Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh trai này của Night...." Gear tức giận chửi bới khi biết Day đã đánh It

"Night lo lắng cho P'It. Chúng ta hãy đi lên và nhìn xem tình trạng anh ấy đi." Night nói, trước khi cả hai đi lên cầu thang đến phòng của It.

Cốc cốc

"It, mở cửa cho tao" Gear gõ cửa và gọi người bạn của mình.

"It, mày có nghe thấy tao nói không?" Gear hét to hơn một chút. Khi anh quay lại nhìn khuôn mặt người yêu với sự lo lắng và sợ hãi về những gì It sẽ làm

"Cái gì vậy?" It hỏi nhưng không mở cửa. Giọng điệu của It giống như bị bóp nghẹt nên Gear và Night đoán rằng It đang khóc

"Mở cửa cho tao," Gear lại nói.

"Tao muốn nằm nghỉ, tao đã lái xe xa quá, tao rất mệt" It đáp, cố giữ cho giọng không run. Nhưng Gear và Night biết điều đó.

"P'It, chỉ có hai chúng em thôi, mở cửa một chút đi" Night nói bằng giọng cầu xin. Dù biết những lúc như thế này It chỉ muốn ở một mình, Night vẫn không khỏi lo lắng.

It im lặng, trước khi có tiếng mở khoá, Gear và Night vội mở ra. Họ nhìn thấy It đang đi lại và ngồi trước tủ quần áo, sau đó cậu nhặt nó lên và bắt đầu dọn dẹp mặc dù không có nhiều thứ phải sắp xếp, có vẻ như It không muốn Gear và Night nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này

"P'It" Night khẽ gọi It.

"Hmm" It đáp trong cổ họng.

"Ừm... P'Day tối nay không về, anh ấy sẽ ngủ ở nhà P'Nan, mai anh ấy sẽ về" Night quyết định nói vì không muốn It lo lắng cho anh trai, It sững người khi nghe vậy mắt It lại cay xè. It hít một hơi thật sâu để kìm nén tâm trạng

"Hừm" It trầm giọng đáp. Gear bước đến và vỗ vai người bạn thân của mình một cách thông cảm

"Anh có giận P Day không?" Night nhẹ nhàng hỏi, để It biết rằng Night đã biết rằng Day đã tát cậu.

"Tao không điên" It trả lời ngắn gọn

"Nhưng... em xin lỗi" Night nói khiến It im lặng vì đó là sự thật những gì Night nói. Khi nghĩ về lý do tại sao, It không thực sự giận Day, bởi vì cậu biết rằng Day đã làm điều đó vì anh ấy không thể nhớ bất cứ điều gì. Nhưng It không khỏi cảm thấy bị tổn thương.

"Nói thật đi It, mày có thấy nản không? Day vẫn không nhớ, cũng được vài tháng rồi" Gear tò mò nói. It nhìn bạn mình với ánh mắt đen tối.

"Và nếu đó là Night thay vì Day, mày có nghĩ mình sẽ nản lòng không?" It hỏi lại khiến Gear hơi đơ người. Anh ấy biết bạn mình không mỉa mai, It chỉ muốn Gear hiểu cảm giác của It lúc này.

"Tao sẽ không bao giờ bỏ cuộc, tao chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng tao chỉ thấy mệt mỏi, như không còn sức lực. Tao chỉ cảm thấy bị xúc phạm khi chỉ tranh luận và tranh luận mãi vì tao quan tâm đến Day rất nhiều. Tao yếu đuối và Tao cũng không thể chịu nổi áp lực xung quanh mình, cho đến khi chúng tao lại phải chiến tranh với nhau" It nói, giọng run run. Gear thở phào nhẹ nhõm.

"Mệt mỏi, vậy trước tiên P'It nghỉ ngơi đi." Night yên lặng trong chốc lát. Và Night nói khi chọt nhớ ra điều gì đó

"Night làm sao sẽ để cho It nghỉ ngơi?" Gear hỏi lại người yêu

"Bác sĩ nói rằng P'Day chắc hẳn đang thường xuyên làm những việc mà anh ấy quen thuộc hoặc đến một nơi quen thuộc để thúc đẩy trí nhớ của anh ấy," Night mỉm cười nói. It và Gear chăm chú nhìn lại xem Night muốn nói về điều gì?

"P'It, anh có nhớ khi anh muốn biết cảm xúc của P'Day không? Anh có còn nhớ chuyện khi đó không?" Night nói. It khẽ nhíu mày.

"Khi mọi người lên kế hoạch cho anh chạy khỏi P'Day?" Night đáp lại khiến It im lặng một lúc rồi gật đầu

"Tao nhớ..." It nhẹ nhàng trả lời trong khi Gear có vẻ bối rối

"Vì vậy, Night có đề nghị tao làm như vậy và rời đi?" It hỏi với giọng căng thẳng. Dù It có cảm thấy thờ ơ đến đâu thì cậu vẫn lo lắng về Day

"P'Day không biết anh mệt mỏi. Em chỉ muốn anh nghỉ ngơi một chút." Night nói, mỉm cười

"It đã đi nghỉ ngơi, vậy thì liên quan gì đến những gì chúng ta muốn Day có thể nhớ lại?" Gear tò mò hỏi

"Em muốn P'It biến mất như anh ấy đã làm ngày hôm đó. Đi mà không nói với P'Day. Anh không cần phải lo lắng về P'Day, em sẽ chăm sóc anh ấy. Em muốn

khuyến khích P'Day tìm xem P'It đã đi đâu" Night lại nói. Mặt It hơi đờ đẫn

"Nếu anh ấy không muốn tìm tao thì sao, Night? Nếu anh ấy không nhớ thì sao?" It hỏi lại

"Thật tiếc khi P'It có thể sẽ phải nghỉ ngơi lâu? Anh trai em sẽ trở lại sớm thôi. Nhưng em tin rằng P'Day chắc chắn sẽ đi tìm thấy P'It. Tin hay không tùy anh, một ngày nọ, em đã xem tin tức trên một trong những tờ báo nước ngoài. Một người chú bị bệnh Alzheimer và không nhớ được gì, cho đến khi cảnh sát tìm thấy người chú này đang đi dạo quanh thị trấn khi được hỏi lý do biến mất khỏi nhà và làm cho vợ chú ấy phải gọi cảnh sát để tìm kiếm, vì chú đó không nhớ nhà mình ở đâu. Vì vậy, chú ấy đã đề nghị cảnh sát dẫn đi mua một bó hoa trước khi về nhà. Cảnh sát phải đưa chú đó đi mua. Khi đưa chú về nhà, nơi vợ chú đang đợi, chú vội vàng mang hoa đến tặng vợ chú, bởi vì đó là sinh nhật của vợ chú ấy" Night nói. It ngồi và chăm chú lắng nghe.

"Vì vậy, điều đó khiến em biết rằng mặc dù chú đó mắc bệnh Alzheimer và không nhớ đường về không nhớ quá khứ nhưng tình cảm và tiềm thức của chú đã khiến chú ấy luôn nhớ về người chú ấy yêu. Chú ấy vẫn nhớ mình phải làm gì cho người mình yêu" Night nói. Điều này khiến It cảm thấy có thêm chút động lực

"Em tin rằng dù Day không còn nhớ gì thì trong tiềm thức của P'Day vẫn có sự quan tâm, ghen tuông và yêu thương anh như ngày xưa" Night khuyến khích, bởi vì Night cũng biết anh trai mình yêu It như thế nào

"Chà, tao nghĩ mày nên làm theo lời Night nói là tốt. Mày không muốn nghỉ ngơi sao? Mày đã căng thẳng hàng tháng trời rồi, kể từ khi chiếc xe của Day bị lật, tốt nhất là mày nên sạc đầy pin rồi quay trở lại chiến đấu một lần nữa" Gear nói. It im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì Night và Gear đã nói trước khi gật đầu.

"Hmm" It đáp trong cổ họng. Điều đó làm cho Night mỉm cười

"Nếu anh muốn đi, em khuyên anh nên đi vào sáng mai vì P'Day sẽ trở lại vào ngày mai" Night nói.

"Vậy mày sẽ đi đâu?" Gear tò mò hỏi.

"Tao sẽ đến nơi mà tao và Day có những kỷ niệm bên nhau. Tôi sẽ đến Thác Khamin" It nhìn Gear và nói với giọng nghiêm túc

.................

"P'Day, anh ngủ có ngon không?" Nan hỏi lúc sáng sớm khi thấy Day ở phòng khách. Day liếc nhìn người bên cạnh Nan.

"Cùng nhau ăn cơm trước đi, này mày có thể đi rồi." Nan nói, trước khi quay người nói với đối phương. Mac quay lại lườm anh trước khi đứng dậy và đi vào bếp với vẻ mặt ủ rũ. Cho đến khi Nan thầm mỉm cười. Rồi anh quay lại nhìn Day lần nữa.

"Anh có ổn không Hia Day?" Nan hỏi lại

"Không" Day nhẹ nhàng trả lời trước khi ngồi dậy và nhìn xuống bàn tay có vết thương do đấm vào tường. Đêm qua Day đã uống rượu với Nan cho đến khuya mới đi ngủ. Anh không thể ngủ được, anh trằn trọc cho đến khi không thể chịu đựng được nữa phải gọi cho Night vào lúc nửa đêm để hỏi về It. Khi biết It đã ngủ, Day cảm thấy nhẹ nhõm, anh không thể nói tại sao mình lại lo lắng cho It như vậy. Sau đó anh ấy cảm thấy rất muốn về nhà, nhưng Day không muốn làm phiền mọi ngời quá nhiều.

"Tao sẽ giặt quần áo cho mày, sau đó sẽ đem trả lại," Day nói khi anh ấy mặc quần áo của nan vào buổi sáng, vì tất cả hành lý đã được để trong xe

"Không sao đâu, Hia ăn thôi," Nan nói khi thấy Mac rời khỏi bếp với một cái gật đầu ra hiệu rằng mọi thứ đã sẵn sàng. Day nghe xong lập tức đứng dậy theo anh vào phòng ăn.

...............

"Lái xe cẩn thận nhé P'It" Night nói khi bước đến chỗ xe của It. It đặt hành lý mới đóng gói của mình vào băng ghế sau của xe và đóng cửa lại.

"Um, cảm ơn rất nhiều Night" It trả lời.

"Hãy gọi cho tao sau khi mày đến đó, sau đó hãy tắt máy đi" Gear nhấn mạnh một lần nữa. It gật đầu trước khi lên xe và ra khỏi nhà.

Trước khi lái xe đi, It thở dài, trong lòng cảm thấy choáng váng không cách nào diễn tả được. Phải rời xa người yêu như thế, dù là ra đi để kích thích trí nhớ của Day. It tiếp tục lái xe trên đường, thong thả nếu đó là thời gian của mình. Hôm nay là ngày thường, không phải ngày lễ nên lượng xe xuất bến đi các tỉnh không nhiều. Chỉ có một chút tắc đường ở Bangkok.

"Tao hy vọng mày tìm thấy tao, Day," It lầm bầm trong hơi thở của mình.

.........

Khi It đã rời đi, Night và Gear quay trở lại nhà, đợi Day trở lại

Tiếng còi ô tô vang lên lúc 11 giờ khiến Gear nhìn về phía cửa nhà.

"Night, không nghi ngờ gì nữa, anh trai của em đã trở lại" Gear nói với người yêu đang ngồi xem TV. Night ngay sau đó nói

"Đi mở cổng" Night nói, ra hiệu với người yêu của mình. Day đã ra khỏi xe của Nan với một cái nhìn vào bên trong ngôi nhà. Gear và Night mở cổng vào nhà cho họ

"Xin chào, P'Nan" Night vẫy tay chào anh. Anh mỉm cười gật đầu

"Tao đưa anh ấy về," Nan trả lời, và Gear cau mày khi nhìn thấy người ngồi cạnh Nan trong xe. Gear nhìn xuống, nhưng phía bên kia đã quay đi

"Mac" Gear lập tức gọi, bởi vì anh nhớ tới, nhưng đối phương không có quay đầu lại. Nan cười khẽ trong cổ họng.

"Này, bạn của mày đang gọi đấy. Mày không định nói xin chào sao?" Nan huých Mac, nhưng Mac không quay lại.

"Ồ, cảm ơn rất nhiều nhé" Day nói. Rồi anh quay sang đối mặt với Nan với một nụ cười

"Còn It thì sao, It đâu rồi?" Nan hỏi khi không thấy It đâu. Day cũng cau mày liếc nhìn về phía gara nhưng không thấy chiếc xe của It đang đỗ ở đấy.

"It đã đi đâu rồi?" Day hỏi em trai mình với giọng buồn bã và ngay lập tức đi thẳng vào nhà. Mọi người cũng lập tức đi vào, ngoại trừ Mac, người khăng khăng đợi trong xe.

"It không có ở đó"" Gear trả lời. Day quay lại nhìn anh.

"It đi đâu rồi? Tối hôm qua chẳng phải It đang ngủ ở chỗ này sao?" Day hỏi lại

"Ngủ, nhưng P'It cuối cùng đã rời đi lúc sáng nay" Night trả lời.

"Cậu ta đi nơi nào? !" Day hỏi lại.

"Làm sao tao biết được? It nói rằng cậu ấy muốn đi nghỉ một mình" Gear trả lời. Day nghiến chặt răng, anh cảm thấy khó chịu đến mức lồng ngực như muốn nổ tung khi biết rằng It không có ở đó.

"Chăm sóc tao chắc chán lắm, khiến cậu ta muốn ra ngoài như vậy," Day nói rồi rời đi, nhưng trong mắt anh lóe lên một tia tức giận.

"Làm sao để mày có thể không nghĩ rằng điều đó thật nhàm chán? Chăm sóc mày đến chết à, hay lo lắng về mọi thứ. Nhưng lại bị tát và đuổi về nhà," Gear nói một cách mỉa mai. Cho đến khi Day quay lại và nhìn anh. Hai tay nắm chặt lại. Night nắm lấy cánh tay người yêu để ngăn anh ta tiếp tục nói

"Chăm sóc cho anh P'It không hề mệt, anh ấy chỉ mệt mỏi và chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Vài ngày nữa anh ấy sẽ về thôi" Night cảnh báo anh trai.

"It đã đi đâu?" Day hỏi lại.

"P'It không nói," Night nói khiến Day trở nên khó chịu.

"Bình tĩnh đi Hia. Hãy thử gọi cho It trước" Nan đề nghị. Day liền nhấc điện thoại gọi cho It. Tiếng chờ cuộc gọi vang lên. Day sốt ruột chờ It trả lời cuộc gọi. Nhưng It không nhận. Day liên tục gọi thêm 3 lần nữa nhưng It vẫn không bắt máy. Day nắm chặt điện thoại cho đến khi Night phải giật nó khỏi tay Day

"Chết tiệt, nó không bắt máy, mẹ kiếp. Nó muốn đi đâu thì kệ nó đi!" Day giận dữ chửi bới trước khi bước vào nhà. Gear và Night quay sang nhìn nhau một chút.

"Night có nghĩ rằng cậu ta sẽ đuổi theo It không?" Gear hỏi người yêu của mình.

"Chắc chắn 100%" Night nói.

"Vậy đó là một kế hoạch à?" Nan cười hỏi

"Một chút thôi, P'Nan" Night thẳng thừng nói

"À, để tao hỏi mày về chuyện của Mac" Gear nói khi nhớ lại trước khi đứng và nói chuyện với Nan ở phía trước ngôi nhà.

Day, vừa bước vào nhà đã bực bội đi thẳng vào phòng, khi bước vào thì thấy căn phòng trống không, không có bóng dáng của It. Day càng tức giận hơn, anh đi mở tủ quần áo thì thấy thiếu một số quần áo của It khiến Day phải đóng sập cửa tủ lại.

"Chết tiệt!" Day nguyền rủa trước khi đổ gục xuống ghế với hai tay giơ lên ​ ôm chặt thái dương đầy căng thẳng.

................

It đang lái xe đến Thác Huai Mae Khamin. It quay sang nhìn điện thoại rồi khẽ thở dài. Trước đó Day đã gọi điện rất nhiều lần khiến It đoán chắc Day đã về nhà. Ngay cả khi trong lòng vẫn muốn đáp lại tiếng gọi của người yêu, đồng thời trái tim It buộc cậu phải mạnh mẽ. It vẫn không nghĩ đến việc tắt điện thoại, It định tắt máy sau khi đến thác nước.

It mất một chặng đường dài để đến được khu cắm trại ở tầng 4 của Thác Huai Mae Khamin, It tò mò nhìn xung quanh. Đã lâu It mới đến đây, kể từ khi cậu đến dự lễ kỷ niệm một năm của cậu ấy. Vào những ngày trong tuần như thế này không có nhiều khách du lịch. Không nhiều đến mức có thể nhìn thấy toàn người như mọi lần, chỉ có 4-5 cái lều trải ra mà thôi. It đến khu cắm trại, và sau đó tự dựng lều, không phải thuê nhân viên. It tìm một nơi tách biệt một chút với những người khác vì It muốn có sự riêng tư, It đã cố gắng dựng lều của riêng mình và đặt một số vật dụng vào trong lều. Rồi lại cầm điện thoại bấm gọi cho người bạn thân.

"Mày đã đến đó chưa?" Giọng nói của Gear vang lên khi trả lời cuộc gọi.

"Ừm, cũng được một lúc rồi, tao đi dựng lều trước. Sau đó mới gọi điện thoại báo cho mày biết" It trầm giọng đáp. It đã dựng lều gần thác nước khiến tiếng thác chảy không ngừng

("Um, dù sao thì hãy chăm sóc bản thân nhé") Gear nói có chút lo lắng cho It.

"Còn Day thì sao?" It hỏi tìm người yêu vì lo lắng cho anh.

"Anh ta đang ở trong phòng của mình, vì khi trở lại Day đã lên cơn bùng nổ nên anh ta đã đi lên phòng của mình và không chịu xuống, có lẽ là đang ngủ") Gear trả lời. It thở phào nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy? Tại sao trông Day vẫn xấu tính như vậy?" It vẫn tò mò hỏi.

"Hả, bận quá, tưởng đi dạo chán rồi mà" Gear nói đùa. Nhưng It không cười

("Này, đừng căng thẳng. Anh ta chỉ điên thôi, mày có thể yên tâm nghỉ ngơi đi. Vài ngày nữa, tao chắc chắn anh ta sẽ tìm đến mày. Có thể là ngày mai luôn chứ") ​​Gear nói để động viên bạn mình. It không nghĩ Day sẽ đến tìm mình trong vài ngày tới, đó là điều chắc chắn

"Ừm, tao tắt máy đây. Sao cũng được, tao sẽ gọi cho mày" It đáp lại, chuẩn bị tinh thần. It lập tức cúp điện thoại và đặt nó xuống tấm bạt trước lều. Tiếng thác nước làm It cảm thấy thư thái đôi chút.

...............

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ.

"P'Day là em, Night đây" Night nói trước cửa phòng. Trước khi mở cánh cửa căn phòng không khóa, Night khá lo lắng cho anh trai mình. Night thấy Day đứng ngoài hiên hút thuốc. Day quay nhìn Night. Sau đó anh quay đi và bình tĩnh tiếp tục hút thuốc. Night đến gặp anh trai và nhìn vào chậu cát, có ít nhất 10 mẩu thuốc lá bị rơi. Night biết khi anh trai ở trong phòng anh ấy đã hút bao nhiêu, bởi vì buổi sáng trước khi ngày Day trở lại, Night đã đến dọn dẹp phòng của Day và ném tất cả tàn thuốc ra ngoài.

"Tại sao anh lại hút thuốc nhiều như vậy? Nếu P' It ở đây, anh ấy sẽ không thích nó" Night nói.

"Vậy It đâu?" Day khẽ nói. Nhưng Night có thể thấy rằng Day vẫn còn buồn bực nên khẽ thở dài.

"Tối nay ăn gì ngon nhỉ?" Night hỏi

"Cậu ta có gọi về không Night?" Day không trả lời, thay vào đó hỏi em trai mình một câu hỏi

"P'It sao?" Night biết rất rõ những gì Day muốn biết. Nhưng chỉ dám hỏi ngược lại.

"Còn ai nữa chứ?" Day quay sang đứa em trai của mình bằng một giọng hung dữ. Night khẽ mỉm cười

"Anh có lo lắng cho P'It không?" Night hỏi lại

"Hừ, nó to gan như vậy, tại sao anh phải quan tâm nó?" Day nói rời đi

"Nếu anh không lo lắng, tại sao anh lại hỏi về P'It?" Night hỏi ngược lại làm cho Day bình tĩnh.

"P'Day, em biết là anh vẫn không nhớ gì cả. Nhưng không phải vì thế mà anh có thể làm chuyện ác ý với P'It" Night cảnh cáo anh trai mình.

"Chuyện gì xảy ra với em vậy, Night?" Day nói

"Mọi chuyện đều ổn cả. Anh cũng biết mình đã làm rất tệ. Anh có muốn hỏi lại Night không?" Night nói lại. Day đứng dậy và cau mày với vẻ im lặng.

"Night biết anh là người như thế nào. Nếu cậu ta ở bên anh lâu, cậu ta chắc cũng biết tính cách của anh phải không?" Day hỏi lại, Night khẽ thở dài.

"Anh ấy biết! Chính vì P'It biết nên anh ấy mới không giận anh. Vì thế đừng nghĩ P'It như vậy, vì anh ấy không giận anh, anh ấy không giận gì cả. Anh ấy chỉ mệt thôi" Night giải thích

"Xin lỗi, nhưng tại sao cậu ấy không nói? Tại sao cậu ấy không nói to ra?" Day

hỏi em trai.

"Nếu anh nói P'It là một thằng ngốc hay một kẻ phiền phức thì sao?" Night hỏi khiến Day im lặng trong giây lát. Day nhin em trai mình

"Anh không cần phải nói gì với Night đâu. Anh nói vậy là anh thích xúc phạm P'It" Night vội vàng đứng dậy nói

"It đã đi đâu thế?" Day hỏi lại với giọng điệu nghiêm túc.

"Chuyện này, anh phải là người tự mình suy nghĩ. P'It đã đi đâu rồi?" Night nói lại. Điều này lại khiến Day cảm thấy khó chịu.

"Vậy làm sao anh biết được It đã đã đi đâu? Thái Lan không phải là chợ đêm để chúng ta có thể đi bộ và gặp nhau", Day nói với giọng run run.

"P'It đi đâu anh ấy nói là nơi lưu giữ kỉ niệm của hai người. Anh phải tự tìm hiểu. Nhưng nếu anh không tìm ra cũng không sao. Đợi anh ấy tự trở về thôi. Anh chỉ cần kiên nhẫn chờ" Night nói với giọng điệu bất cẩn. Nhưng cậu cũng bí mật xem xét tình trạng của Day

"Tại sao cậu ta phải làm cho mọi thứ trở nên khó khăn như vậy?" Day nói lại, trước khi bước đến chân giường. Night theo sau.

"Không có gì khó khăn cả. Một phần là do cách P'It đi thế này, muốn anh nhớ lại gì đó thì làm sao? P'It muốn để giúp anh một cách gián tiếp," Night lại nói.

"P'Day cứ thử suy nghĩ trước đi. Night sẽ nấu bữa tối" Night nói trước khi bước về phía cửa phòng ngủ.

"Cậu ta đã đi với ai vây?" Day hỏi khiến Night quay sang nhìn anh trai, khẽ nhướng mày.

"Ý anh là gì?" Night hỏi lại

"Sáng nay It đi rồi, cậu ấy đi với ai thế?" Day tiếp tục

"Một mình, P'It đi một mình"" Đó là tất cả những gì Night nói, khi thấy Day im lặng không hỏi gì thêm, Night bỏ đi, Day ngồi nắm chặt tay. Trong thâm tâm anh cảm thấy lo lắng cho It. Khi biết It ở một mình, Day vẫn chưa biết mình nên đi đâu.

"Tao sẽ kéo mày về nhà," Day nói với chính mình.

............

It thức dậy vào buổi tối. Vì vậy, It vội vã đi đến phòng tắm để tắm vì cậu không muốn đi lúc trời trở nên tối hơn nữa. Ngay cả khi có những tia sáng định kỳ. Trong khi tắm và mặc quần áo, sau đó It bước vào một nhà hàng, nơi khách du lịch mua thức ăn. It nhìn quanh và cảm thấy rằng nhà hàng đang mở rộng. It đến quầy lễ tân để gọi đồ ăn, cũng như mua nước và đồ ăn nhẹ, rồi đi bộ về lều của mình. Những kinh nghiệm đã có ở đây trước kia khiến It biết mình cần chuẩn bị những gì vì không có bạn đi cùng nên It phải tự chuẩn bị đầy đủ.

It đang ngồi ăn cơm một mình trước cửa hàng. Bầu không khí về đêm này khiến It cảm thấy cô đơn. Nhìn sang các gian lều, It thấy mọi người ngồi nấu ăn cho mình, It thấy mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ. Một số lều là của những cặp đôi yêu nhau. It nuốt từng ngụm cơm cho đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối. Sau đó cậu thắp chiếc đèn pin mà mình đã chuẩn bị sẵn. Nằm trước lều nhìn bầu trời, It có thể mỉm cười khi nhìn thấy nhiều sao, điều không dễ thấy ở thủ đô, tiếng đàn guitar yếu ớt của nhóm du khách nào đó vang lên làm cậu vơi đi cảm giác lâng lâng. sợ ngủ một mình vì sợ ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai