Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi nghe It nói, Day nhướng mày, vẫn nhìn It

"Vậy hẳn là tốt à? Cho nên tao mới lấy mày làm vợ ?" Day hỏi, băn khoăn không biết mình lại chọn phải người đàn ông mắt đỏ hoe, đang cắn môi trước mặt mình. Anh muốn biết liệu họ có thực sự sống cùng nhau hay không. Tại sao anh ấy chọn It? It suy nghĩ một lúc khi nghe câu hỏi của Day.

"Mày có thể tự tìm hiểu," It nói, mặc dù trong thâm tâm cậu cũng muốn nói với Day rằng mình đã có một ngày tốt lành khi lựa chọn yêu và ở bên nhau, hy vọng Day sẽ nhớ.

"Để tao tìm hiểu? Tao đã hỏi mày. Còn mày đang nói về những điều ngu ngốc gì vậy?" Day nói lại, khiến It nghe có vẻ kém chân thành.

"Vậy mày và tao gặp nhau như thế nào?" Day tiếp, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt ba năm anh không nhớ được gì. It tạm dừng.

"Tao gặp mày vì Night và Gear, bạn tao là bạn trai của em trai mày" It nói một cách thô lỗ vì cậu không muốn nói rằng mình và Day gặp nhau chỉ vì oán giận.

"Vậy thì sao?" Day hỏi, hít một hơi thật sâu. Nhưng trước khi anh trả lời, có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Y tá vào kiểm tra lượng nước muối và hỏi chút về triệu chứng của Day, It đứng nghe trước khi y tá rời đi.

"Ăn đi để uống thuốc" It vừa nói vừa di chuyển khay thức ăn của Day. Cũng như điều chỉnh giường để Day có thể nằm thoải mái trên đó, vì anh ấy hơi cúi xuống.

"Đau không?" It hỏi, tái nhợt khi nhìn thấy khuôn mặt người yêu sáng lên. Day trừng mắt nhìn It.

"Hơi đau đấy, nhưng sao nhìn mày xanh xao thế? Người bị thương là tao chứ không phải mày", Day nói.

"Chết tiệt! Mới nhìn thấy mày như thế này làm tao cũng đau" It bực tức hét lên bởi vì It muốn bị thương thay cho Day nếu cậu có thể

"Đừng cao giọng với tao" Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Tao luôn cao giọng với mày, trước kia mày cũng không phàn nàn với tao một câu nào." It thở phào nhẹ nhõm.

"Tao và mày trước kia như thế nào, tao cũng không biết, hiện tại mày đừng như vậy với tao, tao không thích", Day nói lại. It nhìn người yêu với ánh mắt run rẩy. Trước khi dọn khay đồ ăn cho Day rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh.

It ngồi trên bồn cầu lấy tay che miệng và khóc nức nở trong sự khó chịu. Nhưng It không thể nói bất cứ điều gì vì Day không thể nhớ bất cứ điều gì về It. Bóng dáng mảnh khảnh đã khóc và cố gắng kìm nén giọng nói của mình. Khi It đã khóc thỏa mãn, It đứng dậy rửa mặt và rời đi một lần nữa trước khi phát hiện ra rằng Day vẫn còn chưa ăn.

"Tại sao mày không ăn?" It nhẹ nhàng hỏi. Day cau mày.

"Mày có nghĩ rằng tao có thể ăn được không? Cánh tay của tao đang bị bó bột. Tao không giỏi sử dụng cánh tay trái của mình", Day trả lời. It vội ngồi xuống, lấy cơm đút cho Day ngay. It lặng lẽ đút cho anh, Day cũng ăn không nói bất cứ điều gì

"Đủ rồi" Day nói khi anh ấy đã cảm thấy đầy đủ. It sau đó trượt khay đựng thức ăn ra.

"Thuốc" Day khẽ nói. It cố gắng không nhìn vào mặt người yêu, vì càng nhìn, cậu càng đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Day khi anh nhìn cậu. Không còn dấu hiệu yêu đương, ghen tuông như trước. It bước tới mang cho Day những viên thuốc cùng với nước.

"Cái quái gì vậy, tại sao mày lại khóc?" Day hỏi khiến It đang bưng cốc nước hơi khựng lại.

"Tao không khóc" It nói dối nhẹ nhàng,

"Mày cho rằng tao ngu ngốc đến mức không phát hiện ra sao?" Day hỏi, It cắn miệng.

"Vậy mày cảm thấy thế nào khi thấy tao khóc?" It hỏi lại, Day cau mày nhẹ nhàng.

"Mày muốn tao cảm thấy thế nào? Mày khóc một mình" Day nói, khiến It cảm thấy bị tổn thương và tức giận. Nhưng cậu không nói gì khác

"Hãy hạ giường xuống tao sẽ nằm xuống nghỉ một chút" Day lại nói. Sau đó, It chuyển sang chỉnh lại giường cho người yêu trong khi Day nhìn chằm chằm một cách ngây người, như thể anh ấy cảm thấy có lẽ chẳng có chuyện gì. Day buồn bã khi biết rằng It đang khóc. Nhưng anh không thể đưa ra câu trả lời là tại sao anh lại bực bội như vậy. Sau khi dọn giường cho Day, It chỉ ngồi đó xem TV. It đi và ngồi xuống sofa mà không nói một lời nào, ngay cả khi mắt cậu đang nhìn vào TV, It vẫn đang tự hỏi mình phải làm gì để gợi lại những ký ức về Day,

Reng... Reng...

Điện thoại của It reo. Day quay lại nhìn nhưng không nói gì, It nghe máy rồi ra ngoài ban công nói chuyện và không làm phiền Day đang xem tivi.

"Có chuyện gì vậy, Night?" It nghe em người yêu gọi

"Anh ấy khỏe không P'It?" Night hỏi lại

"Day vừa ăn và uống thuốc rồi. Y tá vào kiểm tra, nói chiều bác sĩ sẽ đến kiểm tra lại", It đáp.

"Vậy, P'Day có nhớ gì không ạ?" Night hỏi lại với giọng trầm.

"Chưa đâu Night, Day không nhớ gì hết vê những kỉ niện của bọn tao" It trả lời, giọng hơi run

"P'It, bình tĩnh đi. Sẽ không mất nhiều thời gian để P'Day nhớ ra đâu" Night nói với người yêu của anh trai mình, vì Night biết điều đó khiến It đau lòng như thế nào rằng người yêu của anh ấy không thể nhớ cuộc sống của họ với nhau.

"Khi nào hả Night? Khi nào Day sẽ nhớ ra? Thái độ của Day vẫn thế?" để It ra một tiếng thở dài khó xử.

"P'It... Làm ơn hãy hiểu cho P'Day. Anh ấy vẫn không nhớ bất cứ điều gì" Night nói, khuôn mặt của It trở nên rất buồn.

"Nghiệp chướng theo tao" It trầm giọng nói

"P'It đừng nghĩ như vậy" Night nói với vẻ thương hại.

"Mặc kệ như thế nào, tao sẽ lo liệu như vậy. Buổi tối, Night tan học thì nhanh đi tới nhé, bởi vì hiện tại, đối với Day Night quan trọng nhất." It không chút nào châm chọc nói. Tạm chấp nhận đi, người mà Day yêu thương và quan tâm nhất chính là Night, em trai của Day

"P'It" Night rên rỉ.

"Tao phải vào ngay kẻo Day lại muốn gì đó. Tao có thể gọi cho mày sau," It cố làm giọng vui vẻ. Trước khi cắt đứt liên hệ với Night.

It khẽ thở dài với ánh nhìn xa xăm. Người đàn ông bị thương nằm trên giường, thường xuyên quay ra nhìn cửa ban công với vẻ bất an.

// Nhìn cái quái gì vậy?// - Day tự nguyền rủa bản thân vì không hiểu tại sao mình lại nhìn chằm chằm vào cửa ban công như vậy cho đến khi It bước vào.

"Là Night gọi tới" It nói với Day, như thường lệ

"Ai hỏi đâu?" Day hỏi lại khiến It mím môi

"Ôi, tao bướng bỉnh, mày đã bảo rồi, sao thế?" It nói lại, cố kiềm chế cơn nóng giận để không nổi giận với người yêu

"Giỏi mồm" Day nói

It lười to tiếng với người yêu nên chỉ lẳng lặng ngồi xem tivi nhưng quay sang thì thấy Day đã ngủ quên. It sau đó đứng dậy đắp chăn cho người yêu rồi nhìn thẳng vào mặt Day với vẻ mặt buồn bã.

"Tao không thích nó chút nào. Hãy nhanh nhớ lại nhé, Day," It nhẹ nhàng thì thầm trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Day rồi nằm úp mặt xuống chiếc giường mà Day đã ngủ trước khi chìm vào giấc ngủ. Một tay lay It, anh tỉnh dậy từ từ mở mắt

"It" một tiếng gọi. It sau đó ngẩng đầu lên nhìn, trước khi nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của Day. Đầu giường đã được nâng lên. Sau đó, It ngồi dậy và nhìn, quay sang một bên, It thấy người đang gọi mình là Nick.

"Tại sao mày lại đang ngủ thế? Tại sao mày không ngủ trên ghế dài?" Nick nói, cùng với Neil đang đứng ở phía bên kia giường.

"Uh...chắc tao đã ngủ quên mất. Mày đã ở đây từ khi nào vậy?" It vội vàng đứng dậy vì It cảm thấy xấu hổ lạ lùng. Day đang ngồi và nhìn It, và It không biết khi nào Day thức dậy

"Chúng tao vừa mới đến đây," Nick trả lời

"Vậy để tao đi rửa mặt trước đã," It nói khi bước đến phòng tắm ngay lập tức.

"Mày biết tao à?" Day hỏi Nick, người vẫn đang đứng. Nick nhíu mày. Nhưng Nick nhớ lại rằng Day không thể nhớ nổi 3 năm qua, kể cả cậu.

"Vợ của mày là bạn của tao. Hãy nhớ rằng, chúng ta hãy nhanh chóng nhớ về quá khứ đi", Nick nói. Mặc dù cậu rất vui khi Day hồi phục, nhưng đó là một điều hơi sốc khi biết rằng Day chẳng nhớ ai trong năm 3 năm này.

"Đây là vợ mày sao, Neil?" Day hỏi bạn mình, Neil gật đầu

"Mày và tao đều có vợ là bạn của nhau đúng không?" Day hỏi, Neil gật đầu, It trở lại sau khi lau mặt

"Đại ca, mày thật sự không nhớ rõ ba năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?" Neil lo lắng hỏi. Day cau mày

"Hmm" Day đáp trong cổ họng. Gương mặt Neil hơi căng thẳng trước khi anh nhìn It đầy thương cảm vì anh biết người đau khổ nhất chính là It. Nick kéo It lại và ngồi xuống sofa để nói chuyện. Để Neil ngồi với Day và hỏi anh ấy một số câu hỏi mà anh ấy không biết

"Tóm lại, mày đã cùng vợ mở một ga-ra vĩnh viễn ở Thái Lan. Còn tao, tao lo việc kinh doanh của gia đình, phải không?" Day nói và lúc này anh hơi quay đầu về phía It.

"Vâng, bố của vợ mày đã tin tưởng giao cho mày xử lý mọi công việc kinh doanh. Còn thẩm mỹ viện ở Kan, mày vẫn đi xem nó mỗi tháng một lần", Neil nói. Hai người nói chuyện một cách lặng lẽ, Neil thậm chí không nói với Day về những điều tồi tệ trong quá khứ, bởi vì anh ấy không muốn Day nhớ lại những điều như thế. Anh ấy chỉ muốn giải thích cuộc sống hàng ngày cho Day.

"Neil, tao sẽ xuống với It một lát," Nick nói, bởi vì It đang biểu hiện không được tốt cho lắm khi nghe Neil nói những điều với Day. Do đó, Nick muốn đưa bạn của mình xuống đó để hít thở không khí.

"Mày đi đâu thế?" Day và Neil đồng thanh nói. Neil cũng nhìn Day và cau mày ngạc nhiên. Khi Day cảm thấy miệng mình tự động hỏi. Nick cau mày.

"Chúng tao xuống mua đồ, sẽ về ngay" Nick đáp. Trái tim It bay bổng trước ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy áp lực của Day nhìn It đầy bối rối.

"Mày không cần phải đến sớm đâu, đồ ngốc. Tao không muốn bất cứ điều gì ngay bây giờ" Neil trả lời, hiểu rằng Day không muốn anh ấy rời đi và It cũng không muốn ở quá xa Day.

"Ừm, tùy mày," Nick đáp, trước khi Day quay sang nói chuyện với Neil

"Vậy ý mày là tao có một ngôi nhà khác ở Bangkok phải không?" Day hỏi, bởi vì Neil đã nói với anh ta một cách thô lỗ

"Vâng, vâng, nhưng nếu mày muốn biết bất cứ điều gì khác, mày phải hỏi và mày phải nói chuyện với It. Người sẽ mang lại những kỷ niệm đẹp nhất cho mày là It" Neil nói, nhìn It đang im lặng

"Tao không biết liệu tao có nên nhớ về quá khứ hay tao nên để nó qua đi?" Day nói với giọng bình tĩnh.

"Đại ca, làm sao mày có thể nói như vậy?" Nick hét lên khi nhìn thấy It đã khóc sau khi nghe những gì Day nói.

"It yêu mày rất nhiều, nó gần như phát điên khi biết mày bị tai nạn và khi mày không nhớ câu chuyện như thế. Mày nghĩ nó sẽ đau đến bao nhiêu, chết tiệt, nếu mày thức dậy như thế này? Tao nghĩ mày tốt hơn không nên hồi phục" Nick nói một cách giận dữ.

"Nick, đừng nói thế" It rên rỉ khi nghe những lời của bạn mình, khiến Nick hơi sững người khi nhận ra mình đã nói quá nhiều, nhưng sợ rằng bạn của mình sẽ bị tổn thương bởi những lời nói của Day. Vì vậy, Nick đã có một chút lo lắng

"Nick, bình tĩnh đi" Neil phải đáp lại. Vì vậy, Nick ngồi thở hổn hển khi Day nhìn với đôi mắt không thể lay chuyển.

"Vợ mày cũng mồm miệng lanh lợi đấy" Day thờ ơ nói. Đôi mắt sắc bén của anh ta tìm kiếm khuôn mặt của It như thể đang cố gắng nghĩ ra điều gì đó. Nhưng anh không tài nào đoán ra được, nó giống như có một làn sương mờ nào đó, nhưng anh càng nghĩ về nó, Day càng đau đầu. Sau đó, anh ấy gục đầu vào gối và nhắm mắt lại khiến It phải chạy ngay lập tức vì It nhận thấy các triệu chứng của Day.

"Day... làm sao vậy, đau ở đâu?" It đứng bên giường khàn giọng hỏi, Day khẽ mở mắt, hai chân mày nhíu lại.

"Tao ổn" Day trả lời, bình tĩnh hơn bao giờ hết. It đứng dậy nhìn Day ngập ngừng

"Tao đã nói là không có gì," Day nhắc lại. It sau đó tiến lên ngồi cạnh bạn mình. Nick ngồi và lẩm bẩm liên tục cho đến khi một thời gian trôi qua. Bác sĩ đến để kiểm tra, lặp lại câu hỏi quan tâm của Day với It một lần nữa. It cố hết sức để nhớ lại. Đến giờ ăn trưa, It phục vụ người yêu. Day ăn uống xong, uống thuốc chẳng mấy chốc lại lăn ra ngủ. Neil và Nick rời đi. Day lại thức dậy khi Night đến.

"P'Day anh còn thức không? Anh có muốn uống nước không?" Night hỏi anh trai. It đứng dậy rót nước cho người yêu. Day sử dụng tay trái của mình để lấy nước uống. Day đưa lại ly nước trước nhẹ nhàng xoa đầu em trai

"Em có khỏe không?" Day thấp giọng hỏi em trai mình

"Em vẫn ổn" Night trả lời, trước cuộc trò chuyện bị độc quyền bởi Day và

Night. It dường như bị bỏ rơi, mặc dù Night đã cố lôi kéo It vào các cuộc trò chuyện. Nhưng Day dường như muốn nói chuyện và đặt câu hỏi về Night. Khi bữa tối đến, It đứng dậy và đưa nó cho Day

"Không cần đâu, mày cứ để Night đút cho tao là được" Day nói khiến It giật mình đông cứng

"Ôi, để P' It đút thì tốt hơn. Night không biết phải làm thế nào cho phải, P'It đã cho anh ăn cả ngày rồi phải không? Ồ, em sẽ đi xuống lấy đồ ăn nhẹ. Cửa hàng sắp đóng cửa, em thấy anh nói nó rất ngon.

"Xin vui lòng cho P'Day ăn nhé, P'It. Emsẽ mua cho anh một ít đồ ăn nhẹ" Night nói với một nụ cười, khi cậu đi bộ nhẹ nhàng ra khỏi phòng hồi sức. Điều này khiến Day hơi lo lắng, bởi vì có thể thấy rằng em trai tránh cho anh ta ăn.

"Sao lại đứng đó? Lấy ít đồ ăn đi," Day nói và It lập tức bưng khay đồ ăn cho Day. Trong khi ngồi im cho Day ăn, Day cũng nhìn It suốt

"Mày không phải muốn nói với tao một chuyện sao?" Day hỏi

"Mày muốn tao nói cái gì đây?" It nhẹ nhàng hỏi

"Không phải mày muốn nói với tao chuyện của tao và mày sao?" Day hỏi lại cắn

môi anh ấy

"Tao không biết bắt đầu từ đâu," It thấp giọng nói, bởi vì cậu thực sự không biết bắt đầu từ đâu. Trước khi tiếp tục cho Day ăn liên tục bằng cơm

"Mày và tao quen nhau bao lâu rồi?" Day hỏi

"Hơn hai năm," It đáp. Day gật đầu, nhưng anh vẫn không thể nhớ bất cứ điều gì.

"Còn em trai tao và bạn trai của em ấy thì sao?" Day hỏi về em trai

"Cùng một lúc," anh trả lời.

"Tao có biết mày khi mày còn đi học không?" Day hỏi. Ngoài ăn cơm It cho nữa

"Hmm" It trả lời ngắn gọn. Day cau mày, cố gắng nghĩ ra những câu chuyện khác nhau nhưng anh không thể nhớ liệu It có thể nhìn thấy những gì Day đang cố gắng tìm ra hay không.

"Đừng quá ỷ lại, chỉ đau đầu thôi." It lo lắng nói. Day không hỏi thêm câu nào nữa trước khi anh ngồi xuống ăn và lấy thuốc cho đến khi no.

"Đã ăn gì chưa?" Day hỏi, nhận ra rằng anh đã không nhìn thấy It ăn cả ngày chỉ có nước và ít bánh mì

"Chưa," It trả lời

"Vậy tại sao không ăn?" Day gắt gỏng hỏi

"Tao chưa đói," It nhẹ nhàng đáp. Không, không phải là không đói, mà là không ăn được. Sự căng thẳng, tức ngực khiến cậu chẳng muốn ăn gì.

"Đi kiếm cái gì ăn đi, tao không muốn bị người khác nói là vì tao mà mày không ăn được, sao mày lại đến chăm sóc cho tao đến khi mày không có thời gian ăn" Day nghiêm giọng nói

"Chà, tao chưa đói," It cãi lại

"Ngay cả khi mày không đói, mày phải ăn! Vì vậy, mày không cần phải chăm sóc tao", Day nói một lần nữa

"Không! It lập tức đáp lại, giọng run run

"Đừng khóc, có chuyện gì sao? Mày hơi hung dữ, nhưng là mày đang khóc." Day đột nhiên chen vào, anh nghe thấy It sắp khóc, trong lòng không cam lòng.

"Mày không phải là tao. Mày không biết tao cảm thấy thế nào," It nói lại. Trước khi cánh cửa mở ra, Night và Gear bước vào cùng bố mẹ, It nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt lăn trên mi.

"Có chuyện gì vậy?" bố It hỏi. It đi về phía mẹ mình với vẻ mặt ủ rũ. Day nằm choáng váng trên giường

"P'Day" Night vội vàng bước đến chỗ anh trai

"Không có gì, Night, em đã mua gì?" Day hỏi em trai để thay đổi chủ thể.

"P'Day, bố mẹ đến thăm anh" Night nói, Day giơ tay chào bố mẹ. Nhưng It vẫn cảm thấy kỳ lạ với Day. Bố It khẽ thở dài trước khi ngồi xuống cạnh giường

"Day cảm thấy thế nào rồi con?" Bố của It hỏi. Day không trả lời

"Ta không biết phải nói gì, con không thể chơi với bố mình như vậy" Bố của It mệt mỏi nói. Day im lặng và không nói gì

"Tuy nhiên, hãy cố gắng nhớ lại và mau khỏe lại nhé, ký ức sẽ sớm thôi đến sớm muộn gì cũng về thôi con trai" bố It nói rồi quay sang nhìn It đang ngồi cạnh mẹ

"Vậy con đang làm gì vậy, It? Con muốn ta thuê thêm y tá không?" bố It nói. It lập tức lắc đầu

"Không sao đâu bố. Con lo được mà" It đáp ngay. Thậm chí nếu người yêu không nhận ra cậu, ngay cả khi người thân của anh ta nói và hành động éo le, It vẫn muốn một mình chăm sóc người yêu.

"Chà, nếu It không thể, thì hãy nói với ta," bố của It lại nói. Trước khi cùng mẹ It đi nói chuyện với bác sĩ trưởng về cách điều trị của Day.

"Bạn của mày vẫn chưa ăn gì, gọi cậu ta đi ăn đi" Day trầm giọng nói với Gear. Gear quay sang nhìn It.

"Mày vẫn còn chưa ăn à?" Gear hỏi. It chậm rãi gật đầu.

"Này ăn đi. Tao mua cho mày đấy, cầm đi" Gear nói với bạn mình. Night xoay xở xúc cơm cho It ngồi ăn còn Day ngồi trên giường nhìn It không rời mắt, It chỉ có thể ăn mấy ngụm liền đặt thìa xuống.

"Ăn nữa đi" Day trầm giọng nói khiến It giật mình

"Tao no rồi" It nhẹ nhàng trả lời và thực sự không ăn được gì

"Cái quái gì vậy? Mày mới chỉ ăn một chút thôi mà, ăn như vậy làm sao mày có thể chịu được cơ chứ? Sao có năng lượng để chăm sóc tao?" Day trầm giọng nói

"Này, bình tĩnh đi. Mày có thể hồi phục trong một ngày, nhưng có vẻ như ai đó đã thức trong nhiều tháng là kiên định và khốc liệt," Gear càu nhàu, không thực hiện nó một cách nghiêm túc. Day quay sang lườm Gear với ánh mắt hung dữ, rồi quay đầu đi.

Day im lặng vì không muốn đánh người bị thương

"Ăn nhiều hơn đi" Day nói chắc nịch. It, đã phải ăn trong khi Day ngồi và xem

"Tao thực sự không thể ăn, tao sẽ bị bệnh" It nói khi cậu ăn được một nửa đĩa của mình. Day phát ra tiếng trong cổ họng nhưng không nói gì, để It biết Day sẽ đồng ý. It đứng dậy uống nước.

"P'It, anh muốn ăn bánh không?" Night hỏi, vì cậu cũng mua cho It, khiến Day hơi đơ người.

"Bánh ngọt?" Day bị cuốn hút bởi một cái gì đó về từ bánh. Day cau màycố nghĩ mà không hiểu.

"Night, anh muốn hút thuốc. Hãy mua cho anh một ít", Day nói.

"KHÔNG!" It lập tức hét lên. Day quay sang nhìn It

"Tại sao không?" Day hỏi

"Cơ thể của mày không tốt. Hãy đợi cơ thể khỏe lại trước, Day" It cảnh báo

"Đúng vậy, P'Day. Đừng hút thuốc" Night nói. Day hít một hơi thật sâu

"Hừm" Day đáp lại khiến It cười nhẹ nhõm vì người yêu đã nghe rõ

Có tiếng gõ cửa vang lên khi y tá bước vào.

"Đến giờ tắm rồi," cô y tá nói

"Có phải Khun It sẽ vệ sinh cho Khun Ravipol phải không?" cô y tá hỏi

"Vâng, tôi sẽ tự làm điều đó nó," It trả lời, trước khi y tá đưa cho It đồ dùng dọn dẹp và kéo rèm che tầm nhìn, chỉ để lại Day và It. Cô y tá rời đi để cho họ chút riêng tư. It khéo léo chuẩn bị khăn giấy cho Day, dáng người mảnh khảnh chậm rãi cởi áo Day ra. Sau đó, nó tiến hành lau phần trên cơ thể trước với đôi mắt của Day dán vào It, người đang nhẹ nhàng lau chùi cơ thể anh ta. Khi nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể người yêu, nước mắt It cứ tuôn trào. It cố cúi ​​đầu

chăm chú lau cho Day và cũng cố ngăn những giọt nước mắt không rơi.

"Có chuyện gì thế?" Day hỏi, It lắc đầu. It không nói bất cứ điều gì

"Sao vậy? Sao mày hay khóc thế?!" Day nói với một giọng trầm và nắm chặt cổ tay It khiến nước mắt rơi ngay lập tức, Gear và Night nhanh chóng nhập cuộc

"P'Day, bình tĩnh nào" Night vội vàng nói và sau đó cố gắng kéo tay Day khỏi cổ tay It, nhưng cậu không thể.

"Day... huk... đau quá" It nói ngắn gọn, tay Day từ từ buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai