5. Hoa Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hoa Đông... Nơi này trước giờ là khu phồn hoa diễm lệ, chỉ cần màn đêm vừa buông, ánh đèn đường mờ ảo vừa được bật, con đường này lập tức trở nên sôi động. Sôi động không phải vì nhiều người qua lại, cũng chẳng phải nơi này buôn bán tấp nập. Khu Hoa Đông này khi đêm xuống trở thành một nơi hỗn tạp, nơi này nổi tiếng về sòng bạc, hộp đêm và đặc biệt là khu đèn đỏ.

Hôm nay cũng không khác gì, từ mười giờ đêm, những con đường trong khu Hoa Đông dưới sự rực rỡ của ánh đèn trở nên vô cùng hỗn loạn. Người đi trên đường tràn ngập hơi rượu, những cô gái son phấn nước hoa đầy mình, ăn mặt hở hang đứng dọc trên con đường.

Tại một góc vắng vẻ...

"Áaaa..." Lại thêm mấy tên thét lên rồi ngã gục xuống đất.

Hôi Vũ Liệt Phu bẻ bẻ cổ, vươn vai một cái, uể oải nói: "Cuối cùng cũng xong, đánh nhau với bọn ruồi nhặng này chán ngắt, chẳng có tý thú vị gì."

Dưới chân cậu là từng kẻ từng kẻ nằm xếp lớp trên mặt đất. Kẻ nào cũng mặt mũi bầm tím, máu me đầy mặt, hai tay ôm lấy đầu mà rên ɾỉ vì đau. Quả nhiên không hổ danh là lão tam của hội Tam Miêu, bình thường nhìn gương mặt như trẻ con búng ra sữa, nhưng khi đã vào đánh trận, ngay lập tức tỏa ra khí thế áp người khiến cho người ta run sợ. Cậu ra đòn nhanh như chớp lại còn rất hiểm, chỉ mới vài phút mà mấy chục tên khu Hoa Đông đã phải ngã xuống chân cậu.

Sơn Bản Mãnh Hổ đứng kế bên cũng vừa xử xong mấy tên. Hôi Vũ Liệt Phu lướt mắt qua, giễu cợt nói: "Sơn nhị thiếu gia hôm nay sao lại ra tay yếu vậy?"

Sơn Bản Mãnh Hổ khinh bỉ nhìn cậu bạn: "Phải, mình rất yếu, không được mạnh như bạn, mấy chục tên đàn ông cao to còn phải ngã dưới váy bạn."

Hôi Vũ Liệt Phu không tức giận mà còn cười, hất mặt đầy khiêu khích: "Tất nhiên, tới lão đại còn ngã dưới váy mình, mấy tên này có là gì."

Hắc Vĩ Thiết Lãng ở đằng sau đang bẻ cổ tên cầm đầu, thuận tay đánh một phát lên đầu thằng bạn mồm mép không giữ kia. "Miệng mồm mày càng lúc càng thối."

"Aaaa..." Hôi Vũ Liệt Phu ôm lấy cái đầu đau, mặt vô cùng ủy khuất.

Cổ của tên cầm đầu của khu Hoa Đông dưới bàn tay to lớn và rắn chắc gần như sắp bị bẻ gãy tới nơi, liền kinh hãi hét lên: "Đừng... đừng... xin Hắc thiếu gia tha mạng... Khu Hoa Đông này sẽ là của các cậu, chúng tôi ngay lập tức chuyển nhượng trong đêm nay."

Hắc Vĩ Thiết Lãng khẽ nhếch môi cười: "Ngay từ lúc đầu như thế này có phải tốt hơn không."

Bình thường có kẻ quy quyền, hắn sẽ không tàn nhẫn đánh chết. Nhưng hôm nay tâm trạng của hắn lại không được tốt nên sẽ không nương tay cái quái gì cả. Hắn không nói gì nữa, thẳng tay bẻ gãy cổ tên đó, tên cầm đầu một lần nữa kinh hãi hét lên rồi gục xuống. Sau đó Thiết Lãng đứng thẳng người phủi phủi tay áo.

Ngay lúc này có mấy tên của hội Tam Miêu chạy đến, cúi đầu gấp rút nói: "Lão đại, đã xử lý xong toàn bộ, khu Hoa Đông này hiện tại đã thuộc về chúng ta."

"Tốt, các chú mau rời khỏi đây trước, tránh để cảnh sát ập đến." Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng ra lệnh.

Sơn Bản Mãnh Hổ và Hôi Vũ Liệt Phu nhìn lão đại rồi quay qua nhìn tên bị bẻ cổ kia, lắc đầu ngao ngán. Tên này quả thật xấu số, lại chọn nhầm ngày lão đại đang có máu nóng trong người để đánh nhau. Kết cuộc không thể không đáng thương hơn.

Đám người hội Tam Miêu nghe lệnh ngay lập tức lái motor rời khỏi. Một lúc sau, Sơn Bản Mãnh Hổ lên tiếng hỏi: "Lão đại, có phải cậu muốn tham quan địa bàn mới một chút phải không?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng mặt dửng dưng nhìn hai cậu bạn: "Vẫn là nên thưởng thức thành quả một chút."

Nhờ đánh nhau nên tâm tình của hắn khá lên được một chút. Tuy rằng chỉ là tạm thời, vì sáng mai thế nào hắn cũng lại nổi giận.

Nghe vậy, Hôi Vũ Liệt Phu hí hửng lên tiếng: "Lão đại, khu này có mấy khách sạn theo giờ rất tốt, hay chúng ta vào đó thử làm chuyện ba người đi, chắc mới mẻ lắm đó..."

Hắc Vĩ Thiết Lãng đá một cú vào bắp chân thằng bạn lại mồm mép không giữ, lần này hắn cư nhiên đánh thật, lại còn đánh rất đau. Tên này không dạy lại không được, mở miệng toàn nghĩ tới chuyện tào lao.

Hôi Vũ Liệt Phu chỉ kịp ôm bắp chân thút thít: "Lão đại, sao bạn lại nỡ đánh người đàn ông yếu đuối như mình?"

Hắn trừng mắt: "Còn nói nữa ta đây sẽ cho nhà người đêm nay khỏi về."

"Được... được... càng tốt... ba chúng ta cùng nhau ở khách sạn, đêm nay không về. Overnight... Ok?" Hôi Vũ Liệt Phu hứng chí nói.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đúng là bị thằng bạn này chọc ghẹo muốn tức chết.

Mãnh Hổ đứng bên cạnh vỗ vai Liệt Phu: "Giỡn đủ rồi... Lão tam, mày đúng là càng ngày càng không biết đủ trớn là gì."

Hôi Vũ Liệt Phu nhìn cậu bạn, nhún nhún vai trưng ra bộ mặt vô tội.

"Đi thôi, ba chúng ta đi uống rượu. Ở đây có một hộp đêm rất khá, chúng ta đến đó đi." Mãnh Hổ quay sang vỗ vai Thiết Lãng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng không trả lời, thong thả bước đi trước. Sơn Bản Mãnh Hổ thấy vậy mới kéo Hôi Vũ Liệt Phu rời khỏi chổ đó, hướng hộp đêm đi tới.

——

Quán Kings...

Ba người con trai bước vào trong hộp đêm, khí chất của ba người làm cho người nhìn không khỏi nín thở ngắm nhìn. Người bên trái tuấn tú, nho nhã, nhìn có vẻ thư sinh trí thức, còn mang thêm vẻ khí chất quý tộc. Còn người bên phải da trắng hơn con gái, mặt mũi búng ra sữa, khuôn mặt hoàn mỹ, có thể nói là đẹp như mấy mỹ nam trên tivi.

Còn người chính giữa khôi ngô, cao lớn, nổi bật giữa đám người, mái tóc hoang dã đen nhánh càng thêm quyến rũ. Nhưng người này lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng, ngổ ngáo, nhưng khí chất tỏa ra rất uy quyền.

Ba người ba khí chất khác nhau. Cả ba đều mặc áo sơ mi, quần jeans đen đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua đã biết là chất liệu vải nhập khẩu cao cấp, đường may khéo léo tỉ mỉ. Mọi người trong quán đều thầm đánh giá ba người này thân thế đều không tầm thường.

Bọn họ đi tới quầy rượu ngồi, anh cTrungg pha chế nồng nhiệt mở lời: "Xin hỏi quý khách muốn uống gì?"

"3 ly B52" Sơn Bản Mãnh Hổ nhàn nhạt mở miệng.

Người pha chế nhìn ba người còn trẻ măng, nghi ngại hỏi: "Rượu này rất mạnh đấy, các cậu thật sự muốn uống?"

"Không vấn đề gì." Sơn Bản Mãnh Hổ khóe miệng giơ cao nói.

"Khoan..." Hôi Vũ Liệt Phu đội nhiên lớn tiếng cắt ngang.

Người pha chế và Hắc Vĩ Thiết Lãng quay qua cậu ta, Sơn Bản Mãnh Hổ cũng cau mày: "Sao thế?"

"Hai ly thôi, tôi muốn uống sữa." Hôi Vũ Liệt Phu nhún vai nói.

Người pha chế nhìn người đối diện như sinh vật lạ, đi vào hộp đêm mà đòi uống sữa? Ca này lần đầu mới thấy.

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi kế bên vô cùng mất mặt, trừng mắt nhìn cậu bạn, lại lạnh lùng nói với người pha chế: "Cứ như củ 3 ly, đừng để ý tới thằng này."

"Không... mình muốn uống sữa, muốn uống sữa cơ..." Kẻ thiếu thốn sữa mẹ kia bắt đầu ôm lấy cánh tay hắn mà nũng nịu

Người pha chế nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cặp mắt quỷ dị nhìn hai người như vừa phát hiện ra điều gì đó liền khẽ cười.

Hắc Vĩ Thiết Lãng lại nổi điên, hất mạnh tay kẻ bên cạnh ra, lạnh lẽo nhìn người pha chế: "Thu lại ý nghĩ của anh ngay!!! Lo mà pha rượu đi!!!"

Người pha chế sợ sệt đôi mắt lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người kia, ngay lập tức cuối đầu pha chế rượu.

Sơn Bản Mãnh Hổ thấy thế liền đá vào bắp chân của cậu bạn gây chuyện. Hôi Vũ Liệt Phu bị đau mới chịu ngồi lại đàng hoàng. Cậu ta bị hai người bên cạnh hung hăng liếc xéo, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh nha...

Từ cái bàn phía góc, một cô gái xinh đẹp bước tới chổ bọn hắn. "Anh đẹp trai, uống rượu cùng em đi." Cô ta đứng cạnh Hắc Vĩ Thiết Lãng mời mọc.

Thiết Lãng khóe môi nhếch lên, nhưng vẫn dửng dưng đón lấy ly rượu từ tay cô ta. Hắn trước giờ mỹ nữ dâng đến tận tay không có thói quen chối từ. Đối với hắn, phụ nữ cũng chỉ là quần áo, thấy đẹp thì mặc, chán rồi thì vứt.

Cô gái kia thấy vậy liền thích thú, người con trai này quả nhiên anh tuấn phi thường. Từ lúc bước vào đây đã khiến cho tất cả phụ nữ đều choáng ngợp. Ngón tay cô ta khẽ vuốt ve trên cánh tay tráng kiện của Thiết Lãng rất mờ ám. "Tối nay hay để em làm anh vui vẻ nhé?"

Ngay lập tức bàn tay to lớn của hắn bắt lấy ngón tay không an phận của cô ta, cánh tay lại nhanh chóng ôm lấy thân hình đẫy đà làm cô ta không khỏi giật mình, tim đập thình thịch.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhướn mày hứng thú. "Cũng được, nhưng còn phải xem cô đủ sức phục vụ được tôi không đã."

Hôm nay tân trạng hắn không tốt, cơ bản chỉ là muốn tìm thứ gì đó để phát tiết.

Cô gái nghe vậy liền mừng rỡ nói: "Vậy chúng ta đến đâu vui vẻ đây anh?"

"Không cần, ở đây có phòng VIP, vào đó luôn đi." Hắc Vĩ Thiết Lãng nhàn nhạt lên tiếng.

"A..." cô gái khẽ kinh ngạc.

"Đi!" Hắn lạnh lùng thả cô ta ra rồi xoay người đứng dậy bước đi.

Sơn Bản Mãnh Hổ nhìn thấy hai người đó đi khỏi liền lắc đầu mở miệng: "Tâm trạng lão đại không tốt, cô gái đó đêm nay chắc là bị hành hạ rồi."

Vừa nói xong liền quay mặt qua, đã thấy thằng bạn uống hết ly rượu nằm lăn trên quầy, miệng thì ngáy khò khò. Sơn Bản Mãnh Hổ lại tức xì khói... Đúng là quá mất mặt cho hội Tam Miêu mà.

......

Anh Quốc... Biệt thự Moon...

"Nguyệt nhi, con thật sự muốn đến Trung Quốc?" Nguyệt Đảo Minh ngồi trong phòng làm việc nhíu mày nhìn con trai.

Nguyệt Đảo Huỳnh đứng trước bàn làm việc lễ phép đáp: "Vâng ạ, con thấy trước khi kết hôn cũng nên tìm hiểu qua một chút, sau này sẽ dễ dàng hợp tác."

Nguyệt Đảo Minh gật đầu nghiêm túc lên tiếng: "Cũng được, tiện thể con qua đó giúp ta xem xét thêm vài đối tác và vài thị trường tiềm năng."

"Vâng, con biết rồi, con sẽ xem xét kỹ lưỡng." Nguyệt Đảo Huỳnh nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy khi nào con đi?"

"Rạng sáng ngày mai ạ."

"Rạng sáng? Gấp vậy sao?" Nguyệt Đảo Minh khẽ nhướn mày.

"Vâng, con đã sắp xếp mọi chuyện ở tổng công ty ổn thỏa rồi, cha cứ yên tâm" Nguyệt Đảo Huỳnh lại đáp.

"Được rồi, vậy con mau về phòng nghỉ ngơi đi" Nguyệt Đảo Minh lo lắng nói.

"Vậy con xin phép về phòng." Cậu lễ phép cúi đầu rồi ra ngoài.

Cánh cửa gỗ vừa đóng lại, Nguyệt Đảo Huỳnh liền cầm điện thoại gọi điện cho ai đó. "John, hồ sơ học bạ của tôi đã chuyển về trường trung học Âm Câu chưa?"

"Thưa thiếu gia đã sắp xếp xong rồi."

"Được, thời gian sắp tới tôi sẽ vắng mặt, mọi chuyện liên quan đều do anh xử lý, có gì thì gọi điện báo cáo cho tôi."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Nguyệt Đảo Huỳnh cúp máy, lập tức trở về phòng chuẩn bị cho chuyến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro