Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì vậy?" Nan hỏi khi thấy vẻ mặt của It. It chỉ cười nhẹ cầm hộp bánh lên.

"Hôm Day bị lật xe, là tại tao. Chuyện là Day hứa chở tao đi ăn bánh nhưng không làm. Hôm đó Day có lẽ đã đi rất vội để có thời gian đi tiệm bánh, trước khi đóng cửa, Day muốn đi mua bánh cho tao" It trầm giọng nói khiến mọi người trong phòng im bặt.

"Xin lỗi, tao không biết. Mày không cần phải ăn đâu" Nan định lấy lại hộp bánh từ tay It vì nghĩ It sẽ không muốn ăn nhưng It đã giữ chặt.

"Không sao, tao ăn được" It nhẹ nhàng đáp. Trước khi đứng dậy lấy đĩa đặt bánh lên và ngồi trên sofa như thường lệ. Neil, Nick và Nan nhìn nhau. It ngồi xuống ngậm bánh mà nước mắt giàn giụa, It ngồi ăn bánh và lặng lẽ khóc. It không phát ra tiếng nức nở nhưng ai cũng biết ngay vì hai vai It rung lên bần bật.

"It, mày không cần ăn đâu, bánh này trông không ngon lắm. Để tao mua bánh ở nhà hàng khác ngon hơn cho mày nhé" Nan bước tới cầm lấy đĩa bánh từ tay It. Sau đó, Nan chuyển chủ đề, mặc dù chiếc bánh đó rất ngon, nhưng Nan không muốn It mang trong lòng cảm giác tội lỗi như vậy.

"Không sao đâu, tao có thể ăn," It run rẩy nói. Nick lắc đầu trước khi bước đến ngồi cạnh bạn mình và siết nhẹ vào vai cậu. Nan lập tức lấy bánh ném vào sọt rác.

"Đừng tự trách mình quá nhiều. Không ai nghĩ những điều như thế này sẽ xảy ra. Mày không phải là người lấy xe của Day và lật nó lại," Nick nói. It vẫn im lặng như thường lệ trước khi đứng dậy và ngồi cạnh giường của Day

"Đừng bận tâm," Neil khẽ nói với người yêu vì anh biết mình sẽ làm gì. It không nghe thấy gì nhiều trừ khi Day được nhìn thấy an toàn. Nan ngồi và nói chuyện với Nick và Neil một lúc rồi xin lỗi

"It, tao đi đây," Nan nói với It đang ngồi cạnh giường của Day

"Ừm, cảm ơn rất nhiều," It nói với giọng trầm và thở phào nhẹ nhõm. Trước khi Nan rời khỏi phòng hồi sức.

"Mọi người về nghỉ đi. Một mình tao lo cho Day được còn tối nay thì Night đến lo." It nói với hai người bạn vì cậu biết Neil phải bận tâm vẫn đề của của riêng mình về việc kinh doanh. Neil và Nick nhìn nhau một chút.

"Mày có thể ở một mình không, It?" Nick thẳng thừng hỏi

"Không sao đâu, đừng lo lắng cho tao" It trả lời, Neil và Nick xin lỗi do phải trông cả gara làm nữa. It bị bỏ lại để chăm sóc Day một mình. Các y tá thỉnh thoảng đến gặp cậu, It làm mọi thứ cho người yêu của mình, từ việc vệ sinh cơ thể cho đến việc cho Day ăn qua ống. It thực sự làm mọi thứ cho người mình yêu

3 ngày sau..

Day vẫn chưa tỉnh nhưng It vẫn chưa tuyệt vọng bởi cậu biết những vết bầm tím trên cơ thể mình đã đỡ hơn rất nhiều. It đến ngủ bệnh viện tất cả các thời gian. Người khác đến thăm liên tục vì không ai muốn để It một mình trong im lặng. Hôm nay, bố mẹ của Night, Gear và It cũng đến bệnh viện.

"P'It, anh muốn ăn gì không? Anh đã bị sụt cân rất nhiều" Night nói khi thấy rằng It đã không ăn nhiều. Ngoài ra, IT phải chăm sóc Day tất cả các thời gian làm cho thể chất của It gầy đi một chút.

"Tao không đói," It nhẹ nhàng trả lời.

"It, con phải ăn đi, không thì lấy đâu ra sức để chăm sóc Day? Nếu con lại ốm, ai sẽ chăm sóc Day đây?", mẹ It cố gắng thuyết phục con trai chăm sóc Day tốt hơn. It cảm thấy tồi tệ vì đã khiến mọi người lo lắng.

"Tốt hơn là chúng ta nên đi xuống và kiếm cái gì đó để ăn," Gear gợi ý.

"Tao có thể ăn trong phòng này" It vội vàng nói vì không muốn xa người yêu.

"It, tao muốn mày xuống ăn, duỗi chân một chút. Mày ở trong phòng này mọi lúc, hầu như mày không bao giờ ra ngoài để ngắm nhìn thế giới", Gear nói. It quay sang nhìn bố mẹ và thấy vẻ mặt lo lắng của họ. It không thể không thở dài rằng cậu đã lo lắng cho cha mẹ mình.

"Được rồi, nhưng tao sẽ ăn ở bệnh viện. Tao sẽ không đi đâu nữa," It nói, và Gear gật đầu, trước khi đứng dậy gọi It và tìm thứ gì đó để ăn ở khu ẩm thực bệnh viện. Thay vào đó, Night đang xem Day.

"Ăn nhiều vào, tao đã thấy mày ăn gối nhồi bông trước đây" Gear trêu chọc người bạn của mình.

Sau khi gọi đồ ăn, họ ngồi xuống và ăn cùng nhau. It ngồi nhìn hàng cây bên khu ẩm thực

"Tao thực sự không thể ăn bất cứ thứ gì, Gear" It nhẹ nhàng trả lời.

"Không ăn được thì cố mà ăn đi. Cứ như vậy sẽ đau dạ dày đấy, tao không muốn bị Day mắng, nếu Day tỉnh dậy và biết tao không chăm sóc tốt cho vợ anh ấy và để vợ anh ta gầy như vậy," Gear nói đùa

"Khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại, Gear? Bác sĩ nói rằng đó không phải là vấn đề lớn, vậy tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh sao?" It hỏi, giọng run run. Tình hình có chút thay đổi, It vẫn chưa biết Day bị chấn thương sọ não,

"Vài ngày nữa, anh ấy sẽ hồi phục. Coi như công việc mệt mỏi, để Day nghỉ ngơi đi" Gear vẫn trêu chọc một chút

"Đã lâu không gặp," It nhẹ nhàng nói. Gear lắng nghe, nhưng không biết cách chữa lành tâm trí của It

"A, đồ ăn tới rồi, ăn trước đi. Tao đi mua chút đồ ăn vặt cho Night." Gear nói.

Bên trong phòng hồi sức của Day chỉ có tiếng tivi bật nhẹ. Night ngồi bên giường anh trai và siết chặt tay Day. Bố mẹ của It đang ngồi trên sofa

Đột nhiên...

"Hmm," Night quay sang anh trai mình khi anh cảm thấy tay Day giật giật nhẹ nhàng. Nhưng mắt Day còn ngủ

"Có chuyện gì vậy, Night?" mẹ It hỏi.

"Uh, con không chắc. Ngay bây giờ, con cảm thấy bàn tay của P'Day đang di chuyển," Night nói

"Có lẽ đó là do sự co thắt cơ ở tay của Day. Cơ bắp của Day phải có lẽ đang hoạt động lại" mẹ của It nói. Night gật đầu và tiếp tục ngồi bắt tay anh trai. Lần này, Night nhanh chóng quay lại nhìn vào tay Day với trái tim rộng mở.

"Mẹ...mẹ, bố. P'Day thực sự đã bắt tay con" Night vui mừng khóc với bố mẹ It. Ngay lúc đó, Day siết chặt tay Night, bố mẹ It lập tức đứng dậy nhìn.

"P'Day, anh có nghe thấy em nói không? P'Day dậy đi" Night gọi anh trai mình, giọng nói của cậu run run. Day vẫn nắm tay Night. Mẹ It gọi cho chồng, giọng run run khi nhìn đôi mi của Day hơi động trước khi từ từ mở ra.

"P'Day bình phục rồi... đây... mẹ. P'Day Day tỉnh rồi" Night nức nở ngay lập tức. Khi nhìn thấy anh trai mình mở mắt, anh từ từ tỉnh dậy. Nhưng vẫn còn cảm giác chóng mặt

"Ta sẽ gọi cho bác sĩ Ruangrit trước, con yêu, con ở lại với Night" người cha nói hạnh phúc khi thấy Day đã thức dậy trước khi chạy đi gọi y tá và tiếp theo người bạn tốt nhất của anh ấy.

Night bắt tay anh trai mình với cùng một niềm vui...

Day từ từ tỉnh lại, phải liên tục nhắm và mở mắt vì vẫn còn cảm thấy chóng mặt. Day bối rối không biết mình làm sao và đang ở đâu, ngay khi mở mắt ra, anh cảm thấy đau nhói ở đầu và toàn bộ cơ thể của mình. Có nhiều người nói chuyện cùng với một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc đồ trắng đã đến bao quanh và rọi đèn vào mắt khiến Day phải lùi lại vì bỏng mắt. Sau đó, nhóm người kiểm tra các phép đo trên cơ thể của Day. Nhưng Day không còn năng lượng để làm bất cứ điều gì ngoài việc đứng yên.

"Cậu Rawipol, cậu có nghe tôi nói không?" người đàn ông trung niên hỏi, khiến Day phải nhìn người nói một lúc trước khi gật đầu

"Cậu có cảm thấy đau hay nhức đầu không?" một người đàn ông hỏi. Day đứng yên xử lý câu hỏi của bên kia.

"Có hơi chóng mặt... và đau đầu" giọng nói khàn khàn của Day vang lên. Trước khi bác sĩ yêu cầu y tá đem nước đến cho Day uống bằng ống hút. Day tham lam hớp nước cho cổ họng khô khốc, nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra. Như để tự quyết định, Day lần đầu tiên bắt đầu nhìn lại bản thân và phát hiện ra rằng một chân và cánh tay phải bị bó bột.

"Có chuyện gì với tôi vậy?" Day nhẹ nhàng hỏi bác sĩ

"Cậu xảy ra tai nạn, ngủ mê mấy ngày rồi, cơ thể cậu đang khôi phục có thể có chút triệu chứng choáng váng, chờ một chút, tôi lại phải kiểm tra cậu thêm một lần." Day chậm rãi gật đầu.

"Cậu có nhớ tên của mình không?" bác sĩ hỏi lại. Day gật đầu, nhưng là hơi bối rối trước câu hỏi của bác sĩ

"Vâng, tôi tên là Day Rawiphon" Day trả lời, khiến bố mẹ It phải đứng ra để các bác sĩ và y tá làm công việc của họ thuận tiện hơn, thậm chí còn nở một nụ cười thật tươi.

"Tôi sẽ để cậu nằm nghỉ một lúc," bác sĩ trưởng nói trước khi lùi lại để Night đến với anh trai mình.

"P'Day... huh... P'Day, anh thực sự tỉnh rồi" Night nói với giọng nức nở. Day ân cần nhìn em trai mình

"Tại sao em lại khóc, Night?" Day hỏi em trai.

...........

Ăn xong Gear chở It đi dạo một đoạn dài để mua đồ ăn nhẹ cho Night trước khi đến phòng hồi sức của Day một lần nữa. Khi anh ra khỏi thang máy, It tiến đến trước cửa phòng. It gặp bố và bác sĩ là bạn của bố cậu đang đứng nói chuyện trước cửa phòng hồi sức, điều này khiến mặt It căng thẳng. It ngay lập tức chạy về phía họ.

"Có chuyện gì vậy ạ?" It hỏi, giọng run run. Bố của It bối rối quay sang nhìn con trai mình.

"Có chuyện gì vậy bố? Chuyện gì đã xảy ra với Day?" It giật mình hỏi, trước khi vội vã mở cửa bước vào phòng hồi sức, chỉ để tìm thấy Day. It nhìn thấy mẹ ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe. Trái tim của It tăng tốc khi cậu không thể thấy người yêu trên giường.

"Mẹ, Day đi đâu rồi, Day đi đâu rồi ạ?" It lập tức sốt ruột hỏi. Gear người mới đến nơi cũng hơi bối rối

"Day dậy rồi, thằng bé đã bình phục" mẹ It đứng dậy nắm lấy cánh tay con trai vừa nói khiến tim It rung rinh. Môi cậu cong lên thành một nụ cười, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống mặt.

"Có thật không mẹ? Mẹ nói thật sao? Day đâu, anh ấy ở đâu ạ?" It hỏi với giọng đầy vui mừng.

"Bác sĩ đã đưa Day đi kiểm tra sức khỏe và Day sẽ quay lại ngay", mẹ của It nói. Nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, bố It và bác sĩ Ruangrit cũng tham gia.

"Ồ, bác sĩ, mọi thứ đều ổn chứ? Kết quả khám sức khỏe bình thường, Day có ổn không ạ?" It hỏi

Ruangrit, người quay sang nhìn cha cậu, hỏi ý kiến, bởi vì có điều gì đó khiến họ lo lắng và căng thẳng. Tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên, cùng với việc y tá đẩy giường của Day trở lại phòng, Night theo sát phía sau không xa, It cười toe toét với những giọt nước mắt vui sướng. Day nằm trên giường với đôi mắt mở và cơ thể yếu ớt.

"Day" It gọi người yêu một cách thiết tha, định chạy đến bên giường người yêu nhưng lại bị chính bố mình kéo đi.

"Bố, con muốn đi gặp Day," It nói, nhìn bố với vẻ hoài nghi giống như là tại sao bố cậu lại giữ lại

"Anh yêu, cho It biết đi," mẹ It nói với giọng run run khiến It càng bối rối hơn. Bản thân Gear cũng không hiểu nên bước đến đứng cạnh Night và thì thầm. Bố của It buông tay con trai mình. It sau đó chạy đến vịn lấy thành giường khi y tá đưa Day trở lại giường

"Tao xin lỗi, mày có sao không?" It hỏi, giọng run run. Day nhìn It chằm chằm với đôi mắt vô hồn.

"Mày là ai?" Day hỏi, vì anh không thể nhận ra ai là người đang khóc trước mặt mình.

Đột nhiên. Toàn bộ cơ thể It mờ đi khi nghe câu hỏi đó phát ra từ miệng của Day

"Mày đang đùa tao phải không, Day ... Mày đang giận tao vì đã là một thằng ngốc như vậy phải không? Tao xin lỗi, tao đã sai... Huh.. Đừng trêu chọc tao như

thế ... đừng trừng phạt tao như thế này" It hét lên với giọng nức nở, cảm thấy đau nhói khắp lồng ngực và trái tim.

Gear nói: "Day, đừng đùa như vậy, không vui đâu."

Night lập tức nắm lấy cánh tay người yêu và nhìn người yêu bằng ánh mắt đỏ ngầu

"Night người này là ai?" Day hỏi em trai mình, trông có vẻ không hài lòng với Gear.

"It, ra hiên nói chuyện với bố trước đi" Bố của It, người vẫn đang theo dõi không thể chịu được để gọi It lại

"Nhưng...hức" It vẫn muốn ở bên người yêu

"Hãy nói chuyện trước," bố của It lặp lại. Gear sau đó kéo mạnh cánh tay của bạn mình và dẫn cậu ra ngoài hiên với cánh cửa hiên đóng lại.

"Hả...Bố, chuyện gì thế này? Day đang trêu chọc con phải không?" It vừa khóc vừa hỏi. Bố của It có vẻ mặt căng thẳng

"It, Gear, nghe ta nói... Day không giả vờ, thằng bé thực sự không nhận ra hai người" bố It nghiêm túc nói.

"Day thực sự không nhớ bất cứ ai," bố It nói. It lắc đầu.

"Không đúng... huh... Bố đừng nói dối nữa. Ngay bây giờ, Day nhớ Night" It nức nở

"Lúc đầu bố mẹ cũng bối rối. Khi Day tỉnh dậy, Day có thể nói chuyện với Night như thường lệ. Nhưng khi Day quay lại để tìm bố mẹ, Day đã không nhận ra. Day cũng hỏi Night bố mẹ là ai. Tiến sĩ Ruangrit mất ngày để kiểm tra kỹ lưỡng, hỏi một số câu hỏi và phát hiện ra ký ức của Day về ba năm qua đã biến mất. Day nghĩ rằng Night vẫn còn học trung học, vì vậy thật dễ dàng để nói rằng những người đã biết Day nhiều hơn hơn hai năm, Day đều không nhớ," bố của It nói trong đau khổ. It đã bị sốc khi nghe điều này

"It... It!" Gear lay bạn mình tỉnh lại, đáng thương những giọt nước mắt chảy xuống mặt cậu.

"Huh... liệu anh ấy có hồi phục không? Day có trở lại không?" It lắc của bố cánh tay để tiếp tục hỏi

"Bác sĩ Ruangrit nói rằng điều đó tùy thuộc vào chúng ta, liệu chúng ta có thể mang lại ký ức của Day hay không. Bác sĩ Ruangrit nói rằng cơ hội để Day nhớ lại rất cao, bởi vì trí nhớ của Day chỉ bị mất trong một thời gian ngắn" bố It nói

"Huh ... một thời gian ngắn. Nhưng đó là thời gian của con với anh ấy, bố" It nói trong một tiếng nói thổn thức.

"Vậy bây giờ mày định làm gì hả It?" Gear hỏi, giọng anh căng thẳng

"Tao sẽ làm cho Day nhớ lại lịch sử giữa tao và anh ấy. Huk ... Tao sẽ lo liệu nó, ngay cả khi tao là một người xa lạ với Day" It nói với giọng mềm mại và run rẩy

Nói xong cả ba lại vào phòng. Bố It đến chỗ mẹ It và dẫn bà ra khỏi phòng để 4 người nói chuyện trước. It bước tới và dừng lại bên giường của Day, lúc này đang nằm tay trong tay với Night. Người thanh niên quay sang nhìn It và Gear với ánh mắt thông cảm.

"Day..Day" It gọi, giọng run run. Day quay sang nhìn It và cau mày.

"Xin lỗi, tao thực sự không biết mày là ai," Day nói giọng khàn khàn. It cảm thấy hơi nhói ở ngực khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng của Day.

"Mày thực sự không nhớ tao đúng không?" It hỏi, Day quay sang nhìn em trai mình một chút. Night siết nhẹ tay anh

"P'Day, hãy nghe em nói. Những điều em sắp nói với anh đều là sự thật. P'Day

cũng biết từ bác sĩ rằng trí nhớ của anh trong 3 năm qua đã biến mất" Night nói, vì cậu nghĩ mình phải là người nói ra tất cả một mình. Day có thể trở về 3 năm trước, khi cả đời anh chỉ quan tâm đến em trai mình.

"Đây là Gear, bạn trai của em" Night giới thiệu Gear với anh trai của mình. Gear ngồi với vẻ mặt căng thẳng, trong khi Day ngay lập tức cau mày,

"Bạn trai? Người đàn ông này đi cùng với cậu ta? Vậy tại sao anh chàng này lại hẹn hò với Night? Tại sao?" Day hỏi với giọng căng thẳng, cảm thấy không hài lòng khi biết người đàn ông bên cạnh mình là người yêu của em trai mình. Day dường như không hoàn toàn sẵn sàng chấp nhận Gear.

"Về câu chuyện của em, chúng ta có thể nói chuyện sớm thôi, nhưng bây giờ là chuyện về anh và P'It" Nigh nói trong khi nhìn It một chút, khiến Day cũng quay lại nhìn It. It nhìn Day qua bức màn nước mắt

"P'Day và P'It cũng là người yêu mà," Night nói làm Day sửng sốt

"Không đúng a, là Night sao?" Day hỏi em trai

"Ouch" Day cảm thấy đau nhói trong đầu

"Day!!Huh... P'Day" It và Night kinh ngạc gọi Day. Khi It nghe Day hỏi Night, anh gần như không thể đứng vững. Hai chân yếu ớt như sắp khuỵu xuống đất. Nhưng Day đã di chuyển nhanh chóng và nắm lấy cánh tay của It bằng bàn tay không bó bột của mình. Điều này khiến Day đau đớn vì anh đã di chuyển quá nhanh, Gear đã nhanh chóng hỗ trợ It. Night cũng vội vã đến đỡ anh trai mình.

"Day... nhanh quá... có đau chỗ nào không?" It lo lắng hỏi người yêu. Mặc dù Day không còn nhớ đến cậu nhưng It vẫn lo lắng cho người yêu của mình. Day đi trước một chút với một cái gật đầu, anh nhìn It với vẻ hoài nghi. Day không hiểu tại sao cơ thể anh lại phản ứng như vậy. Vừa nhìn thấy người tên It sắp rơi xuống đất, não bộ của anh đã ra lệnh cho cánh tay của mình cứu người đó.

"Ugh, đầu tao đau quá," Day nói khi nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ.

"Tao sẽ gọi bác sĩ," Gear nói nhanh và lao đến chỗ bác sĩ. Tiến sĩ Ruangrit đến để kiểm tra một chút. Cũng như cho thuốc giảm đau cho Day lần nữa.

"À, tốt hơn hết là để cậu ấy nghỉ ngơi trước. Trong thời gian này, cậu ấy sẽ bị đau đầu, đó là điều bình thường đối với những người mới hôn mê..." Ruangrit nói rồi dừng lại vì nhớ rằng It vẫn chưa biết về vết thương trên não của Day .

"Chuyện gì vậy bác sĩ?" It hỏi, giọng run run. Bố của It khẽ thở dài trước khi kể cho It tất cả các triệu chứng, It tái mặt khi nghe điều đó.

"Tại sao bố không cho con biết? Tốt hơn là cho con biết ngay

từ đầu, huh.." It ngắt lời bố mình.

"Ta không muốn con căng thẳng hơn", bố của It nói. It đứng đó thổn thức khi thỉnh thoảng quay lại nhìn Day, lúc này Day lại từ từ nhắm mắt lại.

"Vậy It định làm thế nào? Con về nhà trước đi? Sau đó để Night ở lại chăm sóc cho Day trước" Bố It hỏi. It lắc đầu.

"Con sẽ tự chăm sóc anh ấy. Con đảm bảo rằng anh ấy sẽ nhớ đến con", It nói. Bố It đưa mẹ It về trước, hôm sau ông ấy sẽ lại đến thăm. Trong phòng là Gear, Night, It và Day đang ngủ

"P'It, đừng suy nghĩ nhiều" Night ngồi dậy bắt tay It động viên. It ngồi dậy và nhìn Day đang ngủ.

"Tao không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, Night," It nói, vì cảm giác như não mình trống rỗng.

"Hãy giúp P'Day khôi phục dần ký ức" Night nói

"Thật tốt là Day đã quên những gì anh đã làm với Night. Nếu nó xâm phạm, chỉ cần nhớ khoảng thời gian này, anh hy vọng mình sẽ không bị Day tức giận nữa" Gear nói, trước khi bị Night đánh nhẹ vào cánh tay.

"Đúng vậy, nhớ lại khoảng thời gian đó, P'Day nhất định rất hận P'Gear." Night

tiếp tục nói

"P'It đừng nghe P'Gear nói anh ấy ngốc lắm. Tin em đi, P'Day sẽ sớm nhớ ra mọi chuyện thôi. PDay yêu P'It lắm. Anh ấy sẽ không để anh ở trong tình trạng này lâu đâu" Night cố gắng động viên người yêu của anh trai mình

"Mong mày sớm quay lại với tao," It trầm giọng nói.

Sau khi Day ngủ lại thì sáng hôm sau tỉnh dậy, người nhìn Day lúc này là It, vì hôm nay Night có tiết học

"Day, mày tỉnh rồi, muốn uống nước sao?" It lập tức đứng dậy hỏi người yêu thì thấy người yêu mở mắt. Day lườm It trước khi nhìn quanh phòng.

"Em trai tao đã đi đâu?" Day liền hỏi về Night. It khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ họng.

"Night đi học đại học, tối Night sẽ đến" It đáp

"Ồ, bữa sáng của mày vừa được giao đến. Ăn đi để mày có thể uống thuốc," It nói khi nhớ ra trước khi chạy đi dọn bàn. Day nhìn chàng trai trẻ mà em trai nói là người yêu của mình với ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy khó xử

"Mày thật sự là người yêu của tao à?" Day tò mò hỏi khiến It đang đứng quay lưng lại với Day hơi đơ ra. Trước khi hít một hơi thật sâu

"Ừ, tao là vợ mày" It quay sang nhìn Day nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai