Chương 36 _ 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Dung nhìn thoáng qua phương hướng Lặc Hổ biến mất, thần sắc trở nên cực kỳ âm trầm.

Người kia… Nhạy cảm với máu như vậy…

Không thể lưu lại!

Từ Tử Nham hoàn toàn không biết đệ đệ nhu thuận nghe lời trong lòng mình đang nghiên cứu làm sao để giết tên kia, anh vẫn tâm tâm niệm niệm suy nghĩ về lời Lặc Hổ nói lúc nãy.

Phàm là chuyện liên quan đến đệ đệ, lúc nào anh cũng xem là chuyện quan trọng. Lặc Hổ nói một câu không đầu không đuôi như thế, thật là làm khó cho anh.

Tuy rằng anh cố gắng tìm kiếm Lặc Hổ để hỏi cho rõ, nhưng thứ nhất là thời gian không cho phép, thứ hai là Tử Dung dường như không thích người kia.

Do dự một chút, Từ Tử Nham bỏ qua.

Huynh đệ hai người bọn họ men theo đường nhỏ, đi nhanh về phía địa điểm tập hợp. Trên đường cũng có người canh chừng bọn họ, nhưng có Từ Tử Dung nhắc nhở, Từ Tử Nham chỉ cần liếc mắt đến chỗ ẩn thân của đối phương cũng đủ để cảnh báo bọn người đó: Chúng ta đã biết ngươi mai phục ở nơi đó.

Đã bị người ta phát hiện chỗ ẩn núp, lại không có nắm chắc có thể đánh thắng Từ Tử Nham luyện khí đại viên mãn. Hơn nữa bên cạnh còn có Từ Tử Dung luyện khí tầng tám. Hai huynh đệ bọn họ hợp sức với nhau thì lực uy hiếp của bọn họ thậm chí còn cao hơn Vệ Kình hoặc Hạ Hầu Liên.

Trên thực tế, ứng viên đầu bảng khảo hạch lần này cũng có Từ Tử Nham. Chẳng qua nếu so với bối cảnh của Vệ Kình và Hạ Hầu Liên, gia tộc tu chân Từ gia ở cái địa phương xa xôi này thật sự kém nhiều lắm.

Chính bởi vì nguyên nhân này, không ít người không xem trọng Từ Tử Nham, mặc dù tu vi của anh cũng không kém Vệ Kình.

Cái mà họ gọi là hồng mềm dễ bóp, rất rõ ràng, trong đám thiên tài siêu cấp, Từ Tử Nham chính là một trái hồng mềm. Bởi vậy lần tập hợp này, Vệ Kình và Hạ Hầu Liên, còn có vài thiên tài siêu cấp khác đều đi rất thoải mái, chỉ có Từ Tử Nham bị đánh lén.

Đương nhiên, có người thứ nhất bị đánh làm gương, những người khác sẽ nhanh biết Từ Tử Nham không phải là quả hồng mềm, muốn cắn anh một cái thì phải chuẩn bị sẽ bị rớt một cái răng.

Địa điểm tập hợp được thiết lập trên một mảnh đất trống trong rừng rậm. Nơi đó có nhô ra một gò đất, một nữ tử mặc đạo bào, cầm phất trần trong tay lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khí tức trên người nàng an tĩnh hiền hòa, phảng phất như dung hợp với cả cánh rừng.

Thời điểm Từ Tử Nham đến nơi đó, chú ý thấy không khí hiện trường vô cùng kỳ lạ.

Tuy rằng mười mấy người tham gia tuyển chọn đứng tản ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra có mấy nhóm lớn nhỏ. Trong đó nhóm nhiều người nhất là do Vệ Kình dẫn đầu. Thiếu niên mặc trường bào kim ty, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ra được hai người bên cạnh đang lấy lòng hắn, nhưng hắn lại mơ hồ mất kiên nhẫn.

Ngoại trừ Vệ Kình thì còn có mấy nhóm nhỏ. Trong đó cái người Hạ Hầu Liên gặp hôm qua cũng đứng trong đám người. Lúc Hạ Hầu Liên nhìn thấy Từ Tử Nham thì hưng phấn vẫy vẫy tay với anh, Từ Tử Nham hơi ngẩn ra, theo phản xạ cười với nàng.

Sắc mặt Từ Tử Dung âm trầm đến đáng sợ, nữ nhân chết tiệt kia dám câu dẫn ca ca! Quả thực không thể tha thứ!

Biểu hiện của Hạ Hầu Liên làm không ít người xung quanh tò mò nhìn qua. Phải biết rằng Hạ Hầu Liên hiện đang đứng đầu khảo hạch, có thể khiến nàng đối xử như vậy, tất nhiên sẽ không phải là người thường.

Tuy rằng Từ Tử Nham mới mười lăm tuổi, nhưng đã cao gần một mét tám, vóc người cao to, dung mạo anh tuấn, đủ để thu hút ánh mắt của đại đa số người.

Đứng bên cạnh anh là Từ Tử Dung, tuy rằng năm nay mới mười một tuổi, nhưng vẫn rất khôi ngô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập vẻ không kiên nhẫn. Nếu là người trưởng thành, vẻ mặt như thế sẽ làm người khác chán ghét, thế nhưng ở trên mặt một đứa bé xinh đẹp, sẽ chỉ làm mọi người gào thét khả ái.

“Hắn là ai?” Một thiếu niên mặt mày âm u đứng cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, gã thấp giọng hỏi người bên cạnh.

Người nọ có vẻ vô cùng thụ sủng nhược kinh, theo ánh mắt của thiếu niên nhìn sang, nhìn thấy Từ Tử Nham đang ngẩn người, trong mắt lóe lên sự sửng sốt: “Đó là Từ Tử Nham, vừa nãy chính hắn đã bắn một mũi tên làm bị thương Ngô Huân của Ngô gia. Lần này Ngô Huân bị thương rất nặng, dù cho chữa trị, khẳng định cũng sẽ để lại di chứng.

Thiếu niên thâm trầm cũng chính là Hồ Vũ Thiên hơi cau mày, thực lực của Ngô Huân thì gã biết. Nếu có thể làm Ngô Huân bị thương, đủ để chứng minh thực lực của Từ Tử Nham. Ánh mắt của gã lập tức trở nên khó coi, lần tuyển chọn này có thể nói là ngọa hổ tàng long, Vệ gia Vệ Kình, Hạ Hầu gia Hạ Hầu Liên, còn lại mấy gia tộc mỗi một người đều nhìn chằm chằm, không ngờ một tiểu gia tộc ở nơi xa xôi cũng sẽ có nhân vật như vậy.

Người bên cạnh lại nhìn Từ Tử Nham thêm vài lần, thật cẩn thận bổ sung: “Đứng bên cạnh chính là đệ đệ hắn, có người nói tình cảm hai huynh đệ rất tốt, hơn nữa đệ đệ hắn rất lợi hại, thủy mộc thổ tam linh căn, tu vi luyện khí tầng tám.”

Biểu tình Hồ Vũ Thiên càng ngày càng trầm trọng hơn, khảo hạch lần này thoạt nhìn gian nan hơn trong tưởng tượng.

Như đại gia tộc Hồ gia, Vệ gia, Hạ Hầu gia, trở thành đệ tử nội môn cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, mục tiêu của bọn họ đều tập trung ở ba vị trí đầu khảo hạch, nói chính xác hơn, là ba phần thưởng cho danh ngạch vào Kỳ Lân Tháp.

Tuy rằng khi gã vào trong tông môn cũng có thể có cơ hội có được danh ngạch Kỳ Lân Tháp, nhưng độ khó này…

Hồ Vũ Thiên sờ sờ nhẫn trên ngón tay mình, thần tình hòa hoãn một chút. Tuy thiên phú của mình không bằng người khác, nhưng nỗ lực cũng không ít hơn ai, gã cũng không tin, mình không lấy được một trong ba danh ngạch!

Từ Tử Nham tìm một chỗ đất trống ngồi xuống. Trước khi ngồi, còn cầm khăn đặt lên chỗ bên cạnh.

Từ Tử Dung thấy thế nội tâm vui vẻ, quả nhiên dù cho ở thời điểm nào, ca ca đều quan tâm ta nhất.

Ở đây, thân phận của Từ Tử Nham cũng không phải là chuyện bí mật, mạng lưới tình báo của những đại gia tộc kia cũng không phải vô dụng.

Trên thực tế, lúc Từ Tử Nham báo danh ngày hôm qua, một vài tin tức về anh đã bị bày ra trên bàn rất nhiều người, đối với chuyện này Từ Tử Nham biết rất rõ, nhưng anh căn bản không để ý. Thế lực Từ gia quá nhỏ, trên cơ bản mạng lưới thông tin không đến được Pháp An Thành, đối với tình huống nơi này, anh hoàn toàn không biết gì, may là còn có ký ức nguyên thân có thể để anh lợi dụng.

Hừ, Vệ Kình kia còn trưng ra vẻ mặt đáng ghét, rõ ràng chỉ lớn hơn Tử Dung vài tuổi, sao lại không đáng yêu như Tử Dung? Tiểu cô nương Hạ Hầu Liên kia thoạt nhìn thật không đơn giản, đáng tiếc đời trước nguyên thân không có tiếp xúc với nàng. A, người bên cạnh Hạ Hầu Liên nhìn hơi quen quen… À, đúng rồi, đó không phải là con chuột chuyên môn buôn bán tin tức sao? Ha ha, hiện tại hắn còn chưa phát triển đến mức đó, chờ tìm được cơ hội sẽ đi mượn sức hắn.

Từ Tử Nham lơ đãng thu hồi ánh mắt, nơi này có rất nhiều người mà nguyên thân đều có ấn tượng, đáng tiếc nguyên thân không có quan hệ thân thiết gì với bọn họ.

Nhưng nếu ngẫm lại, thời điểm nguyên thân ở Từ gia, bị tung hô quá cao, đến Lưu Quang Tông mới phát hiện, hóa ra thực lực của hắn cũng bình thường. Thiên tài ở Lưu Quang Tông không phải là ít, thực lực của hắn miễn cưỡng cũng có thể xếp ở vị trí cuối trong nhóm người tài, thế nhưng so sánh với những thiên tài siêu cấp quả thực không dám nhìn thẳng.

Chênh lệch lớn như vậy làm nguyên thân rất khó tiếp thu, hắn muốn cao ngạo nhưng không có năng lực để cao ngạo, thảo nào xem ai cũng không vừa mắt, cả ngày chỉ đi theo sư phụ.

Từ Tử Nham không thể biểu hiện giống như đứa nhỏ kia, anh biết rõ tầm quan trọng của quan hệ xã hội, anh không có khả năng quan hệ tốt với tất cả những người này, nhưng chọn một vài người kết giao cũng không thành vấn đề.

“Ca ca, huynh đang suy nghĩ gì?” Từ Tử Dung tò mò hỏi.

Huyết Ma đại nhân rất tò mò, lần đầu tiên y thấy ca ca lộ ra ánh mắt toan tính như thế này, chỉ không biết ca ca đang toan tính ai?

“Không có gì.” Từ Tử Nham cười híp mắt, sờ đầu Huyết Ma đại nhân: “Chờ sau này Tử Dung lớn thêm một chút, ta sẽ nói cho đệ biết.”

Trong lòng Từ Tử Dung không vui cho lắm, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Hình tượng hiện tại của y là đệ đệ tốt vừa nhu thuận lại nghe lời, tuy rằng thời điểm nhìn người khác hơi lạnh lùng, thế nhưng đối mặt với ca ca mình tuyệt đối là bé ngoan dịu dàng khả ái.

Đây là hình tượng y tỉ mỉ đắp nặn nên, có thể kích thích tối đa tâm tính làm một ca ca tốt của Từ Tử Nham, y cũng không muốn bởi vì nhất thời hiếu kỳ mà làm Từ Tử Nham hoài nghi.

Theo thời gian trôi qua, lại có người lục tục đi đến địa điểm tập hợp.

Cực kỳ thú vị, không ít người đều bị thương, phẫn hận nhìn người đánh lén mình. Nhưng những người này không oán giận với vị đạo cô kia, thoạt nhìn tựa hồ chấp nhận chuyện mình bị người ta hãm hại.

“Chết tiệt! Là ai đánh lén ta!!!”

Đáng tiếc không phải ai cũng có thể tiếp thu kết quả như vậy, nếu không, cũng không có ai đi kháng nghị.

Một người mập mạp ăn mặc hoa lệ giận đùng đùng từ trong rừng đi ra, hắn hung tợn quét mắt nhìn mọi người trên đất trống, tựa hồ muốn tìm tên hỗn đản đánh hắn từ trong đám người này.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn. Tên mập mạp bị ánh mắt của mọi người dò xét, nhất thời có hơi khó chịu, bởi vì ánh mắt của những người đó hình như mang theo châm biếm nhìn hắn.

Nhưng hắn vừa nghĩ tới cảnh ngộ của mình, bỗng nhiên hùng hồn đứng lên, nổi giận đùng đùng rống to: “Rốt cuộc là tên khốn khiếp nào đánh lén ta! Có gan đứng ra đây!”

“Nếu không đứng ra thì làm thế nào?” Một giọng nói lanh lảnh như chuông bạc đột nhiên tò mò hỏi.

“Không đứng ra thì ta làm thịt hắn.” Mập mạp hét lớn.

Cái âm thanh kia tiếp tục truy hỏi: “Nhưng hắn không đứng ra ngươi cũng không biết hắn là ai, không biết hắn là ai vậy làm thịt như thế nào?”

Mập mạp nhất thời nghẹn họng, quay đầu nhìn chằm chằm phương hướng truyền tới âm thanh.

Vừa thấy, hắn liền lập tức ngây dại, nói chuyện là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, mặc một bộ váy màu hồng điểm thêm những túm lông tròn tròn, khuôn mặt tròn trịa, mắt rất to, mặt nhỏ nhắn hồng nhuận nở nụ cười điềm đạm đáng yêu, làm người khác vừa nhìn đã thích.

“Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không biết hắn là ai vậy muốn làm thịt thế nào?” Tiểu cô nương kia dường như không hài lòng với mập mạp lắm, day day mũi, hỏi.

“Ta… Ta…” Mập mạp lắp ba lắp bắp nói không nên lời, mặt đỏ lên.

“Hừ, thật vô nghĩa.” Tiểu cô nương bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, chẳng biết nàng lấy đâu ra một con rắn lục nhỏ đặt vào lòng bàn tay: “Bích Vân, ngươi xem người này, thật sự là đồ ngu, tương lai ta lại phải làm đồng môn với hắn, thật sự mắc cỡ muốn chết!”

“Tê tê…” Con rắn lục tên Bích Vân kia thè lưỡi, phát ra âm thanh nguy hiểm.

Chương 37

Mọi người xung quanh cô nương kia lập tức lui lại, vô cùng sợ hãi nhìn nàng. Người đứng ở chỗ này đều là các gia tộc tinh anh, trong nháy mắt thấy con rắn nhỏ kia đều nhận ra đó là một loài yêu thú kịch độc.

Bị con vật kia cắn một cái, cho dù có giải độc kịp thời cũng sẽ có một đoạn thời gian dài suy nhược, đừng nhìn tiểu cô nương này thoạt nhìn khả ái, chỉ nhìn kỹ xảo của nàng thuần thục điều khiển rắn, nàng nhất định không phải khả ái như mặt ngoài.

“Bích Vân à, ta không muốn cùng thằng ngốc tham gia khảo hạch đâu, không bằng ngươi cắn hắn một cái có được không?” Tiểu cô nương mang biểu tình thiên chân vô tà đang thương lượng cùng độc xà nhà mình.

Những người vây xem đều không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi. Không hề nghi ngờ, tiểu cô nương này cũng là nhân vật nguy hiểm.

Rất nhiều người ở đây âm thầm để mắt đến nàng.

“Ngươi! Ngươi nói cái gì!” Mập mạp thoạt nhìn rất tức giận, hắn thấy tiểu cô nươngrất khả ái, không nghĩ rằng đối phương dám nói như vậy, quả thật là không để hắn vào mắt.

“Chậc chậc, không chỉ ngu ngốc, mà tai còn có tật, thực sự thương cảm nha.” Tiểu cô nương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đang nói với con rắn nhỏ nhà mình.

Mập mạp tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giơ tay lên đánh về phía tiểu cô nương.

Tiểu cô nương làm như không nghe thấy, mí mắt cũng không nâng, dường như hoàn toàn không phát hiện mập mạp xuất thủ với nàng.

Phịch.

Thân thể của mập mạp khi tiếp xúc với tiểu cô nương chưa tới một giây đã bay ra ngoài, đạo cô nhìn như an tĩnh tĩnh tọa chậm rãi mở mắt: “Ở đây không được động thủ.”

Mập mạp chật vật bò dậy, thất kinh nhìn đạo cô. Hắn không ngờ người tiếp đón của Lưu Quang Tông sẽ ra tay, lúc này lại càng hoảng sợ, sợ mình sẽ bị hủy bỏ tư cách.

Bối cảnh của hắn và Từ Tử Nham cũng không khác nhau lắm, cũng là con em của gia tộc tu chân ở một vùng đất xa xôi. Chẳng qua hắn tiếp nhận giáo dục rõ ràng không được tốt lắm, hoàn toàn không biết có những người hắn căn bản không thể chọc nổi.

Những người xung quanh nhìn về phía mập mạp, ánh mắt mang theo trào phúng nồng đậm, người sáng suốt đều nhìn ra được người tiếp đón kia đang nói với tiểu cô nương kia, mà nàng đứng gần càng thấy rõ ràng, lúc đạo cô ra tay đá bay mập mạp, con bò cạp màu lam trên tay tiểu cô nương kia bò vào trong tay áo cô nàng thật nhanh.

Con bò cạp kia chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trên người lại hiện lên ánh sáng u lam. Không cần nhìn cũng biết con bò cạp kia có độc tính không nhỏ, buồn cười là mập mạp này lại cho rằng người tiếp đón đánh bay hắn là bảo vệ cho tiểu cô nương.

Từ Tử Nham đứng xa xa xem náo nhiệt, tình huống này giống y hệt trong trí nhớ, mà người mập mạp kia sẽ nhanh chóng bị loại trong cuộc tranh tài sau đó. Tiểu cô nương kia không khác gì trước kia… Kiêu ngạo.

Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang ngồi bên cạnh mình, anh cảm thấy rất vui vẻ, quả nhiên là đệ đệ ta tốt nhất, nghe lời hiểu chuyện, tốt hơn tiểu cô nương kia nhiều.

Nghỉ ngơi một lúc, kỳ hạn tập hợp cũng đến rồi ——–

Người tiếp đón của Lưu Quang Tông chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc bén quét một vòng.

Bị tầm nhìn của nàng chạm đến, mọi người lạnh hết cả sống lưng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Có mấy người thần tình cao ngạo, vẫn luôn xem thường người tiếp đón cũng thu liễm một chút, vốn dĩ bọn họ cho rằng người tiếp đón Lưu Quang Tông chắc là sư huynh đồng hạng với mình, nhưng bây giờ xem ra, vị đạo cô này tối thiểu cũng là tu sĩ ngưng mạch trở lên.

“Nếu đều đến đầy đủ rồi thì đi đi.” Đạo cô lạnh nhạt, nói xong liền ném ra một tờ giấy màu vàng, giấy vàng gặp gió liền cháy, phút chốc hóa thành tro bụi.

Làm xong hết thảy, đạo cô lạnh lùng liếc nhìn những người phía dưới: “Từ giờ trở đi, các ngươi đều là đệ tử dự bị của Lưu Quang Tông, lát nữa trong khảo hạch, cấm các ngươi tàn sát lẫn nhau, nếu ai làm trái, trục xuất!”

Sau khi nói xong, nàng liền thả người nhảy xuống, một con tiên hạc màu trắng đột ngột xuất hiện, mang đạo cô nhanh chóng rời khỏi.

Mọi người nhìn nhau, không rõ vị tiếp đón này có ý gì, ngay cả nội dung khảo hạch cũng không nói cho bọn họ biết, khảo hạch như thế nào?

Nghi hoặc của bọn họ cũng không duy trì được lâu lắm, sau khi vị đạo cô biến mất không lâu, từ xa liền truyền đến âm thanh gầm gừ thật lớn.

Tất cả những người tham gia tuyển chọn giật mình, tiếng gầm cự ly xa như vậy lại có thể làm dao động không ít người tinh thần bất ổn, đủ thấy âm thanh mà yêu thú phát ra, thực lực mạnh biết bao nhiêu.

Từ Tử Nham vội đứng lên, kéo Từ Tử Dung gia nhập đám đông, bị tiếng gầm của yêu thú kích động, mọi người tự động đứng sát vào nhau. Tuy rằng làm vậy không có tác dụng gì, thế nhưng nhiều người tốt xấu gì cũng có thêm chút can đảm.

Kỳ thực Từ Tử Nham biết người sắp đến là giám khảo lần khảo hạch này của bọn anh, mà tiếng gầm phát sinh kia là tọa kỵ của hắn. Chẳng qua anh không muốn bị người phát hiện anh đã biết được bí mật này, cho nên quyết định đứng chung với những người khác.

Trong vài hơi thở, khí tức của yêu thú phát ra tiếng gầm thật lớn kia sắp đến gần đây, trong những người đứng ở phía ngoài, đã có người không nhẫn nại được lấy pháp khí của mình ra.

Trong rừng cây mọi người đã lờ mờ nhìn thấy được con yêu thú to lớn kia, trong lòng đã có suy đoán. Mặc dù mọi người đều đoán có thể là khảo nghiệm của Lưu Quang Tông, nhưng nếu thật sự là yêu thú, e rằng bọn họ sẽ phải vào dạ dày yêu thú.

Ầm!

Một tiếng này lập tức làm các thiếu niên đang khẩn trương đến cực điểm bộc phát, những người ở vòng ngoài thậm chí còn chưa thấy rõ bóng dáng yêu thú kia đã không kiềm được thả ra các loại chiêu thức.

Dường như con yêu thú kia bị những chiêu thức này kích thích, tức giận há to miệng gầm rú. Những người đứng trước mặt bị cỗ tanh hôi xông hơi, thiếu chút nữa đã ngất đi. Nhất thời chiêu thức trên tay càng gấp gáp hơn, hận không thể đánh đuổi yêu thú kia ngay lập tức.

“A!” Sát bên mé rừng, một thiếu niên đứng gần nhất bỗng nhiên hét thảm thiết, con yêu thú to lớn há cái miệng to như chậu máu, nhào lên đầu hắn cắn một cái.

Nguy cơ trước mắt, thiếu niên kia bị dọa sợ ngất đi, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“A!”

“A!”

Ngoại trừ tên thiếu niên xui xẻo kia ra, còn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu rên, phàm là người phát ra tiếng la hét, đa số đều ngã trên mặt đất. Chẳng biết khi nào, bên người bọn họ lại xuất hiện rất nhiều tu sĩ mặc hắc y, choàng áo choàng đen che mặt.

“Chậc, trình độ như vậy cũng dám đến khảo hạch đệ tử nội môn?” Một đại hán tóc đỏ từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm.

Hắn lạnh lùng nhìn mười mấy thiếu niên, đưa ngón tay ra, gập một cái: “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, phản ứng không tồi.” Theo ngón tay hắn hạ xuống, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ba người kia.

Không hề bất ngờ, ba người này theo thứ tự là Vệ Kình, Hồ Thiên Vũ và Hạ Hầu Liên.

Điểm danh biểu dương ba người này xong, đại hán tóc đỏ chỉ chỉ vào những người áo đen, lớn tiếng nói: “Những người này đều là sư huynh sư tỷ đồng môn của các ngươi, cũng là địch nhân của các ngươi ở cuộc khảo hạch lần này. Nhưng mà các ngươi yên tâm, thực lực của bọn họ bị hạn chế ở luyện khí kỳ, một khi bọn họ sử dụng tu vi vượt qua luyện khí kỳ, coi như là bọn họ thua.”

Những người mặc hắc y nhìn những thiếu niên này, lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý… Thời điểm khảo hạch lần trước, lúc đó bọn họ cũng bị sư huynh sư tỷ giáo huấn rất thảm, hiện tại đã có cơ hội báo thù.

Con báo đen lớn cũng dời miệng từ trên người thiếu niên bị dọa ngất đi, trong con ngươi màu vàng đầy trêu tức.

Đại hán liếc mắt nhìn thiếu niên kia, hừ lạnh: “Thật vô dụng.” Hắn phất phất tay, có người đứng dậy từ trong đám áo đen kia, đỡ tên đệ tử này lên, sau đó – khi hắn còn chưa tỉnh thì tát cho hai cái.

Tên hắc y nhân không biết là sư huynh hay sư tỷ ra tay thật sự là nhanh-chuẩn-độc, tát hai cái, mặt của thiếu niên đã sưng lên, nhưng hắn cũng đã tỉnh.

Đại hán tóc đỏ nhíu nhíu mày, tất cả mọi người đều cho là hắn bất mãn hắc y nhân ra tay ác độc, lại không nghĩ tới hắn lại nói: “Ngươi đánh mặt hắn làm gì? Lát nữa đưa hắn ra, những người đó lại oán trách. Ngươi đánh bụng hắn không được sao? Dù sao có y phục che lại, chỗ bị đánh cũng không bị nhìn thấy!”

Nhất thời trong lòng mọi người phát lạnh, ánh mắt nhìn đại hán tóc đỏ như nhìn ác ma. Tên hắc y nhân kia bị hắn răn dạy, tuy rằng cúi đầu nhìn như nhận sai, nhưng dưới lớp mặt nạ bảo hộ che phủ lại không nhịn được trợn mắt: Dã Quỷ sư thúc lại đang hù dọa người!

Đại hán tóc đỏ ra hiệu, đám người áo đen kia nhanh chóng đi ra ngoài, đứng thành hai hàng. Số lượng hắc y nhân và thí sinh ở đây tương đối bằng nhau, thoạt nhìn mỗi người phải đối đầu với một người.

Tên hắc y nhân phụ trách đánh tỉnh thiếu niên kia cũng trở về đội ngũ, mà tên thiếu niên vừa tỉnh lại kia còn quay lại, vẻ mặt thất thần, mờ mịt nhìn bốn phía.

“Ngươi bị đào thải.” Đại hán tóc đỏ thuận miệng nói một câu rồi không quan tâm đến cái tên thất bại này nữa, lần thứ hai dời ánh mắt sang những thí sinh kia.

Những thí sinh còn lại nhất thời bị một câu nói nhẹ bẫng của hắn làm cho hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cùng nghi ngờ: Người này bị đào thải?

Dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng của những người này, đại hán tóc đỏ nhíu mày: “Không sai, ta chính là giám khảo của các ngươi cho lần khảo hạch này, loại phế vật bị yêu thú dọa ngất, nếu để hắn vào Lưu Quang Tông thì chính là vũ nhục ta.”

Mọi người rùng mình, dù biểu hiện bên ngoài vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng đều tự có tính toán.

Đại hán tóc đỏ không để ý tới bọn họ nữa, trái lại liếc mắt nhìn Từ Tử Nham đầy suy tư, sau đó ngoắc tay với anh…

Từ Tử Nham bất đắc dĩ sờ sờ mũi, không nghĩ rằng bị phát hiện nhanh như vậy.

Nhìn thấy Từ Tử Nham bị chỉ đích danh, có vài người lộ ra biểu tình kinh ngạc. Những người còn lại nhìn có chút hả hê, thực lực của Từ Tử Nham đúng là rất tốt, nếu anh cũng bị đào thải, nói không chừng thứ tự của bọn họ có thể sẽ tiến lên một nấc.

Trong khảo hạch nhập môn ở Lưu Quang Tông, mỗi một thứ tự đều có phần thưởng khác nhau. Tuy rằng không thể so sánh với phần thưởng của ba người đứng đầu, nhưng đối với những người này mà nói đều đặc biệt khả quan.

Lẽ nào Từ Tử Nham đắc tội giám khảo?

Vệ Kình lạnh lùng nhìn Từ Tử Nham đi ra khỏi đội ngũ, trong lòng đang nghi ngờ.

Hạ Hầu Liên kinh ngạc, mà Hồ Thiên Vũ lại lộ ra vẻ kinh hỉ. Với hắn mà nói, bất luận là Vệ Kình hay Hạ Hầu Liên, hoặc là Từ Tử Nham đều là kình địch của hắn, nếu có thể sớm để cho bọn họ bị nốc-ao, đối với hắn mà nói rất có lợi.

Chương 38

Thần sắc Từ Tử Nham không có một chút sợ hãi, người khác không biết tại sao anh lại bị kêu đi lên, nhưng trong lòng anh lại hiểu rất rõ.

Vừa lúc nãy, thời điểm đám người áo đen kia nhờ sự chú ý của mọi người đều bị con yêu thú kia hấp dẫn, tiến hành đánh lén bọn họ, đại đa số mọi người đều trúng chiêu. Chỉ có anh bởi vì được Từ Tử Dung hỗ trợ, sớm phát hiện bóng dáng đối phương, làm cái ám toán nho nhỏ về phía hắc y nhân đang tính đánh lén anh.

Giờ khắc này, ở giữa đám hắc y nhân có một người đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Từ Tử Nham, trăm triệu lần không ngờ Kỳ Liên Hồng Vân ngày thường trêu mèo chọc chó, luôn không an phận, không ngờ hôm nay bị đánh đến mất cả thể diện trước mặt mọi người.

Tiểu tử thối chết tiệt kia quả thực quá âm hiểm, không biết nhóc đó làm thế nào phát hiện mình, vậy mà lại đánh hắn trước. Ngay lúc đó đừng nói hắn đánh lén, suýt chút nữa hắn đã bị đánh ngã mất hết mặt mũi, may mà Lưu Kỳ ở bên cạnh đỡ mình, nếu không mình thật sự mất hết mặt mũi trước mặt các sư đệ sư muội tương lai.

Hiện tại đùi phải của hắn vẫn tê đến không còn cảm giác, thật sự không nghĩ tới một tiểu tử luyện khí kỳ lại có chiêu thức hệ lôi uy lực như vậy.

Kỳ Liên Hồng Vân nhìn Từ Tử Nham không có một chút kinh hoảng nào, hắn không nhịn được muốn phun một búng máu. Tiểu tử này tâm cơ thâm trầm, ra tay tàn nhẫn. Được! Ta nhớ mặt ngươi!

Đại hán tóc đỏ kêu Từ Tử Nham lên, vỗ vỗ vai anh: “Không tồi, thậm chí ngay cả sư huynh cũng không chèn ép được ngươi, cho ngươi thêm một điểm.” Nói xong hắn không để ý anh nữa, nhìn về những người khác.

Nhất thời vẻ mặt mọi người biến đổi, tuy rằng không biết điểm đại biểu cho cái gì, thế nhưng họ rất rõ, giám khảo này có ấn tượng vô cùng tốt với Từ Tử Nham.

Ánh mắt đại hán tóc đỏ lóe lên ý cười, hắn cố ý lạnh mặt, nói với các thí sinh khác: “Từ nơi này đến Lưu Quang Tông hao phí tổng cộng ba ngày. Ba ngày sau, trước giờ Dần, không đến được cửa chính Lưu Quang tông, trên người không tích lũy được hai điểm, đều bị đào thải.” Nói xong, hắn ngừng lại, ném ra một xấp ngọc bội hiện lên hồng quang nhàn nhạt. Tất cả thí sinh mỗi người được lấy một cái, Từ Tử Nham bất ngờ lấy được hai cái.

“Ngọc bội đại diện cho thân phận của các ngươi, cũng đại diện cho điểm.” Đại hán tóc đỏ dựng thẳng một ngón tay: “Tương ứng, các sư huynh sư tỷ của các ngươi cũng có ngọc bội, nhưng là ngọc bội màu xanh lá, cũng đại diện cho điểm.”

Đại hán tóc đỏ cười rất dữ tợn: “Đánh bại các sư huynh sư tỷ, giành được ngọc bội của bọn họ chính là mục tiêu của chuyến đi này. Đương nhiên, mục tiêu cũng không chỉ có một loại này, nếu ngọc bội của ngươi bị các sư huynh sư tỷ đoạt đi rồi, cũng không cần lo lắng, các ngươi có thể cướp của người khác. Hiện tại…

Hắn nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhíu mày: “Khắc thần thức của các ngươi lên ngọc bội.” Mọi người đều dựa theo sự chỉ dẫn của hắn khắc thần thức lên ngọc bội.

“Lúc quay về Lưu Quang Tông, ta sẽ kiểm tra ngọc bội của các ngươi, bảo vệ ngọc bội – điểm của mình, cướp được ngọc bội màu xanh – một điểm, cướp được ngọc bội màu đỏ…” Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút: “Ba ngọc bội màu đỏ một điểm.”

Tất cả thí sinh ồ lên, tuy rằng mỗi lần Lưu Quang Tông khảo hạch đều có nội dung không giống nhau, nhưng rõ ràng lúc này đây càng thêm nghiêm khắc. Ngoại trừ phải cẩn thận coi chừng sư huynh sư tỷ đánh lén ra thì còn phải chú ý đến thí sinh tập kích.

Tên đại hán tóc đỏ kia nói rất rõ ràng, đánh mất ngọc bội của mình, có thể đi cướp của người khác. Nói cách khác, đang trong quá trình tranh đấu với người khác, nếu thua cũng phải tận sức bảo trì chiến lực của mình, làm thế mới còn cơ hội đi khi dễ những thí sinh nhỏ yếu.

Người nơi này không có ai ngu ngốc, tuy rằng ba miếng ngọc bội màu đỏ chỉ có thể được tính một điểm, nhưng so sánh với sư huynh sư tỷ đã áp chế tu vi đến luyện khí kỳ mà nói, những tu sĩ chỉ có thực lực luyện khí tầng tám chính là những người dễ khi dễ nhất.

Đại hán tóc đỏ không chú ý đến những thí sinh kia nghị luận, quay đầu nhìn Từ Tử Nham, cười híp mắt.

Những người đó chú ý ánh mắt của hắn, dần dần an tĩnh lại.

Tiểu tử, ngươi vận khí không tệ, hai ngọc bội màu đỏ đều là ngọc bội thân phận của ngươi, nói cách khác, ngươi trực tiếp có hai điểm, chỉ cần động tác nhanh, nói không chừng, không cần chờ tới lúc sư huynh sư tỷ đuổi theo, ngươi đã có thể chạy tới Lưu Quang Tông.” Đại hán tóc đỏ cười rất nham hiểm.

Từ Tử Nham chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh không phải là chỉ ngầm gài bẫy một hắc y nhân không biết là sư huynh hay sư tỷ thôi sao, giám khảo tiên sinh ngươi dùng chiêu này để hãm hại ta?

Đại hán tóc đỏ vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ thí sinh nhìn Từ Tử Nham lập tức trở nên cực kỳ nóng bỏng. Điều này cũng chả là g2, đáng sợ nhất là, ánh mắt của các hắc y nhân sư huynh sư tỷ nhìn anh cũng không thích hợp.

Phen này đại hán tóc đỏ dùng cái lý do này rõ ràng là kéo thù hận cho Từ Tử Nham, hiện tại bất luận là thí sinh hay sư huynh sư tỷ, sợ rằng đều đã xem anh là mục tiêu.

Từ Tử Nham rất phiền muộn, vị giám khảo này thật sự rất xấu tính, rõ ràng anh nhớ trong ký ức của nguyên thân, giám khảo này xem như bình thường, nào biết lại biến thái như vậy. Sớm biết thế anh đã giống như bọn Vệ Kình ngăn chặn công kích của hắc y nhân là được rồi, sớm gài bẫy tên hắc y nhân kia rồi tìm đường chết như thế này để làm gì…

“A, được rồi, ta quên nói.” Đại hán tóc đỏ đột nhiên nhớ ra cái gì: “Mỗi người hai điểm, nhưng tính ra thu thập điểm càng nhiều càng tốt. Thí sinh đứng đầu đến Lưu Quang Tông, có thể thu thêm mười phần, sau đó người thứ hai chín phần, cứ như vậy lần lượt giảm dần. Những tích lũy này là cơ sở để tham gia khảo hạch cửa thứ hai, nói chung đối với các ngươi chắc chắn không có chỗ tệ, cố gắng lên!”

Đại hán tóc đỏ nói xong liền vung tay lên, đưa những thí sinh này vào rừng, còn các sư huynh sư đệ thì sau một canh giờ mới có thể hành động, coi như là cho nhóm thí sinh một cơ hội, để họ chạy xa chút.

Từ Tử Nham hết sức nghẹn khuất cùng Từ Tử Dung vào rừng, anh không cần nhìn cũng có thể cảm thấy ánh mắt nóng cháy hừng hực xung quanh.

Bỏ đi, tuy có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để anh thi triển thực lực của mình. Nếu tương lai anh muốn tổ chức một thế lực khổng lồ, nền móng không thể thiếu của tất cả mọi thứ chính là vũ lực.

Cũng giống như Mạc Tử Nguyên ở trong sách, chớ nhìn hắn phát triển Mặc Ngọc Lung Các trải dài khắp Huyền Vũ Vực, nhưng nếu bản thân hắn không đủ thực lực, các cửa hàng của Mặc Ngọc Lung Các sẽ là những con dê béo chờ làm thịt, hắn kiếm càng nhiều, chết càng nhanh.

“Đi thôi.” Từ Tử Nham kéo tay Từ Tử Dung, lắc mình vào rừng. Có lẽ bởi vì hai người đều tu luyện độn thuật của Từ gia, bởi vậy đừng xem thường Từ Tử Dung chỉ có tu vi luyện khí tầng tám, nhưng hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Từ Tử Nham.

Độn thuật Từ gia cũng không phải công pháp cực phẩm gì, tốc độ chỉ bình thường, hai người chạy vào rừng, Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung, thuận tiện để y tiết kiệm linh lực, cũng thuận tiện tra xét hoàn cảnh xung quanh.

“Ca ca, đằng trước phía tây năm mươi bước.” Từ Tử Dung khẽ nói.

Ánh mắt Từ Tử Nham căng thẳng, quả nhiên tới. Anh biết đại hán tóc đỏ kia chính là cái thứ thích hãm hại người khác! Mồm miệng lanh lẹ, mang đến cho anh vô số phiền phức.

Từ Tử Nham than thở, quyết định lấy cung tên, bắn ra một đạo tử sắc lôi điện, ầm ầm một tiếng để lại một cái lỗ lớn xuyên qua một gốc cây ba người ôm không hết.

Hử?

Từ Tử Nham vô cùng kinh ngạc, công kích của anh không có hiệu quả?

“Chạy rồi.” Từ Tử Dung hơi nhíu mày.

“Chạy thì thôi, không có thời gian để ý bọn họ, trong các thí sinh, người có thể tạo thành uy hiếp cho hai chúng ta cũng chỉ có cái dạng này mà thôi, sư huynh sư tỷ mới là nguy hiểm nhất.”

Từ Tử Nham sờ sờ mũi: “Sớm biết thì đã không chủ động ra tay, giám khảo kia đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Từ Tử Dung nhịn không được cười khẽ, thỉnh thoảng y cũng sẽ nghĩ kỳ thực ca ca cũng rất khả ái…

“Mẹ kiếp… Thật là nguy hiểm.” Một thanh niên gầy gò vẻ mặt hoảng sợ vuốt vuốt ngực: “May mà ta chạy nhanh, chứ nếu để bị đánh trúng sẽ tiêu đời.”

“Chậc, rốt cuộc Từ Tử Nham ở đâu chui ra, Mạc Tân Thành Từ gia? Đó giờ chưa từng nghe qua.”

“Thôi, bỏ đi, có thể tới tham gia khảo hạch Lưu Quang Tông quả nhiên không dễ đối phó. Từ Tử Nham quá nhạy bén, không thể trêu vào, không thể trêu vào.” Thanh niên gầy gò nhanh chóng tìm được lý do không nên đi trêu chọc đối phương, quyết đoán bỏ qua mục tiêu này.

Gã chỉnh chỉnh lại thắt lưng, nhìn xung quanh một lần: “Không biết sư huynh sư tỷ đã xuất phát  chưa. Có lẽ nên đánh chủ ý lên bọn họ, ít nhất cũng không bị bọn họ đánh cho tàn phế đâu.”

Thanh niên gầy gò nói xong, mũi đột nhiên giật giật, sắc mặt hơi đổi, thân thể lui về phía sau một chút, ở trên cây khô chậm rãi biến mất.

Ngay sau đó, một tên thiếu niên mặt mày thâm trầm đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn xung quanh một lần với vẻ nghi hoặc: “Kỳ quái, tại sao lại không có? Bỏ đi, tìm người tiếp theo.” Nói xong, thân hình lóe lên lần nữa rồi biến mất.

Một lần nữa trong rừng cây lâm vào trầm tĩnh. Qua một lúc lâu, tên thiếu niên thâm trầm kia hiện ra lần hai. Hắn cảnh giác dò xét bốn phía nhưng không tìm được mục tiêu, cuối cùng chỉ có thể buông tha, có chút không cam lòng rời khỏi nơi này.

Lại một lát sau, tên thanh niên gầy gò chậm rãi hiện ra. Hắn dường như không dám thở mạnh, rón rén rời đi, đợi khi ra ngoài được một đoạn xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mắng: “Con mẹ nó cũng quá khoa trương đi, ai cũng lợi hại như vậy, chúng ta phải xoay sở như thế nào đây!”

Giận dữ phất ống tay áo một cái, bóng dáng hắn biến mất lần nữa…

Những thí sinh này đều là tinh anh, dường như tại thời điểm đại hán tóc đỏ nói ba miếng ngọc bội màu đỏ có thể đổi một điểm, trong lòng mọi người đều có dự tính,

Kiếm ba tên xui xẻo, cướp ngọc bội của bọn họ, sau đó chạy đến Lưu Quang Tông bằng tốc độ nhanh nhất, lấy được danh ngạch đầu tiên của khảo hạch lần này.

Hơn một nửa thí sinh đều có chủ ý này, cho nên lúc vừa mới bắt đầu vào rừng không lâu, các sư huynh sư tỷ còn chưa xuất phát, đã có người làm mất ngọc bội của bản thân.

Không có ngọc bội thân phận, dĩ nhiên là đi tìm người khác. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không ít thí sinh đã đánh nhau. Phần nhỏ thí sinh thực lực kém nhất thậm chí còn chưa đi được bao nhiêu đã phải giao ngọc bội thân phận ra, mà với thực lực của bọn họ, muốn cướp ngọc bội của người khác thật sự là càng thêm khó khăn.

Tuyệt nhất chính là, có một thí sinh tinh không diệu thủ không không thuật (a.k.a kỹ năng móc túi), bởi vì trên ngọc bội có cấm chế, không thể bỏ vào túi càn khôn, cho nên các thí sinh chỉ có thể đem ngọc bội đeo trên người.

Chương 39

Mục đích của loại cấm chế này chính là vì phòng ngừa thí sinh gian lận, cất ngọc bội vào túi càn khôn, không giao ra ngoài. Dù sao lúc này thí sinh không thể đánh chết người, nếu gặp người sống chết cũng không chịu giao ngọc bội ra, khảo hạch này sẽ mất ý nghĩa.

Lúc trước ở địa điểm tập hợp, mập mạp đã mất mặt một lần đang ngồi xổm trong xó xỉnh nào đó gào khóc, gã xui xẻo bị tên kia trộm mất ngọc bội… Có lẽ là trải qua tôi luyện ít hơn, gã lại xui xẻo ở trong rừng bị lạc đường.

Đã đánh mất ngọc bội, lại còn lạc đường, trải qua lần khảo hạch này, trên cơ bản không thể trúng tuyển. Gã vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể khóc lóc để trút hết nỗi bực dọc trong lòng.

Đại hán tóc đỏ luôn quan sát khu vực này, thấy thế quả thực bất đắc dĩ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thí sinh dạng này.

Mặc dù trong lòng rất đồng tình với tên này, nhưng đại hán tóc đỏ vẫn kêu người đưa mập mạp này ra ngoài. Hành trình khảo hạch của gã đến đây là kết thúc, nếu vận khí tốt, không chừng còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn Lưu Quang Tông.

Một canh giờ trôi qua trong nháy mắt, những hắc y nhân mang mặt nạ phấn chấn, cả đám dùng ánh mắt mong đợi nhìn đại hán tóc đỏ.

Đại hán tóc đỏ cười ha ha, vung tay lên: “Đi thôi, dạy dỗ cho bọn tiểu tử kia một chút, để cho bọn họ lĩnh hội giáo huấn của sư huynh sư tỷ.”

“Vâng!” Tất cả hắc y nhân hưng phấn gào lên, cả đám hăng máu như uống máu gà xông vào rừng rậm tràn ngập con mồi.

Hầu như tất cả hắc y nhân đều bắt đầu truy lùng dấu vết những thí sinh kia lưu lại, chỉ có một người còn đứng tại chỗ.

Đại hán tóc đỏ kinh ngạc nhìn hắn, đối với những đệ tử này hắn cực kỳ quen thuộc, chỉ cần dựa vào khí tức là có thể phân biệt được mọi người: “Hồng Vân, ngươi làm sao thế? Không đi tìm tiểu tử kia báo thù?”

Kỳ Liên Hồng Vân bất đắc dĩ cười khổ: “Dã Quỷ sư thúc, chân của ta vẫn còn tê…”

Lần này, đại hán tóc đỏ thật sự kinh ngạc, hắn đi tới đẩy Kỳ Liên Hồng Vân một cái, đối phương lập tức thuận thế ngồi xuống, vừa để làm bộ làm tịch là gã bị mạo phạm không ít, nói chung là bây giờ có thể nghỉ ngơi.

Linh lực của Dã Quỷ dọc theo bắp đùi của Kỳ Liên Hồng Vân chạy một vòng, ngạc nhiên: “Tiểu tử này không bình thường, lực lôi điện của Từ Tử Nham vậy mà lại dung nhập vào máu của ngươi, theo huyết dịch di động toàn thân.”

Kỳ Liên Hồng Vân bỗng dưng hiểu ra: “Hèn chi, ban đầu chỉ là cổ chân hơi tê, hiện tại cả chân đều tê rần.”

Dã Quỷ vô cùng nghi hoặc, lực công kích hệ lôi tuy rằng rất mạnh mẽ, cũng sẽ tạo thành hiệu quả tê dại, nhưng từ đó tới giờ hắn cũng chưa từng nghe lực lôi điện có thể dung nhập vào máu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên thế gian này công pháp vô cùng quái lạ, có thể sản sinh ra hiệu quả kỳ quái, bản thân chưa thấy qua có thể chỉ là bởi vì còn chưa gặp, lớn như vậy rồi mà còn kinh hãi mấy thứ kỳ lạ này làm gì.

Hắn nắm cổ chân của Kỳ Liên Hồng Vân, linh lực hệ hỏa hùng hậu dọc theo bắp đùi xông về phía trước, ép lực lượng cuồng bạo trong máu ẩn chứa lực lôi điện ra. Kỳ Liên Hồng Vân đau đớn gào khóc ra tiếng, nhưng Dã Quỷ hoàn toàn không có ý định dừng lại, cho tới khi đuổi một ít lực lôi điện cuối cùng ra ngoài mới dừng lại.

“Sư thúc… Ta không có đắc tội người phải không?” Kỳ Liên Hồng Vân quả thực muốn rơi lệ đầy mặt, tuy rằng phương pháp của Dã Quỷ rất hữu hiệu, nhưng thực sự đau chết đi được.

Dã Quỷ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng dám nói, bị một tiểu tử còn chưa nhập môn gài bẫy, ta thấy ngươi sau này đừng gọi là Kỳ Liên Hồng Vân, gọi Kỳ Liên Mất Mặt là được rồi.”

Vẻ mặt Kỳ Liên Hồng Vân ủy khuất: “Ta làm sao biết tiểu tử kia lợi hại như vậy, nói thật với sư thúc, ta cũng không biết Từ Tử Nham làm thế nào phát hiện được ta.” Nói đến vấn đề này, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Ta nhìn thấy, động tác xuất thủ của hắn cũng không nhanh, khẳng định không phải ta đến gần mới phát hiện, nếu không hắn nhất định không phản ứng kịp.”

“Ý của ngươi là, công phu ẩn nấp của ngươi không hoàn thiện, cho nên sớm bị người ta phát hiện?” Dã Quỷ cười nhạt.

Kỳ Liên Hồng Vân đen mặt, tìm một góc ngồi chọt kiến… Dù sao hắn bị gài bẫy, bất kể là nói như thế nào, sự thực là hắn đã bị gài bẫy.

“Sau khi kết tthúc lần khảo hạch này, ngươi đi Luyện Công Đường rèn luyện nửa năm cho ta!” Dã Quỷ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nói với Kỳ Liên Hồng Vân.

“Đừng mà! Sư thúc!!! Không nên làm vậy!!!” Kỳ Liên Hồng Vân khóc tới kêu cha gọi mẹ, nhào tới ôm đùi Dã Quỷ. Đáng tiếc đối phương đã sớm có chuẩn bị, xoay người duỗi chân đạp bay đối phương.

Hắc báo của Dã Quỷ gào lên một tiếng, lộ ra ánh mắt cực kỳ có nhân tính hả hê nhìn Kỳ Liên Hồng Vân, trong lòng suy nghĩ: Đáng lẽ tiểu tử này nên đi Luyện Công Đường từ sớm, lúc hắn bứt hết mấy cọng lông xinh đẹp nhất trên đuôi mình, chủ nhân nên đưa hắn đi mới phải!

“Còn không mau cút đi!” Dã Quỷ trừng mắt liếc hắn: “Tiểu tử kia đi cùng với đệ đệ hắn, thực lực của ngươi đã áp chế đến luyện khí kỳ cũng chưa chắc đánh thắng được hai người bọn họ.”

Sư thúc vừa nhắc tới tên tiểu tử làm cho mình mất mặt kia, Kỳ Liên Hồng Vân liền chà chà tay: “Sư thúc người yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết tiểu tử này!” Nói xong ngữ điệu lại chuyển: “Sư thúc, nếu như ta giải quyết tiểu tử này, có thể đừng để ta đến Luyện Công Đường được không…”

Dã Quỷ cười nhạt: “Giải quyết hắn trước đã rồi nói, nếu như không giải quyết được, thời gian ngươi ở Luyện Công Đường sẽ tăng gấp đôi!”

Hai mắt Kỳ Liên Hồng Vân sáng ngời, thần thái sáng láng: “Sư thúc yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu tử này thật tốt, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo! Ngay cả sư huynh cũng dám hại, nhất định phải giáo dục!”

Nói xong, vèo một tiếng đi vào rừng cây, biến mất không thấy bóng dáng.

“Grào!” Hắc báo bất mãn kêu lên, vốn đang hy vọng tên kia đi Luyện Công Đường chịu tội, vậy mà lại dễ dàng bỏ qua cho hắn?

Dã Quỷ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắc báo: “Ông bạn già, yên tâm, tiểu tử kia không dễ chọc, sợ lần này Kỳ Liên đá phải miếng sắt rồi.”

Con ngươi hắc báo xoay chuyển, hiểu được ý của Dã Quỷ, tâm tình vui vẻ, nó thè lưỡi liếm liếm tay Dã Quỷ, quyết đoán đi vào núi tìm báo muội muội…

Dã Quỷ cũng không tính ở đây, bóng dáng biến mất trong nháy mắt. Lúc này đây, hắn cũng muốn tìm vài mầm non tốt trong đám thí sinh này, sư tôn của hắn cũng muốn thu một đệ tử quan môn*.

(đệ tử quan môn <关门弟子>: đệ tử cuối cùng, sau này sẽ không thu nhận một đệ tử nào khác nữa.)

Cuộc chiến trong rừng rậm vẫn tiếp tục, càng là thí sinh có thực lực yếu, càng muốn sớm có ba ngọc bội, sau đó chạy đến Lưu Quang Tông với tốc độ nhanh nhất. Không chỉ bởi vì danh ngạch đầu tiên hết sức mê hoặc, quan trọng hơn là bọn họ không tin các thiên tài siêu cấp có thể cướp được ngọc bội trên tay các sư huynh sư tỷ.

Trái lại, nếu động tác quá chậm có thể bị các sư huynh sư tỷ này để mắt tới, lúc đó nếu đánh mất ngọc bội thân phận, vậy bọn họ muốn cướp lại 6 miếng ngọc bội màu đỏ là chuyện không thể nào.

Những thí sinh luyện khí tầng bảy, tầng tám thực lực cũng không kém nhau nhiều, nếu sớm đánh lén, kết quả cuộc chiến thế nào cũng không ai nói trước được.

Có người hành động tương đối nhanh, tích lũy được ba miếng ngọc bội màu đỏ liền liều mạng chạy đến Lưu Quang tông. Nhưng bọn họ không biết, khi họ cùng đối thủ thực lực tương đương chém giết nhau, đã sớm có người ở trên đường chờ bọn họ.

Đi đến Lưu Quang Tông, tuy rằng có thể lựa chọn nhiều đường khác nhau, nhưng bất luận đi kiểu gì cũng phải đi qua khe sông phía tây. Lối đi ở khe sông hẹp dài, muốn đi qua nơi đây mà không bị phát hiện là rất khó.

Lúc này Vệ Kình lẳng lặng chờ ở chỗ này, hắn đứng trên ngọn núi bên cạnh khe sông, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ khe sông, không sót một cái gì. Khuôn mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, thần sắc mang theo cao ngạo phát ra từ nội tâm, loại cao ngạo này không chỉ vì hắn có huyết mạch Chân Long mà còn là vì thực lực của bản thân.

Biểu hiện bên ngoài, hắn chỉ có tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn, nhưng trên thực tế từ một năm trước hắn đã đạt tu vi ày. Vương triều Đại Lương là do một gia tộc tu chân khổng lồ phát triển thành, với thân phận của Vệ Kình tất nhiên sẽ không thiếu một viên Trúc Cơ Đan.

Chẳng qua danh sách Kỳ Lân Tháp của Lưu Quang Tông chỉ giới hạn cho đệ tử luyện khí kỳ, cho nên Vệ Kình phải áp chế tu vi của mình suốt một năm, cho đến kỳ khảo hạch lần này của Lưu Quang Tông.

Lần này hắn bắt buộc phải đoạt được vị trí đầu bảng khảo hạch nội môn đệ tử! Hắn tin tưởng, với thực lực của mình thì chuyện này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!

“Hmm? Ai đến?” Vệ Kình nhìn khe sông ở phía dưới có một bóng người lén lút. Vệ Kình nhíu mày, hắn có ấn tượng với người lén lút kia, hình như lúc đó đối phương đứng bên cạnh Hồ Vũ Thiên.

Hồ Vũ Thiên, Hạ Hầu Liên đã sớm bị hắn xếp vào danh sách đối thủ, nếu người này là phe của Hồ Vũ Thiên, vậy hắn càng không thể bỏ qua.

Vệ Kình nhẹ nhàng nhảy xuống, giống như diều hâu, khí thế bén nhọn lao thẳng xuống, cảm giác của nam tử lén lút kia cực kỳ nhạy bén, gã ngẩng đầu lên, sớm phát hiện Vệ Kình. Chỉ thấy sắc mặt gã chợt biến, cả người cúi xuống, chạy vèo đi, tốc độ kinh người.

Vệ Kình hờ hững, ngón tay điểm một cái, một đạo ánh sáng trắng từ đầu ngón tay hắn bắn ra ngoài, truy kích sau lưng tên nam tử kia.

Nam tử lén lút giật mình, chỉ cảm thấy nguy hiểm phủ xuống người, liền bất chấp mặt mũi, lăn một vòng tránh đạo ánh sáng trắng kia. Tia sáng va chạm vào mặt đất, nổ ầm ầm, bụi bay tứ tung. Đợi cho bụi mù bay hết, trên mặt đất chỉ để lại một cái hố lớn.

Nam tử lén lút ngẩn ngơ ở một bên, khóe miệng giật giật, uy lực lớn như vậy, nếu là rơi trên người gã, sợ rằng gã đã sớm chết.

Gã giận dữ nhìn về phía Vệ Kình, tên hỗn đản này không để ý đến quy định của Lưu Quang Tông, hạ sát chiêu với gã??!!

Vệ Kình lạnh lùng nói: “Bỏ hết tất cả ngọc bội trên người ngươi ra.”

Nam tử lén lút tức giận: “Ngươi dám làm trái mệnh lệnh Lưu Quang Tông!”

Vệ Kình thản nhiên: “Nếu ta muốn mạng ngươi, ngươi đã chết.”

Nam tử lén lút ngạc nhiên, lẽ nào Vệ Kình đã biết mình có thể tránh thoát?

“Giao ngọc bội ra đây, đừng làm lãng phí thời gian của ta.” Vệ Kình lạnh lùng, hai mắt nghiêm túc nhìn nam tử lén lút, gây áp lực lớn cho gã.

Nam tử lén lút giận mà không dám nói gì, Vệ Kình đích thực không dám chống lại quy củ của Lưu Quang Tông mà giết gã, nhưng hành hạ gã xong lấy ngọc bội lại không có vấn đề gì.

Chương 40

Cầm ngọc bội đi, Vệ Kình không hề quan tâm đến tên nam tử đang lén lút. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể lấy được ngọc bội, người kia muốn làm cái gì, hắn căn bản không hề quan tâm.

Nam tử lén lút nén giận rời đi. Gã dự định thử vận may của bản thân một lần nữa trong rừng cây. Gã không dám đi qua khe sông, nghĩ cũng biết, có thể Vệ Kình vẫn còn ở đó ngăn cản mọi người đi qua, khẳng định đây không phải là đối tượng mà gã có thể trêu chọc. Hiện tại chỉ có thể mong đợi có thể trộm thêm ngọc bội, sau đó chờ tới lúc Vệ Kình chạy đến Lưu Quang tông, gã sẽ có thể vượt qua khe sông.

Dù sao Vệ Kình cũng không giống gã, chỉ muốn vượt qua cửa ải này, đối phương nhất định là muốn có được vị trí đầu bảng. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng sẽ không buông tha cho vị trí ấy ở cửa ải này của khảo hạch, bởi vậy chỉ cần lấy được nhiều ngọc bội, hắn nhất định sẽ rời đi.

Sau khi nam tử lén lút rời khỏi, Vệ Kình nhún một cái, nương theo vách núi nhô ra, ung dung nhảy lên ngọn núi. Tiếp đó lại ngồi xếp bằng, lẳng lặng đợi con mồi tiếp theo nạp mạng…

***

Từ Tử Nham mang theo Từ Tử Dung thận trọng nằm úp sấp dưới tàng cây thấp nhất, rồi mượn cây cối xung quanh che chắn, anh đã quan sát từ xa, bên dòng suối nhỏ có một gã hắc y nhân đang đi đi lại lại.

Con suối nhỏ này là nguồn nước duy nhất ở xung quanh đây. Từ Tử Nham tin tưởng, đại đa số thí sinh cũng được, sư huynh sư tỷ cũng được, nhất định sẽ dự trữ đủ nước uống trong túi càn khôn, nhưng tuyệt đối sẽ không mang nước tắm.

Không sai, Từ Tử Nham cực kỳ lớn gan dự định đánh chủ ý lên hắc y nhân. Anh tin tưởng, qua lần nói chuyện với Dã Quỷ, đám người này cũng sẽ xem anh là mục tiêu.

Ngươi đã muốn đối phó ta, thì cũng đừng trách ta ra tay với các ngươi, con mồi và thợ săn, một khi lơ là sẽ bị đổi chỗ cho nhau.

Từ Tử Nham cười vô cùng âm hiểm, Từ Tử Dung lúc nào cũng để ý đến tâm tình của ca ca thấy nụ cười tà ác kia, liền giật mình một cái, không hiểu tại sao lại nảy sinh một loại cảm giác hưng phấn. Y luôn cảm thấy, ca ca như thế này, mùi vị xem ra càng thêm hấp dẫn…

Không được, đó là ca ca thương yêu của ngươi, nếu ngươi hút khô máu hắn, sau này sẽ không có ai yêu thương ngươi nữa!

Từ Tử Dung luôn không ngừng lặp lại tầm quan trọng của Từ Tử Nham đối với mình, thế nhưng theo sự trưởng thành của thân thể, y lại càng cảm thấy mùi vị tản ra trên người ca ca càng mê người, làm y – càng ngày càng thèm muốn…

Lặng lẽ đem giọt máu đã cất kỹ nuốt xuống, ánh mắt của Từ Tử Dung âm u, hiệu quả của huyết dịch được ngưng luyện từ máu của yêu thú cấp thấp đã không còn hiệu quả nữa, nếu y muốn tiếp tục tu tập Huyết Hải Tâm Kinh, thì phải giết tu sĩ đồng cấp với y hoặc khiêu chiến với yêu thú cấp cao hơn.

Từ Tử Nham hết sức nghiêm túc quan sát tên hắc y nhân kia, thời điểm anh và Từ Tử Dung đi qua khu vực có nhiều quả mọng đỏ thẫm, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái chủ ý này.

Lần khảo hạch này trên cơ bản cũng không khác lắm trí nhớ của nguyên thân, tuy rằng xảy ra một số việc ngoài ý muốn, nhưng nói chung cũng không có lệch khỏi quỹ đạo quá xa.

Anh ở dưới sự trợ giúp công pháp hệ mộc của Từ Tử Dung, bố trí rất nhiều bẫy rập, những bẫy rập này không có bất kỳ sát thương nào, nhưng có thể đem nước của loại quả đỏ mọng phun trên những người ở trong bẫy rập.

Bởi vì bố trí cạm bẫy đều dùng một ít cây mây, không có bất kỳ linh lực dao động nào, đi lại ở trong rừng mà nói, hơi không chú ý sẽ trúng chiêu, một khi bị phun trúng, thí sinh và các sư huynh có thể chịu đựng một chút, nhưng Từ Tử Nham tin tưởng, các sư tỷ sẽ tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận để bản thân có thể mang theo thứ nước dơ bẩn đi tới đi lui.

Ngồi canh chừng ở nguồn nước duy nhất há miệng chờ sung, sau khi Từ Tử Nham đợi thời gian chừng một nén nhang, thì có một hắc y nhân xuất hiện.

Người kia rất gầy, mặc hắc y và mang mặt nạ làm hạn chế tầm nhìn nên không thể nhận ra là nam hay nữ. Bất quá theo suy đoán của Từ Tử Nham, yêu thích sạch sẽ như thế, chín phần sẽ là sư tỷ.

Thời điểm hắc y nhân xuất hiện, trên mặt nạ dính đầy chất lỏng màu đỏ, đoán chừng thời điểm nàng nỗ lực ngăn cản bẫy rập, lại không nghĩ rằng loại quả màu đỏ này chạm vào liền nổ, kết quả là trúng chiêu.

Từ Tử Nham rất cẩn thận, anh tin tưởng những sư huynh sư tỷ này bị quy định ngăn trở, chắc chắn sẽ không sử dụng tu vi vượt qua luyện khí kỳ, nhưng thứ thực lực này được tính không chỉ là tu vi, mà còn có kỹ xảo chiến đấu, vũ khí, thậm chí ngay cả vận khí đều được bao gồm trong đó.

Từ Tử Nham không muốn đánh cuộc vào vận khí, cho nên dù cho anh có không đánh lại tên hắc y nhân này, anh vẫn có thể mặt dày mày dạn liên thủ với Từ Tử Dung.

Thời điểm hắc y nhân cúi đầu rửa mặt rửa tay, thúc giục hai sợi dây mây nhỏ yên lặng không một tiếng động từ trong một bụi rậm không lớn lắm trườn ra ngoài. Tuy rằng Từ Tử Dung cũng có thể điều khiển dây mây đến dưới chân hắc y nhân, nhưng dù sao cự ly gần sẽ làm kinh động người đó, vì vậy y lựa chọn điều khiển sợi dây mây qua bên cạnh, sau đó chậm rãi trườn tới.

Đáng tiếc lúc này Từ Tử Dung thật là có chút xem thường người kia, trong nháy mắt khi chạm đến cổ chân hắc y nhân, hắn đột nhiên nhảy lên, chém ra một đao, dễ dàng chặt đứt hai dây mây này.

“Đánh lén?” Ánh mắt của hắc y nhân kia mang theo ý cười, nhìn phiến cây thấp bé.

Từ Tử Dung chậm rãi đứng lên, cười ngượng ngùng: “Bị tỷ tỷ phát hiện…”

Hắc y nhân dường như không nghĩ đến mai phục nàng là một hài tử khả ái, tuy rằng dùng khăn che mặt, nhưng ánh mắt lại toát lên vài phần nhu hòa.

Trong lòng Từ Tử Dung bĩu môi, huyết ma đại nhân tỏ vẻ, giả bộ khả ái nhiều năm như vậy rồi, y giả bộ không có bất kỳ áp lực nào.╮(╯_╰)╭

Hắc y nhân kia cười cười: “Làm sao đệ biết ta là tỷ tỷ?”

Từ Tử Dung đưa ngón tay chỉ về phía hắc y nhân: “Là… Ca ca nói. Ca nói người sẽ đến đây rửa mặt rửa tay, nhất định là tỷ tỷ.”

“Thế à?” Hắc y nhân dường như rất hăng hái hỏi: “Vậy ca ca đệ đâu?”

Tử Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Hắc y nhân theo bản năng phát hiện có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy có một trận gió lốc kéo tới bên cạnh mình, mà Từ Tử Dung ở đối diện nhẹ nhàng mở miệng, phun ra bốn chữ: “Ở bên cạnh ngươi.”

Hắc y nhân sắc mặt biến đổi, thân hình lóe lên liền muốn tránh đi. Thế nhưng đạo lôi quang kia tới quá nhanh, mà hai dây mây dưới chân bị chặt đứt, lại đột nhiên vọt tới, mọc thêm hai nhánh dây mây mới. Tuy rằng bởi vì thời gian thúc giục quá ngắn, cũng không rắn chắc, nhưng ngăn cản nàng trong phút chốc là được rồi,

“Sư tỷ, đắc tội.” Từ Tử Nham cười hì hì nhìn hắc y nhân bị đạo lôi quang của mình đánh trúng, toàn thân tê dại nằm trên mặt đất, cho dù cách mặt nạ anh cũng có thể cảm nhận đối phương đang hừng hực bùng cháy thịnh nộ.

Không biết ngượng sờ sờ đầu, Từ Tử Nham tự nhận ở hiện đại vẫn tương đối có phong độ thân sĩ, thế nhưng ở lúc này, cái phong độ đó chính là tìm chết.

“Sư tỷ, tỷ xem…” Từ Tử Nham ngồi chồm hổm quay qua nói với hắc y nhân, vươn tay ra với nàng, ý bảo nàng đem ngọc bội giao ra đây. Vì phòng ngừa bất trắc, Từ Tử Dung còn thao túng dây mây trói nàng thành cái bánh chưng.

Tên hắc y nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn hai huynh đệ, trong lòng đem hai người mắng cho đến chết.

“Ở trong giày ta.” Không biết là dùng cái thứ gì, ngữ khí của hắc y nhân thâm trầm khàn khàn, nghe không ra là nam hay nữ.

Từ Tử Nham mặt mày rạng rỡ chắp tay với hắc y nhân: “Đa tạ sư tỷ.” Nói xong, anh cũng không tự đi lấy, ngược lại nháy mắt với Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung điều khiển dây mây, thận trọng dò vào trong giày của hắc y nhân, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh.

Nhìn hai huynh đệ cẩn thận như vậy, trong lòng hắc y nhân cũng nhịn không được thầm mắng. Phù chú trong giày không có được kích hoạt, nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai tiểu tử trói nàng thành bánh chưng kia, ngông nghênh rời đi.

“Hai tên tiểu hỗn đản!” Đợi bọn hắn đi rồi, hắc y nhân cười mắng, cố gắng giãy giụa một chút, từng tấc dây mây vỡ vụn, rơi lả tả trên mặt đất.

“Ha ha ha, Tuyết Nhạn, ngươi cũng trúng chiêu.” Một hắc y nhân khác thân hình cường tráng từ trên tán cây nhảy xuống, đỡ lấy hắc y nhân bị trói.

“Xem náo nhiệt rất vui phải không?” Hắc y nhân tên Tuyết Nhạn nhịn không được liếc mắt: “Cũng không xuống giúp ta một chút.”

Hắc y nhân cường tráng cười ha ha: “Tiểu tử kia rất xảo quyệt, ngươi không thấy hắn thời điểm lấy ngọc bội đều cẩn thận như vậy sao? Nếu như ta xuống giúp, nói không chừng cũng chung kết quả như ngươi.”

Tuyết Nhạn im lặng hừ một tiếng, sau đó không nhịn được phì cười: “Hai tên tiểu tử thúi này, thật sự rất cảnh giác.”

Hắc y nhân cường tráng cũng nhịn không được vui vẻ: “Đúng vậy, hai tiểu tử này thật sự rất thú vị, xem ra, đều là mầm non rất tốt. Không chừng các sư thúc sư tổ lại giành nhau đến vỡ đầu.”

Tuyết Nhạn nghe vậy mỉm cười: “Nghe nói nơi này có một tiểu tử tên Vệ Kình, người Vệ gia?”

Đại hán cường tráng hơi cau mày: “Đúng, tiểu tử kia thoạt nhìn rất khó ưa, nhưng mà… Chắc có lẽ là hắn đi.”

“Hả?” Nàng sửng sốt: “Hắn lấy được ngọc bội của ai rồi hả?”

“Không biết.” Hắc y nhân cường tráng khoanh tay.

Tuyết Nhạn lại liếc mắt: “Lười nói nhiều với ngươi, ta mất ngọc bội rồi, đi trước đây.”

Hắc y nhân cường tráng phất phất tay với nàng, xoay người biến mất trong rừng rậm.

Tuyết Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Ôi chao, thật sự là mất mặt, chắc mình là người đầu tiên bị cướp mất ngọc bội đi.”

Trên thực tế…

Đều không phải như nàng nghĩ.

“Không biết vị này là sư huynh hay sư tỷ, cám ơn ngọc bội của ngươi.” Tiểu cô nương xinh đẹp khả ái cười hì hì, giơ ngọc bội trong tay lên.

Hắc y nhân đang ngã nhào trên mặt đất chỉ có thể cười khổ.

Tiểu cô nương vẫy vẫy tay, từ trên người hắc y nhân có một con rắn lục nhỏ bò ra, con rắn nhỏ vẫn hay nghe nàng kêu là Bích Vân kia.

Tiểu cô nương cười với hắc y nhân: “Không biết vị này là sư huynh hay sư tỷ, không cần lo lắng, Bích Vân dùng loại nọc độc nhẹ nhất, chỉ cần vận công một chút, là ngươi có thể đem độc bức ra ngoài.”

Nói xong, tiểu cô nương đem con rắn nhỏ giấu vào trong ống tay áo, sau đó vui vẻ rời đi.

Hắc y nhân ngã ngồi trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, lục quang trên người lóe lên, một giọt máu đen từ đầu ngón tay của hắn chảy ra ngoài, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh xèo xèo, ăn mòn một mảnh cỏ xanh.

Hắc y nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Đám đệ tử này thật đúng là… Nói không chừng sang năm sẽ rất náo nhiệt.” Nói xong, tiện tay phủi phủi bụi trên mông, thảnh thơi đi ra ngoài rừng.

Cùng lúc đó…

“Ha ha ha, vị sư huynh này, ngươi bị lừa rồi!” Hạ Hầu Liên cười khanh khách nhìn hắc y nhân bị treo ngược trên cây, vẫy vẫy tay với hắn.

Hắc y nhân đen mặt, tiện tay phóng ra một đạo lục quang, sau đó vèo một cái cắt đứt dây mây trên chân, nháy mắt liền biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro