đánh người đàn ông đó nhưng cả người hắn như bức tường rắn chắc giam giữ cậu. Sau đó, cậu lại ngửi thấy hương thơm nam tính quen thuộc. Cảm nhận đôi môi mỏng quen thuộc nhấm nháp môi cậu, Đảo Huỳnh càng giật mình. Cậu tay chân loạng choạng với tới bật đèn. Ánh sáng phát ra chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn mị hoặc, ngũ quan hoàn hảo bất phàm.

"Thiết Lãng?..." Nguyệt Đảo Huỳnh không thể lên tiếng nổi khi mà hắn cứ liên tục tấn công môi cậu. Hai cánh tay to lớn ôm chặt lấy cơ thể cậu rồi nhấc bổng lên, đi nhanh vào phòng ngủ.

"A..." Cậu bị hắn ném xuống chiếc giường cỡ nệm cao cấp cỡ lớn không thương tiếc.

"Thiết Lãng..." Nguyệt Đảo Huỳnh muốn mở miệng nhưng hắn đã nằm đè lên người cậu, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi anh đào như trút bỏ giận dữ, cánh môi cậu bị hắn căn mút cuồng dã. Hắc Vĩ Thiết Lãng ép chặt cậu xuống giường, thân thể cứng rắn cảm nhận từng đường cong mê người trên cơ thể cậu, làm dục vọng của hắn trong sâu thẳm như muốn bùng lên.

Lưỡi hắn sục sạo trong khoang miệng cậu, tìm kiếm lưỡi cậu quấn lấy chặt chẽ mà mút. Môi hắn ma sát khít chặt với môi cậu, mê hoặc nóng bỏng. Hắc Vĩ Thiết Lãng hôn lên cánh môi đầy thô bạo làm cậu cơ hồ muốn nghẹt thở lại có chút đau.

"Thiết Lãng... Dừng lại, dừng lại đi." Nguyệt Đảo Huỳnh hai tay muốn đẩy hắn ra.

"Dừng? Không bao giờ. Hôm nay tôi sẽ bắt em trả giá vì một lần nữa em to gan dám tự tiện rời bỏ tôi!" Hắn tức giận gầm lên.

"Rời bỏ? Thiết Lãng, anh đang nói cái gì vậy?" Cậu chống tay lên ngực hắn, muốn cản hành động của hắn lại. Đôi môi đã bị hắn hôn đến mức sưng tấy. Ánh mắt khó hiểu nhìn người bên trên.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đôi mắt sắc bén nhìn cậu, cất giọng đầy giận dữ: "Em là nửa đêm trốn khỏi biệt thự. Em tưởng rằng bay ra nước ngoài thì có thể cao chạy xa bay sao? Em muốn rời bỏ tôi? Dẹp ngay ý nghĩ đó đi, em cả đời này cũng không thoát được khỏi tay tôi, em là thuộc quyền sở hữu của tôi!"

Nghe lời nói của hắn, cậu liền giật mình vội vã lên tiếng: "Thiết Lãng, anh hiểu lầm rồi. Tất cả mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."

"Không phải như tôi nghĩ? Vậy em muốn tôi phải nghĩ như thế nào?!" Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng nói.

"Thiết Lãng, anh nghe em nói. Hôm qua, khoảng 1 giờ sáng cha em gọi điện đến nói chi nhánh công ty ở Đức đang gặp rắc rối rất nghiêm trọng cần phải giải quyết gấp. Em là tổng giám đốc cũng là người thừa kế, em không thể không có trách nhiệm với tập đoàn được. Mọi chuyện lại quá gấp nên em mới bất đắc dĩ phải đi vào lúc nửa đêm. Em sợ làm anh thức giấc nên mới không báo cho anh." Nguyệt Đảo Huỳnh nhỏ giọng giải thích.

Hắn ngồi dậy, đôi môi mỏng mím chặt nhìn cậu. Cơ mặt hắn đã giãn ra đôi chút.

Cậu thấy thế vội vội vàng vàng vòng tay ôm cổ hắn. "Em xin lỗi, là lỗi của em. Anh đừng giận nữa có được không? Em chỉ định sau khi giải quyết xong công việc sẽ ngay lập tức bay về với anh. Em không có nói dối, khi em đi chỉ đem theo túi xách và hai bộ đồ, còn lại tất cả đồ đạc em đều để lại ở biệt thự mà."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cậu, lòng hắn như mềm ra. Không nỡ lòng nào trách cứ cậu nữa. Hắn hai tay ôm chầm lấy thân thể, gương mặt chui rúc vào hõm cổ, hít lấy hương thơm mê hoặc. Hắn lúc nào cũng rất sợ, cũng rất lo lắng sẽ có một ngày cậu lại rời bỏ hắn. Tình yêu chính là như vậy, càng yêu lại càng sợ mất.

"Anh đừng giận nữa có được không?" Giọng cậu dịu dàng năn nỉ hắn một lần nữa.

Hắc Vĩ Thiết Lãng không trả lời. Cậu chỉ cảm nhận thấy tiếng thở dài của hắn bên vai cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh không ngờ hắn lại bay đến đây, càng không ngờ hắn lại tức giận đến như vậy. Có lẽ cậu không nên tự ý hành động, đã biết hắn thường cảm thấy bất an vậy mà cậu lại bỏ đi không nói một lời. Lần này, quả thật là cậu có phần không đúng.

"Lúc nãy anh có làm em đau không?" Giọng hắn trầm khàn vang lên.

Nguyệt Đảo Huỳnh vội lắc đầu. Đau lòng ôm lấy hắn, lại phát hiện mùi rượu trên cơ thể hắn. Cậu sốt ruột lo lắng mở miệng hỏi: "Thiết Lãng, anh lại uống rượu sao? Em đã nói không cho phép anh uống rượu nữa cơ mà."

Hắc Vĩ Thiết Lãng hai tay vẫn siết chặt cơ thể cậu, cất giọng: "Anh có uống một ít. Vì anh cứ nghĩ em lại rời bỏ anh."

Giờ đây hắn cảm thấy bản thân mình mềm yếu hơn bao giờ hết. Cuộc sống của hắn thật sự hoàn toàn phụ thuộc vào cậu. Tất cả đều dựa dẫm vào cậu. Hắc Vĩ Thiết Lãng hắn không thể không có cậu ở bên cạnh. Cậu chính là hơi thở của hắn, không có cậu cũng giống như hắn sống mà không thể thở.

"Tên ngốc này, anh không tin em sao? Rượu rất có hại cho sức khỏe của anh. Từ nay về sau nhất định em không cho anh uống rượu nữa." Cậu nhẹ giọng nói lời trách móc.

Sau đó, Nguyệt Đảo Huỳnh nhìn xuống tay hắn lại giật mình thảng thốt, đôi lông mày chặt. "Anh sao lại để bị thương như vầy?"

Tay hắn vừa được tháo bột chưa bao lâu mà bây giờ trên bàn tay lại bị băng bó một lớp dày như vậy. Làm cậu cứ lo lắng sốt ruột không thôi.

"Anh không sao, em không cần phải lo."

"Sao lại bảo không sao? Em làm sao mà không lo cho anh được. Anh cứ suốt ngày làm bản thân bị thương như vậy, làm em rất lo lắng, anh có biết không?" Cậu nói như muốn khóc, cổ họng dường như nghẹn lại.

"Nguyệt nhi... anh xin lỗi." Trái tim hắn thổn thức vì lời nói của cậu. Giây sau, Hắc Vĩ Thiết Lãng đã ngay lập tức chiếm đóng môi cậu. Quấn lấy đoạn lưỡi mềm mại, hút hết tư vị ngọt ngào.

Cánh môi cậu bị hắn đoạt chiếm, tấn công mạnh mẽ. Tất cả khao khát trong lòng dường như đều bộc phát vào nụ hôn của hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng hắn cả đời muốn có được đôi môi này, hương thơm này, thân thể này, trái tim này của cậu. Tất cả đều phải là của hắn.

Nguyệt Đảo Huỳnh hô hấp khó khăn. Hai bàn tay ôm chặt gáy của hắn, từng ngón tay thanh mảnh luồn vào mái tóc bồng bềnh của hắn. Hơi thở cả hai hòa quyện tạo nên một luồn không khí nóng bỏng dâng lên trong cơ thể hai người. Nguyệt Đảo Huỳnh cậu yêu người đàn ông này vô cùng.

"Anh yêu em, rất yêu em..." Hắc Vĩ Thiết Lãng nhẹ nhàng nỉ non lời yêu bên tai cậu.

"Em cũng rất yêu anh." Nguyệt Đảo Huỳnh cảm thấy ngọt ngào trong lòng, chậm rãi đáp.

Một lúc sau, hắn day dưa tạm thời rời xa môi cậu, thấp giọng nói: "Nguyệt nhi, anh suy nghĩ kỹ rồi. Ngày mai về Bắc Kinh chúng ta cùng nhau đi đăng kí kết hôn đi."

"Nhưng chẳng phải anh nói..."

"Anh biết mình đã hứa với cha em sau khi có được Hắc thị mới được phép cùng em kết hôn. Nhưng anh không thể đợi được nữa, anh muốn có em ngay bây giờ, muốn luật pháp thừa nhận em là vợ của anh. Chúng ta chỉ đi đăng kí thôi, sau khi anh thực hiện lời hứa với cha em thì lúc đó chúng ta hãy cử hành hôn lễ."

"Thiết Lãng, em cảm thấy chuyện này..." Nguyệt Đảo Huỳnh dè dặt lên tiếng.

"Nguyệt nhi, em trước sau gì cũng phải cùng anh làm đám cưới mà. Em là người của anh, người được phép ở bên cạnh em chỉ có thể là Hắc Vĩ Thiết Lãng này." Hắn kiên quyết mở miệng.

"Anh đó, bá đạo vừa thôi." Cậu bất mãn nhìn hắn, cuối cùng cũng đành phải gật đầu đồng ý. Cậu còn có sự lựa chọn nào khác sao? Hắn là người đàn ông cậu yêu, cậu còn phải dè chừng điều gì chứ?

Cậu yêu hắn, đã quyết định trở thành người của hắn. Thì cho dù sớm hay muộn cùng đâu còn quan trọng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng khóe miệng giơ cao vô cùng hài lòng. Đột nhiên hắn ôm chầm lấy cậu đè cậu nằm xuống dưới thân. "Nguyệt nhi, vết thương của anh lành rồi."

Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn, cậu đương nhiên biết hắn muốn gì. Nguyệt Đảo Huỳnh khẽ nuốt nước bọt. Hắn sẽ không đòi hết nợ của mấy tuần qua chứ?

"Vậy thì làm sao?" Cậu ra vẻ tự nhiên nhất mở miệng hỏi.

"Còn hỏi sao? Nguyệt nhi, em hành hạ anh bao nhiêu lâu vậy rồi hôm nay phải đền bù cho anh chứ?" Hắn xấu xa lên tiếng.

Bàn tay to lớn bắt đầu thăm dò cơ thể cậu, vuốt từng đường cong của cậu. Hắc Vĩ Thiết Lãng cắn nhẹ lên vành tai tinh xảo của cậu, giọng trầm gợi cảm dụ dỗ cậu: "Nguyệt nhi, anh muốn em. Muốn được lạc lối trong cơ thể của em..."

Nguyệt Đảo Huỳnh mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào. Người đàn ông này thật không biết xấu hổ. Lại dám ngang nhiên nói ra những lời vô sỉ như vậy.

Từ từ, quần áo trên cơ thể hai người đều rơi xuống tấm thảm lông. Người đàn ông thân thể tráng kiện màu nâu đồng bao bọc người con trai trắng nõn mịn màng. Trên chiếc giường lớn màu trắng, bắt đầu một cuộc hoan ái ngọt ngào.

Tiếng rên rỉ kiều mị vang lên hòa vào hơi thở đục ngầu. Một tiếng gầm nhẹ trong họng, cũng là lúc mọi động tác trở nên cuồng dã. Người bên dưới quấn chặt lấy cơ thể người bên trên như dây leo. Bám lấy bờ vai to lớn, nương theo từng nhịp điệu kích tình.

Hai cơ thể dính chặt vào nhau, cùng nhau va chạm, cùng nhau cảm nhận, cùng nhau hít thở, tất cả đều như muốn hòa nhập lại làm một. Tạo nên một vũ khúc ái tình, lạc vào trong bóng đêm mờ ảo. Nóng bỏng như dung nham phun trào, khiến cả hai người muốn bừng cháy lên vì nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro